Đại Đế Cơ
Quyển 2 - Chương 102: Sụp xuống
Trong đêm tối một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Chẳng lẽ là nhóm Ngũ Đố quân đến tàn sát giết chết bọn chúng, dụ dỗ chúng ta đi qua?" Một Hắc giáp vệ khác biện hộ.
Hắc Giáp vệ bên cạnh giọng nói lạnh lùng: "Không tên Ngũ Đố quân nào có thể lọt vào nơi này, cho dù có Ngũ Đố quân mai phục bên kia, đừng nói một đám dư nghiệt, ngay cả Tống đại nhân bị vây giết chúng ta cũng sẽ không rời nơi này nửa bước".
Lăng hoàng hậu tầng tầng lớp lớp phòng bị, Ngũ Đố quân tuyệt đối không thể tiếp cận, chỉ cần lăng hoàng hậu an toàn, những chỗ khác, những người khác bọn họ cũng không thèm để ý.
Mà bọn họ ở chỗ này cũng là bày trận, vây Ngũ Đố quân phía trước, xa xa nhìn lại, trong đêm tối quanh co khúc khuỷu từng mảng bóng đen như mực, xa xa phía trước bọn hắn, có tiếng chém giết mơ hồ.
Tiếng kêu hết đợt này đến đợt khác ở phía sau giống như chuột mới sinh bị giết chết, tất cả hình dáng lớn nhỏ trên mặt đất đều bị bắt, trong bóng đêm tối đen như mực không biết đâu vào đâu.
Nhưng yên lặng không tiếng động, đau nhức lại khiến cho Hoàng Cư tỉnh lại... Đã xảy ra chuyện gì? Xiềng xích ở phía sau bị xóa bỏ... không có bung lên, cũng không có ném lại, như vậy lại có chút dọa người, sự hưởng thụ này có chút khó tin... Nhưng sau một khắc hắn liền tỉnh táo lại, hắn đã đồng ý, dù chuyện gì xảy ra vẫn sẽ chạy về phía trước... Hai tay của hắn mạnh mẽ nắm lấy mặt đất, chân vừa nửa đạp nửa bò, xiềng xích vẫn còn đang kéo hướng về phía sau, tay chân cào trên mặt đất tạo thành tầng tầng lớp lớp cát bụi.
Thân thể chết lặng lần nữa bị đau nhức xâm chiếm, thiếu niên rốt cuộc không phải là đá cũng không phải làm bằng sắt, ngửa đầu phát ra tiếng kêu đau đớn nhưng động tác không có chút trì hoàn, gồng mình kéo căng sức mạnh lao về phía trước, chạy không nổi thì bò, nhất định không thể lui về phía sau.
Xiềng xích kéo căng một lúc rồi dừng lại, dường như có chút không thể tin, lại tiếp tục kéo mạnh về phía sau, nhìn thiếu niên phía trước giống như con kiến hôi.
Thiếu niên lảo đảo dao động, dùng cả hai tay hai chân bò về phía trước, giống như trâu già cần mẩn cày ruộng, hắn đang bị kéo luôn, luôn bị kéo đi nhưng vẫn cố bò về phía trước, bò về phía trước...
Xiềng xích dường như tiếp nhận sự khiêu khích, trở nên tức giận, lực lớn hơn nữa lại truyền đến... Loại lực này Hoàng Cư rất quen thuộc, hắn biết một giây tới đây xiềng xích sẽ không ngoan dịu lại là mà biến thành ác ma, đưa tay hung hăng vung lên đập xuống... hắn vẫn không ngừng lại, vẫn như cũ ra sức bò về phía trước... hai tay hai chân bám thật chặt trong đất cát.
...
Một tiếng loảng xoảng vang lên, rào rào bốn phía, thanh âm chém xuống kéo dài không ngừng dày đặc như tiếng trống đột nhiên trong nháy mắt dừng lại.
Keng một tiếng, cây sắt dính đầy máu rơi xuống đất, Tiết Thanh cũng ngã quỵ xuống trong giá gỗ vỡ vụn, kịch liệt thở gấp, hai tay chống trên đất đầy huyết nhục mơ hồ.
Có xiềng xích lướt qua phía trên.
Tiết Thanh kêu lên một tiếng, nhìn xiềng xích trơn nhẵn trượt đi: "Nhìn đường a! Giẫm lên tay ta rồi!"
Xiềng xích bình tĩnh lướt qua, cùng với xiềng xích ở bốn phía nhanh chóng lao ra phía bên ngoài cửa đá, tiếng gió vù vù lại trở nên lớn hơn, kèm theo đó là tiếng va chạm kịch liệt, cùng thanh âm giá gỗ gãy lìa... Phịch một tiếng, giá gỗ vỡ vụn, đá vụn bắn tung tóe giống như nước.
Tiết Thanh quay đầu lại, tượng cung nữ cùng với giá gỗ ném qua để ngăn cản sự hoạt động của cửa đã rốt cuộc cũng không thể tiếp tục chống đỡ mà vỡ ra, cửa đá di chuyển dần dần nhanh hơn... Nàng nhìn về phía cung điện, cung điện an tĩnh, đèn dầu sáng ngời... Tiết Thanh cắm cây sắt ở hai bên, sải bước chạy về phía cung điện.
Xông vào đại môn cung điện, ba bước hai bước nhảy lên quan tài lớn, tay dùng sức đẩy nắp quan tài.
"Cái này vốn dĩ là không mở ra được", nàng hét lên, đưa mắt nhìn xuyên qua cửa sau, thấy cửa sắt kia đã bẻ cong cây sắt...
"Như cứt!"
Nàng nhảy xuống khỏi quan tài, lao ra khỏi cung điện hướng cửa hắc thạch chạy đi...
Không thể làm một người chôn cùng ngọc tỷ được.
Mặt đất lay động càng lúc càng kịch liệt, tiếng đá vỡ vụn sau cửa đá càng lúc càng lớn, tầm mắt của nàng di động có chút mơ hồ, trong mông lung nhìn thấy cây sắt cũng như trăng lưỡi liềm, khe hở của cửa đá cũng biến thành một mặt trăng lưỡi liềm nhỏ.
Tiết Thanh nghiêng người nhảy lên, một tay bắt được cây sắt, nhấn mạnh một cái tung người lên không trung lộn một vòng, nghiêng người vượt qua khe hở cửa sắt, đạp không khí rơi xuống đất, cũng thuận tiện bắt lấy cây sắt, phịch một tiếng, cửa hắc thạch đụng vào nhau, phía sau một mảnh đen nhánh, ngọn đèn dầu sáng như ban ngày, cung điện hoa lệ, tượng người đứng hầu trong nháy mắt biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Hắc thạch cùng mặt tường hòa vào làm một giống như lúc trước, điểm khác duy nhất chính là trên đó không còn giắt xiềng xích nữa.
Xiềng xích rơi tán loạn trên mặt đất điên cuồng lay động lui về phía sau, cũng có một số ít bay toán loạn đụng phải vách tường bốn phía.
Không có thời gian cùng tâm tư nghiên cứu nguyên lý đóng mở cùng sự thần kỳ của cửa đá này, lối đi phía trước không hề lạc quan chút nào, xiềng xích lay động, giá gỗ bay loạn, ánh sáng lờ mờ trên vách tường đang yếu đi, thây khô bị treo phía trên lịch bịch rơi xuống, thoạt nhìn không như là cơ quan bị khởi động, mà là cơ quan sắp bị phá hủy... Chạy a!
Tiết Thanh giơ cây sắt lên, phát ra một chuỗi tiếng hét a a a a chói tai, hóa thành mũi tên lao về phía trước.
Giá gỗ khổng lồ va chạm trong huyệt động rộng rãi, giống như một người nổi điên vung loạn tay chân... Cái giá gảy lìa, xiềng xích bốn phía quấn quanh nên nó giờ giống như mạng nhện bị đánh rách nát, xiềng xích đánh giá gỗ, giá gỗ đụng xiềng xích, rơi xuống, đánh ngã trên vách tường, đá vụn bụi đất giá gỗ vương vãi khắp nơi, mặt đất rung chuyển kịch liệt, hỗn loạn không ngừng.
Tiết Thanh nhỏ bé như con kiến hôi xuyên qua giá gỗ khổng lồ như đang nổi điên, đây là tình huống xấu, nhưng cũng là ưu thế, nhỏ bé khiến cho nàng dễ dàng tìm kiếm khe hở để chạy trốn.
Dựa vào chút ánh sáng âm u còn sót lại, xác định vị trí nơi mình rơi xuống, vốn là xung quanh làm thành một vòng tròn giá gỗ bình thường, giờ lại chuyển động như điên, mở ra khép lại, xiềng xích lúc này cũng tùy ý chuyển động, rầm rầm từ phía trên như mưa rơi xuống... Bóng đêm dần hiện hữu.
Tối đen như mực, bóng đêm cũng là một loại ánh sáng! Nghĩa là mở ra một cánh cửa.
Tiết Thanh giơ tay bắt được một cái giá gỗ vừa lao tới, bò lên, nhảy lên, giơ cao giá gỗ trong tay dường như trong nháy mắt một tiếng bang vang lên, bàn tay giá gỗ cùng bàn tay bên cạnh vỗ lên một tiếng, cũng đồng thời gãy lìa, gỗ vụn xiềng xích bay toán loạn như mưa, Tiết Thanh cũng bay toán loạn trong đó... Nàng không bị xé thành trăm mảnh, cũng không hề bị rơi xuống, trong một khắc đánh gãy giá gỗ liền nhảy lên bắt được hai sợi xiềng xích.
Xiềng xích từ trên mặt đất rũ xuống, đang chảy xuống, chảy xuống mà không hề rơi xuống, Tiết Thanh nắm xiềng xích leo về phía trên, so với tốc độ của nước còn nhanh hơn, ao nước có thể đầy... chỉ cần tốc độ leo của nàng nhanh hơn so với tốc độ rơi của xiềng xích thì nàng có thể leo lên phía tên?
Tay có đau không? Không biết.
Xiềng xích đung đưa đánh vào người? Không để ý tới.
Dần thành hình, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy một phiến đá ngăn một lỗ hổng, Tiết Thanh nắm hai sợi xiềng xích, chân dùng sức giẫm về phía xiềng xích, tạo nên lực đẩy, đẩy người bay vọt lên phía trên, tung lên, rơi xuống, lại dùng sức đẩy phiến đá một chút, cây sắt sau lưng được rút ra vung lên, hướng về phía trước nhảy lên.
Két một tiếng, mặt đất hé ra, vươn tay bắt được một sợi xiềng xích đang trượt dọc, nhất thời vọt người ra, gió đêm vù vù đất cát quay cuồng xen lẫn tiếng khóc la chói tai... Tiết Thanh liền lăn một vòng về phía trước, đất cát dưới chân sụp xuống giống như lưu sa, phía sau truyền đến tiếng vang khổng lồ do tảng đá tơi xuống cùng giá gỗ xiềng xích va chạm vào nhau.
Tiếng nổ vang không ngừng, dường như đất trời cũng run rẩy.
Bên ngoài lăng hoàng hậu hỗn loạn một đoàn.
Đám thợ thủ công từ trên Viên Khâu rơi xuống, Hắc Giáp vệ bốn phía chạy toán loạn, Quý Trọng xông vào bên trong Viên Khâu.
"Đại nhân! Tiểu thư!"
"Người đâu, người đâu"
Tiếng Tống Nguyên hét lên truyền đến, vách tường hai bên hành lang trong ánh sáng âm u không ngừng lay động rơi xuống, đất đá quay cuồng bụi mù tung bay, Quý Trọng cùng Hắc Giáp vệ cùng xông tới, có thể nhìn thấy bóng hai người đang chạy trốn trong đó.
Quý Trọng không hề ngừng lại liền lao tới.
Áo choàng của Tống Anh đã rơi xuống, được Tống Nguyên lảo đảo dìu dắt, thấy Quý Trọng chạy tới, Tống Nguyên hô lớn: "Mau dẫn nàng rời đi, mang nàng đi nhanh lên".
Quý Trọng ôm lấy Tống Anh vội vàng chạy ra phía ngoài, Tống Nguyên lảo đảo theo ngay phía sau, mặt đất càng run rẩy kịch liệt, tiếng gió vù vù, tiếng va chạm từ dưới lòng đất truyền lên...
"Cha".
Tống Anh được Quý Trọng ôm lấy lao ra khỏi Viên Khâu, quay đầu lại hô to.
Bụi đất, cát đá bay tứ tung, chỉ chốc lát sau Tống Nguyên cũng chạy được ra, ngã nhào trên mặt đất, phía sau truyền đến tiếng vang lớn, cả Viên Khâu ầm ầm vỡ vụn sụp đổ xuống.
Chợt tất cả quay về tĩnh lặng.
...
Tiếng thét chói tai đã khàn khàn, Chu Nghĩa Khải không biết còn sống hay đã chết, Tiểu Dung vẫn đang gắt gao nắm chặt cánh tay của hắn, mặc dù điều này hoàn toàn không ngăn cản hoạt động của nàng.
Mặt đất rung rẩy kịch liệt, Tiểu Dung đang nằm trên mặt đất bị bắn lên, nếu bị ngã xuống thì sao? Đối với nàng mà nói, chắc chắn sẽ không giống như Hoàng Cư, chỉ một lần đập xuống này có thể lấy mạng nàng.
Tiểu Dung phát ra tiếng thét chói tai giày vò tâm can, thế nhưng chỉ vừa mới bắn lên cách mặt đất một khoảng ngắn, người liền nhanh chóng rơi xuống, trong nháy mắt tất cả đều dừng lại, không bị kéo lê, không ngã dập, xiềng xích trên chân cũng yên lặng, không nhúc nhích.
Tiểu Dung vẫn tiếp tục hét chói tai nhưng thanh âm dần thấp lại... Nàng gục trên mặt đất không hề nhúc nhích, nằm trên đất vẫn chưa hết hoảng sợ, hai mắt quay tròn xoay chuyển, tràn đầy nghi ngờ.
Tiếng thét chói tai ở bốn phía cũng đều dừng lại, tiếng gió và tất cả những âm thanh khác cũng biến mất, kết thúc rồi sao? Chuyện gì đã xảy ra?
...
Hoàng Cư phịch một tiếng rơi xuống đất... lần này thân thể hắn hoàn toàn bất động nhưng hắn vẫn chưa chết, vừa mới bị vung lên ở độ cao như vậy đối với hắn mà nói cũng không thể chết được... Quá thấp, hơn nữa còn không có chút sức lực nào, giống như khóa sắt giữa đường bị rút đi sức mạnh... Không phải là hình như mà đúng là như vậy.
Hắn giật giật chân, xiềng xích đung đưa theo, mềm nhũn không chút đe dọa.
Hai lỗ tai ong ong nhưng không phải là vừa nãy bốn phía vẫn còn huyên náo sao, mặt đất phía dưới cũng dừng chuyển động, kết thúc rồi sao?
Người kia đâu? Hắn đã giúp hắn sao?
Đứng dậy nhìn xung quanh một chút, xem chuyện gì đã xảy ra, xem người kia đã trở về kia? Nhưng cũng chỉ là đoán xem mà thôi... Bóng đêm đen kịt bao phủ thiếu niên không nhúc nhích nằm trên đất, máu từ vết thương qua thời gian thấm dần vào trong đất.
Đất cát đánh vào người như sắt như đao kiếm lần nữa trở nên mềm mại, dưới thân lại ấm áp, tựa như giường êm, giường được lót ba tầng vải bông làm đệm, màn xanh thêu hoa cỏ, trên đỉnh màn treo một hình người bằng gỗ, hình người được vẽ qua mắt mũi, mặc quần áo đủ màu, gió từ cửa sổ thổi tới, hai tiểu nha đầu ngồi bên giường cắn hạt dưa tíu tít trò chuyện và vũ phe phẩy cây quạt kể chuyện xưa.
"Đây là một người đọc sách... Tương lai phải làm quan lớn..."
Hắn nằm ngửa bụng ở trên giường lập tức giơ tay la lên: "Giống như ca ca vậy sao?"
Bà vú trắng trắng mập mập cười một tiếng, cây quạt vỗ vỗ cái bụng nhỏ của hắn: "Đúng vậy, giống với đại thiếu gia vậy, KiệmTử thiếu gia cũng là tú tài, đại quan".
Hắn cười khanh khách: "Ca ca dạy ta một bài thơ, ta sẽ đọc thuộc", giọng trẻ con ngây ngô lớn tiếng học bài.
"Độc thư bất giác dĩ xuân thâm, nhất thốn quang âm nhất thốn kim.
Bất thị đạo nhân lai dẫn tiếu, chu tình khổng tư chính truy tầm."
Hắn lầm bầm, ánh mắt càng lúc càng mơ hồ, ngủ đi, thân thể cũng trở nên bay bỗng, thật là thoải mái… Giường như thấy được bà vú, tiểu nha đầu, ca ca...
"Vương Trình Bạch".
Một giọng nói vang lên bên tai.
"Ngươi đọc thơ cũng không ít đâu".
"Chẳng lẽ là nhóm Ngũ Đố quân đến tàn sát giết chết bọn chúng, dụ dỗ chúng ta đi qua?" Một Hắc giáp vệ khác biện hộ.
Hắc Giáp vệ bên cạnh giọng nói lạnh lùng: "Không tên Ngũ Đố quân nào có thể lọt vào nơi này, cho dù có Ngũ Đố quân mai phục bên kia, đừng nói một đám dư nghiệt, ngay cả Tống đại nhân bị vây giết chúng ta cũng sẽ không rời nơi này nửa bước".
Lăng hoàng hậu tầng tầng lớp lớp phòng bị, Ngũ Đố quân tuyệt đối không thể tiếp cận, chỉ cần lăng hoàng hậu an toàn, những chỗ khác, những người khác bọn họ cũng không thèm để ý.
Mà bọn họ ở chỗ này cũng là bày trận, vây Ngũ Đố quân phía trước, xa xa nhìn lại, trong đêm tối quanh co khúc khuỷu từng mảng bóng đen như mực, xa xa phía trước bọn hắn, có tiếng chém giết mơ hồ.
Tiếng kêu hết đợt này đến đợt khác ở phía sau giống như chuột mới sinh bị giết chết, tất cả hình dáng lớn nhỏ trên mặt đất đều bị bắt, trong bóng đêm tối đen như mực không biết đâu vào đâu.
Nhưng yên lặng không tiếng động, đau nhức lại khiến cho Hoàng Cư tỉnh lại... Đã xảy ra chuyện gì? Xiềng xích ở phía sau bị xóa bỏ... không có bung lên, cũng không có ném lại, như vậy lại có chút dọa người, sự hưởng thụ này có chút khó tin... Nhưng sau một khắc hắn liền tỉnh táo lại, hắn đã đồng ý, dù chuyện gì xảy ra vẫn sẽ chạy về phía trước... Hai tay của hắn mạnh mẽ nắm lấy mặt đất, chân vừa nửa đạp nửa bò, xiềng xích vẫn còn đang kéo hướng về phía sau, tay chân cào trên mặt đất tạo thành tầng tầng lớp lớp cát bụi.
Thân thể chết lặng lần nữa bị đau nhức xâm chiếm, thiếu niên rốt cuộc không phải là đá cũng không phải làm bằng sắt, ngửa đầu phát ra tiếng kêu đau đớn nhưng động tác không có chút trì hoàn, gồng mình kéo căng sức mạnh lao về phía trước, chạy không nổi thì bò, nhất định không thể lui về phía sau.
Xiềng xích kéo căng một lúc rồi dừng lại, dường như có chút không thể tin, lại tiếp tục kéo mạnh về phía sau, nhìn thiếu niên phía trước giống như con kiến hôi.
Thiếu niên lảo đảo dao động, dùng cả hai tay hai chân bò về phía trước, giống như trâu già cần mẩn cày ruộng, hắn đang bị kéo luôn, luôn bị kéo đi nhưng vẫn cố bò về phía trước, bò về phía trước...
Xiềng xích dường như tiếp nhận sự khiêu khích, trở nên tức giận, lực lớn hơn nữa lại truyền đến... Loại lực này Hoàng Cư rất quen thuộc, hắn biết một giây tới đây xiềng xích sẽ không ngoan dịu lại là mà biến thành ác ma, đưa tay hung hăng vung lên đập xuống... hắn vẫn không ngừng lại, vẫn như cũ ra sức bò về phía trước... hai tay hai chân bám thật chặt trong đất cát.
...
Một tiếng loảng xoảng vang lên, rào rào bốn phía, thanh âm chém xuống kéo dài không ngừng dày đặc như tiếng trống đột nhiên trong nháy mắt dừng lại.
Keng một tiếng, cây sắt dính đầy máu rơi xuống đất, Tiết Thanh cũng ngã quỵ xuống trong giá gỗ vỡ vụn, kịch liệt thở gấp, hai tay chống trên đất đầy huyết nhục mơ hồ.
Có xiềng xích lướt qua phía trên.
Tiết Thanh kêu lên một tiếng, nhìn xiềng xích trơn nhẵn trượt đi: "Nhìn đường a! Giẫm lên tay ta rồi!"
Xiềng xích bình tĩnh lướt qua, cùng với xiềng xích ở bốn phía nhanh chóng lao ra phía bên ngoài cửa đá, tiếng gió vù vù lại trở nên lớn hơn, kèm theo đó là tiếng va chạm kịch liệt, cùng thanh âm giá gỗ gãy lìa... Phịch một tiếng, giá gỗ vỡ vụn, đá vụn bắn tung tóe giống như nước.
Tiết Thanh quay đầu lại, tượng cung nữ cùng với giá gỗ ném qua để ngăn cản sự hoạt động của cửa đã rốt cuộc cũng không thể tiếp tục chống đỡ mà vỡ ra, cửa đá di chuyển dần dần nhanh hơn... Nàng nhìn về phía cung điện, cung điện an tĩnh, đèn dầu sáng ngời... Tiết Thanh cắm cây sắt ở hai bên, sải bước chạy về phía cung điện.
Xông vào đại môn cung điện, ba bước hai bước nhảy lên quan tài lớn, tay dùng sức đẩy nắp quan tài.
"Cái này vốn dĩ là không mở ra được", nàng hét lên, đưa mắt nhìn xuyên qua cửa sau, thấy cửa sắt kia đã bẻ cong cây sắt...
"Như cứt!"
Nàng nhảy xuống khỏi quan tài, lao ra khỏi cung điện hướng cửa hắc thạch chạy đi...
Không thể làm một người chôn cùng ngọc tỷ được.
Mặt đất lay động càng lúc càng kịch liệt, tiếng đá vỡ vụn sau cửa đá càng lúc càng lớn, tầm mắt của nàng di động có chút mơ hồ, trong mông lung nhìn thấy cây sắt cũng như trăng lưỡi liềm, khe hở của cửa đá cũng biến thành một mặt trăng lưỡi liềm nhỏ.
Tiết Thanh nghiêng người nhảy lên, một tay bắt được cây sắt, nhấn mạnh một cái tung người lên không trung lộn một vòng, nghiêng người vượt qua khe hở cửa sắt, đạp không khí rơi xuống đất, cũng thuận tiện bắt lấy cây sắt, phịch một tiếng, cửa hắc thạch đụng vào nhau, phía sau một mảnh đen nhánh, ngọn đèn dầu sáng như ban ngày, cung điện hoa lệ, tượng người đứng hầu trong nháy mắt biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Hắc thạch cùng mặt tường hòa vào làm một giống như lúc trước, điểm khác duy nhất chính là trên đó không còn giắt xiềng xích nữa.
Xiềng xích rơi tán loạn trên mặt đất điên cuồng lay động lui về phía sau, cũng có một số ít bay toán loạn đụng phải vách tường bốn phía.
Không có thời gian cùng tâm tư nghiên cứu nguyên lý đóng mở cùng sự thần kỳ của cửa đá này, lối đi phía trước không hề lạc quan chút nào, xiềng xích lay động, giá gỗ bay loạn, ánh sáng lờ mờ trên vách tường đang yếu đi, thây khô bị treo phía trên lịch bịch rơi xuống, thoạt nhìn không như là cơ quan bị khởi động, mà là cơ quan sắp bị phá hủy... Chạy a!
Tiết Thanh giơ cây sắt lên, phát ra một chuỗi tiếng hét a a a a chói tai, hóa thành mũi tên lao về phía trước.
Giá gỗ khổng lồ va chạm trong huyệt động rộng rãi, giống như một người nổi điên vung loạn tay chân... Cái giá gảy lìa, xiềng xích bốn phía quấn quanh nên nó giờ giống như mạng nhện bị đánh rách nát, xiềng xích đánh giá gỗ, giá gỗ đụng xiềng xích, rơi xuống, đánh ngã trên vách tường, đá vụn bụi đất giá gỗ vương vãi khắp nơi, mặt đất rung chuyển kịch liệt, hỗn loạn không ngừng.
Tiết Thanh nhỏ bé như con kiến hôi xuyên qua giá gỗ khổng lồ như đang nổi điên, đây là tình huống xấu, nhưng cũng là ưu thế, nhỏ bé khiến cho nàng dễ dàng tìm kiếm khe hở để chạy trốn.
Dựa vào chút ánh sáng âm u còn sót lại, xác định vị trí nơi mình rơi xuống, vốn là xung quanh làm thành một vòng tròn giá gỗ bình thường, giờ lại chuyển động như điên, mở ra khép lại, xiềng xích lúc này cũng tùy ý chuyển động, rầm rầm từ phía trên như mưa rơi xuống... Bóng đêm dần hiện hữu.
Tối đen như mực, bóng đêm cũng là một loại ánh sáng! Nghĩa là mở ra một cánh cửa.
Tiết Thanh giơ tay bắt được một cái giá gỗ vừa lao tới, bò lên, nhảy lên, giơ cao giá gỗ trong tay dường như trong nháy mắt một tiếng bang vang lên, bàn tay giá gỗ cùng bàn tay bên cạnh vỗ lên một tiếng, cũng đồng thời gãy lìa, gỗ vụn xiềng xích bay toán loạn như mưa, Tiết Thanh cũng bay toán loạn trong đó... Nàng không bị xé thành trăm mảnh, cũng không hề bị rơi xuống, trong một khắc đánh gãy giá gỗ liền nhảy lên bắt được hai sợi xiềng xích.
Xiềng xích từ trên mặt đất rũ xuống, đang chảy xuống, chảy xuống mà không hề rơi xuống, Tiết Thanh nắm xiềng xích leo về phía trên, so với tốc độ của nước còn nhanh hơn, ao nước có thể đầy... chỉ cần tốc độ leo của nàng nhanh hơn so với tốc độ rơi của xiềng xích thì nàng có thể leo lên phía tên?
Tay có đau không? Không biết.
Xiềng xích đung đưa đánh vào người? Không để ý tới.
Dần thành hình, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy một phiến đá ngăn một lỗ hổng, Tiết Thanh nắm hai sợi xiềng xích, chân dùng sức giẫm về phía xiềng xích, tạo nên lực đẩy, đẩy người bay vọt lên phía trên, tung lên, rơi xuống, lại dùng sức đẩy phiến đá một chút, cây sắt sau lưng được rút ra vung lên, hướng về phía trước nhảy lên.
Két một tiếng, mặt đất hé ra, vươn tay bắt được một sợi xiềng xích đang trượt dọc, nhất thời vọt người ra, gió đêm vù vù đất cát quay cuồng xen lẫn tiếng khóc la chói tai... Tiết Thanh liền lăn một vòng về phía trước, đất cát dưới chân sụp xuống giống như lưu sa, phía sau truyền đến tiếng vang khổng lồ do tảng đá tơi xuống cùng giá gỗ xiềng xích va chạm vào nhau.
Tiếng nổ vang không ngừng, dường như đất trời cũng run rẩy.
Bên ngoài lăng hoàng hậu hỗn loạn một đoàn.
Đám thợ thủ công từ trên Viên Khâu rơi xuống, Hắc Giáp vệ bốn phía chạy toán loạn, Quý Trọng xông vào bên trong Viên Khâu.
"Đại nhân! Tiểu thư!"
"Người đâu, người đâu"
Tiếng Tống Nguyên hét lên truyền đến, vách tường hai bên hành lang trong ánh sáng âm u không ngừng lay động rơi xuống, đất đá quay cuồng bụi mù tung bay, Quý Trọng cùng Hắc Giáp vệ cùng xông tới, có thể nhìn thấy bóng hai người đang chạy trốn trong đó.
Quý Trọng không hề ngừng lại liền lao tới.
Áo choàng của Tống Anh đã rơi xuống, được Tống Nguyên lảo đảo dìu dắt, thấy Quý Trọng chạy tới, Tống Nguyên hô lớn: "Mau dẫn nàng rời đi, mang nàng đi nhanh lên".
Quý Trọng ôm lấy Tống Anh vội vàng chạy ra phía ngoài, Tống Nguyên lảo đảo theo ngay phía sau, mặt đất càng run rẩy kịch liệt, tiếng gió vù vù, tiếng va chạm từ dưới lòng đất truyền lên...
"Cha".
Tống Anh được Quý Trọng ôm lấy lao ra khỏi Viên Khâu, quay đầu lại hô to.
Bụi đất, cát đá bay tứ tung, chỉ chốc lát sau Tống Nguyên cũng chạy được ra, ngã nhào trên mặt đất, phía sau truyền đến tiếng vang lớn, cả Viên Khâu ầm ầm vỡ vụn sụp đổ xuống.
Chợt tất cả quay về tĩnh lặng.
...
Tiếng thét chói tai đã khàn khàn, Chu Nghĩa Khải không biết còn sống hay đã chết, Tiểu Dung vẫn đang gắt gao nắm chặt cánh tay của hắn, mặc dù điều này hoàn toàn không ngăn cản hoạt động của nàng.
Mặt đất rung rẩy kịch liệt, Tiểu Dung đang nằm trên mặt đất bị bắn lên, nếu bị ngã xuống thì sao? Đối với nàng mà nói, chắc chắn sẽ không giống như Hoàng Cư, chỉ một lần đập xuống này có thể lấy mạng nàng.
Tiểu Dung phát ra tiếng thét chói tai giày vò tâm can, thế nhưng chỉ vừa mới bắn lên cách mặt đất một khoảng ngắn, người liền nhanh chóng rơi xuống, trong nháy mắt tất cả đều dừng lại, không bị kéo lê, không ngã dập, xiềng xích trên chân cũng yên lặng, không nhúc nhích.
Tiểu Dung vẫn tiếp tục hét chói tai nhưng thanh âm dần thấp lại... Nàng gục trên mặt đất không hề nhúc nhích, nằm trên đất vẫn chưa hết hoảng sợ, hai mắt quay tròn xoay chuyển, tràn đầy nghi ngờ.
Tiếng thét chói tai ở bốn phía cũng đều dừng lại, tiếng gió và tất cả những âm thanh khác cũng biến mất, kết thúc rồi sao? Chuyện gì đã xảy ra?
...
Hoàng Cư phịch một tiếng rơi xuống đất... lần này thân thể hắn hoàn toàn bất động nhưng hắn vẫn chưa chết, vừa mới bị vung lên ở độ cao như vậy đối với hắn mà nói cũng không thể chết được... Quá thấp, hơn nữa còn không có chút sức lực nào, giống như khóa sắt giữa đường bị rút đi sức mạnh... Không phải là hình như mà đúng là như vậy.
Hắn giật giật chân, xiềng xích đung đưa theo, mềm nhũn không chút đe dọa.
Hai lỗ tai ong ong nhưng không phải là vừa nãy bốn phía vẫn còn huyên náo sao, mặt đất phía dưới cũng dừng chuyển động, kết thúc rồi sao?
Người kia đâu? Hắn đã giúp hắn sao?
Đứng dậy nhìn xung quanh một chút, xem chuyện gì đã xảy ra, xem người kia đã trở về kia? Nhưng cũng chỉ là đoán xem mà thôi... Bóng đêm đen kịt bao phủ thiếu niên không nhúc nhích nằm trên đất, máu từ vết thương qua thời gian thấm dần vào trong đất.
Đất cát đánh vào người như sắt như đao kiếm lần nữa trở nên mềm mại, dưới thân lại ấm áp, tựa như giường êm, giường được lót ba tầng vải bông làm đệm, màn xanh thêu hoa cỏ, trên đỉnh màn treo một hình người bằng gỗ, hình người được vẽ qua mắt mũi, mặc quần áo đủ màu, gió từ cửa sổ thổi tới, hai tiểu nha đầu ngồi bên giường cắn hạt dưa tíu tít trò chuyện và vũ phe phẩy cây quạt kể chuyện xưa.
"Đây là một người đọc sách... Tương lai phải làm quan lớn..."
Hắn nằm ngửa bụng ở trên giường lập tức giơ tay la lên: "Giống như ca ca vậy sao?"
Bà vú trắng trắng mập mập cười một tiếng, cây quạt vỗ vỗ cái bụng nhỏ của hắn: "Đúng vậy, giống với đại thiếu gia vậy, KiệmTử thiếu gia cũng là tú tài, đại quan".
Hắn cười khanh khách: "Ca ca dạy ta một bài thơ, ta sẽ đọc thuộc", giọng trẻ con ngây ngô lớn tiếng học bài.
"Độc thư bất giác dĩ xuân thâm, nhất thốn quang âm nhất thốn kim.
Bất thị đạo nhân lai dẫn tiếu, chu tình khổng tư chính truy tầm."
Hắn lầm bầm, ánh mắt càng lúc càng mơ hồ, ngủ đi, thân thể cũng trở nên bay bỗng, thật là thoải mái… Giường như thấy được bà vú, tiểu nha đầu, ca ca...
"Vương Trình Bạch".
Một giọng nói vang lên bên tai.
"Ngươi đọc thơ cũng không ít đâu".
Bình luận truyện