Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
Chương 72: Tháng ngày yên bình
Sao hắn có thể không nghĩ ra được, hắn là người từng trải, hắn cũng từng
chứng kiến hết thảy sự việc, tỷ muội có thể tàn sát lẫn nhau ngoại trừ
tranh giành nam nhân thì còn thứ gì khiến họ cạnh tranh kiệt liệt tới độ ngay cả tình tỷ muội cũng không nể mặt chứ!“Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt”, Hoàng Bá Thuần lắc đầu, vô lực nói.
“Thuần huynh, hứa với đệ đừng nói cho Nguyệt muội nghe, muội ấy chịu
không nổi đả kích đâu”, đôi mắt sâu xa nhìn lấy Hoàng Bá Thuần tựa như
cầu khẩn, Hoàng Bá Thuần không thể nói gì thêm ngoại trừ gật đầu.
Vỏn vẹn mười ngày trôi qua, họ sống rất vui vẻ với nhau, tương thân tương ái, mỗi ngày trong nhà gỗ nhỏ đều hiện hữu lên tiếng cười vui vẻ, cho đến ngày thứ mười, một lão nhân gia mang theo một hài tử nữ năm tuổi xuất hiện……
“Phụ thân”, một nụ cười tươi như ánh ban mai chói lóa, tiểu hài tử vội nhào vào lòng của Âu Nhã Vỹ
Bất chợt thân ảnh của Huyền Vũ Dạ Nguyệt run run như thế nào mà Âu Nhã Vỹ mất tích vỏn vẹn 1 năm lại có thể sinh ra một nữ hài 5 tuổi chứ, nàng cả kinh nhìn lấy Hoàng Bá Thuần, hắn cũng nhún vai tỏ vẻ không biết và khẽ nháy mắt với nàng kêu nàng đừng hành động bừa.
“Ân”, Âu Nhã Vỹ bế lấy tiểu hài tử khả ái động lòng người trên tay, nâng niu tựa trân bảo, Tư Mã Linh Nhi –Yêu Hồn nghe thấy tiếng quen thuộc thì từ trong nhà bếp bước ra “Đại ca, Trác nhi”
Tư Mã Trác Nhi từ người của Âu Nhã Vỹ nhảy xuống lao vào lòng của mẹ mình “Mẫu thân, có nhớ Trác Nhi không?”
“Ân, nhớ, rất nhớ”, Tư Mã Linh Nhi nhắm mắt để má mình cọ cọ lấy khuôn mặt trắng muốt mịm màn của Tư Mã Trác Nhi xúc động nói
“Haizzz, Trác nhi, thật bạc tình nha có phụ mẫu rồi quên mất đi lão già này rồi”, lão nhân gia đầu tóc bạc phơ áo bào trắng muốt, duy nhất có sợi chuỗi to dùng màu nâu vây lấy cổ, lắc đầu ra vẻ ủy khuất mà nói
“Trác nhi thương hết tất cả mọi người”, vừa nũng nịu trong lòng ngực của mẹ Tư Mã Trác Nhi khéo miệng nịnh nót, bất chợt cả đám người lớn đều cười khanh khách cả lên, thiên, đứa trẻ này thật sự rất thông minh, nhưng… nhìn thế nào cũng không hề giống phụ mẫu nó tý nào cả!
“Hai vị này là”, lão nhân gia bắn ánh mắt tò mò đến thân ảnh im lặng của hai vị khách không mời mà đến
“Ân, đại ca để muội giới thiệu, đây là Huyền Vũ Dạ Nguyệt và Hoàng Bá Thuần họ là đôi phu thê là bằng hữu của Vỹ ca ở cố hương”, Tư Mã Linh Nhi khéo léo giới thiệu rồi hướng tới họ nói “Đây là đại của muội –Tây Phong Âu”
Bất chợt họ liền ngẩng ra, ở Tây Vực tung hoành ngang dọc nếu ai chưa từng nghe ba chữ Tây Phong Âu thì khuyên họ nên về quê cày ruộng là vừa, không chỉ có y thuật tuyệt đỉnh mà còn có khả năng tiên tri, biết bao người tìm kiếm thân ảnh của Tây Phong Âu mà không tìm được.
Nay lại có thể gặp tận mắt, khiến Huyền Vũ Dạ Nguyệt xúc động đến mắt đẫm lệ vì gặp được thần tượng của mình, đã quăng chuyện Tư Mã Trác Nhi là con ai lên tậng chín tầng mây.
“Khục, tiểu thê tử”, Hoàng Bá Thuần vội kéo lại thân ảnh kích động của Huyền Vũ Dạ Nguyệt đang bắt lấy cánh tay của Tây Phong Âu không tha thì hắn vội ho khan, nhắc nhở
“Ân, không sao” Tây Phong Âu cười lên vài tiếng, khuôn mặt lộ rõ thập phần phúc hậu, thoáng qua là một tia buồn, hoàn toàn bị Hoàng Bá Thuần thu vào mắt, dù chỉ thoáng qua nhưng hắn rất tinh mắt làm sao mà không nhìn rõ.
“Ân, cơm cũng ăn được rồi, chúng ta mau vào ăn thôi” Tư Mã Linh Nhi nở ra nụ cười thùy mị, nhưng có chút dị thường
Vì xúc động tới độ không thốt nên lời đành đi theo sau Tây Phong Âu, trưng trưng mắt mà nhìn nhất cử nhất động của ông, Hoàng Bá Thuần lắc đầu, lộ ra vài điểm ái náy, dù biết Tây Phong Âu là người được vạn người kính ngưỡng ngay cả hắn cùng tiểu thê tử cũng không ngoại lệ, nhưng mà tiểu thê tử có phần hơi dọa người rồi.
Tây Phong Âu cười thập phần nồng hậu, Tư Mã Trác Nhi đang ăn thì nói “Cô Cô, tóc của cô cô rất lạ”
Bấy giờ tất cả mọi người đều để ý đến mái tóc đen nhánh dần dần chuyển sang bạc phơ, Huyền Vũ Dạ Nguyệt cười trừ nói “Chỉ là chút bệnh cũ tái phát”
“Có cần lão phu giúp đỡ chứ?”
“Tây Phong nhân gia, ngài trị được ư?” Hoàng Bá Thuần vui mừng nói, hắn đi tìm khắp nơi các kỳ nhân dị sĩ cũng đều nói một câu ‘không chữa được’
Tây Phong Âu gật đầu nói “Theo lão phu vào đây”
Cả hai cùng ngồi khuất sau bức bình phong, lúc này Âu Nhã Vỹ kéo Hoàng Bá Thuần ra ngoài nói “Thuần huynh, huynh có thể hứa với đệ một điều được chứ”
Nhướn mày lên, Hoàng Bá Thuần nói “Có chuyện gì sao?”, từ trong mắt của Âu Nhã Vỹ hắn nhận ra có điều gì không bình thường.
Cười nhẹ, Âu Nhã Vỹ nói “Chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ, được chứ”
Hoàng Bá Thuần không nói nên lời chỉ gật đầu thay vì nói, khi họ trở lại vào trong nhà “Tiểu thê tử”, hai mắt hắn ngỡ ngàng vì nhìn Huyền Vũ Dạ Nguyệt, mái tóc trắng muốt đã chuyển sang đen nhánh mượt mà.
“Thuần”, nàng cười đi tới ôm lấy Hoàng Bá Thuần, hắn rất kích động nói “Cảm tạ Âu lão tiên sinh, cảm tạ”
Tây Phong Âu khóe môi gợi lên cười, Âu Nhã Vỹ ngồi hổm xuống nói với Tư Mã Trác Nhi “Trác nhi hãy theo Thuần thúc thúc đến Thần Trường quốc một thời gian, rồi phụ mẫu sẽ cùng Trác nhi tái ngộ ở Thần Trường quốc được không?”
Câu này thốt ra khiến Huyền Vũ Dạ Nguyệt ngạc nhiên nhìn lấy Hoàng Bá Thuần, hắn cũng kinh ngạc không kém, thì ra chuyện hồi nãy là chuyện này sao?
“Không, Trác nhi muốn ở đây với phụ thân, mẫu thân cơ”, Tư Mã Trác Nhi nhõng nhẽo vùi mặt vào lòng của Âu Nhã Vỹ mà nói.
“Ngoan, Trác nhi, phải nghe lời phụ thân”
“Không, Trác nhi không muốn rời xa các ngươi”, Tư Mã Trác Nhi lắc đầu mà nói, Tư Mã Linh Nhi tiến lên xoa xoa đầu của nàng ta nói “Trác nhi, mẫu thân thường ngày dạy con phải làm sao, người lớn nói phải nghe lời”
Phồng miệng lên, Tư Mã Trác Nhi khóc lóc lên một trận, dù không nỡ lòng nào rời xa họ nhưng Âu Nhã Vỹ vẫn nhất quyết trao Tư Mã Trác Nhi cùng Tư Mã Sương cho hai người họ.
“Có thật là đệ sẽ trở về Thần Trường quốc?” trước khi rời đi Hoàng Bá Thuần âm thầm hỏi, Âu Nhã Vỹ chỉ cười nhẹ “Ân”
Dù không muốn tin tưởng Hoàng Bá Thuần vẫn bước ra đi, phía sau có một tiếng nói vọng lại “Nhớ lời hôm qua đệ đã nói!”
Hoàng Bá Thuần quay đầu lại nhìn khung ảnh từ từ biến mất thì ngỡ ngàng “Thuần, hôm qua hai người nói chuyện gì?”
Nhìn thấy Huyền Vũ Dạ Nguyệt ngồi trên lưng ngựa vừa cười đùa với Tư Mã Sương, nụ cười của nàng thật thuần khiết làm sao hắn dám nói cho nàng nghe chuyện mà hắn nghi ngờ đây!
“Không, không có chuyện gì”, Hoàng Bá Thuần có hơi lúng túng, cười nhạt mà nói, Huyền Vũ Dạ Nguyệt cũng không để ý đến sự khác lạ của trượng phu mình chỉ để ý đến thân ảnh phía dưới cực kỳ khả ái làm nàng cười không ngớt.
Về phía Tư Mã Trác Nhi cùng ngựa với Hoàng Bá Thuần không hề chợp mắt, cũng không hề cười đùa, cứ như pho tượng sống.
Vỏn vẹn mười ngày trôi qua, họ sống rất vui vẻ với nhau, tương thân tương ái, mỗi ngày trong nhà gỗ nhỏ đều hiện hữu lên tiếng cười vui vẻ, cho đến ngày thứ mười, một lão nhân gia mang theo một hài tử nữ năm tuổi xuất hiện……
“Phụ thân”, một nụ cười tươi như ánh ban mai chói lóa, tiểu hài tử vội nhào vào lòng của Âu Nhã Vỹ
Bất chợt thân ảnh của Huyền Vũ Dạ Nguyệt run run như thế nào mà Âu Nhã Vỹ mất tích vỏn vẹn 1 năm lại có thể sinh ra một nữ hài 5 tuổi chứ, nàng cả kinh nhìn lấy Hoàng Bá Thuần, hắn cũng nhún vai tỏ vẻ không biết và khẽ nháy mắt với nàng kêu nàng đừng hành động bừa.
“Ân”, Âu Nhã Vỹ bế lấy tiểu hài tử khả ái động lòng người trên tay, nâng niu tựa trân bảo, Tư Mã Linh Nhi –Yêu Hồn nghe thấy tiếng quen thuộc thì từ trong nhà bếp bước ra “Đại ca, Trác nhi”
Tư Mã Trác Nhi từ người của Âu Nhã Vỹ nhảy xuống lao vào lòng của mẹ mình “Mẫu thân, có nhớ Trác Nhi không?”
“Ân, nhớ, rất nhớ”, Tư Mã Linh Nhi nhắm mắt để má mình cọ cọ lấy khuôn mặt trắng muốt mịm màn của Tư Mã Trác Nhi xúc động nói
“Haizzz, Trác nhi, thật bạc tình nha có phụ mẫu rồi quên mất đi lão già này rồi”, lão nhân gia đầu tóc bạc phơ áo bào trắng muốt, duy nhất có sợi chuỗi to dùng màu nâu vây lấy cổ, lắc đầu ra vẻ ủy khuất mà nói
“Trác nhi thương hết tất cả mọi người”, vừa nũng nịu trong lòng ngực của mẹ Tư Mã Trác Nhi khéo miệng nịnh nót, bất chợt cả đám người lớn đều cười khanh khách cả lên, thiên, đứa trẻ này thật sự rất thông minh, nhưng… nhìn thế nào cũng không hề giống phụ mẫu nó tý nào cả!
“Hai vị này là”, lão nhân gia bắn ánh mắt tò mò đến thân ảnh im lặng của hai vị khách không mời mà đến
“Ân, đại ca để muội giới thiệu, đây là Huyền Vũ Dạ Nguyệt và Hoàng Bá Thuần họ là đôi phu thê là bằng hữu của Vỹ ca ở cố hương”, Tư Mã Linh Nhi khéo léo giới thiệu rồi hướng tới họ nói “Đây là đại của muội –Tây Phong Âu”
Bất chợt họ liền ngẩng ra, ở Tây Vực tung hoành ngang dọc nếu ai chưa từng nghe ba chữ Tây Phong Âu thì khuyên họ nên về quê cày ruộng là vừa, không chỉ có y thuật tuyệt đỉnh mà còn có khả năng tiên tri, biết bao người tìm kiếm thân ảnh của Tây Phong Âu mà không tìm được.
Nay lại có thể gặp tận mắt, khiến Huyền Vũ Dạ Nguyệt xúc động đến mắt đẫm lệ vì gặp được thần tượng của mình, đã quăng chuyện Tư Mã Trác Nhi là con ai lên tậng chín tầng mây.
“Khục, tiểu thê tử”, Hoàng Bá Thuần vội kéo lại thân ảnh kích động của Huyền Vũ Dạ Nguyệt đang bắt lấy cánh tay của Tây Phong Âu không tha thì hắn vội ho khan, nhắc nhở
“Ân, không sao” Tây Phong Âu cười lên vài tiếng, khuôn mặt lộ rõ thập phần phúc hậu, thoáng qua là một tia buồn, hoàn toàn bị Hoàng Bá Thuần thu vào mắt, dù chỉ thoáng qua nhưng hắn rất tinh mắt làm sao mà không nhìn rõ.
“Ân, cơm cũng ăn được rồi, chúng ta mau vào ăn thôi” Tư Mã Linh Nhi nở ra nụ cười thùy mị, nhưng có chút dị thường
Vì xúc động tới độ không thốt nên lời đành đi theo sau Tây Phong Âu, trưng trưng mắt mà nhìn nhất cử nhất động của ông, Hoàng Bá Thuần lắc đầu, lộ ra vài điểm ái náy, dù biết Tây Phong Âu là người được vạn người kính ngưỡng ngay cả hắn cùng tiểu thê tử cũng không ngoại lệ, nhưng mà tiểu thê tử có phần hơi dọa người rồi.
Tây Phong Âu cười thập phần nồng hậu, Tư Mã Trác Nhi đang ăn thì nói “Cô Cô, tóc của cô cô rất lạ”
Bấy giờ tất cả mọi người đều để ý đến mái tóc đen nhánh dần dần chuyển sang bạc phơ, Huyền Vũ Dạ Nguyệt cười trừ nói “Chỉ là chút bệnh cũ tái phát”
“Có cần lão phu giúp đỡ chứ?”
“Tây Phong nhân gia, ngài trị được ư?” Hoàng Bá Thuần vui mừng nói, hắn đi tìm khắp nơi các kỳ nhân dị sĩ cũng đều nói một câu ‘không chữa được’
Tây Phong Âu gật đầu nói “Theo lão phu vào đây”
Cả hai cùng ngồi khuất sau bức bình phong, lúc này Âu Nhã Vỹ kéo Hoàng Bá Thuần ra ngoài nói “Thuần huynh, huynh có thể hứa với đệ một điều được chứ”
Nhướn mày lên, Hoàng Bá Thuần nói “Có chuyện gì sao?”, từ trong mắt của Âu Nhã Vỹ hắn nhận ra có điều gì không bình thường.
Cười nhẹ, Âu Nhã Vỹ nói “Chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ, được chứ”
Hoàng Bá Thuần không nói nên lời chỉ gật đầu thay vì nói, khi họ trở lại vào trong nhà “Tiểu thê tử”, hai mắt hắn ngỡ ngàng vì nhìn Huyền Vũ Dạ Nguyệt, mái tóc trắng muốt đã chuyển sang đen nhánh mượt mà.
“Thuần”, nàng cười đi tới ôm lấy Hoàng Bá Thuần, hắn rất kích động nói “Cảm tạ Âu lão tiên sinh, cảm tạ”
Tây Phong Âu khóe môi gợi lên cười, Âu Nhã Vỹ ngồi hổm xuống nói với Tư Mã Trác Nhi “Trác nhi hãy theo Thuần thúc thúc đến Thần Trường quốc một thời gian, rồi phụ mẫu sẽ cùng Trác nhi tái ngộ ở Thần Trường quốc được không?”
Câu này thốt ra khiến Huyền Vũ Dạ Nguyệt ngạc nhiên nhìn lấy Hoàng Bá Thuần, hắn cũng kinh ngạc không kém, thì ra chuyện hồi nãy là chuyện này sao?
“Không, Trác nhi muốn ở đây với phụ thân, mẫu thân cơ”, Tư Mã Trác Nhi nhõng nhẽo vùi mặt vào lòng của Âu Nhã Vỹ mà nói.
“Ngoan, Trác nhi, phải nghe lời phụ thân”
“Không, Trác nhi không muốn rời xa các ngươi”, Tư Mã Trác Nhi lắc đầu mà nói, Tư Mã Linh Nhi tiến lên xoa xoa đầu của nàng ta nói “Trác nhi, mẫu thân thường ngày dạy con phải làm sao, người lớn nói phải nghe lời”
Phồng miệng lên, Tư Mã Trác Nhi khóc lóc lên một trận, dù không nỡ lòng nào rời xa họ nhưng Âu Nhã Vỹ vẫn nhất quyết trao Tư Mã Trác Nhi cùng Tư Mã Sương cho hai người họ.
“Có thật là đệ sẽ trở về Thần Trường quốc?” trước khi rời đi Hoàng Bá Thuần âm thầm hỏi, Âu Nhã Vỹ chỉ cười nhẹ “Ân”
Dù không muốn tin tưởng Hoàng Bá Thuần vẫn bước ra đi, phía sau có một tiếng nói vọng lại “Nhớ lời hôm qua đệ đã nói!”
Hoàng Bá Thuần quay đầu lại nhìn khung ảnh từ từ biến mất thì ngỡ ngàng “Thuần, hôm qua hai người nói chuyện gì?”
Nhìn thấy Huyền Vũ Dạ Nguyệt ngồi trên lưng ngựa vừa cười đùa với Tư Mã Sương, nụ cười của nàng thật thuần khiết làm sao hắn dám nói cho nàng nghe chuyện mà hắn nghi ngờ đây!
“Không, không có chuyện gì”, Hoàng Bá Thuần có hơi lúng túng, cười nhạt mà nói, Huyền Vũ Dạ Nguyệt cũng không để ý đến sự khác lạ của trượng phu mình chỉ để ý đến thân ảnh phía dưới cực kỳ khả ái làm nàng cười không ngớt.
Về phía Tư Mã Trác Nhi cùng ngựa với Hoàng Bá Thuần không hề chợp mắt, cũng không hề cười đùa, cứ như pho tượng sống.
Bình luận truyện