Đại Đế Cơ
Quyển 1 - Chương 128: Chu toàn
Ngồi xổm bên ngoài thảo đường, Noãn Noãn đang cầm dương quải bị tiếng cười kia làm giật mình, dương quải rơi xuống đất, Noãn Noãn cũng không cảm thấy buồn bã, mà lại gật gật đầu, nhân duyên thiếu gia thật tốt, mọi người gặp thiếu gia thì lập tức vui vẻ.
Tiết Thanh có chút bất đắc dĩ: "Ta buồn cười lắm sao."
Nhạc Đình ngưng cười nói: "Không phải ngươi buồn cười, mà là lời nói của ngươi..."
Tiết Thanh nói: "Xuân Hiểu cô nương hát thật sự rất hay, ta xấu hổ không mở miệng hát cũng là bình thường."
Nhạc Đình nói: "Không phải như vậy, Xuân Hiểu hát không hay bằng ta, ta cũng đâu có cười nàng ta."
Tiết Thanh cười to, chắp tay thi lễ nói: "Tiểu đệ bội phục."
Nhạc Đình đáp lễ lại nói: "Đa tạ đa tạ."
Hai người nhìn nhau lại cười, Nhạc Đình nói: "Được rồi, hát lại cho ta nghe."
Tiết Thanh cũng không hề câu nệ hát một câu: "Minh nguyệt kỷ thời hữu?" Hát qua một lần, Nhạc Đình nghiêng tai chuyên chú lắng nghe không có chút ý cười nào, nghe đến khúc cuối cùng hắn trầm ngâm nói: "Đúng là chưa từng nghe qua làn điệu khúc hát này… Cũng không thể nói là hay, hay là không hay."
Tiết Thanh nói: "Thì lấy ý tưởng mới, nâng cao kỹ năng của Xuân Hiểu để hát khúc ca này không phải chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi có thể làm được, đợi lần này có thể may mắn giành thắng lợi, mai sau sẽ có cơ hội được truyền thụ tốt hơn."
Nhạc Đình gật gật đầu, nói: "Được, ta nhớ kỹ trở về xem thử, ngày mai mang đàn đến." Dứt lời muốn đứng dậy.
Tiết Thanh lấy ra bọc vải nhỏ Xuân Hiểu đưa tới, nói: "Còn có cái này." Nói xong mở ra thấy trong đó có hai thỏi bạc, đây là một thỏi bạc được cắt ra.
Nhạc Đình kinh ngạc nói: "Đây là…"
Tiết Thanh đưa một nửa bên trong cho hắn, khẽ cười nói: "Đây là trong sách tự có hoàng kim ốc."
Nhạc Đình nói: "Ngươi còn lấy tiền nữa sao?"
Tiết Thanh nói: "Đương nhiên muốn lấy tiền, kiếm tiền bằng tài nghệ của mình là điều chính đáng, lao động là vinh quang."
Nhạc Đình cười: "Ha ha, lao động là vinh quang."
Tiết Thanh nói: "Xuân Hiểu cô nương nói, nếu như có thể lấy được ngàn lượng, nàng sẽ lại cho chúng ta thêm một trăm lượng bạc, nói nếu như lấy không được thì cũng chỉ có chút tiền thù lao này."
Nhạc Đình thò tay cầm thỏi bạc này nói: "Cho nên vì một trăm lượng bạc nữa ta phải tận tâm hơn."
Tiết Thanh giơ năm ngón tay ra múa, nói: "Năm mươi lượng, mỗi người phân nửa."
Nhạc Đình lần nữa cười to đứng dậy rồi rời đi.
Quách Tử Khiêm kể mẫu thân Nhạc Đình bị mù lòa, Nhạc Đình mỗi ngày hầu hạ hết mẫu thân rồi lại làm công cho Lư gia, sau đó mới có thể đến trường đọc sách, buổi tối hầu hạ mẫu thân xong mới có thể học thêm, không có tiền để đốt đèn, làm cỏ cho nhà hàng xóm để hắn được mượn ngọn đèn ở ngoài không gian nhà bếp... Nếu như có thể dư dả tiền một tí thì ngày tháng của hắn cũng thoải mái hơn một chút, Tiết Thanh cất thỏi bạc còn lại, nhìn ngắm sắc trời chờ tới giờ đi học ở trường xã.
Noãn Noãn nói: "Thiếu gia, tiểu tỳ tiễn người đi học." Từ nơi này đến học đường phải đi đường núi, Tiết Thanh cầm lấy cây nạn bằng gỗ, từ chối khéo bảo Noãn Noãn coi nhà rồi tự mình đi.
Cộp cộp cộp, nạn gỗ va vào bậc thang trên đường núi phát ra tiếng kêu nhẹ, bước chân Tiết Thanh tuy chậm chạp nhưng vững chắc, đi không bao xa thì phát giác có ánh mắt lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy ở cuối đường có người đang đứng đó, sáng sớm dưới ánh mặt trời lóe sáng trong phút chốc không thấy rõ hình dáng.
Bước chân Tiết Thanh nhanh hơn, tiến đến người trước mặt, mỉm cười.
Trương Liên Đường cũng không nói chuyện chỉ dùng ánh mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới rồi nhìn từ dưới lên trên, ăn mặc quần áo rộng thùng thình, càng lộ ra một vòng người gầy ốm, gương mặt càng nhỏ hơn, cằm nhọn, trên chóp mũi lấm chấm mồ hôi hột chảy ra, đang lấp lóe dưới ánh mặt trời.
Tiết Thanh mặc cho hắn nhìn, còn xoay xoay người, ngẫm nghĩ lại rồi dùng tay phải chống nạn bước một bước, tay phải có thể cật lực cầm được đồ vật hiển nhiên không phải là bị tàn phế.
Trương Liên Đường lúc này mới cười nói: "Chúc mừng."
Tiết Thanh cười cười hoàn lễ.
Trương Liên Đường nói: "Thư đã đưa đến kinh thành, Dương lão đại phu chưa phản hồi chỉ nhắn lại là biết rồi."
Tiết Thanh nói lời cảm tạ.
Trương Liên Đường nhìn nàng một lúc, nói: "Cần xe ngựa không?"
Lời này là có ý gì? Nếu có người khác ở đây nghe cũng sẽ không hiểu gì cả nhưng Tiết Thanh lại hiểu rất rõ ràng, trước tiên là nói về kinh thành sau lại còn nói đến xe ngựa, dĩ nhiên chỉ là hỏi có cần tiễn Thiền Y hay không, nàng nhìn Trương Liên Đường nở nụ cười, nói: "Không cần."
Trương Liên Đường nói: "Xuân Dương thiếu gia an bài chuyện kia xong chưa?"
Tiết Thanh cười hì hì hai tiếng, không nói gì.
Trương Liên Đường nghiêng người tỏ ý tự mình cất bước về phía trước, một mặt nói: "Không cần liếc ngang ngó dọc, ngươi có thể làm ra chuyện như vậy, ta cũng chẳng thấy kỳ lạ."
Tiết Thanh đuổi kịp nói: "Thế nhưng đúng là ta kỳ lạ, sao Liên Đường thiếu gia lại cảm thấy không kì lạ như vậy?"
Trương Liên Đường quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào vai phải nàng, chỉ chỉ nói: "Thanh Tử thiếu gia thật chẳng giống người khoan hồng độ lượng như thế, lại nói đến khả năng bị thương có thành ra như vậy hay không, vả lại bị thương thành ra như vậy mà vẫn nở nụ cười tươi quên hết thù oán thì quả thật là khó tin mà."
Tiết Thanh cười nói: "Trong mắt Liên Đường thiếu gia, ta đúng là không phải người tốt à?"
Ánh mắt Trương Liên Đường nhìn về phía nàng, dùng cây quạt gõ gõ đầu nàng, nói: "Tiết Thanh, đừng quên ngày đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi đã làm tảng đá đập vào chân ta.
Ngày đầu tiên, là tỳ nữ đó, đã quên mất tên là gì, tắm rửa muốn hãm hại nàng đến xem sự việc kia, Tiết Thanh nói: "Oan uổng quá, rõ ràng là ngươi tâm địa tiểu nhân."
Trương Liên Đường lần nữa gõ nàng đầu, nói: "Ta lại không phải người ngu, nếu ngươi cố ý giấu giếm ta thì không nên tới hỏi ta nhiều như vậy, những người lớn coi chúng ta là những tiểu hài tử nên làm việc gì họ cũng không quan tâm tới không thèm để ý, nhưng ta và ngươi đều là hài tử, trong lòng ai nghĩ cái gì làm cái gì đều hiểu rõ vô cùng."Truyện-- được biên tập tại -iread.-vnTiết Thanh nói: "Liên đường thiếu gia lớn hơn ta vài tuổi mà... Không xem là hài tử được, là suy nghĩ quá nhiều rồi đó."
Trương Liên Đường dùng cây quạt gõ mạnh hơn vào đầu nàng nói: "Ngươi nếu không muốn làm cho ta suy nghĩ quá nhiều, tại sao lâu như thế rồi còn chưa hỏi thăm tiểu cô nương hàng xóm của ngươi thế nào?"
Tiết Thanh nói: "Việc này mọi người đều biết, tùy tiện hỏi là được rồi, không cần làm phiền Liên Đường thiếu gia."
Trương Liên Đường nói ngươi giỏi đấy, cất cây quạt rồi lập tức quay người đi.
Tiết Thanh vội vàng cười đuổi theo, nói: "Đừng tức giận, đừng tức giận, đừng có hẹp hòi như vậy."
Khập khiễng nạn gỗ đi theo sau lưng, hiển nhiên là đi rất gấp.
Bị thương không nhẹ, rốt cuộc là khí huyết chưa đủ, đường lên núi còn phải chống nạn, Trương Liên Đường bước chậm lại, Tiết Thanh theo kịp, nói: "Chuyện này là chuyện trọng đại, chúng ta không dám mảy may tiết lộ, ngươi xem cho dù ta đã cẩn thận như vậy mà ngươi vẫn đoán ra được."
Trương Liên Đường nói: "Ta đã đoán được một là vì ta có can dự trong đó, hai là vì ta với ngươi quen thuộc rồi, người khác ai mà ngờ được ngươi to gan như vậy, còn dám trộm người ra."
Tiết thanh nhìn hình dáng của người thiếu niên này đang quay lưng về phía mình, cười cười, kỳ thật ngươi và ta vẫn còn chưa được coi là thân quen lắm... Người ở đây cũng đều không quen thuộc ta, vì vậy có đoán đều cũng chỉ có thể đoán được một nửa.
"Ta vốn dĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện này, mãi đến khi tận tai nghe nói ở Song Viên có hai cô gái nhảy hồ tự sát, sau khi nghe ngóng danh tánh là gì, nếu ta không đoán ra được, há chẳng phải là người ngu?" Trương Liên Đường nói tiếp.
Tiết Thanh nói: "Đúng rồi, chúng ta mạo hiểm, thật sự là cũng chẳng còn biện pháp nào khác."
Trương Liên Đường dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng nói: "Sao mà bị thương vậy?"
Tiết Thanh nói: "Ở bên hồ giả vờ chết đuối, sau đó lúc chạy ra bên ngoài thì gặp phải thích khách... Cũng coi như không may."
Trương Liên Đường nói: "Cũng coi như may mắn... Chứ ngươi tưởng rằng giả vờ chết đuối thật sự có thể chạy thoát sao? Bây giờ không có ai phải lo lắng, bằng không ngươi không đơn giản chỉ bị thương một cánh tay đâu..." Hắn lại dùng cây quạt đánh lên đầu Tiết Thanh: "Đầu cũng không còn."
Tiết Thanh cười nghiêng đầu trốn, nói: "Lúc đó cũng không còn đầu để ngươi gõ nữa."
Trương Liên Đường nói: "Đắc ý lắm à?" Tự tay chỉ vào cây nạn trong tay nàng
Bộ dạng như vậy của tiểu thiếu gia làm lộ ra thân hình gầy yếu lại vừa nhếch nhác, chỉ vào nàng với ý nói là Trương Liên Đường đúng là số một, ồ, Tứ Hạt tiên sinh cũng đã từng rất vui vẻ nói đến.
Tiết Thanh cười hề hề, đúng vậy, rất vui vẻ, cũng rất tự đắc.
Trương Liên Đường hình như lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Thật sự là to gan đó... Điếc không sợ súng mà."
Tiết Thanh thi lễ với hắn nói: "Đa tạ thiếu gia Liên Đường giúp đỡ." Liên quan đến việc nàng đã từng đi tìm cửa hàng Trương gia, những chuyện đó Trương Liên Đường tất nhiên đã đưa ra cho người nhà lời giải thích hợp lý rồi.
Trương Liên Đường nói: "Không cần đa tạ, không giúp đỡ thì bản thân ta cũng sẽ phải bị liên lụy... Có cần gởi lại bức thư cho Dương lão đại phu hay không?"
Tiết Thanh cười nói với hắn: "Không cần, đã viết xong rồi, thư theo người mà đến."
Trương Liên Đường nói: "Liễu Xuân Dương tuy kiêu căng nhưng làm việc lại thông minh." Dứt lời lúc lắc cây quạt: "Nhanh đi nghe giảng bài đi."
Tiết Thanh “ừm” trả lời xong, lướt qua hắn rồi đi thẳng về phía trước.
Trương Liên Đường lại gọi lại nói: "Này, đừng quá đắc ý, đây chẳng qua là vì các ngươi chỉ là tiểu hài tử..."
Các đại nhân cũng vì vậy mà xem thường, không nghĩ đến cũng không dám nghĩ đến mà thôi, cũng không phải là vì nàng làm việc quá hoàn mỹ không sai sót mà từ nay về sau cứ dương dương tự đắc, to gan lớn mật.
Tiết Thanh quay đầu nhìn hắn cười cười: "Biết rõ rồi... Cần gì dong dài như vậy."
Hư không tưởng tượng nổi, nói như thế nào đây, thật sự là càng ngày càng to gan lớn mật, Trương Liên Đường thầm nghĩ, nhìn tiểu thiếu niên này cười nhẹ nhàng với hắn rồi vẫy vẫy tay, cất bước đi.
Đầu thu gió núi thổi tới, cây cối chen giữa đá núi cọ vào nhau kêu xào xạc, còn có tiếng chuông học đường leng keng truyền đến, không hiểu vì sao, Trương Liên Đường chỉ đứng yên ở đấy không nhúc nhích gì, quần áo tung bay theo gió núi.
"Ca ca, ca ở nơi này làm gì vậy?" Trương Song Đồng gấp cây quạt lại, tò mò hỏi: "Huynh cười gì vậy?"
Trương Liên Đường nói: "Đệ nhìn bụi trúc hoang dã kia có giống như đang đánh trống trong chuyện cổ tích không?"
Cái gì? Trương Song Đồng nhìn lại chỗ hắn chỉ, trong núi đá mọc ra một lùm dã trúc, lúc này đang đu đưa theo gió, kích trống trong chuyện cổ tích thật sự là không tưởng tượng ra nổi.
"Không nên suy nghĩ bậy bạ... Thanh Hà tiên sinh hôm nay dạy về kĩ năng sáng tạo, chúng ta nhanh đi rồi chờ xem." Hắn nói.
Trương Liên Đường gật gật đầu, hai người cất bước rời đi.
Tiết Thanh đã ngồi trong lớp học, tứ phía nói giỡn tràn đầy hiếu kỳ.
"... Xuân Dương thiếu gia đánh ngươi như thế nào?"
"... Ngươi cũng dám đánh nhau với Xuân Dương thiếu gia..."
Các học sinh líu ríu, Tiết Thanh cũng không để ý tới, ánh mắt chỉ nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh: "Sao Trương Niện chưa tới? Cũng đánh nhau với người ta sao?"
Tô Phương hừ lạnh lùng cười nhạo, nói: "Còn nghiêm trọng hơn đánh nhau, hắn cũng là thích khách... bị nhốt trong đại lao."
Ngày ấy Trương Niện bị quan binh bắt lại, chuyện này nằm trong dự liệu của nàng, thời gian và thời cơ cũng không có cách nào dẫn Trương Niện đi, chỉ có thể lui mà cầu việc khác.
Tông Chu chết, Trương Niện mới có thể ở trong tai ương lao ngục mà thoát nạn, rốt cuộc bất luận tra xét như thế nào hắn đều không có khả năng và cơ hội giết người.
Như vậy là tốt nhất…
Nghiêm tiên sinh đi vào học đường ho khan một tiếng, tiếng ầm ĩ cười đùa tan biến, Tiết Thanh cũng ngồi ngay ngắn chăm chú nghe giảng.
Tiết Thanh có chút bất đắc dĩ: "Ta buồn cười lắm sao."
Nhạc Đình ngưng cười nói: "Không phải ngươi buồn cười, mà là lời nói của ngươi..."
Tiết Thanh nói: "Xuân Hiểu cô nương hát thật sự rất hay, ta xấu hổ không mở miệng hát cũng là bình thường."
Nhạc Đình nói: "Không phải như vậy, Xuân Hiểu hát không hay bằng ta, ta cũng đâu có cười nàng ta."
Tiết Thanh cười to, chắp tay thi lễ nói: "Tiểu đệ bội phục."
Nhạc Đình đáp lễ lại nói: "Đa tạ đa tạ."
Hai người nhìn nhau lại cười, Nhạc Đình nói: "Được rồi, hát lại cho ta nghe."
Tiết Thanh cũng không hề câu nệ hát một câu: "Minh nguyệt kỷ thời hữu?" Hát qua một lần, Nhạc Đình nghiêng tai chuyên chú lắng nghe không có chút ý cười nào, nghe đến khúc cuối cùng hắn trầm ngâm nói: "Đúng là chưa từng nghe qua làn điệu khúc hát này… Cũng không thể nói là hay, hay là không hay."
Tiết Thanh nói: "Thì lấy ý tưởng mới, nâng cao kỹ năng của Xuân Hiểu để hát khúc ca này không phải chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi có thể làm được, đợi lần này có thể may mắn giành thắng lợi, mai sau sẽ có cơ hội được truyền thụ tốt hơn."
Nhạc Đình gật gật đầu, nói: "Được, ta nhớ kỹ trở về xem thử, ngày mai mang đàn đến." Dứt lời muốn đứng dậy.
Tiết Thanh lấy ra bọc vải nhỏ Xuân Hiểu đưa tới, nói: "Còn có cái này." Nói xong mở ra thấy trong đó có hai thỏi bạc, đây là một thỏi bạc được cắt ra.
Nhạc Đình kinh ngạc nói: "Đây là…"
Tiết Thanh đưa một nửa bên trong cho hắn, khẽ cười nói: "Đây là trong sách tự có hoàng kim ốc."
Nhạc Đình nói: "Ngươi còn lấy tiền nữa sao?"
Tiết Thanh nói: "Đương nhiên muốn lấy tiền, kiếm tiền bằng tài nghệ của mình là điều chính đáng, lao động là vinh quang."
Nhạc Đình cười: "Ha ha, lao động là vinh quang."
Tiết Thanh nói: "Xuân Hiểu cô nương nói, nếu như có thể lấy được ngàn lượng, nàng sẽ lại cho chúng ta thêm một trăm lượng bạc, nói nếu như lấy không được thì cũng chỉ có chút tiền thù lao này."
Nhạc Đình thò tay cầm thỏi bạc này nói: "Cho nên vì một trăm lượng bạc nữa ta phải tận tâm hơn."
Tiết Thanh giơ năm ngón tay ra múa, nói: "Năm mươi lượng, mỗi người phân nửa."
Nhạc Đình lần nữa cười to đứng dậy rồi rời đi.
Quách Tử Khiêm kể mẫu thân Nhạc Đình bị mù lòa, Nhạc Đình mỗi ngày hầu hạ hết mẫu thân rồi lại làm công cho Lư gia, sau đó mới có thể đến trường đọc sách, buổi tối hầu hạ mẫu thân xong mới có thể học thêm, không có tiền để đốt đèn, làm cỏ cho nhà hàng xóm để hắn được mượn ngọn đèn ở ngoài không gian nhà bếp... Nếu như có thể dư dả tiền một tí thì ngày tháng của hắn cũng thoải mái hơn một chút, Tiết Thanh cất thỏi bạc còn lại, nhìn ngắm sắc trời chờ tới giờ đi học ở trường xã.
Noãn Noãn nói: "Thiếu gia, tiểu tỳ tiễn người đi học." Từ nơi này đến học đường phải đi đường núi, Tiết Thanh cầm lấy cây nạn bằng gỗ, từ chối khéo bảo Noãn Noãn coi nhà rồi tự mình đi.
Cộp cộp cộp, nạn gỗ va vào bậc thang trên đường núi phát ra tiếng kêu nhẹ, bước chân Tiết Thanh tuy chậm chạp nhưng vững chắc, đi không bao xa thì phát giác có ánh mắt lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy ở cuối đường có người đang đứng đó, sáng sớm dưới ánh mặt trời lóe sáng trong phút chốc không thấy rõ hình dáng.
Bước chân Tiết Thanh nhanh hơn, tiến đến người trước mặt, mỉm cười.
Trương Liên Đường cũng không nói chuyện chỉ dùng ánh mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới rồi nhìn từ dưới lên trên, ăn mặc quần áo rộng thùng thình, càng lộ ra một vòng người gầy ốm, gương mặt càng nhỏ hơn, cằm nhọn, trên chóp mũi lấm chấm mồ hôi hột chảy ra, đang lấp lóe dưới ánh mặt trời.
Tiết Thanh mặc cho hắn nhìn, còn xoay xoay người, ngẫm nghĩ lại rồi dùng tay phải chống nạn bước một bước, tay phải có thể cật lực cầm được đồ vật hiển nhiên không phải là bị tàn phế.
Trương Liên Đường lúc này mới cười nói: "Chúc mừng."
Tiết Thanh cười cười hoàn lễ.
Trương Liên Đường nói: "Thư đã đưa đến kinh thành, Dương lão đại phu chưa phản hồi chỉ nhắn lại là biết rồi."
Tiết Thanh nói lời cảm tạ.
Trương Liên Đường nhìn nàng một lúc, nói: "Cần xe ngựa không?"
Lời này là có ý gì? Nếu có người khác ở đây nghe cũng sẽ không hiểu gì cả nhưng Tiết Thanh lại hiểu rất rõ ràng, trước tiên là nói về kinh thành sau lại còn nói đến xe ngựa, dĩ nhiên chỉ là hỏi có cần tiễn Thiền Y hay không, nàng nhìn Trương Liên Đường nở nụ cười, nói: "Không cần."
Trương Liên Đường nói: "Xuân Dương thiếu gia an bài chuyện kia xong chưa?"
Tiết Thanh cười hì hì hai tiếng, không nói gì.
Trương Liên Đường nghiêng người tỏ ý tự mình cất bước về phía trước, một mặt nói: "Không cần liếc ngang ngó dọc, ngươi có thể làm ra chuyện như vậy, ta cũng chẳng thấy kỳ lạ."
Tiết Thanh đuổi kịp nói: "Thế nhưng đúng là ta kỳ lạ, sao Liên Đường thiếu gia lại cảm thấy không kì lạ như vậy?"
Trương Liên Đường quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào vai phải nàng, chỉ chỉ nói: "Thanh Tử thiếu gia thật chẳng giống người khoan hồng độ lượng như thế, lại nói đến khả năng bị thương có thành ra như vậy hay không, vả lại bị thương thành ra như vậy mà vẫn nở nụ cười tươi quên hết thù oán thì quả thật là khó tin mà."
Tiết Thanh cười nói: "Trong mắt Liên Đường thiếu gia, ta đúng là không phải người tốt à?"
Ánh mắt Trương Liên Đường nhìn về phía nàng, dùng cây quạt gõ gõ đầu nàng, nói: "Tiết Thanh, đừng quên ngày đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi đã làm tảng đá đập vào chân ta.
Ngày đầu tiên, là tỳ nữ đó, đã quên mất tên là gì, tắm rửa muốn hãm hại nàng đến xem sự việc kia, Tiết Thanh nói: "Oan uổng quá, rõ ràng là ngươi tâm địa tiểu nhân."
Trương Liên Đường lần nữa gõ nàng đầu, nói: "Ta lại không phải người ngu, nếu ngươi cố ý giấu giếm ta thì không nên tới hỏi ta nhiều như vậy, những người lớn coi chúng ta là những tiểu hài tử nên làm việc gì họ cũng không quan tâm tới không thèm để ý, nhưng ta và ngươi đều là hài tử, trong lòng ai nghĩ cái gì làm cái gì đều hiểu rõ vô cùng."Truyện-- được biên tập tại -iread.-vnTiết Thanh nói: "Liên đường thiếu gia lớn hơn ta vài tuổi mà... Không xem là hài tử được, là suy nghĩ quá nhiều rồi đó."
Trương Liên Đường dùng cây quạt gõ mạnh hơn vào đầu nàng nói: "Ngươi nếu không muốn làm cho ta suy nghĩ quá nhiều, tại sao lâu như thế rồi còn chưa hỏi thăm tiểu cô nương hàng xóm của ngươi thế nào?"
Tiết Thanh nói: "Việc này mọi người đều biết, tùy tiện hỏi là được rồi, không cần làm phiền Liên Đường thiếu gia."
Trương Liên Đường nói ngươi giỏi đấy, cất cây quạt rồi lập tức quay người đi.
Tiết Thanh vội vàng cười đuổi theo, nói: "Đừng tức giận, đừng tức giận, đừng có hẹp hòi như vậy."
Khập khiễng nạn gỗ đi theo sau lưng, hiển nhiên là đi rất gấp.
Bị thương không nhẹ, rốt cuộc là khí huyết chưa đủ, đường lên núi còn phải chống nạn, Trương Liên Đường bước chậm lại, Tiết Thanh theo kịp, nói: "Chuyện này là chuyện trọng đại, chúng ta không dám mảy may tiết lộ, ngươi xem cho dù ta đã cẩn thận như vậy mà ngươi vẫn đoán ra được."
Trương Liên Đường nói: "Ta đã đoán được một là vì ta có can dự trong đó, hai là vì ta với ngươi quen thuộc rồi, người khác ai mà ngờ được ngươi to gan như vậy, còn dám trộm người ra."
Tiết thanh nhìn hình dáng của người thiếu niên này đang quay lưng về phía mình, cười cười, kỳ thật ngươi và ta vẫn còn chưa được coi là thân quen lắm... Người ở đây cũng đều không quen thuộc ta, vì vậy có đoán đều cũng chỉ có thể đoán được một nửa.
"Ta vốn dĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện này, mãi đến khi tận tai nghe nói ở Song Viên có hai cô gái nhảy hồ tự sát, sau khi nghe ngóng danh tánh là gì, nếu ta không đoán ra được, há chẳng phải là người ngu?" Trương Liên Đường nói tiếp.
Tiết Thanh nói: "Đúng rồi, chúng ta mạo hiểm, thật sự là cũng chẳng còn biện pháp nào khác."
Trương Liên Đường dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng nói: "Sao mà bị thương vậy?"
Tiết Thanh nói: "Ở bên hồ giả vờ chết đuối, sau đó lúc chạy ra bên ngoài thì gặp phải thích khách... Cũng coi như không may."
Trương Liên Đường nói: "Cũng coi như may mắn... Chứ ngươi tưởng rằng giả vờ chết đuối thật sự có thể chạy thoát sao? Bây giờ không có ai phải lo lắng, bằng không ngươi không đơn giản chỉ bị thương một cánh tay đâu..." Hắn lại dùng cây quạt đánh lên đầu Tiết Thanh: "Đầu cũng không còn."
Tiết Thanh cười nghiêng đầu trốn, nói: "Lúc đó cũng không còn đầu để ngươi gõ nữa."
Trương Liên Đường nói: "Đắc ý lắm à?" Tự tay chỉ vào cây nạn trong tay nàng
Bộ dạng như vậy của tiểu thiếu gia làm lộ ra thân hình gầy yếu lại vừa nhếch nhác, chỉ vào nàng với ý nói là Trương Liên Đường đúng là số một, ồ, Tứ Hạt tiên sinh cũng đã từng rất vui vẻ nói đến.
Tiết Thanh cười hề hề, đúng vậy, rất vui vẻ, cũng rất tự đắc.
Trương Liên Đường hình như lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Thật sự là to gan đó... Điếc không sợ súng mà."
Tiết Thanh thi lễ với hắn nói: "Đa tạ thiếu gia Liên Đường giúp đỡ." Liên quan đến việc nàng đã từng đi tìm cửa hàng Trương gia, những chuyện đó Trương Liên Đường tất nhiên đã đưa ra cho người nhà lời giải thích hợp lý rồi.
Trương Liên Đường nói: "Không cần đa tạ, không giúp đỡ thì bản thân ta cũng sẽ phải bị liên lụy... Có cần gởi lại bức thư cho Dương lão đại phu hay không?"
Tiết Thanh cười nói với hắn: "Không cần, đã viết xong rồi, thư theo người mà đến."
Trương Liên Đường nói: "Liễu Xuân Dương tuy kiêu căng nhưng làm việc lại thông minh." Dứt lời lúc lắc cây quạt: "Nhanh đi nghe giảng bài đi."
Tiết Thanh “ừm” trả lời xong, lướt qua hắn rồi đi thẳng về phía trước.
Trương Liên Đường lại gọi lại nói: "Này, đừng quá đắc ý, đây chẳng qua là vì các ngươi chỉ là tiểu hài tử..."
Các đại nhân cũng vì vậy mà xem thường, không nghĩ đến cũng không dám nghĩ đến mà thôi, cũng không phải là vì nàng làm việc quá hoàn mỹ không sai sót mà từ nay về sau cứ dương dương tự đắc, to gan lớn mật.
Tiết Thanh quay đầu nhìn hắn cười cười: "Biết rõ rồi... Cần gì dong dài như vậy."
Hư không tưởng tượng nổi, nói như thế nào đây, thật sự là càng ngày càng to gan lớn mật, Trương Liên Đường thầm nghĩ, nhìn tiểu thiếu niên này cười nhẹ nhàng với hắn rồi vẫy vẫy tay, cất bước đi.
Đầu thu gió núi thổi tới, cây cối chen giữa đá núi cọ vào nhau kêu xào xạc, còn có tiếng chuông học đường leng keng truyền đến, không hiểu vì sao, Trương Liên Đường chỉ đứng yên ở đấy không nhúc nhích gì, quần áo tung bay theo gió núi.
"Ca ca, ca ở nơi này làm gì vậy?" Trương Song Đồng gấp cây quạt lại, tò mò hỏi: "Huynh cười gì vậy?"
Trương Liên Đường nói: "Đệ nhìn bụi trúc hoang dã kia có giống như đang đánh trống trong chuyện cổ tích không?"
Cái gì? Trương Song Đồng nhìn lại chỗ hắn chỉ, trong núi đá mọc ra một lùm dã trúc, lúc này đang đu đưa theo gió, kích trống trong chuyện cổ tích thật sự là không tưởng tượng ra nổi.
"Không nên suy nghĩ bậy bạ... Thanh Hà tiên sinh hôm nay dạy về kĩ năng sáng tạo, chúng ta nhanh đi rồi chờ xem." Hắn nói.
Trương Liên Đường gật gật đầu, hai người cất bước rời đi.
Tiết Thanh đã ngồi trong lớp học, tứ phía nói giỡn tràn đầy hiếu kỳ.
"... Xuân Dương thiếu gia đánh ngươi như thế nào?"
"... Ngươi cũng dám đánh nhau với Xuân Dương thiếu gia..."
Các học sinh líu ríu, Tiết Thanh cũng không để ý tới, ánh mắt chỉ nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh: "Sao Trương Niện chưa tới? Cũng đánh nhau với người ta sao?"
Tô Phương hừ lạnh lùng cười nhạo, nói: "Còn nghiêm trọng hơn đánh nhau, hắn cũng là thích khách... bị nhốt trong đại lao."
Ngày ấy Trương Niện bị quan binh bắt lại, chuyện này nằm trong dự liệu của nàng, thời gian và thời cơ cũng không có cách nào dẫn Trương Niện đi, chỉ có thể lui mà cầu việc khác.
Tông Chu chết, Trương Niện mới có thể ở trong tai ương lao ngục mà thoát nạn, rốt cuộc bất luận tra xét như thế nào hắn đều không có khả năng và cơ hội giết người.
Như vậy là tốt nhất…
Nghiêm tiên sinh đi vào học đường ho khan một tiếng, tiếng ầm ĩ cười đùa tan biến, Tiết Thanh cũng ngồi ngay ngắn chăm chú nghe giảng.
Bình luận truyện