Đại Đạo Triêu Thiên
Quyển 4 - Chương 24: Trầm tư giả
Tiêu chí của Vô Chương cảnh chính là phi kiếm có thể giấu ở bên trong kiếm hoàn.
Tỉnh Cửu nếu là Vô Chương cảnh, vì sao ngay cả chuyện trụ cột nhất cũng không làm được?
Cố Hàn cùng Nguyên Khúc nghe đều chưa từng nghe qua chuyện như vậy, chớ đừng nói chi là nghĩ ra biện pháp để giải quyết.
Không khí trong động phủ bỗng nhiên yên tĩnh.
Hơn nữa còn kéo dài một quãng thời gian.
Tỉnh Cửu đã tỉnh lại, nói: "Coi như ta chưa nói."
Cố Hàn cùng Nguyên Khúc liếc mắt nhìn nhau, có chút lúng túng.
Triệu Tịch Nguyệt đưa ra chủ ý.
"Bế quan đi."
Ở trong suy nghĩ của nàng, Cảnh Dương sư thúc tổ năm đó có thể có cảnh giới tu vi kinh người như vậy, tất cả đều bởi vì hắn thường thường ở Thần Mạt Phong bế quan một lần sẽ hơn trăm năm.
Nào giống như hiện tại... Dù cho ngươi vẫn là thiên tài tuyệt thế, nhưng những năm qua làm sao có thể lười nhác đến như vậy, tu hành cũng phi thường không chuyên tâm.
Kỳ thực đây là sự hiểu lầm.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, Tỉnh Cửu đều không quá tán thành tu đạo giới thường xuyên bế quan.
Hắn sở dĩ rất ít khi rời khỏi Thần Mạt Phong, đối ngoại xưng là bế quan hơn trăm năm, chủ yếu là không muốn gặp người không phận sự, giảm bớt chuyện vô bổ.
Dựa theo cái nhìn của hắn, trừ phi tu hành đến một số giai đoạn khẩn yếu nhất không thể bị người quấy rối, mới cần hoàn toàn tách biệt với thế gian, chuyên tâm phá cảnh. Bình thường tu hành chỉ là tĩnh tu minh tưởng, hấp thu thiên địa linh khí, cảm ngộ thiên địa chí lý, vì sao nhất định phải đem mình nhốt trong động lâu như vậy?
Nghe xong lời này, Triệu Tịch Nguyệt mới nhớ ra Tỉnh Cửu không phải người tu đạo bình thường.
Người tu đạo bình thường, bao gồm cả nàng ở bên trong đều thường xuyên cần bế quan, ngoại trừ thời khắc mấu chốt phá cảnh, dù cho chỉ là tu hành bình thường, nếu như có thể nắm giữ một cái không gian độc lập càng thêm yên tĩnh, không bị quấy rầy, đương nhiên càng thêm trợ giúp hấp thu thiên địa linh khí cùng với tẩy luyện đạo tâm.
Tỉnh Cửu không cần làm như vậy.
Người trên Thần Mạt Phong đều biết, hắn chính là nằm ở trên ghế trúc cũng có thể tu hành.
Dù cho rất nhiều thời điểm, trên đầu hắn còn ngồi một con mèo, trên con mèo còn ngồi một con ve.
Hắn tựa hồ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể tiến vào trạng thái đạo tâm thông minh.
Triệu Tịch Nguyệt thậm chí có một loại cảm giác, có khả năng hắn vẫn luôn ở trong trạng thái này.
Đây thực sự là thiên phú làm người ta kính nể.
"Vậy tại sao Thiên Quang Phong Trác Như Tuế sư huynh vẫn luôn bế quan?"
Nguyên Khúc hiếu kỳ hỏi.
Trác Như Tuế là quan môn đệ tử của chưởng môn chân nhân, cũng là người có thiên phú cao nhất trước Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế, ở trong Thanh Sơn các đệ tử có địa vị rất cao.
Dù cho những năm qua Triệu Tịch Nguyệt đã trở thành Thần Mạt Phong chủ, Liễu Thập Tuế làm ra nhiều đại sự như vậy, vẫn như cũ không thể thay đổi điểm này.
Nguyên nhân nói đến đơn giản, cũng bởi vì hắn vẫn đang bế quan.
Rất nhiều đệ tử từ ngày đầu tiên tiến vào Thanh Sơn, liền biết Thiên Quang Phong có vị Trác sư huynh đang bế quan.
Mãi đến tận rất nhiều năm sau, vị Trác sư huynh kia còn đang bế quan.
Không cần nói những đệ tử kia, ngay cả Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu đám người đều chưa từng thấy Trác Như Tuế.
Người tu đạo bế quan mấy chục năm thậm chí thời gian dài hơn có không ít, nhưng người tu đạo trẻ tuổi như Trác Như Tuế, mới vào sơn môn đã bế quan thời gian mười mấy năm thực sự là hiếm thấy.
Bất cứ chuyện gì nếu làm tới mức cực hạn đều có vẻ rất đáng sợ, theo thời gian bế quan càng ngày càng dài, Trác Như Tuế càng trở nên bí ẩn, làm người chú ý.
Tỉnh Cửu nói: "Dùng quan trường ở nhân gian mà nói, hắn làm vậy là dưỡng vọng."
Cố Thanh đã hiểu ý của hắn, mỉm cười.
Nguyên Khúc hiểu ý tứ dưỡng vọng, nhưng không hiểu cùng việc Trác Như Tuế bế quan có quan hệ gì.
Tỉnh Cửu hỏi: "Triều đình muốn chiêu mộ một vị danh sĩ làm quan, nếu như ban chức quan không hợp với tưởng tượng trong lòng hắn, hắn sẽ làm sao?"
"Tự nhiên là kiên từ không nhận, như vậy danh vọng của hắn sẽ càng thêm cao hơn, tương lai có khả năng đạt được nhiều hơn......"
Nguyên Khúc nói: "Nhưng ta vẫn không hiểu, Thanh Sơn Tông không có chức quan, Trác sư huynh muốn đợi cái gì đây?"
"Hắn chờ chính là một thời khắc, thời khắc mà hắn có thể chắc chắn chính mình là người mạnh nhất bên trong thế hệ tuổi trẻ của Thanh Sơn."
Tỉnh Cửu nói: "Ta thậm chí có thể tưởng tượng được những hình ảnh đó, bên trong hơn mười năm qua, có mấy lần hắn phá cảnh thành công, chính đang thời gian vui sướng, bỗng nhiên biết bên trong Thanh Sơn có cái đồng môn trẻ tuổi phá cảnh thành công còn nhanh hơn hắn, sau khi khiếp sợ chỉ có thể phiền muộn một lần nữa trở về động phủ."
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc rất tự nhiên nhìn về phía Triệu Tịch Nguyệt.
Thanh Sơn Tông có rất nhiều ghi chép liên quan tới tu hành đều ở Thần Mạt Phong, không phải Cảnh Dương chân nhân chính là Triệu Tịch Nguyệt.
Tỉnh Cửu nói chính là người sau.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn nói: "Không có bằng chứng đừng đoán bậy về đồng môn, không khỏi quá mức cay nghiệt."
Tỉnh Cửu nói: "Không phải đoán bậy, chưởng môn thu hắn làm quan môn đệ tử, tất nhiên rất yêu thích hắn, mà một người thích nhất chính là người rất giống mình."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ta lại không cảm giác mình giống ngươi ở chỗ nào."
Tỉnh Cửu nói: "Kỳ thực rất giống."
Triệu Tịch Nguyệt ngây ra, nói: "Ngươi hôm nay nói...... hình như hơi nhiều."
"Ngươi muốn ta bế quan, vậy ta sẽ đem những chuyện sau này nói cho rõ rồi."
Tỉnh Cửu nhìn nàng nói: "Lúc ta bế quan, ngươi không nên trì hoãn tu hành, cũng không thể để cho hắn vượt qua."
Triệu Tịch Nguyệt không kiên nhẫn nói: "Ngươi cứ lo lắng chính mình đi."
Nàng rất tôn kính đối với Tỉnh Cửu, chỉ là ở trước mặt người khác ra sức biểu hiện rất hờ hững, nhưng lúc này thật sự không nhịn được nữa.
......
......
Đối với người tu đạo mà nói, bế quan đương nhiên là đại sự.
Bọn họ chưa từng thấy Tỉnh Cửu bế quan, chỉ thấy hắn nằm ở trên ghế trúc, tự nhiên càng thêm thận trọng.
Triệu Tịch Nguyệt viết xong kiếm thư thông báo chư phong, sau đó đem Phất Tư Kiếm đưa vào trong thạch bích, khởi động cấm trận phong ấn cả tòa Thần Mạt Phong.
Cửa đá động phủ chậm rãi đóng lại.
Nàng nói với Cố Thanh cùng Nguyên Khúc: "Hắn bế quan nói không chừng chính là rất nhiều năm, không cần bảo vệ ở đây, trước tiên rời đi đi, mấy ngày nữa trở lại xem là được."
Trong vách núi truyền đến mấy tiếng vượn hót, đỉnh núi đã không có bóng người.
Mèo trắng từ trong động phủ chậm rãi đi ra, híp mắt ngắm nhìn thu dương, biểu hiện thích ý không nói ra lời.
Thần Mạt Phong cấm trận đã mở, nó có thể đi ra tắm nắng bất cứ lúc nào, thực sự rất vui mừng, chỉ có chút tiếc nuối là không cách nào đi trên đầu Tỉnh Cửu để ngồi.
Mặt đất dâng lên một làn khói, đi kèm tiếng ma sát rõ ràng, Hàn Thiền chạy ra, cẩn thận từng li từng tí ngồi ở bên người mèo trắng.
......
......
Thần Mạt Phong có rất nhiều động phủ không người sử dụng.
Tỉnh Cửu ngay ở đỉnh núi tùy tiện tìm một cái động phủ tiến vào.
Trong động phủ thiết trí rất đơn giản, một chiếc giường đá, không có bồ đoàn, trên vách chảy xuống thanh tuyền, ngoài ra không còn gì khác.
Hắn không như những người tu đạo khác bế quan hoặc là kết đạo ấn, hoặc là bày trận pháp, trực tiếp đi tới trên giường đá ngồi xuống, có vẻ rất tùy tiện.
Hắn khoanh chân ngồi, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, khửu tay bên phải rơi vào đầu gối, tay phải chống cằm, bắt đầu trầm tư.
Hắn vừa nghĩ chính là hơn mười ngày.
Ở trong quá trình này, hắn không đứng dậy một lần, không hớp một ngụm nước suối, ngay cả tư thế đều không có bất kỳ biến hóa nào.
Triệu Tịch Nguyệt đám người xác định hắn không sợ quấy rối, đến xem hai lần, hoàn toàn không hiểu hắn đang làm gì, chỉ có một cảm giác.
Tỉnh Cửu trong trầm tư, thật sự rất giống tiên nhân trong bích hoạ nổi danh ở Song Lâm Tự, có một loại vẻ đẹp trang nghiêm mà thần bí .
......
......
Một ngày nào đó, Tỉnh Cửu mở mắt ra, nhìn thiết kiếm đặt ở bên người, hơi động niệm.
Thiết kiếm bay lên, đi tới trước người của hắn.
Dựa theo phương pháp tu hành của Thanh Sơn Tông hoặc là kiếm tông khác, tiến vào Vô Chương cảnh, chỉ cần động niệm, phi kiếm sẽ cùng kiếm hoàn kết hợp.
Quá trình này bình thường được gọi là thu kiếm.
Người tu đạo lại có rất nhiều loại phương pháp thu kiếm, có người sẽ làm phi kiếm trực tiếp biến mất, có người sẽ nuốt vào phi kiếm.
Còn có chút phương pháp thu kiếm thiên môn, tỷ như cổ kiếm phái trưởng lão càng yêu thích đem kiếm hoàn vận ra ngoài thân thể, trên không trung tiếp nhận phi kiếm.
Đối với Vô Chương cảnh kiếm tu mà nói, thu kiếm là chuyện đơn giản nhất.
Mà Tỉnh Cửu một mực không làm được, bất luận làm sao thôi thúc kiếm thức, thiết kiếm trước sau không cách nào tới gần thân thể của hắn.
Nếu như cẩn thận quan sát, có lẽ có thể phát hiện thiết kiếm tựa hồ có chút kính nể, thậm chí có thể nói là hoảng sợ.
Tỉnh Cửu nếu là Vô Chương cảnh, vì sao ngay cả chuyện trụ cột nhất cũng không làm được?
Cố Hàn cùng Nguyên Khúc nghe đều chưa từng nghe qua chuyện như vậy, chớ đừng nói chi là nghĩ ra biện pháp để giải quyết.
Không khí trong động phủ bỗng nhiên yên tĩnh.
Hơn nữa còn kéo dài một quãng thời gian.
Tỉnh Cửu đã tỉnh lại, nói: "Coi như ta chưa nói."
Cố Hàn cùng Nguyên Khúc liếc mắt nhìn nhau, có chút lúng túng.
Triệu Tịch Nguyệt đưa ra chủ ý.
"Bế quan đi."
Ở trong suy nghĩ của nàng, Cảnh Dương sư thúc tổ năm đó có thể có cảnh giới tu vi kinh người như vậy, tất cả đều bởi vì hắn thường thường ở Thần Mạt Phong bế quan một lần sẽ hơn trăm năm.
Nào giống như hiện tại... Dù cho ngươi vẫn là thiên tài tuyệt thế, nhưng những năm qua làm sao có thể lười nhác đến như vậy, tu hành cũng phi thường không chuyên tâm.
Kỳ thực đây là sự hiểu lầm.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, Tỉnh Cửu đều không quá tán thành tu đạo giới thường xuyên bế quan.
Hắn sở dĩ rất ít khi rời khỏi Thần Mạt Phong, đối ngoại xưng là bế quan hơn trăm năm, chủ yếu là không muốn gặp người không phận sự, giảm bớt chuyện vô bổ.
Dựa theo cái nhìn của hắn, trừ phi tu hành đến một số giai đoạn khẩn yếu nhất không thể bị người quấy rối, mới cần hoàn toàn tách biệt với thế gian, chuyên tâm phá cảnh. Bình thường tu hành chỉ là tĩnh tu minh tưởng, hấp thu thiên địa linh khí, cảm ngộ thiên địa chí lý, vì sao nhất định phải đem mình nhốt trong động lâu như vậy?
Nghe xong lời này, Triệu Tịch Nguyệt mới nhớ ra Tỉnh Cửu không phải người tu đạo bình thường.
Người tu đạo bình thường, bao gồm cả nàng ở bên trong đều thường xuyên cần bế quan, ngoại trừ thời khắc mấu chốt phá cảnh, dù cho chỉ là tu hành bình thường, nếu như có thể nắm giữ một cái không gian độc lập càng thêm yên tĩnh, không bị quấy rầy, đương nhiên càng thêm trợ giúp hấp thu thiên địa linh khí cùng với tẩy luyện đạo tâm.
Tỉnh Cửu không cần làm như vậy.
Người trên Thần Mạt Phong đều biết, hắn chính là nằm ở trên ghế trúc cũng có thể tu hành.
Dù cho rất nhiều thời điểm, trên đầu hắn còn ngồi một con mèo, trên con mèo còn ngồi một con ve.
Hắn tựa hồ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể tiến vào trạng thái đạo tâm thông minh.
Triệu Tịch Nguyệt thậm chí có một loại cảm giác, có khả năng hắn vẫn luôn ở trong trạng thái này.
Đây thực sự là thiên phú làm người ta kính nể.
"Vậy tại sao Thiên Quang Phong Trác Như Tuế sư huynh vẫn luôn bế quan?"
Nguyên Khúc hiếu kỳ hỏi.
Trác Như Tuế là quan môn đệ tử của chưởng môn chân nhân, cũng là người có thiên phú cao nhất trước Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế, ở trong Thanh Sơn các đệ tử có địa vị rất cao.
Dù cho những năm qua Triệu Tịch Nguyệt đã trở thành Thần Mạt Phong chủ, Liễu Thập Tuế làm ra nhiều đại sự như vậy, vẫn như cũ không thể thay đổi điểm này.
Nguyên nhân nói đến đơn giản, cũng bởi vì hắn vẫn đang bế quan.
Rất nhiều đệ tử từ ngày đầu tiên tiến vào Thanh Sơn, liền biết Thiên Quang Phong có vị Trác sư huynh đang bế quan.
Mãi đến tận rất nhiều năm sau, vị Trác sư huynh kia còn đang bế quan.
Không cần nói những đệ tử kia, ngay cả Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu đám người đều chưa từng thấy Trác Như Tuế.
Người tu đạo bế quan mấy chục năm thậm chí thời gian dài hơn có không ít, nhưng người tu đạo trẻ tuổi như Trác Như Tuế, mới vào sơn môn đã bế quan thời gian mười mấy năm thực sự là hiếm thấy.
Bất cứ chuyện gì nếu làm tới mức cực hạn đều có vẻ rất đáng sợ, theo thời gian bế quan càng ngày càng dài, Trác Như Tuế càng trở nên bí ẩn, làm người chú ý.
Tỉnh Cửu nói: "Dùng quan trường ở nhân gian mà nói, hắn làm vậy là dưỡng vọng."
Cố Thanh đã hiểu ý của hắn, mỉm cười.
Nguyên Khúc hiểu ý tứ dưỡng vọng, nhưng không hiểu cùng việc Trác Như Tuế bế quan có quan hệ gì.
Tỉnh Cửu hỏi: "Triều đình muốn chiêu mộ một vị danh sĩ làm quan, nếu như ban chức quan không hợp với tưởng tượng trong lòng hắn, hắn sẽ làm sao?"
"Tự nhiên là kiên từ không nhận, như vậy danh vọng của hắn sẽ càng thêm cao hơn, tương lai có khả năng đạt được nhiều hơn......"
Nguyên Khúc nói: "Nhưng ta vẫn không hiểu, Thanh Sơn Tông không có chức quan, Trác sư huynh muốn đợi cái gì đây?"
"Hắn chờ chính là một thời khắc, thời khắc mà hắn có thể chắc chắn chính mình là người mạnh nhất bên trong thế hệ tuổi trẻ của Thanh Sơn."
Tỉnh Cửu nói: "Ta thậm chí có thể tưởng tượng được những hình ảnh đó, bên trong hơn mười năm qua, có mấy lần hắn phá cảnh thành công, chính đang thời gian vui sướng, bỗng nhiên biết bên trong Thanh Sơn có cái đồng môn trẻ tuổi phá cảnh thành công còn nhanh hơn hắn, sau khi khiếp sợ chỉ có thể phiền muộn một lần nữa trở về động phủ."
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc rất tự nhiên nhìn về phía Triệu Tịch Nguyệt.
Thanh Sơn Tông có rất nhiều ghi chép liên quan tới tu hành đều ở Thần Mạt Phong, không phải Cảnh Dương chân nhân chính là Triệu Tịch Nguyệt.
Tỉnh Cửu nói chính là người sau.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn nói: "Không có bằng chứng đừng đoán bậy về đồng môn, không khỏi quá mức cay nghiệt."
Tỉnh Cửu nói: "Không phải đoán bậy, chưởng môn thu hắn làm quan môn đệ tử, tất nhiên rất yêu thích hắn, mà một người thích nhất chính là người rất giống mình."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ta lại không cảm giác mình giống ngươi ở chỗ nào."
Tỉnh Cửu nói: "Kỳ thực rất giống."
Triệu Tịch Nguyệt ngây ra, nói: "Ngươi hôm nay nói...... hình như hơi nhiều."
"Ngươi muốn ta bế quan, vậy ta sẽ đem những chuyện sau này nói cho rõ rồi."
Tỉnh Cửu nhìn nàng nói: "Lúc ta bế quan, ngươi không nên trì hoãn tu hành, cũng không thể để cho hắn vượt qua."
Triệu Tịch Nguyệt không kiên nhẫn nói: "Ngươi cứ lo lắng chính mình đi."
Nàng rất tôn kính đối với Tỉnh Cửu, chỉ là ở trước mặt người khác ra sức biểu hiện rất hờ hững, nhưng lúc này thật sự không nhịn được nữa.
......
......
Đối với người tu đạo mà nói, bế quan đương nhiên là đại sự.
Bọn họ chưa từng thấy Tỉnh Cửu bế quan, chỉ thấy hắn nằm ở trên ghế trúc, tự nhiên càng thêm thận trọng.
Triệu Tịch Nguyệt viết xong kiếm thư thông báo chư phong, sau đó đem Phất Tư Kiếm đưa vào trong thạch bích, khởi động cấm trận phong ấn cả tòa Thần Mạt Phong.
Cửa đá động phủ chậm rãi đóng lại.
Nàng nói với Cố Thanh cùng Nguyên Khúc: "Hắn bế quan nói không chừng chính là rất nhiều năm, không cần bảo vệ ở đây, trước tiên rời đi đi, mấy ngày nữa trở lại xem là được."
Trong vách núi truyền đến mấy tiếng vượn hót, đỉnh núi đã không có bóng người.
Mèo trắng từ trong động phủ chậm rãi đi ra, híp mắt ngắm nhìn thu dương, biểu hiện thích ý không nói ra lời.
Thần Mạt Phong cấm trận đã mở, nó có thể đi ra tắm nắng bất cứ lúc nào, thực sự rất vui mừng, chỉ có chút tiếc nuối là không cách nào đi trên đầu Tỉnh Cửu để ngồi.
Mặt đất dâng lên một làn khói, đi kèm tiếng ma sát rõ ràng, Hàn Thiền chạy ra, cẩn thận từng li từng tí ngồi ở bên người mèo trắng.
......
......
Thần Mạt Phong có rất nhiều động phủ không người sử dụng.
Tỉnh Cửu ngay ở đỉnh núi tùy tiện tìm một cái động phủ tiến vào.
Trong động phủ thiết trí rất đơn giản, một chiếc giường đá, không có bồ đoàn, trên vách chảy xuống thanh tuyền, ngoài ra không còn gì khác.
Hắn không như những người tu đạo khác bế quan hoặc là kết đạo ấn, hoặc là bày trận pháp, trực tiếp đi tới trên giường đá ngồi xuống, có vẻ rất tùy tiện.
Hắn khoanh chân ngồi, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, khửu tay bên phải rơi vào đầu gối, tay phải chống cằm, bắt đầu trầm tư.
Hắn vừa nghĩ chính là hơn mười ngày.
Ở trong quá trình này, hắn không đứng dậy một lần, không hớp một ngụm nước suối, ngay cả tư thế đều không có bất kỳ biến hóa nào.
Triệu Tịch Nguyệt đám người xác định hắn không sợ quấy rối, đến xem hai lần, hoàn toàn không hiểu hắn đang làm gì, chỉ có một cảm giác.
Tỉnh Cửu trong trầm tư, thật sự rất giống tiên nhân trong bích hoạ nổi danh ở Song Lâm Tự, có một loại vẻ đẹp trang nghiêm mà thần bí .
......
......
Một ngày nào đó, Tỉnh Cửu mở mắt ra, nhìn thiết kiếm đặt ở bên người, hơi động niệm.
Thiết kiếm bay lên, đi tới trước người của hắn.
Dựa theo phương pháp tu hành của Thanh Sơn Tông hoặc là kiếm tông khác, tiến vào Vô Chương cảnh, chỉ cần động niệm, phi kiếm sẽ cùng kiếm hoàn kết hợp.
Quá trình này bình thường được gọi là thu kiếm.
Người tu đạo lại có rất nhiều loại phương pháp thu kiếm, có người sẽ làm phi kiếm trực tiếp biến mất, có người sẽ nuốt vào phi kiếm.
Còn có chút phương pháp thu kiếm thiên môn, tỷ như cổ kiếm phái trưởng lão càng yêu thích đem kiếm hoàn vận ra ngoài thân thể, trên không trung tiếp nhận phi kiếm.
Đối với Vô Chương cảnh kiếm tu mà nói, thu kiếm là chuyện đơn giản nhất.
Mà Tỉnh Cửu một mực không làm được, bất luận làm sao thôi thúc kiếm thức, thiết kiếm trước sau không cách nào tới gần thân thể của hắn.
Nếu như cẩn thận quan sát, có lẽ có thể phát hiện thiết kiếm tựa hồ có chút kính nể, thậm chí có thể nói là hoảng sợ.
Bình luận truyện