Đại Đường Đạo Soái

Chương 613: Phong vân nổi lên



Hầu Quân Tập tiễn Lý Thừa Càn ra phủ đệ, nhìn khuôn mặt cổ phác của hắn không thấy được chút biến hóa.

Việc tạo phản bức vua thoái vị, đối với người khác mà nói là chuyện rơi đầu không ai dám nghĩ, nhưng đối với Hầu Quân Tập mà nói, cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Hết thảy bởi vì tính cách cực đoan của Hầu Quân Tập.

Hầu Quân Tập có đại tài, nhưng tính cách của hắn cổ quái, là một người trong mắt không dung được hạt cát. Đối với hắn mà nói, người trên thế gian này chỉ chia làm hai loại. Không phải trắng tức là đen, không phải bạn tức là địch, không có bất kỳ màu sắc nào khác. Quả thật hắn vì Đại Đường lập được nhiều công lao hãn mã, là tâm phúc của Lý Thế Dân, hắn vẫn luôn trung thành và tận tâm đối với Lý Thế Dân. Mà Lý Thế Dân cũng không phụ hắn, đối với hắn có ân tri ngộ, đưa hắn từ một dân chúng vô danh đề bạt thành trọng thần hạng nhất hạng nhì trong triều, quan hệ thân mật giữa bọn họ đã duy trì suốt mấy chục năm.

Nhưng từ khi Lý Thế Dân giam hắn vào nhà lao, ở trong mắt Hầu Quân Tập Lý Thế Dân không còn là vị đế vương có ân tri ngộ đối với hắn, mà là địch nhân. Hắn là đại tướng quyết đoán sát phạt, trong mắt hắn chỉ cần là địch nhân thì phải tiêu diệt.

Vừa ra khỏi thiên lao, Hầu Quân Tập đã bắt đầu tính toán làm sao tạo phản.

Sự tình thoạt nhìn thật vô nghĩa, nhưng đây là sự thật.

Tính cách Hầu Quân Tập vốn cổ quái cực đoan như thế, trong lịch sử ban đầu Hầu Quân Tập chỉ là một tên đại gia hỏa mèo tự khen mèo dài đuôi, trong lịch sử xưng danh hắn là “hảo cung tiễn” nhưng lại không có kỳ nghệ, tự xưng là vũ dũng…Lý Thế Dân lại nhìn ra được thiên phú của hắn trên chiến trường, đó là một cỗ trực giác mẫn tuệ, Lý Thế Dân cảm thấy được Hầu Quân Tập chính là Hoắc Khứ Bệnh thứ hai.

Hoắc Khứ Bệnh là đại tướng Hán triều, nhưng lại là ngoại tộc trong đại tướng. Hắn chưa bao giờ đọc binh thư nhưng đánh trận luôn bách chiến bách thắng, chỉ vì trên chiến trường hắn có được cỗ trực giác như sài lang, có thể ở trong thời gian ngắn nhất nhìn ra được sơ hở của địch nhân mà triển khai thế công, lại truy theo mà đánh, đánh tan quân địch. Hầu Quân Tập cũng có được thiên phú như thế.

Lý Thế Dân cho Lý Tĩnh đến chỉ điểm Hầu Quân Tập, dạy cho hắn binh pháp thao lược, hi vọng hắn có thể trở thành chiến tướng còn vượt hơn cả Hoắc Khứ Bệnh. Được Lý Tĩnh chỉ điểm Hầu Quân Tập vốn đã có được thiên phú, liền trưởng thành Đại Đường tân nhậm chiến tướng, thay thế được Lý Tĩnh, trở thành Đại Đường đệ nhất tướng quân.

Nhưng Hầu Quân Tập luôn cho rằng Lý Tĩnh còn tư tàng, không đem tuyệt học truyền lại cho mình.

Vốn chuyện dù đã xảy ra cũng không có gì đáng kỳ quái, cho dù Lý Tĩnh thu Hầu Quân Tập làm đồ đệ, có truyền thụ hay không là quyền tự do của Lý Tĩnh.

Huống chi Lý Tĩnh chỉ là ứng phó thỉnh cầu của Lý Thế Dân, chỉ điểm binh pháp cho Hầu Quân Tập. Cũng không hề thu hắn làm đồ đệ, đừng nói Lý Tĩnh không tàng tư, dù có tàng tư, thì lại thế nào?

Nhưng Hầu Quân Tập lại bất chấp nhiều như vậy, ở trong mắt hắn, ngươi không dạy ta thì là địch nhân của ta, hoàn toàn không cần cố kỵ tình sư đồ, lại đi tố cáo với Lý Thế Dân, tố cáo Lý Tĩnh ý đồ mưu phản.

Loại tính cách này của Hầu Quân Tập đúng là cực đoan tới cực hạn.

Hắn cũng không cần quản tới ân tình của Lý Thế Dân dành cho hắn, chỉ biết Lý Thế Dân là địch nhân của hắn, Lý Thừa Càn xuất hiện chính là một cơ hội, một lý do để hắn lấy cớ tạo phản.

Theo sắp xếp của hắn cũng có thể thấy được Hầu Quân Tập đang làm chuẩn bị mưu phản bức vua thoái vị.

Bằng không hắn cũng sẽ không an bài tâm phúc tin cậy nhất của mình trở thành thủ vệ hoàng thành, an bài thân vệ của mình tiến vào Đông Cung, trở thành tử sĩ bên cạnh Lý Thừa Càn. Hắn hoàn toàn không hề lo lắng Lý Thừa Càn có bị phế hay không, hắn căn bản không cần biết tới.

Bất luận Lý Thế Dân có phế Lý Thừa Càn hay không, cuối cùng Hầu Quân Tập vẫn sẽ khuyên bảo Lý Thừa Càn tạo phản bức vua thoái vị.

Sở dĩ còn chậm chạp chưa thành động, chỉ vì còn chưa chuẩn bị được đầy đủ, mà nay tên đã lên dây, cũng không chờ đợi được nữa.

Nhìn thấy Lý Thừa Càn làm hỏng việc, Hầu Quân Tập lại không có bất kỳ lời oán hận, mà quyết định toàn lực một trận chiến, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, sinh tử không quan hệ. Hắn quay trở vào đại sảnh Hầu phủ, để cho thê tử cả đêm rời khỏi thành Trường An, tạm lánh về phương bắc.

Đêm thất tịch đã được hủy bỏ lệnh cấm đi lại trong đêm, là một đêm quản chế lơi lỏng nhất, có thể hành sự mà thần không biết, quỷ không hay…

Trường An Đỗ phủ.

Lý Thế Dân cho Đỗ Hà đi xử lý Biện Cơ, lại dặn dò để cho hắn ngồi yên lặng một mình một lát.

Đỗ Hà thoáng do dự, nói:

- Nhạc phụ đại nhân, có một việc tiểu tế muốn nói, những hộ vệ khi nãy bảo vệ Biện Cơ thật sự có chút quái dị, bọn hắn không giống như hộ vệ tầm thường…

Lý Thế Dân nghiêm nghị nói:

- Lời này ý tứ ra sao?

Đỗ Hà sờ sờ mũi, nói:

- Biện Cơ biết thân phận của tiểu tế, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám giết tiểu tế. Nhưng hắn hận tiểu tế tận xương. Bị tiểu tế đạp một cước thẹn quá hóa giận nên nói ra lời nặng nề. Nhưng những hộ vệ kia lại không chút do dự rút đao ra giết tiểu tế, đây không phải hành động của những hộ vệ bình thường, lại giống như là…

- Là quân nhân nghe theo mệnh lệnh trên hết thảy!

Lý Thế Dân tiếp lời Đỗ Hà, trên mặt nghiêm túc, địa vị thái tử thật cao thượng, hộ vệ Đông Cung đều trải qua huấn luyện đặc biệt, bọn hắn phần lớn đều là cao thủ hậu nhân trong những tướng tá Đại Đường, đáng giá tín nhiệm. Khi những người này bảo hộ thái tử, cũng phụ trách nghe lệnh thái tử. Trợ giúp thái tử hoàn thành bất cứ chuyện gì.

Bởi vì bọn hắn xuất thân tốt, có ý thức tự chủ rất mạnh. Không phải là loại người ngu ngốc người ta hô gì thì làm đó. Bọn hắn có thể vì thái tử làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng tuyệt đối sẽ không bởi vì một mệnh lệnh xằng bậy mà giết người tùy tiện, càng khỏi nói đối tượng chính là quan viên có thân phận địa vị lớn trong triều như Đỗ Hà.

Giả như thật sự là hộ vệ Đông Cung từng được huấn luyện, đối mặt mệnh lệnh “giết Đỗ Hà”, dù cho có thể đánh thắng, tối đa bọn hắn chỉ đánh cho Đỗ Hà một trận, đánh cho gần chết mà không khả năng dùng binh khí, đao đao trí mạng.

Bởi vì dù sao thái tử còn chưa phải là hoàng đế, còn chưa có quyền tùy ý sinh sát trong tay.

Trừ phi có người uy hiếp sinh mạng của thái tử, những hộ vệ như bọn hắn mới có quyền bảo hộ thái tử mà giết người.

Lý Thế Dân bị chuyện của Lý Thừa Càn làm tâm tình hỗn loạn, cũng không nghĩ tới điểm này, hiện tại nghe Đỗ Hà nhắc tới, cũng nhớ lại tình huống khi đó, những hộ vệ kia mỗi đao đều chém vào chỗ yếu hại của Đỗ Hà, không nháy mắt chút nào, quả thật không giống như hộ vệ Đông Cung, đều giống như những lão binh sát phạt quyết đoán có kinh nghiệm chiến trường.

Lý Thừa Càn chưa từng ra chiến trường, càng chưa từng có cơ hội mang binh đánh giặc, hắn từ nơi nào chiêu mộ những hộ vệ này?

Trong đầu Lý Thế Dân hiện lên một bóng người…Hầu Quân Tập. Nhớ lại trước đó Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối đã mập mờ nhắc nhở hắn Hầu Quân Tập đi lại thật gần với Lý Thừa Càn…

- Chẳng lẽ…không, không có khả năng, Quân Tập chắc sẽ không phản bội trẫm…

Gương mặt hắn âm tình bất định, những sự tình liên tiếp phát sinh, làm bị quân vương nổi danh trong lịch sử cũng cảm thấy suy nghĩ hỗn độn.

Hắn nhìn thoáng qua Biện Cơ nằm dưới đất, nói:

- Trước lưu lại tính mạng của hắn, nghĩ biện pháp từ trong miệng hắn moi ra tin tức. Trẫm thật muốn nhìn xem, Đại Đường vương triều có trẫm ở đây, ai còn dám ngất trời…

Hai mắt hắn trợn trừng, trong giọng nói tràn ngập khí thế sát phạt.

Biện Cơ là người nhu nhược không chịu đựng được khổ sở, Đỗ Hà cho người cứu tỉnh hắn, còn chưa vung roi hắn đã đem những gì mình biết hoàn toàn khai ra, không dám có nửa điểm giấu diếm.

Nam sủng dù sao chỉ là nam sủng, cho dù Lý Thừa Càn sủng ái hắn như thế nào, cũng sẽ không đem toàn bộ sự tình nói cho hắn, càng khỏi nói là cùng hắn thương nghị hay cho hắn biết tin tức.

Nhưng cũng không đến nỗi chuyện gì cũng không tìm hiểu được, Lý Thừa Càn từng khoe khoang với Biện Cơ, trong tay mình có hơn hai trăm danh tử sĩ có thể lấy một chọi mười bán mạng cho mình, về phần tử sĩ từ đâu mà đến thì Biện Cơ cũng không biết.

Lý Thế Dân lẳng lặng nghe Đỗ Hà hội báo, trên mặt không lộ ra biểu tình gì, chỉ âm trầm đáng sợ…

Ngày kế tiếp, Lý Thế Dân công bố chuyện Lý Thừa Càn dung túng môn khách làm xằng làm bậy, hơn nữa tỏ vẻ Lý Thừa Càn không biết hối cải, ngược lại còn chạy tới đại náo Đỗ phủ, loạn bậy vận dụng quyền thế thái tử vô pháp vô thiên, phải bị nghiêm trị. Nhưng không đến mức như Đỗ Hà suy nghĩ, trực tiếp phế bỏ Lý Thừa Càn.

Đỗ Hà cảm thấy kinh ngạc với cách làm của Lý Thế Dân, nhưng cũng lập tức thấy giật mình.

Dụng ý Lý Thừa Càn tự tiện nuôi dưỡng hai trăm tử sĩ Lý Thế Dân không khả năng không hề phát hiện, hắn biết Lý Thừa Càn đã có ý làm phản, nếu hiện tại hủy bỏ thái tử vị của Lý Thừa Càn, không thể nghi ngờ chính là bức bách Lý Thừa Càn phát động tạo phản.

Tuy Lý Thế Dân là hoàng đế, nhưng dù sao cũng là người, Lý Thừa Càn có nhiều sai lầm hơn nữa, cũng là con hắn, hắn không muốn nhẫn tâm như vậy.

Hắn tính toán dùng phương pháp ôn hòa giải quyết chuyện này, đem việc mưu phản có thể phát sinh diệt trừ trong trứng nước, dùng hành động này bảo vệ tính mạng cho con mình.

Nhưng việc nghiêm trị Lý Thừa Càn cũng không được chấp hành.

Bởi vì Lý Thừa Càn bị bệnh, bệnh vô cùng nghiêm trọng.

Hấp hối, tùy thời đều có thể chết, ngự y trong cung đã sớm kiểm tra, nguyên nhân không rõ, là do tâm phong.

Từ sau đêm thất tịch, cũng đã xuất hiện khác thường, vẻ mặt hắn dại ra, không ăn không uống, chỉ qua ba ngày đã giống như một người tàn phế.

Đỗ Hà mơ hồ phát hiện không khí mưa gió sắp nổi lên, cũng không ngừng chạy vào hoàng cung, bồi bên cạnh Lý Thế Dân. Bồi hắn nói chuyện phiếm, thương thảo quốc sự. Dù không có việc gì cũng cố gắng tìm kiếm đề tài mà tán gẫu không thôi.

Một ngày này Lý Thế Dân nghe ngự y báo cáo, ngự y y thuật cao minh, nhưng đối mặt tâm bệnh cũng hết cách, chỉ có thể thượng tấu Lý Thế Dân, hi vọng hắn tìm được nguyên nhân nếu không tình huống thật đáng lo.

Lý Thế Dân cho ngự y đi xuống, nhìn thái giám bên cạnh nói:

- Bãi giá, trẫm muốn đến Đông Cung thăm hắn…

- Nhạc phụ đại nhân…

Đỗ Hà như con kiến bò trong chảo nóng, từ khi hắn nghe được tin tức Lý Thừa Càn bị bệnh, trong lòng đã nhận định đây là khổ nhục kế, Lý Thừa Càn muốn dẫn dụ Lý Thế Dân đến Đông Cung, noi theo biến cố Huyền Vũ Môn năm xưa, bức vua thoái vị. Chỉ là hắn không thể nói rõ, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái với phản ứng của Lý Thế Dân. Lý Thế Dân hẳn phải biết chuyện Lý Thừa Càn giấu hai trăm tử sĩ trong cung, vì sao phải mạo hiểm như vậy?

Lý Thế Dân đứng dậy nói:

- Ngươi cũng cùng đi đi!

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đỗ Hà, hắn lại cười nói:

- Ba ngày nay ngày nào ngươi cũng chạy tới chỗ trẫm, không phải là vì hôm nay sao?

Mặc dù hắn đang cười, nhưng dáng tươi cười rất lạnh rất lạnh…

Đỗ Hà giật mình, Lý Thế Dân là ai, chuyện hắn trải qua còn nhiều hơn Đỗ Hà từng gặp, trong chính trị còn cao minh hơn tiểu tử mới ra đời như hắn gấp mười lần, nếu hắn dám làm như thế, nhất định đã có được toàn bộ kế hoạch.

Hơn nữa không phải chỉ là hai trăm người thôi sao, chính mình còn gì phải sợ.

Nghĩ như thế, hắn liền cười nói:

- Nguyện bồi bệ hạ cùng đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện