Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 296-1: Chứng cớ đột phá (1)
Hậu trạch của Lý Quang Thuận ước chừng có khoảng ba mươi mẫu. Bao gồm một hồ lớn khoảng chừng hai mươi mẫu. Bốn phía xung quanh hồ là các tòa nhà tinh xảo thanh nhã nối tiếp nhau, bao gồm Thính Phong các, Miên Tuyết lầu, thuyền Tiên Âm, Vọng Thu đình,.. Bình thường người sống ở đây không nhiều lắm. Trừ Lý Quang Thuận và hơn mười người thê thiếp cùng con cái ra chỉ có khoảng hơn hai mươi nha hoàn tỳ nữ.
Nhưng hiện tại Lý Quang Thuận cùng thê thiếp, nha hoàn đều đi nghỉ mát ở sơn trang. Toàn bộ hậu trạch liền trở nên vắng lặng. Tất cả cửa đều bị khóa, cửa sổ cũng đóng kín. Không có một bóng người.
Lúc này, có tiếng bước chân rất nhẹ từ xa truyền tới. Chỉ thấy Du Minh đang lén lén lút lút đi vào trong Miên Tuyết lầu. Lúc này chỉ cách lúc Lý Quang Thuận rời nhà khoảng một canh giờ, Du Minh đã cảm thấy sốt ruột không chịu nổi.
Miên Tuyết lầu là nội thư phòng của Lý Quang Thuận. Cũng là nơi riêng tư nhất của Lý Quang Thuận. Bình thường ai cũng không được tự ý tiến vào. Du Minh cũng chưa từng vào. Nhưng hôm nay Lý Quang Thuận không ở đây, hậu trạch đã là thiên hạ của Du Minh, gã muốn đi đâu liền đi nơi đó. Ai cũng không cản được gã.
Du Minh nhanh chóng bước vào sân, rất nhanh mò đến cửa sổ nội thư phòng. Cửa lớn đã bị khóa bởi một ổ khóa đồng, nhưng cửa sổ lại vô cùng lỏng lẻo. Du Minh lấy ra một cây dao găm sắc bén, đâm vào dọc theo mép cửa sổ, nhẹ nhàng nạy ra. Chỉ nghe “két” một tiếng, một bên cửa sổ đã bị hắn mở ra. Hắn nhảy lộn vòng vào bên trong thư phòng.
Nội thư phòng của Lý Quang Thuận cực kỳ sạch sẽ, bố trí cũng rất đơn giản. Chính giữa là một cái bàn lớn, trên mặt bàn không có bất cứ vật gì. Bên cạnh là một cái rương nhỏ. Góc tường có một bát hương hình con thú đang ngồi xổm bằng đồng thau. Sát tường là một loạt giá sách, bày trên đó là từng cuốn từng cuốn sách lụa. Trong ô vuông nho nhỏ trưng bày vài món đồ sứ cổ danh tiếng.
Du Minh nhặt lên một cặp đồ sứ. Trong ánh mắt lộ vẻ tham lam. Gã nghe người ta nói, cặp sứ Thanh Bình này vô cùng quý báu, có giá đến năm nghìn quan tiền. Gã nuốt nước miếng một cái, tạm thời để Thanh Bình xuống. Gã lại lẻn đến bên cạnh bàn, ánh mắt nhìn đến cái rương đồng nhỏ khoảng chừng ba thước vuông. Gã nghe muội muội nói qua, Lý Quang Thuận không cho bất luận cái gì chạm vào rương kia. Vậy bí mật của y nhất định ở trong cái rương đó.
Gã ngồi xổm trước cái rương, nhẹ nhàng sờ vào. Cái rương được tạo thành bởi đồng thau, vô cùng nặng nề. Trên bề mặt có treo một khóa vàng tinh xảo đẹp đẽ. Du Minh lại lấy dao găm ra. Cây dao găm này là của Lai Tuấn Thần đưa cho gã, chém sắt như chém bùn, có thể dễ dàng chặt đứt ổ khóa.
Du Minh hít một hơi thật sâu. Gã biết chỉ cần một dao cắt xuống, bản thân sẽ bại lộ ngay. Nhưng lúc này, dục vọng phát tài mãnh liệt chiếm lấy đầu óc của gã. Gã căn bản không để ý tới hậu quả, dùng con dao găm nhắm ngay ổ khóa, dùng lực đè xuống. Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, ổ khóa đã bị dao găm sắc bén chẻ thành hai đoạn. Một đoạn rơi trên mặt đất, một đoạn vẫn treo trên rương như cũ.
Du Minh mở rương ra. Bên trong rương có rất nhiều quyển trục, dường như là các bản nhạc của những người nổi tiếng. Còn có vài khối kim ấn, chính là kim ấn Vương hầu của Lý Quang Thuận. Nhưng Lai Tuấn Thần đã nhắn nhủ mục tiêu rất rõ ràng, muốn gã tìm ra tất cả những thư tín quan trọng cùng với miếng kim bài của Hưng Đường Hội.
Nhưng Du Minh lấy hết cuốn trục cuối cùng ra ngoài vẫn không tìm thấy kim bài nào cả. Trong rương đã trở nên trống rỗng. Gã ngây ngẩn cả người. Thư và kim bài đều không có. Đây là cơ sự gì? Lẽ nào đồ vật này đã bị Lý Quang Thuận mang đi rồi sao?
Nếu như muốn mang đi, hẳn là cả cái rương nhỏ này cũng mang đi cùng mới đúng nha. Cái rương đồng này rất nhỏ, rất dễ mang theo. Du Minh đứng dậy, di chuyển cái rương một chút. Rương đồng thế nhưng lại nặng tựa ngàn cân. Dù cho gã dùng nhiều lực thế nào, rương vẫn không hề động đậy như cũ.
Gã lúc này mới tỉnh ngộ ra. Cái rương này nhất định là được cố định trên mặt đất. Du Minh đang muốn bỏ đồ vật lại nhưng vô tình phát hiện đáy rương có một tay cầm rất nhỏ, chỉ lớn hơn hạt đậu tương một chút. Gã đưa tay nắm lấy tay cầm bằng đồng, nhẹ nhàng vặn cái ấn một chút. Không có động tĩnh. Gã dùng sức kéo mạnh lên trên, cái đáy bằng đồng thế mà lại bị gã kéo lên.
Du Minh kích động muốn hét ra tiếng. Gã cuối cùng cũng phát hiện ra bí mật của Lý Quang Thuận. Chỉ thấy bên dưới đáy ẩn giấu một hộc tối. Gã đưa tay sờ soạng, từ bên trong lấy ra một hộp ngọc, không có bất cứ đồ vật nào khác, văn kiện cũng không có. Gã chậm rãi mở hộp ngọc ra. Bên trong quả nhiên có một khối kim bài sáng loáng.
Gã nhặt kim bài lên, bên trên quả nhiên có khắc ba chữ lớn Hưng Đường Hội. Nhưng cũng lúc này, Du Minh chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Chỉ chốc lát, gã từ từ tỉnh lại, sợ đến mức nhìn quanh bốn phía. Thế nhưng không thấy bất cứ điều dị thường nào. Kim bài vẫn còn trên đùi gã. Hộp ngọc cũng tán lạc một bên, rương, quyển trục và mọi đồ vật đều như trước. Du Minh cảm thấy kỳ quái, sao mình lại ngất đi?
Nhưng lúc này trong lòng gã vô cùng khẩn trương, không rảnh nghĩ lại, bỏ kim bài vào lại trong hộp ngọc rồi cho vào trong ngực. Nhét quyển trục lung tung lại vào trong rương. Gã đứng dậy, buông nắp rương, đang muốn đi bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền bước nhanh đến trước giá sách, tham lam lấy hai bình sứ năm nghìn quan bỏ vào trong ngực.
Trong lòng gã thầm nghĩ, có thể làm một đôi bình sứ giả đặt lại. Gã lại quên mất, khóa vàng đã bị cắt đứt, Lý Quang Thuận làm sao không biết đôi bình sứ là giả?
Vào lúc Du Minh nhảy ra khỏi thư phòng, vội vàng rời đi, phía sau gã không xa, một bóng đen mảnh khảnh hiện lên trong rừng trúc, lạnh lùng nhìn bóng lưng gã đi xa.
Trong phòng, Lai Tuấn Thần híp mắt đánh giá kim bài trong tay và kim bài Lý Nguyên Gia bên cạnh giống nhau như đúc. Điểm không giống nhau chính là tên của hai người. Kim bài này khắc là Phong Vương Lý Quang Thuận, đánh số cũng không giống nhau, Lý Nguyên Gia là số bảy, mà kim bài của Lý Quang Thuận là số mười tám.
Lai Tuấn Thần thực sự vui như mở cờ trong bụng. Gã đã lấy được kim bài của Hưng Đường hội, bước tiếp theo gã đã có thể trực tiếp bắt giữ Lý Quang Thuận rồi. Nhưng mà Lý Quang Thuận dù sao cũng là hoàng tộc, gã cần phải có được sự đồng ý của Thánh Thượng.
Gã lập tức ra lệnh cho thuộc hạ:
- Nhanh chóng nói với Lưu Quang Nghiệp theo dõi sát Lý Quang Thuận, đừng để phạm nhân chạy thoát.
- Tuân lệnh,
Thuộc hạ ôm quyền thi lễ, xoay người vội vàng rời đi.
Du Minh đứng ở bên cạnh đã không kìm nén nỗi sự chờ mong. Gã thấy Lai Tuấn Thần rốt cuộc không nhắc đến việc thưởng cho mình, cuối cùng nhịn không nổi mới thấp giọng nhắc nhở Lai Tuấn Thần:
- Lai trung thừa, tiền thưởng… tiền thưởng của ta?
Lai Tuấn Thần mặt lập tức sa sầm xuống. Thế mà lại có người dám hỏi gã tiền thưởng? Nhưng nghĩ đến tên này còn có chút hữu dụng, mặt của gã mới hòa hoãn lại, cười tủm tỉm nói:
- Yên tâm đi, tiền thưởng của ngươi không thể thiếu. Nhưng mà việc ta giao cho ngươi còn chưa có làm xong. Sau khi làm xong ta nhất định sẽ đưa hết cho ngươi. Lai Tuấn Thần ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời.
Nhưng hiện tại Lý Quang Thuận cùng thê thiếp, nha hoàn đều đi nghỉ mát ở sơn trang. Toàn bộ hậu trạch liền trở nên vắng lặng. Tất cả cửa đều bị khóa, cửa sổ cũng đóng kín. Không có một bóng người.
Lúc này, có tiếng bước chân rất nhẹ từ xa truyền tới. Chỉ thấy Du Minh đang lén lén lút lút đi vào trong Miên Tuyết lầu. Lúc này chỉ cách lúc Lý Quang Thuận rời nhà khoảng một canh giờ, Du Minh đã cảm thấy sốt ruột không chịu nổi.
Miên Tuyết lầu là nội thư phòng của Lý Quang Thuận. Cũng là nơi riêng tư nhất của Lý Quang Thuận. Bình thường ai cũng không được tự ý tiến vào. Du Minh cũng chưa từng vào. Nhưng hôm nay Lý Quang Thuận không ở đây, hậu trạch đã là thiên hạ của Du Minh, gã muốn đi đâu liền đi nơi đó. Ai cũng không cản được gã.
Du Minh nhanh chóng bước vào sân, rất nhanh mò đến cửa sổ nội thư phòng. Cửa lớn đã bị khóa bởi một ổ khóa đồng, nhưng cửa sổ lại vô cùng lỏng lẻo. Du Minh lấy ra một cây dao găm sắc bén, đâm vào dọc theo mép cửa sổ, nhẹ nhàng nạy ra. Chỉ nghe “két” một tiếng, một bên cửa sổ đã bị hắn mở ra. Hắn nhảy lộn vòng vào bên trong thư phòng.
Nội thư phòng của Lý Quang Thuận cực kỳ sạch sẽ, bố trí cũng rất đơn giản. Chính giữa là một cái bàn lớn, trên mặt bàn không có bất cứ vật gì. Bên cạnh là một cái rương nhỏ. Góc tường có một bát hương hình con thú đang ngồi xổm bằng đồng thau. Sát tường là một loạt giá sách, bày trên đó là từng cuốn từng cuốn sách lụa. Trong ô vuông nho nhỏ trưng bày vài món đồ sứ cổ danh tiếng.
Du Minh nhặt lên một cặp đồ sứ. Trong ánh mắt lộ vẻ tham lam. Gã nghe người ta nói, cặp sứ Thanh Bình này vô cùng quý báu, có giá đến năm nghìn quan tiền. Gã nuốt nước miếng một cái, tạm thời để Thanh Bình xuống. Gã lại lẻn đến bên cạnh bàn, ánh mắt nhìn đến cái rương đồng nhỏ khoảng chừng ba thước vuông. Gã nghe muội muội nói qua, Lý Quang Thuận không cho bất luận cái gì chạm vào rương kia. Vậy bí mật của y nhất định ở trong cái rương đó.
Gã ngồi xổm trước cái rương, nhẹ nhàng sờ vào. Cái rương được tạo thành bởi đồng thau, vô cùng nặng nề. Trên bề mặt có treo một khóa vàng tinh xảo đẹp đẽ. Du Minh lại lấy dao găm ra. Cây dao găm này là của Lai Tuấn Thần đưa cho gã, chém sắt như chém bùn, có thể dễ dàng chặt đứt ổ khóa.
Du Minh hít một hơi thật sâu. Gã biết chỉ cần một dao cắt xuống, bản thân sẽ bại lộ ngay. Nhưng lúc này, dục vọng phát tài mãnh liệt chiếm lấy đầu óc của gã. Gã căn bản không để ý tới hậu quả, dùng con dao găm nhắm ngay ổ khóa, dùng lực đè xuống. Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, ổ khóa đã bị dao găm sắc bén chẻ thành hai đoạn. Một đoạn rơi trên mặt đất, một đoạn vẫn treo trên rương như cũ.
Du Minh mở rương ra. Bên trong rương có rất nhiều quyển trục, dường như là các bản nhạc của những người nổi tiếng. Còn có vài khối kim ấn, chính là kim ấn Vương hầu của Lý Quang Thuận. Nhưng Lai Tuấn Thần đã nhắn nhủ mục tiêu rất rõ ràng, muốn gã tìm ra tất cả những thư tín quan trọng cùng với miếng kim bài của Hưng Đường Hội.
Nhưng Du Minh lấy hết cuốn trục cuối cùng ra ngoài vẫn không tìm thấy kim bài nào cả. Trong rương đã trở nên trống rỗng. Gã ngây ngẩn cả người. Thư và kim bài đều không có. Đây là cơ sự gì? Lẽ nào đồ vật này đã bị Lý Quang Thuận mang đi rồi sao?
Nếu như muốn mang đi, hẳn là cả cái rương nhỏ này cũng mang đi cùng mới đúng nha. Cái rương đồng này rất nhỏ, rất dễ mang theo. Du Minh đứng dậy, di chuyển cái rương một chút. Rương đồng thế nhưng lại nặng tựa ngàn cân. Dù cho gã dùng nhiều lực thế nào, rương vẫn không hề động đậy như cũ.
Gã lúc này mới tỉnh ngộ ra. Cái rương này nhất định là được cố định trên mặt đất. Du Minh đang muốn bỏ đồ vật lại nhưng vô tình phát hiện đáy rương có một tay cầm rất nhỏ, chỉ lớn hơn hạt đậu tương một chút. Gã đưa tay nắm lấy tay cầm bằng đồng, nhẹ nhàng vặn cái ấn một chút. Không có động tĩnh. Gã dùng sức kéo mạnh lên trên, cái đáy bằng đồng thế mà lại bị gã kéo lên.
Du Minh kích động muốn hét ra tiếng. Gã cuối cùng cũng phát hiện ra bí mật của Lý Quang Thuận. Chỉ thấy bên dưới đáy ẩn giấu một hộc tối. Gã đưa tay sờ soạng, từ bên trong lấy ra một hộp ngọc, không có bất cứ đồ vật nào khác, văn kiện cũng không có. Gã chậm rãi mở hộp ngọc ra. Bên trong quả nhiên có một khối kim bài sáng loáng.
Gã nhặt kim bài lên, bên trên quả nhiên có khắc ba chữ lớn Hưng Đường Hội. Nhưng cũng lúc này, Du Minh chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Chỉ chốc lát, gã từ từ tỉnh lại, sợ đến mức nhìn quanh bốn phía. Thế nhưng không thấy bất cứ điều dị thường nào. Kim bài vẫn còn trên đùi gã. Hộp ngọc cũng tán lạc một bên, rương, quyển trục và mọi đồ vật đều như trước. Du Minh cảm thấy kỳ quái, sao mình lại ngất đi?
Nhưng lúc này trong lòng gã vô cùng khẩn trương, không rảnh nghĩ lại, bỏ kim bài vào lại trong hộp ngọc rồi cho vào trong ngực. Nhét quyển trục lung tung lại vào trong rương. Gã đứng dậy, buông nắp rương, đang muốn đi bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền bước nhanh đến trước giá sách, tham lam lấy hai bình sứ năm nghìn quan bỏ vào trong ngực.
Trong lòng gã thầm nghĩ, có thể làm một đôi bình sứ giả đặt lại. Gã lại quên mất, khóa vàng đã bị cắt đứt, Lý Quang Thuận làm sao không biết đôi bình sứ là giả?
Vào lúc Du Minh nhảy ra khỏi thư phòng, vội vàng rời đi, phía sau gã không xa, một bóng đen mảnh khảnh hiện lên trong rừng trúc, lạnh lùng nhìn bóng lưng gã đi xa.
Trong phòng, Lai Tuấn Thần híp mắt đánh giá kim bài trong tay và kim bài Lý Nguyên Gia bên cạnh giống nhau như đúc. Điểm không giống nhau chính là tên của hai người. Kim bài này khắc là Phong Vương Lý Quang Thuận, đánh số cũng không giống nhau, Lý Nguyên Gia là số bảy, mà kim bài của Lý Quang Thuận là số mười tám.
Lai Tuấn Thần thực sự vui như mở cờ trong bụng. Gã đã lấy được kim bài của Hưng Đường hội, bước tiếp theo gã đã có thể trực tiếp bắt giữ Lý Quang Thuận rồi. Nhưng mà Lý Quang Thuận dù sao cũng là hoàng tộc, gã cần phải có được sự đồng ý của Thánh Thượng.
Gã lập tức ra lệnh cho thuộc hạ:
- Nhanh chóng nói với Lưu Quang Nghiệp theo dõi sát Lý Quang Thuận, đừng để phạm nhân chạy thoát.
- Tuân lệnh,
Thuộc hạ ôm quyền thi lễ, xoay người vội vàng rời đi.
Du Minh đứng ở bên cạnh đã không kìm nén nỗi sự chờ mong. Gã thấy Lai Tuấn Thần rốt cuộc không nhắc đến việc thưởng cho mình, cuối cùng nhịn không nổi mới thấp giọng nhắc nhở Lai Tuấn Thần:
- Lai trung thừa, tiền thưởng… tiền thưởng của ta?
Lai Tuấn Thần mặt lập tức sa sầm xuống. Thế mà lại có người dám hỏi gã tiền thưởng? Nhưng nghĩ đến tên này còn có chút hữu dụng, mặt của gã mới hòa hoãn lại, cười tủm tỉm nói:
- Yên tâm đi, tiền thưởng của ngươi không thể thiếu. Nhưng mà việc ta giao cho ngươi còn chưa có làm xong. Sau khi làm xong ta nhất định sẽ đưa hết cho ngươi. Lai Tuấn Thần ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời.
Bình luận truyện