Đại Kiếp Chủ

Chương 24-2: Nhập môn chi pháp



Sau khi quyết định con đường đi vào tiên môn, Phương Nguyên cũng yên tâm hơn. Bây giờ tương lai của hắn cũng tốt hơn. Mọi thứ đều thuận lợi. Hơn nữa trong một tháng qua, Chu Thanh Việt cũng không dùng thủ đoạn gì. Nghe Tôn quản sự nói, Tống Khôi sợ hắn ngày càng mạnh, không dám ra khỏi cửa, sợ sẽ có ngày hắn cầm kiếm tìm gã, khiến hắn không khỏi bận tâm.

Trải qua giai đoạn khổ tu này, hắn quyết định thư giãn một chút, tìm Tôn quản sự vừa nhâm nhi vừa hàn huyên.

Tôn quản sự hiếm thấy tri kỷ như Phương Nguyên, có thể ngồi nghe mình kể chuyện, trong lòng vui vẻ. Bây giờ gặp Phương Nguyên đại sự đã định, lòng lại càng vui vẻ, liền mở hộp nhạc ra: "Phương sư đệ, đệ quả thật không tồi. Lúc bắt đầu, người khác không tin đệ có thể từ tạp dịch bái nhập tiên môn. Ta lại rất tin tưởng. Vì sao? Vì đệ vừa thông minh lại không ngại khó khăn vất vả!"

"Đệ không thể thành công, vậy ai có thể chứ?"

Tôn quản sự vỗ đùi, thở dài: "Nhưng có lúc, ta lại cảm thấy đệ quá thông minh. Trước đây khi ta mới vào tiên môn, cũng lao tâm khổ tứ, tu luyện Luyện Khí tầng thứ nhất mất ba tháng. Luyện khí tầng thứ hai cũng mất hơn một năm. Sau đó được một vị trưởng lão thỉnh thoảng cao hứng chỉ giáo, mới đột phá được đôi chút. Luyện đến Luyện khí tầng thứ ba viên mãn, mới đó đã hai năm rồi..."

Phương Nguyên nghe Tôn quản sự nói lảm nhảm xong, trong lòng đôi chút cảm động.

Hắn biết được lợi thế của mình. Đầu óc quả thật không ngu ngốc, cũng chịu bỏ thời gian tu luyện. Nhưng tạp dịch muốn thành đệ tử tiên môn, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Ban đầu không phải chính hắn cũng kẹt ở Luyện khí tầng thứ nhất viên mãn hay sao?

Nếu không phải may mắn có được Đạo Nguyên Chân Giải, thời gian tu luyện Luyện Khí tầng thứ nhất ít nhất cũng phải hai tháng. Thời gian tu luyện tầng thứ hai Luyện Khí lại càng lâu hơn. Đến khi vào được tiên môn, quả thật hi vọng cũng quá mong manh rồi…

Nhưng nói qua phải  nói lạ. Nếu không phải mười năm khổ cực học hành thì Đạo Nguyên Chân Giải kia cũng không có khả năng chọn hắn.

Chuyện nhân sinh trong cái rủi có cái may, trong họa có phúc, rất khó nói trước điều gì!

Chuyện này giống như Chu tiên sinh đã khẳng định. Bỏ nhiều thời gian, vận may cũng tốt hơn người khác.

"Haha, Phương sư đệ. Đợi đến lúc đệ vào tiên môn rồi, lão Tôn ta cũng được mở mặt nở mày…"

"Nhưng khi vào tiên môn được mới chỉ là bắt đầu thôi. Đệ cũng không thể thở phào nhẹ nhõm được đâu…"

Tôn quản sự uống rượu xong nói rất nhiều, mãi không ngừng.

"Trước kia đệ điên cuồng luyện kiếm nên không biết một tháng trước Tiểu Trúc Phong đã có người đạt được Phi Vân Sơn truyền đạo rồi. Những đệ tử tiên môn vào cùng đệ năm ngoái biểu hiện không tồi. Hơn ba trăm đệ tử đã có bảy người người thông qua Tiên Bi Lục Vấn, được vào Thanh Dương Tứ Pháp. Bây giờ trong tiên môn bọn họ có biệt hiệu là Thanh Dương Tiểu Thất, danh tiếng lẫy lừng..."

"Nửa tháng trước, một đám đệ tử mới đấu pháp ở Phong Vân đài vô cùng đẹp mắt. Lại có người thi triển Lục Dương Phong Hỏa Bực. Mặc dù sau đó bị các vị trưởng lão phạt nhưng đệ tử tiên môn đều vô cùng bội phục..."

"Hai ngày trước, có chuyện cực lớn..."

"Lại có hai vị đệ tử lén lút nửa đêm ở sau núi tư thông, không mặc quần áo, bị đệ tử Giới Luật đường đi tuần tra ban đêm bắt được..."

Phương Nguyên luôn chăm chú nghe nhưng với loại chuyện này lại không thấy hứng thú: "Cái này cũng tính là chuyện lớn à?"

"... Hai người đều là nam!"

Phương Nguyên lúc này mới thấy kinh hãi: "Quả nhiên là chuyện lớn!"

Có người bạn như Tôn quản sự, Phương Nguyên dù không thích cái tính lắm chuyện này nhưng mọi chuyện lớn nhỏ trong tiên môn đều qua mắt được y. Dù cả tháng không bước chân ra khỏi phòng nhưng chỉ cần ngồi uống một chầu với y, chuyện lớn nhỏ gì cũng biết cả.

Nghe chuyện đệ tử tiên môn có chút hứng thú, hắn cười một tiếng trong lòng. Nghe những đệ tử vào cùng mình nổi danh trong tiên môn đã có người được vào Thanh Dương Tứ Pháp, tiến vào tu vi bậc cao, trong lòng hắn tự dưng thấy man mác buồn…

Nhưng cảm giác man mác buồn này do tính cách ngạo mạn gây nên, cũng không hẳn là ghen tị!

Hắn tin rằng, sở dĩ người đó mạnh hơn hắn là vì họ tu hành ở tiên môn sở học sở tu, càng thêm toàn diện. Phương diện tài nguyên cũng mạnh hơn hắn rất nhiều. Nếu hắn cũng nhập môn với điều kiện như vậy, tu hành chưa chắc đã kém hơn bọn họ!

"... Sau khi bị đệ cầm dao đuổi giết, cái tên Tống Khôi kia cũng không dám phách lối nữa. Thật ra, lúc đầu mọi người còn nghĩ hắn sẽ tìm đệ trả thù. Ta còn để ý giúp đệ. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, thật ra cái tên hỗn đản này bị đệ dọa cho sợ phát khiếp, không dám nhắc đến chuyện báo thù với người khác. Tên đó nói chuyện với mọi người cũng khách khí hơn nhiều. Nhất là dạo gần đây, hắn đắc tội với người ta bị đánh cho mặt mày tím bằm, còn tới tìm ta mượn thuốc trị thương. Ta nhìn thấy chỉ thở dài thườn thượt. Đầu sưng to như đầu heo vậy..."

Nghe Tôn quản sự hình dung xong, Phương Nguyên không dám động đũa vào miếng thịt heo.

Hắn nhíu mày, cắt lời Tôn quản sự: "Có biết hắn đắc tội với ai không?"

Tôn quản sự lắc đầu: "Cái đó không biết. Mỗi ngày hắn đều uống rượu đánh bạc, giao lưu với cả đám người. Ai biết hắn chọc vào vị đại gia nào? Nhưng ra tay có hơi nặng. Hơn nữa, hắn bị đánh cũng không phải một hai lần. Hôm hắn đến tìm ta mượn thuốc trị thương, nghe ý tứ có vẻ như muốn rời khỏi tiên môn. Ây da, thật đáng tiếc. Chúng ta làm tạp dịch, lớn cả rồi nên tìm nơi dưỡng lão khi tuổi già. Nhưng ngày nào hắn ta cũng uống rượu đánh bạc, không còn chút  tiền dự trữ nào. Nếu hắn xuống núi, kỳ thật chỉ có thể chờ chết…”

Phương Nguyên nghe xong ngẩn người một hồi lâu, trong lòng cũng đã hiểu đôi chút.

Uống một trận rượu, trong lòng khoan khoái. Hắn từ phòng Tôn quản sự đi ra.

Gió đêm tốc thẳng vào mặt. Trong men say, Phương Nguyên nghĩ ngợi một chút, xoay người đi về phía gian phòng của Tống Khôi.

"Ai nha, bọn họ ra tay cũng nặng quá rồi. Tống sư huynh, nếu cứ tiếp tục như vậy cái đầu có thể..."

"Sống trong núi không nổi, ta sẽ đi. Đi xuống chân núi tìm tình nhân của ta..."

"Chi bằng chúng ta..."

"Đừng nói nữa. Ngươi dám sao?"

"Cũng đúng. Tên tiểu tử kia trước giờ không dễ chọc vào. Bây giờ hắn đang luyện kiếm, càng không thể chọc vào..."

Gian phòng của Tống Khôi ở dưới sườn núi. Phương Nguyên thấy ánh đèn mờ mờ chiếu soi qua khe cửa sổ. Bên trong có tiếng nói chuyện đứt quãng. Hắn cũng không dừng lại nghe lén bên cửa sổ, đi thẳng đến trước cửa, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Gian phòng sặc mùi thuốc trị thương khiến mũi hắn cay cay.

Liếc một cái liền thấy Tống Sơ ngồi trên chiếc giường nhỏ, còn có một người đang bôi thuốc trị thương cho hắn. Lúc đó Tống Khôi đang cởi trần, có thể thấy những vệt tím bằm nổi lên. Nhiều vết thương sâu, máu chảy ròng ròng theo tấm lưng.

Nghe được tiếng mở cửa, Tống Khôi theo bản năng quay đầu lại. Thấy Phương Nguyên, hắn mở cửa sổ định chạy ra ngoài.

"Đừng chạy. Ta không tới làm khó ngươi!"

Phương Nguyên bất đắc dĩ, đành phải hạ giọng lớn tiếng.

Tống Khôi lúc này mới phản ứng lại. Vừa rồi hắn chạy trốn theo bản năng, nhanh chóng trưng ra bộ mặt khó coi, nói: "Phương sư đệ, chào ngươi. Haha, không nghĩ rằng ngươi sẽ đến… Nghe ta nói, khi xưa huynh đệ ta quan hệ không tồi. Chuyện trước kia là ta đầu óc ngu muội, gây khó dễ cho ngươi. Bây giờ chúng ta huề nhau. Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, được không?"

Phương Nguyên không quan tâm tới lời hắn nói, lại gần xem xét vết thương trên mặt hắn, im lặng một hồi lâu.

Tống Khôi và một tạp dịch khác quay mặt nhìn nhau, cũng không dám tiếp tục bôi thuốc.

Phương Nguyên bỗng nhiên nói: "Là Chu Thanh Việt đánh?"

Tống Khôi đột nhiên lộ ra vẻ mặt lúng túng: "Không phải hắn ra tay..."

Phương Nguyên bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Trước kia không phải người ta đều đồn đại rằng ngươi quen biết một vị đệ tử tiên môn rất lợi hại sao?"

Tống Khôi nhất thời đỏ mặt, cười khổ nói: "Ta cũng chỉ là chân sai vặt cho người ta, gặp qua có vài lần. Chỗ dựa cái gì chứ? Nói thẳng ra không phải vì cái mặt dát vàng này thì... Hơn nữa, chuyện lúc đó ta nhận tiền của người ta nhưng lại không làm được gì. Bọn họ muốn ta trả tiền, ta lại không có. Ta làm họ bực mình. Họ cho ta nếm mùi đau khổ cũng là chuyện bình thường. Nhưng Phương sư đệ, ngươi yên tâm. Tống Khôi ta nói một không nói hai. Về sau tuyệt đối sẽ không sinh ác ý với ngươi. Chuyện của ta tự ta giải quyết!"

"Ta còn không biết tính tình Chu Thanh Việt sao? Làm gì có chuyện giải quyết dễ dàng như vậy?"

Phương Nguyên trả lời nhàn nhạt, trong lòng tính toán cẩn thận. Ánh mắt lộ ra mười phần lãnh đạm.

"Cái này... Cái này..."

Vẻ mặt Tống Khôi có chút lúng túng, nhìn Phương Nguyên cũng không biết nói gì, lộ ra mười phần sợ sệt.

"Cứ như vậy không phải là cách tốt!"

Phương Nguyên nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng đắn đo, thở dài. Hắn đặt hai khối linh thạch trên cửa sổ lên mặt bàn, thản nhiên nói: "Khi đó ta lấy Luyện Khí đan của ngươi, ta thử rồi nhưng hai khối linh thạch này vô dụng. Ngươi cầm lấy trả cho hắn!"

"Ngươi... Cái này..."

Tống Khôi nhìn hai khối linh thạch kia, nhất thời kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên cau mày, trầm mặc một hồi mới nói: "Ta chỉ muốn chuyên tâm tu hành, không muốn gây chuyện thị phi, cũng không muốn gây thù kết oán với ai. Lúc đó là ngươi chọc giận ta, quả thật ta rất muốn giết ngươi. Nhưng chỉ có duy nhất lần đó thôi. Nếu ngươi còn động đến ta, là ngươi tự tìm đường chết. Nhưng sau này ngươi không chọc vào ta, ta cũng không muốn kết thù. Linh thạch này trả lại cho ngươi. Kể từ ngày hôm nay, chúng ta không ai nợ ai. Ta chỉ muốn chuyên tâm tu hành. Sau này ngàn vạn lần, ngàn vạn lần, tuyệt đối đừng động vào ta!"

Tống Khôi linh thạch trên bàn, ngẩn người, yết hầu cứng lại, im lặng một hồi lâu.

Sau khi Phương Nguyên nói xong liền quay người rời đi trong đêm, băng qua làn gió, đột nhiên cười khẩy một cái...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện