Đại Hào Môn

Chương 77: Đánh gục



Trước khi khai chiến, mấy thiếu niên bên Uông Thuật Đồng đều đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy ra.

Nói thật ra thì hôm nay bọn họ cũng là lần đầu nhìn thấy Uông Phi, theo như Uông Thuật Đồng giới thiệu thì hắn chính là em họ của Uông Thuật Đồng, con trai của Uông Vĩ Thành - Uông nhị lão gia. Uông Phi vẫn luôn ở trong quân đội, rất ít khi lộ mặt ở thủ đô, mới chuyển về thủ đô không lâu.

Xuất thân của hắn chính là cháu đích tôn của Uông lão gia, với xuất thân này hắn hoàn toàn có đủ phân lượng trong đảng nha nội.

Chỉ có điều đám người này thật sự không ưa dáng vẻ phách lối của Uông Phi, cho dù hắn là cháu đích tôn của Uông lão gia thì cũng không cần thiết phải cư xử xấc láo như vậy chứ? Uông lão gia đúng là rất tài ba, nhưng dù sao đây cũng có thể gọi là dưới chân thiên tử, cũng không phải là địa bàn của hắn, mà ở đây cũng có nhiều đại gia tộc cũng không phải là không ngưu bức như Uông gia.

Nhưng cả người Uông Phi tràn đầy tà khí, khiến cho đám người đó dù bất mãn nhưng cũng nhịn xuống không nói thêm gì.

Xấc láo thì xấc láo, một ngày nào đó ngươi phải đến cầu xin gia, đến lúc ấy đạp ngươi thêm một cái nữa cũng không muộn.

Muốn chiếm giữ một vị trí ở trong Nha Nội, mỗi một vị nha nội đều có phương pháp của riêng mình, gặp chuyện gì có thể giúp đỡ nhau một tay. Nếu như thuần túy là củi mục thì cho dù cha ngươi mang trên mình dòng dõi tốt mà muốn có chỗ đứng, dù chỉ bằng gót chân ở trong vòng tròn quần là áo lượt đảng nha nội cũng rất khó.

Tuy dòng dõi của mấy vị công tử khác không hiển hách bằng Uông lão gia, nhưng cha ông của bọn họ đều có thực quyền, cho dù là Uông Nhị Ca cũng có rất nhiều chuyện phải nhờ mấy tiểu huynh đệ này giúp đỡ một tay.

Không tin Uông Tam ngươi sẽ không ăn khói lửa nhân gian.

Có thể thấy Uông Phi như mặt trời chói chang ăn to nói lớn, nói muốn một mình đấu với sáu người của Tiêu Nhị Ca, đám người bọn họ cũng cảm thấy không đáng tin cậy. Trên cơ bản, bọ họ đều đã từng lĩnh hội qua sức chiến đấu dũng mãnh của Tiêu Nhị Ca cùng với Giang Vũ Thành. Uông Tam ngươi đúng là xuất thân từ quân đội, có lẽ thực sự có thể đánh đấm, một đấu một đánh ngã Tiêu Nhị Ca và Giang Vũ Thành có thể không thành vấn đề, nhưng đánh với sáu người thì thực sự có chút không hợp lẽ thường.

Có câu "Song quyền khó địch lại bốn tay, hảo hán không chịu thiệt trước mắt".

Thật sự muốn phá tan cái dáng vẻ khoác lác khoe khoang của Uông tam, mấy anh em bọn họ cũng không phải theo hầu, còn muốn thuận tiện đạp thêm một cái nữa. Chẳng lẽ cứ ngơ ngác đứng ở chỗ này chờ Tiêu Nhị Ca đến thu thập? Bọn họ không muốn ngay cả cánh tay cũng bị vặn ra sau.

Tiêu Nhị Ca cũng không phải loại người nhân từ.

Tiêu Thiên ở bên kia cũng không hề khinh thường Uông Phi, nhóc con này dám lớn lối như vậy thì chắc chắn cũng có chút bản lĩnh, nếu không thì Uông Phi cũng làm ra vẻ như vậy, mà là ** rồi.

Nhưng không ngờ Uông Phi lại biến thái như thế, đợi đến khi sàn đấu được dọn dẹp sạch sẽ, Giang Vũ Thành liền không chờ đợi được nữa mà lập tức ra sân.

Hắn thật sự rất muốn rất muốn giáo huấn cái tên khốp kiếp không biết trời cao đất rộng đó, để cho hắn mở mang kiến thức một chút. Đừng tưởng rằng ở quân đội học được chút thuật cận chiến là có thể ở thủ đô này đi ngang!

Tiêu Thiên khẽ dặn dò mấy câu, bảo Giang Vũ Thành cẩn thận, trước tiên thăm dò nội tình của Uông Phi một chút.

Chỉ có điều rất rõ ràng Giang Vũ Thành không hề nghe lọt tai những lời này của Tiêu Nhị Ca.

Giang Vũ Thành hạ quyết tâm trực tiếp quẳng cái tên khốn kiếp này xuống dưới lầu, về phần hắn có thể ngã chết không thì Giang Vũ Thành cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.

Giang Vũ Thành hùng hổ bày ra tư thế nhu đạo.

Uông Phi tùy tiện đứng ở nơi đó, lấy ánh mắt mang theo sự khinh thường liếc nhìn Giang Vũ Thành, căn bản không xem Giang Vũ Thành ra gì. Giang Vũ Thành đã chuẩn bị động thủ, Uông Phi lại thong dong móc ra điếu thuốc đưa lên môi ngậm, "Đinh" một tiếng, điếu thuốc đã được đốt lên, lườm Giang Vũ Thành một cái, không nhanh không chậm mà nhả ra một vòng khói.

- Tên khốn kiếp, muốn tự tìm chết hả?

Hành động này của Uông Phi đã hoàn toàn chọc giận Giang Vũ Thành.

Giang Vũ Thành hét lớn một tiếng, mười ngón tay mở ra, bắt lấy hai vai của Uông Phi, chân phải tiến về phía trước thăm dò, đặt ở giữa hai chân Uông Phi. Đây chính à chiêu thức tiêu chuẩn của nhu đạo, kế tiếp lật một cái, Uông Phi sẽ ngã chổng vó.

Hai tay Giang Vũ Thành còn chưa kịp phát lực thì Uông Phi lắc một cái, Giang Vũ Thành còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm thấy hai tay mình vừa trợt mục tiêu, không bắt được thứ gì, theo đà lao về phía trước, "Ầm" một tiếng, té dập mặt.

Uông Phi cười một tiếng, ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên mép, hút một hơi, lại nhả ra một vòng khói, từ trong miệng phun ra hai chữ.

- Vô dụng!

Tất cả mọi người đều mở to mắt.

Giang Vũ Thành đánh không lại Uông Phi thì đám người cũng không cảm thấy quá kỳ lạ, nếu như Uông tam đã có dũng khí mạnh miệng như vậy thì cũng không thể không có chút bản lĩnh được. Nhưng thật sự không nghĩ tới giữa hai bên lại chênh lệch lớn như vậy.

Giang Vũ Thành lòm còm bò dậy, giận dữ gầm lên, từ phía sau xông tới, vẫn như trước vươn hai tay ra, bắt lấy bả vai của Uông Phi. Giang Vũ Thành học nhu đạo nhiều năm như vậy, nên đã sớm thành thói quen.

Cũng may là lần này Giang Vũ Thành không có trong nháy mắt đã bị đánh ngã, Tiêu Thiên đưa tay ra, đỡ lấy hắn. Chỉ có điều lực quá lớn, nên Tiêu Thiên cũng bị bức lùi về sau hai bước.

- Vũ Thành, tiểu tử này di chuyển rất nhanh, trượt rồi không thể quay lại được, cậu đừng xông đến quá mạnh, phải bắt đúng mục tiêu, tăng thêm lực.

Tiêu Thiên ghé vào tai của Giang Vũ Thành, khẽ nói. Cậu ở bên cạnh, đã nhìn ra được một chút manh mối. Hai lần Uông Phi đều dùng mượn lực đả lực, lấy thủ đoạn tứ lạng đẩy ngàn cân, Giang Vũ Thành đều bị thua thiệt.

- Vâng!

Giang Vũ Thành trịnh trọng gật đầu, hít một hơi thật sâu, xoay người lại, eo hơi cong, nhìn chằm chằm vào Uông Phi.

- Đến đây!

Trong miệng Uông Phi ngậm điếu thuốc, bước từng bước đi tới, dưới chân cũng phát ra âm thanh trầm thấp.

- Hắc...

Giang Vũ Thành lần nữa chìa hai tay ra, chụp vào hai vai Uông Phi, dùng sức níu lấy, di chuyển một chút, xác định lần này bất luận thế nào cũng sẽ không để sẩy tay. Lúc này mới giơ chân phải lên, chuẩn bị cắm vào giữa hai chân Uông Phi, chống đỡ sức nặng của cả cơ thể, nhưng đột nhiên xương chân trái lại truyền tới cơn đau nhứt như kim châm, trong nháy mắt lan khắp toàn thân, chân mềm nhũn không kềm được mà quỳ xuống đất.

- Ha ha, đánh không lại nên quỳ xuống à, cũng là một thói quen tốt.

Uông Phi cười ha hả.

- Được, xem như mày cũng hiểu chuyện, tao không làm khó dễ mày nữa. Cút đi, người kế tiếp!

Giang Vũ Thành chỉ cảm thấy một trận máu nóng xông lên đỉnh đầu, hai cảm giác xấu hỗ cùng giận dữ trộn lẫn vào nhau, hắn giận dữ gầm lên, cũng không biết một cổ sức mạnh từ đâu tới, hai tay hắn chợt ôm lấy eo của Uông Phi, nâng Uông Phi lên, trực tiếp quẳng đi.

Sau đó trên ngực bụng lại truyền tới một trận đau nhức, cả người Giang Vũ Thành đều bay lên, "Ầm" một tiếng, té dưới chân đám người Tiêu Thiên, dưới lực đạo mạnh như thế dạ dày hắn vô cùng khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào ngồi dậy nổi.

Uông Phi giơ chân trái lên, nhưng không vội vã đạp xuống, chìa tay phủi đầu gối hai cái, cười lạnh nói:

- Cho mày mặt mũi mày không chịu, muốn Tam gia ta đánh ngươi chết sao?

- Tốt lắm, Tiểu Phi, đánh rất hay!

Hai mắt Uông Thuật Đồng sáng rực, vỗ tay.

Trong phút chốc, tiếng vỗ tay như tiếng sấm dội.

Ngược lại không phải những người đứng xem chán ghét Giang Vũ Thành, mà mấu chốt là Uông Phi này thực sự quá tuyệt vời, tựa như chính hắn vừa mới nói vậy, đứng không di chuyển, nhàn nhã hút thuốc, không tốn chút sức lực nào đã đem Giang Vũ Thành vai u thịt bắp gạt ngã nơi đó, nửa buổi cũng không thể động đậy.

Đây là công phu thật sự không hề trộn lẫn chút giả dối nào. Đáng giá để mọi người cho hắn một tràng vỗ tay.

Dù sao thì bọn họ cũng chỉ đến xem náo nhiệt, ai có thực lực thì bọn họ vỗ tay khen hay!

Uông Phi ôm quyền, cúi người cảm tạ mọi người, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.

- Thế nào Tiêu Nhị Ca, còn muốn đánh hay không? Nếu không dám thì bây giờ lập tức nói lời xin lỗi với Tam gia, nói mình không đúng. Tam gia ta đại nhân không trách tiểu nhân, sau này các người không được lộ mặt ở quán bar Tinh Ngữ này nữa là được.

Chờ sau khi tiếng vỗ tay của mọi người dần dần tắt hẳn thì Uông Phi hít một hơi thuốc lá, nở một nụ cười như có như không nhìn về phía Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên đỡ Giang Vũ Thành dậy, thoạt nhìn lần này Giang Vũ Thành bị thương không nhẹ, sắc mặt đã sớm trắng bệch, cắn chặt môi, không rên một tiếng nào, sợ mình há miệng liền ói ra.

Sau khi đỡ Giang Vũ Thành ngồi trên sa lon thì Tiêu Thiên cởi áo khoác xuống, giao cho Tiểu Quế Tử, chậm rãi đi đến phía trước, lạnh lùng nhìn Uông Phi, nói:

- Không phục hả? Tốt lắm, đến đây!

Uông Phi vẫn như cũ, đưa ngón tay trỏ phải ra ngoắc Tiêu Thiên hai cái.

- Đừng nói là tam gia ta bắt nạt các người. Vẫn là câu nói kia, Tam gia ta đứng bất động ở đây, nếu như ngươi có thể đánh ngã ta thì coi như ngươi thắng.

- Không cần thiết, dù thắng cũng phải thắng một cách công bằng, thua cũng phải thua một cách quang minh chính đại.

Tiêu Thiên thản nhiên nói, cũng không hề bị Uông Phi chọc giận, đây cũng là ưu điểm của Tiêu Thiên, càng gặp phải tình huống khẩn cấp thì càng có thể tỉnh táo. Khi cậu nhìn thấy Uông Phi dễ dàng gạt ngã Giang Vũ Thành thì Tiêu Thiên cũng đã dự đoán bản thân mình hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ của Uông Phi. Nhưng càng như vậy thì càng phải tỉnh táo, không thể bị Uông Phi chọc giận được, nếu không thì chỉ có thể thua thảm hại hơn mà thôi.

- Con lừa cũng không ngốc như ngươi, được thôi, đến đây, Tam gia ta sẽ cân lượng ngươi thật tốt.

Uông Phi tiếp tục hút thuốc, không nhanh không chậm nói.

Tiêu Thiên bày ra tư thế thức mở đầu của Lục Hợp Quyền.

- Ôi, Bắc Phái Hồng Quyền, Tiêu Nhị Ca quả nhiên là một người luyện võ.

Hai mắt Uông Phi sáng ngời, sau đó vừa nói vừa cười, không hề có chút ý tôn trọng.

Hồng Quyền là một loại quyền thuật được lưu truyền rộng nhất trong nước, cũng là quyền thuật rất cổ xưa, thuộc về quyền lộ của Thượng Tứ Môn. Lấy khu vực để phân chia, giống như chia làm Nam Phái Hồng Quyền và Bắc Phái Hồng Quyền. Lấy danh tiếng mà nói thì bởi vì ba danh gia võ thuật đời thanh: Hoàng Phi Hồng; Hồng Hi Quan cùng với Thiết Kiều, nên Nam Phái Hồng Quyền càng nổi tiếng hơn Bắc Phái Hồng Quyền.

Nam Phái Hồng Quyền chú trọng cước bộ ổn định thế liệt, cứng rắn kiểu cứng như ngựa, mạnh mẽ có lực; Bắc Phái Hồng Quyền thì lại chú trọng tứ bình đại mã, nhanh nhẹn linh hoạt, đại khai đại hợp, quyền đầu uy mãnh. Nhưng bất luận là Nam Phái Hồng Quyền hay là Bắc Phái Hồng Quyền đều bị xếp vào một loại võ thuật ngoại môn.

Tiêu Thiên đi theo vệ sĩ của ông nội học chính là Bắc Phái Hồng Quyền.

- Người luyện võ thì không dám nhận, ta học võ chỉ có mục đích cường tráng thân thể mà thôi....

Tiêu Thiên còn chưa nói dứt câu thì Uông Phi đã không chút khách khí cắt lời của hắn, nói:

- Hãy bớt nói nhảm đi, ngươi ra chiêu đi. Sớm đánh xong một chút, ta còn muốn mướn phòng ở quán bar, nếu như đi trễ thì ta sợ rằng phỏng tổng tống bị người ta mướn mất rồi.

- Được! Uông Tam Gia có khí phách!

Lại có người vây xem cười giễu cợt vỗ tay.

Đối với những người rãnh rỗi này mà nói thì bọn họ cũng không ủng hộ phía nào cả, dù sao thì ngày thường Tiêu Nhị và Uông Nhị cũng đi khắp nơi kiêu ngạo quát mắng, bất luận là Tiêu Nhị đánh ngã Uông Tam gia, hay là Uông Tam Gia đánh ngã Tiêu Nhị cũng không quan hệ gì đến bọn họ.

Chỉ cần có náo nhiệt để xem là đủ.

Trong tiếng ồn ào, Tiêu Thiên hạ thân trên xuống, Đại Hồng Quyền trực tiếp bay đến trước mặt Uông Phi.

Mọi người hoa cả mắt, chỉ nghe Tiêu Thiên kêu đau một tiếng, lảo đảo lùi mấy bước.

- Hừ, Bắc Phái Hồng Quyền gì chứ? Ngay cả cái rắm cũng không bằng, chỉ là động tác đẹp mắt mà thôi!

Uông Phi gở điếu thuốc trong miệng xuống, nhả một vòng khói, sau đó "Phụt" một tiếng, ngón tay búng một cái, đầu mẩu thuốc bị bay xa ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện