Đại Kiếm Sư

Chương 100: Chiến tranh tình ái





Tâm linh của ta trải dài ra phía ngoài, tìm đến Tây Kỳ, cùng nàng kết hợp lại. Tinh thần và thể xác của Tây Kỳ tràn ngập khoái lạc vô cùng tận, nàng từ trong tâm linh nói với ta: "Hảo phu lang của thiếp, còn có chuyện gì có thể giấu được chàng đây?"



Ta thông qua đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về sườn núi phủ tuyết phía đông. Hơn chục điểm hỏa quang đang nhanh chóng tiếp cận.



Bọn Chiến Hận, Cự Linh ngồi vây quanh đống lửa trại, chiếu theo kế hoạch định ra từ trước, tỏ vẻ vẻ phớt lờ đối với kẻ đến thăm, dáng vẻ không chút quan tâm.



Trong vòng vây của mười hai tên vu nô, Liên Lệ Quân lững thững tiến tới. "Ta và Tây Kỳ" đã qua nghênh đón, ngăn lối đi của Liên Lệ Quân.



Ánh mắt của Liên Lệ Quân rõ ràng không giống với ngày xưa, tà mang bắn ra, tựa như đã biến thành một người khác. Vu đế đã tăng cường khống chế đối với nàng. Điều này chứng tỏ rằng thực ra nàng yêu thương ta sâu sắc. Cho nên Vu đế mới sợ nàng vì tình yêu đối với ta mà thoát khỏi sự khống chế của hắn, phải tăng cường thi triển nhiều tà lực hơn lên tâm linh nàng.



Liên Lệ Quân dừng lại trước Tây Kỳ ba bước. Mười hai tên vu nô cường tráng ở phía sau cũng đồng thời dừng bước.



Liên Lệ Quân liếc nhìn mọi người đang ngồi vây quanh đống lửa, trông thấy bọn họ đối với việc nàng đến cứ coi như không nhìn thấy, trong mắt lóe lên thần sắc nghi hoặc bất an.



Tây Kỳ cười hỏi: "Liên tiểu thư đến đây có chuyện gì vậy?"



Liên Lệ Quân chăm chú nhìn nàng một lát, trầm giọng: "Các người không phải định đến Vu cung sao? Liên Lệ Quân đặc biệt tới dẫn đường."



Tây Kỳ đáp: "Chỉ có một người có thể quyết định việc này, người ấy đang ở trong lều vải chờ tiểu thư. Liên tiểu thư đi vào đi! Thủ hạ của tiểu thư thì phải lưu lại nơi này."



Liên Lệ Quân tức giận nói: "Các ngươi nếu không muốn đến Vu cung thì thôi."



Tây Kỳ mỉm cười: "Liên tiểu thư xin cứ tùy ý!" Nói rồi quay đầu đi về phía bọn Chiến Hận.



Trong mắt Liên Lệ Quân hiện ra lệ mang dữ dội, quát lên: "Chậm đã!"



Tây Kỳ quay đầu lại, hỏi: "Liên tiểu thư có gì chỉ giáo?"




Liên Lệ Quân giậm chân nói: "Được! Ta vào gặp Lan Đặc."



Tinh thần của ta trở về trong cơ thể, vỗ nhẹ lên bờ vai thơm của Thiến nhi, bảo: "Nàng hãy tránh đi một lát! Khách nhân muốn tiến vào rồi."



Liên Lệ Quân khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo, vén lều tiến vào. Trông thấy phần thân trên xích lõa của ta, đang dương dương tự đắc hờ hững ngồi ôm chăn trong một góc lều, nàng rõ ràng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bèn dừng lại trong phạm vi một tấc vuông.



Ta ôn nhu bảo: "Lệ Quân! Ngồi xuống đi!"



Liên Lệ Quân trông lại phía ta, đôi mắt xạ xuất tà mang kiên định, mở lời: "Ta đến chỉ để hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc có muốn đến Vu cung hay không?"



Ta mỉm cười: "Không muốn!"



Liên Lệ Quân thất sắc: "Ngươi nghìn cay vạn khổ cố sức lừa gạt người Vu quốc, không phải là muốn đến Vu cung cứu công chúa hay sao? Tại sao đến lúc thì lại bỏ đi?"



Ta hờ hững đáp: "Trừ phi nàng đáp ứng ta một điều kiện. Trước tiên, hãy ngồi xuống nghe ta nói đã."



Thần sắc trong mắt Liên Lệ Quân hơi biến đổi. Cuối cùng thở dài một tiếng ngồi xuống, ngưng mục nhìn ta: "Ngươi là người vĩnh viễn không để cho kẻ khác lần mò được sự nông sâu. Hãy nói đi!"



Ánh mắt nàng kiên định mạnh mẽ, không mảy may bị ảnh hưởng bởi thâm tình trong mắt ta. Nếu đổi lại là ta của trước đêm qua, thì nhất định sẽ vô kế khả thi đối với nàng, bởi vì ta căn bản không xông vào được trong tâm linh của nàng, vốn đang bị Vu đế toàn lực trói chặt. Có điều là ta lúc này không giống như trước nữa, ta đã nắm chắc được phương pháp kỳ diệu để khắc chế tà lực của Vu đế.



Liên Lệ Quân sẽ là quân cờ quan trọng nhất trong cuộc tranh đấu giữa ta và Vu đế. Nếu như ta không thể tranh thủ được nàng, ta tình nguyện lập tức rút lui. Bởi vì điều đó đã chứng tỏ rằng ta căn bản không phải là đối thủ của hắn. Huống chi, cho dù có khả năng chiến thắng tà lực mà Vu đế gia tăng lên tâm linh của nàng, ta vẫn còn xa mới là đối thủ của hắn.



Nhưng ta lại có diệu pháp khác. Đối với Vu đế chỉ có thể dùng trí, tuyệt đối không thể dùng lực. Hiện giờ chỉ đợi đến lúc Vu đế giẫm vào trong cạm bẫy mà ta thiết lập dành cho hắn. Cuộc đấu tranh với Vu đế chỉ mới bắt đầu. Con đường phía trước còn nhiều gian khó.



Liên Lệ Quân bình tĩnh nói: "Hãy nói ra điều kiện của ngươi đi."



Ta nhởn nhơ nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Kkông thể phủ nhận được rằng Liên Lệ Quân mỹ lệ đến mức rất có tính cách. Nàng có loại ý vị nham hiểm độc ác, xinh đẹp xảo quyệt, khiến người khác rất khó tưởng tượng được ra dáng điệu mê hoặc quyến rũ khi nàng khéo léo hầu hạ, cũng đặc biệt khiến người ta có thể nhớ mãi.



Ta thở dài: "Lệ Quân! Nàng không cảm thấy mình trở nên rất gay gắt sao? Nghĩ tới lúc ở Tịnh Thổ, nàng đối với ta thế nào?"



Trong mắt Liên Lệ Quân thoáng hiện một tia ngỡ ngàng rồi ngay lập tức biến mất: "Hiện tại là hiện tại, ai rảnh rỗi quan tâm đến chuyện quá khứ chứ. Ngươi nếu không nói ra điều kiện, ta phải trở về Vu cung đây."



Ta thoải mái nằm dài xuống chiếc gối mềm cao, trả lời: "Vậy thì nàng hãy đi đi! Sau này đừng hòng ta gặp lại nàng nữa."



Thân thể mềm mại của Liên Lệ Quân hơi chấn động, lo lắng kêu lên: "Lan Đặc!"



Nàng ngây ngẩn trong chốc lát rồi bình tĩnh trở lại, gật đầu: "Ôi! Ta đấu không lại ngươi. Ngươi đã nhìn thấu được rằng ta phụng mệnh đến đưa ngươi tới Vu cung, cho nên không lo ta rời đi, phải không?"



Ta bật cười: "Nàng thẳng thắn chịu thua thật là đáng yêu!"



Liên Lệ Quân cười nhẹ: "Ngươi không cần lừa gạt ta. Với tính cách của ngươi, nhất định sẽ đến Vu cung cứu công chúa, cho nên ta cũng không lo ngươi không theo ta đến Vu cung. Đừng có giở trò lừa bịp nữa."



Ta đáp: "Đã là như vậy, nàng hãy lập tức dẫn người hồi cung, còn ta sẽ trực tiếp rời khỏi Vu quốc, trở về Đế quốc. Không tin thì nàng có thể thử xem."



Liên Lệ Quân trong đôi mắt lấp lánh tà mang, chăm chú nhìn thẳng vào ta.



Tà lực của Vu đế và năng lực tâm linh của ta hoàn toàn không giống nhau. Ta có thể thông qua Tây Kỳ để nhìn, để nghe, còn hắn lại không thể làm chuyện tương tự thông qua Liên Lệ Quân. Hắn chỉ có thể khống chế tâm linh của Liên Lệ Quân, làm cho nàng diễn đạt được mục đích bản thân của hắn. Bởi vì hắn thiếu yếu tố tình ái. Chỉ có tình ái mới có thể kết hợp hai tâm linh lại. Vu đế trước sau vẫn là một loại sinh vật khác, có sự khác biệt so với loài người, không giống như giữa người với người, thiên sinh đã có khuynh hướng truy cầu sự kết hợp tâm linh, khuynh hướng này lại càng mãnh liệt hơn giữa hai giới tính với nhau.



Cuối cùng, Liên Lệ Quân chán nản thở dài một hơi, trả lời: "Được rồi! Ta đã nhận thua. Hãy nói ra điều kiện của ngươi đi. Xem như là Lệ Quân đang cầu xin ngươi."



Cùng nàng nói nhiều như vậy nhưng mục đích tự nhiên chỉ có một, chính là dẫn dắt cảm xúc rừng rực của nàng đối với ta, thứ cảm xúc vốn đang bị Vu đế cưỡng chế. Ta ôn nhu nói: "Ta muốn nàng cùng ta làm tình. Sau khi sự việc xong xuôi, ta lập tức theo nàng đến Vu cung."



Liên Lệ Quân ngạc nhiên: "Điều kiện của ngươi chính là như vậy sao?"




Sau khi trầm mặc cảnh giác giây lát, nàng mới nói tiếp: “Sức lực của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, muốn đoạt được thân thể ta không phải là rất dễ dàng hay sao? Tại sao lại phải ra vẻ sử dụng điều kiện cùng ta giao dịch?"



Ta hờ hững đáp: "Bởi vì ta không chỉ muốn đoạt được thân thể nàng, mà còn muốn đoạt được trái tim nàng giống như ngày trước. Ta muốn nàng toàn tâm toàn ý thoát y cùng ta ân ái, hành động theo tâm ý của ta. Nếu không, ta lập tức xua đuổi nàng đi, vĩnh viễn không đặt chân tới Vu cung. Đây là sự quyết định và thừa nhận của Đại Kiếm Sư, không ai có thể thay đổi được."



Đây chính là gậy ông đập lưng ông. Vu đế đã hạ nghiêm lệnh, muốn nàng bất chấp thủ đoạn ép ta đến Vu cung. Ta lại muốn lợi dụng điểm này, yêu cầu nàng cùng ta giao hoan, chơi một trò du hí tình ái, nhằm giải trừ khống chế của Vu đế đối với nàng.



Bởi vì tà lực mà Vu đế gia tăng trên người nàng đích thực vô cùng to lớn. So với khống chế của bọn Đạm Như, Cuồng Vũ, tà lực khống chế nàng còn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần, cho nên Vu đế mới yên tâm để nàng đến gặp ta. Nếu không thì chẳng lẽ hắn lại không sợ rằng Lệ Quân có thể trở thành một Đạm Như khác hay sao? Chỉ có bản thân Liên Lệ Quân mới có thể cứu được chính nàng.



Trong mắt Liên Lệ Quân lóe lên thần sắc giễu cợt: "Ta cũng có điều kiện đáp lại ngươi trước khi bằng lòng làm như vậy, ngươi có nguyện ý nghe không?"



Ta cười lớn: "Nàng có vốn liếng và tư cách để nói chuyện điều kiện sao?"



Liên Lệ Quân bình tĩnh: "Tất nhiên là có! Nếu như ngươi đáp ứng điều kiện này, ta sẽ chân thành toàn tâm toàn ý làm ngươi vui sướng trên giường, cũng như hưởng thụ ngươi. Nếu không, ta chỉ giả bộ thôi, bảo đảm ngươi sẽ không thể phát hiện ra sự phân biệt trong đó."



Ta cười sắc lạnh: "Đã không có phân biệt, ta làm sao mà biết được là thật hay giả?"



Liên Lệ Quân cười đáp: "Ngươi buộc lòng phải tin ta!"



Ta gật đầu: "Được rồi! Ta tạm tín nhiệm nàng. Đó là bởi vì ta tín nhiệm Liên Lệ Quân khi ở Tịnh Thổ."



Trong mắt Liên Lệ Quân lại vút qua thần sắc ngỡ ngàng, giống như là ta đã thành công dẫn dắt ra chút hồi ức nào đó ẩn tàng trong quá khứ của nàng. Sau một lúc lâu, nàng mới hồi phục được ánh tà mang trước kia, chậm rãi đứng lên nói: "Không được lôi chuyện quá khứ ra. Nếu như ngươi không chịu nghe theo điều kiện của ta, ta sẽ lập tức quay đầu rời đi, vĩnh viễn không trở lại nữa. Ngươi có muốn thử không?"



Ta mỉm cười nhìn nàng, thầm nghĩ tiểu nữ tử này rốt cuộc đã phản kích. Nếu như ta nhân nhượng, lực lượng của Vu đế trong đầu nàng sẽ tăng cường mạnh mẽ, khả năng thất bại của ta cũng sẽ tăng theo. Ta gật đầu: "Có khí phách lắm! Đến cả sự trừng phạt của Vu đế mà nàng cũng không sợ. Hãy xéo đi cho ta!"



Thân thể mềm mại của Liên Lệ Quân bắt đầu run rẩy, trong mắt xạ xuất thần sắc phức tạp của sự hoảng hốt và ai oán, nhanh chóng sụp đổ, quỳ xuống đất, nhiệt lệ chảy tràn mi, đau buồn nói: "Lan Đặc, chàng sao có thể đối xử với ta như vậy?"



Ta biết đạo lý đến lúc thích hợp thì phải dừng, cúi đầu về phía trước, dùng góc chăn lau đi lệ châu trên khuôn mặt thanh tú của nàng, ôn nhu đáp: "Được rồi! Ta đáp ứng điều kiện của nàng. Chỉ vì ta thực sự yêu thương nàng. Nhưng ta vẫn phải nói rằng, Liên Lệ Quân mà ta yêu không phải là Liên Lệ Quân của hiện tại, mà là Liên Lệ Quân của ngày trước."



Liên Lệ Quân ngạc nhiên: "Chàng ngay cả nội dung điều kiện cũng không hỏi mà đã đáp ứng rồi sao?"



Ta mỉm cười: "Điều kiện của nàng có phải là chỉ cho phép hai người là ta và Tây Kỳ đi đến Vu cung không?"



Liên Lệ Quân chấn động mãnh liệt: "Ngươi sao có thể biết được?"



Ta đáp: "Vu đế tính toán điều gì? Nếu như ta không triệt để nhìn thấu hắn, sao có thể nằm ở nơi này chờ nàng đến hiến thân?"



Liên Lệ Quân lộ ra sắc mặt kinh hãi không thể che giấu. Trong thời khắc này, ta đã nắm được cấm chế mà Vu đế thi triển trên người nàng, đã phá thủng được một khe hở nhỏ.



Ta thừa thế ôm nàng vào trong lòng, cắn nhẹ lên thùy tai của nàng, cất tiếng hỏi: "Còn nhớ khi ở Tịnh Thổ, trong khoang đáy của chiếc thuyền Đế quốc đó, ta đã từng ôm nàng không?"



Liên Lệ Quân toàn thân run rẩy, gật đầu tỏ ý còn nhớ. Không thể để cho nàng có cơ hội xả hơi, ta phải dẫn dắt và giành được tình yêu của nàng đối với ta. Ta bức tới từng bước: "Ta đã từng hôn nàng phải không?"



Chiếc miệng xinh đẹp của Liên Lệ Quân như bị một vùng hơi nước phủ lên, nàng say sưa nói: "Thiếp còn nhớ! Chàng chỉ muốn nhẹ nhàng hôn thiếp cho qua chuyện. Là thiếp không chịu buông tha chàng, muốn chàng hôn thiếp thật thống khoái."



Ta dịu dàng cởi áo, tháo dây lưng giúp nàng. Cho đến khi trên người nàng không còn một mảnh vải nhỏ, ta mới kéo vào nàng vào trong ổ chăn ấm áp, ôm lấy nàng, nằm nghiêng trên tấm thảm da thú êm dày và mềm mại.



Ta ngưng mục nhìn bờ môi thanh tú, vuốt ve mơn trớn, đồng thời tiến thật sâu vào trong cơ thể ấm áp của nàng, động tác thật dịu dàng, rồi cất tiếng hỏi: "Hãy nói cho ta biết, nàng đã yêu thương ta từ khi nào?"



Thần sắc trong hai mắt của Liên Lệ Quân không ngừng thay đổi, lộ rõ nội tâm đang đấu tranh vật lộn vô cùng quyết liệt.



Ta cảnh cáo: "Đừng quên là nàng phải toàn tâm toàn ý lấy lòng ta, hưởng thụ ta. Nếu không, giao dịch của chúng ta chắc chắn sẽ phải dẹp bỏ."



Trong cuộc chiến tâm linh này, Liên Lệ Quân rốt cuộc đã rơi xuống thế hạ phong toàn diện. Bởi vì, bất luận là bộ phận bị Vu đế khống chế hay bản tính bị áp chế xuống của nàng, cả hai đều phải tuân theo cái lý do bất đồng, chính là phải biểu thị sự cống hiến toàn tâm toàn ý đối với ta. Bộ phận bị khống chế làm thế, tất nhiên là vì muốn dụ dỗ ta đi đến Vu cung. Còn bản tính bị áp chế làm vậy, chính là vì yêu thương ta. Cho dù là Vu đế cũng tuyệt đối không thể nằm mơ đến tình huống này xuất hiện. Hắn trước sau không phải là loài người, sao có thể tiếp cận được lý giải của ta đối với đồng loại.




Liên Lệ Quân lại run rẩy một trận nữa, trong ánh mắt đã chan chứa tình dục, nàng thở gấp: "Lan Đặc à! Cầu xin chàng hãy yêu thương thiếp đi! Hãy thực sự yêu thương thiếp! Đừng trêu đùa thiếp nữa."



Ta duy trì tiết tấu động tác nhẹ nhàng chậm chạp như cũ, mỉm cười: "Không! Nếu như nàng không cho ta một câu trả lời tốt, ta sẽ ngay lập tức rời khỏi nàng và đuổi nàng đi. Nhưng nếu như nàng ngoan ngoãn, ta sẽ làm cho nàng cực kỳ khoái lạc, so với khoái lạc mà Vu đế cho nàng thì còn tốt đẹp hơn ngàn vạn lần. Bởi vì hắn chỉ là một thứ súc sinh tà ác, một thứ quái vật vô nhân tính."



Trong mắt Liên Lệ Quân tà mang tái hiện. Ta mỉm cười cảnh cáo: "Đừng quên là nàng phải thực sự hưởng thụ ta nhé!"



Liên Lệ Quân chấn động, tà mang trong mắt triệt tiêu hoàn toàn. Nàng trông lại phía ta, thần sắc phức tạp đến cực điểm.



Nhân lúc nàng tâm tư rối loạn, ta thừa cơ nạp đầy dị năng tình ái. Dựa vào sự giao hợp nam nữ, ta từng bước truyền vào trong cơ thể nàng, kích thích nhục thể, khiêu dẫn tình dục của nàng.



Tâm linh Lệ Quân vẫn khóa rất chặt. Tình ái của ta chỉ có thể quanh quẩn ở bên ngoài đại môn của tâm linh nàng, nhưng thân xác nàng lại hoàn toàn rơi vào trong tầm khống chế của ta. Ta muốn nàng cảm thấy khoái cảm thế nào thì nàng có khoái cảm như vậy.



Ta bức tới: "Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của ta. Nếu không trả lời, ta sẽ lập tức rút lui."



Liên Lệ Quân không chịu đựng được khoái cảm mãnh liệt của nhục thể nữa, tứ chi bát trảo quấn chặt lấy ta như cá, nàng kêu lên kinh hãi: "Lan Đặc! Đừng rút lui. Có rất nhiều chuyện mà thiếp cũng không nhớ rõ, phải dụng tâm suy nghĩ."



Tà lực mà Vu đế gia tăng lên tâm linh nàng cuối cùng đã lộ ra một khe hở nhỏ. Linh năng đang nằm rình bên cạnh của ta liền mạnh mẽ tiến vào như thủy triều. Tiếng kêu sắc nhọn của Liên Lệ Quân vang lên điên cuồng. Thân thể mềm mại không khống chế nổi đang run rẩy dữ dội.



Động tác tình ái của ta đối với nàng bất ngờ gia tăng mạnh mẽ. Ta chồm người lên, đè nàng xuống dưới thân, tận lực đưa nàng lên đỉnh cao nhất mà sự giao hoan nam nữ có thể đạt tới, đồng thời duy trì ở trạng thái đó.



Cuối cùng, nàng đã hoàn toàn khai phóng tâm linh cùng nhục thể đối với ta. Chỉ có tình ái mới có thể khắc chế tà lực của Vu đế. Ta sớm đã chứng thực điểm này trên người Đạm Như. Liên Lệ Quân cũng không tự chủ được mà leo lên đến đỉnh cao của cực lạc nam nữ.



Ta kêu to: "Nàng yêu thương ta chứ?"



Liên Lệ Quân không ngừng gật đầu môt cách say sưa, yêu kiều rên rỉ. Ta từng bước từng bước giành lại thế giới tâm linh của nàng vốn bị Vu đế chinh phục, dùng tình ái vây bọc lấy tà lực của Vu đế, nhưng không triệt để trừ bỏ nó. Bởi vì ta muốn Liên Lệ Quân, tại một thời khắc nào đó, lợi dụng tà lực vẫn tồn tại này để đi lừa gạt Vu đế, khiến hắn không biết rằng Liên Lệ Quân đã phản bội lại.



Tâm linh của ta và Liên Lệ Quân bắt đầu kết hợp lại, không còn phân chia người hay ta. Cơ thể mỹ lệ của Liên Lệ Quân không ngừng rớm ra mồ hôi. Nàng sẽ vĩnh viễn không quên được sự hoan lạc mà ta cho nàng, vĩnh viễn không rời bỏ ta nữa. Sự khoái lạc mà Vu đế ban cho phi tử như nàng tuyệt đối không thể theo kịp được một phần vạn của ta cho nàng.



Giống như phương pháp mà ta đã dùng chinh phục Lệ Thanh. Vu đế đã dùng tình dục để chinh phục và khống chế Lệ Thanh cùng Liên Lệ Quân, ta lại dùng tình dục để giải trừ cấm chế cho các nàng, không còn biện pháp nào khác.



“A!” Liên Lệ Quân kêu lên cuồng dại!



Ta đã ngừng lại. Nhưng Liên Lệ Quân vẫn phong cuồng hùa theo tình ái.



Ta tống ra sự ôn hòa cùng yên tĩnh, vỗ về hệ thần kinh đang phấn khích của nàng. Nàng bỗng chốc mềm liệt xuống. Tiếng thở gấp từ trầm trọng chuyển sang nhẹ nhàng, từ cuồng dã chuyển thành ôn nhu.



Khi nàng mở mắt ra, Liên Lệ Quân mà ta từng gặp ở Tịnh Thổ đã xuất hiện trở lại bên mình. Ánh mắt giao nhau khóa chặt, chuyển cho nhau thâm tình cùng sự triền miên không dứt.



Ta ôn nhu hỏi: "Nàng cảm thấy tốt chứ?"



Liên Lệ Quân gật đầu: "Thiếp tựa như đã phát sinh một cơn ác mộng cực kỳ kinh nhân. Hiện giờ rốt cuộc đã tỉnh."



Ta cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ghé bên tai nàng mà nói ra kế hoạch của ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện