Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 1 - Chương 32: Túy giải đàm tình - Cua rượu tâm tình (1)
- A, tỷ, không ngại, chỉ cần xoa bóp thêm một chút là ổn thôi mà.
Tiêu Duệ quay đầu lại cười cười với thiếu nữ, tiếp tục cúi đầu thật cẩn thận xoa bóp bàn chân mịn màng, đầy đặn của Tiêu Nguyệt. Chợt thấy mặt tỷ tỷ đỏ như gấc chín, lúc này hắn mới chợt tỉnh, à hóa ra tỷ tỷ nhà mình thẹn thùng…
Tiêu Duệ lại cười cười, vội vàng bóp nhẹ thêm hai lượt, cảm thấy rượu thuốc đã cơ bản thấm vào xương thịt, lúc này mới vỗ tay đứng dậy nói:
- Tốt rồi, tỷ, sau khi trở về nói tỷ phu mỗi tối lại xoa bóp cho tỷ một đoạn thời gian uống một chén trà nhỏ, liên tục mười ngày, nhìn xem có hiệu quả trị liệu hay không rồi nói sau.
... ....
... ....
Tiêu Nguyệt nhớ ra trượng phu đang ở nhà liền muốn trở về. Tiêu Duệ cũng không ngăn trở, chỉ phân phó Tú Nhi đỡ nàng về. Mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, ánh dương quang rực rỡ chiếu xuống người Tiêu Duệ đang đứng trên bậc cửa nhìn Tiêu Nguyệt rời đi, ánh lên một tầng hồng quang nhè nhẹ.
Một làn gió mát lành thổi qua, thiếu nữ nhẹ nhàng hất mấy sợi tóc rối trên trán mình, vừa quay đầu sang nhìn liền kinh hô:
- Ô, Tiêu lang, cái trán của chàng…
Tiêu Duệ giơ tay sờ sờ vết sưng trên trán vừa mới phát sinh sau trận “ẩu đả” với đứa con trai phú gia Sơn Nam Đạo. Trước mắt hắn lại hiện lên đôi mắt mê đắm của Ngụy Minh Luân, nhưng giây lát sau lại biến thành một đôi mắt gấu mèo, tâm tình hắn trở nên vui vẻ, cười ha hả:
- Ngọc Hoàn, vừa rồi vô ý bị chó đụng phải một chút, không sao đâu…
Thiếu nữ tuy rằng vẫn mê hoặc trong lòng, sao lại bị chó đụng phải tận trên trán chứ, nhưng nàng vẫn không hỏi tiếp mà chỉ lặng lẽ đưa chiếc khăn tay thơm ngào ngạt của mình cho hắn nói:
- Lau mặt đi, nhìn chàng này, cả mặt mũi đầy bụi đất.
Tiêu Duệ cười nhận lấy chiếc khăn tay của thiếu nữ, lỗ mũi liền ngửi thấy mùi hương thơm nức mũi, rất tương tự với mùi thơm sâu kín của cơ thể thiếu nữ. Người Đường rất thích xông trầm hương, ở những năm Trinh Quán Khai Nguyên này, đó được coi là một loại thời thượng. Không chỉ có nữ tử xông trầm hương mà nam tử cũng xông, đặc biệt là văn sĩ và quý tộc thì càng xông nhiều hơn. Nếu trên người nào đó mà không ngửi thấy mùi hương, vậy người đó tất nhiên chỉ là thường dân thấp kém, phải lao động nặng nhọc nên mới đổ mồ hôi.
Hắn đang định hỏi thiếu nữ dùng là trầm hương Quế hoa tán của Thục hay là Lăng ba yên của Giang Nam, hay là Hồ nhi túy của Ba Tư nhập khẩu, đã thấy khuôn mặt xinh đẹp thâm tình của thiếu nữ càng tươi sáng dưới ánh mặt trời, trong mắt phát ra nhu tình vô hạn khiến người ta mê say. Tâm thần hắn rung động, hồn nhiên quên mất cả câu hỏi.
Gần đây, thiếu nữ đã hoàn toàn gửi gắm trọn vẹn tình cảm ngọt ngào, say đắm của mối tình đầu trên người Tiêu Duệ. Từ lúc ban đầu còn ngạc nhiên, đến sau này tiếp xúc lâu với tài văn chương và sự khác biệt với người thường của Tiêu Duệ, tất cả đều càng cuốn hút trái tim thiếu nữ thật mạnh mẽ. Điều khiến cho thiếu nữ càng say mê hơn chính là vị lang quân tương lai của mình không chỉ có phong nghi thần tuấn, bụng chứa đầy tài học mà còn hoàn toàn khác với những nam tử khác trên đời này. Hắn có thể cho thị nữ ngồi một chỗ còn bản thân rất vui vẻ đi pha trà; hắn còn có thể đuổi bà đầu bếp mới thuê của nhà ra khỏi phòng bếp để tự đi xuống bếp làm một chén canh hạt sen giải nhiệt cho mình. Thiếu nữ có thể thấy rõ, hắn làm vậy không phải là giả vờ để làm mình vui vẻ mà chính là xuất phát từ sự thương yêu và tôn trọng trong nội tâm, khiến thiếu nữ vô cùng cảm động.
Quân tử xa nhà bếp, trọng nam khinh nữ, một lang quân không cần để ý tới thể diện bản thân, chính là sự ban thưởng và chiếu cố của ông trời cho mình để bù đắp cho những năm khổ sở của mình. Mấy ngày nay, thiếu nữ vẫn thường nghĩ như vậy. Mỗi đêm dài thao thức, khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Duệ lại hiện lên trong đầu nàng, lại càng khiến nàng rung động hơn.
Thấy người yêu si mê nhìn mình, thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, im lặng bước vào, đi chưa được mấy bước, chợt nghe người yêu ở sau lưng ôn tồn nói:
- Ngọc Hoàn, hôm nay ta làm cua rượu cho nàng nếm thử một chút nhé.
Tiêu Duệ vội vàng vọt vào phòng bếp, đụng ngay phải Trương mụ. Trương mụ là một phụ nữ trung niên hơn 30 tuổi, tính cách tuy rất tùy tiện nhưng lại có tay nghề nấu ăn rất ngon, nghe nói lúc trước là nữ đầu bếp trong phủ Tôn Công Nhượng.
Trương mụ ngạc nhiên, khom người nói
- Thiếu gia, ngài đây là...
Tiêu Duệ khoát tay, tự đi vào khắp các ngóc ngách phòng bếp, tìm thấy một cái vò rượu được bịt kín của mình liền bưng ra.
Đầu thu, tuy rằng cua Lạc Hà không phải là béo nhất nhưng vẫn có thể ăn được. Hơn mười con cua này thực ra nên gọi là cua lông Hoàng Hà, con nào cũng rất lớn, trên càng có một nhúm lông tơ màu vàng nhạt hoặc màu lục nhạt. Đây là cua do Lệnh Hồ Xung Vũ đưa tới. Vốn không quen biết gì Tiêu Duệ, vậy mà hắn không chỉ thường xuyên phái người mang thuốc tới tặng mẫu thân nhà mình, còn tặng hai bình rượu thuốc và mấy đấu lương gạo, ngay từ đầu Lệnh Hồ Xung Vũ còn tưởng rằng hắn có ý đồ gì đó, trong lòng cảnh giác. Nhưng thời gian trôi qua, thấy thực sự Tiêu Duệ chỉ là làm việc trượng nghĩa, cũng không hề có đòi hỏi gì, Lệnh Hồ Xung Vũ không khỏi cảm thấy vô cùng cảm kích.
Lệnh Hồ gia vốn là thế gia chuyên áp tải hàng. Phụ thân hắn là Lệnh Hồ Lãng từng là đại tiêu đầu của Lạc Dương Nam Thuận tiêu cục, nhà cửa rất giàu có. Năm kia, phụ thân hắn đột nhiên bệnh chết, tuy Lệnh Hồ Xung Vũ có một thân võ nghệ giỏi giang nhưng bởi vì mẫu thân bệnh nặng, quấn lấy hắn khoog thể ra ngoài mưu sinh, chỉ có thể ở nhà cùng với mẫu thân, miệng ăn núi lở cho tới tận bây giờ.
Lệnh Hồ Xung Vũ mang cảm kích trong lòng nhưng trong nhà nghèo khổ không có vật chất gì để biểu đạt tấm lòng, đành phải ra ngọn núi ngoài thành săn bắn một vài món sơn dã đưa đến biếu Tiêu Duệ. Những con cua này là do hắn bẫy được trên dòng Lạc Hà ở ngoài thành, vừa mới mang tới nên tươi ngon vô cùng.
Người Đường chỉ có hai cách để ăn cua. Một là chưng lên, sau đó cho thêm gia vị vào, hai là cho nước vào nấu thành canh. Lệnh Hồ Xung Vũ mới đưa tới trước khi thiếu nữ tới một lúc, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của thiếu nữ, Tiêu Duệ liền động linh cơ, lập tức làm ngay một món cua rượu.
Rửa cua sạch sẽ, để cho ráo nước, chuẩn bị kỹ các đồ gia vị cho vào nồi. Tiếp đó hắn bóc bỏ yếm cua, tự tay bỏ những chỗ bẩn, cho thêm một nắm muối, sau đó cho cua vào trong thấu. Hắn lại rót Thanh Hương Ngọc Dịch vào trong nồi, (đổ lấp xấp ngang đám cua làm chuẩn), cho thêm mấy miếng gừng, đường, cuối cùng cắt thêm mấy lát hoa quả, dùng giấy dầu bịt kín lại.
Đây là công thức Ngự dụng túy giải chuyên phục vụ trong cung đình triều Thanh ở đời sau, bị kẻ xuyên thời không là Tiêu Duệ đưa ra áp dụng trong thời Thịnh Đường này. Phương pháp dùng rượu để nấu cua chưa từng nghe ai nói, cũng chưa từng nhìn thấy này khiến thiếu nữ ngẩn người, cho dù là Trương mụ đã hơn mười năm làm bếp cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Duệ xé giấy niêm phong, một mùi hương nồng đậm phát ra, có cả mùi thơm ngát của rượu và hoa quả, còn có cả mùi thơm ngậy của cua, chỉ vừa ngửi đã khiến người ta say mê.
Nhìn những con cua màu xanh nhạt giờ chuyển sang ửng đỏ trong nồi, Tiêu Duệ tự tay cầm lấy một con, bóc bỏ mai, lộ ra thịt cua thơm ngon bên trong, dịu dàng nói:
- Ngọc Hoàn, nếm thử chút đi!
Thiếu nữ ngọt ngào ngồi xuống trước mặt Tiêu Duệ, mỉm cười nhận lấy con cua, đang định cho vào miệng lại nghe Tiêu Duệ đột nhiên vỗ trán nói:
- Ngọc Hoàn, đừng ăn vội, chờ chút!
Tiêu Duệ quay đầu lại cười cười với thiếu nữ, tiếp tục cúi đầu thật cẩn thận xoa bóp bàn chân mịn màng, đầy đặn của Tiêu Nguyệt. Chợt thấy mặt tỷ tỷ đỏ như gấc chín, lúc này hắn mới chợt tỉnh, à hóa ra tỷ tỷ nhà mình thẹn thùng…
Tiêu Duệ lại cười cười, vội vàng bóp nhẹ thêm hai lượt, cảm thấy rượu thuốc đã cơ bản thấm vào xương thịt, lúc này mới vỗ tay đứng dậy nói:
- Tốt rồi, tỷ, sau khi trở về nói tỷ phu mỗi tối lại xoa bóp cho tỷ một đoạn thời gian uống một chén trà nhỏ, liên tục mười ngày, nhìn xem có hiệu quả trị liệu hay không rồi nói sau.
... ....
... ....
Tiêu Nguyệt nhớ ra trượng phu đang ở nhà liền muốn trở về. Tiêu Duệ cũng không ngăn trở, chỉ phân phó Tú Nhi đỡ nàng về. Mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, ánh dương quang rực rỡ chiếu xuống người Tiêu Duệ đang đứng trên bậc cửa nhìn Tiêu Nguyệt rời đi, ánh lên một tầng hồng quang nhè nhẹ.
Một làn gió mát lành thổi qua, thiếu nữ nhẹ nhàng hất mấy sợi tóc rối trên trán mình, vừa quay đầu sang nhìn liền kinh hô:
- Ô, Tiêu lang, cái trán của chàng…
Tiêu Duệ giơ tay sờ sờ vết sưng trên trán vừa mới phát sinh sau trận “ẩu đả” với đứa con trai phú gia Sơn Nam Đạo. Trước mắt hắn lại hiện lên đôi mắt mê đắm của Ngụy Minh Luân, nhưng giây lát sau lại biến thành một đôi mắt gấu mèo, tâm tình hắn trở nên vui vẻ, cười ha hả:
- Ngọc Hoàn, vừa rồi vô ý bị chó đụng phải một chút, không sao đâu…
Thiếu nữ tuy rằng vẫn mê hoặc trong lòng, sao lại bị chó đụng phải tận trên trán chứ, nhưng nàng vẫn không hỏi tiếp mà chỉ lặng lẽ đưa chiếc khăn tay thơm ngào ngạt của mình cho hắn nói:
- Lau mặt đi, nhìn chàng này, cả mặt mũi đầy bụi đất.
Tiêu Duệ cười nhận lấy chiếc khăn tay của thiếu nữ, lỗ mũi liền ngửi thấy mùi hương thơm nức mũi, rất tương tự với mùi thơm sâu kín của cơ thể thiếu nữ. Người Đường rất thích xông trầm hương, ở những năm Trinh Quán Khai Nguyên này, đó được coi là một loại thời thượng. Không chỉ có nữ tử xông trầm hương mà nam tử cũng xông, đặc biệt là văn sĩ và quý tộc thì càng xông nhiều hơn. Nếu trên người nào đó mà không ngửi thấy mùi hương, vậy người đó tất nhiên chỉ là thường dân thấp kém, phải lao động nặng nhọc nên mới đổ mồ hôi.
Hắn đang định hỏi thiếu nữ dùng là trầm hương Quế hoa tán của Thục hay là Lăng ba yên của Giang Nam, hay là Hồ nhi túy của Ba Tư nhập khẩu, đã thấy khuôn mặt xinh đẹp thâm tình của thiếu nữ càng tươi sáng dưới ánh mặt trời, trong mắt phát ra nhu tình vô hạn khiến người ta mê say. Tâm thần hắn rung động, hồn nhiên quên mất cả câu hỏi.
Gần đây, thiếu nữ đã hoàn toàn gửi gắm trọn vẹn tình cảm ngọt ngào, say đắm của mối tình đầu trên người Tiêu Duệ. Từ lúc ban đầu còn ngạc nhiên, đến sau này tiếp xúc lâu với tài văn chương và sự khác biệt với người thường của Tiêu Duệ, tất cả đều càng cuốn hút trái tim thiếu nữ thật mạnh mẽ. Điều khiến cho thiếu nữ càng say mê hơn chính là vị lang quân tương lai của mình không chỉ có phong nghi thần tuấn, bụng chứa đầy tài học mà còn hoàn toàn khác với những nam tử khác trên đời này. Hắn có thể cho thị nữ ngồi một chỗ còn bản thân rất vui vẻ đi pha trà; hắn còn có thể đuổi bà đầu bếp mới thuê của nhà ra khỏi phòng bếp để tự đi xuống bếp làm một chén canh hạt sen giải nhiệt cho mình. Thiếu nữ có thể thấy rõ, hắn làm vậy không phải là giả vờ để làm mình vui vẻ mà chính là xuất phát từ sự thương yêu và tôn trọng trong nội tâm, khiến thiếu nữ vô cùng cảm động.
Quân tử xa nhà bếp, trọng nam khinh nữ, một lang quân không cần để ý tới thể diện bản thân, chính là sự ban thưởng và chiếu cố của ông trời cho mình để bù đắp cho những năm khổ sở của mình. Mấy ngày nay, thiếu nữ vẫn thường nghĩ như vậy. Mỗi đêm dài thao thức, khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Duệ lại hiện lên trong đầu nàng, lại càng khiến nàng rung động hơn.
Thấy người yêu si mê nhìn mình, thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, im lặng bước vào, đi chưa được mấy bước, chợt nghe người yêu ở sau lưng ôn tồn nói:
- Ngọc Hoàn, hôm nay ta làm cua rượu cho nàng nếm thử một chút nhé.
Tiêu Duệ vội vàng vọt vào phòng bếp, đụng ngay phải Trương mụ. Trương mụ là một phụ nữ trung niên hơn 30 tuổi, tính cách tuy rất tùy tiện nhưng lại có tay nghề nấu ăn rất ngon, nghe nói lúc trước là nữ đầu bếp trong phủ Tôn Công Nhượng.
Trương mụ ngạc nhiên, khom người nói
- Thiếu gia, ngài đây là...
Tiêu Duệ khoát tay, tự đi vào khắp các ngóc ngách phòng bếp, tìm thấy một cái vò rượu được bịt kín của mình liền bưng ra.
Đầu thu, tuy rằng cua Lạc Hà không phải là béo nhất nhưng vẫn có thể ăn được. Hơn mười con cua này thực ra nên gọi là cua lông Hoàng Hà, con nào cũng rất lớn, trên càng có một nhúm lông tơ màu vàng nhạt hoặc màu lục nhạt. Đây là cua do Lệnh Hồ Xung Vũ đưa tới. Vốn không quen biết gì Tiêu Duệ, vậy mà hắn không chỉ thường xuyên phái người mang thuốc tới tặng mẫu thân nhà mình, còn tặng hai bình rượu thuốc và mấy đấu lương gạo, ngay từ đầu Lệnh Hồ Xung Vũ còn tưởng rằng hắn có ý đồ gì đó, trong lòng cảnh giác. Nhưng thời gian trôi qua, thấy thực sự Tiêu Duệ chỉ là làm việc trượng nghĩa, cũng không hề có đòi hỏi gì, Lệnh Hồ Xung Vũ không khỏi cảm thấy vô cùng cảm kích.
Lệnh Hồ gia vốn là thế gia chuyên áp tải hàng. Phụ thân hắn là Lệnh Hồ Lãng từng là đại tiêu đầu của Lạc Dương Nam Thuận tiêu cục, nhà cửa rất giàu có. Năm kia, phụ thân hắn đột nhiên bệnh chết, tuy Lệnh Hồ Xung Vũ có một thân võ nghệ giỏi giang nhưng bởi vì mẫu thân bệnh nặng, quấn lấy hắn khoog thể ra ngoài mưu sinh, chỉ có thể ở nhà cùng với mẫu thân, miệng ăn núi lở cho tới tận bây giờ.
Lệnh Hồ Xung Vũ mang cảm kích trong lòng nhưng trong nhà nghèo khổ không có vật chất gì để biểu đạt tấm lòng, đành phải ra ngọn núi ngoài thành săn bắn một vài món sơn dã đưa đến biếu Tiêu Duệ. Những con cua này là do hắn bẫy được trên dòng Lạc Hà ở ngoài thành, vừa mới mang tới nên tươi ngon vô cùng.
Người Đường chỉ có hai cách để ăn cua. Một là chưng lên, sau đó cho thêm gia vị vào, hai là cho nước vào nấu thành canh. Lệnh Hồ Xung Vũ mới đưa tới trước khi thiếu nữ tới một lúc, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của thiếu nữ, Tiêu Duệ liền động linh cơ, lập tức làm ngay một món cua rượu.
Rửa cua sạch sẽ, để cho ráo nước, chuẩn bị kỹ các đồ gia vị cho vào nồi. Tiếp đó hắn bóc bỏ yếm cua, tự tay bỏ những chỗ bẩn, cho thêm một nắm muối, sau đó cho cua vào trong thấu. Hắn lại rót Thanh Hương Ngọc Dịch vào trong nồi, (đổ lấp xấp ngang đám cua làm chuẩn), cho thêm mấy miếng gừng, đường, cuối cùng cắt thêm mấy lát hoa quả, dùng giấy dầu bịt kín lại.
Đây là công thức Ngự dụng túy giải chuyên phục vụ trong cung đình triều Thanh ở đời sau, bị kẻ xuyên thời không là Tiêu Duệ đưa ra áp dụng trong thời Thịnh Đường này. Phương pháp dùng rượu để nấu cua chưa từng nghe ai nói, cũng chưa từng nhìn thấy này khiến thiếu nữ ngẩn người, cho dù là Trương mụ đã hơn mười năm làm bếp cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Duệ xé giấy niêm phong, một mùi hương nồng đậm phát ra, có cả mùi thơm ngát của rượu và hoa quả, còn có cả mùi thơm ngậy của cua, chỉ vừa ngửi đã khiến người ta say mê.
Nhìn những con cua màu xanh nhạt giờ chuyển sang ửng đỏ trong nồi, Tiêu Duệ tự tay cầm lấy một con, bóc bỏ mai, lộ ra thịt cua thơm ngon bên trong, dịu dàng nói:
- Ngọc Hoàn, nếm thử chút đi!
Thiếu nữ ngọt ngào ngồi xuống trước mặt Tiêu Duệ, mỉm cười nhận lấy con cua, đang định cho vào miệng lại nghe Tiêu Duệ đột nhiên vỗ trán nói:
- Ngọc Hoàn, đừng ăn vội, chờ chút!
Bình luận truyện