Đại La Thiên Tôn
Quyển 5 - Chương 125: Khổng Tước Minh Vương (Trung)
- Lão cửu, ngươi trời sinh kiêu ngạo, bản tính hung sát. Nếu như không khống chế được sát tâm, một ngày nào đó, bản thân ngươi sẽ bị chính sát tâm của mình thôn phệ.
Đứng trước mặt Long Tuyền, vị sư tôn mà hắn kính ngưỡng bỗng nghiêm khắc nói.
- Sư tôn, người cứ nói quá. Làm gì đến nỗi kinh khủng vậy chứ.
Long Tuyền nhún vai, có lẽ nghĩ rằng sư tôn đang bận tâm bởi bản tính hung tàn của hắn nên mới nhắc nhở. Chỉ thấy Tinh Hồn lắc đầu, nói:
- Đó là sự thật. Trong lịch sử Khổng Tước nhất mạch, có không ít cường giả bị chính sát tâm phản phệ ngược lại. Nhẹ thì bị thương, trở thành kẻ khùng điên; còn nặng thì mất mạng, thần hồn câu diệt.
- Ha ha, khủng khiếp vậy sao?
Tinh Hồn gật đầu, sau đó nói tiếp:
- Lão cửu, huyết mạch Khổng Tước của ngươi vô cùng thuần khiết, là huyết mạch thượng cổ Khổng Tước, thế nên sát tâm của ngươi nặng hơn bất kỳ một tộc đệ Khổng Tước nhất mạch khác. Bây giờ ngươi không phát hiện, nhưng một ngày nào đó, khi phát hiện ra nó, đó cũng chính là lúc ngươi bị sát tâm thôn phệ. Nếu như ngày đó thật sự xảy ra, không cần đến người khác, đích thân vi sư sẽ hạ sát ngươi.
Ý tứ nghiêm túc, không chút đùa giỡn khiến cho Long Tuyền rùng mình. Huyết mạch Khổng Tước chảy trong huyết quản của mình khủng khiếp vậy sao? Bản thân Long Tuyền đang tự hỏi như vậy.
- Sư tôn, có cách nào khống chế được sát tâm của đệ tử không?
- Vi sư gọi ngươi ra đây chính là để giúp ngươi áp chế sát tâm của mình. Trong truyền thuyết, Khổng Tước nhất mạch ngươi tuy tàn bạo hung sát, thế nhưng thân phận lại chính là hộ pháp Phật Tông.
- Hộ pháp Phật Tông? – Long Tuyền kinh ngạc.
- Đúng vậy. Vi sư có bộ tâm pháp rất thích hợp với ngươi, lại giúp ngươi khống chế được sát tâm. Đó chính là Ly Hỏa Huyền Băng Công cùng với Như Lai Thần Chưởng. Từ hôm nay trở đi, ngươi phải tu luyện hai loại công pháp này, trở thành công pháp chủ đạo của ngươi, rõ chưa?
Long Tuyền gật đầu, sau đó bắt đầu tiếp nhận Ly Hỏa Huyền Băng Công và Như Lai Thần Chưởng. Về sau từ hai loại công pháp tuyệt đỉnh Đại Thiên Thế Giới này, Long Tuyền đã sáng tạo ra một loại công pháp khác mạnh hơn gấp bội, dựa vào nó mà hoành tảo Đại Thiên Thế Giới, danh chấn thiên hạ, ai nghe đến đều như sấm bên tai, hoảng sợ mà bỏ chạy.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Thiết Thế Thành giận dữ, trước giờ gặp qua rất nhiều kẻ ngạo mạn, nhưng hắn chưa từng thấy ai kiêu ngạo giống như Long Tuyền. Gân xanh nổi lên, đôi mắt chằn chịt tia máu đỏ, sát khí nổi lên, Thiết Thế Thành khí thế mãnh liệt cầm Huyết Ma Man Đao lao tới, từ trên cao bổ xuống, như muốn trảm Long Tuyền ra làm hai nửa.
Long Tuyền trên môi nở nụ cười lạnh, trừng mắt nhìn một phát, không hiểu sao khi chạm vào ánh mắt của Long Tuyền lại khiến cho Thiết Thế Thành cảm thấy run sợ. Loại cảm giác này, trước giờ hắn chưa từng trải qua lần nào.
Long Tuyền bàn tay hóa thành trảo ấn, giơ thẳng lên trời, hắn đang muốn dùng tay không cự lại Huyết Ma Man Đao. Trong mắt những người quan sát xung quanh, hành động của Long Tuyền chẳng khác gì tự sát cả.
Thế nhưng, việc Long Tuyền bị trảm sát lại không hề xảy ra giống như tưởng tượng của bọn họ. Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, và chính cả bản thân Thiết Thế Thành, Huyết Ma Man Đao vậy mà thực sự bị Long Tuyền cản lại, thậm chí còn là tay không bắt lấy lưỡi đao.
- Không thể… không thể nào?
Thiết Thế Thành giật mình, không thể tin được Huyết Ma Man Đao lại bị một tên tiểu tử tay cản phá dễ dàng như vậy. Hắn định giật Huyết Ma Man Đao rồi lùi lại thì bỗng dưng phát hiện, sức lực của mình không đủ để thu lại nó.
Long Tuyền cười lạnh, nói:
- Sức yếu vậy, còn thua cả đám súc vật thường ngày ta đem ra nghịch nữa.
Dứt lời, Long Tuyền đột nhiên thả tay ra. Vốn đang vận lực để thu lại Huyết Ma Man Đao, bị Long Tuyền thả bất ngờ như vậy, Thiết Thế Thành bật ngược lại phía sau, suýt chút nữa ngã nhào ra đất.
- Chán nhỉ, vốn tưởng ngươi có thể khiến ta vui được một chút. Thất vọng quá, kết thúc nhanh cho rồi.
Long Tuyền thở dài một hơi, coi bộ đang rất chán. Nhưng hành động của hắn trong mắt mọi người thì chính là đang triệt để khinh thường, chà đạp Thiết Thế Thành một cách không thương tiếc.
Từ trước đến giờ, Thiết Thế Thành chỉ khinh thường, chà đạp người khác. Nhưng bây giờ, chính bản thân hắn đang trải qua cái cảm giác đó. Thiết Thế Thành triệt để phẫn nộ rồi, giận đến nỗi tay cầm Huyết Ma Man Đao đang run lên.
- Tiểu tử khốn kiếp, lão phu sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh đem cho chó ăn.
Lời nói còn chưa dứt, Thiết Thế Thành lại một lần nữa xông lên như vũ bão. Nguyên khí vận chuyển đến cực hạn, dồn hết vào Huyết Ma Man Đao. Chỉ thấy Huyết Ma Man Đao biến thành một đại đao khổng lồ đâm thẳng về phía trước, trên đường đi càn quét mặt đất thành một đống tro tàn.
- Đúng rồi, ít ra cũng phải thế này chứ. Như vậy lúc giết ngươi mới có ý nghĩa được.
Chỉ thấy hai bên cánh tay Long Tuyền xuất hai hai luồng chân khí khác nhau, phía bên tay trái là màu đỏ, phát ra hỏa nhiệt rất nóng bỏng; phía bên tay phải lại là màu xanh, mang theo khí tức lạnh thấu xương.
- Băng hỏa ma trảo.
Trước khí thế hung bạo của Huyết Ma Man Đao, Long Tuyền vậy mà lại xông thẳng về phía trước, song thủ biến thành ma trảo. Ầm một tiếng, Huyết Ma Man Đao ngay lập tức bị đánh tan vỡ, trảo còn lại chưởng thẳng vào giữa ngực Thiết Thế Thành.
Thiết Thế Thành hét thảm một tiếng, thân thể vô lực bay ngược về phía sau, y phục hóa thành tro bụi, lộ ra giữa ngực một vết cháy xém màu đen, phía bên rìa ngoài còn đang rỉ máu. Vết thương nhìn đang vô cùng nặng.
- Coi bộ ngươi mạnh hơn con kiến hôi một chút. Ùm, ta coi như đây là một lời khen dành tặng cho ngươi, ha ha ha…
Long Tuyền ngửa đầu cười lớn, vừa cười vừa chậm rãi bước về phía Thiết Thế Thành.
Hắn ung dung tiêu sái là vậy, nhưng trong mắt Thiết Thế Thành lại chẳng khác gì một con quái vật đang ngăm nghe đoạt lấy tính mạng mình.
- Trọng tài, ta nhận…
Quá sợ hãi, Thiết Thế Thành quyết định nhận thua. Thế nhưng hắn chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên bên trong cổ họng trở nên nóng rát, vừa há mồm ra thì một luồng hỏa diễm bốc lên.
- Ta chưa cho phép, ngươi dám nhận thua sao?
Ngọn lửa bay ra từ cổ họng Thiết Thế Thành bay về phía Long Tuyền. Long Tuyền giơ bàn tay ra chụp lấy, khi ngọn lửa tan biến đi thì mới nhìn thấy trên bàn tay của Long Tuyền là một khối thịt màu hồng. Nếu nhìn kỹ, người ta sẽ nhận ra, khối thịt này chính là một cái lưỡi của người sống.
Người xung quanh chấn kinh, lại chuyển ánh mắt nhìn sang Thiết Thế Thành, chỉ thấy hắn vừa ôm miệng vừa kêu la thảm thiết.
- Tên này nhìn còn trẻ tuổi, so với Thiết Thế Thành thế mà còn tàn đọc hơn.
- Thiết Thế Thành uy chấn một phương, nhưng trong mắt tiểu tử kia lại chẳng khác gì một món đồ chơi.
- Dường như hắn còn chưa bộc lộ thực lực thật sự.
- Có cho vàng ta cũng không dám thách đấu với tên nhóc này. Gặp là lo né.
- ………
Một lần lập uy. Không chỉ khiến đối thủ của mình sợ hãi mà ngay cả khán giả chứng kiến cũng phải run sợ. Làm được như vậy, có lẽ chỉ có mỗi Long Tuyền mà thôi.
Vị trọng tài kia dường như hiểu ý định của Thiết Thế Thành, vốn định tiến lên để giải vây cho Thiết Thế Thành, thế nhưng chỉ thấy một bóng mờ bay lướt qua mặt. Bóng ảnh đó xuất hiện trước mặt Thiết Thế Thành, chính là Long Tuyền.
- Không kẻ nào giúp được ngươi đâu.
Long Tuyền cười lạnh, bàn chân nâng lên, giẫm thẳng vào đầu Thiết Thế Thành.
- Chậm đã, đừng…
Trọng tài tên Xích Dũng hô lớn, ra lệnh cho Long Tuyền dừng lại. Đáng tiếc đã muộn. Trong ánh mắt sợ hãi của Thiết Thế Thành, Long Tuyền mạnh mẽ đạp xuống, giống như đang đạp một con kiến hôi.
Đầu lâu của Thiết Thế Thành vỡ tung như một khối đậu hủ, xương sợ, óc não bay tứ tung, máu tươi chảy loang thành một vũng lớn. Ai nấy nhìn thấy đều tái mặt, có người thậm chí ói ngay tại chỗ. Quá tàn ác, không cho đối thủ của mình bất kỳ một cơ hội xin tha nào.
- Ha ha ha, lão cửu, rất đặc sắc.
Trong lúc người khác nôn mửa, khiếp hãi thì đứng ở một góc, Long Kiếm giơ bình rượu lên, thanh âm lớn giọng khen ngợi Long Tuyền. Không chỉ riêng gì một mình Long Kiếm, mấy tên Long Vân, Long Vô Mệnh… cũng nhanh miệng tấm tắc tung hô:
- Không hổ danh là lão cửu.
- Lão cửu thật uy vũ quá đi.
- Lão cửu, muốn gì cứ nói, ta sẽ bao hết.
- ………
Đứng trước mặt Long Tuyền, vị sư tôn mà hắn kính ngưỡng bỗng nghiêm khắc nói.
- Sư tôn, người cứ nói quá. Làm gì đến nỗi kinh khủng vậy chứ.
Long Tuyền nhún vai, có lẽ nghĩ rằng sư tôn đang bận tâm bởi bản tính hung tàn của hắn nên mới nhắc nhở. Chỉ thấy Tinh Hồn lắc đầu, nói:
- Đó là sự thật. Trong lịch sử Khổng Tước nhất mạch, có không ít cường giả bị chính sát tâm phản phệ ngược lại. Nhẹ thì bị thương, trở thành kẻ khùng điên; còn nặng thì mất mạng, thần hồn câu diệt.
- Ha ha, khủng khiếp vậy sao?
Tinh Hồn gật đầu, sau đó nói tiếp:
- Lão cửu, huyết mạch Khổng Tước của ngươi vô cùng thuần khiết, là huyết mạch thượng cổ Khổng Tước, thế nên sát tâm của ngươi nặng hơn bất kỳ một tộc đệ Khổng Tước nhất mạch khác. Bây giờ ngươi không phát hiện, nhưng một ngày nào đó, khi phát hiện ra nó, đó cũng chính là lúc ngươi bị sát tâm thôn phệ. Nếu như ngày đó thật sự xảy ra, không cần đến người khác, đích thân vi sư sẽ hạ sát ngươi.
Ý tứ nghiêm túc, không chút đùa giỡn khiến cho Long Tuyền rùng mình. Huyết mạch Khổng Tước chảy trong huyết quản của mình khủng khiếp vậy sao? Bản thân Long Tuyền đang tự hỏi như vậy.
- Sư tôn, có cách nào khống chế được sát tâm của đệ tử không?
- Vi sư gọi ngươi ra đây chính là để giúp ngươi áp chế sát tâm của mình. Trong truyền thuyết, Khổng Tước nhất mạch ngươi tuy tàn bạo hung sát, thế nhưng thân phận lại chính là hộ pháp Phật Tông.
- Hộ pháp Phật Tông? – Long Tuyền kinh ngạc.
- Đúng vậy. Vi sư có bộ tâm pháp rất thích hợp với ngươi, lại giúp ngươi khống chế được sát tâm. Đó chính là Ly Hỏa Huyền Băng Công cùng với Như Lai Thần Chưởng. Từ hôm nay trở đi, ngươi phải tu luyện hai loại công pháp này, trở thành công pháp chủ đạo của ngươi, rõ chưa?
Long Tuyền gật đầu, sau đó bắt đầu tiếp nhận Ly Hỏa Huyền Băng Công và Như Lai Thần Chưởng. Về sau từ hai loại công pháp tuyệt đỉnh Đại Thiên Thế Giới này, Long Tuyền đã sáng tạo ra một loại công pháp khác mạnh hơn gấp bội, dựa vào nó mà hoành tảo Đại Thiên Thế Giới, danh chấn thiên hạ, ai nghe đến đều như sấm bên tai, hoảng sợ mà bỏ chạy.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Thiết Thế Thành giận dữ, trước giờ gặp qua rất nhiều kẻ ngạo mạn, nhưng hắn chưa từng thấy ai kiêu ngạo giống như Long Tuyền. Gân xanh nổi lên, đôi mắt chằn chịt tia máu đỏ, sát khí nổi lên, Thiết Thế Thành khí thế mãnh liệt cầm Huyết Ma Man Đao lao tới, từ trên cao bổ xuống, như muốn trảm Long Tuyền ra làm hai nửa.
Long Tuyền trên môi nở nụ cười lạnh, trừng mắt nhìn một phát, không hiểu sao khi chạm vào ánh mắt của Long Tuyền lại khiến cho Thiết Thế Thành cảm thấy run sợ. Loại cảm giác này, trước giờ hắn chưa từng trải qua lần nào.
Long Tuyền bàn tay hóa thành trảo ấn, giơ thẳng lên trời, hắn đang muốn dùng tay không cự lại Huyết Ma Man Đao. Trong mắt những người quan sát xung quanh, hành động của Long Tuyền chẳng khác gì tự sát cả.
Thế nhưng, việc Long Tuyền bị trảm sát lại không hề xảy ra giống như tưởng tượng của bọn họ. Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, và chính cả bản thân Thiết Thế Thành, Huyết Ma Man Đao vậy mà thực sự bị Long Tuyền cản lại, thậm chí còn là tay không bắt lấy lưỡi đao.
- Không thể… không thể nào?
Thiết Thế Thành giật mình, không thể tin được Huyết Ma Man Đao lại bị một tên tiểu tử tay cản phá dễ dàng như vậy. Hắn định giật Huyết Ma Man Đao rồi lùi lại thì bỗng dưng phát hiện, sức lực của mình không đủ để thu lại nó.
Long Tuyền cười lạnh, nói:
- Sức yếu vậy, còn thua cả đám súc vật thường ngày ta đem ra nghịch nữa.
Dứt lời, Long Tuyền đột nhiên thả tay ra. Vốn đang vận lực để thu lại Huyết Ma Man Đao, bị Long Tuyền thả bất ngờ như vậy, Thiết Thế Thành bật ngược lại phía sau, suýt chút nữa ngã nhào ra đất.
- Chán nhỉ, vốn tưởng ngươi có thể khiến ta vui được một chút. Thất vọng quá, kết thúc nhanh cho rồi.
Long Tuyền thở dài một hơi, coi bộ đang rất chán. Nhưng hành động của hắn trong mắt mọi người thì chính là đang triệt để khinh thường, chà đạp Thiết Thế Thành một cách không thương tiếc.
Từ trước đến giờ, Thiết Thế Thành chỉ khinh thường, chà đạp người khác. Nhưng bây giờ, chính bản thân hắn đang trải qua cái cảm giác đó. Thiết Thế Thành triệt để phẫn nộ rồi, giận đến nỗi tay cầm Huyết Ma Man Đao đang run lên.
- Tiểu tử khốn kiếp, lão phu sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh đem cho chó ăn.
Lời nói còn chưa dứt, Thiết Thế Thành lại một lần nữa xông lên như vũ bão. Nguyên khí vận chuyển đến cực hạn, dồn hết vào Huyết Ma Man Đao. Chỉ thấy Huyết Ma Man Đao biến thành một đại đao khổng lồ đâm thẳng về phía trước, trên đường đi càn quét mặt đất thành một đống tro tàn.
- Đúng rồi, ít ra cũng phải thế này chứ. Như vậy lúc giết ngươi mới có ý nghĩa được.
Chỉ thấy hai bên cánh tay Long Tuyền xuất hai hai luồng chân khí khác nhau, phía bên tay trái là màu đỏ, phát ra hỏa nhiệt rất nóng bỏng; phía bên tay phải lại là màu xanh, mang theo khí tức lạnh thấu xương.
- Băng hỏa ma trảo.
Trước khí thế hung bạo của Huyết Ma Man Đao, Long Tuyền vậy mà lại xông thẳng về phía trước, song thủ biến thành ma trảo. Ầm một tiếng, Huyết Ma Man Đao ngay lập tức bị đánh tan vỡ, trảo còn lại chưởng thẳng vào giữa ngực Thiết Thế Thành.
Thiết Thế Thành hét thảm một tiếng, thân thể vô lực bay ngược về phía sau, y phục hóa thành tro bụi, lộ ra giữa ngực một vết cháy xém màu đen, phía bên rìa ngoài còn đang rỉ máu. Vết thương nhìn đang vô cùng nặng.
- Coi bộ ngươi mạnh hơn con kiến hôi một chút. Ùm, ta coi như đây là một lời khen dành tặng cho ngươi, ha ha ha…
Long Tuyền ngửa đầu cười lớn, vừa cười vừa chậm rãi bước về phía Thiết Thế Thành.
Hắn ung dung tiêu sái là vậy, nhưng trong mắt Thiết Thế Thành lại chẳng khác gì một con quái vật đang ngăm nghe đoạt lấy tính mạng mình.
- Trọng tài, ta nhận…
Quá sợ hãi, Thiết Thế Thành quyết định nhận thua. Thế nhưng hắn chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên bên trong cổ họng trở nên nóng rát, vừa há mồm ra thì một luồng hỏa diễm bốc lên.
- Ta chưa cho phép, ngươi dám nhận thua sao?
Ngọn lửa bay ra từ cổ họng Thiết Thế Thành bay về phía Long Tuyền. Long Tuyền giơ bàn tay ra chụp lấy, khi ngọn lửa tan biến đi thì mới nhìn thấy trên bàn tay của Long Tuyền là một khối thịt màu hồng. Nếu nhìn kỹ, người ta sẽ nhận ra, khối thịt này chính là một cái lưỡi của người sống.
Người xung quanh chấn kinh, lại chuyển ánh mắt nhìn sang Thiết Thế Thành, chỉ thấy hắn vừa ôm miệng vừa kêu la thảm thiết.
- Tên này nhìn còn trẻ tuổi, so với Thiết Thế Thành thế mà còn tàn đọc hơn.
- Thiết Thế Thành uy chấn một phương, nhưng trong mắt tiểu tử kia lại chẳng khác gì một món đồ chơi.
- Dường như hắn còn chưa bộc lộ thực lực thật sự.
- Có cho vàng ta cũng không dám thách đấu với tên nhóc này. Gặp là lo né.
- ………
Một lần lập uy. Không chỉ khiến đối thủ của mình sợ hãi mà ngay cả khán giả chứng kiến cũng phải run sợ. Làm được như vậy, có lẽ chỉ có mỗi Long Tuyền mà thôi.
Vị trọng tài kia dường như hiểu ý định của Thiết Thế Thành, vốn định tiến lên để giải vây cho Thiết Thế Thành, thế nhưng chỉ thấy một bóng mờ bay lướt qua mặt. Bóng ảnh đó xuất hiện trước mặt Thiết Thế Thành, chính là Long Tuyền.
- Không kẻ nào giúp được ngươi đâu.
Long Tuyền cười lạnh, bàn chân nâng lên, giẫm thẳng vào đầu Thiết Thế Thành.
- Chậm đã, đừng…
Trọng tài tên Xích Dũng hô lớn, ra lệnh cho Long Tuyền dừng lại. Đáng tiếc đã muộn. Trong ánh mắt sợ hãi của Thiết Thế Thành, Long Tuyền mạnh mẽ đạp xuống, giống như đang đạp một con kiến hôi.
Đầu lâu của Thiết Thế Thành vỡ tung như một khối đậu hủ, xương sợ, óc não bay tứ tung, máu tươi chảy loang thành một vũng lớn. Ai nấy nhìn thấy đều tái mặt, có người thậm chí ói ngay tại chỗ. Quá tàn ác, không cho đối thủ của mình bất kỳ một cơ hội xin tha nào.
- Ha ha ha, lão cửu, rất đặc sắc.
Trong lúc người khác nôn mửa, khiếp hãi thì đứng ở một góc, Long Kiếm giơ bình rượu lên, thanh âm lớn giọng khen ngợi Long Tuyền. Không chỉ riêng gì một mình Long Kiếm, mấy tên Long Vân, Long Vô Mệnh… cũng nhanh miệng tấm tắc tung hô:
- Không hổ danh là lão cửu.
- Lão cửu thật uy vũ quá đi.
- Lão cửu, muốn gì cứ nói, ta sẽ bao hết.
- ………
Bình luận truyện