Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 27: Giải quyết tốt hậu quả



Ngón tay thon dài mà có phần thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn gò má của cô gái đang nằm trên giường, trên gương mặt Mộ Dung Vân Thiên hiện lên một nụ cười mà như đang khóc, sau đó, hắn chậm rãi nói, “Nhớ rõ, kiếp sau, ngàn vạn lần đừng gặp ta.” Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, bát cháo cá trên bàn cũng đã không còn độ ấm. Cửa phòng “két” một tiếng, có người đi vào. Chân mày Mộ Dung Vân Thiên hơi động một chút, biết là Khúc Thanh Thương, nàng sẽ trở lại, tất nhiên là đã nghĩ thông suốt. “Tam công tử…” Khúc Thanh Thương đứng ở bên rèm cửa, sợ hãi gọi một tiếng. Mộ Dung Vân Thiên đứng lên, không nhìn nàng, chỉ thản nhiên nói, “Biết ngươi ngu xuẩn ở chỗ nào không?” “Thanh Thương không nên tự chủ trương xuống tay với Thịnh cô nương mà không hỏi qua ý Tam công tử.” Khúc Thanh Thương cúi thấp đầu, gắt gao túm cổ tay áo, thấy Mộ Dung Vân Thiên không phản ứng, nàng thoáng lặng đi một chút, chẳng lẽ nàng đoán sai tâm tư của hắn sao? Nàng nghi hoặc thoáng ngẩng đầu lên, liền thấy Mộ Dung Vân Thiên không biết từ khi nào đã trước mặt nàng, vừa ngẩng đầu, liền đụng phải một cặp mắt thâm sâu như nước hồ. Nàng luôn biết tướng mạo hắn vô cùng đẹp, nhưng lúc này nhìn phải, lại có cảm giác yêu dị. Thấy nàng ngây người, Mộ Dung Vân Thiên lạnh lùng cười, khóe môi hơi hơi gợi lên, trong mắt đã nổi hàn ý. Khúc Thanh Thương vội tỉnh táo lại, đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ xuống. Nàng suy nghĩ cẩn thận trước sau, bắt đầu từ chỗ Đại công tử thu được tin Thu Thủy Tập của Bạch Hồ sơn trang bị trộm, sau đó Long Ngâm Kiếm chủ nhân thay Võ Lâm minh chủ tìm lại được Thu Thủy Tập, tiếp đó Đại công tử hạ lệnh nàng cùng Tam công tử tham gia võ lâm đại hội để tìm cơ hội trộm Thu Thủy Tập, liên hệ những sự việc rời rạc đó lại… Khúc Thanh Thương bỗng nhiên một thân mồ hôi lạnh, không dám ngẩng đầu, “Thanh Thương nguyện nghe theo mọi sự sai bảo của công tử.” Mộ Dung Vân Thiên xoay người nâng nàng lên, nhẹ lời cười nói, “Như thế rất tốt.” Tam công tử bình thường luôn luôn ôn nhu văn nhã lúc này thoạt nhìn lại thêm một cảm giác ma mỵ, Khúc Thanh Thương theo bản năng run lên một chút, toàn thân phát lạnh. Nàng tựa hồ… chưa bao giờ hiểu rõ người trước mắt này. Mộ Dung Vân Thiên thấy thế, cười nhẹ một tiếng, buông nàng ra, “Khó có dịp mời được đại ca xuất môn một chuyến, sao có thể cứ như vậy để cho hắn trở về đây?” Khúc Thanh Thương rốt cuộc hiểu rõ, Thu Thủy Tập chỉ là một món mồi như, là mồi nhử để Mộ Dung Vân Thiên dẫn dụ Đại công tử. Lần đầu tiên nhìn thấy Tam công tử, y mới sáu tuổi, luôn đi theo bên người Đại công tử, dáng vẻ ngây thơ. Là kẻ đáng sợ tới mức nào, lòng dạ thâm sâu tới mức nào, mới có thể ẩn nhẫn lâu như vậy… Mộ Dung Vân Thiên không nói thêm gì nữa, xoay người đi đến bên giường, ôm lấy Thịnh Bảo Hoa, đi ra cửa. “Tam công tử, ngài…” “Thay ngươi giải quyết tốt hậu quả, lần sau đừng có làm chuyện điên rồ.” Bước chân Mộ Dung Vân Thiên chậm lại một chút, thản nhiên nói, “Đại ca đã đến Phụng Tiên trấn, ngươi biết nên làm như thế nào chứ?” “Dạ.” Khúc Thanh Thương cúi đầu lên tiếng, lúc ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng cao lớn dưới ánh trăng kia, ánh mắt nàng mang theo vẻ si mê. Ở phía sau nàng không nhìn thấy được, sắc mặt Mộ Dung Vân Thiên lạnh lùng tới đáng sợ, Khúc Thanh Thương là tâm phúc của đại ca, chỉ có nàng ta mở miệng, đại ca luôn luôn đa nghi của hắn mới có thể nhảy xuống cạm bẫy này. Ánh trăng mờ mịt, Mộ Dung Vân Thiên ôm Thịnh Bảo Hoa thoải mái né qua gia đinh tuần tra ban đêm của Bạch Hồ sơn trang, một đường đi đến bờ hồ trong Bạch Hồ sơn trang. Nếu lúc này có người nhìn thấy hắn, tất sẽ sợ hãi vì thân thủ của hắn, bởi lẽ thân thủ của hắn tinh diệu vượt xa những gì hắn vẫn biểu hiện ngày thường. Người khác chỉ biết Mộ Dung gia Tam công tử trong giang hồ đứng hàng thứ tư, lại không có kẻ nào biết, trong võ lâm, hắn đã sớm không có đối thủ. Bên hồ buộc một con thuyền nhỏ để hái sen, Mộ Dung Vân Thiên thật cẩn thận đặt Thịnh Bảo Hoa vào thuyền nhỏ kia, lại tỉ mỉ quan sát nàng một phen, giống như muốn đem dung mạo nàng khắc vào tận đáy lòng. Đến tận khi nghe được rất xa có tiếng bước chân truyền tới, hắn mới đưa tay tháo dây thừng buộc thuyền, đẩy mạnh một phen. Hồ này không khép kín, mà thông tới thác nước phía sau trang. Mộ Dung Vân Thiên bật nhảy lên cây, nhìn chiếc thuyền nhỏ chở Thịnh Bảo Hoa càng lúc càng xa. … Thẳng đến khi biến mất ở trong màn đêm. Trong lòng của hắn, chợt mất đi một khối, rỗng tuếch. Hắn biết, đời này kiếp này, sẽ không còn ai đối xử tốt với hắn như nàng nữa… Cho dù thị lực của hắn có tốt tới mức nào, chiếc thuyền nhỏ kia cuối cùng cũng biến mất không còn nhìn thấy nữa, Mộ Dung Vân Thiên tung người, đạp gió lướt đi. Ánh trăng lạnh lẽo, sương mù lờ mờ, chiếc thuyền mộc nho nhỏ bị gió đêm đẩy đi, hòa vào bóng đêm, trôi về phía thác nước bên ngoài trang viện. Khi lao xuống thác nước, trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước vô cùng chói mắt, bên tai ầm vang rung động, ào ạt mạnh mẽ. Có những giọt nước bắn lên gương mặt tái nhợt của cô gái nằm trên thuyền, tựa như nước mắt. Thịnh Bảo Hoa nghĩ, nếu nàng không bước vào chốn giang hồ, thì thật tốt. Nàng nghĩ, Mộ Dung Vân Thiên nhất định không biết, kỳ thật nàng vẫn có cảm giác. Tuy rằng thân thể giống như bị đông cứng, không thể cử động, nhưng kỳ quái là, nàng vẫn có cảm giác. Chiếc thuyền mộc nho nhỏ vỡ tan giữa dòng thác nước, thân thể Thịnh Bảo Hoa nặng trĩu chìm dần vào nước, bên tai nàng một mực vang lên thanh âm của Mộ Dung Vân Thiên. Hắn nói với Khúc Thanh Thương, hắn thay nàng ta giải quyết hậu quả. Giải quyết hậu quả gì? Xử lý “thi thể” của nàng? Phụ thân, giang hồ quả thực không phải là nơi để chơi đùa. Phụ thân, con muốn về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện