Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 328-2: Nhường một bước (2)
Địch Nhân Kiệt quay đầu nhìn hắn một cái, cũng không nhịn được cười nói:
- Những gì hiền chất làm đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng nếu Võ Tam Tư bị bãi tướng, thì trong nhất thời thánh thượng cũng khó tìm được người của Võ thị để thay thế Võ Tam Tư, cuối cùng vẫn sẽ dùng người cũ thôi. Thế hiền chất có cách gì sao?
- Cách gì thì tạm thời vãn bối vẫn chưa nghĩ ra, nhưng Võ Tam Tư cũng có nhiều chỗ hổng, với tai mắt của Nội vệ sẽ tìm được những chuyện gì đó. Chuyện này chờ sau khi hồi kinh thì vãn bối sẽ bắt tay thực thi ngay.
Địch Nhân Kiệt gật đầu. Nếu Võ Tam Tư bị bãi miễn, thì lão sẽ không bị cản trở nữa, sẽ dần dần khôi phục lại sự thanh minh trong triều đình. Lão cũng rất muốn Lý Trân sẽ giúp lão hoàn thành tâm nguyện này.
Cuộc đàm phán tiếp theo cũng không có điều gì bất ngờ cả, dường như Khiết Đan hoàn toàn chấp nhận tất cả những điều kiện của Quân Đường, phóng thích tất cả các tù binh và dân thường bị bắt, dâng lên tội thư cho Đại Đường thiên tử, con trai tù trưởng Khiết Đan phải làm con tin ở Lạc Dương vân vân...
Hạ tuần tháng chín, Võ Tắc Thiên một lần nữa hạ chỉ, phong Địch Nhân Kiệt làm tướng quốc, đảm nhiệm môn hạ Thị lang, Đồng Trung thư môn hạ Bình Chương Sự, Nạp Ngôn, Thạch Túc Chính Đài ngự sử đại phu, ban bào tím, quy đới. Tin tức Địch Nhân Kiệt đảm nhiệm trọng trách tướng quốc khiến triều đình và dân chúng phấn khởi, điều này có nghĩa là những bất ổn bấy lâu trong triều đình sẽ dần dần ổn định.
Cùng lúc này, Lý Trân cũng thoái thác được quân chức đảm nhiệm tạm thời, lại bắt đầu đảm nhiệm chức tướng quân Nội vệ, sẽ cùng với Địch Nhân Kiệt trở về thành Lạc Dương.
Đầu tháng mười, sau khi trải qua hơn hai tháng hành trình ở Liêu Đông, cuối cùng Lý Trân cũng đã trở về Lạc Dương.
So với hai tháng trước, trạng thái tinh thần của Võ Tắc Thiên đã tốt hơn rất nhiều, đôi lông mày vốn dĩ cau có nay cũng đã hòa hoãn trở lại, phía Thổ Phiên mang tới một tin tốt lành, giữa Luận Khâm Lăng và Thổ Phiên Tán Phổ nảy sinh nghi ngờ khiến Luận Khâm Lăng không dám nhắc tới chuyện ở Tứ Trấn An Tây, tỏ vẻ muốn kết hữu hảo với Đại Đường.
Đột Quyết dưới sự bức bách từ Vương Hiếu Kiệt nên cũng đã rời khỏi Hà Tây, hơn nữa Đột Quyết Khả Hãn A Sử Na Mặc Xuyết phái sứ giả vào kinh, có ý muốn làm con trai của Đại Đường hoàng đế, còn muốn con gái của y làm con rể của Đường triều, đồng thời Đột Quyết sẽ trả lại tất cả những dân đen Hà Tây bị bắt đi. Ngoài ra, sứ giả Đột Quyết còn ám thị với Đại Đường, muốn cùng với Quân Đường công kích quân Khiết Đan.
Nhưng điều làm Võ Tắc Thiên vui mừng nhất đó chính là vấn đề Liêu Đông đã được giải quyết, Khiết Đan cũng không còn gây phiền toái mà quy hàng rồi. Nguyên nhân ở đây thì rất nhiều trong đó nguyên nhân mấu chốt nhất đó chính là Lý Tận Trung bị bắt sống. Nói về việc bắt sống Lý Tận Trung thì trong bản báo cáo của Võ Du Nghi lại không tỉ mỉ, viết ra có phần qua loa, dường như có liên quan tới Lý Đa Tộ.
Nhưng Võ Tắc Thiên lại nhận được một tin, Lý Trân thống lĩnh Lư Long quân từng xuất hiện ở Liêu Đông, nhưng trong bản báo cáo của Võ Du Nghi lại không hề đề cấp tới việc đó. Điều này khiến Võ Tắc Thiên không thể không hoài nghi.
Lúc này, Cao Diên Phúc xuất hiện ở cửa thư phòng, cúi người hành lễ nói:
- Bệ hạ, lão nô đã về rồi.
Võ Tắc Thiên quay người lại hỏi:
- Lý Đa Tộ nói gì vậy?
- Hồi bẩm bệ hạ, Lý Đa Tộ không nói thẳng nhưng tham quân Trần Tử Ngang lại nói cho lão nô biết chính là Lý Trân phái người thông báo cho Lý Đa Tộ. Trên thực tế cũng là Lý Trân phát hiện quân Khiết Đan trước. Hắn chặn đứt đường thoát của quân Khiết Đan, bắt Lý Tận Trung làm tù binh nhưng cuối cùng hắn giao Lý Tận Trung cho Kiến An Vương.
Trên khuôn mặt Võ Tắc Thiên lộ ra một nụ cười lạnh lùng, quả nhiên không nằm ngoài sự dự tính của bản thân, bắt được Lý Tận Trung vẫn là quân đội của Lý Trân, cuối cùng Võ Du Nghi lại cuỗm mất công lao nhưng bà không biểu lộ thái độ gì chỉ hỏi:
- Lý Trân đang ở Nội vệ quan nha chứ?
- Chắc giờ này hắn đang ở đó.
- Truyền ý chỉ của Trẫm, truyền Lý Trân lập tức tới ngự thư phòng gặp Trẫm.
Cao Diên Phúc vội vàng đi triệu Lý Trân vào cung. Trong lòng Võ Tắc Thiên vô cùng khó chịu, bà cảm thấy có một sự thất vọng không hề nhỏ. Bà đã ban cho gia tộc Võ thị nhiều cơ hội tốt như vậy thế mà bọn họ không biết nắm bắt lấy. Điều này có thể thấy gia tộc Võ thị không có năng lực gì, với một gia tộc như vậy thì làm sao có thể thống trị giang sơn xã tắc được chứ?
Võ Tắc Thiên khoanh tay đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ xem phải giải quyết chuyện này như thế nào. Bà đương nhiên cũng hiểu rằng Lý Trân và Địch Nhân Kiệt cũng không giao chiến báo, bọn họ đem công lao lần này dâng cho Võ Du Nghi chắc chắc bọn họ đã hiểu được ý đồ của mình. Nhưng Võ Tắc Thiên lại cảm thấy có cái gì đó không thỏa đáng, cái kiểu dâng công như này chỉ có thể là lừa dối bản thân, trong quân đội thì khó mà giấu diếm được, chính điều này sẽ khiến quân đội càng coi thường hành động của gia tộc Võ thị mà thôi.
Nhưng nếu đó không phải là chiến báo của Võ Du Nghi thì trong triều thần gia tộc Võ thị sẽ khó chịu nổi sự mất mặt này, điều này khiến Võ Tắc Thiên vô cùng khó xử.
Lúc này, một tên hoạn quan ở ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, Nội vệ Lý tướng quân đã đến, đang đợi bệ hạ triệu kiến.
Võ Tắc Thiên mỉm cười gật đầu nói:
- Truyền hắn diện kiến.
Một lát sau, Lý Trân nhanh chóng bước vào ngự thư phòng, quỳ một gối hành lễ nói:
- Vi thần tham kiến hoàng đế bệ hạ.
Võ Tắc Thiên thấy so với lần trước hắn gầy và đen đi rất nhiều, biết rằng hắn tới Liêu Đông rất vất vả, trong lòng có chút cảm động liền cười an ủi hắn:
- Hành trình ở Liêu Đông khiến Lý tướng quân cực khổ rồi.
- Vi thần có vất vả một chút cũng không vấn đề gì, quan trọng là hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao phó, không phụ sứ mệnh, vi thần tự cảm thấy cũng khuây khỏa nhiều.
- Nói hay lắm.
Võ Tắc Thiên khen ngợi một câu rồi lại cười nói:
- Suốt dọc đường bảo vệ Địch tướng quốc bắc thượng không gặp phải vấn đề gì chứ?
Lý Trân liền trầm ngâm một lát. Võ Tắc Thiên cũng không phải dạng vừa, lập tức nhìn thấy vẻ do dự của Lý Trân. Vẻ mặt của bà cũng dần dần trầm xuống, hỏi tiếp:
- Lẽ nào giữa đường gặp phải chuyện gì sao?
- Vi thần không dám giấu bệ hạ, ở Khúc Phụ quả thật chúng thần gặp đám thổ phỉ Thanh Châu đột kích, vi thần trước đó đã bố trí nên đã tiêu diệt toàn bộ phiến thổ phỉ kia.
Đám thổ phỉ Thanh Châu tới Khúc Phụ để tập kích Địch Nhân Kiệt, rõ ràng không hợp lẽ thường, bà lập tức đoán được nguyên nhân trong đó, lại hỏi:
- Là ai sai khiến bọn chúng vậy?
Lý Trân lắc đầu nói:
- Bọn chúng cũng không biết, có một người trả một ngàn lượng vàng để mua cái đầu của Địch tướng quốc, còn ủy thác cho người trung gian đàm phán với bọn chúng, sau này vi thần mới biết, kẻ trung gian đàm phán với bọn chúng cũng bị mất tích rồi, không biết đi đâu nữa. Chuyện này không có bất kỳ mang mối nào cho nên vi thần cũng không biết phải báo cáo với bệ hạ thế nào nữa.
Võ Tắc Thiên đương nhiên là biết Lý Trân không viết dụng ý thực trong bản báo cáo. Trong lòng mọi người đều biết, những kẻ dám ám sát Địch Nhân Kiệt chỉ có mấy người, cho dù điều tra ra được manh mối thì cũng khiến cho triều đình một phen rung chuyển, cho nên Địch Nhân Kiệt giữ vẻ trầm mặc cũng không để bản thân phải khó xử.
Trong lòng Võ Tắc Thiên khẽ thở dài một tiếng rồi nói:
- Thôi chuyện này Trẫm ghi nhớ rồi, ngoài ra Trẫm muốn hỏi ngươi, vụ bắt sống Lý Tận Trung là như thế nào vậy?
Lý Trân biết rằng vụ này không thể giấy Võ Tắc Thiên được, hắn đồng ý hợp tác với Võ Du Nghi cũng chỉ là một thái độ cho có thôi, sớm muộn gì Võ Tắc Thiên sẽ hỏi tới chuyện này. Nhưng trong lòng Lý Trân cũng có phương án, hắn biết rõ bản thân phải trả lời thế nào.
- Hồi bẩm bệ hạ, thực ra chuyện này cũng có một số nguyên nhân ngẫu nhiên. Vi thần lo rằng người Khiết Đan sẽ công kích Du Quan nên mới phái không ít binh sĩ bắc thượng tuần tra, kết quả có một đội tuần tra phát hiện ra quân đội của Lý Tận Trung. Bỉ chức lo rằng quân hậu cần của Quân Đường sẽ gặp tổn thất nên đã thống lĩnh quân đi cứu viện cùng phối hợp với Lý Đa Tộ tướng quân, ngăn quân Khiết Đan ở thung lũng nên đã bắt sống được Lý Tận Trung.
- Những gì hiền chất làm đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng nếu Võ Tam Tư bị bãi tướng, thì trong nhất thời thánh thượng cũng khó tìm được người của Võ thị để thay thế Võ Tam Tư, cuối cùng vẫn sẽ dùng người cũ thôi. Thế hiền chất có cách gì sao?
- Cách gì thì tạm thời vãn bối vẫn chưa nghĩ ra, nhưng Võ Tam Tư cũng có nhiều chỗ hổng, với tai mắt của Nội vệ sẽ tìm được những chuyện gì đó. Chuyện này chờ sau khi hồi kinh thì vãn bối sẽ bắt tay thực thi ngay.
Địch Nhân Kiệt gật đầu. Nếu Võ Tam Tư bị bãi miễn, thì lão sẽ không bị cản trở nữa, sẽ dần dần khôi phục lại sự thanh minh trong triều đình. Lão cũng rất muốn Lý Trân sẽ giúp lão hoàn thành tâm nguyện này.
Cuộc đàm phán tiếp theo cũng không có điều gì bất ngờ cả, dường như Khiết Đan hoàn toàn chấp nhận tất cả những điều kiện của Quân Đường, phóng thích tất cả các tù binh và dân thường bị bắt, dâng lên tội thư cho Đại Đường thiên tử, con trai tù trưởng Khiết Đan phải làm con tin ở Lạc Dương vân vân...
Hạ tuần tháng chín, Võ Tắc Thiên một lần nữa hạ chỉ, phong Địch Nhân Kiệt làm tướng quốc, đảm nhiệm môn hạ Thị lang, Đồng Trung thư môn hạ Bình Chương Sự, Nạp Ngôn, Thạch Túc Chính Đài ngự sử đại phu, ban bào tím, quy đới. Tin tức Địch Nhân Kiệt đảm nhiệm trọng trách tướng quốc khiến triều đình và dân chúng phấn khởi, điều này có nghĩa là những bất ổn bấy lâu trong triều đình sẽ dần dần ổn định.
Cùng lúc này, Lý Trân cũng thoái thác được quân chức đảm nhiệm tạm thời, lại bắt đầu đảm nhiệm chức tướng quân Nội vệ, sẽ cùng với Địch Nhân Kiệt trở về thành Lạc Dương.
Đầu tháng mười, sau khi trải qua hơn hai tháng hành trình ở Liêu Đông, cuối cùng Lý Trân cũng đã trở về Lạc Dương.
So với hai tháng trước, trạng thái tinh thần của Võ Tắc Thiên đã tốt hơn rất nhiều, đôi lông mày vốn dĩ cau có nay cũng đã hòa hoãn trở lại, phía Thổ Phiên mang tới một tin tốt lành, giữa Luận Khâm Lăng và Thổ Phiên Tán Phổ nảy sinh nghi ngờ khiến Luận Khâm Lăng không dám nhắc tới chuyện ở Tứ Trấn An Tây, tỏ vẻ muốn kết hữu hảo với Đại Đường.
Đột Quyết dưới sự bức bách từ Vương Hiếu Kiệt nên cũng đã rời khỏi Hà Tây, hơn nữa Đột Quyết Khả Hãn A Sử Na Mặc Xuyết phái sứ giả vào kinh, có ý muốn làm con trai của Đại Đường hoàng đế, còn muốn con gái của y làm con rể của Đường triều, đồng thời Đột Quyết sẽ trả lại tất cả những dân đen Hà Tây bị bắt đi. Ngoài ra, sứ giả Đột Quyết còn ám thị với Đại Đường, muốn cùng với Quân Đường công kích quân Khiết Đan.
Nhưng điều làm Võ Tắc Thiên vui mừng nhất đó chính là vấn đề Liêu Đông đã được giải quyết, Khiết Đan cũng không còn gây phiền toái mà quy hàng rồi. Nguyên nhân ở đây thì rất nhiều trong đó nguyên nhân mấu chốt nhất đó chính là Lý Tận Trung bị bắt sống. Nói về việc bắt sống Lý Tận Trung thì trong bản báo cáo của Võ Du Nghi lại không tỉ mỉ, viết ra có phần qua loa, dường như có liên quan tới Lý Đa Tộ.
Nhưng Võ Tắc Thiên lại nhận được một tin, Lý Trân thống lĩnh Lư Long quân từng xuất hiện ở Liêu Đông, nhưng trong bản báo cáo của Võ Du Nghi lại không hề đề cấp tới việc đó. Điều này khiến Võ Tắc Thiên không thể không hoài nghi.
Lúc này, Cao Diên Phúc xuất hiện ở cửa thư phòng, cúi người hành lễ nói:
- Bệ hạ, lão nô đã về rồi.
Võ Tắc Thiên quay người lại hỏi:
- Lý Đa Tộ nói gì vậy?
- Hồi bẩm bệ hạ, Lý Đa Tộ không nói thẳng nhưng tham quân Trần Tử Ngang lại nói cho lão nô biết chính là Lý Trân phái người thông báo cho Lý Đa Tộ. Trên thực tế cũng là Lý Trân phát hiện quân Khiết Đan trước. Hắn chặn đứt đường thoát của quân Khiết Đan, bắt Lý Tận Trung làm tù binh nhưng cuối cùng hắn giao Lý Tận Trung cho Kiến An Vương.
Trên khuôn mặt Võ Tắc Thiên lộ ra một nụ cười lạnh lùng, quả nhiên không nằm ngoài sự dự tính của bản thân, bắt được Lý Tận Trung vẫn là quân đội của Lý Trân, cuối cùng Võ Du Nghi lại cuỗm mất công lao nhưng bà không biểu lộ thái độ gì chỉ hỏi:
- Lý Trân đang ở Nội vệ quan nha chứ?
- Chắc giờ này hắn đang ở đó.
- Truyền ý chỉ của Trẫm, truyền Lý Trân lập tức tới ngự thư phòng gặp Trẫm.
Cao Diên Phúc vội vàng đi triệu Lý Trân vào cung. Trong lòng Võ Tắc Thiên vô cùng khó chịu, bà cảm thấy có một sự thất vọng không hề nhỏ. Bà đã ban cho gia tộc Võ thị nhiều cơ hội tốt như vậy thế mà bọn họ không biết nắm bắt lấy. Điều này có thể thấy gia tộc Võ thị không có năng lực gì, với một gia tộc như vậy thì làm sao có thể thống trị giang sơn xã tắc được chứ?
Võ Tắc Thiên khoanh tay đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ xem phải giải quyết chuyện này như thế nào. Bà đương nhiên cũng hiểu rằng Lý Trân và Địch Nhân Kiệt cũng không giao chiến báo, bọn họ đem công lao lần này dâng cho Võ Du Nghi chắc chắc bọn họ đã hiểu được ý đồ của mình. Nhưng Võ Tắc Thiên lại cảm thấy có cái gì đó không thỏa đáng, cái kiểu dâng công như này chỉ có thể là lừa dối bản thân, trong quân đội thì khó mà giấu diếm được, chính điều này sẽ khiến quân đội càng coi thường hành động của gia tộc Võ thị mà thôi.
Nhưng nếu đó không phải là chiến báo của Võ Du Nghi thì trong triều thần gia tộc Võ thị sẽ khó chịu nổi sự mất mặt này, điều này khiến Võ Tắc Thiên vô cùng khó xử.
Lúc này, một tên hoạn quan ở ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, Nội vệ Lý tướng quân đã đến, đang đợi bệ hạ triệu kiến.
Võ Tắc Thiên mỉm cười gật đầu nói:
- Truyền hắn diện kiến.
Một lát sau, Lý Trân nhanh chóng bước vào ngự thư phòng, quỳ một gối hành lễ nói:
- Vi thần tham kiến hoàng đế bệ hạ.
Võ Tắc Thiên thấy so với lần trước hắn gầy và đen đi rất nhiều, biết rằng hắn tới Liêu Đông rất vất vả, trong lòng có chút cảm động liền cười an ủi hắn:
- Hành trình ở Liêu Đông khiến Lý tướng quân cực khổ rồi.
- Vi thần có vất vả một chút cũng không vấn đề gì, quan trọng là hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao phó, không phụ sứ mệnh, vi thần tự cảm thấy cũng khuây khỏa nhiều.
- Nói hay lắm.
Võ Tắc Thiên khen ngợi một câu rồi lại cười nói:
- Suốt dọc đường bảo vệ Địch tướng quốc bắc thượng không gặp phải vấn đề gì chứ?
Lý Trân liền trầm ngâm một lát. Võ Tắc Thiên cũng không phải dạng vừa, lập tức nhìn thấy vẻ do dự của Lý Trân. Vẻ mặt của bà cũng dần dần trầm xuống, hỏi tiếp:
- Lẽ nào giữa đường gặp phải chuyện gì sao?
- Vi thần không dám giấu bệ hạ, ở Khúc Phụ quả thật chúng thần gặp đám thổ phỉ Thanh Châu đột kích, vi thần trước đó đã bố trí nên đã tiêu diệt toàn bộ phiến thổ phỉ kia.
Đám thổ phỉ Thanh Châu tới Khúc Phụ để tập kích Địch Nhân Kiệt, rõ ràng không hợp lẽ thường, bà lập tức đoán được nguyên nhân trong đó, lại hỏi:
- Là ai sai khiến bọn chúng vậy?
Lý Trân lắc đầu nói:
- Bọn chúng cũng không biết, có một người trả một ngàn lượng vàng để mua cái đầu của Địch tướng quốc, còn ủy thác cho người trung gian đàm phán với bọn chúng, sau này vi thần mới biết, kẻ trung gian đàm phán với bọn chúng cũng bị mất tích rồi, không biết đi đâu nữa. Chuyện này không có bất kỳ mang mối nào cho nên vi thần cũng không biết phải báo cáo với bệ hạ thế nào nữa.
Võ Tắc Thiên đương nhiên là biết Lý Trân không viết dụng ý thực trong bản báo cáo. Trong lòng mọi người đều biết, những kẻ dám ám sát Địch Nhân Kiệt chỉ có mấy người, cho dù điều tra ra được manh mối thì cũng khiến cho triều đình một phen rung chuyển, cho nên Địch Nhân Kiệt giữ vẻ trầm mặc cũng không để bản thân phải khó xử.
Trong lòng Võ Tắc Thiên khẽ thở dài một tiếng rồi nói:
- Thôi chuyện này Trẫm ghi nhớ rồi, ngoài ra Trẫm muốn hỏi ngươi, vụ bắt sống Lý Tận Trung là như thế nào vậy?
Lý Trân biết rằng vụ này không thể giấy Võ Tắc Thiên được, hắn đồng ý hợp tác với Võ Du Nghi cũng chỉ là một thái độ cho có thôi, sớm muộn gì Võ Tắc Thiên sẽ hỏi tới chuyện này. Nhưng trong lòng Lý Trân cũng có phương án, hắn biết rõ bản thân phải trả lời thế nào.
- Hồi bẩm bệ hạ, thực ra chuyện này cũng có một số nguyên nhân ngẫu nhiên. Vi thần lo rằng người Khiết Đan sẽ công kích Du Quan nên mới phái không ít binh sĩ bắc thượng tuần tra, kết quả có một đội tuần tra phát hiện ra quân đội của Lý Tận Trung. Bỉ chức lo rằng quân hậu cần của Quân Đường sẽ gặp tổn thất nên đã thống lĩnh quân đi cứu viện cùng phối hợp với Lý Đa Tộ tướng quân, ngăn quân Khiết Đan ở thung lũng nên đã bắt sống được Lý Tận Trung.
Bình luận truyện