Đại Chúa Tể
Chương 46: Phong ấn
- Hắc Minh Uyên?
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Mục Trần sững người liếm môi. Thật không ngờ là nơi đó.
Hắc Minh Uyên, vùng dất dữ nổi tiếng khắp Bắc Linh Cảnh. Địa phương đó hoàn toàn khác Bắc Linh Nguyên, ít ra ở Bắc Linh Nguyên thường xuyên có những đội thám hiểm vào đó làm việc này việc khác, nhưng Hắc Minh Uyên đối với những đội thám hiểm đó hoàn toàn là cấm địa. Những đội thám hiểm gan dạ nhất Bắc Linh Cảnh tập hợp nhân thủ tiến vào trong đó, mười người hết chín chôn thây trong bùn lầy tăm tối, còn lại một kẻ may mắn trở về được, thì cũng kinh hồn thất phách, phải tĩnh dưỡng một thời gian cực dài mới khôi phục lại phần nào, nhưng hễ cứ nghe đến cái tên Hắc Minh Uyên, thì cứ như thấy cái bóng ma mà trở nên điên cuồng hoảng loạn.
- Vào Hắc Minh Uyên không dễ a.
Chu Dã nhíu mày, dĩ nhiên cũng rất rõ hung danh Hắc Minh Uyên. Nơi đó đầm lầy chằng chịt, hung hiểm vô tận, chỉ cần thoáng sơ ý, bản thân lão cũng khó giữ mạng.
- Nếu mục tiêu là Cửu U Tước, hung hiểm đến mấy cũng đáng giá thử một lần, hơn nữa nếu để cho Liễu vực chiếm được Cửu U Tước, thì đối với chúng ta chính là đại phiền toái.
Mục Phong trầm ngâm nói.
Chu Dã gật đầu, Cửu U Tước quá mức cường đại, quá mức hấp dẫn. Nếu nó vẫn còn thời kỳ toàn thịnh, e rằng dồn hết nhân tài Bắc Linh Cảnh cũng không ai dám có ý đồ với nó. Nhưng hiện tại đã có tin tức Cửu U Tước tiến hóa thất bại, chính là lúc nó suy yếu nhất, với dã tâm của Liễu vực ắt không bỏ qua cơ hội này.
- Vậy phải làm sao?
Mục Phong suy tính:
- Trước tiên phái ra vài tay cực giỏi theo dõi động tĩnh Liễu vực, sự việc này chắc chắn là tuyệt mật, nếu không sẽ khiến không ít thế lực đỏ mắt, do đó họ sẽ không công khai, chỉ dám bí mật tiến hành.
- Hắc Minh Uyên hàng năm đều có sương độc bao phủ, chỉ có thời điểm giữa mùa hè mới suy yếu một chút, chắc chắn Liễu vực sẽ chọn thời điểm đó để ra tay.
Chu Dã nói thêm.
Mục Phong cũng tán thành:
- Chúng ta cũng phải bí mật triệu tập nhân thủ, có cơ hội chúng ta cũng tiến lên. Đến lúc đó dù không chiến được Cửu U Tước, cũng phải cho bọn Liễu vực tay không quay về!
Với hiềm khích giữa hai nhà Mục vực và Liễu vực, chỉ cần khiến cho đối phương không đạt được mục đích, đối với phía bên kia chính là chuyện đáng ăn mừng rồi.
- Được, việc đó để ta lo.
Chu Dã làm việc như sấm rền gió cuốn, lập tức xung phong vỗ ngực, không hề do dự hấp tấp đi mất.
Mục Phong nhìn Chu Dã rời đi, mỉm cười xoa đầu Mục Trần:
- Tiểu tử ngươi, không ngờ lại mang về cho cha ngươi một lễ vật lớn dường này.
- Cha, đi Hắc Minh Uyên, đem ta theo!
Mục Trần cười, kiên nghị nói.
- Địa phương đó rất nguy hiểm, không thích hợp với ngươi.
Mục Phong hơi nhíu mày, nói.
- Dù gì cũng là quái thai từ Linh Lộ đi ra. Tía à, những chuyện ở đó so với Hắc Minh Uyên cũng không hơn kém bao nhiêu.
Mục Trần nhẹ nhàng cười.
Mục Phong sững người ngẩn ra, lúc này mới cẩn thận nhìn thiếu niên trước mắt. Khuôn mặt khôi ngô trẻ tuổi còn hơi non nớt, nhưng đã thừa hưởng của lão nét kiên nghị, can đảm. Bất giác cảm thấy nao nao trong lòng, bất giác đứa bé con năm xưa lão một tay nuôi dưỡng trưởng thành, đã lớn lên rất nhiều a.
- Ngươi đã muốn thế, vậy thì đi theo đi, nhưng nhớ rõ không được manh động.
Mục Phong mỉm cười, trong lòng rất kiêu hãnh và vui mừng, con trai lão nhất định sẽ siêu việt hơn người cha của hắn.
Mục Trần khẽ gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Mục Phong, nói:
- Mặt khác, còn có chuyện này phiền toái tía giải tỏa mối nghi hoặc của ta.
- Chuyện gì?
Mục Phong thắc mắc.
- Là về cơ thể của ta. Từ khi ta tu luyện Đại Phù Đồ quyết, cảm thấy trong cơ thể dường như có ẩn chứa vài thứ, tía có thể giải thích cho ta biết một chút không?
Mục Phong ngẩn người, chợt cười:
- Có việc đó sao?
Mục Trần vẫn nhìm chằm chằm không rời mắt khỏi Mục Phong, với hiểu biết của hắm về phụ thân, lão càng biểu hiện bình thản, thì sự việc càng không đơn giản.
- Tía vẫn còn muốn giấu ta ư?
Mục Phong nhìn ánh mắt cố chấp bướng bỉnh của hắn, vẻ cười cượt dần nhạt đi, trở nên gượng gạo:
- Không ngờ ngươi lại có thể nhận ra nhanh chóng như thế, vốn ta nghĩ cũng phải nửa năm nữa...
- Thứ này ta nói gì cũng không ổn, vì nó là do mẹ ngươi làm.
- Đúng là không ngoài dự đoán của ta, thủ đoạn này với thực lực của tía vẫn chưa đủ.
Mục Trần cũng không hề ngạc nghiên với đáp án đó, chỉ cười.
- Xú tiểu tử muốn ăn đòn a!
Gương mặt trung niên đã hơi già cỗi của Mục Phong đỏ bừng, không ngờ bị thằng con duy nhất không nể mặt nói thẳng như thế.
- Mẹ đã làm gì ta vậy?
Mục Trần giả lảng như không thấy, cúi đầu nhìn mặt đất, ra chiều đăm chiêu, nghi hoặc hỏi.
- Vì ngươi là con trai do nàng sinh ra, cơ thể ngươi có huyết mạch của nàng, ngay lúc ngươi sinh ra, đã thiết kế một phong ấn trận trong cơ thể, đó cũng là lý do nhiều năm nay không ai kể cả chính mình ngươi dò xét thấy được Linh Mạch trong người.
Mục Phong đạm mạc kể lại, thần sắc hồi tưởng.
- Linh Mạch của ta bị phong ấn? Tại sao?
Mục Trần kinh ngạc, hắn cũng có nghi ngờ, nhưng không nghĩ những thứ đó lại là Linh Mạch, lại còn bị mẫu thân phong ấn.
- Có hai nguyên nhân, Linh Mạch dù có thể khiến ngươi tu luyện như hổ thêm cánh, nhưng tiềm lực của ngươi vượt hơn cả thiên tài, nó lại trở thành một thứ trở ngại. Muốn trở thành cường giả chân chính, ngươi nhất định phải có tâm tính xứng tầm với năng lực. Trần gian hôm nay, thiên tài như nấm mọc sau mưa, nhưng chân chính có thể ngạo thị quần hùng, thì có mấy ai?
Mục Phong cười nhạt:
- Ngươi cũng từng nghe những huyền thoại chí tôn vượt qua những ràng buộc, từ hạ vị diện tiến vào Đại Thiên Thế Giới, những người đó chân chính là cường giả. Tâm tính của bọn họ, không có vật gì có thể dao động. Muốn trở thành cường giả đối diện bọn họ, cần phải có tâm tính như vậy.
- Còn nguyên nhân kia?
Mục Trần gật đầu, vấn đề đó hắn sớm đã biết từ khi tham gia Linh Lộ, thắc mắc hỏi tiếp.
- Nguyên nhân kia.....
Mục Phong thờ dài, buồn bã:
- Nếu nàng không phong ấn Linh Mạch của ngươi, cả hai nhà nội ngoại của ngươi sẽ gặp đại phiền toái, ngươi cũng không có cơ hội lớn lên thuận lợi như vậy....
Mục Trần nhíu mày:
- Nghĩa là sao?
- Điều gì nên nói, cha ngươi đã nói hết, nhưng có vài việc hiện tai ngươi chưa nên biết tới. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, mẹ ngươi làm như vậy, vì để bảo vệ ngươi có thể trưởng thành.
Mục Phong xúc động, nhìn thẳng con trai.
- Hơn nữa... ngươi càng không được lỗ mãng. Mẹ ngươi đã trả giá rất lớn, nên trước khi ngươi có đủ thực lực, không được xúc động phá phong ấn trong cơ thể!
Mục Phong nghiêm mặt dặn dò Mục Trần.
- Mẫu thân....
Mục Trần thì thào tự nói, bàn tay nhẹ nhàng sờ ngực. Từ mẫu thân khiến hắn cảm thấy ấm áp từ sâu trong tâm linh, một bóng dáng dịu dàng mờ ảo xuất hiện trong trí não. Dù chưa bao giờ gặp lại, nhưng cảm giác huyết mạch thân thiết khiến hắn vô cùng xúc động.
Tuổi ấu thơ đã xảy ra chuyện gì khiến gia đình ly tán, khiến con trẻ như hắn không thể nhớ nổi bóng dáng dịu hiền của mẫu thân....?
- Đợi đến khi ngươi chân chính bước chân vào bậc cường giả, tự nhiên sẽ rõ được mọi chuyện.
Mục Phong vỗ vai Mục Trần, nhẹ giọng tâm tình.
- Phong ấn trong cơ thể ta khi nào thì có thể tháo bỏ?
Mục Trần thoáng do dự, cất tiếng hỏi.
- Ha ha, tháo bỏ? Phong ấn mà mẹ ngươi để lại, có thể dễ dàng phá giải thế sao... bất quá nàng đã để lại chìa khóa cho ngươi, chỉ cần đủ năng lực, tự mình ngươi sẽ có thể khai phá nó.
Mục Phong cười nói.
- Chìa khóa?
Mục Trần ánh mắt nghi hoặc chợt lóe lên:
- Là Đại Phù Đồ quyết?
- Ừ.
Mục Phong gật đầu xác nhận:
- Đến khi Đại Phù Đồ quyết của ngươi tu luyện đến cảnh giới Hóa Tháp, hẳn là có thể phá giải phong ấn do mẹ ngươi thiết kế.
- Hóa Tháp...
Khóe miệng giật giật, khó khăn khi tu luyện Đại Phù Đồ quyết, hắn đã nếm trải hơn cả tháng nay, cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới đầu tiên. Muốn đến Hóa Tháp, thật không biết còn cần phải tu luyện bao lâu nữa.
- Còn nữa, thời gian tới ngươi phải học thêm linh trận, ta sẽ tìm một vị Linh Trận sư đến dạy dỗ ngươi.
Mục Phong thản nhiên nói.
- Linh trận?
Mục Trần giật mình ngạc nhiên, gãi đầu
- Ta chưa từng học qua a, tía còn muốn ta trở thành Linh Trận sư sao?
- Mẫu thân ngươi về mặt đó có thành tựu rất lợi hại, ngươi là con trai của nàng, không lẽ một chút cũng không thể học được sao? Nếu sau này gặp lại, nàng sẽ trách ta dạy dỗ ngươi không tốt, nên cố gắng mà học đi.
Mục Phong đắc ý vò đầu Mục Trần, chậm rãi rời khỏi phòng khách, để lại thằng con còn đang buồn bực lầm bầm, Linh Trận sư nào có dễ dàng học như vậy a.
Càng biết nhiều bản lĩnh lợi hại của mẹ, hắn càng nghi vấn không hiểu tại sao nàng xuất sắc đến thế, lại ưng lão tía này của mình...
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Mục Trần sững người liếm môi. Thật không ngờ là nơi đó.
Hắc Minh Uyên, vùng dất dữ nổi tiếng khắp Bắc Linh Cảnh. Địa phương đó hoàn toàn khác Bắc Linh Nguyên, ít ra ở Bắc Linh Nguyên thường xuyên có những đội thám hiểm vào đó làm việc này việc khác, nhưng Hắc Minh Uyên đối với những đội thám hiểm đó hoàn toàn là cấm địa. Những đội thám hiểm gan dạ nhất Bắc Linh Cảnh tập hợp nhân thủ tiến vào trong đó, mười người hết chín chôn thây trong bùn lầy tăm tối, còn lại một kẻ may mắn trở về được, thì cũng kinh hồn thất phách, phải tĩnh dưỡng một thời gian cực dài mới khôi phục lại phần nào, nhưng hễ cứ nghe đến cái tên Hắc Minh Uyên, thì cứ như thấy cái bóng ma mà trở nên điên cuồng hoảng loạn.
- Vào Hắc Minh Uyên không dễ a.
Chu Dã nhíu mày, dĩ nhiên cũng rất rõ hung danh Hắc Minh Uyên. Nơi đó đầm lầy chằng chịt, hung hiểm vô tận, chỉ cần thoáng sơ ý, bản thân lão cũng khó giữ mạng.
- Nếu mục tiêu là Cửu U Tước, hung hiểm đến mấy cũng đáng giá thử một lần, hơn nữa nếu để cho Liễu vực chiếm được Cửu U Tước, thì đối với chúng ta chính là đại phiền toái.
Mục Phong trầm ngâm nói.
Chu Dã gật đầu, Cửu U Tước quá mức cường đại, quá mức hấp dẫn. Nếu nó vẫn còn thời kỳ toàn thịnh, e rằng dồn hết nhân tài Bắc Linh Cảnh cũng không ai dám có ý đồ với nó. Nhưng hiện tại đã có tin tức Cửu U Tước tiến hóa thất bại, chính là lúc nó suy yếu nhất, với dã tâm của Liễu vực ắt không bỏ qua cơ hội này.
- Vậy phải làm sao?
Mục Phong suy tính:
- Trước tiên phái ra vài tay cực giỏi theo dõi động tĩnh Liễu vực, sự việc này chắc chắn là tuyệt mật, nếu không sẽ khiến không ít thế lực đỏ mắt, do đó họ sẽ không công khai, chỉ dám bí mật tiến hành.
- Hắc Minh Uyên hàng năm đều có sương độc bao phủ, chỉ có thời điểm giữa mùa hè mới suy yếu một chút, chắc chắn Liễu vực sẽ chọn thời điểm đó để ra tay.
Chu Dã nói thêm.
Mục Phong cũng tán thành:
- Chúng ta cũng phải bí mật triệu tập nhân thủ, có cơ hội chúng ta cũng tiến lên. Đến lúc đó dù không chiến được Cửu U Tước, cũng phải cho bọn Liễu vực tay không quay về!
Với hiềm khích giữa hai nhà Mục vực và Liễu vực, chỉ cần khiến cho đối phương không đạt được mục đích, đối với phía bên kia chính là chuyện đáng ăn mừng rồi.
- Được, việc đó để ta lo.
Chu Dã làm việc như sấm rền gió cuốn, lập tức xung phong vỗ ngực, không hề do dự hấp tấp đi mất.
Mục Phong nhìn Chu Dã rời đi, mỉm cười xoa đầu Mục Trần:
- Tiểu tử ngươi, không ngờ lại mang về cho cha ngươi một lễ vật lớn dường này.
- Cha, đi Hắc Minh Uyên, đem ta theo!
Mục Trần cười, kiên nghị nói.
- Địa phương đó rất nguy hiểm, không thích hợp với ngươi.
Mục Phong hơi nhíu mày, nói.
- Dù gì cũng là quái thai từ Linh Lộ đi ra. Tía à, những chuyện ở đó so với Hắc Minh Uyên cũng không hơn kém bao nhiêu.
Mục Trần nhẹ nhàng cười.
Mục Phong sững người ngẩn ra, lúc này mới cẩn thận nhìn thiếu niên trước mắt. Khuôn mặt khôi ngô trẻ tuổi còn hơi non nớt, nhưng đã thừa hưởng của lão nét kiên nghị, can đảm. Bất giác cảm thấy nao nao trong lòng, bất giác đứa bé con năm xưa lão một tay nuôi dưỡng trưởng thành, đã lớn lên rất nhiều a.
- Ngươi đã muốn thế, vậy thì đi theo đi, nhưng nhớ rõ không được manh động.
Mục Phong mỉm cười, trong lòng rất kiêu hãnh và vui mừng, con trai lão nhất định sẽ siêu việt hơn người cha của hắn.
Mục Trần khẽ gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Mục Phong, nói:
- Mặt khác, còn có chuyện này phiền toái tía giải tỏa mối nghi hoặc của ta.
- Chuyện gì?
Mục Phong thắc mắc.
- Là về cơ thể của ta. Từ khi ta tu luyện Đại Phù Đồ quyết, cảm thấy trong cơ thể dường như có ẩn chứa vài thứ, tía có thể giải thích cho ta biết một chút không?
Mục Phong ngẩn người, chợt cười:
- Có việc đó sao?
Mục Trần vẫn nhìm chằm chằm không rời mắt khỏi Mục Phong, với hiểu biết của hắm về phụ thân, lão càng biểu hiện bình thản, thì sự việc càng không đơn giản.
- Tía vẫn còn muốn giấu ta ư?
Mục Phong nhìn ánh mắt cố chấp bướng bỉnh của hắn, vẻ cười cượt dần nhạt đi, trở nên gượng gạo:
- Không ngờ ngươi lại có thể nhận ra nhanh chóng như thế, vốn ta nghĩ cũng phải nửa năm nữa...
- Thứ này ta nói gì cũng không ổn, vì nó là do mẹ ngươi làm.
- Đúng là không ngoài dự đoán của ta, thủ đoạn này với thực lực của tía vẫn chưa đủ.
Mục Trần cũng không hề ngạc nghiên với đáp án đó, chỉ cười.
- Xú tiểu tử muốn ăn đòn a!
Gương mặt trung niên đã hơi già cỗi của Mục Phong đỏ bừng, không ngờ bị thằng con duy nhất không nể mặt nói thẳng như thế.
- Mẹ đã làm gì ta vậy?
Mục Trần giả lảng như không thấy, cúi đầu nhìn mặt đất, ra chiều đăm chiêu, nghi hoặc hỏi.
- Vì ngươi là con trai do nàng sinh ra, cơ thể ngươi có huyết mạch của nàng, ngay lúc ngươi sinh ra, đã thiết kế một phong ấn trận trong cơ thể, đó cũng là lý do nhiều năm nay không ai kể cả chính mình ngươi dò xét thấy được Linh Mạch trong người.
Mục Phong đạm mạc kể lại, thần sắc hồi tưởng.
- Linh Mạch của ta bị phong ấn? Tại sao?
Mục Trần kinh ngạc, hắn cũng có nghi ngờ, nhưng không nghĩ những thứ đó lại là Linh Mạch, lại còn bị mẫu thân phong ấn.
- Có hai nguyên nhân, Linh Mạch dù có thể khiến ngươi tu luyện như hổ thêm cánh, nhưng tiềm lực của ngươi vượt hơn cả thiên tài, nó lại trở thành một thứ trở ngại. Muốn trở thành cường giả chân chính, ngươi nhất định phải có tâm tính xứng tầm với năng lực. Trần gian hôm nay, thiên tài như nấm mọc sau mưa, nhưng chân chính có thể ngạo thị quần hùng, thì có mấy ai?
Mục Phong cười nhạt:
- Ngươi cũng từng nghe những huyền thoại chí tôn vượt qua những ràng buộc, từ hạ vị diện tiến vào Đại Thiên Thế Giới, những người đó chân chính là cường giả. Tâm tính của bọn họ, không có vật gì có thể dao động. Muốn trở thành cường giả đối diện bọn họ, cần phải có tâm tính như vậy.
- Còn nguyên nhân kia?
Mục Trần gật đầu, vấn đề đó hắn sớm đã biết từ khi tham gia Linh Lộ, thắc mắc hỏi tiếp.
- Nguyên nhân kia.....
Mục Phong thờ dài, buồn bã:
- Nếu nàng không phong ấn Linh Mạch của ngươi, cả hai nhà nội ngoại của ngươi sẽ gặp đại phiền toái, ngươi cũng không có cơ hội lớn lên thuận lợi như vậy....
Mục Trần nhíu mày:
- Nghĩa là sao?
- Điều gì nên nói, cha ngươi đã nói hết, nhưng có vài việc hiện tai ngươi chưa nên biết tới. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, mẹ ngươi làm như vậy, vì để bảo vệ ngươi có thể trưởng thành.
Mục Phong xúc động, nhìn thẳng con trai.
- Hơn nữa... ngươi càng không được lỗ mãng. Mẹ ngươi đã trả giá rất lớn, nên trước khi ngươi có đủ thực lực, không được xúc động phá phong ấn trong cơ thể!
Mục Phong nghiêm mặt dặn dò Mục Trần.
- Mẫu thân....
Mục Trần thì thào tự nói, bàn tay nhẹ nhàng sờ ngực. Từ mẫu thân khiến hắn cảm thấy ấm áp từ sâu trong tâm linh, một bóng dáng dịu dàng mờ ảo xuất hiện trong trí não. Dù chưa bao giờ gặp lại, nhưng cảm giác huyết mạch thân thiết khiến hắn vô cùng xúc động.
Tuổi ấu thơ đã xảy ra chuyện gì khiến gia đình ly tán, khiến con trẻ như hắn không thể nhớ nổi bóng dáng dịu hiền của mẫu thân....?
- Đợi đến khi ngươi chân chính bước chân vào bậc cường giả, tự nhiên sẽ rõ được mọi chuyện.
Mục Phong vỗ vai Mục Trần, nhẹ giọng tâm tình.
- Phong ấn trong cơ thể ta khi nào thì có thể tháo bỏ?
Mục Trần thoáng do dự, cất tiếng hỏi.
- Ha ha, tháo bỏ? Phong ấn mà mẹ ngươi để lại, có thể dễ dàng phá giải thế sao... bất quá nàng đã để lại chìa khóa cho ngươi, chỉ cần đủ năng lực, tự mình ngươi sẽ có thể khai phá nó.
Mục Phong cười nói.
- Chìa khóa?
Mục Trần ánh mắt nghi hoặc chợt lóe lên:
- Là Đại Phù Đồ quyết?
- Ừ.
Mục Phong gật đầu xác nhận:
- Đến khi Đại Phù Đồ quyết của ngươi tu luyện đến cảnh giới Hóa Tháp, hẳn là có thể phá giải phong ấn do mẹ ngươi thiết kế.
- Hóa Tháp...
Khóe miệng giật giật, khó khăn khi tu luyện Đại Phù Đồ quyết, hắn đã nếm trải hơn cả tháng nay, cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới đầu tiên. Muốn đến Hóa Tháp, thật không biết còn cần phải tu luyện bao lâu nữa.
- Còn nữa, thời gian tới ngươi phải học thêm linh trận, ta sẽ tìm một vị Linh Trận sư đến dạy dỗ ngươi.
Mục Phong thản nhiên nói.
- Linh trận?
Mục Trần giật mình ngạc nhiên, gãi đầu
- Ta chưa từng học qua a, tía còn muốn ta trở thành Linh Trận sư sao?
- Mẫu thân ngươi về mặt đó có thành tựu rất lợi hại, ngươi là con trai của nàng, không lẽ một chút cũng không thể học được sao? Nếu sau này gặp lại, nàng sẽ trách ta dạy dỗ ngươi không tốt, nên cố gắng mà học đi.
Mục Phong đắc ý vò đầu Mục Trần, chậm rãi rời khỏi phòng khách, để lại thằng con còn đang buồn bực lầm bầm, Linh Trận sư nào có dễ dàng học như vậy a.
Càng biết nhiều bản lĩnh lợi hại của mẹ, hắn càng nghi vấn không hiểu tại sao nàng xuất sắc đến thế, lại ưng lão tía này của mình...
Bình luận truyện