Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 195-2: Dạ yến tả ngạn (2)
Chỉ thấy Tửu Chí vừa ôm một tiểu cô nương vừa dỗ dành, vừa lau nước mắt cho nàng:
- Hiện giờ ta đã cải tà quy chính, hằng ngày làm việc chăm chỉ, chờ ta tích lũy được chút tiền đi tìm cha mẹ nàng cầu hôn, tin chắc bọn họ sẽ đồng ý.
Tiểu nương thút thít nói:
- Tửu đại ca, vấn đề của cha mẹ ta không phải là tiền, bọn họ nói là chuyện huynh làm quá nguy hiểm, nếu chẳng may huynh xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao bây giờ?
- Đây…. Đây là nói lão mập ta đoản mệnh sao? A Linh, cha mẹ nàng nghĩ nhiều quá rồi, Tửu đại ca của nàng trải qua cả trăm trận chiến, cái mạng nhỏ này so với mọi thứ đều quan trọng, ta tuyệt đối sẽ không để thân rơi vào nguy hiểm. Hơn nữa, Nhị đại ca nàng không phải cũng ở nội vệ sao! Cha mẹ nàng sao lại không lo lắng cho huynh ấy!
- Tửu đại ca, ta thực sự… không biết nên làm gì bây giờ?
- Nàng không nên lo lắng, có ta ở đây, ta sẽ nghe lời nàng, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với nàng. Ta đã bán nhà cửa, tích lũy thêm ít tiền ta sẽ đi nam thị mua một cửa hàng cho nàng làm nữ đông chủ, được không?
A Linh nhào vào lòng Tửu Chí khóc nức nở:
- Tửu đại ca, huynh đang dỗ dành ta!
Địch Yến ở bên nhìn, trong lòng nàng cũng thấy mềm yếu, không ngờ tên Tửu mập này mà cũng biết dịu dàng như vậy. Nàng lại không muốn đi nữa, quay vào đại sảnh ngồi xuống chỗ của mình.
Lúc này, Địch Yến lại tìm xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lý Trân đâu, lại nhìn tiểu nương xinh đẹp kia, vị trí của nàng ta trống không, không biết người đi đâu. Trong lòng Địch Yến cả kinh, lập tức hỏi Diêu Hi:
- Tiểu Tế, Lý đại ca đâu?
- Trân ca vừa đến đã bị chuốc mấy bát rượu, huynh ấy trốn xuống lầu dưới rồi.
Diêu Hi chỉ chỉ cầu thang bên kia nói.
Mặc dù Địch Yến bất mãn với Lý Tuyền nhưng trong lòng nàng hiểu được, sắp xếp vị trí này không liên quan gì đến Lý Trân. Chuyện hôm nay Lý Trân có được Võ trạng nguyên vô cùng phức tạp, làm sao hắn quan tâm được đến việc sắp xếp vị trí. Nếu hắn thực sự lo liệu chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không để Vương Khinh Ngữ bên cạnh mà ném mình sang một bên.
Chỉ có điều nàng vừa mới ngồi xuống thì lại chạy đi tìm Lý Trân. Vẻ nóng vội này bị người khác nhìn thấy chỉ biết cười nói nàng. Địch Yến đành nén sự lo âu trong lòng xuống, cầm chén rượu lên cẩn thận uống. Lúc này, nàng thấy Tửu Chỉ kéo tiểu nương kia vào đại sảnh. Tiểu nương đã nín khóc mỉm cười, ngồi nói chuyện cùng y rất thân mật.
- Tiểu Tế, tiểu nương kia là ai, cái người bên cạnh tên mập ấy?
Diêu Hi nhìn thăm dò nói:
- Người kia là A Linh, là đồ đệ của Thu Nương đại tỷ. Tửu ca rất si mê cô ấy, một lòng muốn lấy cô ấy làm vợ.
- Hình như cha mẹ cô ta không đồng ý?
- Đúng là có một chút.
Diêu Hi gật gật đầu:
- Cha mẹ của cô ấy đúng là vẫn có thành kiến với Tửu ca, cũng phải trách trước kia Tửu ca không biết kiềm chế, bây giờ tuy là đỡ hơn nhiều rồi nhưng mẫu thân cô ta lại nói bản tính huynh ấy khó đổi, ôi! Cần có thời gian từ từ làm cha mẹ cô ấy bớt thành kiến đi.
Đich Yến lại liếc mắt sang Lý Tuyền, nghĩ đến hình như Lý Tuyền cũng có thành kiến với mình. Lần đầu tiên tỷ ấy gặp đã không thích mình, đây là vì sao?
Lúc này, mấy tên thị vệ kéo Diêu Hi đi uống rượu, bọn họ để lại bàn này còn một mình Địch Yến. Địch Yến thấy tất cả mọi người đều không chú ý đến mình nữa, nàng lặng lẽ đứng dậy đi sang một cầu thang khác.
Từ cầu thang đi thẳng đến hậu viện, Địch Yến nhìn một vòng, trong viện rất yên tĩnh không có tửu khách khác, chỉ nghe thấy hình như phía sau tòa giả sơn có động tĩnh, nàng bước nhanh tới, cảnh tượng trước mắt khiến nàng như phát điên lên.
Chỉ thấy Lý Trân ngồi chổm hổm trên mặt đất, giữ cổ họng nôn khan, còn Vương Khinh Ngữ kia thì dìu hắn, lấy một tấm khăn ướt lau nhẹ trên trán cho hắn, thấp giọng an ủi:
- Lý đại ca, nâng cốc nhổ ra là được rồi, đúng lúc ta mang theo thuốc giải rượu, ta đi rót cho huynh chén nước ấm.
- Đa tạ!
Lý Trân than thở một tiếng, cơ thể xiêu vẹo, đầu cũng không ngẩng lên nổi, có vẻ quá say rồi.
Vương Khinh Ngữ nói rồi đứng lên nhìn xung quanh. Địch Yến vội vàng trốn về phía sau hòn giả sơn. Vương Khinh Ngữ tìm một tảng đá lớn bằng phẳng đỡ Lý Trân ngồi xuống, nàng vội vàng xoay người đi vào nhà bếp.
Đợi Vương Khinh Ngữ đi vào nhà bếp, Địch Yến mới từ phía sau hòn giả sơn đi ra, kéo Lý Trân cắn chặt răng nhỏ giọng giận dữ:
- Huynh đi theo ta, ta đưa huynh về, uống nữa nhất định huynh sẽ chết đấy!
Lý Trân uống rượu say rồi, thấy đầu hoảng loạn, căn bản không nhận ra người trước mặt là ai, đi đường lảo đảo, Địch Yến vắt tay hắn lên vai mình rồi đỡ hắn đi khỏi từ cửa sau.
Một lúc lâu sau, Vương Khinh Ngữ bưng chén nước ấm tới hòn giả sơn nhưng không thấy bóng dáng Lý Trân đâu. Cô ngây người ra, tìm kiếm khắp nơi, ánh mắt đầy vẻ hoang mang.
…
Lúc này, trong hành lang có hơi lộn xộn, tầng hai lại có một khách quý đến. Lương Vương Võ Tam Tư đích thân đến quán rượu chúc mừng Lý Trân giành được Võ trạng nguyên.
Lý Tuyền luống cuống tay chân, vội vàng bảo Tửu Chí và Diêu Hi đi tìm đệ đệ nhưng lại không thấy bóng dáng Lý Trân đâu. Bất đắc dĩ, Lý Tuyền đành tiến lên thi lễ nói:
- Đa tạ điện hạ đã ưu ái đệ đệ của ta, nó… nó tửu lực kém, có lẽ đã say khướt, thật là vô lễ, xin điện hạ thứ tội.
Võ Tam Tư cười ha hả:
- Ta hoàn toàn có thể hiểu được, đừng ngại, cô chính là trưởng tỷ của Lý thống lĩnh?
- Là dân nữ ạ!
Võ Tam Tư nhìn Lý Tuyền liếc mắt đầy thâm ý, y biết người con gái trước mặt này đồng thời cũng là vợ của Tào Văn. Hóa ra nhìn nàng ta như vậy còn kém xa con gái ta.
Võ Tam Tư nheo mắt lại cười nói:
- Ta chỉ là đến chúc mừng lệnh đệ có được Võ trạng nguyên, một chút tâm ý xin nhận lấy.
Y khoát tay chặn lại, một tùy tùng phía sau dâng một hộp gấm lên, trong hộp gấm để một hiền quan làm bằng ngà voi, vô cùng quý báu.
Tuy Lý Tuyền không muốn tùy ý nhận quà tặng như vậy nhưng đối phương là Vương gia, nàng không thể không nể mặt, đành cảm tạ nói với Võ Tam Tư:
- Vương gia, mời ngồi xuống uống chén rượu nhạt.
- Không cần nữa, ta còn có việc, xin đi trước.
Võ Tam Tư cười gật đầu với cháu họ Võ Du Tự rồi xoay người cùng đám tùy tùng rời đi. Võ Du Tự cũng đưa tiễn chú họ ra khỏi cửa tửu quán.
Lúc này, Tửu Chí lại chạy từ tầng ba xuống:
- Đại tỷ, đệ tìm khắp tầng 3, tầng 4 mà không thấy bóng dáng huynh ấy đâu.
Diêu Hi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vừa rồi hình như Trân ca xuống lầu, có thể đang ở hậu viện, Vương cô nương đang ở cùng huynh ấy.
Lý Tuyền vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Vương Khinh Ngữ từ cầu thang đi lên, nàng vội vàng ra đón hỏi:
- Khinh Ngữ, A Trân đâu?
Vương Khinh Ngữ hoang mang vội vàng lắc đầu:
- Vừa rồi huynh ấy uống rượu say, ta vừa đi rót cho huynh ấy chén nước quay về đã không thấy tăm hơi đâu, ta còn tưởng huynh ấy đã quay về, huynh ấy không ở trong này sao?
Trong lòng Lý Tuyền thấy kỳ lạ, tên tiểu tử này chạy đi đâu? Lúc này, nàng bỗng nghĩ ra cái gì đó vội vàng nhìn về vị trí của Địch Yến, cũng không thấy bóng dáng Địch Yến đâu, trong lòng nàng hiểu ra ngay.
- Hiện giờ ta đã cải tà quy chính, hằng ngày làm việc chăm chỉ, chờ ta tích lũy được chút tiền đi tìm cha mẹ nàng cầu hôn, tin chắc bọn họ sẽ đồng ý.
Tiểu nương thút thít nói:
- Tửu đại ca, vấn đề của cha mẹ ta không phải là tiền, bọn họ nói là chuyện huynh làm quá nguy hiểm, nếu chẳng may huynh xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao bây giờ?
- Đây…. Đây là nói lão mập ta đoản mệnh sao? A Linh, cha mẹ nàng nghĩ nhiều quá rồi, Tửu đại ca của nàng trải qua cả trăm trận chiến, cái mạng nhỏ này so với mọi thứ đều quan trọng, ta tuyệt đối sẽ không để thân rơi vào nguy hiểm. Hơn nữa, Nhị đại ca nàng không phải cũng ở nội vệ sao! Cha mẹ nàng sao lại không lo lắng cho huynh ấy!
- Tửu đại ca, ta thực sự… không biết nên làm gì bây giờ?
- Nàng không nên lo lắng, có ta ở đây, ta sẽ nghe lời nàng, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với nàng. Ta đã bán nhà cửa, tích lũy thêm ít tiền ta sẽ đi nam thị mua một cửa hàng cho nàng làm nữ đông chủ, được không?
A Linh nhào vào lòng Tửu Chí khóc nức nở:
- Tửu đại ca, huynh đang dỗ dành ta!
Địch Yến ở bên nhìn, trong lòng nàng cũng thấy mềm yếu, không ngờ tên Tửu mập này mà cũng biết dịu dàng như vậy. Nàng lại không muốn đi nữa, quay vào đại sảnh ngồi xuống chỗ của mình.
Lúc này, Địch Yến lại tìm xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lý Trân đâu, lại nhìn tiểu nương xinh đẹp kia, vị trí của nàng ta trống không, không biết người đi đâu. Trong lòng Địch Yến cả kinh, lập tức hỏi Diêu Hi:
- Tiểu Tế, Lý đại ca đâu?
- Trân ca vừa đến đã bị chuốc mấy bát rượu, huynh ấy trốn xuống lầu dưới rồi.
Diêu Hi chỉ chỉ cầu thang bên kia nói.
Mặc dù Địch Yến bất mãn với Lý Tuyền nhưng trong lòng nàng hiểu được, sắp xếp vị trí này không liên quan gì đến Lý Trân. Chuyện hôm nay Lý Trân có được Võ trạng nguyên vô cùng phức tạp, làm sao hắn quan tâm được đến việc sắp xếp vị trí. Nếu hắn thực sự lo liệu chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không để Vương Khinh Ngữ bên cạnh mà ném mình sang một bên.
Chỉ có điều nàng vừa mới ngồi xuống thì lại chạy đi tìm Lý Trân. Vẻ nóng vội này bị người khác nhìn thấy chỉ biết cười nói nàng. Địch Yến đành nén sự lo âu trong lòng xuống, cầm chén rượu lên cẩn thận uống. Lúc này, nàng thấy Tửu Chỉ kéo tiểu nương kia vào đại sảnh. Tiểu nương đã nín khóc mỉm cười, ngồi nói chuyện cùng y rất thân mật.
- Tiểu Tế, tiểu nương kia là ai, cái người bên cạnh tên mập ấy?
Diêu Hi nhìn thăm dò nói:
- Người kia là A Linh, là đồ đệ của Thu Nương đại tỷ. Tửu ca rất si mê cô ấy, một lòng muốn lấy cô ấy làm vợ.
- Hình như cha mẹ cô ta không đồng ý?
- Đúng là có một chút.
Diêu Hi gật gật đầu:
- Cha mẹ của cô ấy đúng là vẫn có thành kiến với Tửu ca, cũng phải trách trước kia Tửu ca không biết kiềm chế, bây giờ tuy là đỡ hơn nhiều rồi nhưng mẫu thân cô ta lại nói bản tính huynh ấy khó đổi, ôi! Cần có thời gian từ từ làm cha mẹ cô ấy bớt thành kiến đi.
Đich Yến lại liếc mắt sang Lý Tuyền, nghĩ đến hình như Lý Tuyền cũng có thành kiến với mình. Lần đầu tiên tỷ ấy gặp đã không thích mình, đây là vì sao?
Lúc này, mấy tên thị vệ kéo Diêu Hi đi uống rượu, bọn họ để lại bàn này còn một mình Địch Yến. Địch Yến thấy tất cả mọi người đều không chú ý đến mình nữa, nàng lặng lẽ đứng dậy đi sang một cầu thang khác.
Từ cầu thang đi thẳng đến hậu viện, Địch Yến nhìn một vòng, trong viện rất yên tĩnh không có tửu khách khác, chỉ nghe thấy hình như phía sau tòa giả sơn có động tĩnh, nàng bước nhanh tới, cảnh tượng trước mắt khiến nàng như phát điên lên.
Chỉ thấy Lý Trân ngồi chổm hổm trên mặt đất, giữ cổ họng nôn khan, còn Vương Khinh Ngữ kia thì dìu hắn, lấy một tấm khăn ướt lau nhẹ trên trán cho hắn, thấp giọng an ủi:
- Lý đại ca, nâng cốc nhổ ra là được rồi, đúng lúc ta mang theo thuốc giải rượu, ta đi rót cho huynh chén nước ấm.
- Đa tạ!
Lý Trân than thở một tiếng, cơ thể xiêu vẹo, đầu cũng không ngẩng lên nổi, có vẻ quá say rồi.
Vương Khinh Ngữ nói rồi đứng lên nhìn xung quanh. Địch Yến vội vàng trốn về phía sau hòn giả sơn. Vương Khinh Ngữ tìm một tảng đá lớn bằng phẳng đỡ Lý Trân ngồi xuống, nàng vội vàng xoay người đi vào nhà bếp.
Đợi Vương Khinh Ngữ đi vào nhà bếp, Địch Yến mới từ phía sau hòn giả sơn đi ra, kéo Lý Trân cắn chặt răng nhỏ giọng giận dữ:
- Huynh đi theo ta, ta đưa huynh về, uống nữa nhất định huynh sẽ chết đấy!
Lý Trân uống rượu say rồi, thấy đầu hoảng loạn, căn bản không nhận ra người trước mặt là ai, đi đường lảo đảo, Địch Yến vắt tay hắn lên vai mình rồi đỡ hắn đi khỏi từ cửa sau.
Một lúc lâu sau, Vương Khinh Ngữ bưng chén nước ấm tới hòn giả sơn nhưng không thấy bóng dáng Lý Trân đâu. Cô ngây người ra, tìm kiếm khắp nơi, ánh mắt đầy vẻ hoang mang.
…
Lúc này, trong hành lang có hơi lộn xộn, tầng hai lại có một khách quý đến. Lương Vương Võ Tam Tư đích thân đến quán rượu chúc mừng Lý Trân giành được Võ trạng nguyên.
Lý Tuyền luống cuống tay chân, vội vàng bảo Tửu Chí và Diêu Hi đi tìm đệ đệ nhưng lại không thấy bóng dáng Lý Trân đâu. Bất đắc dĩ, Lý Tuyền đành tiến lên thi lễ nói:
- Đa tạ điện hạ đã ưu ái đệ đệ của ta, nó… nó tửu lực kém, có lẽ đã say khướt, thật là vô lễ, xin điện hạ thứ tội.
Võ Tam Tư cười ha hả:
- Ta hoàn toàn có thể hiểu được, đừng ngại, cô chính là trưởng tỷ của Lý thống lĩnh?
- Là dân nữ ạ!
Võ Tam Tư nhìn Lý Tuyền liếc mắt đầy thâm ý, y biết người con gái trước mặt này đồng thời cũng là vợ của Tào Văn. Hóa ra nhìn nàng ta như vậy còn kém xa con gái ta.
Võ Tam Tư nheo mắt lại cười nói:
- Ta chỉ là đến chúc mừng lệnh đệ có được Võ trạng nguyên, một chút tâm ý xin nhận lấy.
Y khoát tay chặn lại, một tùy tùng phía sau dâng một hộp gấm lên, trong hộp gấm để một hiền quan làm bằng ngà voi, vô cùng quý báu.
Tuy Lý Tuyền không muốn tùy ý nhận quà tặng như vậy nhưng đối phương là Vương gia, nàng không thể không nể mặt, đành cảm tạ nói với Võ Tam Tư:
- Vương gia, mời ngồi xuống uống chén rượu nhạt.
- Không cần nữa, ta còn có việc, xin đi trước.
Võ Tam Tư cười gật đầu với cháu họ Võ Du Tự rồi xoay người cùng đám tùy tùng rời đi. Võ Du Tự cũng đưa tiễn chú họ ra khỏi cửa tửu quán.
Lúc này, Tửu Chí lại chạy từ tầng ba xuống:
- Đại tỷ, đệ tìm khắp tầng 3, tầng 4 mà không thấy bóng dáng huynh ấy đâu.
Diêu Hi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vừa rồi hình như Trân ca xuống lầu, có thể đang ở hậu viện, Vương cô nương đang ở cùng huynh ấy.
Lý Tuyền vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Vương Khinh Ngữ từ cầu thang đi lên, nàng vội vàng ra đón hỏi:
- Khinh Ngữ, A Trân đâu?
Vương Khinh Ngữ hoang mang vội vàng lắc đầu:
- Vừa rồi huynh ấy uống rượu say, ta vừa đi rót cho huynh ấy chén nước quay về đã không thấy tăm hơi đâu, ta còn tưởng huynh ấy đã quay về, huynh ấy không ở trong này sao?
Trong lòng Lý Tuyền thấy kỳ lạ, tên tiểu tử này chạy đi đâu? Lúc này, nàng bỗng nghĩ ra cái gì đó vội vàng nhìn về vị trí của Địch Yến, cũng không thấy bóng dáng Địch Yến đâu, trong lòng nàng hiểu ra ngay.
Bình luận truyện