Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 163: Cắt tâm đau khổ



Tôn Lễ dẫn đầu mười mấy tên quân sĩ Đại Lý Tự đã xông vào trong chùa, mười mấy nữ ni liều mạng ngăn bọn họ lại, hai nữ ni trung niên thở dài cầu xin bọn họ:
- Xin quan gia chờ một chút sư phụ ta sẽ tới liền.

- Ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi càng ngăn trở như vậy, ta càng hoài nghi, trong chùa chiền nhất định có quỷ!
Tôn Lễ lớn tiếng hét to.

Lúc này, Hà Nội lão ni và hơn mười nữ đệ tử vội vàng đi tới, tiến lên chắp tay nói:
- Từ xưa tới nay chúng ta luôn tuân theo pháp luật, vì sao Đại Lý Tự làm khó chúng ta mở pháp hội?

- Tuân theo pháp luật?

Tôn Lễ cười lạnh một tiếng:
- Vậy ngươi giải thích cho ta một chút, vì sao ở cửa sân phát hiện bảy tám cỗ thi thể, thân không mảnh vải. Dạo gần đây liên tiếp có phụ nữ đàng hoàng bị hại, báo án hơn hai mươi người, ta hỏi ngươi, hơn mười cỗ thi thể nữa ở đâu?

Hà Nội lão ni chấp tay niệm một tiếng Phật hiệu:
- Đại Lý Tự đây là muốn đem tội danh gán cho Lân Chỉ tự?

- Ta cũng không nói như vậy, nhưng các ngươi liều mạng ngăn cản chúng ta tiến hành điều tra, làm cho người ta không thể không hoài nghi.

- Không cho các ngươi tiến vào tự, là sợ các ngươi ảnh hưởng tới pháp hội hôm nay.

Tôn Lễ cười lạnh một tiếng:
- Ta có thể không ảnh hưởng các ngươi làm pháp hội, nhưng hôm nay ta nhất định phải vào chùa chiền lục soát, nếu không, sẽ có quân đội tiến đến lục soát!

Tôn Lễ thái độ cứng rắn, mạnh mẽ làm cho Hà Nội lão ni vô cùng bất đắc dĩ, lúc này, một nữ ni trung niên bước nhanh đi tới, ở bên tai Hà Nội lão ni thấp giọng nói:
- Phủ Doãn nói Đại Lý Tự đã nhúng tay, bọn họ không nên tham dự, bảo chúng ta phối hợp tra án.

Hà Nội lão ni bắt đầu trông cậy vào phủ doãn Lạc Dương đến hỗ trợ giải quyết, không nghĩ tới đối phương khéo léo từ chối rồi, nếu là lúc trước, bọn họ dám không đến? Điều này cho thấy địa vị của Tiết Hoài Nghĩa càng ngày càng thấp.

Không còn cách nào khác, Hà Nội lão ni đành phải cúi người, ăn nói khép nép:
- Thỉnh các vị quan gia giúp đỡ

- Ta thật ra muốn giúp các ngươi, nhưng là chúng ta cũng phải giải thích rõ ràng với quan lớn.

Hà Nội lão ni nghe ra trong lời nói của quan viên Đại Lý Tự này có ý thương lượng, vội vàng thấp giọng nói:
- Chỉ cần không quấy rầy pháp hội, ta nhất định có hậu lễ.

Tôn Lễ đương nhiên không muốn tìm ra nhân vật tình nghi, gã chỉ là đang phối hợp Lý Trân thôi, gã cười híp mắt lên,
- Như vậy đi! Ta cứ làm công việc trước, sau đó chúng ta chậm rãi bàn lại.

Hà Nội lão ni mừng thầm trong lòng, vội vàng nói:
- Chúng ta dẫn đường!

Tôn Lễ vung tay lên:
- Đi theo ta!

Gã dẫn đầu quân sĩ đi vào chùa chiền, bắt tay điều tra vụ án vứt xác.


Ngay khi Tôn Lễ dẫn quân sĩ tiến vào chùa chiền, đồng thời lúc này, Lý Trân cũng dẫn một đội binh sĩ Nội vệ tiến vào địa đạo, bọn họ thông qua cửa hàng nhang đèn, tiến vào chùa chiền, đi thẳng tới tòa quan âm đường của tàng bảo Vi Đoàn Nhi.

Tôn Lễ điều tra tạo ra hiệu quả tốt, võ tăng phòng ngự bốn phía ở Quan Âm đường đều bỏ chạy, chung quanh vô cùng an tĩnh, không một bóng người.

Từng binh sĩ Nội vệ từ cái bệ đá chui ra, Lý Trân thấp giọng hỏi Trương Nhiên:
- Bên trong có ai không?

Trương Nhiên lắc đầu,
- Ty chức đã đi vào xem qua, bên trong không ai!

Lý Trân khoát tay, hơn mười người binh sĩ Nội vệ trèo tường vào Quan Âm đường, trong Quan Âm đường vẫn duy trì nguyên trạng lần trước Đại Lý Tự điều tra, trên cửa chính dán giấy niêm phong, tuy nhiên chỉ cần nhìn kỹ, liền phát hiện giấy niêm phong đã bị người mở ra.

Lý Trân thật cẩn thận đẩy cửa ra, vào trong hành lang, trong hành lang trống rỗng, chỉ sừng sững một tòa tượng Quan Âm. Hơn mười Binh sĩ Nội vệ đi theo Lý Trân vào đại sảnh, bọn họ đánh giá chung quanh, trong mắt đều toát ra vẻ nghi hoặc, cửa ở nơi nào?

Lý Trân dùng sức chuyển động tượng Quan Âm, chỉ nghe két tiếng, dưới tòa tượng Quan Âm xuất hiện một cái cửa sắt, bị một ổ khóa lớn khóa lại, Lý Trân vẫy tay Vương Cật. Vương Cật vội vàng chạy lên trước.

Gã lấy ra một sợi đồng, luồn vào trong ổ khóa, chỉ nghe 'Tạch...!' một tiếng, ổ khóa lớn được mở ra, đám binh sĩ xung quanh cất tiếng tán thưởng không ngừng, kỹ thuật mở khóa của Vương Cật làm người ta ngạc nhiên thán phục.

- Trương Nhiên, ngươi mang hai huynh đệ thủ tại chỗ này, sau nửa canh giờ, nếu chúng ta không trở lại, các ngươi hãy khóa lại cửa sắt và rời khỏi.

- Nhưng….

- Không có nhưng nhị gì cả, đây là mệnh lệnh!
Lý Trân nghiêm nghị nhìn chăm chú vào y.

Trương Nhiên bất đắc dĩ gật gật đầu,
- Ty chức tuân lệnh!

- Đi thôi! Chúng ta chỉ có nửa canh giờ.

Lý Trân mang theo hơn mười người Binh sĩ Nội vệ chui vào địa cung tối đen như mực.


Ngay khi Lý Trân dẫn lĩnh binh tiến vào địa cung Lân Chỉ tự, đồng thời, Tiết Hoài Nghĩa và hơn một trăm võ tăng hộ vệ quay trở về thành Lạc Dương.

Đêm qua y nhận được tin tức, Ngự Sử Chu Củ buộc tội y giấu vạn võ tăng, mưu đồ gây rối, nhưng thư buộc tội bị Thánh Thượng bác bỏ, điều này làm cho y lại thấy được một tia hy vọng.

Dù việc ám sát Lý Trân không thành công, nhưng Tiết Hoài Nghĩa cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, y ám sát Lý Trân chỉ vì hả giận, dù sao Lý Trân không phải Thượng Quan Uyển Nhi, Lý Trân chỉ là một Phó thống lĩnh Nội vệ, chức vị thấp, bất kể hắn chết hoặc sống đều không nhấc lên nổi cái gì sóng.

Tiết Hoài Nghĩa chỉ quan tâm thái độ của Thánh Thượng đối với y, những cái khác hết thảy y đều không để trong lòng, mặc dù y đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng không đến bất đắc dĩ, y không muốn đi một bước cuối cùng.

Lúc này, một gã tăng nhân tuổi trẻ cưỡi ngựa từ phía sau đuổi theo, Tiết Hoài Nghĩa dừng lại chiến mã, đợi tăng nhân tiến lên, y liền lạnh lùng hỏi:
- Điều tra ra sao? Những người kia là ai?

Tối hôm qua vào lúc canh ba, ở ngoại vi cảnh giới võ tăng phát hiện một số người áo đen lai lịch không rõ hoạt động ở xung quanh chùa Bạch Mã , có khoảng vài chục người, khiến cho Tiết Hoài Nghĩa sinh lòng cảnh giác.

Tuổi trẻ tăng nhân gật đầu nói:
- Chúng ta bắt được một người, gã khai ra là Nội vệ quân sĩ.

- Nội vệ?

Tiết Hoài Nghĩa tỏa ra sát khí:
- Tên Lý Trân còn không biết sống chết ư?

- Khởi bẩm chủ nhân, hình như không phải Nội vệ của Lý Trân, mà là thủ hạ của Vạn Quốc Tuấn, nghe nói Vạn Quốc Tuấn cũng đích thân đến.

Tiết Hoài Nghĩa nao nao, lại là Vạn Quốc Tuấn, y đương nhiên biết Vạn Quốc Tuấn là người của Thái Bình công chúa, như vậy Vạn Quốc Tuấn hiện tại đang ở xung quanh chùa Bạch Mã, tất nhiên là do Thái Bình công chúa sai khiến, chẳng lẽ nàng ta cũng muốn ném đá xuống giếng sao?

- Tiện nhân!

Tiết Hoài Nghĩa cúi đầu mắng một tiếng, hung hăng rút roi đánh chiến mã, phi về phía cầu Thiên Tân cách đó không xa.

Tiết Hoài Nghĩa trước đây ở trong cung có đặc quyền rất lớn, y có thể tùy ý tiến vào bất kỳ nơi nào ở hoàng cung, tuy rằng lúc này y dần hết thân thuộc với vua, nhưng Võ Tắc Thiên cũng không hề hạ chỉ hạn chế y cái gì, y vẫn có thể tùy ý xuất nhập trong hoàng cung như trước.

Tiết Hoài Nghĩa không dám mang võ tăng tiến vào cung Thái Cực, y để võ tăng chờ ở bên trong hoàng thành, y mang theo vài tên tăng nhân tâm phúc vào Thái Sơ cung, đi tới Dao Quang điện nơi y ở.

Chủ nhân trở về bất ngờ, khiến hoạn quan, các cung nữ Dao Quang điện hỗn loạn, có người thu thập phòng, bưng trà rót nước, nhưng cũng có người lặng lẽ rời khỏi Dao Quang điện, lặng lẽ chạy tới các nơi báo cáo.

Tiết Hoài Nghĩa vừa mới ngồi xuống uống hai hớp trà, tiểu tỳ Nghiêm Song Nhi bên cạnh Võ Tắc Thiên liền lặng lẽ tới, nàng giống như mèo ngửi được mùi tanh, quấn lấy Tiết Hoài Nghĩa gần nửa canh giờ, mới buông tha y.

Tiết Hoài Nghĩa vô cùng chán ghét đẩy ra nữ nhân nằm sấp trên người mình ra:
- Đứng lên mặc y phục lại.

Nghiêm Song Nhi lại không chịu mặc quần áo, nàng ôm cổ Tiết Hoài Nghĩa, giống như vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt tham lam muốn một ngụm nuốt chửng Tiết Hoài Nghĩa:
- Lại một lần nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết một tin tức quan trọng.

- Tin tức gì?

- Người ta nói, lại một lần nữa!

Ánh mắt Nghiêm Song Nhi trở nên nóng bỏng:
- Cam đoan ngươi sẽ kinh ngạc.

Tiết Hoài Nghĩa bất đắc dĩ, đành phải nghiêng người đè nhẵn bóng thân thể của nàng ở dưới người mình:
- Hồ ly lẳng lơ này ăn không đủ no!

- Ta muốn ngươi. . ngươi ăn ta!

Hai người liều chết triền miên, lại qua gần một khắc đồng hồ (15 phút) mới dừng lại, Tiết Hoài Nghĩa đẩy nàng ra, không kiên nhẫn thúc giục:
- Nói mau! Tin tức gì?

Nghiêm Song Nhi thong thả mặc quần áo, cảm thấy mỹ mãn liếc Tiết Hoài Nghĩa:
- Ngươi vội cái gì, ta mặc quần áo xong tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.

Tiết Hoài Nghĩa cũng nhanh chóng mặc tăng phục, lúc này trong lòng y có cảm giác bất an, cảm giác bất an này là vì không ngờ Thánh Thượng sắp mười ngày còn không hề gọi y trở về.

Y hiểu rất rõ sở thích của bà già này, nhiều nhất ba ngày bà ta sẽ kìm nén không được mà gọi mình trở về, còn lần này hơn mười ngày rồi.

Nghiêm Song Nhi đi tới cửa, mới quay đầu hướng y nói:
- Ta nói thật cho ngươi biết, Thánh Thượng có tân sủng.

- A!

Tiết Hoài Nghĩa giống hệt bị đánh đòn cảnh cáo, đánh cho y mắt tóe ngàn sao:
- Là ai?
Y đứng lên, hung tợn nhìn chằm chằm Nghiêm Song Nhi.

Nghiêm Song Nhi bị ánh mắt hung ác của y làm sợ hãi, nàng lui về phía sau hai bước, nơm nớp lo sợ nói:
- Là…là Thẩm ngự y!

Tiết Hoài Nghĩa chỉ cảm thấy mình bị người đối diện hung hăng đánh một quyền, y lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, vô lực ngồi xuống, việc y lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra, Thánh Thượng không ngờ cùng tên nam nhân đê tiện nhất…

Tiết Hoài Nghĩa cảm thấy trái tim mình bị người t hung hăng đâm một đao, máu chảy đầm đìa, đau đớn khiến y khó có thể chịu được, y muốn kêu nhưng không ra tiếng, chỉ phải liều mạng đè trái tim của mình lại.

Nghiêm Song Nhi nhân cơ hội này vội vàng thoát đi Dao Quang điện, để Tiết Hoài Nghĩa ở lại trong tuyệt vọng, vừa mới đi xuống bậc thang, nàng liền nghe trong đại điện truyền đến rống to khàn khàn của Tiết Hoài Nghĩa:
- Không…

Nghiêm Song Nhi vỗ nhè nhẹ bộ ngực, âm thầm may mắn mình chạy trốn mau, nàng thừa dịp giấc Thánh Thượng ngủ trưa mới tới tìm Tiết Hoài Nghĩa trộm tình, tính toán thời gian, Thánh Thượng sắp thức dậy rồi, nàng vội vội vàng vàng đi đến Phượng Nghi điện. Nnhưng vừa đi vào đại điện, Thượng Quan Uyển Nhi lại ngăn nàng lại.

- Không tệ lắm! Rất giỏi tính toán thời gian, ta nhớ không lầm, đây là ngươi lần thứ năm đi Dao Quang điện rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi lạnh lùng nhìn nàng.

Nghiêm Song Nhi sợ tới mức chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, nàng không giống Vi Đoàn Nhi trong tay có thế lực, nàng chỉ là một tiểu tỳ, nếu Thượng Quan Uyển Nhi đem chuyện nàng tư thông với Tiết Hoài Nghĩa nói cho Thánh Thượng, nàng sẽ bị đánh xuống mười tám tầng Địa ngục.

- Van cầu ngươi, tha cho ta đi!
Nghiêm Song Nhi sợ hãi cả người run rẩy

Từ lần đầu tiên Nghiêm Song Nhi đem việc Lý Trân đi Tung Sơn điều tra nói cho Tiết Hoài Nghĩa, liền bị Thượng Quan Uyển Nhi đoán được, Lý Trân đi Tung Sơn điều tra cực kỳ bí ẩn, chỉ có nàng và Thánh Thượng biết, làm sao có thể truyền đi ra ngoài?

Cho dù nàng nói cho Triệu Thu Nương, Triệu Thu Nương cũng sẽ không phản bội lại mình. Thượng Quan Uyển Nhi càng nghĩ, chỉ có Nghiêm Song Nhi có cơ hội nghe lén được.

Sau lần đó mọi cử động của Nghiêm Song Nhi đều ở trong khống chế của Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ có điều nàng không rút dây động rừng, chờ đợi thời cơ xuất thủ, hiện tại thời cơ rốt cục chín mùi.

Thượng Quan Uyển Nhi chán ghét nhìn ả một cái, lạnh lùng nói:
- Thánh Thượng hơi cảm nhẹ, cần nằm trên giường nghỉ ngơi, nơi đó tạm thời không chuyện của ngươi, ngươi đi theo ta đi!

Nàng xoay người đi đến quan phòng của mình. Nghiêm Song Nhi bò dậy, xám xịt theo sát sau lưng nàng, trong lòng ả thấp thỏm bất an, không biết vận mệnh mình sẽ thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện