Đại Đế Cơ
Quyển 1 - Chương 139: Lên sân khấu
Lúc đầu ở Song Viên đối mặt với Tông Chu, nịnh nọt lấy lòng, nào là nơm nớp lo sợ không dám làm thơ, lúc này Tông Chu chết rồi, hắn còn làm bộ mặt thắp hương cung phụng tổ tông thành kính...
Tuổi còn nhỏ mà sao lại nịnh nọt như vậy? Lâm tú tài còn muốn nói thêm gì nữa, người bên cạnh vội vươn tay kéo hắn lại, có phần cảnh cáo ngăn lại.
Liêu Thừa ở bên kia có thể không cảm thấy mất hết liêm sỉ, cũng chẳng cảm thấy nịnh nọt làm người ta buồn nôn, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, cười nói: "Hài tử ngươi thật là có tâm, quá thú vị, thực sự là nho nhã lịch sự, Tông đại nhân trên trời có linh thiêng nghe được tất nhiên sẽ vui mừng, hắn yêu nhất loại người này... Nhanh, tiếp tục hát diễn." Quay đầu nhìn Đoàn Sơn: "Chúng ta cũng tới nghe một chút."
Lý Tri phủ nói: "Nhóc con làm cho tốt vào, chớ để cho đại nhân chê cười..."
Liêu Thừa xua xua tay nói: "Không cần tốt lắm, ta không có học vấn giống Tông đại nhân vậy đâu, thật hư ta nghe cũng không hiểu, ta thì thích coi náo nhiệt..." Giơ tay lên nói: "Đi vào, đi vào, tiếp tục, tiếp tục."
Thấy hắn như thế, Lý Tri phủ cũng chỉ có thể xua tay ra hiệu cho mọi người Bùi gia, các lão gia Bùi gia vội vàng dẫn ba người vào sảnh ngồi, lại sai người đi phân phó chỉ đạo tiếp tục hát diễn.
Nhưng đám người Liêu Thừa ngồi xuống, trà rượu trái cây đều được mang lên, trên sân khấu vẫn không có người nào đi ra.
Liêu Thừa hiếu kỳ thò người ra, nói: "Chuyện gì xảy ra a?"
Một vài nam hầu tử đang lau mồ hôi đứng ở sau lưng một quản sự nói nhỏ, vẻ mặt quản sự nhất thời có chút buồn bực, phất tay áo xoay người bước nhanh đi ra phía sau.
Một lão gia Bùi gia rót một chén rượu đưa lên, nói: "Các vị đại nhân nếm thử, đây là nhà ta tự chưng cất rượu... Vì là biểu diễn ca vũ nên phải chuẩn bị lâu một chút."
Liêu Thừa “à” một tiếng không lấy làm nghi ngờ, bưng ly rượu lên uống.
Bùi Mẫn Tử nhìn về phía sân khấu kịch bên kia, chau mày nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Sân khấu kịch bên này Xuân Hiểu cũng mở hé cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nghe được bên kia có tiếng khóc nhỏ nhỏ và tiếng quở trách, tiểu tỳ chạy trở lại, vẻ mặt hơi hoảng sợ.
"Tiểu thư... cô nương Hương Hương không nên lên sân khấu... Bên ngoài là điều tra án tử kinh quan Tông Chu Tông đại nhân đến... Nghe đâu đang rất tức giận..." Nàng thấp giọng nói.
Xuân Hiểu hừm một tiếng nói: "Tức giận cái gì?"
Tiểu tỳ kéo cánh tay nàng, ánh mắt bất an, nói: "Tông đại nhân chết, chúng ta bên này ca hát khiêu vũ, chẳng phải là ăn mừng Tông đại nhân chết..."
Dường như... đúng rồi... Xuân Hiểu nói: "Vậy làm sao bây giờ? Bên ngoài lại để cho hát."
Tiểu tỳ nói: "Không biết nữa, ngược lại Hương Hương tỷ nói đau bụng không lên sân khấu được... Xâm Xâm cô nương cũng không chịu lên đài... Tỷ tỷ không cần lo cho nàng ta, hai nàng ấy không lên sân khấu, đến lượt tiểu thư rồi đó."
Xuân Hiểu “ờ” một tiếng, đưa tay đè chặt lên ngực, mắt to trợn tròn.
Bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng la: "Tiếp theo... Tiếp theo là ai?"
Tiểu tỳ đi đứng như bị nhũn ra ôm lấy cánh tay Xuân Hiểu luôn miệng nói: "Làm sao bây giờ? Tỷ tỷ không thể lên diễn đâu."
Xuân Hiểu tỏ vẻ lưỡng lự, đã nhìn thấy Nhạc Đình bên cạnh ôm lấy đàn, nàng không khỏi thắc mắc hỏi: "Nhạc Đình thiếu gia..."
Nhạc Đình không nhìn nàng, đi nhanh ra ngoài.
"... Ta…"
Giọng nam tinh khiết mềm mại từ bên ngoài truyền vào, Xuân Hiểu đứng ở cửa hông nhìn không chớp mắt, nghe được bên ngoài một hồi lộn xộn.
"... Sao lại còn có nam..."
"... Tiểu Quán Quán cũng tới..."
Tiếng ồn ào ở bên kia sân khấu cũng chưa truyền tới chỗ Liêu Thừa bên này, Liêu Thừa và các lão gia Bùi gia uống một chén rượu, nghĩ đến chuyện gì đó lại quay đầu nhìn lại: "Tiểu tử kia đâu rồi?"
Lúc trước đã lùi vào trong đám người, Tiết Thanh tiến lên một bước, nói: "Đại nhân, tiểu tử ở chỗ này."Truyện được.dịch tạ.i. iREAD..vnLiêu Thừa gật gật đầu cười, quan sát nói: "Bao nhiêu tuổi rồi? Học trò à?"
Tiết Thanh nói: "Mười ba, đang đi học."
Lý tri phủ liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ở trường xã, học chỗ Thanh Hà tiên sinh."
Thanh Hà tiên sinh là ai Liêu Thừa đương nhiên biết, liên tục gật đầu nói: "Chả trách chả trách, tuổi còn nhỏ như vậy đã có tài."
Ánh mắt Đoàn Sơn cũng đang nhìn chằm chằm vào người Tiết Thanh, nhất là nạng gỗ đang nắm trên tay, nói: "Chân ngươi, chân không thoải mái sao?"
Tiết Thanh cúi đầu nói: "Không phải, tiểu tử bệnh nặng mới khỏi nên thể lực chống đỡ không nổi..."
Liêu Thừa ngạc nhiên nói: "Ồ, như vậy sao, vậy mau ngồi xuống đi."
Đoàn Sơn vẫn cứ nhìn Tiết Thanh, hỏi: "Bệnh gì?"
Lý tri phủ ho nhẹ một tiếng, nói: "Bệnh gì đâu! Bệnh tật gì! Không phải bệnh, là đánh nhau với bạn học... Thật là làm xấu mặt người có học thức."
Đánh lộn à, Liêu Thừa cười nói: "Thiếu niên mà, đánh nhau là chuyện khó tránh khỏi."
Đoàn Sơn vẫn nhìn Tiết Thanh muốn hỏi thêm gì nữa, trên sân khấu chợt vang lên tiếng đàn, Liêu Thừa cao hứng nói: "Đừng nói, đừng nói, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi."
Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh trở lại, không chỉ có Liêu Thừa, Đoàn Sơn, còn có mấy người nữa cũng đi xem trò vui trên sân khấu.
Tiếng cầm boong boong vang lên, lúc trước có mấy người đã sử dụng cầm để phối nhạc nhưng tiếng đàn lần này không giống những lần trước, có mấy người tò mò phải ngoảnh đầu nhìn lại.
Trên đài chỉ có một thanh niên áo xanh đang ngồi, nhìn không rõ hình dạng vì thanh niên đó đang cúi đầu đánh đàn... Cô nương đâu?
"Minh nguyệt kỷ thời hữu…"
Giọng nam tinh khiết mềm mại cất lên.
Nam nhân? Xung quanh sân khấu vang lên tiếng ủa trầm trồ nhỏ, tại sao là nam?
"... Ta muốn theo gió quay về, lại chỉ quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn..."
Tiếng ca tinh khiết mềm mại uyển chuyển tiếp tục, lấn át tiếng xì xào, bỗng chốc xung quanh sân khấu lại an tĩnh nhưng sau một lúc lại vang lên xì xầm.
"... Hát kiểu này... Chưa từng nghe qua đó..."
"... Có hơi lạ... Nhưng rất thú vị..."
Những thiếu niên trong đám đông đều ngây người ra, vẻ mặt kinh ngạc.
"Đó không phải là Nhạc Đình sao?"
"Sao hắn lại đi hát?"
"Hắn vẫn luôn hát à..."
"Không đúng, nhưng đêm nay không phải nhóm các kĩ nữ lầu xanh..."
Các thiếu niên tưng bừng rối loạn.
Trương Liên Đường nhìn về phía Tiết Thanh, nói: "Là ngươi chỉ dạy à?"
Tiết Thanh ờ một tiếng, tỏ vẻ mặt vui vẻ, chỉ nhìn Nhạc Đình trên sân khấu nói: "Rất êm tai nhỉ?"
Trương Liên Đường không nói gì nhìn về phía sân khấu, còn lúc này Xuân Hiểu ở sau sân khấu cũng đang dán mắt vào cửa sổ ngơ ngác nhìn trên sân khấu, chợt vươn người chạy ra ngoài.
Tiểu tỳ gọi tỷ tỷ, kéo tay Xuân Hiểu lại nhưng lại bị tuột tay ra, đành phải nhìn Xuân Hiểu biến mất trong tầm mắt.
Hát đến câu cuối cùng, tiếng ca của Lạc Đình tạm dừng, chỉ còn sót lại tiếng đàn uyển chuyển, thứ nhất là vì giọng nam thứ hai là vì làn điệu khác với lúc trước, mọi người xung quanh sân khấu đều lại nhìn qua, chợt thấy ngọn đèn tối sầm lại, rồi lại sáng lên, ống tay áo một nữ tử theo ngọn đèn chập chờn xuất hiện, giọng nữ cũng vang lên theo.
"… Chuyển chu các, đê ỷ hộ, chiếu vô miên… "
Thân hình nữ tử đong đưa, lại giống đang như đứng yên một chỗ tiếng ca ngâm nga, tựa hồ nỗi buồn đầy cõi lòng nhưng lại trong trẻo thông suốt.
Làn điệu như vậy nam nữ hát đối ngược nhau như vậy nhưng thật ra lại rất thú vị.
Đầu tiên hát kiểu hát của chính mình, sau đó Nhạc Đình lại sửa chữa mấy lần, sau cùng lại chuyên chú luyện tập cùng Xuân Hiểu, rất ít tới tìm Tiết Thanh để thương thảo, nàng kỳ thực cũng không biết cuối cùng thành kiểu hát gì.
Thì ra là kiểu hát như vậy, Tiết Thanh quay đầu thấp giọng nói với Trương Liên Đường: "Đây không phải là ta chỉ bảo." Trong mắt tràn đầy ý cười, quả nhiên vẫn là người cổ đại cao minh.
Tuổi còn nhỏ mà sao lại nịnh nọt như vậy? Lâm tú tài còn muốn nói thêm gì nữa, người bên cạnh vội vươn tay kéo hắn lại, có phần cảnh cáo ngăn lại.
Liêu Thừa ở bên kia có thể không cảm thấy mất hết liêm sỉ, cũng chẳng cảm thấy nịnh nọt làm người ta buồn nôn, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, cười nói: "Hài tử ngươi thật là có tâm, quá thú vị, thực sự là nho nhã lịch sự, Tông đại nhân trên trời có linh thiêng nghe được tất nhiên sẽ vui mừng, hắn yêu nhất loại người này... Nhanh, tiếp tục hát diễn." Quay đầu nhìn Đoàn Sơn: "Chúng ta cũng tới nghe một chút."
Lý Tri phủ nói: "Nhóc con làm cho tốt vào, chớ để cho đại nhân chê cười..."
Liêu Thừa xua xua tay nói: "Không cần tốt lắm, ta không có học vấn giống Tông đại nhân vậy đâu, thật hư ta nghe cũng không hiểu, ta thì thích coi náo nhiệt..." Giơ tay lên nói: "Đi vào, đi vào, tiếp tục, tiếp tục."
Thấy hắn như thế, Lý Tri phủ cũng chỉ có thể xua tay ra hiệu cho mọi người Bùi gia, các lão gia Bùi gia vội vàng dẫn ba người vào sảnh ngồi, lại sai người đi phân phó chỉ đạo tiếp tục hát diễn.
Nhưng đám người Liêu Thừa ngồi xuống, trà rượu trái cây đều được mang lên, trên sân khấu vẫn không có người nào đi ra.
Liêu Thừa hiếu kỳ thò người ra, nói: "Chuyện gì xảy ra a?"
Một vài nam hầu tử đang lau mồ hôi đứng ở sau lưng một quản sự nói nhỏ, vẻ mặt quản sự nhất thời có chút buồn bực, phất tay áo xoay người bước nhanh đi ra phía sau.
Một lão gia Bùi gia rót một chén rượu đưa lên, nói: "Các vị đại nhân nếm thử, đây là nhà ta tự chưng cất rượu... Vì là biểu diễn ca vũ nên phải chuẩn bị lâu một chút."
Liêu Thừa “à” một tiếng không lấy làm nghi ngờ, bưng ly rượu lên uống.
Bùi Mẫn Tử nhìn về phía sân khấu kịch bên kia, chau mày nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Sân khấu kịch bên này Xuân Hiểu cũng mở hé cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nghe được bên kia có tiếng khóc nhỏ nhỏ và tiếng quở trách, tiểu tỳ chạy trở lại, vẻ mặt hơi hoảng sợ.
"Tiểu thư... cô nương Hương Hương không nên lên sân khấu... Bên ngoài là điều tra án tử kinh quan Tông Chu Tông đại nhân đến... Nghe đâu đang rất tức giận..." Nàng thấp giọng nói.
Xuân Hiểu hừm một tiếng nói: "Tức giận cái gì?"
Tiểu tỳ kéo cánh tay nàng, ánh mắt bất an, nói: "Tông đại nhân chết, chúng ta bên này ca hát khiêu vũ, chẳng phải là ăn mừng Tông đại nhân chết..."
Dường như... đúng rồi... Xuân Hiểu nói: "Vậy làm sao bây giờ? Bên ngoài lại để cho hát."
Tiểu tỳ nói: "Không biết nữa, ngược lại Hương Hương tỷ nói đau bụng không lên sân khấu được... Xâm Xâm cô nương cũng không chịu lên đài... Tỷ tỷ không cần lo cho nàng ta, hai nàng ấy không lên sân khấu, đến lượt tiểu thư rồi đó."
Xuân Hiểu “ờ” một tiếng, đưa tay đè chặt lên ngực, mắt to trợn tròn.
Bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng la: "Tiếp theo... Tiếp theo là ai?"
Tiểu tỳ đi đứng như bị nhũn ra ôm lấy cánh tay Xuân Hiểu luôn miệng nói: "Làm sao bây giờ? Tỷ tỷ không thể lên diễn đâu."
Xuân Hiểu tỏ vẻ lưỡng lự, đã nhìn thấy Nhạc Đình bên cạnh ôm lấy đàn, nàng không khỏi thắc mắc hỏi: "Nhạc Đình thiếu gia..."
Nhạc Đình không nhìn nàng, đi nhanh ra ngoài.
"... Ta…"
Giọng nam tinh khiết mềm mại từ bên ngoài truyền vào, Xuân Hiểu đứng ở cửa hông nhìn không chớp mắt, nghe được bên ngoài một hồi lộn xộn.
"... Sao lại còn có nam..."
"... Tiểu Quán Quán cũng tới..."
Tiếng ồn ào ở bên kia sân khấu cũng chưa truyền tới chỗ Liêu Thừa bên này, Liêu Thừa và các lão gia Bùi gia uống một chén rượu, nghĩ đến chuyện gì đó lại quay đầu nhìn lại: "Tiểu tử kia đâu rồi?"
Lúc trước đã lùi vào trong đám người, Tiết Thanh tiến lên một bước, nói: "Đại nhân, tiểu tử ở chỗ này."Truyện được.dịch tạ.i. iREAD..vnLiêu Thừa gật gật đầu cười, quan sát nói: "Bao nhiêu tuổi rồi? Học trò à?"
Tiết Thanh nói: "Mười ba, đang đi học."
Lý tri phủ liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ở trường xã, học chỗ Thanh Hà tiên sinh."
Thanh Hà tiên sinh là ai Liêu Thừa đương nhiên biết, liên tục gật đầu nói: "Chả trách chả trách, tuổi còn nhỏ như vậy đã có tài."
Ánh mắt Đoàn Sơn cũng đang nhìn chằm chằm vào người Tiết Thanh, nhất là nạng gỗ đang nắm trên tay, nói: "Chân ngươi, chân không thoải mái sao?"
Tiết Thanh cúi đầu nói: "Không phải, tiểu tử bệnh nặng mới khỏi nên thể lực chống đỡ không nổi..."
Liêu Thừa ngạc nhiên nói: "Ồ, như vậy sao, vậy mau ngồi xuống đi."
Đoàn Sơn vẫn cứ nhìn Tiết Thanh, hỏi: "Bệnh gì?"
Lý tri phủ ho nhẹ một tiếng, nói: "Bệnh gì đâu! Bệnh tật gì! Không phải bệnh, là đánh nhau với bạn học... Thật là làm xấu mặt người có học thức."
Đánh lộn à, Liêu Thừa cười nói: "Thiếu niên mà, đánh nhau là chuyện khó tránh khỏi."
Đoàn Sơn vẫn nhìn Tiết Thanh muốn hỏi thêm gì nữa, trên sân khấu chợt vang lên tiếng đàn, Liêu Thừa cao hứng nói: "Đừng nói, đừng nói, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi."
Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh trở lại, không chỉ có Liêu Thừa, Đoàn Sơn, còn có mấy người nữa cũng đi xem trò vui trên sân khấu.
Tiếng cầm boong boong vang lên, lúc trước có mấy người đã sử dụng cầm để phối nhạc nhưng tiếng đàn lần này không giống những lần trước, có mấy người tò mò phải ngoảnh đầu nhìn lại.
Trên đài chỉ có một thanh niên áo xanh đang ngồi, nhìn không rõ hình dạng vì thanh niên đó đang cúi đầu đánh đàn... Cô nương đâu?
"Minh nguyệt kỷ thời hữu…"
Giọng nam tinh khiết mềm mại cất lên.
Nam nhân? Xung quanh sân khấu vang lên tiếng ủa trầm trồ nhỏ, tại sao là nam?
"... Ta muốn theo gió quay về, lại chỉ quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn..."
Tiếng ca tinh khiết mềm mại uyển chuyển tiếp tục, lấn át tiếng xì xào, bỗng chốc xung quanh sân khấu lại an tĩnh nhưng sau một lúc lại vang lên xì xầm.
"... Hát kiểu này... Chưa từng nghe qua đó..."
"... Có hơi lạ... Nhưng rất thú vị..."
Những thiếu niên trong đám đông đều ngây người ra, vẻ mặt kinh ngạc.
"Đó không phải là Nhạc Đình sao?"
"Sao hắn lại đi hát?"
"Hắn vẫn luôn hát à..."
"Không đúng, nhưng đêm nay không phải nhóm các kĩ nữ lầu xanh..."
Các thiếu niên tưng bừng rối loạn.
Trương Liên Đường nhìn về phía Tiết Thanh, nói: "Là ngươi chỉ dạy à?"
Tiết Thanh ờ một tiếng, tỏ vẻ mặt vui vẻ, chỉ nhìn Nhạc Đình trên sân khấu nói: "Rất êm tai nhỉ?"
Trương Liên Đường không nói gì nhìn về phía sân khấu, còn lúc này Xuân Hiểu ở sau sân khấu cũng đang dán mắt vào cửa sổ ngơ ngác nhìn trên sân khấu, chợt vươn người chạy ra ngoài.
Tiểu tỳ gọi tỷ tỷ, kéo tay Xuân Hiểu lại nhưng lại bị tuột tay ra, đành phải nhìn Xuân Hiểu biến mất trong tầm mắt.
Hát đến câu cuối cùng, tiếng ca của Lạc Đình tạm dừng, chỉ còn sót lại tiếng đàn uyển chuyển, thứ nhất là vì giọng nam thứ hai là vì làn điệu khác với lúc trước, mọi người xung quanh sân khấu đều lại nhìn qua, chợt thấy ngọn đèn tối sầm lại, rồi lại sáng lên, ống tay áo một nữ tử theo ngọn đèn chập chờn xuất hiện, giọng nữ cũng vang lên theo.
"… Chuyển chu các, đê ỷ hộ, chiếu vô miên… "
Thân hình nữ tử đong đưa, lại giống đang như đứng yên một chỗ tiếng ca ngâm nga, tựa hồ nỗi buồn đầy cõi lòng nhưng lại trong trẻo thông suốt.
Làn điệu như vậy nam nữ hát đối ngược nhau như vậy nhưng thật ra lại rất thú vị.
Đầu tiên hát kiểu hát của chính mình, sau đó Nhạc Đình lại sửa chữa mấy lần, sau cùng lại chuyên chú luyện tập cùng Xuân Hiểu, rất ít tới tìm Tiết Thanh để thương thảo, nàng kỳ thực cũng không biết cuối cùng thành kiểu hát gì.
Thì ra là kiểu hát như vậy, Tiết Thanh quay đầu thấp giọng nói với Trương Liên Đường: "Đây không phải là ta chỉ bảo." Trong mắt tràn đầy ý cười, quả nhiên vẫn là người cổ đại cao minh.
Bình luận truyện