Đại Kiếp Chủ

Chương 3: Tạp dịch tiên môn



“Hủy bỏ môn Đạo Chân Nguyên Giải đúng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng dù gì người chuyên tu môn này cũng không nhiều, không tới nỗi mai một tài năng!”. Lúc này giữa đại sảnh của phủ thành chủ, tiên sứ Thanh Dương Tông nâng chén thở dài.

Người có tư cách ngồi vào bàn chủ tọa trong đại sảnh này cũng không nhiều, chỉ có Thành chủ, Kỳ tướng quân, đạo sư Tiên Tử Đường, tiên sứ Thanh Dương Tông Kiều Vân Đình và thiên kim nhà thành chủ Lữ Tâm Dao - người mà dù hủy bỏ môn Đạo Chân Nguyên Giải vẫn có thể leo lên bảng Giáp, công tử Kỳ Khiếu Phong con trai Kỳ Tướng quân và mấy vị tiểu thiên kiêu đều là nhân tài đứng đầu của Thành Thái Nhạc này.

Nghe lời tiên sứ nói, trong lòng họ cũng có thấy hoảng sợ.

May mà mình không bỏ nhiều công sức vào Đạo Chân Nguyên Giải.

Tất nhiên, trước kia họ không bỏ công sức vào cũng vì môn này quá khó.

Mặc dù đối với bọn họ mà nói, đây là lấy lui làm tiến, nhưng lại vô tình được may mắn…

“Không làm mai một nhân tài? E là chưa chắc đâu.”

Cũng vào lúc này, vị đạo sư Tiên Tử Đường vốn trầm mặc, ít nói bỗng thấp giọng thở dài.

Tiên sứ Thanh Dương Tông hơi ngẩn ra, ông hướng mắt nhìn ra ngoài, thấy Phương Nguyên đang ngồi bên ngoài sảnh đường.

Dường như lúc này ông mới nhớ ra người này, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng bảo: “Nghe nói Thành Thái Nhạc năm nay có một vị kỳ tài ở môn Đạo Nguyên Chân Giải, có thể xem là đệ nhất nhân trong vòng ba trăm năm nay, vốn đứng đầu bảng Giáp, là hắn sao?”

Vừa nhắc tới Phương Nguyên, không khí trên bàn bỗng trở nên khác lạ.

Thiên kim thành chủ Lữ Tâm Dao ngẩng đầu nhìn tiên sứ rồi cụp mắt xuống, ngồi lẳng lặng không nói một lời.

Đạo sư Tiên Tử Đường thở dài, không lên tiếng.

Thành chủ Lữ Trúc Am khẽ thở than, cười nói: “Tiên sứ nói không sai. Ta nhìn đứa nhỏ Phương Nguyên này lớn lên, đó là một đứa trẻ tốt. Tính nó hiền lành mà trí nhớ cũng khá tốt. Nghe nói trước kì thi nó không những học thuộc làu làu Đạo Chân Nguyên Giải mà ngay cả những chú giải, điển tịch cũng đều thuộc nằm lòng. Sự chăm chỉ tỉ mẩn này không phải ai cũng có thể làm được. Nhưng ngoài Đạo Chân Nguyên Giải thì những thứ khác như y lý, bói toán, khí vật, võ pháp… nó lại không biết chữ nào. Lần này, nếu tính Đạo Nguyên Chân Giải thì nó đứng đầu nhưng nếu bỏ Đạo Nguyên Chân Giải đi rồi thì không thể so được với người khác!”

“Hóa ra đứa trẻ này có khả năng học thuộc lòng!”

Tiên sứ Thanh Dương Tông trầm ngâm gật đầu, không nói gì nhiều.

Nhưng Chu tiên sinh Tiên Tử Đường không muốn nghe nữa bèn nói: “Kiều sư huynh, huynh vì việc công mà đến. Vốn dĩ ta không nên nói những lời này, nhưng thật sự ta không chịu nổi nữa. Ta nhìn thấy Phương Nguyên lớn lên, tố chất không tồi. Lần này nó có thể đứng đầu bảng Giáp là điều rất xứng đáng. Hôm nay chỉ vì một câu nói của tiên môn mà phá hủy tương lai tốt đẹp của đứa trẻ này sao?”

Tiên sứ Thanh Dương Tông Kiều sư huynh ngẩn ra: “Ý của Chu sư đệ là?”

Đạo sư Chu tiên sinh nói: “Quả thực tố chất của đứa trẻ này không kém, không thể đặc cách thu nhận nó vào trong tiên môn sao?”

Một câu này thốt lên, trong sảnh bỗng chìm vào yên tĩnh.

Mọi người đều nín thở, ánh mắt hướng về tiên sứ Thanh Dương Tông.

Thế nhưng trước ánh mắt bao người, tiên sứ Thanh Dương Tông suy xét hồi lâu, vẫn nặng nề lắc đầu.

“Huynh...”

Tiên Tử Đường Chu tiên sinh hơi giận dữ, nhất thời muốn đứng dậy rời đi.

“Chu sư đệ chớ nóng giận!” Tiên sứ Thanh Dương Tông thở dài nói: “Chúng ta từng học cùng nhau nên ta hiểu tâm trạng của đệ. Nhưng chuyện này không phải tiên môn ta vô tình, mà là đứa trẻ này thật sự không thích hợp vào tiên môn. Đệ ở Tiên Tử Đường được tiên môn dạy dỗ từ nhỏ cũng hiểu được, chúng ta dạy bọn nhỏ học dược lý, bói toán, khí vật, thư pháp… từ bé đều là để chuẩn bị cho việc tu hành trong tương lai.”

“Như vậy, chờ khi những đứa trẻ này lớn đến mười lăm mười sáu tuổi, nền tảng tu hành đã vững vàng, xương cốt đã định hình. Lúc này lại lựa chọn những người có tư chất xuất sắc, bước vào tiên môn tu hành sẽ là thời điểm tốt. Nếu không, bắt đầu tu hành quá sớm, thân thể chưa phát triển, bắt ép luyện khí chưa chắc đã là điều hay, ngược lại còn làm tổn thương tới căn nguyên. Nhưng khi quá muộn mới bắt đầu tu hành, xương cốt định hình rồi, tư chất cũng bị giảm phân nửa, chỉ chênh lệch mấy năm như thế thì e rằng thành công trong tương lai cũng giảm đi nhiều.”

“Mà vị thiếu niên đệ nhắc tới, ta đã xem tài liệu của hắn rồi. Về Đạo Nguyên Chân Giải, trình độ đúng là không nông cạn chút nào. Chính bổn tọa cũng chưa từng thấy ai trên thế gian có thể đọc thuộc lòng trọn vẹn ba mươi sáu bộ kinh văn Đao Nguyên Chân Giải không sai một chữ. Nhưng sự hiểu biết về những môn tu hành khác của hắn lại chỉ đạt trung bình. Mà bây giờ, Đạo Nguyên Chân Giải đã được chứng minh là giả, thái thượng sư thúc tổ cũng đã tọa hóa, không còn ai quan tâm nữa. Nếu thu nhận đứa trẻ này, hắn sẽ chẳng khác nào tờ giấy trắng. Trước khi tu hành, hắn còn phải học lại từ đầu các cơ sở lý luận. Đệ cảm thấy tới khi nào hắn mới có thể học hết được? Ba năm? Năm năm? Đến lúc đó, hắn còn thích hợp tu hành nữa sao?

“Hừ, nếu Thanh Dương Tông dạy giỏi thì làm sao có thể lỡ việc tu hành của hắn?”

Tiên Tử Đường Chu tiên sinh tức giận nói. Thanh Dương Tông tiên sứ nghe vậy chỉ cười gượng: “Nhưng tiên môn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy để bồi dưỡng hắn?”

“Huynh...”

Chu tiên sinh tức giận, một hồi lâu mới trầm giọng nói: “Huynh cứ suy nghĩ vậy có thể sẽ bỏ lỡ một hạt giống tốt đấy!”

“Hạt giống tốt trong tiên môn đã rất nhiều rồi.”

Tiên sứ Thanh Dương Tông không phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Đệ cũng biết, bây giờ tiên môn thu đồ đệ không giống trước kia. Trong ba trăm năm này, cứ ba năm một lần, thu nhận đệ tử còn nhiều gấp ba lần so với mười năm trước, mà tài nguyên tu hành lại có hạn. Những đệ tử này muốn phát triển thì việc thiếu tài nguyên là chuyện không thể, tiên môn không có nhiều tinh lực để đặt lên người không xứng đáng. Nói thật, kì thi lần này có lẽ sẽ trở kì thi cuối cùng trong vòng ba trăm năm...”

“Cái gì?”

Lời ấy vừa nói ra ngay lập tức khiến mọi người trong sân kinh hãi, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía vị tiên sứ kia.

Nhưng tiên sứ Thanh Dương Tông lại không nói gì nữa, nâng chén nhấp một cái, thấy nét mặt Chu tiên sinh vẫn giận dữ chưa nguôi, ông trầm ngâm một chút rồi cười nói: “Mà thôi, Chu sư đệ à, chúng ta kết giao đã trăm năm, há lại vì việc công mà tổn thương hòa khí. Nếu ngươi đã coi trọng vị thiếu niên này, vậy về tình nghĩa ta cũng không hẳn là không thể cho hắn một cơ hội, chỉ xem xem hắn có bằng lòng hay không!”.

Bên ngoài sảnh, Phương Nguyên nghĩ tới ý nghĩa trong kinh văn “Đạo Nguyên Chân Giải” trước đó không lâu đã cho hắn cảm giác kì bí, bèn chậm rãi đứng lên, quyết định rời khỏi nơi không chào đón mình này. Đúng vào lúc đó, một âm thanh phía sau vang lên: “Ngươi chính là Phương Nguyên?”

Phương Nguyên quay người lại, thoáng ngẩn ra. Hắn nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím chắp tay đứng sau lưng mình, chính là sứ giả tiên môn đến từ Thanh Dương tông. Đám người thành chủ, Kỳ tướng quân cũng ở cạnh ông ta, ánh mắt họ đầy phức tạp nhìn hắn. Theo sau có Lữ Tâm Dao và các tiểu thiên kiêu có tên trong bảng Giáp, nét mặt mọi người có vẻ nghi hoặc và lo lắng.

“Đúng là vãn bối”.

Phương Nguyên khách khí trả lời nhưng cũng không mất đi sự lễ phép.

“Nghe nói ngươi vốn đứng đầu bảng Giáp, nhưng vì một câu nói của bổn tọa mà mất đi tư cách thượng bảng, trong lòng chắc cũng oán giận nhỉ?”

Tiên sứ Thanh Dương Tông nhìn Phương Nguyên, mỉm cười khẽ hỏi.

“Ta hận tới mức muốn vẽ hình nhân để ngày ngày đâm chọc miệng ngươi…”

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Phương Nguyên lại thản nhiên nói: “Oán trời trách đất vô dụng, vãn bối cũng không rảnh oán giận, chỉ mong được làm lại từ đầu!”

Nghe vậy, tiên sứ hơi giật mình, cười nói: “Bản tọa còn lo sau khi ngươi chịu đả kích, sẽ sa ngã, không dậy nổi tinh thần. Xem ra là do ta nghĩ nhiều rồi, ngươi còn trẻ tuổi, tâm thái như vậy thật khó có được. Nhưng sợ là ngươi phải thất vọng rồi, vì từ nay về sau, Tiên Tử Đường sẽ không thu nhận đồ đệ nữa. Hơn thế, với tuổi của người, lúc học thành thì cũng qua thời điểm tu hành tốt rồi!”

“Hả?”

Phương Nguyên nghe xong ngẩn người ra, mặt biến sắc.

“Nhưng...”

Vị tiên sứ kia bỗng đổi lời nói, cười bảo: “Bổn tọa cũng không muốn bóp chết một vị lương tài, nên phá lệ cho ngươi một cơ hội. Làm đệ tử Thanh Dương Tông là điều không thể, nhưng tạp dịch của tiên môn ta cũng có thể tu hành. Hơn nữa, nếu tu hành tốt thì cũng sẽ có cơ hội được thu nạp vào nội môn. Bổn tọa có thể đưa ngươi đến tiên môn làm tạp dịch, không biết ngươi có bằng lòng hay không?”

“Làm tạp dịch?”

Xung quanh bỗng xôn xao, ánh mắt mỗi người sáng lên.

Lữ Tâm Dao nhịn không được liếc Phương Nguyên một cái, ánh mắt lạnh lùng chợt thấp thoáng vẻ giễu cợt.

Thái Nhạc thành chủ Lữ Trúc Am cùng Kỳ tướng quân thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng gợi lên một nụ cười sâu xa.

Phải biết, tiên môn cũng là nơi cấp bậc nghiêm ngặt. Phía trên đệ tử còn có đệ tử nội môn. Đó là những hạt giống tốt trăm dặm mới tìm được một người. Mà trong số đệ tử nội môn, ba năm mới sinh ra một vị đệ tử chân truyền, mỗi vị đệ tử chân truyền đều là trọng điểm bồi dưỡng của tiên môn, là nhân vật đứng trên vạn người, nhân thế đều ghé mắt nhìn theo, cho dù tu hành thế nào cũng đều được hưởng tôn vinh trăm năm...

Bằng không, với nhan sắc và tiềm lực của Lữ Tâm Giao, sao thành chủ lại nghĩ tới chuyện muốn chiêu Phương Nguyên làm rể.

Nhưng vào tiên môn làm tạp dịch, lại là một loại cực đoan khác...

Đường đường là người đứng đầu bảng, vốn là người chân truyền tiên môn lại đi làm tạp dịch, điều này chẳng phải là sỉ nhục sao?

Lúc này, tâm trạng của Phương Nguyên càng trở nên phức tạp hơn, thậm chí tức giận chỉ muốn phẩy tay áo bỏ đi.

Nhưng hắn hít sâu một hơi, cố gắng dằn xuống cõi lòng rối bời.

Trong thời gian ngắn nhất, hắn còn nghiêm túc suy nghĩ tất cả các khả năng có thể xảy ra.

Khi xác định được đây chính là con đường duy nhất trước mắt mình, hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc trả lời:

“Vãn bối bằng lòng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện