Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 1 - Chương 19: Đụng phải địch thủ
Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 19: Đụng phải địch thủ
Hầu Quân Lâu kinh ngạc, còn ở một chỗ khác, có một kẻ đang vô cùng tức giận. Kẻ đó chính là tộc nhân của đối thủ truyền kiếp U Đô bộ lạc, chính là Mộ Lan bộ lạc Hoằng Khương.
Hoằng Khương một tay cầm ngọc bài, khi biết được xếp hạng của mình rơi xuống vị trí thứ ba thì gương mặt trở nên tàn độc, hai hàm răng nghiến vào nhau. Trên người phát ra sát khí hung lệ, tà ác nói:
- Kha Thiên Lạc, ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Đọc nhanh nhất tại MHT.VN
Tại Bách Thảo đường, Ti Mệnh ngồi một mình chính giữa Bách Thảo đường, hai mắt nhắm lại, tựa hồ rơi vào trạng thái không minh. Hô hấp trên người hắn rất đều đặn, mỗi lần hít vào thì mang một phần nhỏ thiên địa linh khí dung nhập vào người, khi thở ra thì kèm theo một ngụm trọc khí.
Phương pháp thổ nạp linh khí trải qua mấy ngày nay Ti Mệnh sử dụng càng lúc càng thuần thục, nếu như lúc khởi đầu chỉ có thể đem một phần ngàn lượng linh khí lưu lại trong cơ thể, thì bây giờ thể lưu hai phần trong một ngàn phần linh khí.
Tuy nói số lượng linh khí là rất ít, nhưng bằng nhiêu đó đối với tình huống hiện tại của Ti Mệnh là một điều rất khả quan rồi, không những khiến thân thể khỏe mạnh mà đối với đầu óc cải thiện rất lớn, nhất là khả năng ghi nhớ.
Nhờ khả năng ghi nhớ được cải thiện cộng với linh thức cực mạnh, trải qua hơn một tuần, gần một nửa số tài liệu tại Bách Thảo đường này đều được Ti Mệnh đem hết vào trong đầu.
Đừng nói là đống tài liệu tại Bách Thảo đường, ngay cả thứ cực kỳ khó ghi nhớ là Đạo Thần Điển cũng bị Ti Mệnh nhớ đến một phần tư. Mà thời gian thí luyện ở Phong Tuyết bộ lạc này ngắn nhất là hơn nửa tháng nữa mới chấm dứt.
Ti Mệnh trong lòng tràn đầy lòng tin, Đạo Thần Điển kia có thể ghi tạc được hơn một nửa.
Lại nói, Ti Mệnh tuy đến giờ vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của Đạo Thần Điển, nhưng sau một thời gian lĩnh ngộ, đến giờ đã có thể nắm giữa một ít lông lá bên ngoài. Nhờ vậy mà linh thức của hắn về cả độ bành trướng cũng như càng thêm mạnh mẽ.
Với một người không thể tu luyện một cách bình thường như các man tộc tộc nhân thì đây là điều tốt nhất.
Ti Mệnh ban ngày tham ngộ Đạo Thần Điển, đêm đến thì chiềm vào tu luyện, đồng thời thực hiện cả hai cả việc. Lại nói, mặc dù song hành tu luyện và lĩnh ngộ Đạo Thần Điển, Ti Mệnh lại không hề cảm thấy mệt mỏi. Thiết nghĩ chính là nhờ việc vận dụng phương pháp thổ nạp đem linh khí bồi bổ thân thể. Nếu như mệt mỏi thì nghỉ ngơi tầm một khắc thì sức lực phục hồi lại bình thường.
Đêm tàn trời sáng, Ti Mệnh mở mắt ra nhìn xung quanh, hít một hơi dài thưởng thức bầu không khí trong lành ấm áp.
- Hôm nay là ngày thứ chín rồi, không biết Kha Thiên Lạc và nha đầu Tang Tương tiến được tới đâu rồi.
Nghĩ như vậy, Ti Mệnh liền không muốn tiếp tục tham ngộ tu luyện nữa. Hắn rời khỏi Bách Thảo đường, chạy ra ngoài cổng rồi leo lên một con hoang mã đã được chuẩn bị sẵn. Con hoang mã này là do Thượng man Mạnh Hạ tặng cho hắn, giúp hắn đến chỗ thí luyện trong nhanh hơn.
Con hoang mã cao gần hai mét, Ti Mệnh phải nhờ đến sự giúp đỡ của hộ vệ gác cổng Bách Thảo đường mới trèo lên được. Bởi vì hoang mã đã được thuần hóa kỹ lưỡng, vậy nên khi bị Ti Mệnh trèo lên lưng, nó vẫn rất thoải mái, không giãy giụa chút nào.
Ti Mệnh nhẹ nhàng vút đầu nó, rồi quay sang cảm tạ vị hộ vệ gác cổng kia một tiếng, sau đó thúc hoang mã rời đi.
Không lâu sau, Ti Mệnh đã đến Thường Sơn. Hôm nay là ngày cuối cùng, thế nên lượng người đến quan sát đông hơn lần trước Ti Mệnh đến rất nhiều.
Tìm một chỗ cột hoang mã, Ti Mệnh bắt đầu đi tìm vị trí hạ lạc U Đô bộ lạc.
- Tên Kha Thiên Lạc này thật ghê gớm, không ngờ có thể leo đến vị trí cao như vậy.
- Hầu Quân Lâu không biết có xem qua vị trí xếp hạng không nữa.
- Hắc hắc, ta đoán khuôn mặt của tiểu tử Hoằng Khương kia rất khó coi.
- ………
Do đông người nên Ti Mệnh vẫn chưa thể đến được chỗ U Đô bộ lạc, nhưng trên đường nghe được tin tức về Kha Thiên Lạc thì không khỏi chấn kinh. Hắn hỏi thăm thì biết Kha Thiên Lạc đang xếp ở vị trí thứ hai, chỉ sau mỗi thiên tài Hầu Quân Lâu của Phong Tuyết bộ lạc.
Nếu không phải ở đây đông người, có nhiều cường giả đang quan sát thì Ti Mệnh đã vận dụng linh thức của mình để xem rõ điều này có phải sự thực hay không rồi.
Mất hơn cả tiếng đồng hồ, rốt cuộc Ti Mệnh cũng chen lên được hàng đầu tiên, tận mắt nhìn thấy cái tên Kha Thiên Lạc đang theo sau Hầu Quân Lâu kia, gương mặt Ti Mệnh trở nên rạng rỡ, miệng nở nụ cười toe toét.
- Cái tên này, không ngờ lại làm có thể làm được điều đó.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Đọc nhanh nhất tại MHT.VN
Quay trở lại bên trong Thường Sơn, Kha Thiên Lạc cả tuần này điên cuồng chém giết, thể như chẻ tre, không biết bao nhiêu ma vật bị hắn trảm sát. Bây giờ ngay cả Hậu thiên hoang thú trung giai gặp phải Kha Thiên Lạc thì trong vài chiêu là bị giết chết. Còn nếu như đụng phải Hậu thiên hoang thú cao giai, với thân thủ hiện tại, Kha Thiên Lạc có thể dễ dàng đào thoát.
Lúc này, Kha Thiên Lạc tay cầm ngân mâu từ trên không trung bổ xuống, thế nhưng thiên quân vạn mã, đùng một tiếng, chỉ nghe một âm vang lên lương rít lên, máu màu xanh lục bắn lên trời. Thân thể dài hai mét với mấy chục cặp chân ghê tởm vẫy đùng đùng trên đất, sau một hồi thì không còn giẫy dụa nữa, sinh cơ đã tuyệt.
Ma vật kia là một con rết cấp bậc Hậu thiên hoang thú trung giai, con rết xuôi xẻo này đụng phải Kha Thiên Lạc, trong vòng vài chiêu thì bị Kha Thiên Lạc chặt đầu, bổ cơ thể ra làm hai.
Giết xong con rết, Kha Thiên Lạc theo thói quen đến kiểm tra xem con rết này có nội đan hay không. Nhưng đúng lúc đó, lông tay của hắn bỗng dựng đứng lên. Kha Thiên Lạc giậm mạnh chân, cơ thể nhanh chóng né sang bên trái. Tại chỗ Kha Thiên Lạc vừa đứng bỗng nổ tung, đất đá khói bụi bay đầy trời.
Kha Thiên Lạc khuôn mặt cực kỳ khó coi, đưa đôi song nhãn màu vàng nhìn lên trên cành đại thụ lớn. Chỗ đó chẳng biết từ lúc nào có một bóng người xuất hiện.
Kẻ này một thân đồ đen, ngay cả khuôn mặt cũng bị che đi, chỉ để lộ ra hai con ngươi màu đỏ sáng quắt, bên trong ẩn chứa sát lục.
- Ngươi là Hoằng Khương?
Kha Thiên Lạc nhìn thấy bóng người kia thì liền nhận ra ngay. Tuy nói rằng Hoằng Khương khi tham gia thí luyện này không hề nổi bật gì, nhưng hắn ta chính là tộc nhân của Mộ Lan bộ lạc – kẻ thù truyền kiếp của U Đô bộ lạc, thế nên Kha Thiên Lạc khi trông thấy liền ghi nhớ trong đầu.
Vốn định đến lúc phần khảo hạch thứ hai thì sẽ đánh Hoằng Khương này thành đầu heo, nhưng chưa đến lúc đó thì Hoằng Khương này đã xuất hiện gây khó dễ cho mình rồi.
Lại nói, nếu như không phải nhờ Kha Thiên Lạc đột phá Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy, trải qua ma luyện trở nên cảnh giác, chứ nếu như là khi trước, khẳng định đã bị một kích ám toán kia làm trọng thương rồi. Thậm chí bị phế đi cũng không phải là không có khả năng.
Trong lòng Kha Thiên Lạc trầm xuống, sát khí hai mắt lộ ra. Hoằng Khương kia tuy cảm nhận được, nhưng lại lấy làm khinh thường, đôi mắt lạnh lẽo, giọng tuy yếu ớt nhưng ẩn ẩn sự tàn độc:
- Có thể né một chiêu vừa rồi, thực lực của ngươi không tệ chút nào. Hắc hắc…
Dù hơi ngạc nhiên vì Kha Thiên Lạc tránh được một kích của mình, nhưng Hoằng Khương cho rằng Kha Thiên Lạc chỉ là may mắn, thế nên khi nói chuyện lại rất khinh thường.
- Bình sinh ta ghét nhất là bị người ta ám toán. Nếu không gặp thì thôi, khi đã gặp thì phải dạy dỗ một trận.
- Hừ, muốn dạy dỗ ta, ngươi chưa đủ tuổi đâu.
Vốn đã có sát cơ từ trước, vậy nên Hoằng Khương không chút cố kỵ nào liền xông lên tấn công Kha Thiên Lạc. Trên tay Hoằng Khương xuất hiện một thanh kiếm câu màu đen, trông khí tức dao động, dĩ nhiên chính là một kiện man khí. So với ngân mâu của Kha Thiên Lạc, kiếm câu này khí tức mạnh hơn đôi chút.
Tên Hoằng Khương này thân thủ quỷ mị, tựa như một làn khói vậy, trông giây lát xuất hiện đằng sau lưng Kha Thiên Lạc, tay cầm kiếm nhằm bả vai Kha Thiên Lạc bổ xuống. Sở dĩ Hoằng Khương không lấy đầu Kha Thiên Lạc là bởi vì cố kỵ quy tắc do Phong Tuyết bộ lạc đặt ra, nếu không với hung tính của hắn há có thể xuất chiêu hiền lành như vậy.
Kha Thiên Lạc hừ lạnh một tiếng. Hắn đâu có phải là một bức tượng gỗ đứng yên một chỗ chịu trận chứ. Chỉ thấy Kha Thiên Lạc vận kình lực, cả người gồng lên, hai tay siết chặt ngân mâu giơ lên trên.
Một tiếng *keeng* va chạm giữa hai kiện man khí vang lên vô cùng chói tai. Một cỗ kình phong thổi lan ra xung quanh.
“Tên này có thể chặn kiếm này của ta?”
Hoằng Khương nội tâm giật mình. Nếu vừa rồi cho rằng Kha Thiên Lạc may mắn, thì bây giờ đã hoàn toàn cải biến chủ ý rồi. Nhớ không nhầm thì lúc mới bắt đầu thí luyện, Kha Thiên Lạc này chỉ có tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Nhưng không ngờ chỉ mới mấy ngày mà tiến bộ kinh người.
Mà Kha Thiên Lạc lúc này cũng rùng mình không thôi. Nhìn thể hình Hoằng Khương gầy gò ốm yếu, chẳng ngờ sức lực lại khủng bố đến vậy, làm cho hai chân Kha Thiên Lạc lún sâu xuống mặt đất gần một gang tay.
Một kích không thành, ánh mắt Hoằng Khương chợt lóe, nhún người bắn lên trên cao. Bỗng *xoạc* một tiếng, áo bào đen chẳng biết đã bị thứ gì xé nát. Hoằng Khương cảm nhận được sự tê rát vừa mới bay qua bụng mình.
*********
Đọc nhanh nhất tại MHT.vn
Facebook: Ảnh Nguyệt sơn trang
Chương 19: Đụng phải địch thủ
Hầu Quân Lâu kinh ngạc, còn ở một chỗ khác, có một kẻ đang vô cùng tức giận. Kẻ đó chính là tộc nhân của đối thủ truyền kiếp U Đô bộ lạc, chính là Mộ Lan bộ lạc Hoằng Khương.
Hoằng Khương một tay cầm ngọc bài, khi biết được xếp hạng của mình rơi xuống vị trí thứ ba thì gương mặt trở nên tàn độc, hai hàm răng nghiến vào nhau. Trên người phát ra sát khí hung lệ, tà ác nói:
- Kha Thiên Lạc, ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Đọc nhanh nhất tại MHT.VN
Tại Bách Thảo đường, Ti Mệnh ngồi một mình chính giữa Bách Thảo đường, hai mắt nhắm lại, tựa hồ rơi vào trạng thái không minh. Hô hấp trên người hắn rất đều đặn, mỗi lần hít vào thì mang một phần nhỏ thiên địa linh khí dung nhập vào người, khi thở ra thì kèm theo một ngụm trọc khí.
Phương pháp thổ nạp linh khí trải qua mấy ngày nay Ti Mệnh sử dụng càng lúc càng thuần thục, nếu như lúc khởi đầu chỉ có thể đem một phần ngàn lượng linh khí lưu lại trong cơ thể, thì bây giờ thể lưu hai phần trong một ngàn phần linh khí.
Tuy nói số lượng linh khí là rất ít, nhưng bằng nhiêu đó đối với tình huống hiện tại của Ti Mệnh là một điều rất khả quan rồi, không những khiến thân thể khỏe mạnh mà đối với đầu óc cải thiện rất lớn, nhất là khả năng ghi nhớ.
Nhờ khả năng ghi nhớ được cải thiện cộng với linh thức cực mạnh, trải qua hơn một tuần, gần một nửa số tài liệu tại Bách Thảo đường này đều được Ti Mệnh đem hết vào trong đầu.
Đừng nói là đống tài liệu tại Bách Thảo đường, ngay cả thứ cực kỳ khó ghi nhớ là Đạo Thần Điển cũng bị Ti Mệnh nhớ đến một phần tư. Mà thời gian thí luyện ở Phong Tuyết bộ lạc này ngắn nhất là hơn nửa tháng nữa mới chấm dứt.
Ti Mệnh trong lòng tràn đầy lòng tin, Đạo Thần Điển kia có thể ghi tạc được hơn một nửa.
Lại nói, Ti Mệnh tuy đến giờ vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của Đạo Thần Điển, nhưng sau một thời gian lĩnh ngộ, đến giờ đã có thể nắm giữa một ít lông lá bên ngoài. Nhờ vậy mà linh thức của hắn về cả độ bành trướng cũng như càng thêm mạnh mẽ.
Với một người không thể tu luyện một cách bình thường như các man tộc tộc nhân thì đây là điều tốt nhất.
Ti Mệnh ban ngày tham ngộ Đạo Thần Điển, đêm đến thì chiềm vào tu luyện, đồng thời thực hiện cả hai cả việc. Lại nói, mặc dù song hành tu luyện và lĩnh ngộ Đạo Thần Điển, Ti Mệnh lại không hề cảm thấy mệt mỏi. Thiết nghĩ chính là nhờ việc vận dụng phương pháp thổ nạp đem linh khí bồi bổ thân thể. Nếu như mệt mỏi thì nghỉ ngơi tầm một khắc thì sức lực phục hồi lại bình thường.
Đêm tàn trời sáng, Ti Mệnh mở mắt ra nhìn xung quanh, hít một hơi dài thưởng thức bầu không khí trong lành ấm áp.
- Hôm nay là ngày thứ chín rồi, không biết Kha Thiên Lạc và nha đầu Tang Tương tiến được tới đâu rồi.
Nghĩ như vậy, Ti Mệnh liền không muốn tiếp tục tham ngộ tu luyện nữa. Hắn rời khỏi Bách Thảo đường, chạy ra ngoài cổng rồi leo lên một con hoang mã đã được chuẩn bị sẵn. Con hoang mã này là do Thượng man Mạnh Hạ tặng cho hắn, giúp hắn đến chỗ thí luyện trong nhanh hơn.
Con hoang mã cao gần hai mét, Ti Mệnh phải nhờ đến sự giúp đỡ của hộ vệ gác cổng Bách Thảo đường mới trèo lên được. Bởi vì hoang mã đã được thuần hóa kỹ lưỡng, vậy nên khi bị Ti Mệnh trèo lên lưng, nó vẫn rất thoải mái, không giãy giụa chút nào.
Ti Mệnh nhẹ nhàng vút đầu nó, rồi quay sang cảm tạ vị hộ vệ gác cổng kia một tiếng, sau đó thúc hoang mã rời đi.
Không lâu sau, Ti Mệnh đã đến Thường Sơn. Hôm nay là ngày cuối cùng, thế nên lượng người đến quan sát đông hơn lần trước Ti Mệnh đến rất nhiều.
Tìm một chỗ cột hoang mã, Ti Mệnh bắt đầu đi tìm vị trí hạ lạc U Đô bộ lạc.
- Tên Kha Thiên Lạc này thật ghê gớm, không ngờ có thể leo đến vị trí cao như vậy.
- Hầu Quân Lâu không biết có xem qua vị trí xếp hạng không nữa.
- Hắc hắc, ta đoán khuôn mặt của tiểu tử Hoằng Khương kia rất khó coi.
- ………
Do đông người nên Ti Mệnh vẫn chưa thể đến được chỗ U Đô bộ lạc, nhưng trên đường nghe được tin tức về Kha Thiên Lạc thì không khỏi chấn kinh. Hắn hỏi thăm thì biết Kha Thiên Lạc đang xếp ở vị trí thứ hai, chỉ sau mỗi thiên tài Hầu Quân Lâu của Phong Tuyết bộ lạc.
Nếu không phải ở đây đông người, có nhiều cường giả đang quan sát thì Ti Mệnh đã vận dụng linh thức của mình để xem rõ điều này có phải sự thực hay không rồi.
Mất hơn cả tiếng đồng hồ, rốt cuộc Ti Mệnh cũng chen lên được hàng đầu tiên, tận mắt nhìn thấy cái tên Kha Thiên Lạc đang theo sau Hầu Quân Lâu kia, gương mặt Ti Mệnh trở nên rạng rỡ, miệng nở nụ cười toe toét.
- Cái tên này, không ngờ lại làm có thể làm được điều đó.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Đọc nhanh nhất tại MHT.VN
Quay trở lại bên trong Thường Sơn, Kha Thiên Lạc cả tuần này điên cuồng chém giết, thể như chẻ tre, không biết bao nhiêu ma vật bị hắn trảm sát. Bây giờ ngay cả Hậu thiên hoang thú trung giai gặp phải Kha Thiên Lạc thì trong vài chiêu là bị giết chết. Còn nếu như đụng phải Hậu thiên hoang thú cao giai, với thân thủ hiện tại, Kha Thiên Lạc có thể dễ dàng đào thoát.
Lúc này, Kha Thiên Lạc tay cầm ngân mâu từ trên không trung bổ xuống, thế nhưng thiên quân vạn mã, đùng một tiếng, chỉ nghe một âm vang lên lương rít lên, máu màu xanh lục bắn lên trời. Thân thể dài hai mét với mấy chục cặp chân ghê tởm vẫy đùng đùng trên đất, sau một hồi thì không còn giẫy dụa nữa, sinh cơ đã tuyệt.
Ma vật kia là một con rết cấp bậc Hậu thiên hoang thú trung giai, con rết xuôi xẻo này đụng phải Kha Thiên Lạc, trong vòng vài chiêu thì bị Kha Thiên Lạc chặt đầu, bổ cơ thể ra làm hai.
Giết xong con rết, Kha Thiên Lạc theo thói quen đến kiểm tra xem con rết này có nội đan hay không. Nhưng đúng lúc đó, lông tay của hắn bỗng dựng đứng lên. Kha Thiên Lạc giậm mạnh chân, cơ thể nhanh chóng né sang bên trái. Tại chỗ Kha Thiên Lạc vừa đứng bỗng nổ tung, đất đá khói bụi bay đầy trời.
Kha Thiên Lạc khuôn mặt cực kỳ khó coi, đưa đôi song nhãn màu vàng nhìn lên trên cành đại thụ lớn. Chỗ đó chẳng biết từ lúc nào có một bóng người xuất hiện.
Kẻ này một thân đồ đen, ngay cả khuôn mặt cũng bị che đi, chỉ để lộ ra hai con ngươi màu đỏ sáng quắt, bên trong ẩn chứa sát lục.
- Ngươi là Hoằng Khương?
Kha Thiên Lạc nhìn thấy bóng người kia thì liền nhận ra ngay. Tuy nói rằng Hoằng Khương khi tham gia thí luyện này không hề nổi bật gì, nhưng hắn ta chính là tộc nhân của Mộ Lan bộ lạc – kẻ thù truyền kiếp của U Đô bộ lạc, thế nên Kha Thiên Lạc khi trông thấy liền ghi nhớ trong đầu.
Vốn định đến lúc phần khảo hạch thứ hai thì sẽ đánh Hoằng Khương này thành đầu heo, nhưng chưa đến lúc đó thì Hoằng Khương này đã xuất hiện gây khó dễ cho mình rồi.
Lại nói, nếu như không phải nhờ Kha Thiên Lạc đột phá Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy, trải qua ma luyện trở nên cảnh giác, chứ nếu như là khi trước, khẳng định đã bị một kích ám toán kia làm trọng thương rồi. Thậm chí bị phế đi cũng không phải là không có khả năng.
Trong lòng Kha Thiên Lạc trầm xuống, sát khí hai mắt lộ ra. Hoằng Khương kia tuy cảm nhận được, nhưng lại lấy làm khinh thường, đôi mắt lạnh lẽo, giọng tuy yếu ớt nhưng ẩn ẩn sự tàn độc:
- Có thể né một chiêu vừa rồi, thực lực của ngươi không tệ chút nào. Hắc hắc…
Dù hơi ngạc nhiên vì Kha Thiên Lạc tránh được một kích của mình, nhưng Hoằng Khương cho rằng Kha Thiên Lạc chỉ là may mắn, thế nên khi nói chuyện lại rất khinh thường.
- Bình sinh ta ghét nhất là bị người ta ám toán. Nếu không gặp thì thôi, khi đã gặp thì phải dạy dỗ một trận.
- Hừ, muốn dạy dỗ ta, ngươi chưa đủ tuổi đâu.
Vốn đã có sát cơ từ trước, vậy nên Hoằng Khương không chút cố kỵ nào liền xông lên tấn công Kha Thiên Lạc. Trên tay Hoằng Khương xuất hiện một thanh kiếm câu màu đen, trông khí tức dao động, dĩ nhiên chính là một kiện man khí. So với ngân mâu của Kha Thiên Lạc, kiếm câu này khí tức mạnh hơn đôi chút.
Tên Hoằng Khương này thân thủ quỷ mị, tựa như một làn khói vậy, trông giây lát xuất hiện đằng sau lưng Kha Thiên Lạc, tay cầm kiếm nhằm bả vai Kha Thiên Lạc bổ xuống. Sở dĩ Hoằng Khương không lấy đầu Kha Thiên Lạc là bởi vì cố kỵ quy tắc do Phong Tuyết bộ lạc đặt ra, nếu không với hung tính của hắn há có thể xuất chiêu hiền lành như vậy.
Kha Thiên Lạc hừ lạnh một tiếng. Hắn đâu có phải là một bức tượng gỗ đứng yên một chỗ chịu trận chứ. Chỉ thấy Kha Thiên Lạc vận kình lực, cả người gồng lên, hai tay siết chặt ngân mâu giơ lên trên.
Một tiếng *keeng* va chạm giữa hai kiện man khí vang lên vô cùng chói tai. Một cỗ kình phong thổi lan ra xung quanh.
“Tên này có thể chặn kiếm này của ta?”
Hoằng Khương nội tâm giật mình. Nếu vừa rồi cho rằng Kha Thiên Lạc may mắn, thì bây giờ đã hoàn toàn cải biến chủ ý rồi. Nhớ không nhầm thì lúc mới bắt đầu thí luyện, Kha Thiên Lạc này chỉ có tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Nhưng không ngờ chỉ mới mấy ngày mà tiến bộ kinh người.
Mà Kha Thiên Lạc lúc này cũng rùng mình không thôi. Nhìn thể hình Hoằng Khương gầy gò ốm yếu, chẳng ngờ sức lực lại khủng bố đến vậy, làm cho hai chân Kha Thiên Lạc lún sâu xuống mặt đất gần một gang tay.
Một kích không thành, ánh mắt Hoằng Khương chợt lóe, nhún người bắn lên trên cao. Bỗng *xoạc* một tiếng, áo bào đen chẳng biết đã bị thứ gì xé nát. Hoằng Khương cảm nhận được sự tê rát vừa mới bay qua bụng mình.
*********
Đọc nhanh nhất tại MHT.vn
Facebook: Ảnh Nguyệt sơn trang
Bình luận truyện