Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 147: Thần Địa (Hạ)



- Bắt giữ? 

Huyền Long lão tổ nhẹ lắc đầu, nói:

- Thực lực của kẻ áo đen kia rất mạnh, tiến vào Vô Thượng Thiên Cung như chốn không người, muốn bắt giữ hắn, có lẽ phải trả một cái giá rất lớn. Hơn nữa, tỷ lệ thành công là rất thấp.

Kiếm Thánh thâm thúy gật đầu, có lẽ đồng ý với nhận định của Huyền Long lão tổ. 

- Một chưởng gần như cực hạn của Ca nhi mà bị hắn dễ dàng đẩy lui, ta đoán thực lực của hắn có lẽ không thua kém gì ta cả. Không rõ vì sao hắn có thể tiến vào Thần Địa, cũng như mục đích của hắn là gì, chỉ hy vọng hắn không gây khó dễ cho mấy tên trẻ tuổi kia là được. 

Bỗng lúc đó, phía nơi chân trời xuất hiện vài đạo quang độn, đang di chuyển về phía bọn họ với tốc độ cực nhanh. Những đạo quang độn đó là do võ giả di chuyển với tốc độ cực nhanh mà tạo nên. Khi đến nơi, nhìn sắc mặt của mấy người này rất nghiêm trọng, mồ hôi mồ kê trên mặt lấm tấm. Vừa gặp Kiếm Thánh, vì quá gấp gáp nên bọn họ quên cả lễ nghi, lập tức bẩm báo:

- Bẩm cung chủ, Thiên Lam đại lục xảy ra chuyện lớn rồi!

Kiếm Thánh và mấy người khác nhíu mày. 

- Là chuyện gì?

- Thiên Lam đại lục xuất hiện rất nhiều ma thi, theo tin tức truyền về, dường như ma thi đã thôn tính cả Thiên Lam đại lục rồi. Nhìn hình tình, có lẽ mục tiêu tiếp theo của ma thi chính là Viêm Dương đại lục. Dương cung chủ đã dẫn người cấp tốc tiến về Thiên Lam đại lục để ngăn cản rồi, trước khi đi liền căn dặn thuộc hạ cấp tốc báo lại chuyện này với cung chủ. 

Nghe gã ta nói xong, ngay cả người bình thường trầm ổn như Kiếm Thánh cũng phải kinh động. Thiên Lam đại lục xuất hiện ma thi? Không những xuất hiện, mà còn thôn tính cả một vùng đất rộng lớn. Ma tộc chi chiến chưa đến mà nhân loại đã bị đại họa giáng xuống rồi. 

Kiếm Thánh siết chặt hai bàn tay lại, gương mặt tuy vẫn bình tĩnh, thế nhưng đôi mắt thì tràn đầy sự tức giận. Ai nấy đều giật mình, nhất là Thiên Vũ Thánh Vương và Thánh Tước Yêu Hoàng, bởi vì đã lâu lắm rồi, bọn họ thấy lại cái cảm xúc này của Kiếm Thánh. Còn những người đến đây bẩm báo tin tức thì bị bộ dạng này của Kiếm Thánh dọa cho khiếp hãi. 

Kiếm Thánh vận chuyển nguyên lực, mở miệng phát ra âm thanh rất lớn, vang vọng khắp các ngõ ngách Vô Thượng Thiên Cung. 

- Truyền lệnh, tất cả những ai đang có mặt tại Vô Thượng Thiên Cung trong vòng nửa canh giờ toàn bộ tập trung tại Quang Minh Thánh Điện. Người nào chậm trễ giết không tha. 

Tầng tầng sóng âm truyền đi, ai cũng có thể nghe thấy được giọng nói của Kiếm Thánh. Ý tứ vô cùng nghiêm khắc, không ai dám làm trái lệnh cả. Gần như ngay lập tức, toàn bộ võ giả đang cư trú trong Vô Thượng Thiên Cung toàn bộ hướng về phía Quang Minh Thánh Điện mà đi. 

Tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng ai nấy đều mang một loại áp lực nặng nề. Nhân loại sắp phải đón một cơn sóng lớn rồi. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Thiên địa ầm ầm chấn động, âm thanh nổ vang như tiếng sấm trên trời. Từng cơn… từng cơn gió lạnh ê buốt phà vào mặt, hàn khí lạnh lẽo như dao cắt. Dù cho có sử dụng nguyên lực để hộ vệ, thế nhưng vẫn không thể ngăn được cơn gió lạnh kia. 

Tại một góc phế tích đổ nát, xung quanh là từng tòa cổ thành sụp đổ, trông vô cùng tang thương. Có lẽ trước đây, nơi này từng là một nơi sầm uất hoa lệ, thế nhưng không rõ là bị tấn công hay một nguyên nhân nào khác đã khiến cho tòa thành cổ này bị hủy diệt. Cùng với tuế nguyệt vạn năm, dần dần bị mưa gió bào mòn, đến bây giờ chỉ còn lại một khung cảnh bi thương. 

Ngay giữa tòa thành cổ xưa này, có một gã đàn ông mặc áo đen. Hắn nằm dài trên đất, không rõ là còn sống hay đã chết. 

Bỗng phía mu bàn tay giật giật vài cái, thì ra gã ta vẫn còn sống. 

Một lúc sau, sức lực như đã phục hồi phần nào, hắn từ từ gượng người dậy, nhìn mặt mày đầy bụi bặm dơ bẩn, tóc tai bù xù, y phục thì bị xé rách nát, trông chẳng khác gì một tên ăn mày. Chỉ là đôi mắt của hắn sáng quắt, trông giống như một ngôi sao sáng, trông rất có thần. 

Hắn ngửa đầu nhìn lên trên cao, chỉ thấy vòm trời bị che phủ bởi một đám mây đen. Mây đen rất dày, đến nỗi ánh mắt trời cũng không thể nào xuyên qua nổi. Cả phiến không gian chìm trong sự mờ mịt, lại thêm gió lạnh cứ thổi vù vù như dao cắt, không khí thì ẩn chứa oán khí, chỉ cần lộ ra một tia sơ hở là sẽ bị oán khí xâm nhập vào cơ thể ngay. 

Nơi đây… âm trầm ai oán đến đáng sợ. 

- Đây chính là lãnh địa của thần sao?

Gã ta mục nhãn nhìn xung quanh, miệng thều thào nói nhỏ. 

Hắn tản thần thức của mình ra, bỗng phát hiện thần thức rất hạn chế. Với thực lực của hắn chỉ có thể mở thần thức trong phạm vi một trăm mét mà thôi. Hơn nữa, thần thức cũng rất mờ mịt, không thể xác định rõ ràng được. 

Bỗng một hòn đá không biết từ đâu rơi xuống, giữa không gian tĩnh lặng, âm thanh tiếng rơi đó tuy rất khẽ nhưng không thể lọt qua khỏi tai hắn được. 

Hắn xoay đầu lại nhìn thì phát hiện, ở đằng sau một bóng đen đang theo dõi mình. 

- Phong Loa Toàn Hoàn. 

Nguyên khí hội tụ lại giữa lòng bàn tay, biến hóa thành một quả phong cầu nhỏ bằng nắm tay. Hắn ném phong cầu về phía cái bóng kia. Một tiếng nổ vang lên, góc phế tích đó biến thành một mảng hoang tàn, khói bụi đất đá bay tứ tung. 

Từ trong đám bụi, một sinh vật màu đen phóng ra. 

Thực ra, sinh vật này có màu tím, bởi vì không gian u tối xung quanh nên khiến cho người ta lầm tưởng nó màu đen. Đôi mắt của nó màu đỏ rực, giữa trán mọc ra một cái sừng nhỏ. Miệng há ra, để lộ những cái răng nanh màu đen nhọn hoắc, một cắn đủ để xé rách thân thể của một võ giả. 

Nó đứng bằng hai chân, thế nhưng lưng hơi khòm, trông như một loài yêu thú chưa biến hóa hoàn toàn, phía sau lưng mọc ra một chiếc đuôi. 

Người của nó tản mát tử khí, rõ ràng sinh vật này đã chết. Nhưng không hiểu sao nó vẫn còn hoạt động được. 

Bị kẻ lạ mặt tấn công, nó gào lên một tiếng lớn, hai bàn tay trước lộ ra những cái móng vuốt nhọn hoắc, vừa sắc vừa dài như một lưỡi dao nhỏ, hai chân sau nhún nhẹ một cái khiến cho cơ thể lao tới cực nhanh. Bàn tay hướng về phía ngực mà tấn công. 

- Vạn Thú Nhất Kích. 

Một kích của sinh vật màu tím kia tuy nhanh và mạnh, nhưng trong mắt Tinh Hồn lại rất chậm chạp, vừa liếc qua đã đầy rẫy những sơ hở. Nhẹ nhàng lách người qua một cái, những cái móng vuốt sắc nhọn chỉ xuyên qua được tàn ảnh mà thôi. 

Giữa ngực bị hở ra, Tinh Hồn chớp thời cơ vung ra một kích cực mạnh. Một kích mang theo đó đủ loại ảo ảnh vạn thú, trông uy thế vô cùng, mạnh đến nỗi đánh xuyên cả ngực sinh vật màu tím. 

Nó hét lên một tiếng bi thương rồi gục xuống. Sau đó vài giây, xác chết của nó trở nên hư huyễn, chốc lát hóa thành một đoàn khí màu tím nhập vào cơ thể Tinh Hồn. Ban đầu hắn muốn bài đoàn khí kia, nhưng sau đó liền phát hiện, đoàn khí này đối với cơ thể chỉ có lợi chứ không có hại. 

- Thì ra giết những sinh vật này có thể giúp tu vi tăng trưởng. Chỉ là tu vi của ta đã đạt đến cực hạn, muốn phá gông xiềng phàm tục thì cần phải tích lũy rất nhiều, nhiêu đây thì chẳng khác gì muối bỏ biển cả. 

Dù đoàn khí này rất hữu ích, nhưng lại không giúp cho hắn gì nhiều. Trừ phi là diệt hết đám sinh vật này thì may ra mới khiến hắn phá vỡ gông xiềng phàm tục được. Có điều, mục đích của hắn tiến vào Thần Địa không phải để làm việc này. 

Trên tay hắn lóe lên một đạo lục quang, đó chính là Ngọc Hoành. Sau khi tiến vào đây, Ngọc Hoành kích động rất dữ dội, giống như một người xa xứ trở về quê hương mang theo tâm trạng háo hức vậy. Ngọc Hoành là pháp bảo đã có linh tính, có biểu hiện như vậy không có gì ngạc nhiên cả. Thiết nghĩ, Thần Địa này chính là nơi Ngọc Hoành được tạo ra. 

- Ngọc Hoành luôn hướng sâu trong Thần Địa, rốt cuộc bên trong đó có thứ gì mà khiến nó kích động như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện