Đại Hiệp Gặp Hạn

Chương 6-1



Qua buổi trưa, ánh nắng mềm mỏng xuyên qua cành lá, chiếu xuống có mấy phần ấm áp.

Từng đạo kiếm quang như sao rơi vũ động, chỉ thấy những chiến lá vàng bị đâm vài điểm nhỏ.

Nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve, ở trong tay hắn lại như có sức sống, có lúc mềm mại như nước chảy, có lúc vững vàng như bàn thạch, thân kiếm giống như vô hình, dung nhập vào trong không khí.

Từng cành lá rụng từng mảng, theo vũ động của lưu quang, đến khi thu kiếm, rơi xuống đất đã không còn nguyên vẹn.

Có thể vẽ mấy đường kiếm lên những chiếc lá đang chuyển động, cần phải học tập rèn luyện võ học bao lâu? Sư phụ đã từng nói qua, mục tiêu di chuyển vẫn luôn là khó nắm bắt nhất, hơn nữa càng nhẹ như lông hồng lại càng khó hơn, bởi vì tốc độ của nó không có cách nào nắm bắt trong tay, cũng bởi vì nó không giống như sắt thép, có thể cậy mạnh được.

Kỳ Nhi nhìn những mảnh lá vụn rơi đầy trên đất mà ngây ngẩn cả người.

Cái này… Không phải là rất lợi hại, vô cùng lợi hại sao?

Thu lại nội lực, từ từ thở ra, Lục Quân Diêu để ý thấy nửa bóng dáng núp sau cửa hình vòm.

“Kỳ Nhi? Tới đây.”

Kỳ Nhi suy nghĩ trong chốc lát, do dự đi lại gần.

“Tới bao lâu rồi? Về sau đến thì vào trong ngồi, đừng đứng ở bên ngoài.”

“Ta, ta… Chỉ đến tìm Phán Nhi thôi.” Giống như muốn phủi sạch cái gì đó, liền nói lời giải thích, tuyệt đối không thừa nhận bị hấp dẫn bởi công phu lợi hại của phụ thân, dừng chân lại không đi nữa.

“Con bé đang ngủ trưa ở trong.” Lục Quân Diêu cũng không có nghĩ nhiều, dẫn đầu đi phía trước, mở cửa ra.

Tiểu Phán Nhi đang ngủ yên ở trên giường, ôm chăn mềm có lưu lại hơi ấm của Lục Quân Diêu, phảng phất có ngày bị động đất cũng không quấy nhiễu được bé, ngủ thật an ổn.

Này… Tiểu phản đồ không có khí tiết.

Kỳ Nhi bực mình một trận.

Lục Quân vắt khăn ướt lâu mồ hôi, đồ ăn cố định mỗi ngày đã đặt ở trên bàn, mở chén ra, mùi thơm kia khiến cho Phán Nhi thức dậy.

Thời điểm ăn canh đã đến.

Gần đây, Phán Nhi bị hắn nuôi dưỡng ngay đến phong hàn nhỏ cũng không bị lấy một lần, gương mặt lộ ra màu hồng khỏe mạnh, khả ái làm cho người khác muốn nắn một chút.

Thìa múc canh lên, thấy rõ đồ ăn bên trong, đầu tiên hắn kinh ngạc, rồi sau đó ánh mắt lộ ra một tia xin lỗi: “Tiểu Phán Nhi, sợ là hôm nay khiến con thất vọng rồi, đồ ăn hôm nay con không thể ăn được.”

“Tại sao?” Nghẹo đầu, mặt nhỏ Phán Nhi tràn đầy nghi ngờ.

“Đồ này dành cho nam nhân ăn.” Hắn không cho là lộc nhung, hổ tiên, đông trùng hạ thảo, nấu ra đồ ăn sẽ thích hợp cho tiểu cô nương năm tuổi ăn được.

“Vậy ca ca có thể ăn không?” Thức ăn làm ra không phải là để cho người khác dùng sao? Tại sao còn phân biệt nam nhân, nữ nhân? Đầu nhỏ thật sự không sao hiểu nổi.

Lục Quân Diêu muốn cười lại không cười, liếc mắt nhìn một bên mặt không tự nhiên của nhi tử: “Sợ là qua mười năm nữa, lúc đó thê tử của hắn sẽ nấu cho hắn ăn.”

Thuốc tráng dương… Đây là Nha Nhi muốn ám chỉ điều gì với hắn sao?

Xem ra so với việc đồ ăn dược thiện này dùng cho đối tượng nào, việc hắn cần làm là hỏi bọn nhỏ, có ý kiến gì nếu có thêm nhiều đệ đệ hoặc muội muội hay không?

Cá nhân hắn cho là, làm nam nhân nên thức thời một chút, đến thuốc tráng dương cũng đã bưng tới, nếu nhưng vẫn không làm gì, sợ là Nha Nhi sẽ cho rằng hắn “không được”, đến lúc đó lại mời cả đại phu tới, sẽ dẫn đến một trận hổ thẹn.

“Kỳ Nhi, ngồi đi.” Chỉ chỉ vị trí ở bên cạnh, một tay ôm Phán Nhi, một tay ưu nhã múc từng muỗng canh ăn vào…. Hương vị quả thật không được ngon lắm.

Một muỗng, lại một muỗng, rốt cuộc quyết định trong thời gian ngắn không thể ăn tiếp muỗng thứ ba, liền đậy nắp lại, phát hiện Kỳ Nhi không có chút ý đến đồ ăn, cũng không có ở trên người muội muội, ánh mắt chằm chằm nhìn vào nhuyễn kiếm đặt ở trên bàn… Hắn đột nhiên hiểu ra.

“Muốn học không?” &%Dien#$D45a33n$3L43Q$3Đon Nhớ Phán Nhi có nói qua, ca ca có rất nhiều hứng thú đối với học võ.

“Không muốn! Chính ta cũng có sư phụ.” Đáp thật nhanh, cũng mạnh miệng.

Lục Quân Diêu cười: “Ta cũng không có nói học cái gì.” Phản ứng thật lớn.

“Phán Nhi! Chúng ta đi về, bà vú đang tìm muội.” Dù sao cũng chỉ là hài tử chín tuổi, không thể nhẫn nhịn, lập tức thẹn quá hóa giận, muốn kéo người đi.

“Chờ một chút, muội chút nữa sẽ tự mình về.” Rõ ràng còn muốn ở lại dựa vào phụ thân một lát.

Phản đồ, phản đồ, đây là hành vi của phản đồ! Người ta thoáng đối tốt với muội một chút, liền bị thu mua cái gì cũng quên hết!

Kỳ Nhi cực độ căm tức: “Được, giờ muội không đi, sau này cũng đừng bao giờ đến tìm ta nữa.”

Miệng Phán Nhi mếu máo, nước mắt chảy giàn giụa.

Ca ca thật hung dữ, bé chẳng qua là thích ở với phụ thân, như vậy cũng có lỗi sao? Phụ thân tốt lắm, tại sao bé không thể vừa thích phụ thân vừa thích ca ca…

Sắc mặt Lục Quân Diêu trầm xuống: “Kỳ Nhi, ngồi xuống.”

Kỳ Nhi dừng lại thân hình, đứng bất động cũng không nói gì.

“Con hù dọa muội muội, nói xin lỗi.”

“Ta không muốn.” Vốn là không có tiết tháo, uổng công cậu bảo vệ muội nhiều năm như vậy, có đồ ăn ngon đều giành cho muội trước, có người khi dễ liền thay mặt muội trút giận, đối tốt với muội như vậy, thương muội như vậy, lại bởi vì một người khác đối tốt với muội có mấy tháng, liền không cần cậu nữa, sao có thể không tức giận? Đến lúc nào đó bị tổn thương, cậu mới không cần đồng tình muội nữa đâu.

“Lục Kỳ Quân, con nên nhớ cho ta, họ của con là ta cho, sinh mệnh của con cũng là ta cho, chỉ bằng vào điểm này, con không có lập trường vô lễ với ta.”

“Ta cũng không mới lạ, cùng lắm ta mang họ mẫu thân.”

“Có thể. Con có thể đi nói với mẫu thân con, xem nàng sẽ có phản ứng gì?”

Mẫu thân sẽ thương tâm.

Bọn họ vô cùng rõ ràng điểm này.

Bị đạp trúng tử huyệt, Kỳ Nhi giận đến giơ chân: “Chuyên tìm nữ nhân để hạ thủ thì sao là anh hùng hảo hán, có bản lãnh chúng ta một mình đấu, không cần bắt nạt nữ nhân.”

Đến bây giờ, Kỳ Nhi vẫn như cũ nghĩ hắn sẽ gây thương tổn cho bọn họ, thành kiến nhi tử đối với hắn rất sâu nha.

Thế nhưng, Kỳ Nhi bảo vệ hai người nữ nhân bên người vội vàng và quan tâm như vậy, lại khiến hắn cảm động.

Cảm động đến…. Khiến hắn hao tổn tâm trí nhiều hơn.

“Con muốn mang họ Lục hay họ Mạnh không khiến ta quan tâm, dù sao ta cũng định cho Phán Nhi nhiều thêm đệ đệ hoặc muội muội, vẫn có nhiều đứa mang họ Lục, ta không lạ gì một đứa con không nhận ta.”

“Mẫu thân…. Còn lâu mới bị ngươi lừa.”

“Vậy có muốn thử một chút hay không? Nếu ta nhớ không lầm, mẫu thân con cũng không có phản đối, con tốt nhất nên có bản lãnh ngăn cản ta và mẫu thân con sanh hài tử.”

Khiêu khích, đây tuyệt đối là khiêu khích!

Kỳ Nhi đỏ bừng mặt, đứng chết trân nhìn chằm chằm Lục Quân Diêu lại tiếp tục ăn canh, thái độ dứt khoát, thong dong không lo lắng khiến cho người tức đến hộc máu.

“Ngươi, ngươi không cần quá đắc ý,ta… Ta sẽ đi nói cho mẫu thân biết bộ mặt thật của ngươi.”

“À?” Hắn bày ra dáng vẻ “xin cứ tự nhiên”: “Vậy cái này phải xem mẫu thân con tin ta hay là tin con?”

Há miệng, ngậm miệng nửa ngày, phát hiện không tìm được từ ngữ nào để uy hiếp, Kỳ Nhi ảo não xoay người.

“Con đối với ta ôm chặt thái độ như thế nào là một chuyện, nhưng hành động của con làm khó Phán Nhi, hiện tại người làm tổn thương nó là con, không phải ta.”

Sau lưng, không nhanh không chậm truyền đến mấy câu nói, Kỳ Nhi kéo căng mặt, không lên tiếng rời đi.

Ống tay áo bị người kéo, kéo Lục Quân Diêu trở lại từ trong suy nghĩ sâu xa, buông mắt xuống hỏi: “Sao vậy Phán Nhi?”

“Phụ thân… Đang tức giận sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi, mang theo bất an.

Tiểu nha đầu này ở đây thay mặt ca ca cầu xin tha thứ đây: “Ca ca vừa rồi mới hung dữ với Phán Nhi, con không tức giận sao?”

“Không tức giận, ca ca là vì muốn tốt cho con.” Bé biết tại vì ca ca không tin phụ thân là người tốt thôi.

Lục Quân Diêu cười cười, xoa xoa gò má non nớt của nữ nhi: “Nếu Phán Nhi nhìn ra được, sao phụ thân lại không rõ ràng? Con yên tâm, phụ thân không tức giận.”

“Nhưng mà mới vừa rồi…” Phụ thân nói những lời đó, chính là tức giận mà.

“Phụ thân chỉ trêu chọc hắn thôi.”

“Trêu chọc?”

“Phán Nhi không cảm thấy, bộ dáng ca ca tức giận giơ chân, nói không ra lời rất là đáng yêu sao?”

“....”

“Nếu như có thể trêu chọc tức giận đến nỗi đầu bốc khói, tóc dựng lên, không phải càng thêm vui thú trong cuộc sống sao?”

“...”

“Phán Nhi không muốn xem sao?”

“...” Hoàn toàn không thể nói gì.

Hiện tại bé không cảm thấy phụ thân là người tốt, ca ca thật đáng thương…

bbs..cn KieuNga- DienDanLeQuyDon bbs..cn

Sau khi tắm xong, Mạnh Tâm Nha chải mái tóc dài, để ở trước ngực.

Sau lưng có hai cánh tay đưa tới, thay nàng làm.

Mạnh Tâm Nha ngơ ngác, nhìn vào gương phản chiếu bóng hình hắn dịu dàng chải đầu cho nàng.

Để lược lên bàn, hắn nghiêng người, thân mật cọ gò má hắn với gò má của nàng.

“Thơm quá…” Nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng, dẫn tới thân thể nàng khẽ run một trận.

“Quân Diêu, chàng…” Mơ hồ phát hiện ý đồ tối nay của hắn.

“Chuẩn bị xong chưa?” Hắn hỏi nhỏ, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng.

“Thiếp, thiếp không biết…” Trong chín năm qua chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân, nàng khẩn trương như muốn ngất xỉu.

“Thử một chút được không?” Trăng tròn hoa thắm, yên lặng như nước, rất thích hợp làm chuyện tốt đẹp, hắn cũng không muốn cô phụ chén canh thuốc thiện ý kia.

Nàng cứng ngắc gật gật đầu.

Lúc trước, hắn cho là nàng miễn cưỡng, nhưng giờ hắn hiểu, nàng chả qua là ngây ngơ, không giỏi ứng đối.

“Đừng khẩn trương, ta sẽ làm từ từ.” Môi mỏng đặt lên môi nàng, lướt nhẹ, khẽ mổ, một tay đưa về phía sau lưng nàng, xoa nhẹ nhàng, để cho nàng buông lõng cảm giác căng thẳng, từ từ đuổi theo hắn.

Vào lúc nàng từ từ chìm say, theo bản năng mở miệng nghênh đón nhu tình của hắn….

Phanh!

Nàng kinh ngạc, vội vàng né ra từ trong ngực phu quân, sau đó mới phát hiện: “Kỳ Nhi?”

Như thế nào lại điên cuồng đi vào? Cũng không gõ cửa, không phải, nên nói là phá cửa mà vào.

Nàng hoàn toàn sững sờ, không biết phải phản ứng như thế nào, nhìn chằm chằm cánh cửa bị đạp hư.

Lục Quân Diêu chỉ kinh ngạc trong chốc lát, liền phản ứng kịp, tự tiếu phi tiêu nhướng cao lông mày.

“Con, con… Đến chúc ngủ ngon mẫu thân.” *&^Kieu@#$2Nga$#L3%^Qu4y$%D034n@! Lắp bắp, lại dám nói ra lý do như vậy.

Đến nói ngủ ngon cũng không cần phải phá hư cửa phòng nàng như vậy.

“Kỳ Nhi! Nói thật.”

“Mẫu thân.... Người quá già rồi.”

“Á?” Bỗng chốc bị nói làm cho xấu hổ, sững sờ tại chỗ: “Lục Kỳ Quân, con tốt nhất giải thích rõ ràng lời này cho mẫu thân.”

“Phụ thân muốn hài tử, tìm người khác đi, mẫu thân không thích hợp lại sinh tiếp.”

“...” Đỏ mặt. Nói giống như nàng đã già lại còn quấn lấy nam nhân.

“Như thế nào như vậy? Mẫu thân con một chút cũng không già?” Thân cánh tay cản lại eo thon nhỏ nhắn, ôm vào trong ngực, Lục Quân Diêu tự nhiên cười nói: “Cái tuổi này vừa đúng, có sự thành thục quyến rũ phong tình của một phụ nhân, ta cực kỳ yêu đấy.”

Yêu? 

Hắn, hắn nói… Yêu nàng?

Trái tim mất bình tĩnh, chỉ vì một câu nói trong lúc lơ đãng của hắn mà cuồng loạn, ngay cả nhi tử ở bên tai oa oa nói một chuỗi dài, một chữ nàng cũng không nghe thấy.

Nhìn bộ dáng của mẫu thân đã quên đêm nay là đêm nào, rõ ràng đã bị phụ thân mê hoặc đến choáng váng đầu óc. Kỳ Nhi vừa tức lại vừa vội: “Mẫu thân! Người có nghe con nói không?”

“A? Con vừa mới nói cái gì?”

Lục Quân Diêu cắn chặt môi, tốn sức để không đẻ lộ ra biểu tình đang vui vẻ, buông mắt xuống tỏ vẻ mất mác: “Xem ra nhi tử rất không hoan nghênh ta, Nha Nhi, có phải ta trở về là sai rồi…”

Cái này không giống như Lục Quân Diêu sẽ nói ra.

Mạnh Tâm Nha kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn một chút vẻ mặt nhi tử buồn bực đến mức nội thương…

“Không có, không có. Mẫu thân đừng nghe phụ thân nói bậy. Con rất hoan nghênh mà.”

“Vậy sao?” Lục Quân Diêu chất vấn.

“Dạ, dạ, dạ, con yêu phụ thân cùng một dạng giống như mẫu thân.” 

“Nhưng con chưa bao giờ để cho ta ôm qua, Phán Nhi người ta…”

Kỳ Nhi tưởng chừng muốn nôn mửa đến chết, nhắm mắt tiến lại ôm hắn một cái, đồng thời bắt gặp được ánh mắt tiểu nhân đắc chí của hắn, giống như nói: Đáng đời, ai bảo ngươi chạy tới cửa để cho ta chơi đùa!

Tiểu nhân, tiểu nhân, đây chính là một tên tiểu nhân âm hiểm! Rõ ràng hắn một chút cũng không hiếm lạ đứa con trai này, mới không quản cậu nghĩ như thế nào, lại giả bộ đáng thương trước mặt mẫu thân!

“Rất tốt.” Trái ôm phải xoa, cuối cùng cảm thấy mình ôm đủ rồi: “Đã muộn rồi, đi ngủ đi!”

Đáng giận! Cậu cảm giác bị người khác đùa giỡn.

Nhìn nhi tử buồn bực rời đi, Mạnh Tâm Nha hoang mang không hiểu. Phụ tử bọn họ giở trò quỷ gì đây?

Lục Quân Diêu nhàn nhã tự mình rót chén nước, hớp hai cái: “Ta tin tưởng nhi tử rất hoan nghênh ta về, còn nàng thì sao Nha Nhi? Ta vô cùng mong đợi thê tử cũng chào đón ta.”

Trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng một lần nữa, nàng chậm chạp di chuyển bước chân, vừa mới bước đi, liền bị hắn một phen ôm vào ngực, in xuống nụ hôn sâu.

“A….” Nàng kêu lên, khiến cho hắn thừa dịp chen vào miệng mang hơi thở mùi đàn hương, môi lưỡi dây dưa.

“Đúng rồi! Mẫu thân, đêm đã khuya, cửa bị hư…. Cho nên… Người nhanh đi ngủ một chút đi! Tối nay thật không thích làm chuyện quá kịch liệt.” Thình lình, nhô ra bóng dáng nhỏ đã đi rồi quay lại, dọa sợ Mạnh Tâm Nha suýt nữa tim văng ra ngoài.

“Như vậy, ngủ ngon.”

Lục Quân Diêu nhìn bóng dáng nho nhỏ được thắng lợi một lần, vẻ mặt đắc ý, giống như nói cho hắn biết: Ngươi, sắc lão đầu nếu chưa từ bỏ ý định, một đêm này ta sẽ đến hết lần này đến lần khác, hù dọa chết ngươi!

“...”

“Cái gi?” Mạnh Tâm Nha còn đang đỏ mặt, không nghe rõ lời hắn nói.

“Ta nói, Mạnh Tâm Nha, ban đầu vì sao chúng ta lại cố sinh ra hắn, lại dạy thành bộ dáng không vâng lời đến chết như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện