Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 108: Thiên nhạn



“Được rồi, ta nên đi thôi” Tư Mã Trác Nhi lạnh lùng nói, mọi người cũng gật đầu, trước khi ra đi mắt đẹp híp lại với con búp bê bị nàng chà đạp tới quằn quoại, nàng vẫn không có ý nghĩ buông tha con mồi một cách dễ dàng như vậy liền nhoẻn môi cười ngoan độc. Bất giác Tư Mã Trác Nhi liền mở nấp của một lọ thủy tinh màu tím ra, lập tức có một khí màu trắng bay vút vào trong lọ, Tư Mã Trác Nhi liền đậy nấp lại, rồi châm một mồi lửa đốt sạch hết mọi gốc rễ, mọi xác chết ở nơi này.

Hy vọng kiếp sau các ngươi đầu thai hảo hảo làm người!

Hòn đảo bị nhấn chìm trong biển lửa, sinh ly tử biệt đều có cả, đây là một hồi ức đẫm máu và khó quên trong cuộc đời Hoàng Bá Dạ Sương.

Ôm lấy Hoàng Bá Hạo Minh, nàng không thể ngăn chặn được dòng nước mắt của mình, trong thâm tâm nàng nói “Tạm biệt phụ thân, mặc dù chúng ta giáp mặt đã lâu, nhưng hài nhi bất hiếu không thể cung phụng phụ thân, cùng phụ thân trải qua cuộc sống bình thản, cùng phụ thân hàn huyên, nếu có kiếp sau….” nói tới đây nàng quá đau khổ liền khóc rống lên.

Nàng luôn là một cô nhi không cha không mẹ, không người thân tín, cứ ngơ ngáo sống hết một kiếp nào ngờ, hiện tại cái gì cũng có rồi nhưng là sao lại quá xa vời…nàng thật muốn khóc…

Độc Cô Thát Vân phải quay về lại Độc Cô thành giải quyết một số chuyện riêng, Thượng Quan Đan Phụng đã bị phong ấn lại mảnh hồi ức không vui trở lại thành một thiếu nữ thân thiện, ngây ngô như lúc ban đầu, và bị ra lệnh cấm không được tiếp xúc Hoàng Bá phủ trong vòng trăm dặm!

Sau khi hồi phủ Hoàng Bá Dạ Sương liền ngất lịm đi do đau lòng quá độ, chuyện nàng tỉnh lại đã là chuyện của 2 ngày sau.

“Ngươi có muốn trở thành người” đôi mắt thâm thúy chứa đựng ẩn ý, Tư Mã Trác Nhi một thân màu đỏ, cầm ly rượu hỏi tiểu động vật nhỏ đang quấn chặt lấy tay Hoàng Bá Dạ Sương không buông.

Đang run cầm cập lên vì sợ hãi, dù rằng là người nhà nhưng Tư Mã Trác Nhi là thứ dữ không nên đụng vào, cho đến khi câu nói của Tư Mã Trác Nhi lọt vào tai của tiểu phiền phức “Di, ngươi nghe được ta nói chuyện?” nha, một phát hiện mới nha.

Hớp một ly rượu, nhìn tiểu phiền phức cười tà tứ “Ngươi nghĩ sao?”

Tiểu phiền phức cười kinh ngạc “Qủa thật người kế thừa dòng máu Độc Cô gia có khác” khiến hắn không thể không tán thưởng người trước mặt.

“Trả lời đi” Tư Mã Trác Nhi kiệm lời, chỉ hỏi một lần tuyệt không thích nhắc lại lần hai.

“Ngươi thật sự có thể?” tiểu phiền phức hơi nghi ngờ hỏi “Vậy muốn hay không!”

“Điều kiện?” dẫu sao sống hơn ngàn năm, đâu có chuyện lợi như vậy bày ra trước mắt.

Hé môi cười nhạt “Chỉ cần ngươi mãi mãi ở bên muội muội ta”.

“Điều đó là đương nhiên” tiểu phiền phức thật suôn miệng đáp, nếu Hoàng Bá Dạ Sương gặp bứt trắc gì thì hắn cũng ‘tiêu’.

“Vậy thì tốt” đôi mắt lóe sáng như nhìn thấu con người tiểu phiền phức, hắn liền cười chột dạ, nếu lấy so với Hoàng Bá Dạ Sương thì hắn vẫn thích đi theo một chủ nhân hiền hậu, ít ra chỉ có hắn ăn hiếp chủ nhân chứ không có chuyện chủ nhân bắt nạt hắn. ~~

Vươn người đứng dậy, Hoàng Bá Dạ Sương day day huyệt thái dương cảm thấy đầu mình nặng trĩu “Ngươi đã tỉnh?”

Ngắm nhìn cái tiểu hài tử trạc mười tuổi, mày thanh mục tú, cả người tỏa lên khí chất vương giả,có chút lanh lẹ trước mặt thì mày nàng nhướn lên, hỏi “Ngươi là???”

Dang tay ra, xoay một vòng như khoe mẽ “Như thế nào, mới ngủ có hai ngày đã quen mất người bạn này?”

Trong mơ hồ nàng ngạc nhiên ngây ngô nhìn lấy cái tiểu hài tử trước mặt, bất chợt nàng kinh hô lên “Ngô, ngươi…ngươi là….”

“Hắn tên Thiên Nhạn” một thân ảnh từ phía ánh sáng bước vào, khuôn mặt tuấn tú, cả người tiêu sái như phát quang, nói thay nàng.

“Tiểu…tiểu phiền phức” đôi mắt nàng tròn ra, nhìn vào Thiên Nhạn có vẻ không tin điều hoang đường trước mặt.

“Ta mới đầu cũng không tin, nhưng tỷ tỷ ngươi quả thật hảo lợi hại” Thiên Nhạn cười tươi không quên đem công lao trả về cho Tư Mã Trác Nhi.

Hắn cứ tưởng Tư Mã Trác Nhi nói đùa, trên đời làm gì mà trao đổi thân xác hoặc linh hồn cho nhau được? Nhưng hắn đã quên rằng vì chuyển linh hồn cho Hoàng Bá Dạ Sương mà Độc Cô Trát Tề đã tạ thế.

Nếu thế thì Tư Mã Trác Nhi chẳng phải cũng hương tiêu ngọc vẫn sao? Nhưng sau khi được Tư Mã Trác Nhi giải đáp hắn liền hiểu ra, chỉ cần coi duyên số có hợp hay không thì nàng ta mới dám làm theo thiên mệnh, nên không trái luật trời, vả lại thân xác này của hắn là tìm được ở trong nhà ma. >O

Hoàng Bá Hạo Minh vốn dĩ không tin chuyện hoang đường như vậy, nhưng mà bây giờ muốn không tin cũng được, hắn vội ho khan nói “Mặc dù ngươi là bảo tiêu riêng của nàng, nhưng cấm ngươi quá tiếp cận nàng”

“Di” cả hai người tròn xoe đôi mắt nhìn Hoàng Bá Hạo Minh, Thiên Nhạn cười không khách khí “Ahahaha, ta mang linh hồn 1000 mấy tuổi, nhưng mà thể xác ta mới có 10 tuổi thôi nha” làm sao mà ‘giở’ trò được? Hoàng Bá Hạo Minh là ‘thứ dữ’ nhưng sau lưng còn có núi cao hơn làm hậu thuẫn của tiểu nha đầu này, thử hỏi hắn có dại dột tự phá hư đường tài của mình không? Xin nhờ, tất nhiên là không rồi!

“Dẫu sao ngươi cũng là nam nhân” Hoàng Bá Hạo Minh ghen tuông ra mặt lườm Thiên Nhạn nói, vì lúc trước không biết cái tiểu vật nhỏ này có linh tính như vậy, nên hắn mới bỏ qua, ai ngờ….hừ, hừ…

“Hảo, coi như ta thua các ngươi, không quấy rầy các ngươi, quỷ hẹp hòi” trước khi ra Thiên Nhạn làm mặt quỷ với hai kẻ đáng ghét trong phòng, đúng là quỷ hẹp hòi mà.

Nàng che miệng lại cười khúc khích “Huynh nha, hảo xấu” sao hắn có thể làm như vậy chứ? Thật hảo mất mặt. >//

Ôm chặt thắt lưng nàng, hắn nhu thuận nói “Muốn bao xấu cũng có”

Nàng liền cười khanh khách lên, ôm lấy Hoàng Bá Hạo Minh, lúc này nói “Hạo, hứa với muội một điều được không?”

“Hử” nhắm mắt lại hắn thật hưởng thụ hỏi “Đừng có thú thêm thê thiếp nào, được không” nàng xúc động nói ra tâm tư của mình, nàng không muốn bị dằn dặt dày vò nữa, nàng cần nói rõ cho hắn nghe!

Nhăn mày, hắn nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng muốn khóc thì bất đắc dĩ nói “Nguyên lai muội luôn cho rằng Hoàng Bá gia thích tam thê tứ thiếp?” nàng rõ quá đáng chưa từng đọc qua quy tắc của Hoàng Bá gia đã vội định tội cho hắn thích chơi trò ‘tam thê tứ thiếp’ sao?

Chớp đôi mắt một ngạc nhiên, vội ngăn cản giọt nước mắt chảy xuống, hít mũi “Nhưng là…huynh….cái kia…” búng nhẹ vào mũi nàng hắn nói “Ngốc tử, cho dù không có quy định kia thì huynh cũng chỉ yêu mình muội”

Trải qua bao sóng gió, hắn thật không muốn rời xa nàng nữa, chỉ cách xa nhau một ngày đối với hắn là ngàn thế kỷ, hắn nhận ra không thể thiếu nàng được, hắn thật sự yêu nàng, nàng vốn nhu nhược yếu đuối lại dễ bị người xấu đả động tới, hắn mới không trông mong nàng lại xảy ra chuyện nữa, tốt nhất nên nhốt nàng trong phòng hảo hảo giáo dưỡng nàng thật tốt mới là ‘thượng sách’.

“Hạo” nàng cảm động, ôm lấy Hoàng Bá Hạo Minh, cả hai cùng hàn huyên tâm sự sau bấy nhiêu ngày mất tích.

Một cơn gió thổi nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm hoa ngào ngạt, mùa trung thu sắp đến nên thời tiết cũng thay đổi, làm cho tâm trạng của con người cũng thay đổi theo, trong một mái đình có hai thân ảnh đang cùng hàn huyên với nhau.

“Biểu ca cùng biểu muội nay đã thành, còn huynh thì sao?” Hoàng Bá Thụy Minh nhàn nhạt hỏi nam nhân tiêu sái đối diện, khuôn mặt Hoàng Bá Thụy Minh lộ ra vài tia quỷ quyệt.

Mày rậm nhướn lên, đặt chén trà xuống, Huyền Vũ Lăng hỏi “Ý tứ của đệ là…” họ vốn là một đôi, họ kết hôn thì có gì lạ, và có gì liên quan tới hắn chứ?

Nhoẻn môi cười tà mị, Hoàng Bá Thụy Minh gian xảo nói “Hôm qua, trong đêm tối, hai người nói gì thì đệ nghe như thế đó”

“Khục”, Huyền Vũ Lăng bị Hoàng Bá Thụy Minh làm cho kinh hãi, liền bị mắc nghẹn, ho khan.

Vỗ vỗ vai của Huyền Vũ Lăng, hắn nói “Hảo huynh đệ à, xem ra huynh đệ hảo nhanh tay nha” rồi chớp chớp mắt như trêu đùa Huyền Vũ Lăng vậy.

Hất bỏ bàn tay của Hoàng Bá Thụy Minh, hắn nói “Chớ sàm ngôn luận ngữ”

“Sao lại không?” cười nham nhở Hoàng Bá Thụy Minh nhún nhún vai nói, thật ra nam nhân đại trượng phu yêu thì yêu, hà cớ phải giấu giếm?

“Huynh và nàng còn thanh bạch, chớ nói bừa” Huyền Vũ Lăng một mực chối cãi, không muốn tiết lộ thêm liền xoay người bỏ đi, Hoàng Bá Thụy Minh đương nhiên là không buông tha con mồi của mình cố gắng bám theo rặn hỏi =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện