Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 372: Huynh muội trở mặt
Vương Nguyên Bảo sửng sốt, trong lòng trở nên nhạy cảm hơn, con mắt giống như bong bóng cá của y liếc qua Lý Tuyền, nghi ngờ hỏi:
- Lý đông chủ, thứ cho ta nghe không có hiểu, đại sự chung thân của em gái ta?
- Đúng vậy! Đệ đệ A Trân của ta ngươi cũng rất quen thuộc! Nó cùng Khinh Ngữ quan hệ vẫn rất tốt, ta nhìn ra được Khinh Ngữ nói rất thích nó, nếu bọn họ có thể…
- Đợi chút!
Vương Nguyên Bảo lớn tiếng ngăn Lý Tuyền lại:
- Lý đông chủ, ta nhớ không lầm, lệnh đệ mấy tháng trước hẳn thành thân rồi! Cưới con gái của Địch tướng quốc, không sai chứ!
Mặt Lý Tuyền có hơi nóng lên, nàng ta thật sự rất khó mở miệng, nếu như Vương gia là gia đình nghèo khổ, vậy căn bản không thành vấn đề, mấu chốt là Vương gia rất cường mạnh, lại là người giàu nhất Trường An, lời cầu hôn này thật sự là khó có thể mở miệng.
- Là như thế này, đệ đệ của ta muốn lấy lệnh muội làm thứ thiếp…
Quả nhiên, không đợi Lý Tuyền nói xong, Vương Nguyên Bảo lập tức giận tím mặt, hung ác nói:
- Vương gia chúng tôi không kham nổi, cũng sẽ không đi làm tiểu thiếp của người ta, ngươi là đang làm nhục Vương gia chúng ta sao?
Lý Tuyền đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng giải thích:
- Quả thật đều là giống nhau, chỉ là trên danh phận thấp hơn tí chút mà thôi, ta bảo đảm…
- Ngươi có thể bảo đảm cái gì?
Vương Nguyên Bảo đứng dậy phất tay áo mà đi, đi đến trên bậc thang lại quay đầu nói:
- Muốn lấy em gái ta cũng có thể, bỏ con gái của Địch gia, cưới hỏi đàng hoàng, nếu không miễn bàn!
Nói xong, Vương Nguyên Bảo nổi giận đùng đùng bỏ đi. Lý Tuyền bị thờ ơ ở trong nhà khách, qua một hồi lâu, nàng ta mới thở ra thật dài, ủ rũ đi về.
Ngay lúc Lý Tuyền vừa mới đi chưa được bao lâu, Vương Khinh Ngữ đang cùng đi với đại tẩu thắp hương trở về. Nàng vốn định hôm nay đi thăm Địch Yến, nhưng bị đại tẩu chèo kéo, nàng cũng không có cách nào, đành phải đợi ngày mai lại đi.
Tuy nhiên nàng vừa mới vào cửa phủ đã nghe người gác cổng nói, Lý Tuyền buổi sáng đã tới, hơn nữa là đến bái phỏng đại ca, trong lòng nàng hơi chút kinh ngạc. Lý Tuyền tới bái phỏng đại ca làm cái gì? Chẳng lẽ lại muốn mua rượu nho từ chỗ đại ca? Cũng sẽ không nha! Vương gia bọn họ ở Lạc Dương lũng đoạn rượu nho, nhưng ở Trường An lại sắp xếp không tốt lắm, cung ứng rượu nho Trường An đã bị Triệu gia quý tộc Quan Lũng lũng đoạn.
Vương Khinh Ngữ suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, nàng quay lại trong phòng mình, chuẩn bị rửa mặt. Nàng ta đi theo đại tẩu ra ngoài một chuyến, trên trán đã lấm tấm giọt mồ hôi, nàng vừa mới ngồi xuống, nha hoàn bên người A Thiến đã thần thần bí bí tiến đến trước nói:
- Cô nương, hôm nay Lý đông chủ đến cầu thân đó.
- Cái gi!
Vương Khinh Ngữ kinh hãi nhảy dựng lên, vội hỏi:
- Cái gì… Cái gì cầu thân, em nói cho rõ ràng đi.
- Lý đông chủ đương nhiên là cầu thân cô nương cho em trai của mình là Lý tướng quân rồi. Em nghe Tiểu Man khách đường nói, lão gia cuối cùng đã cãi vã với Lý đông chủ rồi.
Tim Vương Khinh Ngữ khẩn trương đập bình bịch, nàng nói khẽ với thị nữ:
- Em nhanh đi tìm Tiểu Man đến, ta muốn hỏi kỹ cô ấy, nhanh đi!
Thị nữ chạy đi nhanh như chớp, trong lòng Vương Khinh Ngữ loạn thành một đám, đi qua đi lại trong phòng. Vương Khinh Ngữ rất si tình với Lý Trân, từ sau khi Lý Trân ở đạo quan Tung Sơn cứu nàng một mạng, tình cảm của nàng đã trao cho Lý Trân rồi.
Đáng tiếc Lý Trân chạy ngược chạy xuôi, vẫn luôn ở bên Địch Yến, nàng không có cơ hội, cho nên nàng ký thác toàn bộ lên người Lý Tuyền, lấy lòng tỷ ấy, hy vọng Lý Tuyền có thể giúp mình đạt thành tâm nguyện.
Đáng tiếc cuối cùng Lý Trân vẫn cưới Địch Yến, khiến nàng đau lòng muốn chết, cùng ngày trở về Trường An, quyết tâm đơn độc cả đời, không lập gia đình nữa.
Chẳng qua khi nàng từ nơi Lý Tuyền biết được, Lý Trân được phong làm phó Lưu thủ Tây Kinh, tương lai nhậm chức ở Trường An, lòng nàng vốn đã hết hy vọng lại nảy lên một mầm non mới, nàng rốt cuộc vẫn chưa từ bỏ ý định, nghĩ có thể lui mà cầu tiếp theo, mình có cơ hội gả cho Lý Trân làm bình thê. Chỉ cần nàng cùng Địch Yến sống chung hoà hợp, bản thân lại có tài lực hùng hậu chống đỡ, nàng cũng sẽ không phải không có địa vị.
Vương Khinh Ngữ lại bắt đầu tích cực kết giao cùng Địch Yến, hai người quan hệ vô cùng tốt, có thể nói tình như tỷ muội. Hơn nữa Địch Yến có đôi khi rảnh rỗi sẽ biểu lộ ra ý niệm nguyện ý tiếp nhận nàng, điều này làm cho Vương Khinh Ngữ nhìn thấy hy vọng. Không ngờ hôm nay vừa lúc nàng không ở nhà, Tuyền đại tỷ đã tới cầu thân, rõ ràng còn cùng huynh trưởng cãi vã, trong nội tâm nàng mơ hồ cảm thấy không ổn.
Lúc này, thị nữ dẫn theo nha hoàn Tiểu Man dâng trà ở khách đường bước nhanh đi đến. Vương Khinh Ngữ kéo cổ tay nàng ta hỏi:
- Em nói cho ta, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Man bởi vì đứng ở sau tấm bình phong chuẩn bị bất cứ lúc nào hầu hạ dâng trà, cho nên nàng nghe được cuộc cãi vã giữa lão gia cùng Lý đông chủ. Trong nội tâm nàng khẩn trương, lắp bắp thuật lại đối thoại của hai người lại một lần, cuối cùng nói:
- Thái độ lão gia rất hung dữ, một chút đường sống đều không có, Lý đông chủ ngồi đã lâu, mới chậm rãi đi về, em nghe thấy nàng ta thở dài.
Vương Khinh Ngữ nghe xong tức khắc tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đi nhanh đến nội đường. Đi đến nội đường, chỉ thấy đại ca đang cùng đại tẩu ngồi đối diện uống trả. Vương Khinh Ngữ kiềm chế lửa giận hỏi:
- Hôm nay Tuyền đại tỷ tới đây, vì sao đại ca vô lễ như thế?
Vương Nguyên Bảo biết rằng em gái sẽ đến gây chuyện, y lạnh lùng nói:
- Ta sao có thể vô lễ với nàng ta, nàng ta là đại tỷ của Lý tướng quân, ta dám vô lễ với nàng ta sao?
- Huynh còn nói không có vô lễ với tỷ ấy, huynh còn đuổi người ta ra cửa phủ, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Vương gia sao?
Vương Nguyên Bảo giận dữ:
- Ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó, không có nhân sao có thể có quả, là nàng ta nhục mạ Vương gia trước, em gái của Vương Trụ Quốc ta sao có thể làm thiếp nhà người ta.
- Hừ! Nói nghe rất hay, gả ta cho cái con quỷ bệnh lao kia làm tiểu thiếp, chẳng lẽ không phải chủ ý của huynh sao? Trưởng Tôn gia nói không cho phép thu hồi hôn nhân, anh rắm cũng không dám thả một cái, ta ngay cả goá phủ trước khi cưới cũng không bằng, là vợ trước khi cưới, cả đời ta đều bị huỷ, anh chẳng lẽ không biết sao?
Nói đến đây, nước mắt Vương Khinh Ngữ ào ra, lúc trước nàng cho rằng là được gả làm vợ cho đứa con thứ ba của Trưởng Tôn Diên, sau lại mới biết, đó là quỷ bệnh lao, hơn nữa trong nhà còn vợ con, chẳng qua là cưới mình để xung hỉ. Đại ca vì lấy lòng gia tộc Trưởng Tôn, đã lén lút tự đồng ý rồi, kết quả nàng còn chưa có gả đi, quỷ bệnh lao kia đã bệnh chết, khiến cho mình đã vô ích cõng lấy thân phận quả phụ.
Những điều này, nàng đều vì tình cảm anh ruột mà tha thứ y, không ngờ rằng hạnh phúc bản thân đến lúc gặp được, y lại bắt đầu cản trở, muốn lần nữa phá huỷ.
Thê tử ngồi bên cạnh Vương Nguyên Bảo có chút nhịn không được, không hài lòng nói:
- Khinh Ngữ, sao muội có thể nói như vậy với đại ca?
- Đại tẩu, tẩu không biết rõ, nhưng trong lòng ta rất rõ ràng đại ca đưa ra chủ ý gì, y là muốn tặng ta cho con trai của Tương Vương, đại ca, ta không nói sai chứ!
Một câu của Vương Khinh Ngữ chọc trúng tâm sự của Vương Nguyên Bảo, y quả thật cũng không phải bởi vì Lý Trân muốn lấy Vương Khinh Ngữ làm thiếp mà tức giận, mà là y có ý đồ khác. Từ mấy tháng trước, Lý Thành Khí gặp được em gái, lập tức có chút hồn bay phách lạc, đã bị y nhìn thấy. Y đã một lòng muốn tặng em gái cho Lý Thành Khí làm thiếp.
Y nghĩ rất hay, nếu như Tương Vương Lý Đán đăng cơ làm đế, như vậy trưởng tử Lý Thành Khí chính là Thái tử, tương lại sẽ trở thành Hoàng đế Đại Đường, em gái sẽ trở thành Hoàng phi, gia tộc bọn họ đương nhiên là hoàng thân quốc thích rồi, cho nên mấy tháng nay y vẫn đang tính toán chuyện này.
Y ngay cả nằm mơ cũng thành hoàng thân. Cũng chính là nguyên nhân này, y giao thiệp với người khác đều trở nên rất ngạo mạn, sẵn sàng mua danh hiệu hoàng thân.
Không ngờ Lý Tuyền đến trước nhà cầu hôn, điều này làm cho y sao có thể không giận tím mặt.
Trên mặt Vương Nguyên Bảo có chút kìm không đặng, sắt mặt đen sạm đi nói:
- Ta là tốt cho muội. Lý Trân chẳng qua là một tên tướng quèn, mà Quận vương Thọ Xuân là con trai trưởng của Tương Vương, muộigả cho gã, tốt hơn gả cho Lý Trân, muội cũng đừng ngu ngốc nữa.
- Huynh nào đâu phải vì ta? Huynh là vì bản thân!
Vương Khinh Ngữ đau khổ bụm mặt khóc lên, xoay người rồi bỏ chạy. Nhìn bóng dáng nàng chạy xa, thê tử Vương Nguyên Bảo lo lắng nói:
- Lão gia, không bằng tôi đi nói chuyện với muội ấy lần nữa! Khuyên muội ấy hồi tâm chuyển ý.
Vương Nguyên Bảo khoát tay, rất ngang ngạnh nói:
- Chuyện này không có cái gì để nói, nó có thích hay không cũng không sao cả, hôn sự của nó cần phải để ta làm chủ!
Nửa đêm, Vương Nguyên Bảo đang ở thư phòng viết thư cho Lý Thành Khí, suy nghĩ dùng từ như thế nào thật khiêm tốn, biểu đạt như thế nào đồng ý tặng em gái để khuấy động tâm tình gã, đúng lúc này, vợ y vội vã chạy tới nói:
- Lão gia, Khinh Ngữ bỏ nhà đi ra ngoài rồi.
- Cái gì?
Vương Nguyên Bảo ngây dại, y vội hỏi:
- Chuyện khi nào?
- Không quá một canh giờ, muội ấy thu dọn vật phẩm tuỳ thân, mang theo thị nữ bên người đi rồi, người gác cổng cũng không biết muội ấy đi nơi nào?
- Khốn khiếp!
Vương Nguyên Bảo tức giận đến cái mũi cũng cong queo, y cầm nghiên mực lên quẳng nặng nề xuống đất, rướn cổ họng rít gào nói:
- Đi tìm cho ta, tất cả mọi người đều đi tìm, cần phải tìm nó trở về!
Trong Vương phủ loạn thành một đám, tất cả gia đinh đều bị triệu tập đến, Vương Nguyên Bảo tay cầm mộc côn quát:
- Lập tức chia nhau đi tìm, cần phải tìm nó trở về, nếu như tìm không thấy người, các ngươi cũng đừng quay về nữa.
Bọn gia đinh đáp lời một tiếng, chia nhau đi ra cửa, ba người một nhóm, năm người một đội, tìm kiếm trong mỗi khách điếm ở Trường An, huyên náo thành Trường An gà chó không yên. Vương Nguyên Bảo tâm phiền ý loạn, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên em gái cãi lại mệnh lệnh của mình, nhưng lần này là quan trọng như vậy.
Quả thật Vương Nguyên Bảo rất hoài nghi em gái đã trốn đến trong phủ Lý Tuyền, thậm chí đang trốn trong phủ Lý Trân, nhưng y lại không dám đi điều tra, y sợ bị binh lính giết chết.
Lúc này, vợ lại khuyên y lần nữa:
- Lão gia, bảo tất cả mọi người trở về đi! Như vậy không dược, ngày mai cả Trường An đều biết rõ chuyện này, chúng ta sẽ mất hết mặt mũi đó!
Vương Nguyên Bảo ngẫm lại, mình thật sự quá vọng động rồi, hơn nữa em gái không có khả năng đi khách điếm gì, y đành phải nói với quản gia:
- Đi đều gọi tất cả mọi người quay về, không cần tìm nữa.
Quản gia đang chờ những lời này của y, tức khắc chạy như bay.
Vương Nguyên Bảo khoanh tay đi qua đi lại ở trong hàng lang, cuối cùng y quyết định chắc chắn, ra lệnh:
- Chuẩn bị ngựa cho ta! Ta đi Phường Tuyên Dương.
Ngoại trừ trực tiếp cùng Lý Trân ngả bài, y thật sự không thể nghĩ được còn có biện pháp gì nữa. Y thà rằng đắc tội Lý Trân, cũng tuyệt không muốn làm cho mộng hoàng thân của mình tan biến.
Không bao lâu, tôi tớ dắt đến một con ngựa, Vương Nguyên Bảo trở mình lên ngựa, mang theo vài tên tuỳ tùng chạy về phía Phường Tuyên Dương.
Cũng là đúng dịp, còn chưa tới Phường Tuyên Dương, mới đến phụ cận phía đông chợ, Vương Nguyên Bảo vừa lúc gặp được ngay mặt Lý Trân đang tuần tra.
Quyền lực tuần tra Trường An là thuộc về Lý Trân, lúc này vẫn chưa đến giờ hợi, cách giờ đóng cửa phường còn một chút thời gian, Lý Trân cũng giống như bình thường đang tuần tra đường cái, vừa lúc gặp được Vương Nguyên Bảo.
- Đây không phải Vương đông chủ sao?
Lý Trân giục ngựa tiến đến trước cười hỏi:
- Nghe nói gia đinh quý phủ đang tìm người khắp nơi, chuyện gì xảy ra?
- Biết rõ còn cố hỏi!
Vương Nguyên Bảo nhìn chằm chằm Lý Trân nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thiên hạ trốn không thoát một chữ “Lý”, ngươi cho dù là Vương gia Đại tướng quân, cũng không có thể dùng mạnh ép lấy dân nữ!
Trong lòng Lý Trân hơi có chút không vui, người này nói chuyện làm sao, hắn kiềm chế được sự không hài lòng nói:
- Vương đông chủ, ta không rõ ngươi đang nói cái gì?
- Hừ! Vậy ta đây nói rõ, ta tuyệt sẽ không gả em gái cho ngươi, ngươi đừng có nằm mộng!
- Ngươi nói Khinh Ngữ?
Lý Trân có chút kịp phản ứng:
- Các ngươi là đang tìm Khinh Ngữ phải không?
- Đương nhiên! Nó bỏ nhà đi rồi. Lý Trân, ngươi giao trả nó lại cho ta, ta cũng lập tức dừng lại, nếu không ta sẽ đến Tương Vương tố cáo ngươi, muội muội là muốn gả cho Thọ Xuân Quận Vương, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng.
Lý Trân hoàn toàn hiểu rõ, nhất định Vương Khinh Ngữ cùng Vương Nguyên Bảo đã xảy ra mâu thuẫn, mới bỏ nhà trốn đi. Trong lòng Lý Trân cũng căm tức, lạnh lùng nói:
- Vương Nguyên Bảo, ta niệm tình ngươi tìm kiếm thân nhân nóng vội, ta có thể không truy cứu ngươi tội phạm thượng, nếu như ngươi còn dám nói xằng nói bậy, xem ta trị tội ngươi như thế nào!
Đúng lúc này, trống lớn báo hiệu đóng cửa Phường gõ ầm ầm, Vương Nguyên Bảo đành chịu, nếu như không đi Lý Trân sẽ tìm được tội bản thân trái với lệnh cấm đi lại ban đêm, y trừng mắt nhìn Lý Trân, quay đầu ngựa đi.
- Chúng ta trở về!
Lý Trân trông thấy Vương Nguyên Bảo đi xa, hắn trầm tư một lát, quay đầu ngựa lại chạy về phía Phường Tuyên Dương. Hắn cũng không yên lòng về Vương Khinh Ngữ.
- Lý đông chủ, thứ cho ta nghe không có hiểu, đại sự chung thân của em gái ta?
- Đúng vậy! Đệ đệ A Trân của ta ngươi cũng rất quen thuộc! Nó cùng Khinh Ngữ quan hệ vẫn rất tốt, ta nhìn ra được Khinh Ngữ nói rất thích nó, nếu bọn họ có thể…
- Đợi chút!
Vương Nguyên Bảo lớn tiếng ngăn Lý Tuyền lại:
- Lý đông chủ, ta nhớ không lầm, lệnh đệ mấy tháng trước hẳn thành thân rồi! Cưới con gái của Địch tướng quốc, không sai chứ!
Mặt Lý Tuyền có hơi nóng lên, nàng ta thật sự rất khó mở miệng, nếu như Vương gia là gia đình nghèo khổ, vậy căn bản không thành vấn đề, mấu chốt là Vương gia rất cường mạnh, lại là người giàu nhất Trường An, lời cầu hôn này thật sự là khó có thể mở miệng.
- Là như thế này, đệ đệ của ta muốn lấy lệnh muội làm thứ thiếp…
Quả nhiên, không đợi Lý Tuyền nói xong, Vương Nguyên Bảo lập tức giận tím mặt, hung ác nói:
- Vương gia chúng tôi không kham nổi, cũng sẽ không đi làm tiểu thiếp của người ta, ngươi là đang làm nhục Vương gia chúng ta sao?
Lý Tuyền đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng giải thích:
- Quả thật đều là giống nhau, chỉ là trên danh phận thấp hơn tí chút mà thôi, ta bảo đảm…
- Ngươi có thể bảo đảm cái gì?
Vương Nguyên Bảo đứng dậy phất tay áo mà đi, đi đến trên bậc thang lại quay đầu nói:
- Muốn lấy em gái ta cũng có thể, bỏ con gái của Địch gia, cưới hỏi đàng hoàng, nếu không miễn bàn!
Nói xong, Vương Nguyên Bảo nổi giận đùng đùng bỏ đi. Lý Tuyền bị thờ ơ ở trong nhà khách, qua một hồi lâu, nàng ta mới thở ra thật dài, ủ rũ đi về.
Ngay lúc Lý Tuyền vừa mới đi chưa được bao lâu, Vương Khinh Ngữ đang cùng đi với đại tẩu thắp hương trở về. Nàng vốn định hôm nay đi thăm Địch Yến, nhưng bị đại tẩu chèo kéo, nàng cũng không có cách nào, đành phải đợi ngày mai lại đi.
Tuy nhiên nàng vừa mới vào cửa phủ đã nghe người gác cổng nói, Lý Tuyền buổi sáng đã tới, hơn nữa là đến bái phỏng đại ca, trong lòng nàng hơi chút kinh ngạc. Lý Tuyền tới bái phỏng đại ca làm cái gì? Chẳng lẽ lại muốn mua rượu nho từ chỗ đại ca? Cũng sẽ không nha! Vương gia bọn họ ở Lạc Dương lũng đoạn rượu nho, nhưng ở Trường An lại sắp xếp không tốt lắm, cung ứng rượu nho Trường An đã bị Triệu gia quý tộc Quan Lũng lũng đoạn.
Vương Khinh Ngữ suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, nàng quay lại trong phòng mình, chuẩn bị rửa mặt. Nàng ta đi theo đại tẩu ra ngoài một chuyến, trên trán đã lấm tấm giọt mồ hôi, nàng vừa mới ngồi xuống, nha hoàn bên người A Thiến đã thần thần bí bí tiến đến trước nói:
- Cô nương, hôm nay Lý đông chủ đến cầu thân đó.
- Cái gi!
Vương Khinh Ngữ kinh hãi nhảy dựng lên, vội hỏi:
- Cái gì… Cái gì cầu thân, em nói cho rõ ràng đi.
- Lý đông chủ đương nhiên là cầu thân cô nương cho em trai của mình là Lý tướng quân rồi. Em nghe Tiểu Man khách đường nói, lão gia cuối cùng đã cãi vã với Lý đông chủ rồi.
Tim Vương Khinh Ngữ khẩn trương đập bình bịch, nàng nói khẽ với thị nữ:
- Em nhanh đi tìm Tiểu Man đến, ta muốn hỏi kỹ cô ấy, nhanh đi!
Thị nữ chạy đi nhanh như chớp, trong lòng Vương Khinh Ngữ loạn thành một đám, đi qua đi lại trong phòng. Vương Khinh Ngữ rất si tình với Lý Trân, từ sau khi Lý Trân ở đạo quan Tung Sơn cứu nàng một mạng, tình cảm của nàng đã trao cho Lý Trân rồi.
Đáng tiếc Lý Trân chạy ngược chạy xuôi, vẫn luôn ở bên Địch Yến, nàng không có cơ hội, cho nên nàng ký thác toàn bộ lên người Lý Tuyền, lấy lòng tỷ ấy, hy vọng Lý Tuyền có thể giúp mình đạt thành tâm nguyện.
Đáng tiếc cuối cùng Lý Trân vẫn cưới Địch Yến, khiến nàng đau lòng muốn chết, cùng ngày trở về Trường An, quyết tâm đơn độc cả đời, không lập gia đình nữa.
Chẳng qua khi nàng từ nơi Lý Tuyền biết được, Lý Trân được phong làm phó Lưu thủ Tây Kinh, tương lai nhậm chức ở Trường An, lòng nàng vốn đã hết hy vọng lại nảy lên một mầm non mới, nàng rốt cuộc vẫn chưa từ bỏ ý định, nghĩ có thể lui mà cầu tiếp theo, mình có cơ hội gả cho Lý Trân làm bình thê. Chỉ cần nàng cùng Địch Yến sống chung hoà hợp, bản thân lại có tài lực hùng hậu chống đỡ, nàng cũng sẽ không phải không có địa vị.
Vương Khinh Ngữ lại bắt đầu tích cực kết giao cùng Địch Yến, hai người quan hệ vô cùng tốt, có thể nói tình như tỷ muội. Hơn nữa Địch Yến có đôi khi rảnh rỗi sẽ biểu lộ ra ý niệm nguyện ý tiếp nhận nàng, điều này làm cho Vương Khinh Ngữ nhìn thấy hy vọng. Không ngờ hôm nay vừa lúc nàng không ở nhà, Tuyền đại tỷ đã tới cầu thân, rõ ràng còn cùng huynh trưởng cãi vã, trong nội tâm nàng mơ hồ cảm thấy không ổn.
Lúc này, thị nữ dẫn theo nha hoàn Tiểu Man dâng trà ở khách đường bước nhanh đi đến. Vương Khinh Ngữ kéo cổ tay nàng ta hỏi:
- Em nói cho ta, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Man bởi vì đứng ở sau tấm bình phong chuẩn bị bất cứ lúc nào hầu hạ dâng trà, cho nên nàng nghe được cuộc cãi vã giữa lão gia cùng Lý đông chủ. Trong nội tâm nàng khẩn trương, lắp bắp thuật lại đối thoại của hai người lại một lần, cuối cùng nói:
- Thái độ lão gia rất hung dữ, một chút đường sống đều không có, Lý đông chủ ngồi đã lâu, mới chậm rãi đi về, em nghe thấy nàng ta thở dài.
Vương Khinh Ngữ nghe xong tức khắc tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đi nhanh đến nội đường. Đi đến nội đường, chỉ thấy đại ca đang cùng đại tẩu ngồi đối diện uống trả. Vương Khinh Ngữ kiềm chế lửa giận hỏi:
- Hôm nay Tuyền đại tỷ tới đây, vì sao đại ca vô lễ như thế?
Vương Nguyên Bảo biết rằng em gái sẽ đến gây chuyện, y lạnh lùng nói:
- Ta sao có thể vô lễ với nàng ta, nàng ta là đại tỷ của Lý tướng quân, ta dám vô lễ với nàng ta sao?
- Huynh còn nói không có vô lễ với tỷ ấy, huynh còn đuổi người ta ra cửa phủ, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Vương gia sao?
Vương Nguyên Bảo giận dữ:
- Ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó, không có nhân sao có thể có quả, là nàng ta nhục mạ Vương gia trước, em gái của Vương Trụ Quốc ta sao có thể làm thiếp nhà người ta.
- Hừ! Nói nghe rất hay, gả ta cho cái con quỷ bệnh lao kia làm tiểu thiếp, chẳng lẽ không phải chủ ý của huynh sao? Trưởng Tôn gia nói không cho phép thu hồi hôn nhân, anh rắm cũng không dám thả một cái, ta ngay cả goá phủ trước khi cưới cũng không bằng, là vợ trước khi cưới, cả đời ta đều bị huỷ, anh chẳng lẽ không biết sao?
Nói đến đây, nước mắt Vương Khinh Ngữ ào ra, lúc trước nàng cho rằng là được gả làm vợ cho đứa con thứ ba của Trưởng Tôn Diên, sau lại mới biết, đó là quỷ bệnh lao, hơn nữa trong nhà còn vợ con, chẳng qua là cưới mình để xung hỉ. Đại ca vì lấy lòng gia tộc Trưởng Tôn, đã lén lút tự đồng ý rồi, kết quả nàng còn chưa có gả đi, quỷ bệnh lao kia đã bệnh chết, khiến cho mình đã vô ích cõng lấy thân phận quả phụ.
Những điều này, nàng đều vì tình cảm anh ruột mà tha thứ y, không ngờ rằng hạnh phúc bản thân đến lúc gặp được, y lại bắt đầu cản trở, muốn lần nữa phá huỷ.
Thê tử ngồi bên cạnh Vương Nguyên Bảo có chút nhịn không được, không hài lòng nói:
- Khinh Ngữ, sao muội có thể nói như vậy với đại ca?
- Đại tẩu, tẩu không biết rõ, nhưng trong lòng ta rất rõ ràng đại ca đưa ra chủ ý gì, y là muốn tặng ta cho con trai của Tương Vương, đại ca, ta không nói sai chứ!
Một câu của Vương Khinh Ngữ chọc trúng tâm sự của Vương Nguyên Bảo, y quả thật cũng không phải bởi vì Lý Trân muốn lấy Vương Khinh Ngữ làm thiếp mà tức giận, mà là y có ý đồ khác. Từ mấy tháng trước, Lý Thành Khí gặp được em gái, lập tức có chút hồn bay phách lạc, đã bị y nhìn thấy. Y đã một lòng muốn tặng em gái cho Lý Thành Khí làm thiếp.
Y nghĩ rất hay, nếu như Tương Vương Lý Đán đăng cơ làm đế, như vậy trưởng tử Lý Thành Khí chính là Thái tử, tương lại sẽ trở thành Hoàng đế Đại Đường, em gái sẽ trở thành Hoàng phi, gia tộc bọn họ đương nhiên là hoàng thân quốc thích rồi, cho nên mấy tháng nay y vẫn đang tính toán chuyện này.
Y ngay cả nằm mơ cũng thành hoàng thân. Cũng chính là nguyên nhân này, y giao thiệp với người khác đều trở nên rất ngạo mạn, sẵn sàng mua danh hiệu hoàng thân.
Không ngờ Lý Tuyền đến trước nhà cầu hôn, điều này làm cho y sao có thể không giận tím mặt.
Trên mặt Vương Nguyên Bảo có chút kìm không đặng, sắt mặt đen sạm đi nói:
- Ta là tốt cho muội. Lý Trân chẳng qua là một tên tướng quèn, mà Quận vương Thọ Xuân là con trai trưởng của Tương Vương, muộigả cho gã, tốt hơn gả cho Lý Trân, muội cũng đừng ngu ngốc nữa.
- Huynh nào đâu phải vì ta? Huynh là vì bản thân!
Vương Khinh Ngữ đau khổ bụm mặt khóc lên, xoay người rồi bỏ chạy. Nhìn bóng dáng nàng chạy xa, thê tử Vương Nguyên Bảo lo lắng nói:
- Lão gia, không bằng tôi đi nói chuyện với muội ấy lần nữa! Khuyên muội ấy hồi tâm chuyển ý.
Vương Nguyên Bảo khoát tay, rất ngang ngạnh nói:
- Chuyện này không có cái gì để nói, nó có thích hay không cũng không sao cả, hôn sự của nó cần phải để ta làm chủ!
Nửa đêm, Vương Nguyên Bảo đang ở thư phòng viết thư cho Lý Thành Khí, suy nghĩ dùng từ như thế nào thật khiêm tốn, biểu đạt như thế nào đồng ý tặng em gái để khuấy động tâm tình gã, đúng lúc này, vợ y vội vã chạy tới nói:
- Lão gia, Khinh Ngữ bỏ nhà đi ra ngoài rồi.
- Cái gì?
Vương Nguyên Bảo ngây dại, y vội hỏi:
- Chuyện khi nào?
- Không quá một canh giờ, muội ấy thu dọn vật phẩm tuỳ thân, mang theo thị nữ bên người đi rồi, người gác cổng cũng không biết muội ấy đi nơi nào?
- Khốn khiếp!
Vương Nguyên Bảo tức giận đến cái mũi cũng cong queo, y cầm nghiên mực lên quẳng nặng nề xuống đất, rướn cổ họng rít gào nói:
- Đi tìm cho ta, tất cả mọi người đều đi tìm, cần phải tìm nó trở về!
Trong Vương phủ loạn thành một đám, tất cả gia đinh đều bị triệu tập đến, Vương Nguyên Bảo tay cầm mộc côn quát:
- Lập tức chia nhau đi tìm, cần phải tìm nó trở về, nếu như tìm không thấy người, các ngươi cũng đừng quay về nữa.
Bọn gia đinh đáp lời một tiếng, chia nhau đi ra cửa, ba người một nhóm, năm người một đội, tìm kiếm trong mỗi khách điếm ở Trường An, huyên náo thành Trường An gà chó không yên. Vương Nguyên Bảo tâm phiền ý loạn, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên em gái cãi lại mệnh lệnh của mình, nhưng lần này là quan trọng như vậy.
Quả thật Vương Nguyên Bảo rất hoài nghi em gái đã trốn đến trong phủ Lý Tuyền, thậm chí đang trốn trong phủ Lý Trân, nhưng y lại không dám đi điều tra, y sợ bị binh lính giết chết.
Lúc này, vợ lại khuyên y lần nữa:
- Lão gia, bảo tất cả mọi người trở về đi! Như vậy không dược, ngày mai cả Trường An đều biết rõ chuyện này, chúng ta sẽ mất hết mặt mũi đó!
Vương Nguyên Bảo ngẫm lại, mình thật sự quá vọng động rồi, hơn nữa em gái không có khả năng đi khách điếm gì, y đành phải nói với quản gia:
- Đi đều gọi tất cả mọi người quay về, không cần tìm nữa.
Quản gia đang chờ những lời này của y, tức khắc chạy như bay.
Vương Nguyên Bảo khoanh tay đi qua đi lại ở trong hàng lang, cuối cùng y quyết định chắc chắn, ra lệnh:
- Chuẩn bị ngựa cho ta! Ta đi Phường Tuyên Dương.
Ngoại trừ trực tiếp cùng Lý Trân ngả bài, y thật sự không thể nghĩ được còn có biện pháp gì nữa. Y thà rằng đắc tội Lý Trân, cũng tuyệt không muốn làm cho mộng hoàng thân của mình tan biến.
Không bao lâu, tôi tớ dắt đến một con ngựa, Vương Nguyên Bảo trở mình lên ngựa, mang theo vài tên tuỳ tùng chạy về phía Phường Tuyên Dương.
Cũng là đúng dịp, còn chưa tới Phường Tuyên Dương, mới đến phụ cận phía đông chợ, Vương Nguyên Bảo vừa lúc gặp được ngay mặt Lý Trân đang tuần tra.
Quyền lực tuần tra Trường An là thuộc về Lý Trân, lúc này vẫn chưa đến giờ hợi, cách giờ đóng cửa phường còn một chút thời gian, Lý Trân cũng giống như bình thường đang tuần tra đường cái, vừa lúc gặp được Vương Nguyên Bảo.
- Đây không phải Vương đông chủ sao?
Lý Trân giục ngựa tiến đến trước cười hỏi:
- Nghe nói gia đinh quý phủ đang tìm người khắp nơi, chuyện gì xảy ra?
- Biết rõ còn cố hỏi!
Vương Nguyên Bảo nhìn chằm chằm Lý Trân nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thiên hạ trốn không thoát một chữ “Lý”, ngươi cho dù là Vương gia Đại tướng quân, cũng không có thể dùng mạnh ép lấy dân nữ!
Trong lòng Lý Trân hơi có chút không vui, người này nói chuyện làm sao, hắn kiềm chế được sự không hài lòng nói:
- Vương đông chủ, ta không rõ ngươi đang nói cái gì?
- Hừ! Vậy ta đây nói rõ, ta tuyệt sẽ không gả em gái cho ngươi, ngươi đừng có nằm mộng!
- Ngươi nói Khinh Ngữ?
Lý Trân có chút kịp phản ứng:
- Các ngươi là đang tìm Khinh Ngữ phải không?
- Đương nhiên! Nó bỏ nhà đi rồi. Lý Trân, ngươi giao trả nó lại cho ta, ta cũng lập tức dừng lại, nếu không ta sẽ đến Tương Vương tố cáo ngươi, muội muội là muốn gả cho Thọ Xuân Quận Vương, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng.
Lý Trân hoàn toàn hiểu rõ, nhất định Vương Khinh Ngữ cùng Vương Nguyên Bảo đã xảy ra mâu thuẫn, mới bỏ nhà trốn đi. Trong lòng Lý Trân cũng căm tức, lạnh lùng nói:
- Vương Nguyên Bảo, ta niệm tình ngươi tìm kiếm thân nhân nóng vội, ta có thể không truy cứu ngươi tội phạm thượng, nếu như ngươi còn dám nói xằng nói bậy, xem ta trị tội ngươi như thế nào!
Đúng lúc này, trống lớn báo hiệu đóng cửa Phường gõ ầm ầm, Vương Nguyên Bảo đành chịu, nếu như không đi Lý Trân sẽ tìm được tội bản thân trái với lệnh cấm đi lại ban đêm, y trừng mắt nhìn Lý Trân, quay đầu ngựa đi.
- Chúng ta trở về!
Lý Trân trông thấy Vương Nguyên Bảo đi xa, hắn trầm tư một lát, quay đầu ngựa lại chạy về phía Phường Tuyên Dương. Hắn cũng không yên lòng về Vương Khinh Ngữ.
Bình luận truyện