Đại Đường Đạo Soái

Chương 237: Thắng lợi huy hoàng



Vạn mã lao nhanh chỉ là từ ngữ hình dung thanh thế to lớn từ trước tới nay, bởi vì cảnh tượng hàng vạn chiến mã cùng nhau điên dại phóng tới trước thật sự vô cùng đồ sộ, thanh thế chấn động thiên không.

Mới vạn mã đã đạt tới khả năng như vậy, nếu như mười vạn thì thế nào?

Tây Đột Quyết nằm ở địa phương thảo nguyên nguồn nước đẹp nhất Tây Vực, mà Tây Vực lại vô cùng thừa thãi ngựa hơn xa phương bắc. Cho nên lúc hành quân tác chiến một binh sĩ lại có hai thớt chiến mã đi cùng là chuyện thật bình thường, bảy vạn đại quân, ít nhất cũng tụ tập hơn mười vạn chiến mã.

Lửa là thiên địch của súc sinh, mặc dù là loại mãnh thú như hổ lang cũng không tránh thoát tập tính sợ lửa, huống chi là một chiến mã? Gặp binh mã của Đỗ Hà phóng hỏa xua đuổi, từng thớt ngựa phóng chạy như điên xông thẳng vào Xích Đình Cốc.

Bọn họ đều bất chấp kẻ địch, chỉ không ngừng hô quát xua đuổi đàn ngựa lao đi.

Đây chính là điểm mấu chốt nhất trong toàn bộ chiến thuật của Đỗ Hà, cũng là một bước ảo diệu nhất.

Dùng sáu ngàn người muốn rung chuyển bảy vạn đại quân được phòng thủ nghiêm mật, đây là chuyện viển vông hoang đường.

Nhưng mười vạn thớt chiến mã điên dại bị lửa thiêu muốn làm được chuyện này thật sự đơn giản, đây cũng giống như mười vạn thiên binh, mười vạn thiên binh từ trời giáng xuống.

Mười vạn chiến mã bị hơn sáu ngàn binh mã xua đuổi trực tiếp đánh thẳng vào quân doanh của Tây Đột Quyết.

Bởi vì đại quân của Hầu Quân Tập còn chậm chạp chưa đến, những ngày này đại quân Tây Đột Quyết ngoại trừ xây dựng công sự phòng ngự bên ngoài, cũng không có chuyện gì để làm, lòng cảnh giới đã sớm không còn, lại ở đêm khuya trời đông giá rét, cả quân doanh đều đã ngủ say sưa.

Ngay khi bọn hắn bị mười vạn chiến mã lao nhanh tạo ra thanh âm ầm ầm làm bừng tỉnh, còn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn chưa kịp đi ra khỏi lều đã bị đàn ngựa giẫm thành thịt nát, lều vải màu xám lập tức bị nhuộm thành màu đỏ tím. Từng tốp binh sĩ trong lều vội vàng chui ra chống cự, gặp tình cảnh trước mắt cả đám đều sợ tới mức kinh hoàng, quay đầu bỏ chạy. Bọn họ tưởng rằng có quân địch đột kích đang có ý định nghênh chiến. Nhưng khi nhìn thấy đàn ngựa đang điên cuồng xông tới như nước thủy triều, ở đâu còn lòng chống cự?

Chỉ là hai đùi làm sao chạy qua bốn chân?

Còn chưa chạy được vài bước, liền bị đàn ngựa đánh bay ra ngoài, sau đó người trước theo gót, trở thành thịt vụn.

Đàn ngựa đại quy mô hạo hạo đãng đãng gặp binh phá binh, gặp tướng đụng tướng, mặc cho ngươi võ nghệ cao cường bao nhiêu, đối mặt một thớt chiến mã đang điên dại đâm tới cũng chỉ còn con đường chết.

Càng thêm lợi hại chính là thớt chiến mã bốc cháy lại bị biến thành mồi lửa, mao lông là vật dễ bị thiêu đốt nhất, bị chen chúc lẫn nhau, ngọn lửa càng nhanh chóng lan tràn.

Một thớt, hai, năm, mười, trăm, ngàn, vạn…

Trong thời gian thật ngắn hơn vạn chiến mã bị ảnh hưởng đến, hơn vạn mồi lửa mạnh mẽ đâm thẳng vào quân doanh kẻ địch.

Vừa chạm phải doanh trướng ngay lập tức ngọn lửa đều bốc cháy lên, hỏa diễm hừng hực phóng lên trời, thanh thế khiến người cực kỳ kinh hãi.

Đỗ Hà nhìn thấy kiệt tác của mình, thoải mái cười lớn, một tay cầm Bàn Long kiếm giết chóc địch nhân còn sống sót, tay kia nắm lấy bó đuốc xua đuổi chiến mã, cực kỳ đắc ý.

Một chiêu này uy lực cực kỳ kinh người, khiến đối phương người ngã ngựa đổ, tứ tán bỏ chạy.

Chỉ qua không bao nhiêu thời gian, mười vạn thiên binh không ai địch nổi đã xuyên vào trung tâm địch doanh, chiến mã đạp lên vô số thi thể, không ngừng hướng doanh trại Tây Đột Quyết tràn vào, san thành bình địa dễ như trở bàn tay.

Những địa phương đàn ngựa trải qua đều dấy lên liệt hỏa hừng hực, toàn bộ Xích Đình Cốc đã bị liệt hỏa vây kín.

Khi binh mã của Đỗ Hà vọt tới cửa quân doanh Tây Đột Quyết liền ngừng lại, không tiếp tục tái chiến, chỉ hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mặc dù chính bản thân Đỗ Hà nghĩ ra kế hoạch này nhưng hắn cũng không nghĩ tới lại đạt được chiến quả như vậy.

Theo ý của hắn chỉ nghĩ dùng lửa xua đuổi đàn chiến mã lao thẳng tới quân doanh của địch nhân, xông loạn hàng ngũ quân địch, sau đó xua quân đánh lén dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, ngay khi địch nhân còn chưa kịp tổ chức phản kích hữu hiệu mà hành động tiêu hủy quân trướng của kẻ địch, sau đó biến quân địch không còn thống soái suất lĩnh. Chỉ là hắn không nghĩ tới hiệu quả của kế sách còn tốt hơn hy vọng của hắn thật nhiều, chính là vì nhờ vào tập tính của Tây Đột Quyết cùng khí hậu của nơi này mà tạo thành kết quả tốt đến như vậy.

Hiện tại đang đúng mùa đông, nhiệt độ đã hạ xuống không độ, toàn bộ binh sĩ Tây Đột Quyết đều mặc áo khoác ngoài bằng da lông, mũ lông, kể cả quần cũng thế. Ngoài ra người Tây Vực thích rượu, không thể nào không có rượu, từng doanh trướng đều chứa chấp rất nhiều.

Rượu là loại đồ vật rất dễ bắt lửa, bị chiến mã xông lên ngay lập tức liền bị đốt cháy. Toàn bộ quân doanh Tây Đột Quyết chẳng những bị mười vạn chiến mã chà đạp còn bị thiêu đốt, binh sĩ Tây Đột Quyết căn bản muốn tránh né cũng không thể nào, chỉ đành bỏ chạy thục mạng về phía trước.

Thế nhưng địa hình Xích Đình Cốc lại giống như một cái phễu lớn, có thể cư trú bảy vạn binh mã nhưng cửa vào lại cực nhỏ, chỉ có thể chạy ra ngoài rất ít.

Mấy vạn người muốn chạy ra cửa cốc chỉ có thể dung nạp được mỗi một lần khoảng ba mươi người, sẽ sinh ra loại sự tình gì không cần nói cũng biết rõ.

Bọn hắn liều mạng chen chúc xô đẩy, có người còn phát điên trực tiếp huy vũ khí đánh cả người của mình. Vốn chỉ cần chạy theo thứ tự trước sau có lẽ còn may mắn thoát được nhiều người, nhưng ở trong tình cảnh sống chết trước mắt, ai lại giữ được phẩm đức cao thượng như thế đây?

Tại Trung Nguyên là nơi được mỹ đức hun đúc có lẽ còn có thể xuất hiện vài người như vậy, nhưng người Đột Quyết từ nhỏ được sinh trưởng trong hoàn cảnh hung hãn mạnh được yếu thua chẳng khác gì sói lang, trong tình huống tính mạng bị uy hiếp làm sao suy nghĩ được nhiều, nguyên đám người chỉ biết dùng vũ khí bảo vệ chính tính mạng của mình.

Cuối cùng cửa vào chỉ dung nạp mỗi lần ba mươi người lại bị chen chúc hơn trăm người, bọn hắn biến thành nút lọ nhốt kín cửa, chen ra không được mà lui cũng không xong, chẳng khác gì đã phá hỏng đường thoát duy nhất.

Dưới loại tình huống này, biện pháp duy nhất để đi ra ngoài là mỗi người lui lại một bước, thế nhưng trong lúc mấu chốt lại có ai có tâm trạng chịu lui lại một bước đây?

Mười vạn chiến mã đã lao tới, lập tức không chút lưu tình liền chà đạp xông lên.

Mã lực thiên quân, bao nhiêu vạn người chen chúc cùng một chỗ chẳng khác gì một tấm vách xây lên, cứ thế ngăn cản thế chạy của đàn ngựa, đàn ngựa cũng giống như người, liền bế tắc chen chúc lẫn nhau, không thể lui cũng không thể tiến.

Cứ thế hỏa mã cùng chiến mã từ sau lưng lần lượt vọt lên, thế lửa lại bị gió đông gào thét thổi mạnh, không ngừng lan tràn khắp bốn phía.

Đốt xong ngựa, lại đốt tới người!

Mười vạn chiến mã, bảy vạn binh mã Tây Đột Quyết, nếu không phải bị chèn chết thì bị lửa lan tới thân, không cách nào nhúc nhích bị tươi sống chết cháy.

Lửa lớn đốt suốt một đêm, toàn bộ Xích Đình Cốc biến thành mùi vị tanh tưởi cháy khét lan tràn đầy trời.

Chiến dịch này binh mã của Đỗ Hà đại hoạch toàn thắng, bảy vạn đại quân Tây Đột Quyết chỉ có hơn ngàn người chạy thoát ra bên ngoài Xích Đình Cổ Đạo còn sống sót, toàn quân còn lại đều bị diệt, không còn một ai.

Mà Đỗ Hà tự mình dẫn theo sáu ngàn binh mã đến đánh lén, vẻn vẹn chỉ có năm người chiến đấu cùng binh mã đóng tại chuồng ngựa bỏ mình.

Dùng năm sinh mạng lại tiêu diệt bảy vạn đại quân Tây Đột Quyết, đây có thể nói là một kỳ tích, một thần thoại.

Từ xưa đến nay cũng không tìm ra có bao nhiêu chiến dịch có thể so sánh được với cuộc chiến lần này, chớ nói chi năm nay Đỗ Hà chỉ mới mười sáu tuổi. Ở vào tuổi của hắn lấy được chiến tích như thế, danh tướng trong lịch sử tuyệt không một người nào.

Toàn bộ binh mã đều dùng ánh mắt sùng bái cùng kính trọng nhìn Đỗ Hà, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt, tin phục, sùng kính.

Đại chiến chấm dứt, binh mã lo công tác quét dọn chiến trường, xương cốt tướng địch được thu dọn đem mai táng, tránh dẫn tới ôn dịch lan tràn.

Đỗ Hà đi quanh bên trong Xích Đình Cốc, nhìn sơn cốc cháy đen khắp nơi, đáy lòng có chút nặng nề. Tuy thắng lợi thật huy hoàng, quả thật làm cho hắn cảm thấy cao hứng, nhưng nghĩ tới mình đưa ra một kế sách lại lấy đi tính mạng gần bảy vạn người, hắn thật sự có cảm giác nói không nên lời.

- Thanh Liên!

La Thông muốn nói lại thôi, hắn là người đầu tiên phát hiện thần sắc dị thường của Đỗ Hà, chỉ là không biết nên làm sao mở miệng khuyên bảo, một mực đi theo sau lưng của hắn, thấy thần sắc hắn ngũ vị tạp trần, rốt cục nhịn không được kêu ra tiếng, mấp máy môi lại không biết nên nói điều gì.

Đỗ Hà biết tâm ý của hắn, đưa tay cản lại lời nói của hắn, hít sâu một hơi, chuyển đổi tâm tình cười nói:

- Không cần lo lắng, ta quả thật cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng ta biết mình làm không sai, nếu ta không làm như vậy, một khi Hầu đại tổng quản đến đây, chắc chắn sẽ có một trận liều chết thảm thiết, đến lúc đó người chết càng nhiều hơn nữa…hơn nữa còn là binh mã Đại Đường chúng ta. Cho nên ta chỉ có chút cảm khái mà thôi!

Lúc này Vương Đức Chính phụ trách trinh sát bại quân Tây Đột Quyết dẫn theo hơn mười kỵ binh chạy tới, nhảy xuống ngựa gọn gàng đi tới trước mặt Đỗ Hà, báo cáo:

- Hồi báo tướng quân, khi mạt tướng truy theo đã phát hiện một đám binh bại Tây Đột Quyết đang vây công một nhóm chừng mười người. Những bại tốt kia nhìn thấy mạt tướng chẳng khác gì nhìn thấy quỷ, sợ tới mức lập tức bỏ chạy. Mạt tướng nhìn thấy bộ dạng của người Hán kia có chút khả nghi nên đã bắt hắn về đến!

Đỗ Hà gật nhẹ đầu, lại để cho Vương Đức Chính đem người người dẫn tới.

Người Hán bị bắt là một lão nhân gia lớn tuổi. Đỗ Hà thấy hắn bị dây thừng trói chặt, nhíu nhíu mày nói:

- Mở trói cho hắn, trước tiên mặc kệ hắn có đáng nghi hay không, đối đãi một lão nhân gia như vậy thật không đúng, lần sau chú ý. Khi gặp phải loại tình huống này, nếu như thấy người ta không có ác ý, chịu giao nộp lại binh khí, chỉ cần nghiêm ngặt trông giữ họ là được, không cần trói họ!

Vương Đức Chính cúi đầu vâng dạ, lại cho người cởi trói cho lão giả.

- Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện nơi này?

Đỗ Hà lại cho người đem nước tới đưa cho lão giả uống để giảm bớt sợ hãi.

Lão giả nói:

- Tiểu lão nhân là người Cao Xương, trước đó vài ngày đi Y Châu thăm người thân, gần đây mới trở về. Không thể tưởng được vừa đi tới đường lớn lại gặp phải đám binh sĩ Tây Đột Quyết hung ác kia. Cũng không biết tại sao bọn hắn vừa nhìn thấy chúng ta liền lao lên đòi chém đòi giết.

May mắn vị quân gia này xuất hiện, đã bức bọn hắn bỏ chạy, bằng không tính mạng này của tiểu lão nhân đã mất tại nơi này rồi!

Sắc mặt hắn tái nhợt, thân hình hơi có chút run rẩy.

Đỗ Hà nheo mắt lại, nhìn lão giả từ trên xuống dưới, cười nói:

- Doanh trại của quân đội Tây Đột Quyết là do ngươi bố trí đi, nhờ có ngươi, nếu không nhờ ngươi cuộc chiến hôm nay chúng ta không thắng được dễ dàng như vậy.

Lão giả mờ mịt trợn tròn mắt:

- Vị quân gia này, ngươi nói gì tiểu lão nhân nghe không hiểu?

- A…

Đỗ Hà cười nói:

- Ngươi không cần giả vờ với ta, câu nói binh mã Tây Đột Quyết đã làm ngươi bại lộ mất rồi. Nếu như ngươi thật sự là người vô tội, ngươi dám đi con đường này chỉ có thể nói rõ ngươi không biết chiến sự, bằng không sẽ không ngốc tới chủ động tới gần chiến trường. Đã không biết có chiến sự, ngươi làm sao xác định là binh mã Tây Đột Quyết mà không phải mã tặc đây? Y theo tư duy của dân chúng bình thường, ngươi bị tập kích, điều thứ nhất ngươi nghĩ đến chỉ có thể là gặp phải mã tặc mà không phải binh mã Tây Đột Quyết! Đích thị bởi vì ngươi bố trí quân doanh, làm Tây Đột Quyết đại bại, cho nên đám đào binh kia muốn giết ngươi để trút giận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện