Đại La Thiên Tôn
Quyển 5 - Chương 174: Ai chợt tương tư, ai trồng hoa đào (Hạ)
Sương đỏ lượn lờ, bầu trời một mảng huyết hồng bị xúc động bởi Huyết Ma Ấn. Nó cắn nuốt huyết khí xung quanh, không ngừng bổ sung lực lượng tẩm bổ khiến cho uy lực mạnh thêm. Thế nhưng khi tiếp xúc với muôn vạn vuốt trảo bách thú thì lại giống như một tấm gỗ mục, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, Huyết Ma Ấn tan vỡ, Vạn Thú Nhất Kích tuy suy giảm uy lực hơn phân nửa, thế nhưng lực lượng vẫn còn đó, mạnh mẽ đập lên người Trịnh Thần Không.
Hắn hét thảm một tiếng, phía giữa ngực xuất hiện một lổ thủng xuyên người, nhìn rất ghê sợ, người bay ngược về phía sau, ngã nhào lên đống đất đá.
Trong lòng hắn dâng lên một cơn chấn kinh, không thể tin được, lần này tái ngộ Tinh Hồn lại mạnh khủng khiếp như vậy. Tùy ý đánh ra một chiêu đã khiến hắn chật vật, nếu như là trước đây, chỉ sợ trong chiêu vừa rồi hắn đã hồn phi phách tán rồi.
Cũng may là Trịnh Thần Không tu luyện Bất Tử Chi Thân, vết thương nhìn tuy nặng, nhưng thực chất không ảnh hưởng đến hắn nhiều, chỉ có duy nhất cơn đau nhói là không ngừng tấn công vào đại não.
Từ trong đống đổ nát, hắn xông thẳng lên trên trời, ánh mắt giận giữ cùng kinh sợ, đầu tóc bù xù bay tán loạn trong gió rét, quần áo rách tinh tươm, chính giữa cơ thể có một cái lỗ to, chỉ là từ vết thương nhìn như trí mạng này lại không có một giọt máu nào chảy ra.
Trịnh Thần Không cười lạnh một tiếng:
- Ta công nhận ngươi rất mạnh, Tinh Hồn. Thế nhưng ta có Bất Tử Chi Thân, chỉ cần niệm không tan biết, ngươi vĩnh viễn không thể giết chết nổi ta đâu. Ta có thể hồi sinh, hồi sinh rất nhiều lần, ha ha ha…
Trịnh Thần Không rất tin tưởng Bất Tử Chi Thân của mình. Niệm còn hắn còn, mãi mãi không chết. Trong lòng hắn, đối thủ mà hắn kiên kỵ nhất chính là Ma Kiếm Lang, nói đúng hơn là thanh kiếm màu đen mà Ma Kiếm Lang sử dụng, thanh kiếm đó mang cho hắn sự uy hiếp tính mạng. Thế nên hắn mới kinh sợ Ma Kiếm Lang đến như vậy.
Mà Ma Kiếm Lang kể từ lúc xuất hiện tại Thiên Băng đại lục đến bây giờ chỉ xuất hiện đúng một lần, đến giờ vẫn chưa tìm thấ bất kỳ dấu vết nào nữa. Tựa như một lần khói tùy ý hiện ra. Ma Kiến Lang không có tin tức, nếu như vĩnh viễn không xuất hiện là tốt nhất. Chỉ cần Ma Kiếm Lang không bao giờ hiện thế nữa, hắn tin tưởng với thực lực cùng với Bất Tử Chi Thân, không một kẻ nào có thể uy hiếp hắn được cả.
Cho dù là Kiếm Thánh, là Tàng Thiên Ca, hay kể cả đối thủ mà hắn căm ghét nhất – Tinh Hồn, hắn tự tin mình vẫn sẽ chiến thắng, trở thành thiên hạ vô địch. Hắn cười nhạo Tinh Hồn cũng là đang dựa vào Bất Tử Chi Thân.
- Bất Tử Chi Thân?
Tinh Hồn ánh mắt nhìn vết thương đang dần dần khép miệng lại, không hề tỏ ra ngạc nhiên gì, ngược lại còn có chút trào phúng trong câu nói:
- Chỉ biết một chút da lông bên ngoài mà tưởng bản thân là vô địch thiên hạ? Vậy thì để ta cho ngươi biết, như thế nào mới gọi là thiên thư thật sự.
Nói rồi, Tinh Hồn bỗng nhấc nhẹ chân phải lên, bước tới một bước, khi bàn chân vừa chạm mặt đất thì một cỗ lực lượng từ bên trong lòng đất như bị kích thích, rung chuyển ầm ầm, trên mặt đất nổ vang, những cột đá khổng lồ phá vỡ mặt đất xông thẳng lên trên trời, khí thế phô thiên cái địa.
Trịnh Thần Không biến sắc, hắn cảm nhận được lực lượng khổng lồ toát ra từ những cột đá này. Phía dưới những cột đá xếp thành hình tròn, cơ hồ như một cái địa sát trận vây hãm hắn từ mọi phía. Xung quanh gió lốc thổi lên, dần dần hình thành lốc xoáy làm cho hắn không cách nào thoát ra được.
- Đừng mong làm khó được ta. Huyết Vũ Kiếm Trận.
Điên cuồng vận chuyển huyết khí, thậm chí không tiếc dùng huyết tinh của mình để làm tăng uy lực cho Huyết Vũ Kiếm Trận. Từng thanh huyết kiếm hình thành, trong vài giây liền xuất hiện hơn trăm thanh huyết kiếm, mỗi thanh đều chứa lực lượng huyết khí của Trịnh Thần Không, uy lực mạnh hơn so với trước đây rất nhiều.
Để tạo nên trận pháp Huyết Kiếm uy lực bậc này, Trịnh Thần Không trả một cái giá rất đất, đó chính là hao tổn huyết mạch của chính mình, cứ nhìn sắc mặt nhợt nhạt của hắn thì đủ biết cái giá phải trả như thế nào. Nhưng giờ phút này hắn không để tâm đến điều đó, hắn muốn phá địa sát trận để bỏ trốn.
Tinh Hồn mạnh vượt qua sự tưởng tượng của hắn, hiện tại dù có Bất Tử Chi Thân hắn cũng không có cách nào để đánh lại cả. Nhưng chỉ cần trốn thoát lần này, hắn tự tin lần sau gặp lại có thể đấu với Tinh Hồn một trận. Bởi vì hắn vừa mới rút đi toàn bộ sức mạnh của Sở Hóa Long, chính nguồn năng lượng khổng lồ đó là nguyên nhân khiến hắn tự tin một khi luyện hóa sẽ khiến mình biến hóa mạnh mẽ, đạt đến cảnh giới mà trước đây linh của Đế Hồn Đỉnh nói với hắn.
Huyết kiếm như mưa từ trên trời rơi xuống, chạm vào địa sát trận thì nổ đùng đùng, uy áp mạnh mẽ càn quét xung quanh, khiến cho tòa thành trì biến thành một đống đổ nát. Võ giả Ảnh Nguyệt sơn trang và ác thi không kịp tránh, lập tức hóa thành tro bụi.
Huyết Vũ Kiếm Trận đã phá được địa sát trận, nhưng cơ hồ đã động đến căn cơ của Trịnh Thần Không rất nhiều. Hắn tiếp tục thổ huyết, bộ dáng càng thêm chật vật. Sự đau đớn cho phản phệ truyền đến khiến cho cơ thể run lên từng cơn.
- Khốn kiếp, tại sao hắn lại mạnh đến như vậy?
Hắn tức giận chửi thề một tiếng. Nhưng mà tốc độ không chậm, đây là cơ hội để tẩu thoát, hắn muốn rời khỏi đây thật nhanh. Chỉ tiếc là vừa mới xoay người lại thì một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn. Ánh mắt bấy lâu nay luôn lạnh nhạt vô biểu tình bây giờ biến thành thù hận ngập trời, sát cơ trùng trùng làm cho Trịnh Thần Không giật mình.
Một quyền đánh ra, một quyền đơn thuần ẩn chứa sự thù hận bấy lâu nay đấm thẳng vào mặt Trịnh Thần Không. Cú đánh như trời giáng, xương cốt từ sau khi tu luyện Bất Tử Chi Thân trở nên rất cứng cáp, thế nhưng bởi vì một quyền của Tinh Hồn mà xuất hiện vết rạn nứt. Dù rằng ngay sau đó sẽ liền trở lại, nhưng điều này chứng tỏ, Tinh Hồn có khả năng giết chết được Trịnh Thần Không.
Trịnh Thần Không như nổ đom đóm mắt, đầu óc trong giây lát vô thức, cơ thể bị một đấm kia đánh bay ngược về phía sau. Nhưng chưa dừng lại tại đó, Tinh Hồn tốc độ như quỷ mị đã xuất hiện ngay sau lưng, lại một cước đá thẳng sóng lưng, ầm một tiếng, tiếng xương cốt vỡ nát lại vang lên, Trịnh Thần Không thê lương hét một tiếng, máu tươi túa ra, thê thảm vô cùng.
Đây là lần chịu thiệt thòi lớn nhất trong cuộc đời hắn, từ khi sinh ra đến giờ mới phải chịu được. Hắn thống hận, thống hận Tinh Hồn.
Nhưng nỗi thống hận đó làm sao bằng nỗi thống hận của Tinh Hồn được. Trịnh Thần Không là kẻ đã lấy đi tất cả của hắn, giết những người mà hắn quý trọng nhất, biến hắn từ một kẻ đơn thuần chất phát trở thành một kẻ cuồng đồ, một đại ma đầu giết người không ghớm tay.
Từ trên không trung, tiếng hét bi thảm cứ truyền xuống, Trịnh Thần Không giữa hư không bị đánh tới tấp, mỗi quyền mỗi cước đều tổn thương nặng, nhưng bởi vì Bất Tử Chi Thân cường đại, thế nên sự chịu đựng đau đớn của hắn vượt xa người thường.
Một gót chân từ đỉnh đầu bật xuống, đầu lâu của Trịnh Thần Không bị lún xuống một lỗ, máu tươi từ bên trong túa ra, mắt mũi tai đều có máu tươi, thân thể rơi xuống mặt đất. Trong đám đổ nát truyền ra tiếng rên rỉ.
- Còn chưa đủ, vẫn còn chưa đủ. Ngươi mau đứng dậy cho ta.
Tinh Hồn bóng dáng hiện ra, hai tay chưa bao giờ luông bỏng, sát khí trùng trùng bao phủ. Ánh mắt đầy hận thù, sự hận thù này nếu giết người chỉ sợ đủ để hủy đi một góc trời này.
Trịnh Thần Không chật vật đứng dậy, có Bất Tử Chi Thân nên vết thương của hắn phục hồi rất nhanh chóng. Có điều, đây là lần đầu tiên hắn ghét Bất Tử Chi Thân đến như vậy. Những đau đớn hắn chịu đựng đã vượt qua xa người thường rồi.
Hắn sợ hãi, nhưng hắn vẫn không mở miệng cầu xin. Bởi vì hắn tin tưởng mình nhất định sẽ có cơ hội trốn thoát. Đứng bật dậy từ trong đống đổ nát, máu tươi từ bàn tay xông thẳng lên trời, gầm một tiếng:
- Ác thi nghe lệnh, giết chết kẻ phản nghịch kia cho ta.
Máu tươi bắn ra xung quanh, dung nhập vào từng ác thi, tu vi của bọn chúng tăng thêm một tầng. Ánh mắt rực lên, thể hiện sự điên cuồng vô thức, chằm chằm chỗ Tinh Hồn mà nhào đến. Ác thi nhiều vô số kể, nhìn từ trên trời như biến thành một đợt sóng thần.
Tinh Hồn chẳng thèm để tâm một chút nào, tay nâng lên, ý bảo võ giả Ảnh Nguyệt sơn trang đừng can dự vào. Ngày hôm nay, cuộc chiến tại Thiên Lam đại lục là cuộc chiến của riêng hắn.
Hắn hét thảm một tiếng, phía giữa ngực xuất hiện một lổ thủng xuyên người, nhìn rất ghê sợ, người bay ngược về phía sau, ngã nhào lên đống đất đá.
Trong lòng hắn dâng lên một cơn chấn kinh, không thể tin được, lần này tái ngộ Tinh Hồn lại mạnh khủng khiếp như vậy. Tùy ý đánh ra một chiêu đã khiến hắn chật vật, nếu như là trước đây, chỉ sợ trong chiêu vừa rồi hắn đã hồn phi phách tán rồi.
Cũng may là Trịnh Thần Không tu luyện Bất Tử Chi Thân, vết thương nhìn tuy nặng, nhưng thực chất không ảnh hưởng đến hắn nhiều, chỉ có duy nhất cơn đau nhói là không ngừng tấn công vào đại não.
Từ trong đống đổ nát, hắn xông thẳng lên trên trời, ánh mắt giận giữ cùng kinh sợ, đầu tóc bù xù bay tán loạn trong gió rét, quần áo rách tinh tươm, chính giữa cơ thể có một cái lỗ to, chỉ là từ vết thương nhìn như trí mạng này lại không có một giọt máu nào chảy ra.
Trịnh Thần Không cười lạnh một tiếng:
- Ta công nhận ngươi rất mạnh, Tinh Hồn. Thế nhưng ta có Bất Tử Chi Thân, chỉ cần niệm không tan biết, ngươi vĩnh viễn không thể giết chết nổi ta đâu. Ta có thể hồi sinh, hồi sinh rất nhiều lần, ha ha ha…
Trịnh Thần Không rất tin tưởng Bất Tử Chi Thân của mình. Niệm còn hắn còn, mãi mãi không chết. Trong lòng hắn, đối thủ mà hắn kiên kỵ nhất chính là Ma Kiếm Lang, nói đúng hơn là thanh kiếm màu đen mà Ma Kiếm Lang sử dụng, thanh kiếm đó mang cho hắn sự uy hiếp tính mạng. Thế nên hắn mới kinh sợ Ma Kiếm Lang đến như vậy.
Mà Ma Kiếm Lang kể từ lúc xuất hiện tại Thiên Băng đại lục đến bây giờ chỉ xuất hiện đúng một lần, đến giờ vẫn chưa tìm thấ bất kỳ dấu vết nào nữa. Tựa như một lần khói tùy ý hiện ra. Ma Kiến Lang không có tin tức, nếu như vĩnh viễn không xuất hiện là tốt nhất. Chỉ cần Ma Kiếm Lang không bao giờ hiện thế nữa, hắn tin tưởng với thực lực cùng với Bất Tử Chi Thân, không một kẻ nào có thể uy hiếp hắn được cả.
Cho dù là Kiếm Thánh, là Tàng Thiên Ca, hay kể cả đối thủ mà hắn căm ghét nhất – Tinh Hồn, hắn tự tin mình vẫn sẽ chiến thắng, trở thành thiên hạ vô địch. Hắn cười nhạo Tinh Hồn cũng là đang dựa vào Bất Tử Chi Thân.
- Bất Tử Chi Thân?
Tinh Hồn ánh mắt nhìn vết thương đang dần dần khép miệng lại, không hề tỏ ra ngạc nhiên gì, ngược lại còn có chút trào phúng trong câu nói:
- Chỉ biết một chút da lông bên ngoài mà tưởng bản thân là vô địch thiên hạ? Vậy thì để ta cho ngươi biết, như thế nào mới gọi là thiên thư thật sự.
Nói rồi, Tinh Hồn bỗng nhấc nhẹ chân phải lên, bước tới một bước, khi bàn chân vừa chạm mặt đất thì một cỗ lực lượng từ bên trong lòng đất như bị kích thích, rung chuyển ầm ầm, trên mặt đất nổ vang, những cột đá khổng lồ phá vỡ mặt đất xông thẳng lên trên trời, khí thế phô thiên cái địa.
Trịnh Thần Không biến sắc, hắn cảm nhận được lực lượng khổng lồ toát ra từ những cột đá này. Phía dưới những cột đá xếp thành hình tròn, cơ hồ như một cái địa sát trận vây hãm hắn từ mọi phía. Xung quanh gió lốc thổi lên, dần dần hình thành lốc xoáy làm cho hắn không cách nào thoát ra được.
- Đừng mong làm khó được ta. Huyết Vũ Kiếm Trận.
Điên cuồng vận chuyển huyết khí, thậm chí không tiếc dùng huyết tinh của mình để làm tăng uy lực cho Huyết Vũ Kiếm Trận. Từng thanh huyết kiếm hình thành, trong vài giây liền xuất hiện hơn trăm thanh huyết kiếm, mỗi thanh đều chứa lực lượng huyết khí của Trịnh Thần Không, uy lực mạnh hơn so với trước đây rất nhiều.
Để tạo nên trận pháp Huyết Kiếm uy lực bậc này, Trịnh Thần Không trả một cái giá rất đất, đó chính là hao tổn huyết mạch của chính mình, cứ nhìn sắc mặt nhợt nhạt của hắn thì đủ biết cái giá phải trả như thế nào. Nhưng giờ phút này hắn không để tâm đến điều đó, hắn muốn phá địa sát trận để bỏ trốn.
Tinh Hồn mạnh vượt qua sự tưởng tượng của hắn, hiện tại dù có Bất Tử Chi Thân hắn cũng không có cách nào để đánh lại cả. Nhưng chỉ cần trốn thoát lần này, hắn tự tin lần sau gặp lại có thể đấu với Tinh Hồn một trận. Bởi vì hắn vừa mới rút đi toàn bộ sức mạnh của Sở Hóa Long, chính nguồn năng lượng khổng lồ đó là nguyên nhân khiến hắn tự tin một khi luyện hóa sẽ khiến mình biến hóa mạnh mẽ, đạt đến cảnh giới mà trước đây linh của Đế Hồn Đỉnh nói với hắn.
Huyết kiếm như mưa từ trên trời rơi xuống, chạm vào địa sát trận thì nổ đùng đùng, uy áp mạnh mẽ càn quét xung quanh, khiến cho tòa thành trì biến thành một đống đổ nát. Võ giả Ảnh Nguyệt sơn trang và ác thi không kịp tránh, lập tức hóa thành tro bụi.
Huyết Vũ Kiếm Trận đã phá được địa sát trận, nhưng cơ hồ đã động đến căn cơ của Trịnh Thần Không rất nhiều. Hắn tiếp tục thổ huyết, bộ dáng càng thêm chật vật. Sự đau đớn cho phản phệ truyền đến khiến cho cơ thể run lên từng cơn.
- Khốn kiếp, tại sao hắn lại mạnh đến như vậy?
Hắn tức giận chửi thề một tiếng. Nhưng mà tốc độ không chậm, đây là cơ hội để tẩu thoát, hắn muốn rời khỏi đây thật nhanh. Chỉ tiếc là vừa mới xoay người lại thì một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn. Ánh mắt bấy lâu nay luôn lạnh nhạt vô biểu tình bây giờ biến thành thù hận ngập trời, sát cơ trùng trùng làm cho Trịnh Thần Không giật mình.
Một quyền đánh ra, một quyền đơn thuần ẩn chứa sự thù hận bấy lâu nay đấm thẳng vào mặt Trịnh Thần Không. Cú đánh như trời giáng, xương cốt từ sau khi tu luyện Bất Tử Chi Thân trở nên rất cứng cáp, thế nhưng bởi vì một quyền của Tinh Hồn mà xuất hiện vết rạn nứt. Dù rằng ngay sau đó sẽ liền trở lại, nhưng điều này chứng tỏ, Tinh Hồn có khả năng giết chết được Trịnh Thần Không.
Trịnh Thần Không như nổ đom đóm mắt, đầu óc trong giây lát vô thức, cơ thể bị một đấm kia đánh bay ngược về phía sau. Nhưng chưa dừng lại tại đó, Tinh Hồn tốc độ như quỷ mị đã xuất hiện ngay sau lưng, lại một cước đá thẳng sóng lưng, ầm một tiếng, tiếng xương cốt vỡ nát lại vang lên, Trịnh Thần Không thê lương hét một tiếng, máu tươi túa ra, thê thảm vô cùng.
Đây là lần chịu thiệt thòi lớn nhất trong cuộc đời hắn, từ khi sinh ra đến giờ mới phải chịu được. Hắn thống hận, thống hận Tinh Hồn.
Nhưng nỗi thống hận đó làm sao bằng nỗi thống hận của Tinh Hồn được. Trịnh Thần Không là kẻ đã lấy đi tất cả của hắn, giết những người mà hắn quý trọng nhất, biến hắn từ một kẻ đơn thuần chất phát trở thành một kẻ cuồng đồ, một đại ma đầu giết người không ghớm tay.
Từ trên không trung, tiếng hét bi thảm cứ truyền xuống, Trịnh Thần Không giữa hư không bị đánh tới tấp, mỗi quyền mỗi cước đều tổn thương nặng, nhưng bởi vì Bất Tử Chi Thân cường đại, thế nên sự chịu đựng đau đớn của hắn vượt xa người thường.
Một gót chân từ đỉnh đầu bật xuống, đầu lâu của Trịnh Thần Không bị lún xuống một lỗ, máu tươi từ bên trong túa ra, mắt mũi tai đều có máu tươi, thân thể rơi xuống mặt đất. Trong đám đổ nát truyền ra tiếng rên rỉ.
- Còn chưa đủ, vẫn còn chưa đủ. Ngươi mau đứng dậy cho ta.
Tinh Hồn bóng dáng hiện ra, hai tay chưa bao giờ luông bỏng, sát khí trùng trùng bao phủ. Ánh mắt đầy hận thù, sự hận thù này nếu giết người chỉ sợ đủ để hủy đi một góc trời này.
Trịnh Thần Không chật vật đứng dậy, có Bất Tử Chi Thân nên vết thương của hắn phục hồi rất nhanh chóng. Có điều, đây là lần đầu tiên hắn ghét Bất Tử Chi Thân đến như vậy. Những đau đớn hắn chịu đựng đã vượt qua xa người thường rồi.
Hắn sợ hãi, nhưng hắn vẫn không mở miệng cầu xin. Bởi vì hắn tin tưởng mình nhất định sẽ có cơ hội trốn thoát. Đứng bật dậy từ trong đống đổ nát, máu tươi từ bàn tay xông thẳng lên trời, gầm một tiếng:
- Ác thi nghe lệnh, giết chết kẻ phản nghịch kia cho ta.
Máu tươi bắn ra xung quanh, dung nhập vào từng ác thi, tu vi của bọn chúng tăng thêm một tầng. Ánh mắt rực lên, thể hiện sự điên cuồng vô thức, chằm chằm chỗ Tinh Hồn mà nhào đến. Ác thi nhiều vô số kể, nhìn từ trên trời như biến thành một đợt sóng thần.
Tinh Hồn chẳng thèm để tâm một chút nào, tay nâng lên, ý bảo võ giả Ảnh Nguyệt sơn trang đừng can dự vào. Ngày hôm nay, cuộc chiến tại Thiên Lam đại lục là cuộc chiến của riêng hắn.
Bình luận truyện