Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 4 - Chương 39: Phần 1: Lòng dạ nữ nhân thâm sâu tựa biển
Tân Trát sợ run lên nhìn chằm chằm bình hoa trong tay Ổ Giai, chỉ e cô ta kích động lên lại nện cái bình xuống thì hỏng bét. Ông ta theo bản năng lùi về phía sau hai bước, hít sâu một hơi, “Quận chúa, lão nô thực sự cũng không biết được rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lão nô chỉ là dựa theo sự căn dặn của vương gia chuẩn bị đồ nữ trang cho tốt mà thôi, những thứ khác lão nô không hề hay biết.”
“Không biết? Không biết?” Đôi mắt cơ hồ sắp bốc lửa của Ổ Giai trừng lên, cô ta đem bình hoa hung hăng ném mạnh về phía tường. Thanh âm của đồ sứ vỡ nát lập tức vang lên đinh tai cùng với thanh âm bén nhọn của Ổ Giai, “Nuôi đám nô tài các ngươi để làm gì hả? Chủ nhân rốt cục xảy ra chuyện gì cũng chỉ trả lời một câu không biết, có phải muốn ta đem các ngươi băm thành tương mới chịu không hả?”
“Quận chúa tha mạng!” Bọn thị vệ cùng nha hoàn đã được lĩnh giáo sự lợi hại của Ổ Giai nên toàn thân đều run lên, vội vàng quỳ sụp xuống dập đầu.
Tân Trát có chút bất đắc dĩ nhìn Ổ Giai. Ông ta là quản gia nơi này đã nhiều năm nên dù gì cũng có chút tình cảm với Ổ Giai. Thở dài một tiếng, Tân Trát khẽ nói, “Tiểu quận chúa cũng đừng nên tức giận như vậy. Sở công tử kia là một nam nhân, tuy rằng mi thanh mục tú, diện mạo đẹp đẽ nhưng cũng đâu phải nữ tử. Nói không chừng chỉ là vương gia nhất thời cao hứng mà thôi, qua hai ngày nữa chắc sẽ không còn tới Cấm lâu nữa.”
Tân Trát thực sự muốn khuyên Ổ Giai nên điều chỉnh lại tính tình của mình, chứ cứ nóng nảy như vậy, thực chẳng có nam nhân nào chịu được.
Ổ Giai thì không để ý đến nhiều chuyện như vậy, cũng không đem những lời Tân Trát nói để trong lòng. Cô ta đập mạnh tay lên bàn rồi lớn tiếng, “Tân Trát, ta hỏi ngươi, ngươi dám khẳng định kẻ đó là nam nhân, không phải nữ nhân?”
Tân Trát sửng sốt một lúc lâu rồi mới trả lời, “Sở công tử sao có thể là nữ nhân chứ?”
“Không phải nữ nhân, vậy sao hoàng thúc lại muốn ngươi chuẩn bị nữ trang?” Sự ngờ vực trong lòng Ổ Giai cũng không phải không có căn cứ. Sáng nay, nha hoàn đi tìm hiểu tin tức đã báo về rằng vương gia ở lại Cấm lâu cả đêm đã khiến cô ta phát hoảng, đến khi sai nha hoàn đi tìm hiểu kỹ càng lại phát hiện thực ra vương gia đã ở đó gần một ngày một đêm.
Tân Trát khổ sở gãi gãi đầu. Có trời biết ông ta thực sự hy vọng người ở Cấm lâu là nữ tử, ít nhất điều đó cũng có thể chứng minh vương gia là một người bình thường. Khó nhọc nuốt nước miếng, ông ta bất đắc dĩ nói, “Quận chúa, Sở công tử thường ngày rất tuấn tú, vương gia thích Sở công tử giả trang thành nữ tử cũng là chuyện bình thường. Việc này….quận chúa vẫn đừng nên náo loạn thì hơn. Sở công tử chính là một nam tử, cùng công tử ấy tranh sủng thì còn ra gì nữa? Thiền Vu cũng tuyệt đối không để cho vương gia nạp một nam nhân vào phủ đâu.”
“Thiền Vu?” Ổ Giai hơi nheo mắt lại. Đúng vậy! Sao cô ta lại quên mất Thiền Vu chứ? Hơi nhếch môi lên, giọng nói của Ổ Giai cũng trở nên dịu đi, “Đúng vậy, cho dù hoàng thúc có thích kẻ ở trong Cấm lâu kia thế nào đi nữa cũng hết cách. Thiền Vu tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn người trong vương tộc làm ra chuyện khiến người ta chê cười như vậy. Tân Trát, bữa tiệc tối nay ta cũng muốn tham dự, ngươi mau chuẩn bị bộ xiêm y đẹp nhất cho ta!”
“Quận chúa, tham dự tiệc tối thì không có vấn đề gì, nhưng xin người trăm ngàn lần đừng làm ra chuyện khiến vương gia khó xử.” Tân Trát thấy Ổ Giai nở nụ cười âm trầm thì tận đáy lòng không khỏi rùng mình một cái.
Ổ Giai lạnh lùng cười, “Yên tâm, ta sao có thể ngốc đến mức khiến hoàng thúc phiền chán mình chứ? Đêm nay, ta chính là muốn giải quyết hết mọi phiền toái, ta mặc kệ kẻ ở Cấm lâu kia là nam hay nữ, tóm lại, ta tuyệt đối không để kẻ đó lưu lại trong phủ!”
“Quận….quận chúa, nô tỳ còn có một việc muốn bẩm báo.” Một nha hoàn đứng bên cạnh thận trọng lên tiếng.”
“Chuyện gì?” Ổ Giai lạnh lùng nhìn cô ta.
Nha hoàn liếm liếm môi, run giọng nói, “Nô tỳ nghe nói ở bên Huyền Nguyệt Các hiện giờ rất náo nhiệt bởi vương gia cũng lệnh cho vương phi tham dự tiệc đêm nay. Lúc nô tỳ đi ngang qua đó còn thấy hai nha hoàn Xuân Mai cùng Đông Hà đang bận rộn chuẩn bị xiêm y.”
“Vương phi? Ngươi gọi tự nhiên quá nhỉ?” Ổ Giai nổi giận gầm lên.
Nha hoàn sợ đến tái mặt, vội vàng sửa lại lời nói, “Là công chúa Đại Hán kia!”
“Cô ta muốn lấy thân phận nữ chủ nhân của vương phủ để tham dự tiệc tối? Thật nực cười, ta sẽ không để cô ta được như ý! Các ngươi….” Ổ Giai đứng dậy, chỉ vào bọn nha hoàn cùng thị vệ đang quỳ, lạnh lùng cất tiếng, “Cùng bản quận chúa tới Huyền Nguyệt Các một chuyến, ta muốn xem vị công chúa Đại Hán tôn quý kia chuẩn bị xiêm y dự tiệc thế nào.”
“Vâng!” Thị vệ cùng nha hoàn đều đứng lên, theo Ổ Giai đi ra khỏi đại điện.
Tân Trát sửng sốt đến nửa ngày, đuổi theo cũng dở mà không đuổi cũng dở. Chuyện này có nên nói cho vương gia hay không? Sợ là có nói cho vương gia, vương gia cũng không quan tâm chút nào.
***
Huyền Nguyệt Các là cái tên do Thiền Vu đặc ban. Lúc Nam Hoa công chúa mới được gả cho Tả hiền vương, Thiền Vu gọi Nam Hoa là “Huyền huống” với hàm ý là món quà trời ban cho, lại để cho ở tại Huyền Nguyệt Các là tòa lầu ngay gần tẩm phòng của Hách Liên Ngự Thuấn.
Từ khi Nam Hoa đặt chân vào Huyền Nguyệt Các, nơi này bắt đầu trở nên im lặng dị thường, trừ lúc Ổ Giai vào đây gây rối thì cơ hồ không có ai lui tới.
Cho nên khi từ phía sân vang lên tiếng bước chân ầm ầm thì không cần nhìn cũng biết là ai đang đến rồi.
Đông Hà đang chuẩn bị đồ trang điểm cho Nam Hoa thì cửa điện bị hai gã thị vệ đá văng ra, ngay sau đó, Ổ Giai mang theo một đám người xông tới.
Toàn thân Đông Hà run lên, đồ trang điểm trên tay cũng rơi cả xuống sàn.
Xuân Mai đang lựa chọn son môi cho Nam Hoa cũng hoảng sợ, thấy Ổ Giai quận chúa xông vào thì theo bản năng đứng lên chắn trước mặt Nam Hoa.
Nam Hoa biết người đã đến chẳng có ý tốt lành gì nên đứng dậy đem Xuân Mai nhẹ nhàng đẩy ra rồi nhìn thẳng Ổ Giai, “Cô muốn làm gì?”
“Ngươi vẫn còn chút thông minh, biết ta đến nơi này tuyệt đối không có chuyện gì tốt.” Ổ Giai cười lạnh tiến lại gần, “Một khi đã như vậy, sao ngươi không học cách ngoan ngoãn một chút? Sao cứ phải chọc cho bản quận chúa phải thân chính đến đây? Phải biết rằng, bản quận chúa đối với chỗ này của ngươi chán ghét đến cực điểm.”
Huyền Nguyệt Các?
Muốn sánh với thiên cung sao?
Ta phỉ nhổ vào!
Lần này là Đông Hà cứng rắn chặn bước của Ổ Giai, khẩn trương lên tiếng, “Quận chúa, công chúa chúng tôi đâu có trêu chọc gì cô, cô lại muốn làm gì chứ?”
Ổ Giai chẳng buồn đổi lời với nha hoàn, giơ tay lên ra ý bảo bọn thị vệ xông lên, đem hai nha hoàn kéo sang một bên.
“Ổ Giai, cô đừng có quá đáng!” Nam Hoa công chúa thấy vậy, không nhịn được nữa lên tiếng.
“Chậc chậc, Nam Hoa, ngươi muốn trả đũa sao? Ngươi nói xem hai ta ai quá đáng hơn?” Ổ Giai đi đến bàn trang điểm, cầm lấy một cây trâm giơ lên khiến đầu nhọn của cây trâm dưới ánh nến tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh rực rỡ. Cô ta đem đầu nhọn của cây trâm dí sát cổ Nam Hoa, lạnh băng cất tiếng, “Ngươi chẳng phải vẫn luôn an phận thủ thường ư? Sao hôm nay lại không nhịn được muốn tham dự dạ tiệc? Nhìn ngươi xem, xiêm y cùng trang sức đẹp như vậy, ngươi thực sự cho mình là nữ chủ nhân sao?”
“Đây là ý của vương gia, ta chỉ phụng mệnh mà thôi!”
“Đây chẳng phải là mưu đồ ngươi đã sớm dự trù sao? Trước mặt vương gia làm ra vẻ yếu đuối, đơn giản là muốn vương gia nhìn ngươi nhiều hơn mà thôi. Thật sự đáng thương! Ngươi chẳng lẽ không rõ chuyện vương gia đang sủng ái người trong Cấm lâu kia sao? Ngươi tưởng mình là ai chứ?” Ổ Giai lại cười lạnh, “Thật ra hôm nay ta tới đây cũng chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi. Nếu muốn tỏ ra yếu đuối động lòng người thì nên làm triệt để một chút, để cho vương gia đau lòng thì mới chứng tỏ sự lợi hại của ngươi. Nhưng mà, xem bộ dạng chậm hiểu của ngươi thì chắc cũng không biết phải làm sao. Yên tâm đi, bản quận chúa đến đây giúp ngươi!” Nói xong, Ổ Giai quay đầu nhìn về phía đám thị vệ, ngữ khí chuyển sang sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Mấy người các ngươi, cởi sạch y phục của cô ta ra!”
“Không biết? Không biết?” Đôi mắt cơ hồ sắp bốc lửa của Ổ Giai trừng lên, cô ta đem bình hoa hung hăng ném mạnh về phía tường. Thanh âm của đồ sứ vỡ nát lập tức vang lên đinh tai cùng với thanh âm bén nhọn của Ổ Giai, “Nuôi đám nô tài các ngươi để làm gì hả? Chủ nhân rốt cục xảy ra chuyện gì cũng chỉ trả lời một câu không biết, có phải muốn ta đem các ngươi băm thành tương mới chịu không hả?”
“Quận chúa tha mạng!” Bọn thị vệ cùng nha hoàn đã được lĩnh giáo sự lợi hại của Ổ Giai nên toàn thân đều run lên, vội vàng quỳ sụp xuống dập đầu.
Tân Trát có chút bất đắc dĩ nhìn Ổ Giai. Ông ta là quản gia nơi này đã nhiều năm nên dù gì cũng có chút tình cảm với Ổ Giai. Thở dài một tiếng, Tân Trát khẽ nói, “Tiểu quận chúa cũng đừng nên tức giận như vậy. Sở công tử kia là một nam nhân, tuy rằng mi thanh mục tú, diện mạo đẹp đẽ nhưng cũng đâu phải nữ tử. Nói không chừng chỉ là vương gia nhất thời cao hứng mà thôi, qua hai ngày nữa chắc sẽ không còn tới Cấm lâu nữa.”
Tân Trát thực sự muốn khuyên Ổ Giai nên điều chỉnh lại tính tình của mình, chứ cứ nóng nảy như vậy, thực chẳng có nam nhân nào chịu được.
Ổ Giai thì không để ý đến nhiều chuyện như vậy, cũng không đem những lời Tân Trát nói để trong lòng. Cô ta đập mạnh tay lên bàn rồi lớn tiếng, “Tân Trát, ta hỏi ngươi, ngươi dám khẳng định kẻ đó là nam nhân, không phải nữ nhân?”
Tân Trát sửng sốt một lúc lâu rồi mới trả lời, “Sở công tử sao có thể là nữ nhân chứ?”
“Không phải nữ nhân, vậy sao hoàng thúc lại muốn ngươi chuẩn bị nữ trang?” Sự ngờ vực trong lòng Ổ Giai cũng không phải không có căn cứ. Sáng nay, nha hoàn đi tìm hiểu tin tức đã báo về rằng vương gia ở lại Cấm lâu cả đêm đã khiến cô ta phát hoảng, đến khi sai nha hoàn đi tìm hiểu kỹ càng lại phát hiện thực ra vương gia đã ở đó gần một ngày một đêm.
Tân Trát khổ sở gãi gãi đầu. Có trời biết ông ta thực sự hy vọng người ở Cấm lâu là nữ tử, ít nhất điều đó cũng có thể chứng minh vương gia là một người bình thường. Khó nhọc nuốt nước miếng, ông ta bất đắc dĩ nói, “Quận chúa, Sở công tử thường ngày rất tuấn tú, vương gia thích Sở công tử giả trang thành nữ tử cũng là chuyện bình thường. Việc này….quận chúa vẫn đừng nên náo loạn thì hơn. Sở công tử chính là một nam tử, cùng công tử ấy tranh sủng thì còn ra gì nữa? Thiền Vu cũng tuyệt đối không để cho vương gia nạp một nam nhân vào phủ đâu.”
“Thiền Vu?” Ổ Giai hơi nheo mắt lại. Đúng vậy! Sao cô ta lại quên mất Thiền Vu chứ? Hơi nhếch môi lên, giọng nói của Ổ Giai cũng trở nên dịu đi, “Đúng vậy, cho dù hoàng thúc có thích kẻ ở trong Cấm lâu kia thế nào đi nữa cũng hết cách. Thiền Vu tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn người trong vương tộc làm ra chuyện khiến người ta chê cười như vậy. Tân Trát, bữa tiệc tối nay ta cũng muốn tham dự, ngươi mau chuẩn bị bộ xiêm y đẹp nhất cho ta!”
“Quận chúa, tham dự tiệc tối thì không có vấn đề gì, nhưng xin người trăm ngàn lần đừng làm ra chuyện khiến vương gia khó xử.” Tân Trát thấy Ổ Giai nở nụ cười âm trầm thì tận đáy lòng không khỏi rùng mình một cái.
Ổ Giai lạnh lùng cười, “Yên tâm, ta sao có thể ngốc đến mức khiến hoàng thúc phiền chán mình chứ? Đêm nay, ta chính là muốn giải quyết hết mọi phiền toái, ta mặc kệ kẻ ở Cấm lâu kia là nam hay nữ, tóm lại, ta tuyệt đối không để kẻ đó lưu lại trong phủ!”
“Quận….quận chúa, nô tỳ còn có một việc muốn bẩm báo.” Một nha hoàn đứng bên cạnh thận trọng lên tiếng.”
“Chuyện gì?” Ổ Giai lạnh lùng nhìn cô ta.
Nha hoàn liếm liếm môi, run giọng nói, “Nô tỳ nghe nói ở bên Huyền Nguyệt Các hiện giờ rất náo nhiệt bởi vương gia cũng lệnh cho vương phi tham dự tiệc đêm nay. Lúc nô tỳ đi ngang qua đó còn thấy hai nha hoàn Xuân Mai cùng Đông Hà đang bận rộn chuẩn bị xiêm y.”
“Vương phi? Ngươi gọi tự nhiên quá nhỉ?” Ổ Giai nổi giận gầm lên.
Nha hoàn sợ đến tái mặt, vội vàng sửa lại lời nói, “Là công chúa Đại Hán kia!”
“Cô ta muốn lấy thân phận nữ chủ nhân của vương phủ để tham dự tiệc tối? Thật nực cười, ta sẽ không để cô ta được như ý! Các ngươi….” Ổ Giai đứng dậy, chỉ vào bọn nha hoàn cùng thị vệ đang quỳ, lạnh lùng cất tiếng, “Cùng bản quận chúa tới Huyền Nguyệt Các một chuyến, ta muốn xem vị công chúa Đại Hán tôn quý kia chuẩn bị xiêm y dự tiệc thế nào.”
“Vâng!” Thị vệ cùng nha hoàn đều đứng lên, theo Ổ Giai đi ra khỏi đại điện.
Tân Trát sửng sốt đến nửa ngày, đuổi theo cũng dở mà không đuổi cũng dở. Chuyện này có nên nói cho vương gia hay không? Sợ là có nói cho vương gia, vương gia cũng không quan tâm chút nào.
***
Huyền Nguyệt Các là cái tên do Thiền Vu đặc ban. Lúc Nam Hoa công chúa mới được gả cho Tả hiền vương, Thiền Vu gọi Nam Hoa là “Huyền huống” với hàm ý là món quà trời ban cho, lại để cho ở tại Huyền Nguyệt Các là tòa lầu ngay gần tẩm phòng của Hách Liên Ngự Thuấn.
Từ khi Nam Hoa đặt chân vào Huyền Nguyệt Các, nơi này bắt đầu trở nên im lặng dị thường, trừ lúc Ổ Giai vào đây gây rối thì cơ hồ không có ai lui tới.
Cho nên khi từ phía sân vang lên tiếng bước chân ầm ầm thì không cần nhìn cũng biết là ai đang đến rồi.
Đông Hà đang chuẩn bị đồ trang điểm cho Nam Hoa thì cửa điện bị hai gã thị vệ đá văng ra, ngay sau đó, Ổ Giai mang theo một đám người xông tới.
Toàn thân Đông Hà run lên, đồ trang điểm trên tay cũng rơi cả xuống sàn.
Xuân Mai đang lựa chọn son môi cho Nam Hoa cũng hoảng sợ, thấy Ổ Giai quận chúa xông vào thì theo bản năng đứng lên chắn trước mặt Nam Hoa.
Nam Hoa biết người đã đến chẳng có ý tốt lành gì nên đứng dậy đem Xuân Mai nhẹ nhàng đẩy ra rồi nhìn thẳng Ổ Giai, “Cô muốn làm gì?”
“Ngươi vẫn còn chút thông minh, biết ta đến nơi này tuyệt đối không có chuyện gì tốt.” Ổ Giai cười lạnh tiến lại gần, “Một khi đã như vậy, sao ngươi không học cách ngoan ngoãn một chút? Sao cứ phải chọc cho bản quận chúa phải thân chính đến đây? Phải biết rằng, bản quận chúa đối với chỗ này của ngươi chán ghét đến cực điểm.”
Huyền Nguyệt Các?
Muốn sánh với thiên cung sao?
Ta phỉ nhổ vào!
Lần này là Đông Hà cứng rắn chặn bước của Ổ Giai, khẩn trương lên tiếng, “Quận chúa, công chúa chúng tôi đâu có trêu chọc gì cô, cô lại muốn làm gì chứ?”
Ổ Giai chẳng buồn đổi lời với nha hoàn, giơ tay lên ra ý bảo bọn thị vệ xông lên, đem hai nha hoàn kéo sang một bên.
“Ổ Giai, cô đừng có quá đáng!” Nam Hoa công chúa thấy vậy, không nhịn được nữa lên tiếng.
“Chậc chậc, Nam Hoa, ngươi muốn trả đũa sao? Ngươi nói xem hai ta ai quá đáng hơn?” Ổ Giai đi đến bàn trang điểm, cầm lấy một cây trâm giơ lên khiến đầu nhọn của cây trâm dưới ánh nến tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh rực rỡ. Cô ta đem đầu nhọn của cây trâm dí sát cổ Nam Hoa, lạnh băng cất tiếng, “Ngươi chẳng phải vẫn luôn an phận thủ thường ư? Sao hôm nay lại không nhịn được muốn tham dự dạ tiệc? Nhìn ngươi xem, xiêm y cùng trang sức đẹp như vậy, ngươi thực sự cho mình là nữ chủ nhân sao?”
“Đây là ý của vương gia, ta chỉ phụng mệnh mà thôi!”
“Đây chẳng phải là mưu đồ ngươi đã sớm dự trù sao? Trước mặt vương gia làm ra vẻ yếu đuối, đơn giản là muốn vương gia nhìn ngươi nhiều hơn mà thôi. Thật sự đáng thương! Ngươi chẳng lẽ không rõ chuyện vương gia đang sủng ái người trong Cấm lâu kia sao? Ngươi tưởng mình là ai chứ?” Ổ Giai lại cười lạnh, “Thật ra hôm nay ta tới đây cũng chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi. Nếu muốn tỏ ra yếu đuối động lòng người thì nên làm triệt để một chút, để cho vương gia đau lòng thì mới chứng tỏ sự lợi hại của ngươi. Nhưng mà, xem bộ dạng chậm hiểu của ngươi thì chắc cũng không biết phải làm sao. Yên tâm đi, bản quận chúa đến đây giúp ngươi!” Nói xong, Ổ Giai quay đầu nhìn về phía đám thị vệ, ngữ khí chuyển sang sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Mấy người các ngươi, cởi sạch y phục của cô ta ra!”
Bình luận truyện