Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
Chương 59: Thông hiểu?
“Hạo, có thật huynh không ngại”, nàng lại tự ti cho rằng mình không xứng, nên một mực hỏi rõ hắn.Nếu là lúc trước nàng sẽ nhởn nhơ cho qua, nàng luôn sống vô tâm, thích đơn độc một mình, nhưng khi xuyên-qua mọi việc hoàn toàn thay đổi, nàng
không còn là nàng nữa.
Nhìn sâu vào đôi mắt đen đáy của nàng hắn hiểu ra nàng nghĩ cái gì,
vì thế hắn vội ngăn chặn suy nghĩ quẩn của nàng, cầm lấy tay của nàng
đặt lên tim hắn, hắn hỏi “Muội có yêu huynh chứ”
Lồng ngực ấm áp, nhịp đập của hắn có lúc rất nhanh có lúc lại rất chậm, nàng gật đầu nói “Muội thật yêu huynh”
“Vậy thì được rồi, chỉ cần biết đến tương lai, không nhắc quá khứ được không”, hắn căn bản không thể đem lý lẽ nói với nàng, vì hắn biết nàng mãi mãi thoát không khỏi ma tâm của bản thân, điều bây giờ hắn cầu xin ở nàng là mong muốn nàng quên đi quá khứ để làm lại từ đầu.
Đôi mắt trong veo ẩn chứa chút buồn thăm thẩm, lại lóe lên vài tia vui mừng, nhưng nỗi buồn đè áp đi sự hạnh phúc mỏng manh nhìn lấy đôi mắt chứa đựng sự trân thành của hắn thì nàng ôm lấy hắn nói “Ân, nhất định sẽ làm được”
Một đường cong hoàn mỹ nở trên bạc môi, hắn khẽ nhéo lấy má phấn nộn của nàng nói “Đã biết sự thật, không được đau buồn, khi muội đau buồn thì kề bên muội sẽ có một người cùng phân hưởng”
Nghe hắn nói như vậy, nàng vạn lần ái ngại và chột dạ, vì sao hắn hoàn hảo và toàn mỹ như vậy, còn nàng lại ngu ngốc đến ngu xuẩn chứ? N
hận thấy nàng lại suy nghĩ bừa hắn như rõ biết thuật đọc tâm nói “Hoàn mỹ bù đắp cho ngốc nghếch, không phải rất xứng sao”
Trong mắt nàng ngoài cảm động còn hiện lên tia ngạc nhiên tới độ mắt to tròn ngắm nhìn hắn, hắn khẽ cười nói “Muội sinh ra thuộc về huynh, hiểu chứ!”
Hiện hữu trên đôi môi anh đào nàng là tràn ngập ý cười, hắn cũng khẽ nhếch môi cười, vươn hai tay ôm lấy nàng, cả hai cùng ôm nhau, thân nhiệt đều khẽ che chở nhau truyền đạt tình ý cùng sự áp ấm cho nhau.
Lúc này nàng nhớ ra một điều mà nàng bỏ quên từ ngực hắn nàng ngẩn đầu lên, điêu ngoa nói “Muội phi thường hận huynh”
Di, hắn không phải nghe lầm chứ? Hắn đã giải thích đến không còn nước miếng mà nàng lại hận hắn?
Nàng khẽ cười hì hì trên lồng ngực hắn, nói “Có câu: đồng cam cộng khổ, vì sao huynh không nói cho muội biết, lại giấu giếm muội, huynh có biết muội rất đau lòng không, thậm chí….”, nàng còn muốn rời khỏi đây nữa chứ.
“Thậm chí như thế nào”, hắn nhíu mày nhìn nàng nuốt hết đi mấy chữ quan trọng, nên cố gắng rặn hỏi.
Đánh chết nàng cũng không nói ra cho hắn biết, hắn không biết khi hắn nổi giận thì đáng sợ như thế nào đâu, ư nói xong nàng khẽ rùng mình, nàng khẽ cọ cọ lấy ngực hắn nói “Không nói cho huynh biết”, di, hình như nàng nghe thấy tiếng nam nhân rên rỉ?
Hắn yêu chết cái hành động đáng yêu này của nàng, ngực mềm mại của nàng pha chạm nãy giờ trong lồng ngực hắn, dù rằng cách nhau hai ba lớp áo hắn vẫn cảm nhận được, hắn vẫn cố nhịn cho đến khi ngón tay xinh đẹp đó lại khơi mào lên dục vọng của hắn, nhịn không được hắn khẽ than thở
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy lóe lên vài tia dị thường, đôi mâu tràn ngập dục vọng và khát khao khóa chặt người nàng thì nàng run rẩy, nha, nàng không làm gì nha, cứ sáng tối liền động dục có vẻ không tốt lắm.
Một mắt thấy nàng tỏ ra vẻ sợ hãi thì mày hắn nhướn lên tới mức cho thể, hắn cũng yêu chết cái hành động nhút nhát này của nàng, có cảm giác như hắn là mèo và đang vờn lấy chú chuột nhỏ là nàng (BT quá =)))
“Làm sao vậy”, thanh âm khàn khàn và trầm thấp vang lên, nàng khẳng định rằng tên nam nhân này lại muốn ăn thịt nàng, nhưng đêm quá….thiên, vì thế nàng ba chân bốn cẳng chạy xuống gường.
“Nga~”, nhưng đã muộn rồi, hành động của hắn so với nàng như con rùa so sánh với chú báo.
Thấy được mình đang bất lợi nàng thử cò kè mặc giá nói “Không được đang là buổi trưa, không thể….”
Mặc giá sao? Vô dụng thôi! Căn bản hắn cũng không buông tha cho nàng, liền cúi đầu nuốt hết những tiếng nói sắp phun ra của nàng, chiếc lưỡi hắn phi thường linh hoạt tận tình cùng nàng dây dưa.
Nhận ra nàng không còn hơi thở hắn mới đại từ đại bi buông nàng ra, liếm lấy cánh môi khô của mình khàn giọng nói “Tiểu nhân nhi, chính nàng là kẻ gây họa”
Di, chưa kịp thốt ra câu phản bác thì hắn lại cúi đầu hôn lấy nàng, khẽ cắn cắn môi nàng “A”, vì đau nên nàng la lên, hắn lại nhoẻn môi cười tà mị với nàng “Đây là ấn kí chứng minh muội là của huynh”
Đột nhiên nàng cười lên vì hành động của hắn rất khả ái lại bá đạo, yêu chết người đi, càng nghĩ thì mặt có chút nóng bừng, bình thường hắn ăn nàng, được, hôm nay đến lượt nàng ăn hắn.
Vươn mắt nhìn tiểu nhân nhi dưới thân nở ra nụ cười quái dị vô cùng, à không phả, mà là thập phần biến thái cộng ranh ma thì hắn ngạc nhiên, không biết tiểu nhân nhi này lại nghĩ ra trò gì biến thái đây (xong, hai anh chị đều biến thái, quá hợp với nhau còn gì )
Lồng ngực ấm áp, nhịp đập của hắn có lúc rất nhanh có lúc lại rất chậm, nàng gật đầu nói “Muội thật yêu huynh”
“Vậy thì được rồi, chỉ cần biết đến tương lai, không nhắc quá khứ được không”, hắn căn bản không thể đem lý lẽ nói với nàng, vì hắn biết nàng mãi mãi thoát không khỏi ma tâm của bản thân, điều bây giờ hắn cầu xin ở nàng là mong muốn nàng quên đi quá khứ để làm lại từ đầu.
Đôi mắt trong veo ẩn chứa chút buồn thăm thẩm, lại lóe lên vài tia vui mừng, nhưng nỗi buồn đè áp đi sự hạnh phúc mỏng manh nhìn lấy đôi mắt chứa đựng sự trân thành của hắn thì nàng ôm lấy hắn nói “Ân, nhất định sẽ làm được”
Một đường cong hoàn mỹ nở trên bạc môi, hắn khẽ nhéo lấy má phấn nộn của nàng nói “Đã biết sự thật, không được đau buồn, khi muội đau buồn thì kề bên muội sẽ có một người cùng phân hưởng”
Nghe hắn nói như vậy, nàng vạn lần ái ngại và chột dạ, vì sao hắn hoàn hảo và toàn mỹ như vậy, còn nàng lại ngu ngốc đến ngu xuẩn chứ? N
hận thấy nàng lại suy nghĩ bừa hắn như rõ biết thuật đọc tâm nói “Hoàn mỹ bù đắp cho ngốc nghếch, không phải rất xứng sao”
Trong mắt nàng ngoài cảm động còn hiện lên tia ngạc nhiên tới độ mắt to tròn ngắm nhìn hắn, hắn khẽ cười nói “Muội sinh ra thuộc về huynh, hiểu chứ!”
Hiện hữu trên đôi môi anh đào nàng là tràn ngập ý cười, hắn cũng khẽ nhếch môi cười, vươn hai tay ôm lấy nàng, cả hai cùng ôm nhau, thân nhiệt đều khẽ che chở nhau truyền đạt tình ý cùng sự áp ấm cho nhau.
Lúc này nàng nhớ ra một điều mà nàng bỏ quên từ ngực hắn nàng ngẩn đầu lên, điêu ngoa nói “Muội phi thường hận huynh”
Di, hắn không phải nghe lầm chứ? Hắn đã giải thích đến không còn nước miếng mà nàng lại hận hắn?
Nàng khẽ cười hì hì trên lồng ngực hắn, nói “Có câu: đồng cam cộng khổ, vì sao huynh không nói cho muội biết, lại giấu giếm muội, huynh có biết muội rất đau lòng không, thậm chí….”, nàng còn muốn rời khỏi đây nữa chứ.
“Thậm chí như thế nào”, hắn nhíu mày nhìn nàng nuốt hết đi mấy chữ quan trọng, nên cố gắng rặn hỏi.
Đánh chết nàng cũng không nói ra cho hắn biết, hắn không biết khi hắn nổi giận thì đáng sợ như thế nào đâu, ư nói xong nàng khẽ rùng mình, nàng khẽ cọ cọ lấy ngực hắn nói “Không nói cho huynh biết”, di, hình như nàng nghe thấy tiếng nam nhân rên rỉ?
Hắn yêu chết cái hành động đáng yêu này của nàng, ngực mềm mại của nàng pha chạm nãy giờ trong lồng ngực hắn, dù rằng cách nhau hai ba lớp áo hắn vẫn cảm nhận được, hắn vẫn cố nhịn cho đến khi ngón tay xinh đẹp đó lại khơi mào lên dục vọng của hắn, nhịn không được hắn khẽ than thở
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy lóe lên vài tia dị thường, đôi mâu tràn ngập dục vọng và khát khao khóa chặt người nàng thì nàng run rẩy, nha, nàng không làm gì nha, cứ sáng tối liền động dục có vẻ không tốt lắm.
Một mắt thấy nàng tỏ ra vẻ sợ hãi thì mày hắn nhướn lên tới mức cho thể, hắn cũng yêu chết cái hành động nhút nhát này của nàng, có cảm giác như hắn là mèo và đang vờn lấy chú chuột nhỏ là nàng (BT quá =)))
“Làm sao vậy”, thanh âm khàn khàn và trầm thấp vang lên, nàng khẳng định rằng tên nam nhân này lại muốn ăn thịt nàng, nhưng đêm quá….thiên, vì thế nàng ba chân bốn cẳng chạy xuống gường.
“Nga~”, nhưng đã muộn rồi, hành động của hắn so với nàng như con rùa so sánh với chú báo.
Thấy được mình đang bất lợi nàng thử cò kè mặc giá nói “Không được đang là buổi trưa, không thể….”
Mặc giá sao? Vô dụng thôi! Căn bản hắn cũng không buông tha cho nàng, liền cúi đầu nuốt hết những tiếng nói sắp phun ra của nàng, chiếc lưỡi hắn phi thường linh hoạt tận tình cùng nàng dây dưa.
Nhận ra nàng không còn hơi thở hắn mới đại từ đại bi buông nàng ra, liếm lấy cánh môi khô của mình khàn giọng nói “Tiểu nhân nhi, chính nàng là kẻ gây họa”
Di, chưa kịp thốt ra câu phản bác thì hắn lại cúi đầu hôn lấy nàng, khẽ cắn cắn môi nàng “A”, vì đau nên nàng la lên, hắn lại nhoẻn môi cười tà mị với nàng “Đây là ấn kí chứng minh muội là của huynh”
Đột nhiên nàng cười lên vì hành động của hắn rất khả ái lại bá đạo, yêu chết người đi, càng nghĩ thì mặt có chút nóng bừng, bình thường hắn ăn nàng, được, hôm nay đến lượt nàng ăn hắn.
Vươn mắt nhìn tiểu nhân nhi dưới thân nở ra nụ cười quái dị vô cùng, à không phả, mà là thập phần biến thái cộng ranh ma thì hắn ngạc nhiên, không biết tiểu nhân nhi này lại nghĩ ra trò gì biến thái đây (xong, hai anh chị đều biến thái, quá hợp với nhau còn gì )
Bình luận truyện