Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 188: Đế vương chi thuật
Khoa cử đã kết thúc được năm ngày. Dựa theo kinh nghiệm năm ngoái, kết quả sẽ có trong vòng một hai ngày nữa. Mấy vạn sĩ tử trong thành Trường An đều đang vô cùng lo lắng.
Sau khi khoa cử kết thúc, đa phần những sĩ tử biết mình không có hy vọng đỗ đã lần lượt rời khỏi Lạc Dương trở về quê. Nhưng vẫn có mấy vạn sĩ tử còn hy vọng trong lòng, ở lại chờ đợi kết quả cuối cùng.
Trong phủ Võ Tam Tư, Tào Văn bước nhanh qua một tiểu viện, tiến đến trước thư phòng của Võ Tam Tư. Lúc này, Võ Đinh Hương cũng vừa từ thư phòng bước ra, nhẹ nhàng chỉ vào thư phòng của phụ thân, ý là tin tức tốt, cười với gã một cái, rồi khoan thai rời đi.
Tào Văn quay đầu nhìn nàng ta thướt tha đi xa dần, ánh mắt lộ vẻ say mê. Sau một lúc lâu, gã mới đi vào thư phòng của Võ Tam Tư.
Từ sau chuyện của Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư bị Võ Tắc Thiên khiển trách nghiêm khắc. Trong khoảng thời gian này, Võ Tam Tư thành thật hơn rất nhiều, không dám thừa dịp Võ Thừa Tự bị đày đi mà tập hợp người trong tộc họ Võ lại, chỉ chuyên tâm tiến hành việc tu sửa Thiên Khu, và chuẩn bị xây dựng lại Minh Đường.
Tuy rằng đã hoàn toàn lật đổ Võ Thừa Tự, nhưng Võ Tam Tư cũng phải trả một cái giá chính trị rất lớn. Nghiêm trọng nhất là mối quan hệ đồng minh với Thượng Quan Uyển Nhi đã bị phá vỡ. Lúc sắp đi, Võ Thừa Tự đã dâng lên Thánh Thượng một phong thư, nói hết cho Thánh Thượng những chuyện liên quan đến vụ mưu sát này, trên thực tế chính là tố giác những hành vi của Võ Tam Tư y trong vụ mưu sát.
Tuy nhiên dường như Thánh Thượng cũng không vì thế mà nổi nóng với mình. Việc này khiến Võ Tam Tư thấy được một tia hy vọng.
Tào Văn bước vào trong phòng, thi lễ với Võ Tam Tư:
- Thuộc hạ tham kiến Lương Vương điện hạ!
- Tào công tử không cần đa lễ!
Võ Tam Tư mỉm cười nói:
- Ta muốn nói cho ngươi biết một tin tức tốt. Ngươi đứng thứ hai mươi tư, có tên trên bảng vàng!
Tào Văn mừng rỡ, nhưng gã vẫn kiềm chế, quỳ xuống cung kính dập đầu nói:
- Đây là nhờ sự tin tưởng và yêu mến của điện hạ với thuộc hạ. Thuộc hạ sẽ luôn ghi lòng tạc dạ!
Võ Tam Tư hài lòng gật đầu. Đây chính là lý do mà y nhìn trúng Tào Văn, có lòng dạ, có đầu óc, hiểu được mình mới là tiền đồ của gã. Nếu có thể bồi dưỡng gã cho tốt, lại cộng thêm cả ân huệ, đương nhiên gã sẽ trở thành phụ tá đắc lực của mình.
- Lát nữa ta sẽ tiến cung diện thánh, có lẽ sẽ bàn về chuyện phân quan cho tiến sĩ. Ta muốn hỏi ý ngươi, ngươi muốn ra ngoài thành hay là ở lại làm quan trong triều?
Tào Văn do dự một chút nói:
- Thuộc hạ muốn có căn cơ vững chắc, tốt nhất là có thể ra ngoài thành làm quan!
- Suy nghĩ giống ta. Mặt khác, việc về Đinh Hương, ngươi tính ——
Võ Tam Tư ánh mắt sắc bén, nhìn chăm chú vào gã.
Tào Văn cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói:
- Có thể làm rể của điện hạ cũng là mơ ước của Tào Văn. Khẩn cầu điện hạ cho ta thêm chút thời gian, chậm nhất là nửa năm sau, ta nhất định sẽ cưới Đinh Hương.
Võ Tam Tư cũng biết Tào Văn là người đã có vợ, tự ý hưu thê sẽ gây bất lợi cho thanh danh của gã. Không thể quá nóng vội được. Y liền gật đầu:
- Ta sẽ chờ ngươi nửa năm.
Tào Văn cáo từ, rồi lập tức rời khỏi Lương Vương phủ, vội vàng đi về nhà. Gã lo lắng suốt cả một đường. Dù đã thi đậu tiến sĩ, nhưng gã lại không thấy vui mừng chút nào.
Vừa đi vào phường Phúc Thiện, liền nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống văng vẳng đâu đây. Mới đầu, Tào Văn cũng không để ý, nhưng gã càng về đến gần nhà, thì tiếng khua chiêng gõ trống lại càng rõ. Gã bắt đầu thấy nghi ngờ, chỉ thấy hàng xóm đứng đầy trước cửa nhà. Mẫu thân gã là Mạnh Thị đang phát tiền, vui đến nỗi cười không khép nổi miệng. Hơn mười công sai ở một bên khua chiêng gõ trống, ai ai trông cũng vui sướng ra mặt.
Lúc này, Lý Tuyền đã nhìn thấy trượng phu. Nàng kích động chạy tới, ôm chặt lấy gã, rốt cuộc nàng không kiềm nổi sự vui sướng trong lòng, khóc rống:
- Phật nô. . . Chàng đỗ rồi.
- Tào công tử đỗ rồi!
Tiếng hoan hô vang lên bốn phía. Đám công sai tiến lên đồng loạt, khoác áo xanh áo đỏ cho Tào Văn. Trong đầu Tào Văn trống rỗng, tỉnh tỉnh mê mê bị bọn họ nâng lên một con ngựa cao lớn. Trong tiếng khua chiêng gõ trống ầm ỹ, Lý Tuyền mắt đỏ bừng, lóng lánh nước, tay cầm khăn. Giờ khắc này trong lòng nàng tràn đầy kiêu ngạo. Trượng phu của nàng đã đậu Tiến sĩ.
Võ Tam Tư đi vào ngự thư phòng, cung kính thi lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
Lúc này Võ Tắc Thiên đang ở quan sát kỹ càng danh sách 120 tiến sĩ. Trạng nguyên đứng đầu là Hạ Tri Chương người Tứ Minh. Đây là Trạng Nguyên do chính bà ta khâm điểm. Bà đã đọc bài văn của Hạ Tri Chương. Đúng là tài hoa hơn người, khiến bà ta tán thưởng không ngừng. Đây mới là Trạng Nguyên mà bà muốn.
Võ Tắc Thiên buông danh sách, thản nhiên nói:
- Trẫm gọi ngươi đến là muốn bàn về việc xây dựng lại Minh Đường. Lần trước ngươi bảo sẽ xây lại trong vòng một năm. Nhưng trẫm cảm thấy một năm quá dài. Trẫm hy vọng ngươi có thể rút ngắn đi mấy tháng.
- Nhưng. . . muốn rút ngắn thời hạn thì phải gia tăng số thợ thủ công. Như vậy kinh phí sẽ ——
- Tiền không là vấn đề.
Võ Tắc Thiên ngắt lời y, nhấn mạnh nói:
- Thu nhập của chùa Bạch Mã cũng đủ để trùng tu Minh Đường và Thiên Đường. Thiên Đường có thể hoãn lại một chút, nhưng Minh Đường thì trẫm hy vọng có thể hoàn thành trong vòng chín tháng. Chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?
- Vi thần tuân chỉ!
Võ Tam Tư lau mồ hôi trên trán, trong lòng âm thầm tính toán. Nếu nhất định phải hoàn thành trong vòng chín tháng, y chỉ có thể thực thi phương án thứ hai, xây Minh Đường mới nhỏ hơn Minh Đường cũ một chút. Như vậy có thể hoàn thành đúng hạn.
Võ Tắc Thiên tương đối hài lòng với thái độ của y, cười nói:
- Việc kiểm kê số của cải của chùa Bạch Mã ngươi làm rất được. Tất cả bảo vật đều còn nguyên, y như những gì được ghi trong sổ sách ở trong cung. Xem ra trẫm không nhìn lầm người.
Trong lòng Võ Tam Tư âm thầm cảm kích Minh tiên sinh. Nếu không phải Minh tiên sinh hiến kế cho mình, thì giờ sao y có thể được Thánh Thượng khen ngợi. Y vội vàng khom người nói:
- Chỉ cần cố gắng một chút, là ty chức đã có thể làm tốt.
- Ngươi nói phải. Không có việc gì khó, chỉ sợ không cố gắng. Ngươi là người thông minh, chỉ cần dùng hết tâm trí vào đại sự như việc tu sửa Minh Đường, thì hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Tướng quốc.
Võ Tam Tư kích động đến phát run. Thánh Thượng đây là đang ám chỉ y. Chỉ cần y tu sửa Minh Đường cho tốt, thì sẽ có khả năng được thăng chức làm Tể tướng.
- Vi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực vì bệ hạ.
Võ Tắc Thiên gật đầu cười, lại ý vị sâu xa nói:
- Võ thị xuất hiện sau, không có được căn cơ vững chắc như của hoàng tộc Lý thị. Thế nên, gia tộc Võ thị phải đoàn kết, tuyệt đối không được công kích lẫn nhau như lúc trước, càng không thể chia năm xẻ bảy. Với cương vị là tộc trưởng, ngươi phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này!
Võ Tam Tư mừng rỡ. Ý của Thánh Thượng là y có thể tập hợp gia tộc Võ thị lại, thu nạp đảng phái của Võ Thừa Tự về dưới trướng của mình. Y kích động trong lòng, thi lễ:
- Tiểu điệt tuyệt đối sẽ không khiến cô mẫu phải thất vọng.
Võ Tắc Thiên không nhiều lời nữa. Những việc như thế này nói thư vậy là đủ. Nếu như Võ Tam Tư vẫn không hiểu, thì y đúng là kẻ vô dụng.
Lúc này ánh mắt của bà ta lại dừng ở trên danh sách tiến sĩ. Sau mỗi cái tên tiến sĩ đều có ghi chú, ghi rõ là do ai tiến cử. Ví dụ như Hạ Tri Chương là do Trung thư Thị lang Lục Nguyên Phương tiến cử. Võ Tắc Thiên lại nhìn thấy cái tên Tào Văn đứng thứ hai mươi bốn, cười nói:
- Sĩ tử Tào Văn ở Đôn Hoàng là người do ngươi tiến cử sao?
- Đúng là do vi thần tiến cử.
- Gia cảnh gã thế nào?
Võ Tắc Thiên lại hỏi.
Hồi bẩm bệ hạ, người này xuất thân bần hàn, vốn là văn lại huyện Đôn Hoàng, nhưng lại không được trọng dụng, nên đến Lạc Dương tham gia khoa cử. Vi thần nghe nói thư pháp văn chương của người này vô cùng tốt, nên tạm thời để gã thay thần chỉnh sửa công văn.
Võ Tam Tư không dám nói Tào Văn chính là tỷ phu của Lý Trân. Như thế sẽ kéo thêm Thượng Quan Uyển Nhi vào chuyện này, còn y sẽ phải nói đến việc tại sao mình quen biết Tào Văn.
Võ Tắc Thiên cũng không hỏi nhiều. Bà ta muốn thưởng cho Võ Tam Tư. Dùng người y tiến cử chính là phần thưởng tốt nhất. Võ Tắc Thiên liền cười nói:
- Bình thường gã có chí hướng gì?
- Gã luôn muốn làm quan phụ mẫu địa phương, tạo phúc một phương.
Võ Tắc Thiên khẽ mỉm cười:
- Trẫm biết rồi. Ngươi lui ra đi!
- Vi thần cáo lui!
Võ Tam Tư vô cùng hài lòng mà lui xuống. Y cảm thấy, trừ khử Võ Thừa Tự là hành động vô cùng sáng suốt.
Võ Tắc Thiên nhìn Võ Tam Tư đi xa. Bà ta khoanh tay chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ra phía ngoài. Đúng như những gì Cao Diên Phúc đã nói, bà ta không còn lòng tin vào việc Võ thị có thể thay thế Lý thị. Mấy năm qua, bà ta luôn chèn ép Lý thị, khiến sự oán hận của người trong Lý thị và triều thần ngày càng sâu sắc. Một khi bà ta đã hơn trăm tuổi, hoàng tộc Lý thị còn có thể tha cho Võ thị sao?
Vì sự tồn tại của Võ thị, bà ta nhất định phải làm dịu đi lòng thù hận giữa hai họ Lý Võ, thế nên mới phải nghiêm khắc trừng phạt Võ Thừa Tự. Nhưng trừng phạt Võ Thừa Tự rồi, bà ta lại phải làm dịu đi sự bất mãn của gia tộc Võ thị. Thế nên việc trọng dụng Võ Tam Tư liền trở thành thủ đoạn để làm dịu đi sự bất mãn của gia tộc Võ thị với bà ta.
Còn về phần gia tộc Lý thị, vị trí Thái Tử đã để trống lâu như vậy. Bà ta nên suy nghĩ kỹ càng lại xem sao.
Võ Tắc Thiên đế vương là thiên hạ. Tinh hoa của đế vương thuật là ở chỗ phải biết cân bằng.
Kết quả khoa cử mà dân chúng chờ mong cuối cùng cũng đã có. Tài tử Tứ Minh Hạ Tri Chương tài hoa hơn người, không phụ sự mong đợi của mọi người, đã đoạt được vị trí Trạng Nguyên. Bảng Nhãn là cháu của Trung thư Thị lang Thôi Nhân Sư, xuất thân từ Thôi thị ở Bác Lăng- tài tử Thôi Thực. Vị trí Thám Hoa thuộc về phụ tá của Thái Bình công chúa- Cao Tiễn.
Tào Văn ở Đôn Hoàng tuy đứng thứ hai mươi tư, nhưng nhờ phúc của quan lớn, gã lại bất ngờ nhận được chức vụ cao, đảm nhiệm vị trí huyện lệnh của huyện Châu Cát. Đây chính là chức huyện lệnh thất phẩm.
Ngay đến cả Trạng Nguyên Hạ Tri Chương cũng chỉ nhận được chức Tứ Môn Bác Sĩ thất phẩm, mà Tào Văn lại được bổ nhiệm làm tri huyện địa phương. Việc bổ nhiệm này tạo nên chấn động không nhỏ, nhưng cũng khiến nhiều người biết được rằng đằng sau Tào Văn chính là Võ Tam Tư. Mọi người cũng liền bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Trân cũng không hứng thú gì với việc Tào Văn thi đậu tiến sĩ và được bổ nhiệm làm huyện lệnh. Mấy ngày nay hắn luôn ở trong hoàng thành huấn luyện đội mã cầu, chuẩn bị cho cuộc thi đấu mã cầu. Không chỉ có vậy, hắn còn muốn tham gia Võ Cử được cử hành vào đầu tháng ba. Cho dù Võ Cử không có ý nghĩa gì với hắn, nhưng có công danh trên người, thì mới có lợi cho con đường làm quan của hắn.
Trong thao trường, Lý Trân đang phi ngựa chạy như bay, hai bên là một đám thị vệ đang vây xem. Thần tiễn của Lý Trân được đồn đại rất nhiều giữa các thị vệ. Nguyên do chủ yếu là do chuyện bắn hổ vào mùa đông năm ngoái và bắn báo lúc lâm nguy. Nhưng đại đa số thị vệ vẫn chưa được chứng kiến tận mắt. Hôm nay việc Lý Trân tập luyện trên thao trường đã thu hút rất nhiều thị vệ chạy đến quan sát.
Chiến mã phi nhanh, bụi đất tung bay mù mịt. Lý Trân đã phi ngựa chạy được hơn trăm bước. Lúc này, hắn rút hai mũi tên từ phía sau ra, một mũi tên ngậm ở miệng, một mũi tên khác dùng để kéo căng dây cung, cung như trăng tròn. Hắn đột ngột xoay người, một mũi tên bắn ra. Nhưng hắn cũng không dừng lại. Chiến mã chạy đi vài bước, mũi tên thứ hai lập tức bắn ra, nhưng không ai biết mục tiêu của mũi tên thứ hai là gì?
Ở ngoài trăm bước có một cây gọc gỗ, phía trên là sợi dây nhỏ treo một xâu tiền đồng. Đồng tiền phản xạ ánh sáng, sợi dây đung đưa trong gió. Cho dù bắn trúng sợi dây, thì cũng rất khó để bắn đứt nó. Nếu muốn làm cho đồng tiền rơi xuống đất, thì chỉ có một cách. Đó là bắn đứt sợi dây quấn quanh cọc gỗ.
Chỉ thấy mũi tên Lý Trân bắn ra tựa như tia chớp phóng nhanh đến. Đoạn dây ở giữa cọc gỗ đã đứt, đồng tiền đột nhiên rơi xuống, tiếng hoan hô vang lên bốn phía. Ngay sau đó mũi tên thứ hai bắn tới, cắm trúng vào đồng tiền trên mặt đất, mũi tên hơi lún xuống, nhưng lực đạo vẫn mạnh như cũ, đồng tiền lại văng ra hai mươi bước, đính lên chính giữa một cọc gỗ khác .
Xung quanh lập tức yên lặng như tờ, ngay sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Hơn ngàn thị vệ gào thét ầm ĩ. Hai mũi tên này đã khiến bọn thị vệ được mở rộng tầm mắt. Xem thế là đủ rồi.
Lý Trân buông cung, cười cười rồi thi lễ với đám thị vệ đang đứng xem xung quanh. Tiếng vỗ tay lại vang lên không ngớt.
Lý Trân tiến đến một góc nghỉ ngơi. Đám thị vệ cũng tự động tản đi. Trương Lê giơ ngón tay cái lên khen:
- Tiễn pháp của thống lĩnh càng ngày càng tiến bộ!
Lý Trân lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- So với hồi ở Đôn Hoàng thì vẫn hơi kém..
Hắn lại nhìn xung quanh một lát, phát hiện thiếu một người, hỏi:
- Tên mập đâu rồi?
Vừa dứt lời, Lý Trân liền thấy Tửu Chí từ đằng xa chạy tới, vẻ mặt dường như rất lo lắng, liền cười tiếp đón:
- Lão mập, đã xảy ra chuyện gì mà lo lắng như vậy?
Tửu Chí thở hồng hộc nói:
- Lão Lý, ngươi đến Nam Thị mà xem đi! Tuyền đại tỷ phải bán tửu quán rồi.
Sau khi khoa cử kết thúc, đa phần những sĩ tử biết mình không có hy vọng đỗ đã lần lượt rời khỏi Lạc Dương trở về quê. Nhưng vẫn có mấy vạn sĩ tử còn hy vọng trong lòng, ở lại chờ đợi kết quả cuối cùng.
Trong phủ Võ Tam Tư, Tào Văn bước nhanh qua một tiểu viện, tiến đến trước thư phòng của Võ Tam Tư. Lúc này, Võ Đinh Hương cũng vừa từ thư phòng bước ra, nhẹ nhàng chỉ vào thư phòng của phụ thân, ý là tin tức tốt, cười với gã một cái, rồi khoan thai rời đi.
Tào Văn quay đầu nhìn nàng ta thướt tha đi xa dần, ánh mắt lộ vẻ say mê. Sau một lúc lâu, gã mới đi vào thư phòng của Võ Tam Tư.
Từ sau chuyện của Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư bị Võ Tắc Thiên khiển trách nghiêm khắc. Trong khoảng thời gian này, Võ Tam Tư thành thật hơn rất nhiều, không dám thừa dịp Võ Thừa Tự bị đày đi mà tập hợp người trong tộc họ Võ lại, chỉ chuyên tâm tiến hành việc tu sửa Thiên Khu, và chuẩn bị xây dựng lại Minh Đường.
Tuy rằng đã hoàn toàn lật đổ Võ Thừa Tự, nhưng Võ Tam Tư cũng phải trả một cái giá chính trị rất lớn. Nghiêm trọng nhất là mối quan hệ đồng minh với Thượng Quan Uyển Nhi đã bị phá vỡ. Lúc sắp đi, Võ Thừa Tự đã dâng lên Thánh Thượng một phong thư, nói hết cho Thánh Thượng những chuyện liên quan đến vụ mưu sát này, trên thực tế chính là tố giác những hành vi của Võ Tam Tư y trong vụ mưu sát.
Tuy nhiên dường như Thánh Thượng cũng không vì thế mà nổi nóng với mình. Việc này khiến Võ Tam Tư thấy được một tia hy vọng.
Tào Văn bước vào trong phòng, thi lễ với Võ Tam Tư:
- Thuộc hạ tham kiến Lương Vương điện hạ!
- Tào công tử không cần đa lễ!
Võ Tam Tư mỉm cười nói:
- Ta muốn nói cho ngươi biết một tin tức tốt. Ngươi đứng thứ hai mươi tư, có tên trên bảng vàng!
Tào Văn mừng rỡ, nhưng gã vẫn kiềm chế, quỳ xuống cung kính dập đầu nói:
- Đây là nhờ sự tin tưởng và yêu mến của điện hạ với thuộc hạ. Thuộc hạ sẽ luôn ghi lòng tạc dạ!
Võ Tam Tư hài lòng gật đầu. Đây chính là lý do mà y nhìn trúng Tào Văn, có lòng dạ, có đầu óc, hiểu được mình mới là tiền đồ của gã. Nếu có thể bồi dưỡng gã cho tốt, lại cộng thêm cả ân huệ, đương nhiên gã sẽ trở thành phụ tá đắc lực của mình.
- Lát nữa ta sẽ tiến cung diện thánh, có lẽ sẽ bàn về chuyện phân quan cho tiến sĩ. Ta muốn hỏi ý ngươi, ngươi muốn ra ngoài thành hay là ở lại làm quan trong triều?
Tào Văn do dự một chút nói:
- Thuộc hạ muốn có căn cơ vững chắc, tốt nhất là có thể ra ngoài thành làm quan!
- Suy nghĩ giống ta. Mặt khác, việc về Đinh Hương, ngươi tính ——
Võ Tam Tư ánh mắt sắc bén, nhìn chăm chú vào gã.
Tào Văn cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói:
- Có thể làm rể của điện hạ cũng là mơ ước của Tào Văn. Khẩn cầu điện hạ cho ta thêm chút thời gian, chậm nhất là nửa năm sau, ta nhất định sẽ cưới Đinh Hương.
Võ Tam Tư cũng biết Tào Văn là người đã có vợ, tự ý hưu thê sẽ gây bất lợi cho thanh danh của gã. Không thể quá nóng vội được. Y liền gật đầu:
- Ta sẽ chờ ngươi nửa năm.
Tào Văn cáo từ, rồi lập tức rời khỏi Lương Vương phủ, vội vàng đi về nhà. Gã lo lắng suốt cả một đường. Dù đã thi đậu tiến sĩ, nhưng gã lại không thấy vui mừng chút nào.
Vừa đi vào phường Phúc Thiện, liền nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống văng vẳng đâu đây. Mới đầu, Tào Văn cũng không để ý, nhưng gã càng về đến gần nhà, thì tiếng khua chiêng gõ trống lại càng rõ. Gã bắt đầu thấy nghi ngờ, chỉ thấy hàng xóm đứng đầy trước cửa nhà. Mẫu thân gã là Mạnh Thị đang phát tiền, vui đến nỗi cười không khép nổi miệng. Hơn mười công sai ở một bên khua chiêng gõ trống, ai ai trông cũng vui sướng ra mặt.
Lúc này, Lý Tuyền đã nhìn thấy trượng phu. Nàng kích động chạy tới, ôm chặt lấy gã, rốt cuộc nàng không kiềm nổi sự vui sướng trong lòng, khóc rống:
- Phật nô. . . Chàng đỗ rồi.
- Tào công tử đỗ rồi!
Tiếng hoan hô vang lên bốn phía. Đám công sai tiến lên đồng loạt, khoác áo xanh áo đỏ cho Tào Văn. Trong đầu Tào Văn trống rỗng, tỉnh tỉnh mê mê bị bọn họ nâng lên một con ngựa cao lớn. Trong tiếng khua chiêng gõ trống ầm ỹ, Lý Tuyền mắt đỏ bừng, lóng lánh nước, tay cầm khăn. Giờ khắc này trong lòng nàng tràn đầy kiêu ngạo. Trượng phu của nàng đã đậu Tiến sĩ.
Võ Tam Tư đi vào ngự thư phòng, cung kính thi lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
Lúc này Võ Tắc Thiên đang ở quan sát kỹ càng danh sách 120 tiến sĩ. Trạng nguyên đứng đầu là Hạ Tri Chương người Tứ Minh. Đây là Trạng Nguyên do chính bà ta khâm điểm. Bà đã đọc bài văn của Hạ Tri Chương. Đúng là tài hoa hơn người, khiến bà ta tán thưởng không ngừng. Đây mới là Trạng Nguyên mà bà muốn.
Võ Tắc Thiên buông danh sách, thản nhiên nói:
- Trẫm gọi ngươi đến là muốn bàn về việc xây dựng lại Minh Đường. Lần trước ngươi bảo sẽ xây lại trong vòng một năm. Nhưng trẫm cảm thấy một năm quá dài. Trẫm hy vọng ngươi có thể rút ngắn đi mấy tháng.
- Nhưng. . . muốn rút ngắn thời hạn thì phải gia tăng số thợ thủ công. Như vậy kinh phí sẽ ——
- Tiền không là vấn đề.
Võ Tắc Thiên ngắt lời y, nhấn mạnh nói:
- Thu nhập của chùa Bạch Mã cũng đủ để trùng tu Minh Đường và Thiên Đường. Thiên Đường có thể hoãn lại một chút, nhưng Minh Đường thì trẫm hy vọng có thể hoàn thành trong vòng chín tháng. Chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?
- Vi thần tuân chỉ!
Võ Tam Tư lau mồ hôi trên trán, trong lòng âm thầm tính toán. Nếu nhất định phải hoàn thành trong vòng chín tháng, y chỉ có thể thực thi phương án thứ hai, xây Minh Đường mới nhỏ hơn Minh Đường cũ một chút. Như vậy có thể hoàn thành đúng hạn.
Võ Tắc Thiên tương đối hài lòng với thái độ của y, cười nói:
- Việc kiểm kê số của cải của chùa Bạch Mã ngươi làm rất được. Tất cả bảo vật đều còn nguyên, y như những gì được ghi trong sổ sách ở trong cung. Xem ra trẫm không nhìn lầm người.
Trong lòng Võ Tam Tư âm thầm cảm kích Minh tiên sinh. Nếu không phải Minh tiên sinh hiến kế cho mình, thì giờ sao y có thể được Thánh Thượng khen ngợi. Y vội vàng khom người nói:
- Chỉ cần cố gắng một chút, là ty chức đã có thể làm tốt.
- Ngươi nói phải. Không có việc gì khó, chỉ sợ không cố gắng. Ngươi là người thông minh, chỉ cần dùng hết tâm trí vào đại sự như việc tu sửa Minh Đường, thì hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Tướng quốc.
Võ Tam Tư kích động đến phát run. Thánh Thượng đây là đang ám chỉ y. Chỉ cần y tu sửa Minh Đường cho tốt, thì sẽ có khả năng được thăng chức làm Tể tướng.
- Vi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực vì bệ hạ.
Võ Tắc Thiên gật đầu cười, lại ý vị sâu xa nói:
- Võ thị xuất hiện sau, không có được căn cơ vững chắc như của hoàng tộc Lý thị. Thế nên, gia tộc Võ thị phải đoàn kết, tuyệt đối không được công kích lẫn nhau như lúc trước, càng không thể chia năm xẻ bảy. Với cương vị là tộc trưởng, ngươi phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này!
Võ Tam Tư mừng rỡ. Ý của Thánh Thượng là y có thể tập hợp gia tộc Võ thị lại, thu nạp đảng phái của Võ Thừa Tự về dưới trướng của mình. Y kích động trong lòng, thi lễ:
- Tiểu điệt tuyệt đối sẽ không khiến cô mẫu phải thất vọng.
Võ Tắc Thiên không nhiều lời nữa. Những việc như thế này nói thư vậy là đủ. Nếu như Võ Tam Tư vẫn không hiểu, thì y đúng là kẻ vô dụng.
Lúc này ánh mắt của bà ta lại dừng ở trên danh sách tiến sĩ. Sau mỗi cái tên tiến sĩ đều có ghi chú, ghi rõ là do ai tiến cử. Ví dụ như Hạ Tri Chương là do Trung thư Thị lang Lục Nguyên Phương tiến cử. Võ Tắc Thiên lại nhìn thấy cái tên Tào Văn đứng thứ hai mươi bốn, cười nói:
- Sĩ tử Tào Văn ở Đôn Hoàng là người do ngươi tiến cử sao?
- Đúng là do vi thần tiến cử.
- Gia cảnh gã thế nào?
Võ Tắc Thiên lại hỏi.
Hồi bẩm bệ hạ, người này xuất thân bần hàn, vốn là văn lại huyện Đôn Hoàng, nhưng lại không được trọng dụng, nên đến Lạc Dương tham gia khoa cử. Vi thần nghe nói thư pháp văn chương của người này vô cùng tốt, nên tạm thời để gã thay thần chỉnh sửa công văn.
Võ Tam Tư không dám nói Tào Văn chính là tỷ phu của Lý Trân. Như thế sẽ kéo thêm Thượng Quan Uyển Nhi vào chuyện này, còn y sẽ phải nói đến việc tại sao mình quen biết Tào Văn.
Võ Tắc Thiên cũng không hỏi nhiều. Bà ta muốn thưởng cho Võ Tam Tư. Dùng người y tiến cử chính là phần thưởng tốt nhất. Võ Tắc Thiên liền cười nói:
- Bình thường gã có chí hướng gì?
- Gã luôn muốn làm quan phụ mẫu địa phương, tạo phúc một phương.
Võ Tắc Thiên khẽ mỉm cười:
- Trẫm biết rồi. Ngươi lui ra đi!
- Vi thần cáo lui!
Võ Tam Tư vô cùng hài lòng mà lui xuống. Y cảm thấy, trừ khử Võ Thừa Tự là hành động vô cùng sáng suốt.
Võ Tắc Thiên nhìn Võ Tam Tư đi xa. Bà ta khoanh tay chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ra phía ngoài. Đúng như những gì Cao Diên Phúc đã nói, bà ta không còn lòng tin vào việc Võ thị có thể thay thế Lý thị. Mấy năm qua, bà ta luôn chèn ép Lý thị, khiến sự oán hận của người trong Lý thị và triều thần ngày càng sâu sắc. Một khi bà ta đã hơn trăm tuổi, hoàng tộc Lý thị còn có thể tha cho Võ thị sao?
Vì sự tồn tại của Võ thị, bà ta nhất định phải làm dịu đi lòng thù hận giữa hai họ Lý Võ, thế nên mới phải nghiêm khắc trừng phạt Võ Thừa Tự. Nhưng trừng phạt Võ Thừa Tự rồi, bà ta lại phải làm dịu đi sự bất mãn của gia tộc Võ thị. Thế nên việc trọng dụng Võ Tam Tư liền trở thành thủ đoạn để làm dịu đi sự bất mãn của gia tộc Võ thị với bà ta.
Còn về phần gia tộc Lý thị, vị trí Thái Tử đã để trống lâu như vậy. Bà ta nên suy nghĩ kỹ càng lại xem sao.
Võ Tắc Thiên đế vương là thiên hạ. Tinh hoa của đế vương thuật là ở chỗ phải biết cân bằng.
Kết quả khoa cử mà dân chúng chờ mong cuối cùng cũng đã có. Tài tử Tứ Minh Hạ Tri Chương tài hoa hơn người, không phụ sự mong đợi của mọi người, đã đoạt được vị trí Trạng Nguyên. Bảng Nhãn là cháu của Trung thư Thị lang Thôi Nhân Sư, xuất thân từ Thôi thị ở Bác Lăng- tài tử Thôi Thực. Vị trí Thám Hoa thuộc về phụ tá của Thái Bình công chúa- Cao Tiễn.
Tào Văn ở Đôn Hoàng tuy đứng thứ hai mươi tư, nhưng nhờ phúc của quan lớn, gã lại bất ngờ nhận được chức vụ cao, đảm nhiệm vị trí huyện lệnh của huyện Châu Cát. Đây chính là chức huyện lệnh thất phẩm.
Ngay đến cả Trạng Nguyên Hạ Tri Chương cũng chỉ nhận được chức Tứ Môn Bác Sĩ thất phẩm, mà Tào Văn lại được bổ nhiệm làm tri huyện địa phương. Việc bổ nhiệm này tạo nên chấn động không nhỏ, nhưng cũng khiến nhiều người biết được rằng đằng sau Tào Văn chính là Võ Tam Tư. Mọi người cũng liền bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Trân cũng không hứng thú gì với việc Tào Văn thi đậu tiến sĩ và được bổ nhiệm làm huyện lệnh. Mấy ngày nay hắn luôn ở trong hoàng thành huấn luyện đội mã cầu, chuẩn bị cho cuộc thi đấu mã cầu. Không chỉ có vậy, hắn còn muốn tham gia Võ Cử được cử hành vào đầu tháng ba. Cho dù Võ Cử không có ý nghĩa gì với hắn, nhưng có công danh trên người, thì mới có lợi cho con đường làm quan của hắn.
Trong thao trường, Lý Trân đang phi ngựa chạy như bay, hai bên là một đám thị vệ đang vây xem. Thần tiễn của Lý Trân được đồn đại rất nhiều giữa các thị vệ. Nguyên do chủ yếu là do chuyện bắn hổ vào mùa đông năm ngoái và bắn báo lúc lâm nguy. Nhưng đại đa số thị vệ vẫn chưa được chứng kiến tận mắt. Hôm nay việc Lý Trân tập luyện trên thao trường đã thu hút rất nhiều thị vệ chạy đến quan sát.
Chiến mã phi nhanh, bụi đất tung bay mù mịt. Lý Trân đã phi ngựa chạy được hơn trăm bước. Lúc này, hắn rút hai mũi tên từ phía sau ra, một mũi tên ngậm ở miệng, một mũi tên khác dùng để kéo căng dây cung, cung như trăng tròn. Hắn đột ngột xoay người, một mũi tên bắn ra. Nhưng hắn cũng không dừng lại. Chiến mã chạy đi vài bước, mũi tên thứ hai lập tức bắn ra, nhưng không ai biết mục tiêu của mũi tên thứ hai là gì?
Ở ngoài trăm bước có một cây gọc gỗ, phía trên là sợi dây nhỏ treo một xâu tiền đồng. Đồng tiền phản xạ ánh sáng, sợi dây đung đưa trong gió. Cho dù bắn trúng sợi dây, thì cũng rất khó để bắn đứt nó. Nếu muốn làm cho đồng tiền rơi xuống đất, thì chỉ có một cách. Đó là bắn đứt sợi dây quấn quanh cọc gỗ.
Chỉ thấy mũi tên Lý Trân bắn ra tựa như tia chớp phóng nhanh đến. Đoạn dây ở giữa cọc gỗ đã đứt, đồng tiền đột nhiên rơi xuống, tiếng hoan hô vang lên bốn phía. Ngay sau đó mũi tên thứ hai bắn tới, cắm trúng vào đồng tiền trên mặt đất, mũi tên hơi lún xuống, nhưng lực đạo vẫn mạnh như cũ, đồng tiền lại văng ra hai mươi bước, đính lên chính giữa một cọc gỗ khác .
Xung quanh lập tức yên lặng như tờ, ngay sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Hơn ngàn thị vệ gào thét ầm ĩ. Hai mũi tên này đã khiến bọn thị vệ được mở rộng tầm mắt. Xem thế là đủ rồi.
Lý Trân buông cung, cười cười rồi thi lễ với đám thị vệ đang đứng xem xung quanh. Tiếng vỗ tay lại vang lên không ngớt.
Lý Trân tiến đến một góc nghỉ ngơi. Đám thị vệ cũng tự động tản đi. Trương Lê giơ ngón tay cái lên khen:
- Tiễn pháp của thống lĩnh càng ngày càng tiến bộ!
Lý Trân lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- So với hồi ở Đôn Hoàng thì vẫn hơi kém..
Hắn lại nhìn xung quanh một lát, phát hiện thiếu một người, hỏi:
- Tên mập đâu rồi?
Vừa dứt lời, Lý Trân liền thấy Tửu Chí từ đằng xa chạy tới, vẻ mặt dường như rất lo lắng, liền cười tiếp đón:
- Lão mập, đã xảy ra chuyện gì mà lo lắng như vậy?
Tửu Chí thở hồng hộc nói:
- Lão Lý, ngươi đến Nam Thị mà xem đi! Tuyền đại tỷ phải bán tửu quán rồi.
Bình luận truyện