Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 208: Trọng nhuận đau buồn
Khi ở quán rượu Tả Ngạn, Địch Yến từng nói đùa rằng độiLý Trân sẽ gặp đội Phòng Châu, không ngờ lại thành sự thật, kết quả bốc thăm cuối cùng quả thật là đối trận với đội Phòng Châu. Lượt đầu tiên họ đã loại được đội của Lý Đán, vòng thứ ba lại gặp đội của Lý Hiển, lẽ nào thực sự có ý trời.
Lý Trân đưa Địch Yến về nhà, rồi lại vội vàng trở lại Khuyên Thiện Phường, vừa vào đến cửa thì Diêu Hi đã ra đón, vẻ mặt lo lắng nói:
- Trân ca, e rằng ngày mai Trương đại ca không thể thi đấu được.
Hôm nay trong trận quyết chiến cuối cùng với đội U Châu, Trương Lê đã va chạm mạnh với chủ tướng của đội U Châu là Quách Hoằng Nguyên, hai con chiến mã đều đã bị trọng thương, hai người cũng nhào từ trên ngựa xuống, Trương Lê bị thương ở cổ, rách một mảng da, cứ nghĩ vấn đề không nghiêm trọng, ai ngờ Diêu Hi lại nói ngày mai y không thể thi đấu được.
Diêu Hi là ngự y, gã đã nói Trương Lê không thể thi đấu được thì chắc chắn là vết thương không nhẹ. Lý Trân thầm giật mình, vội hỏi:
- Hiện giờ y thế nào rồi?
- Y bị nứt xương, nhưng nén đau không chịu nói ra, mãi đến chiều khi ta kiểm tra kỹ, y đau quá không chịu được mới phải nói thật.
Nứt xương không dễ phát hiện như gãy xương, nếu Trương Lê cứ nhịn đau không nói, quả thực Diêu Hi cũng khó lòng chẩn đoán. Lý Trân mặt mày ủ rũ đi nhanh về phía phòng của Trương Lê. Trương Lê là đại tướng trung quân của bọn hắn, y bị thương không thể thi đấu, rõ ràng là gây ảnh hưởng rất lớn đến đội bóng, Lý Trân vô cùng lo lắng, bây giờ hắn phải bố trận thế nào?
Trong phòng, Trương Lê ngồi ở đầu giường đang nói gì đó với Tiểu Diệp, Tiểu Diệp thấy Lý Trân đến, vội vàng đứng dậy lui ra ngoài. Lý Trân bước tới, thấy tay trái của y buộc nẹp, xem ra ngày mai thực sự không thể thi đấu được nữa.
- Lão Lý, ta xin lỗi!
Trương Lê buồn rầu nói:
- Ta không thể kịp thời nói thật với ngươi, khiến ngươi bây giờ mới bắt đầu thay đổi đội hình, là trách nhiệm của ta.
Lý Trân vốn có một chút bất mãn với Trương Lê, nhưng thấy Trương Lê buồn bã như vậy khiến hắn không còn cảm thấy bất mãn nữa. Lý Trân ngồi xuống cạnh giường, cười nói:
- Ngày mai chúng ta đấu với đội Phòng Châu.
Trương Lê đau khổ vỗ trán, vốn dĩ đây là cơ hội tốt để y lọt vào vòng tám đội, nhưng giờ lại bị thương nên khiến y vô cùng hối hận.
Lý Trân hiểu rõ tâm tư của y, liền khuyên:
- Ngươi không phải buồn, cũng không phải hối hận, bị thương không phải là lỗi của ngươi, đây là việc không còn cách nào khác, cưỡi ngựa đấu bóng vốn đã rất nguy hiểm, nhưng ngươi vẫn là một thành viên của đội bóng nội vệ, giống như hội Trương Nhiên, có thể còn không có cả cơ hội thi đấu nữa, nhưng họ lại là thành viên của chúng ta, chiến thắng của chúng ta, cũng chính là chiến thắng của ngươi.
Trương Lê thở dài:
- Xem ra thật sự hết cách rồi, ta tiến cử Tiểu Diệp thay thế ta, không phải vì ra có mối tư giao với cậu ta, mà thực sự cậu ta rất linh hoạt, thật khó có người có thể sánh được cậu ta về khoản cưỡi ngựa, có cậu ta sẽ giúp tăng cường sức mạnh tả lộ của chúng ta.
Lý Trân trầm tư, thực ra lúc nãy hắn cũng đã nghĩ tới Tiểu Diệp, có thể lợi dụng sự linh hoạt của Tiểu Diệp để đánh tiền quân, còn hắn trở về trung quân, điều đó sẽ có lợi hơn cho việc thống lĩnh toàn cục, tuy nhiên trung quân của Tôn Chí cũng đánh hết sức xuất sắc, nên khiến hắn phải đắn đo giữa hai phương án này.
Lúc này, một đám thủ hạ lao vào, Tửu Chí vừa vào đã nói:
- Lão Lý, có phải Tiểu Tế nói ngày mai chúng ta đấu với đội Phòng Châu?
Lý Trân mỉm cười gật đầu:
- Chúng ta cũng khá may mắn, không rút thăm phải bốn đội mạnh.
Tửu Chí sung sướng, nói với mọi người:
- Ta đã nói mà! Nghe nói Phòng Châu toàn núi, ở đó có thể huấn luyện được kỵ binh gì chứ, chắc chắn đội mã cầu cũng rời rạc tầm thường, ngày mai chúng ta sẽ đánh cho chúng tan tác!
Lý Trân bước lên, cười mắng:
- Không biết thì đừng nói bậy!
Hắn thấy trong mắt mọi người đều có chút nghi hoặc, liền chậm rãi nói với mọi người:
- Đội Phòng Châu chỉ là một cái tên thôi, thực ra trong bọn họ chẳng có ai là người Phòng Châu cả, đều là hoàng tộc quốc thích, ngày mai họ sẽ có bốn người Lý Thị hoàng tộc thi đấu, ta có thể nói với các vị, bọn họ lọt được vào vòng mười sáu đội tuyết đối chẳng phải là ngẫu nhiên, thực lực của bọn họ không hề kém doanh trại Thiên Kỳ.
Mặc dù Lý Hiển đã bị giáng chức đi Phòng Châu mười năm, nhưng ông ta vẫn còn một ngôi nhà cũ ở Lạc Dương, chính là Anh Vương Phủ trước đó ông ta được lập làm Hoàng thái tử, vẫn luôn đóng cửa, có lão gia bộc sống bên trong dọn dẹp quét dọn, hiện nay đội bóng Phòng Châu đang ở trong chính Vương trạch cũ của Lý Hiển.
Lý Trọng Nhuận rút thăm xong, tâm trạng buồn bã trở về phủ, không phải y lo lắng cho cuộc thi đấu với đội nội vệ vào ngày mai, mà lo lắng vì câu nói vô tình kia của Lý Trân.
Tại sao Lý Trân lại biết có rất nhiều lưu dân Ba Thục đã đến Phòng Châu? Điều này chắc chắn là do thám tử nội vệ đã do thám ở Phòng Châu, trước đây chưa từng nghe nói tới, nay lại có thật, lẽ nào thánh thượng đã có nghi ngờ gì đối với phụ vương của y?
- Trọng Nhuận, ngươi không cùng đi huấn luyện hay sao?
Lý Huy bước lên bậc đại đường cười nói.
Phía sau phủ có một trường đua ngựa rộng mười mấy mẫu, có thể dùng để huấn luyện thi đấu mã cầu, cho dù trời đã tối, nhưng mọi người vẫn rất nhiệt tình, cùng nhau tập luyện vào ban đêm, mọi người đều hi vọng ngày mai có thể đánh bại đội nội vệ để lọt vào vòng tám đội mạnh nhất.
Hai đội quân tinh nhuệ gặp nhau, đối với đội nội vệ là một cơ hội, nhưng đối với đội Phòng Châu thì liệu có phải một cơ hội? Gặp nhau nơi ngõ hẹp, chỉ có kẻ dũng cảm mới giành chiến thắng, ít nhất thì Lý Huy cũng hiểu được như vậy, trong cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung y đã thua Lý Trân, đến nay vẫn còn chưa hết tức, nếu giành được chiến thắng trong trận đấu mã cầu thì ngày mai đúng là cơ hội của y.
Lúc này Lý Trọng Nhuận đã không để tâm vào việc thi đấu mã cầu nữa, y lại thở dài nói với Lý Huy:
- Các ngươi đi luyện tập trước đi, ta còn chút việc phải làm.
Lý Huy kinh ngạc:
- Công tử, công tử không sao chứ?
- Ta không sao, ngươi đi đi.
Lý Huy không miễn cưỡng nữa, liền quay người đi tới hậu viện. Lý Trọng Nhuận chắp tay sau lưng đi đi lại lại trên đại đường, nhờ Lý Trân nhắc nhở nên liền nghĩ tới Lý Đán, rõ ràng cha con Lý Đán cũng đã nhận được tín hiệu thả lỏng, nhưng từ tình hình đội mã cầu của Lý Thành Khí, có thể thấy, phải thông minh hơn bọn họ, khiêm tốn hơn bọn họ rất nhiều, trong đội mã cầu của đối phương lại còn có cả Võ Sùng Huấn.
Ngược lại, những người trong đội mã cầu của bọn họ đều là hoàng tộc, điều này có phải là hơi phô trương hay không, lại nghĩ đến việc hôm nay Hoàng tổ mẫu đến xem bọn họ thi đấu, nhưng chỉ ở lại một lát đã rời đi, liệu có phải là bà không hài lòng hay không? Nghĩ đến điều này, Lý Trọng Nhuận lại càng buồn thêm.
Lúc này, một tên tùy tùng vội vàng đi tới đại đường, chắp tay hành lễ với Lý Trọng Nhuận, trình lên một bức thư:
- Khởi bẩm công tử, bên ngoài có người mang đến một bức thư.
- Ai?
- Tiểu nhân không biết, người đến cũng không nói gì, đưa thư xong liền đi luôn.
Lý Trọng Nhuận nghi hoặc trong lòng, y bước tới nhận lấy bức thư từ trong tay tùy tùng, thấy phía ngoài phong thư viết “Lý Trọng Nhuận công tử”, nét chữ có lực, mực đen vẫn còn chưa khô, dường như vừa mới viết chưa được bao lâu.
Lý Trọng Nhuận vội mở thư ra, trong thư chỉ có mấy chữ nhưng lại khiến y há mồm, lá thư từ trong tay rơi xuống đất, y lại vội nhặt lấy bức thư đọc lại một lượt, tâm trạng sợ hãi hoảng loạn, y không để tâm tới việc của mình nữa, lập tức ra lệnh:
- Chuẩn bị ngựa cho ta, mau!
Lý Huy nhận được tin, vội vàng từ hậu viện lao tới, thấy Lý Trọng Nhuận đã chuẩn bị xong, cưỡi trên lưng chiến mã, bẩy tám người tùy tùng phía sau cũng đều đã lên ngựa. Lý Huy hốt hoảng, chạy tới hỏi:
- Công tử định đi đâu vậy?
Lý Trọng Nhuận thở dài nói:
- Ta có việc gấp phải trở về Phòng Châu, trận thi đấu ngày mai ta không thể tham gia được rồi.
Lý Huy chết lặng, hồi lâu sau mới nói:
- Công tử đi rồi, ngày mai chúng tôi phải làm thế nào? Công tử không thể đợi đến ngày mai mới đi hay sao?
- Tình thế nguy cấp, ta cũng không còn cách nào khác, không được chậm trễ dù là một khắc, ngày mai phải nhờ ngươi thống lĩnh đội rồi, ta giao lại đội bóng cho ngươi đấy.
Lý Trọng Nhuận lo cửa thành sẽ đóng, y chỉ dặn dò hai câu xong liền quay ngựa phi ra khỏi cổng, lao vút về phía cổng thành, thoáng chốc bóng dáng của họ đã biến mất trong bóng tối.
Lý Huy đứng ngơ ngác nhìn bọn họ đi xa, trong lòng rối bời. Lý Trọng Nhuận là chủ tướng trong trận đấu, sắp lâm trận thì y lại bỏ chạy, bảo bọn họ phải biết làm thế nào?
Ngày hôm sau khi trời vừa mới sáng, Lý Trân đã dẫn đội bóng của mình đến đội Thần Thông mã cầu ở gần chợ nam. Đây là một sân thi đấu mã cầu bình thường, xung quanh trống trải, mặc dù chỗ này thuận lợi cho dân chúng xem thi đấu, nhưng nếu so với sân đấu Hữu Vệ thì lại kém đặc sắc hơn vài phần.
- Thống lĩnh, mặt sân đấu này không bằng phẳng, chiến mã sẽ dễ xảy ra chuyện, bỉ chức khuyên thống lĩnh không nên cưỡi Xích Yên Tuyết, nếu nó bị thương thì được không bù nổi mất.
Người đưa ra lời khuyên là thủ hạ của Lý Trân võ sĩ nội vệ Tiểu Diệp. Tiểu Diệp cũng là huynh trưởng của A Linh, người mà Tửu Chí vẫn luôn theo đuổi, thân hình vừa cao lại vừa gầy, nhưng lại kiên nhẫn như sợi gây bò vậy, y vốn là đồ đệ của Triệu Thu Nương, đã luyện được khinh công siêu quần, thi đấu mã cầucũng cực kỳ hay, khi Lý Trân đi khắp nơi tìm người, đã được Trương Hi tiến cử với Lý Trân.
Từ nhỏ Tiểu Diệp đã lớn lên ở bãi thi đấu mã cầu này, biết rõ từng cành cây gọng cỏ ở đây, cũng chính vì nghĩ đến điều này mà Lý Trân mới quyết định để y đánh tiền quân, còn mình thì rút về làm chủ tướng trung quân, bù đắp vị trí trống do Trương Lê bị thương để lại.
Lý Trân mỉm cười:
- Ngươi nhắc rất kịp thời, hôm nay ra sẽ cưỡi Thanh Ngọc, nó chạy cực nhanh, rất thích hợp đánh trung quân.
Thanh Ngọc là một con trong đàn ngựa mà Thượng Quan Uyển Nhi lấy được từ trường đua ngựa Hà Tây, là một con tuấn mã màu xanh cường tráng, bình thường Lý Trân chỉ cưỡi con ngựa này, mức độ hiểu nhau chỉ dưới Xích Uyên Tuyết.
Xung quanh sân thi đấu đã có hơn vạn người kéo đến, đều là dân chúng ở xung quanh khi trời chưa sáng đã đến đã chiếm chỗ. Lúc này, trong đám người hỗn loạn Lý Trân đã nhìn thấy đại tỉ Lý Tuyền, đang vẫy tay cười với hắn, cô ta mang theo mười mấy tên tiểu nhị đến, còn đi cùng cả đám đồ đệ của Triệu Thu Nương, đám người bọn họ phải có tới bốn năm mươi người, cầm theo chiêng trống cờ quạt để trợ uy!
Lý Trân phấn khởi vẫy tay với đại tỉ, lúc này hắn đột nhiên phát hiện người bên cạnh đại tỉ lại chính là Vương Khinh Ngữ, cũng mặc bộ y phục võ sỹ màu xanh, tay cầm một lá cờ màu đỏ, trên lá cờ có viết bốn chữ “Lý Trân tất thắng”, đang mỉm cười nhìn hắn. Lý Trân cũng biết ý mỉm cười theo, vẫy tay với cô ta.
- Huynh vẫy ai vậy?
Một giọng nói gắt gỏng bên cạnh vang lên.
Lý Trân quay đầu, thấy Địch Yến mặc bộ y phục nam giới cưỡi ngựa xuất hiện ở bên cạnh hắn. Lý Trân cười nói:
- A Yến, đến sớm vậy!
Địch Yến cũng đã nhìn thấy Vương Khinh Ngữ và lá cờ trong tay cô ta, liền bĩu môi, có lòng như vậy sao, ả ta có ý gì chứ?
Mặc dù Địch Yến tức giận vì mối quan hệ mập mờ của Lý Trân và Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng so với sự uy hiếp thực tế của Vương Khinh Ngữ thì Thượng Quan Uyển Nhi đã là gì, dù sao thì Thượng Quan Uyển Nhi cũng không thể gả cho Lý Trân được, nhưng Vương Khinh Ngữ thì lại khác, tuổi trẻ xinh đẹp, gia thế giàu có, cộng thêm mối quan hệ cực kỳ thân thiết của ả với Lý Tuyền, nên đây mới là mối uy hiếp lớn nhất.
Địch Yến thấy xung quanh đều là thủ hạ của Lý Trân, liền không nhắc đến Vương Khinh Ngữ nữa, mỉm cười nói nhỏ:
- Muội đến báo cho các huynh một tin rất quan trọng, hôm nay Lý Trọng Nhuận không thi đấu được.
Lý Trân đưa Địch Yến về nhà, rồi lại vội vàng trở lại Khuyên Thiện Phường, vừa vào đến cửa thì Diêu Hi đã ra đón, vẻ mặt lo lắng nói:
- Trân ca, e rằng ngày mai Trương đại ca không thể thi đấu được.
Hôm nay trong trận quyết chiến cuối cùng với đội U Châu, Trương Lê đã va chạm mạnh với chủ tướng của đội U Châu là Quách Hoằng Nguyên, hai con chiến mã đều đã bị trọng thương, hai người cũng nhào từ trên ngựa xuống, Trương Lê bị thương ở cổ, rách một mảng da, cứ nghĩ vấn đề không nghiêm trọng, ai ngờ Diêu Hi lại nói ngày mai y không thể thi đấu được.
Diêu Hi là ngự y, gã đã nói Trương Lê không thể thi đấu được thì chắc chắn là vết thương không nhẹ. Lý Trân thầm giật mình, vội hỏi:
- Hiện giờ y thế nào rồi?
- Y bị nứt xương, nhưng nén đau không chịu nói ra, mãi đến chiều khi ta kiểm tra kỹ, y đau quá không chịu được mới phải nói thật.
Nứt xương không dễ phát hiện như gãy xương, nếu Trương Lê cứ nhịn đau không nói, quả thực Diêu Hi cũng khó lòng chẩn đoán. Lý Trân mặt mày ủ rũ đi nhanh về phía phòng của Trương Lê. Trương Lê là đại tướng trung quân của bọn hắn, y bị thương không thể thi đấu, rõ ràng là gây ảnh hưởng rất lớn đến đội bóng, Lý Trân vô cùng lo lắng, bây giờ hắn phải bố trận thế nào?
Trong phòng, Trương Lê ngồi ở đầu giường đang nói gì đó với Tiểu Diệp, Tiểu Diệp thấy Lý Trân đến, vội vàng đứng dậy lui ra ngoài. Lý Trân bước tới, thấy tay trái của y buộc nẹp, xem ra ngày mai thực sự không thể thi đấu được nữa.
- Lão Lý, ta xin lỗi!
Trương Lê buồn rầu nói:
- Ta không thể kịp thời nói thật với ngươi, khiến ngươi bây giờ mới bắt đầu thay đổi đội hình, là trách nhiệm của ta.
Lý Trân vốn có một chút bất mãn với Trương Lê, nhưng thấy Trương Lê buồn bã như vậy khiến hắn không còn cảm thấy bất mãn nữa. Lý Trân ngồi xuống cạnh giường, cười nói:
- Ngày mai chúng ta đấu với đội Phòng Châu.
Trương Lê đau khổ vỗ trán, vốn dĩ đây là cơ hội tốt để y lọt vào vòng tám đội, nhưng giờ lại bị thương nên khiến y vô cùng hối hận.
Lý Trân hiểu rõ tâm tư của y, liền khuyên:
- Ngươi không phải buồn, cũng không phải hối hận, bị thương không phải là lỗi của ngươi, đây là việc không còn cách nào khác, cưỡi ngựa đấu bóng vốn đã rất nguy hiểm, nhưng ngươi vẫn là một thành viên của đội bóng nội vệ, giống như hội Trương Nhiên, có thể còn không có cả cơ hội thi đấu nữa, nhưng họ lại là thành viên của chúng ta, chiến thắng của chúng ta, cũng chính là chiến thắng của ngươi.
Trương Lê thở dài:
- Xem ra thật sự hết cách rồi, ta tiến cử Tiểu Diệp thay thế ta, không phải vì ra có mối tư giao với cậu ta, mà thực sự cậu ta rất linh hoạt, thật khó có người có thể sánh được cậu ta về khoản cưỡi ngựa, có cậu ta sẽ giúp tăng cường sức mạnh tả lộ của chúng ta.
Lý Trân trầm tư, thực ra lúc nãy hắn cũng đã nghĩ tới Tiểu Diệp, có thể lợi dụng sự linh hoạt của Tiểu Diệp để đánh tiền quân, còn hắn trở về trung quân, điều đó sẽ có lợi hơn cho việc thống lĩnh toàn cục, tuy nhiên trung quân của Tôn Chí cũng đánh hết sức xuất sắc, nên khiến hắn phải đắn đo giữa hai phương án này.
Lúc này, một đám thủ hạ lao vào, Tửu Chí vừa vào đã nói:
- Lão Lý, có phải Tiểu Tế nói ngày mai chúng ta đấu với đội Phòng Châu?
Lý Trân mỉm cười gật đầu:
- Chúng ta cũng khá may mắn, không rút thăm phải bốn đội mạnh.
Tửu Chí sung sướng, nói với mọi người:
- Ta đã nói mà! Nghe nói Phòng Châu toàn núi, ở đó có thể huấn luyện được kỵ binh gì chứ, chắc chắn đội mã cầu cũng rời rạc tầm thường, ngày mai chúng ta sẽ đánh cho chúng tan tác!
Lý Trân bước lên, cười mắng:
- Không biết thì đừng nói bậy!
Hắn thấy trong mắt mọi người đều có chút nghi hoặc, liền chậm rãi nói với mọi người:
- Đội Phòng Châu chỉ là một cái tên thôi, thực ra trong bọn họ chẳng có ai là người Phòng Châu cả, đều là hoàng tộc quốc thích, ngày mai họ sẽ có bốn người Lý Thị hoàng tộc thi đấu, ta có thể nói với các vị, bọn họ lọt được vào vòng mười sáu đội tuyết đối chẳng phải là ngẫu nhiên, thực lực của bọn họ không hề kém doanh trại Thiên Kỳ.
Mặc dù Lý Hiển đã bị giáng chức đi Phòng Châu mười năm, nhưng ông ta vẫn còn một ngôi nhà cũ ở Lạc Dương, chính là Anh Vương Phủ trước đó ông ta được lập làm Hoàng thái tử, vẫn luôn đóng cửa, có lão gia bộc sống bên trong dọn dẹp quét dọn, hiện nay đội bóng Phòng Châu đang ở trong chính Vương trạch cũ của Lý Hiển.
Lý Trọng Nhuận rút thăm xong, tâm trạng buồn bã trở về phủ, không phải y lo lắng cho cuộc thi đấu với đội nội vệ vào ngày mai, mà lo lắng vì câu nói vô tình kia của Lý Trân.
Tại sao Lý Trân lại biết có rất nhiều lưu dân Ba Thục đã đến Phòng Châu? Điều này chắc chắn là do thám tử nội vệ đã do thám ở Phòng Châu, trước đây chưa từng nghe nói tới, nay lại có thật, lẽ nào thánh thượng đã có nghi ngờ gì đối với phụ vương của y?
- Trọng Nhuận, ngươi không cùng đi huấn luyện hay sao?
Lý Huy bước lên bậc đại đường cười nói.
Phía sau phủ có một trường đua ngựa rộng mười mấy mẫu, có thể dùng để huấn luyện thi đấu mã cầu, cho dù trời đã tối, nhưng mọi người vẫn rất nhiệt tình, cùng nhau tập luyện vào ban đêm, mọi người đều hi vọng ngày mai có thể đánh bại đội nội vệ để lọt vào vòng tám đội mạnh nhất.
Hai đội quân tinh nhuệ gặp nhau, đối với đội nội vệ là một cơ hội, nhưng đối với đội Phòng Châu thì liệu có phải một cơ hội? Gặp nhau nơi ngõ hẹp, chỉ có kẻ dũng cảm mới giành chiến thắng, ít nhất thì Lý Huy cũng hiểu được như vậy, trong cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung y đã thua Lý Trân, đến nay vẫn còn chưa hết tức, nếu giành được chiến thắng trong trận đấu mã cầu thì ngày mai đúng là cơ hội của y.
Lúc này Lý Trọng Nhuận đã không để tâm vào việc thi đấu mã cầu nữa, y lại thở dài nói với Lý Huy:
- Các ngươi đi luyện tập trước đi, ta còn chút việc phải làm.
Lý Huy kinh ngạc:
- Công tử, công tử không sao chứ?
- Ta không sao, ngươi đi đi.
Lý Huy không miễn cưỡng nữa, liền quay người đi tới hậu viện. Lý Trọng Nhuận chắp tay sau lưng đi đi lại lại trên đại đường, nhờ Lý Trân nhắc nhở nên liền nghĩ tới Lý Đán, rõ ràng cha con Lý Đán cũng đã nhận được tín hiệu thả lỏng, nhưng từ tình hình đội mã cầu của Lý Thành Khí, có thể thấy, phải thông minh hơn bọn họ, khiêm tốn hơn bọn họ rất nhiều, trong đội mã cầu của đối phương lại còn có cả Võ Sùng Huấn.
Ngược lại, những người trong đội mã cầu của bọn họ đều là hoàng tộc, điều này có phải là hơi phô trương hay không, lại nghĩ đến việc hôm nay Hoàng tổ mẫu đến xem bọn họ thi đấu, nhưng chỉ ở lại một lát đã rời đi, liệu có phải là bà không hài lòng hay không? Nghĩ đến điều này, Lý Trọng Nhuận lại càng buồn thêm.
Lúc này, một tên tùy tùng vội vàng đi tới đại đường, chắp tay hành lễ với Lý Trọng Nhuận, trình lên một bức thư:
- Khởi bẩm công tử, bên ngoài có người mang đến một bức thư.
- Ai?
- Tiểu nhân không biết, người đến cũng không nói gì, đưa thư xong liền đi luôn.
Lý Trọng Nhuận nghi hoặc trong lòng, y bước tới nhận lấy bức thư từ trong tay tùy tùng, thấy phía ngoài phong thư viết “Lý Trọng Nhuận công tử”, nét chữ có lực, mực đen vẫn còn chưa khô, dường như vừa mới viết chưa được bao lâu.
Lý Trọng Nhuận vội mở thư ra, trong thư chỉ có mấy chữ nhưng lại khiến y há mồm, lá thư từ trong tay rơi xuống đất, y lại vội nhặt lấy bức thư đọc lại một lượt, tâm trạng sợ hãi hoảng loạn, y không để tâm tới việc của mình nữa, lập tức ra lệnh:
- Chuẩn bị ngựa cho ta, mau!
Lý Huy nhận được tin, vội vàng từ hậu viện lao tới, thấy Lý Trọng Nhuận đã chuẩn bị xong, cưỡi trên lưng chiến mã, bẩy tám người tùy tùng phía sau cũng đều đã lên ngựa. Lý Huy hốt hoảng, chạy tới hỏi:
- Công tử định đi đâu vậy?
Lý Trọng Nhuận thở dài nói:
- Ta có việc gấp phải trở về Phòng Châu, trận thi đấu ngày mai ta không thể tham gia được rồi.
Lý Huy chết lặng, hồi lâu sau mới nói:
- Công tử đi rồi, ngày mai chúng tôi phải làm thế nào? Công tử không thể đợi đến ngày mai mới đi hay sao?
- Tình thế nguy cấp, ta cũng không còn cách nào khác, không được chậm trễ dù là một khắc, ngày mai phải nhờ ngươi thống lĩnh đội rồi, ta giao lại đội bóng cho ngươi đấy.
Lý Trọng Nhuận lo cửa thành sẽ đóng, y chỉ dặn dò hai câu xong liền quay ngựa phi ra khỏi cổng, lao vút về phía cổng thành, thoáng chốc bóng dáng của họ đã biến mất trong bóng tối.
Lý Huy đứng ngơ ngác nhìn bọn họ đi xa, trong lòng rối bời. Lý Trọng Nhuận là chủ tướng trong trận đấu, sắp lâm trận thì y lại bỏ chạy, bảo bọn họ phải biết làm thế nào?
Ngày hôm sau khi trời vừa mới sáng, Lý Trân đã dẫn đội bóng của mình đến đội Thần Thông mã cầu ở gần chợ nam. Đây là một sân thi đấu mã cầu bình thường, xung quanh trống trải, mặc dù chỗ này thuận lợi cho dân chúng xem thi đấu, nhưng nếu so với sân đấu Hữu Vệ thì lại kém đặc sắc hơn vài phần.
- Thống lĩnh, mặt sân đấu này không bằng phẳng, chiến mã sẽ dễ xảy ra chuyện, bỉ chức khuyên thống lĩnh không nên cưỡi Xích Yên Tuyết, nếu nó bị thương thì được không bù nổi mất.
Người đưa ra lời khuyên là thủ hạ của Lý Trân võ sĩ nội vệ Tiểu Diệp. Tiểu Diệp cũng là huynh trưởng của A Linh, người mà Tửu Chí vẫn luôn theo đuổi, thân hình vừa cao lại vừa gầy, nhưng lại kiên nhẫn như sợi gây bò vậy, y vốn là đồ đệ của Triệu Thu Nương, đã luyện được khinh công siêu quần, thi đấu mã cầucũng cực kỳ hay, khi Lý Trân đi khắp nơi tìm người, đã được Trương Hi tiến cử với Lý Trân.
Từ nhỏ Tiểu Diệp đã lớn lên ở bãi thi đấu mã cầu này, biết rõ từng cành cây gọng cỏ ở đây, cũng chính vì nghĩ đến điều này mà Lý Trân mới quyết định để y đánh tiền quân, còn mình thì rút về làm chủ tướng trung quân, bù đắp vị trí trống do Trương Lê bị thương để lại.
Lý Trân mỉm cười:
- Ngươi nhắc rất kịp thời, hôm nay ra sẽ cưỡi Thanh Ngọc, nó chạy cực nhanh, rất thích hợp đánh trung quân.
Thanh Ngọc là một con trong đàn ngựa mà Thượng Quan Uyển Nhi lấy được từ trường đua ngựa Hà Tây, là một con tuấn mã màu xanh cường tráng, bình thường Lý Trân chỉ cưỡi con ngựa này, mức độ hiểu nhau chỉ dưới Xích Uyên Tuyết.
Xung quanh sân thi đấu đã có hơn vạn người kéo đến, đều là dân chúng ở xung quanh khi trời chưa sáng đã đến đã chiếm chỗ. Lúc này, trong đám người hỗn loạn Lý Trân đã nhìn thấy đại tỉ Lý Tuyền, đang vẫy tay cười với hắn, cô ta mang theo mười mấy tên tiểu nhị đến, còn đi cùng cả đám đồ đệ của Triệu Thu Nương, đám người bọn họ phải có tới bốn năm mươi người, cầm theo chiêng trống cờ quạt để trợ uy!
Lý Trân phấn khởi vẫy tay với đại tỉ, lúc này hắn đột nhiên phát hiện người bên cạnh đại tỉ lại chính là Vương Khinh Ngữ, cũng mặc bộ y phục võ sỹ màu xanh, tay cầm một lá cờ màu đỏ, trên lá cờ có viết bốn chữ “Lý Trân tất thắng”, đang mỉm cười nhìn hắn. Lý Trân cũng biết ý mỉm cười theo, vẫy tay với cô ta.
- Huynh vẫy ai vậy?
Một giọng nói gắt gỏng bên cạnh vang lên.
Lý Trân quay đầu, thấy Địch Yến mặc bộ y phục nam giới cưỡi ngựa xuất hiện ở bên cạnh hắn. Lý Trân cười nói:
- A Yến, đến sớm vậy!
Địch Yến cũng đã nhìn thấy Vương Khinh Ngữ và lá cờ trong tay cô ta, liền bĩu môi, có lòng như vậy sao, ả ta có ý gì chứ?
Mặc dù Địch Yến tức giận vì mối quan hệ mập mờ của Lý Trân và Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng so với sự uy hiếp thực tế của Vương Khinh Ngữ thì Thượng Quan Uyển Nhi đã là gì, dù sao thì Thượng Quan Uyển Nhi cũng không thể gả cho Lý Trân được, nhưng Vương Khinh Ngữ thì lại khác, tuổi trẻ xinh đẹp, gia thế giàu có, cộng thêm mối quan hệ cực kỳ thân thiết của ả với Lý Tuyền, nên đây mới là mối uy hiếp lớn nhất.
Địch Yến thấy xung quanh đều là thủ hạ của Lý Trân, liền không nhắc đến Vương Khinh Ngữ nữa, mỉm cười nói nhỏ:
- Muội đến báo cho các huynh một tin rất quan trọng, hôm nay Lý Trọng Nhuận không thi đấu được.
Bình luận truyện