Đại Gia

Chương 13: Đại gia



“Vân Khai!! Xem cái này đi, trúng rồi, trúng rồi.”

Sáng sớm, một con ruồi bọ bay loạn ở bên tai, cũng không nghĩ xem tối hôm qua ai đi thừa nhận dục vọng không giới hạn của cậu ta.

“Ưm…”

Vân Khai lười biếng trả lời, tràng hoan ái tối hôm qua kia thực sự làm anh mệt đến chết rồi.

“Xổ số lần trước chúng ta mua trúng rồi!”

“À…”

Không để ý tới cậu ta, ngủ là quan trọng nhất.

Nhiều nhất chỉ 10 đồng mà thôi, cũng không phải là chưa trúng bao giờ.

“Có năm trăm vạn đấy…”

“Ừ…”

Vẫn không chút để ý.

Từ từ, năm trăm vạn??

“Gì? Cậu nói cái gì?”

Vân Khai lúc này mới phản ứng. Đại Hữu hưng phấn lặp lại một lần.

“Năm trăm vạn!!!”

“Chúng ta là đại gia trăm vạn nha.”

Hai mắt Vân Khai khẽ đảo, ngã.

“Số tiền thưởng này nên dùng như thế nào, phải lập kế hoạch ra.”

“Em nghĩ nên đưa cho anh Ngụy giúp chúng ta đầu tư.” Suy tính của Đại Hữu rất chu đáo.

“Cũng tốt, đỡ phải hao tâm tổn trí, trong nhà để nhiều tiền như vậy ngủ cũng không an ổn. Sau đó thì sao, cũng không thể phiền toái người ta cả đời được.”

“Anh không phải rất lo lắng xã hội kỳ thị sao? Chờ em tốt nghiệp, chúng ta lấy tiền đi Hà Lan kết hôn, ở lại đó phát triển sự nghiệp.” Đại Hữu chớp chớp đôi mắt nhỏ, bắt đầu ảo tưởng.

“Quỷ sứ, suy nghĩ tốt nhỉ, nhìn thấy đám ngoại quốc quỷ quái kia, tôi đã nghĩ đến tám nước xâm chiếm Trung Hoa.” Vân Khai có tình tiết căm thù ngoại quốc nghiêm trọng.

“Lại nói, ai muốn kết hôn với cậu. Nói không chừng không quá vài năm, tôi sẽ chán.”

“Không được, vậy từ giờ trở đi em phải khắc khổ tôi luyện kỹ thuật, làm cho anh không rời khỏi em được.”

Đại Hữu chồm đến, đè Vân Khai xuống, bắt đầu làm một số chuyện người không nên làm.

Kết thúc.

Mười lăm năm sau, tại một giáo đường tại Hà Lan.

“A… Ưm… Cậu con mẹ nó… Đừng dùng lực mạnh như vậy.” Tiếng thở dốc quen thuộc từ phòng chuẩn bị của cô dâu truyền đến.

“Đừng mạnh mẽ? Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của anh cũng không nói như vậy nha… Nó trách em không đủ cố gắng đấy.”

“A… Hữu… Đừng… Làm quá sức, đợi lát nữa… Ưm… Còn có… Hôn lễ…”

“Em không nhịn được… Bộ dáng mặc lễ phục của anh… Đẹp quá.”

“A… Hỗn đản, đừng chà xát nơi đó a…”

“… Nâng mông lên một chút…”

“Chủ tịch, khách mời đã đến đủ rồi, hôn lễ có thể bắt đầu không?”

Ngoài cửa bí thư xấu hổ hỏi to cắt ngang nghiệp lớn của đôi uyên ương, Ngụy Nguyên ở bên cạnh cười đến không thở nổi. Mười năm trước, anh giúp Đại Hữu đầu tư lập ra một công ty máy tính, hiện tại kiếm được đầy bồn đầy bát. Mà Đại Hữu cũng bởi vậy mà lọt vào danh sách những người giàu nhất trên thế giới.

Trong phòng yên tĩnh, tiếp theo cửa mở, Đại Hữu thoải mái sảng khoái, xuân phong đắc ý, Vân Khai hai gò má ửng hồng, khóe mắt lưu lại dư vị tình cảm mãnh liệt. Cả người mềm nhũn dựa vào người Đại Hữu.

“Ba mươi phút sau bắt đầu.”

“Cậu con mẹ nó, khắc chế nửa người dưới của cậu một chút đi, tôi đã bốn mươi bốn rồi, không chịu được cậu cả ngày gây sức ép như thế.”

Vân Khai lảm nhải lẩm bẩm oán hận.

“Là thiếu sót của em, mua quy lộc bổ thận hoàn làm quà sinh nhật cho anh thì thế nào?”

“Cậu…”

“Anh cũng đừng so đo, đàn ông ba mươi như lang như hổ, anh thông cảm cho em đi, dù sao động cũng là em, anh chỉ cần nằm hưởng thụ là được rồi.”

“Hỗn đản!”

“Đúng rồi, anh Ngụy tặng cái gì cho cậu, sao thần bí như vậy hả.”

“Đêm nay lúc chúng ta động phòng hoa chúc, anh sẽ biết.”

Đại Hữu vẫn bảo trì vẻ thần bí,

Đó chính là thứ tốt a, sinh hoạt đêm nay nhất định làm cho người ta dục tiên dục tử.

“Sẽ không là “tình ái 108 chiêu” linh tinh gì đó chứ…”

Vân Khai rùng mình một cái, lễ vật mỗi lần Ngụy Nguyên tặng đều kỳ kỳ quái quái. Ví dụ như lễ Giáng sinh lần trước, Ngụy Nguyên đưa đến “tình ái 108 chiêu” cùng dụng cụ tự an ủi đủ loại kiểu dáng làm quà Giáng sinh, làm những ngày nghỉ sau đó, bản thân mình thiếu chút nữa bị Đại Hữu đùa chết. Đúng rồi, cái bộ nội y tình thú mười lăm năm trước cũng là Ngụy Nguyên mua giúp…

Người không thể nhìn tướng mạo a…

Không biết người yêu của Ngụy Nguyên là người thế nào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện