Đại Đường Đạo Soái

Chương 591: Cơ tình bắn ra bốn phía



Hầu Quân Tập bị Lý Thừa Càn nắm tay, trên người không khỏi nổi da gà, tập tính hảo nam phong của Lý Thừa Càn, từ lâu mọi người đều biết, không đổi sắc mặt rút tay về, gật đầu nói:

- Tạ ơn Thái tử điện hạ...

Lúc này có một người bước nhanh tới bên cạnh Lý Thừa Càn, ghé tai thì thầm.

Lý Thừa Càn nhãn tình sáng lên, vui vẻ nói:

- Tới rồi sao? Được, kêu hắn đợi trong sảnh, cô vương lập tức đi ngay...

Biện Cơ đứng trong đại điện của phủ Thái tử, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình bi tráng của tráng sĩ một đi không trở về.

Chỉ có điều Kinh Kha dùng tới câu này rất vĩ đại, hắn là vì quốc gia của mình, không để ý đến an nguy của bản thân, ám sát Tần Vương, làm chuyện mà người khác không dám làm. Còn Biện Cơ chính là bi kịch.

Biện Cơ đi tới bước này thực là bất đắc dĩ.

Loại phấn ngứa của Đỗ Hà thật sự làm hại hắn, bởi vì tên lang băm Phương Diệc Thanh chẩn đoán sai bệnh, cộng thêm Lý Phàm và Chân Thị nói thêm vào, bệnh hoa liễu của Biện Cơ trong mấy ngày đã truyền khắp toàn bộ thành Trường An, khiến trên dưới thành Trường An đều biết.

Bách tính Trường An vốn đã có tiền lệ của Hoằng Phúc Tự, đặc biệt mẫn cảm đối với vấn đề hòa thượng, lại thêm Biện Cơ là nhân vật khiến Đỗ Hà chỉ đích danh là nhân vật tiêu xài xa xỉ, là loại hình mọi người muốn đánh nhất.

Khi chuyện này truyền ra, Biện Cơ đã dính vào ác danh rõ ràng, trở thành loại ác tăng, dâm tăng giống như Nạp Ngôn, còn dẫn phát phong ba cùng bắt dâm tăng.

Biện Cơ phải trốn chui trốn nhủi, dựa vào tích lũy còn lại trên người, miễn cưỡng sống qua ngày. Không đến mấy ngày, hiệu dụng của loại phấn ngứa đã biến mất, căn bệnh dưới háng cũng không cần thuốc mà khỏi. Lúc này, Biện Cơ cũng mơ hồ phát hiện mình căn bản không phải mắc bệnh hoa liễu, định đứng ra thanh minh.

Thế nhưng danh tiếng của hắn đã dơ bẩn đến tận xương cốt, đừng nói nhảy vào Hoàng Hà rửa sạch, cho dù chui vào biển lửa, biến thành tro tàn cũng sẽ lưu lại dấu.

Bi kịch nhân sinh này cũng không cần giải thích.

Rất hiển nhiên, Biện Cơ không thể tiếp tục lăn lộn ở Trường An nữa.

Biện Cơ tràn đầy bi phẫn, nhưng cũng đành bất đắc dĩ dự định rời khỏi Trường An, đến nơi khác mưu sinh.

Nhưng khi hắn chuẩn bị rời đi, người của Thái tử đã tìm được hắn, biểu thị Thái tử muốn gặp mặt hắn.

Trường An đối với Biện Cơ mà nói chính là Thượng Hải thời đại cũ, chỉ cần có quyền thế, liền có thể hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý. Nếu không vì chuyện bất đắc dĩ, Biện Cơ lại cam tâm rời đi? Lúc này Lý Thừa Càn triệu kiến hắn, khiến trong lòng hắn dấy lên hỏa diễm hi vọng. Lý Thừa Càn là Thái tử đương thời, có quyền thế địa vị hết sức quan trọng, chỉ cần dựa vào hắn, có thể hưởng dụng bất tận vinh hoa phú quý. Nghe xong triệu hoán, làm gì có tâm trạng chần chờ, vội vàng đi gặp Lý Thừa Càn.

Đã có vết xe đổ trước đó, Lý Thừa Càn cũng không trực tiếp mời Biện Cơ vào trong hoàng cung, mà an bài một chỗ gặp mặt bên ngoài hoàng cung.

Lý Thừa Càn rắp tâm bất lương, nhìn thấy dáng dấp nghèo túng của Biện Cơ, vừa thương vừa yêu, chỉ hận không thể ôm hắn vào lòng trấn an, mỗi tiếng nói cử động, tất nhiên là ngả ngớn không gì sánh được.

Biện Cơ hoàn toàn choáng váng, giới tính của hắn có thể xem là bình thường, mặc dù thiên về loại phụ nữ chín chắn, nhưng chắc chắn là nữ nhân. Trong mắt hắn đồng tính luyến ái là chuyện tương đối buồn nôn. Nữ đồng còn đỡ, nam đồng thực sự khiến người ta khó có thể tiếp thu.

Lúc này Biện Cơ nhớ lại tin đồn Lý Thừa Càn thích nam nhân, lập tức minh bạch dụng ý của Lý Thừa Càn.

Biện Cơ háo danh, rất muốn nổi tiếng, nhưng kêu hắn bán cái mông, hắn lại không muốn. Đối mặt với biểu thị của Lý Thừa Càn, Biện Cơ hốt hoảng thất sắc, mạnh mẽ cự tuyệt Lý Thừa Càn.

Lý Thừa Càn tức giận nổi trận lôi đình, còn tưởng rằng Biện Cơ khinh thường hắn, mới có thể cường lực cự tuyệt như vậy. Hắn cũng không quên, khi Biện Cơ ở Hoằng Phúc Tự đã “câu dẫn” hắn như thế nào. Hiện tại lại thay đổi thái độ, lạnh lùng nói:

- Nếu hôm nay ngươi dám bước ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ khiến ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta giữ ngươi lại.

Trong lòng Biện Cơ vô cùng kinh hãi, nhưng hắn vẫn không tiếp nhận được thứ tình ái này, nghĩ tới khi rời khỏi Trường An, nhiều nhất sau này trốn đi thật xa, không chạm mặt là được, quyết định chủ ý, bất kể Lý Thừa Càn uy hiếp, đào tẩu.

Sự thực chứng minh, Thái tử dù sao cũng là Thái tử. Lý Thừa Càn không làm gì được Trường Nhạc, không làm gì được Đỗ Hà, chẳng lẽ cũng không làm gì được một tiểu hòa thượng?

Biện Cơ rời khỏi Trường An ngày đầu tiên, Lý Thừa Càn kêu người cướp tất cả hành lý của Biện Cơ, ngày thứ hai phái người đánh hắn một trận, kế tiếp cho người theo sát Biện Cơ, đi trước hắn một bước, đến chỗ tiền trạm Biện Cơ bước tới, tuyên dương “Công tích vĩ đại” của Biện Cơ.

Biện Cơ đi tới đâu là bị người ta phỉ nhổ đến đấy, đi tới đâu bị đánh tới đây, hầu như không hóa duyên được. Thỉnh thoảng gặp một số người thực sự thấy hắn đáng thương cảm, bố thí cho hắn chút đồ ăn, vừa cầm trên tay định ăn, người của Lý Thừa Càn đã lao tới cướp, vứt trên đất, còn dẫm lên mấy cước.

Đối mặt với loại tình huống này, Biện Cơ hầu như phát điên. Hắn cũng không phải loại sư tăng khổ hạnh như Hoằng Nhẫn, đi chân trần bố y là có thể đi khắp thiên hạ. Những ngày hắn sống ở Trường An đều ăn ngon mặc đẹp, làm sao chịu nổi cuộc sống đi đến đâu bị mắng bị đánh đến đó.

Con người trong cơn tuyệt cảnh, bụng đói kêu vang sẽ vứt bỏ tất cả tôn nghiêm, làm tất cả mọi chuyện.

Biện Cơ cũng không phải kẻ ngu ngốc, không khó đoán ra tất cả chuyện này đều là Lý Thừa Càn giở trò quỷ, đối mặt với tác phong cường ngạnh của Lý Thừa Càn, Biện Cơ trong cơn tuyệt cảnh cuối cùng chấp nhận thỏa hiệp. Phải bán cái mông thì cứ bán, vì vậy, hắn một lần nữa tới tìm Lý Thừa Càn.

Lý Thừa Càn ý định trả thù, cứ để Biện Cơ đợi mười ngày, rốt cục vào một ngày phái người đưa hắn vào cung trong. Bởi vì Biện Cơ là một hòa thượng, rất dễ gây chú ý, vì vậy để che giấu tai mắt, cải trang hắn thành một tên lính tuần tra, lẩn vào trong hoàng cung.

Thân ảnh Đỗ Hà cảm thấy quen thuộc lúc trước chính là Biện Cơ.

Biện Cơ là kẻ trọng danh, nhưng Đỗ Hà lại phá hủy tất cả mọi thứ của hắn, đến bây giờ còn lưu lạc đến hoàn cảnh bi tráng bán mông cầu sinh kế. Hắn không trách Lý Thừa Càn, mà đem tất cả oán hận đổ lên người Đỗ Hà, hận Đỗ Hà thấu xương, hận không thể rút gân lột da hắn.

Thấy hắn và Lý Khác sóng vai mà đi.

Khi đi qua, Biện Cơ quay đầu lại nhìn, trong mắt khó nén luồng hận ý, cũng không nghĩ Đỗ Hà mẫn cảm như vậy, suýt nữa bại lộ thân phận của mình.

Đi tới chính điện Đông Cung, Biện Cơ như cô nương trên kiệu hoa, đứng lại chờ đợi.

Lúc này, Lý Thừa Càn lạnh lùng bước vào đại điện.

Biện Cơ mỉm cười tiến lên nghênh đón.

Kế tiếp...

Kế tiếp...

Chuyện tiếp theo có vẻ không thích hợp cho trẻ em, nhưng có thể khẳng định đối mặt với Lý Thừa Càn cơ tình bắn ra bốn phía, đây là lần đầu tiên đại sư xử nam Biện Cơ cống hiến cho hắn.

**********

Trường An Ngụy Vương phủ.

Ngụy vương phủ ở Trường An cũng được xem là một kiến trúc độc hành đặc biệt, chiếm diện tích to lớn, hơn xa các chư vương. Trong phủ vô cùng xa hoa, một cây cỏ đều trải qua thiết kế tỉ mỉ. Lý Thế Dân là người tôn trọng tiết kiệm, nhưng đối với mấy nhi tử vẫn rất thương yêu, lo lắng cho bọn hắn, mỗi tháng đều cấp lương tháng cho bọn hắn, vượt xa chi phí của hắn và Trưởng Tôn hoàng hậu.

Nhất là Lý Thái, tiền tài hắn tiêu xài mỗi tháng, thậm chí nhiều hơn cả Thái tử Lý Thừa Càn.

Nhằm vào việc này, gián quan không chỉ một lần khuyên bảo Lý Thế Dân, nhưng hiệu dụng cũng không lớn.

Có thể thấy được Lý Thế Dân sủng ái các nhi tử như thế nào.

Ở hữu viện Ngụy vương phủ, có tòa lầu cao bốn tầng, đặc biệt hút mắt.

Lầu này rất nổi tiếng ở Trường An, là “Văn học quán”, do Lý Thế Dân tự mình hạ chỉ kiến tạo cho Lý Thái, nguyên nhân chỉ vì Lý Thái yêu thích nho học, giỏi viết văn chương, vì vậy để hắn thiết lập Văn Học quán, tự chiêu mộ học sĩ.

Ở đường triều, vương tử bị nghiêm cấm tổ kiến đoàn phụ tá, người có thể tổ kiến đoàn phụ tá chỉ có một mình Thái tử, thành viên trong đoàn phụ tá đoàn chính là tâm phúc của Thái tử sau khi kế vị.

Lý Thế Dân để Lý Thái thiết lập Văn Học quán, không thể nghi ngờ là chấp thuận cho Lý Thái tổ kiến đoàn phụ tá. Loại vinh quang này, trước đó chỉ có một mình Lý Thế Dân độc giữ, năm đó bởi vì Lý Thế Dân chiến công hiển hách, Lý Uyên không biết thưởng gì, đặc biệt cho phép hắn tổ kiến Thiên Sách phủ, đứng trên các chư vương.

Bất luận là Thiên Sách phủ, hay Văn Học quán, nghiêm ngặt mà nói chính là một triều đình thu nhỏ.

Thiên Sách phủ có thể xem là dị loại, bởi vì Lý Thế Dân thèm khát người tài, nhân tài trong phủ bao gồm Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Hầu Quân Tập, đều có trí tuệ kinh người, cường đại hơn đoàn mưu sĩ của toàn bộ vương triều Đại Đường. Về điểm này Lý Thái mặc không bằng Lý Thế Dân, nhưng cũng không hề kém cỏi.

Lý Thái được môn phiệt thế tộc ủng hộ, mưu sĩ trong phủ hơn Lý Thừa Càn rất nhiều. Nếu không phải Lý Thế Dân an bài những đại tài thiên hạ như Ngụy Chinh, Vu Chí Trữ, Trương Huyền Tố, Triệu Hoằng Trí, Vương Nhân Biểu, Thôi Tri Kỵ làm lão sư cho Lý Thừa Càn, thì chênh lệch giữa bọn họ càng lớn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện