Đại Lộ Hoàng Hôn

Chương 51: Ngoại truyện 2 | Trường Minh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1.

Từ năm hai mươi đến năm hai mươi tám tuổi, Chương Quyết đã từng hai lần leo lên núi tuyết.

Lần đầu là đi một mình, sau đó là có Harrison đi cùng, ngoại trừ vào mùa đông tuyết sẽ rơi khá dày thì mới không thể leo được.

Chương Quyết khi ấy sống tự do, thời gian khá dư dả, luôn có cơ hội khác để đi, chỉ là vì không thể đối mặt với tình cảm của mình nên từ đó đến nay vẫn chưa một lần trở lại.

Sau khi kết hôn không phải lúc nào Chương Quyết cũng ở nhà, mà thường cùng Trần Bạc Kiều đến một số nơi để chuẩn bị các vật dụng cho bé con sắp chào đời.

Bên cạnh đó, cũng có những tối Trần Bạc Kiều đưa Chương Quyết đi dạo trong trang viên, kể cho y nghe những câu chuyện khi còn bé của mình, như có hôm anh chạy lon ton khắp nơi làm lão quản gia phải đuổi theo cả buổi trời, hay cuộc sống sau khi chuyển đến châu Âu, cha anh thỉnh thoảng mới gọi tới cùng việc mẹ anh thường lang thang trong đêm tại căn biệt thự ở Thụy Sĩ.

Kết thúc buổi trò chuyện, Trần Bạc Kiều luôn dừng ở bên bụi tường vi hôn Chương Quyết.

Anh dịu dàng cúi đầu. Họ say đắm nhìn nhau giữa không gian ngập tràn hương hoa.

Cũng có hôm, mẹ kế của Trần Bạc Kiều mang quà đến thăm Chương Quyết.

Bà là một người phụ nữ đẹp và giỏi đối nhân xử thế, sau khi biết giới tính của đứa trẻ đã đi sắm rất nhiều bộ liền thân cực đáng yêu. Mà cha mẹ của Chương Quyết cũng đến sống một thời gian, ở chung với Trần Bạc Kiều rất hòa thuận.

Năm hai mươi chín tuổi, Chương Quyết cùng Trần Bạc Kiều đón con trai đầu lòng.

Có thể vì các đợt kiểm tra trong thai kỳ trước đó đều cho kết quả ổn định, mọi việc có vẻ khá êm xuôi, Trần Bạc Kiều và Chương Quyết mới đinh ninh rằng lần này sẽ thuận lợi. Mãi cho đến một ngày rạng sáng 0 giờ, Chương Quyết giật mình tỉnh giấc giữa cơn đau bụng dữ dội, máy đo huyết áp trên tay liên tục nháy đèn báo nguy.

Giây sau cánh cửa mở ra, Chương Quyết lúc này đã đau đến choáng váng, tầm nhìn nhất thời mờ đi, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gọi của bác sĩ và Trần Bạc Kiều.

Chương Quyết đã hôn mê năm ngày, mất hai ngàn ml máu. Người đầu tiên nhìn thấy sau khi tỉnh dậy vẫn là Trần Bạc Kiều.

Chiều hôm ấy, đầu Chương Quyết xoay chuyển rất chậm, phải mất hồi lâu mới có thể nhìn ra anh.

Trần Bạc Kiều vẫn mặc áo sơ mi gọn gàng, không để râu lởm chởm, cũng không mừng rỡ như điên, chỉ là khi đối diện với Chương Quyết vẫn không thể giấu được những tơ máu đỏ ngầu nơi đáy mắt cùng đôi môi mím thật chặt, khiến trái tim Chương Quyết phải nhói đau trong vô thức.

“A Quyết,” Anh kiên định nói với Chương Quyết: “Em tỉnh rồi.” giống như tất cả đều nằm trong dự liệu của anh, rằng Chương Quyết sẽ không sao cả, sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Chương Quyết muốn nói gì đó với anh hoặc gật đầu xem như đáp lại, nhưng Trần Bạc Kiều chỉ lẳng lặng nắm tay Chương Quyết, khom người đặt nụ hôn lên trán y.

Môi anh lạnh, tay anh cũng lạnh, mùi pheromone trên người càng nhạt đến mức khó có thể nhận ra. Anh hôn Chương Quyết rất lâu, làm cả y tá và cha mẹ Chương Quyết cách đó không xa đều không dám lại gần.

Trần Bạc Kiều cuối cùng cũng đứng dậy vì nghe tiếng trẻ con khóc.

Bé con khóc rất nhỏ, ọ ẹ vài lần rồi lại im bặt. Trần Bạc Kiều ấn nút nâng giường để Chương Quyết từ từ ngồi dậy. Chương Quyết dựa lưng vào nệm, đảo mắt tìm kiếm sinh mệnh bé nhỏ từng tạm cư trong bụng mình mấy tháng qua.

Thì trông thấy bé con đang nằm trong một xe nôi hình trứng có màu trắng ngà, hơi nghiêng nghiêng, tay chân nhỏ nhắn được bọc trong bao vải màu xanh còn khe khẽ động đậy, huơ huơ mấy cái.

Dù không thể thấy rõ mặt của bé, ánh mắt Chương Quyết vẫn đăm đăm nhìn về phía ấy. Trần Bạc Kiều bước tới nhận xe nôi từ tay mẹ, đẩy đến bên giường, nhẹ nhàng bế bé lên đưa tới gần Chương Quyết.

Tay Chương Quyết bên này còn gắn kim truyền dịch, tay kia thì không có sức. Trần Bạc Kiều liền nắm tay Chương Quyết, để ngón tay y chạm vào má của con.

Xúc cảm trên tay mềm mại, nhiệt độ dưới làn da mịn màng còn hơi âm ấm, lúc này bé chợt mở mắt ra, nhìn hai người được vài giây rồi lại nhắm.

Chương Quyết khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười. Trần Bạc Kiều cũng quay sang mỉm cười với Chương Quyết. Đây là lần đầu tiên Chương Quyết thấy anh cười như vậy, nụ cười vừa nhẹ nhõm lại dịu dàng, hết mực chuyên tâm, như đang nói với Chương Quyết rằng anh thực sự rất yêu Chương Quyết, cũng không thua kém gì tình cảm của Chương Quyết dành cho anh, chỉ là chưa nói ra.

Do bé con cần tắm rửa, Trần Bạc Kiều đẩy bé ra ngoài một lúc, để lại không gian riêng cho Chương Quyết và cha mẹ.

Cha mẹ Chương Quyết thoạt nhìn chật vật hơn một chút so với Trần Bạc Kiều, nhưng cũng không vì vậy mà nói gì đó không vui.

Mẹ cũng hôn lên má Chương Quyết rồi nói: “Mẹ thấy đứa bé hơi giống Bạc Kiều.”

Cha thì lại phản đối: “Thằng nhỏ mới sinh sao đã biết giống ai.”

Hai người thấp giọng tranh cãi, đến khi Trần Bạc Kiều đẩy bé con tắm xong đi vào thì mới thôi.

2.

Một thời gian sau khi Chương Quyết được xuất viện, Trần Bạc Kiều đã làm một cuộc tiểu phẫu mà không hề đề cập với Chương Quyết cho tới tận buổi tối hôm đó.

Chương Quyết khi ấy đang ngồi bên nôi đọc sách. Trần Bạc Kiều yêu cầu bảo mẫu ra ngoài xong mới nói cho Chương Quyết hay về cuộc tiểu phẫu anh đã làm.

Chương Quyết mới đầu nghe xong còn cho rằng mình gặp ảo giác, bởi vì cuộc giải phẫu này tuy không lớn, nhưng không phải Alpha nào cũng sẽ tự nguyện đi làm, nhất là khi hiện nay đã có rất nhiều biện pháp tránh thai như tiểu phẫu cấy dưới da Omega, tỷ lệ mang thai sau khi cấy cũng rất thấp. Vì vậy, cho dù Trần Bạc Kiều không muốn có thêm con, anh cũng không phải đích thân đi làm phẫu thuật này.

Về mặt tâm lý, Alpha càng khó có thể chấp nhận, nên hầu như đều rất kháng cự.

Chương Quyết muốn nói là không cần thiết, nhưng khi đối diện với Trần Bạc Kiều, y chỉ có thể lựa lời mà nói với anh: “Em đặt thuốc vẫn dễ hơn.”

Lúc này, em bé trong nôi đang ngủ ngoan bỗng nhiên đạp tung chăn. Trần Bạc Kiều dém lại cho con xong lại nói với Chương Quyết: “Em cũng đừng lộn xộn.”

Chương Quyết chau mày: “Em không có lộn xộn.”

Trần Bạc Kiều vươn tay giữ cằm Chương Quyết, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, trượt dọc theo đường viền cổ đến sau gáy, chạm đến tuyến thể của y.

“Em còn không lộn xộn,” Trần Bạc Kiều cười khẽ, “Chẳng phải đã nói với em, sẹo cũng không là gì sao?”

Tuần tới Chương Quyết sẽ đi làm thẩm mỹ xóa sẹo, trong khi trước đó Trần Bạc Kiều không quá tán thành với ý định này, nhưng do ý chí của Chương Quyết rất mạnh mẽ, Trần Bạc Kiều chỉ còn cách thỏa hiệp.

“Em không muốn giữ nó.” Chương Quyết rũ đầu nói.

Qua vài giây, Trần Bạc Kiều nâng cằm muốn y ngước lên, nhìn Chương Quyết một lúc, anh lại cúi xuống hôn Chương Quyết và nói: “Tùy em.”

Họ hôn không bao lâu, Trần Bạc Kiều kéo Chương Quyết đứng lên rời khỏi phòng.

Bảo mẫu đang đợi trước cửa lần nữa vào trong. Trần Bạc Kiều và Chương Quyết trở về phòng ngủ của họ.

Từ khi con sinh ra hai người cũng chưa gần gũi trở lại, chỉ là khi ngủ Trần Bạc Kiều vẫn luôn ôm chặt Chương Quyết, mười ngón tay đan xen, thân thể kề cận, như rất sợ đánh mất.

3.

Leo núi tuyết lần này nằm trong kế hoạch của Chương Quyết, nhưng bạn đồng hành thì không.

Khi nhận được cuộc gọi của Harrison, Chương Quyết đang ở quốc gia mới thăm gia đình. Harrison nói lâu rồi không gặp, hỏi y có muốn trở lại núi tuyết không. Sau khi bé con đến quốc gia mới, sự quan tâm của cha mẹ Chương Quyết đều đặt lên người bé, cảm thấy bản thân ở nhà cũng hơi thừa, y thương lượng với Trần Bạc Kiều một chút rồi quyết định nhận lời.

Vậy mà khi đến Thái Lan, Harrison lại nói không còn rảnh nữa.

Hắn vội vàng gọi cho Chương Quyết nói là có việc gấp. Vừa cúp máy, Trần Bạc Kiều cũng gọi tới.

Trần Bạc Kiều nói anh có vài ngày nghỉ, có thể đi cùng y. Buổi chiều hôm đó, Trần Bạc Kiều cũng đến nơi.

Họ mất ba tiếng đi xe từ biên giới Thái Lan đến phụ cận núi tuyết. Người hướng dẫn viên ngồi ở ghế trước ngần ngại nhìn Trần Bạc Kiều.

“Rất ít người leo núi vào cuối tháng Mười,” Người hướng dẫn viên có làn da ngăm, đầy tàn nhang bởi ánh nắng cao nguyên nói, “Trần tiên sinh, ngài muốn leo lên đó thật sao?”

“Mấy hôm trước tuyết còn rơi khá dày,” Người lái xe cũng nói thêm.

Trần Bạc Kiều ngồi cạnh Chương Quyết, thấy Chương Quyết không nói gì, anh cũng không lên tiếng.

Xe của họ đi lên đường vành đai, đến điểm leo núi cả hai lần lượt xuống xe.

Trần Bạc Kiều lại nhờ tài xế mở cốp để lấy vật dụng leo núi cùng túi xách. Trên mặt đất lúc này quả thật vẫn đọng một lớp tuyết mỏng, tuyết cũng phủ trắng xóa cả đỉnh núi. Trần Bạc Kiều đeo kính bảo hộ, gài chặt găng tay cho Chương Quyết xong rồi cầm gậy, cùng nhau tiến lên sườn núi.

Chương Quyết trước kia thích leo núi cũng chỉ đơn thuần là vì khi kiệt sức, cơ bắp toàn thân đều mỏi mệt, y mới có cảm giác mình thực sự tồn tại.

Hơn nữa, dù đã từng leo qua rất nhiều nơi thì đây vẫn là ngọn núi có ý nghĩa đặc biệt nhất với Chương Quyết, nơi mà y đã lưu giữ ước nguyện thầm kín của mình trong một phút vô tình.

Mà hôm nay, Chương Quyết lại cùng Trần Bạc Kiều lặng lẽ lướt qua những hàng quán ven đường, hai bên dần thưa thớt, sau cùng chỉ còn lại hai người họ không ngừng chống gậy tiến lên.

Lát sau, Chương Quyết cũng nhận ra vì để tâm đến mình mà Trần Bạc Kiều không đi nhanh, có điều thể lực cả hai chênh lệch nên Chương Quyết đôi khi vẫn bị tuột lại phía sau, lưng và cổ đều mướt mồ hôi, hơi thở dần trở nên nặng nhọc, và hai chân chỉ còn sức máy móc tiến về phía trước.

Mỗi lần như vậy, Trần Bạc Kiều sẽ đi chậm lại để kéo y lên.

Đến khi trời sẩm tối, cuối cùng họ cũng nhìn thấy ánh đèn le lói giữa hàng rào gỗ trên đỉnh núi của ngôi đền.

“Lần trước em đi với Harrison à?” Trần Bạc Kiều dừng bước, quay lại hỏi Chương Quyết.

Anh bấy giờ không mang mặt nạ bảo hộ mà chỉ đeo kính đen để bảo vệ mắt, đường nét khuôn hàm và môi thì như điêu khắc mà nên, cùng với màu da khỏe mạnh, càng bật lên vẻ anh tuấn không thể nào dời mắt.

Không khí lạnh bên ngoài thổi vào mặt nạ, lùa vào xoang mũi của Chương Quyết, nhưng khi vào phổi chỉ thấy ấm áp lạ thường.

Chương Quyết nhìn anh, dừng vài giây mới gật đầu thừa nhận.

“Anh chưa từng đến đây, em dẫn anh đi đi.” Trần Bạc Kiều lại tinh nghịch nói.

Họ đi thêm hai mươi phút nữa thì đến con đường lát đá dẫn tới ngôi đền.

Bấy giờ, Chương Quyết bỗng dưng cảm thấy khi leo núi với Trần Bạc Kiều lại có vẻ nhanh hơn khi leo núi với Harrison, cũng có thể vì trong lòng y, Trần Bạc Kiều vẫn luôn đáng tin, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều mà cứ như vậy đi theo, vừa chớp mắt là tới.

Có một nhà sư đang quét tuyết trước cổng chùa, thấy Trần Bạc Kiều và Chương Quyết đi đến thì khẽ gật đầu rồi nhường đường cho họ.

Sau khi vào trong họ nghỉ ngơi trên băng ghế gỗ cạnh sảnh chính một lúc. Chương Quyết bất động dựa lưng vào ghế, Trần Bạc Kiều giúp y tháo găng tay và kính bảo hộ, bỏ chúng vào túi xách xong lại lấy nước cho y uống.

“Nghe nói ở đây có một hồ tên là Trường Minh Đăng,” Trần Bạc Kiều nhìn bức tượng Phật lớn cách đó không xa, tự nhiên nói với Chương Quyết, “Có thể thắp đèn cầu nguyện cho bản thân và gia đình.”

Khuôn mặt của Chương Quyết thoáng chốc nóng lên, nhất thời vẫn chưa nhớ ra Harrison có đề cập đến chuyện đèn này hay không, bèn thuận theo anh mà lơ đãng nói: “Đừng thắp. Cầu nguyện thôi cũng được.”

“Vậy sao?” Trần Bạc Kiều kéo dài giọng, rồi chầm chậm tiến lại gần, vén những sợi tóc vương trên trán Chương Quyết vào nếp, “Bùa hộ mệnh vỉa hè em còn mua, đèn Trường Minh sao em không thắp?

Chương Quyết nhìn anh, cảm thấy không che giấu được nữa nên đành thú nhận: “Em thắp rồi.”

“Cũng có anh.” Chương Quyết nói rất khẽ, cũng rất ngượng vì y thừa biết, Trần Bạc Kiều năm hai mươi tuổi dù có muốn thắp cũng không tới phiên y.

“Vậy à?” Trần Bạc Kiều không hề tỏ ra bất ngờ mà chỉ hỏi Chương Quyết, “Từ khi nào?”

Đợi Chương Quyết nói ra số năm, Trần Bạc Kiều lại mỉm cười với y, nụ cười này không phải như cười nhạo mà càng giống như cảm thấy hứng thú. Anh nói “Thích anh đến vậy à” rồi giữ lưng Chương Quyết để y tiến gần mình hơn, nắm chặt tay y, kéo y đứng dậy đến bên hồ Trường Minh.

Trong hồ bấy giờ đầy ắp ánh sáng, những ngọn đèn nhẹ nhàng nhấp nhô trên dòng nước như không có điểm dừng.

Ở đây có rất nhiều ngọn mới xuất hiện kể từ lần cuối Chương Quyết đến, chúng xếp san sát với nhau rọi xuống mặt hồ, phát ra những tia sáng lập lòe trong đêm tối. Trần Bạc Kiều cùng Chương Quyết viết tên con của họ rồi đưa cho người phụ trách, sau đó nhờ một nhà sư giúp họ tìm ngọn đèn thuộc về mình.

Đèn của anh và Chương Quyết bị tách ra nằm ở hai góc hồ, có vẻ như không liên quan gì đến nhau, cũng không nhìn ra là cùng một người thắp. Trần Bạc Kiều lại nhờ sư thầy lấy giúp mình.

Lát sau, nhà sư rốt cuộc cũng câu được ngọn đèn kia lên. Ba chữ Trần Bạc Kiều mà Chương Quyết viết vốn được niêm phong trong hộp kính mạ vàng rất trang trọng.

Ba chữ Trần Bạc Kiều tuy viết có phần qua loa, nhưng ranh giới giữa các nét vẫn rất rõ ràng, đặc biệt là chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nghĩ đến việc người viết phải do dự đến nhường nào trước khi viết toàn bộ lên trên giấy.

“Viết không tồi,” Trần Bạc Kiều nhỏ giọng trêu Chương Quyết, “Em thường trộm viết lắm đúng không?”

Chương Quyết xem sư thầy đặt đèn Trường Minh xuống nơi Trần Bạc Kiều muốn rồi mới nói: “Không có.”

Y quả thực chỉ viết một lần, còn lại đều là nháp bằng tay trên bàn. Chỉ đến khi thực sự đặt bút, mỗi một nét viết ra mới không tránh được do dự.

Vì dù sao y cũng cảm thấy việc này là không nên.

Trần Bạc Kiều không hỏi nữa, chỉ nói: “Anh đặt một căn nhà nhỏ phía sau chùa rồi, không xa lắm, nhưng đi bộ thì hơi lâu.”

Sau đó họ rời ngôi đền, lên đường đến nơi Trần Bạc Kiều đã đặt.

4.

Đó là một ngôi nhà khá nhỏ, chỉ vừa đủ cho những người leo núi ở qua đêm.

Ngôi nhà được chia thành hai tầng, khoảng năm mươi đến sáu mươi mét vuông. Ở tầng trệt gồm có huyền quan, một phòng khách nhỏ và một bệ nấu ăn đơn giản. Từ cầu thang hẹp lên lầu là tầng hai với một chiếc giường thấp cùng một phòng tắm nho nhỏ nằm ở trong góc.

Có hai gói thức ăn nhanh còn mới đặt bên cạnh lò vi sóng, nhưng do lâu rồi không leo núi, Chương Quyết bấy giờ đã mệt lả, không có tâm trạng ăn uống, chỉ muốn lên lầu đi tắm trước.

Đến khi thay xong đồ ngủ và đi xuống lầu, Trần Bạc Kiều đã hâm nóng cơm bày sẵn lên bàn trà. Không biết vì sao Chương Quyết cũng không thấy đói lắm, chỉ nép mình vào ghế sofa ăn mì spaghetti do Trần Bạc Kiều làm mà ăn được vài nĩa rồi cũng buông xuống.

Khi Trần Bạc Kiều thấy y chỉ nằm mà không ăn, liền bật tivi đang phát một bộ phim tài liệu về thiên nhiên. Chương Quyết xem được một lúc, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, ôm gối ngủ thiếp đi.

Chương Quyết có một giấc mơ khá tĩnh lặng. Trong mơ y là một linh hồn lơ lửng giữa không trung, bên tai còn văng vẳng tiếng tụng kinh lẫn trong tiếng chuông chùa, mà thân hình thì quỳ bên hồ Trường Minh, cúi thấp đầu cầu nguyện.

Từ những thanh âm ấy, Chương Quyết cũng nghe thấy nguyện vọng của chính mình, vì vậy Chương Quyết biết y đã mơ thấy mình ở tuổi đôi mươi.

Trần Bạc Kiều trước đó không hỏi nên y cũng chưa nói, nhưng cảnh trong mơ này thì chính là sự thật, đưa y trở về quá khứ, để y nghe lại ước nguyện thầm kín nhất trong đời mình.

Khi ấy, y chỉ mong cho Trần Bạc Kiều mãi được bình an, sống lâu trăm tuổi.

Nghe thì có vẻ đơn giản và không lãng mạn, nhưng đó đều là những điều mà Chương Quyết cảm thấy bản thân sẽ không bao giờ có được, nên chỉ hy vọng Trần Bạc Kiều chí ít sẽ có.

Giấc mơ bỗng bị gián đoạn vì một cú chạm nhẹ.

Chương Quyết mơ màng mở mắt thì thấy Trần Bạc Kiều đang cúi đầu nhìn mình.

“Muộn rồi,” Trần Bạc Kiều nói với y, “Em đã ngủ ba tiếng rồi.”

Chương Quyết nhận ra anh cũng đã thay áo ngủ, bộ phim tài liệu thì kết thúc từ lâu.

Nhiệt độ trên núi tuyết rất thấp, nhưng nhờ có hệ thống sưởi trong nhà cùng diện tích không lớn nên không gian trong đây vẫn ngập tràn hơi ấm.

Chương Quyết nhìn anh gần trong gang tấc, tự dưng chỉ cảm thấy đau lòng, vòng tay qua cổ anh mà do dự không dám dùng lực.

“Em làm sao vậy?” Giọng anh dịu dàng, trong lời còn mang theo chút ý cười, hỏi.

Thấy Chương Quyết không trả lời, anh lại đến gần hôn lên môi y.

Khi đôi môi chạm nhau, Chương Quyết còn nghe thấy mùi pheromone chỉ thuộc về anh, là hương muối biển hòa lẫn với mùi sữa tắm giống như Chương Quyết. Ban đầu sẽ không dễ nhận ra, nhưng khi nụ hôn càng kéo dài thì càng khó có thể lờ đi.

Trần Bạc Kiều nửa quỳ bên sô pha giữ chặt eo Chương Quyết, cởi áo ngủ của y, hôn từ cằm xuống ngực, ngậm lấy đầu nhũ đỏ hồng, thỉnh thoảng còn dùng răng day day.

Buổi tối anh không cạo râu, trên cằm lún phún có hơi thô ráp, khi thì cọ lên phần xương sườn của Chương Quyết, khi thì chọt nhẹ lên làn da vốn đã mẫn cảm của y. Trần Bạc Kiều lúc này đột nhiên dùng sức cắn cắn, khiến cho Chương Quyết hoảng hốt gập chân lên, định chống khuỷu tay ngồi dậy rồi lại bị anh ấn xuống.

Trần Bạc Kiều nhướn mắt nhìn lên như đang hỏi ý kiến, làm mặt y cũng không kìm được nóng bừng.

Thấy Chương Quyết không nói, anh cũng không truy hỏi mà đứng dậy ngồi xuống sô pha bên cạnh, rồi kéo tay để y hiểu ý khóa ngồi lên đùi anh.

“Không muốn làm sao?” Anh ngước lên nhìn Chương Quyết, khi trên mặt có vẻ nghiêm nghị thì ngón tay lại vô cùng hư hỏng vân vê đầu ngực hơi sưng đỏ của y, như chỉ đang cẩn thận lau những vết tích do mình để lại vậy, “Đã một năm rồi.”

“Em muốn.” Chương Quyết không hề do dự nói.

Y cúi đầu, cố gắng tìm kiếm môi anh. Trần Bạc Kiều cũng đỡ sau lưng, đáp lại nụ hôn ngọt ngào của y.

Trần Bạc Kiều quả thực là người rất đáng tin cậy, từ khi đồng ý với Chương Quyết rằng sẽ không né tránh thì anh cũng không còn trêu đùa y nữa, luôn đáp ứng nhu cầu của y mọi lúc mọi nơi.

Bấy giờ, bàn tay trên ngực Chương Quyết trượt xuống, lướt qua xương sườn, cởi luôn quần lót của y.

Chương Quyết ngồi dậy một chút, áp gò má nóng hổi vào hõm vai anh, bắp đùi cũng không kìm được run rẩy, cơ thể vì động tình mà tiết ra chất lỏng dây vào ngón tay anh đang ở giữa chân y.

Sau đó anh lại ôm eo Chương Quyết, để y ngả người ra sau nằm thẳng trên sô pha.

Trần Bạc Kiều từ phía trên nhìn Chương Quyết, trong phút chốc lại khiến Chương Quyết nhớ đến lần làm tình đầu tiên của họ, cũng bởi ở vị trí này, Trần Bạc Kiều khi ấy còn không muốn hôn y.

Thế nhưng, ở một nơi có không khí loãng như trên núi tuyết này, hoàn toàn khác với chiếc giường tự động và sô pha đơn sơ ở nhà trọ tình nhân, ánh mắt dịu dàng không thể nào lầm lẫn của anh đã khiến Chương Quyết chẳng còn nhớ được gì nữa.

Trần Bạc Kiều nhẹ nhàng cử động thắt lưng, chậm rãi tiến sâu vào cơ thể y. Chương Quyết từ lay động của anh khẽ gập chân lại.

Như sợ làm tổn thương Chương Quyết hay muốn tiến đến từng bước một mà Trần Bạc Kiều làm cũng không quá kịch liệt, chỉ vững vàng giữ chân y liên tục ra vào với nhịp độ vừa phải. Chẳng mấy chốc, tử cung của Chương Quyết như đã nếm được vị ngọt, không còn trúc trắc như trước nữa, tự nhiên mở ra hứng trọn từng đợt xâm chiếm của anh.

Trần Bạc Kiều dường như cũng hơi mất kiềm chế, hạ thân càng đẩy nhanh tốc độ đâm vào rút ra, ép cho chất lỏng dính dớp chảy ra từ nơi giao hợp của hai người. Trong phòng bấy giờ chỉ còn lại âm thanh nặng nề va chạm cùng những tiếng rên rỉ đứt quãng đầy kìm nén của Chương Quyết.

Bọn họ đã lâu không làm, Chương Quyết nhanh chóng được Trần Bạc Kiều đưa đến đỉnh cao trào, tinh dịch sền sệt vương đầy trên bụng và phần dưới xương sườn, y thoát lực hé miệng thở dốc, ngay sau đó liền được Trần Bạc Kiều lấp kín môi lưỡi.

Thành kết bắn vào mang đến cho Chương Quyết cảm giác trướng đau, khoang tử cung nhỏ hẹp được yêu thương càng trở nên mềm mại, chứa đầy tinh dịch của Trần Bạc Kiều. Chương Quyết liếc qua gò bụng hơi nhô lên của mình liền ngoảnh mặt đi nơi khác, mà Trần Bạc Kiều thì vẫn nhìn, còn cố ý phủ tay lên ấn ấn. Chương Quyết bị anh ấn đến tê rần, khẽ thốt lên một tiếng, thấp giọng gọi tên Trần Bạc Kiều, anh lúc này mới chịu buông tay.

Chương Quyết nhắm mắt, cảm nhận đôi môi Trần Bạc Kiều mút hôn lên cổ, rồi dần dần di chuyển, đến vết thương đã hoàn toàn lành lặn của y.

Lại qua không bao lâu, có hàm răng chạm vào làn da bên ngoài tuyến thể, hương vị muối biển đồng thời nhuốm lên mùi hương của quả mơ đắng.

Ký hiệu của Trần Bạc Kiều tựa như dã thú đầy lý tính, ngọn lửa vô biên thiêu đốt mọi mất mát và vô vọng trong giấc mơ ngắn ngủi của Chương Quyết, lại như sương khói dày đặc giăng kín tầm nhìn, bóp chặt yết hầu y.

Chương Quyết toàn tâm giao phó tất cả, để đổi lấy nụ hôn, tình dục lẫn tình yêu của Trần Bạc Kiều. 

– HẾT –(Hi: Vậy là kết thúc rồi. Vì muốn thêm phần trọn vẹn, mình có dịch qua một bài bình luận chính quy trên trang sxmd99, thực tế là có hai bài, nhưng bài này mình thấy chi tiết hơn để mọi người có thể hiểu thêm về tác phẩm) 

【Bình luận bản gốc】

Tóm tắt ngắn gọn: Trần Bạc Kiều từ thiên chi kiêu tử qua một đêm rơi xuống, bị gán cho cái tội phản quốc, giết cha, để cuối cùng phải lãnh án tử hình. Tất cả những thành tựu, vinh quang trong quá khứ nháy mắt tan thành mây khói. Trên đường bị áp giải ra pháp trường, một người từng ái mộ Trần Bạc Kiều đã bất ngờ xuất hiện cướp anh đi… Một đường đào vong, cả hai đều có suy nghĩ của riêng mình. Chương Quyết rốt cuộc có thật là một người ái mộ cực đoan qua lời của người bạn thân? Mối quan hệ của cả hai sẽ đi về đâu? Không một lời nói, người cứ như vậy đi vào tim tôi.

Bình luận: ★★★★, một đại lộ ẩn trong vỏ ốc, viết nên tình yêu vô cùng sâu đậm. Không phải mọi tình yêu đều may mắn gặp nhau, cũng không phải tình đơn phương nào cũng sẽ thành công đạt được, mà chỉ có thể là duyên phận do trời ban cho. Như vậy có thực sự thỏa mãn? Chỉ cần không thẹn với lòng!

【Tình tiết】

Đại lộ ẩn trong vỏ ốc —— vẻ đẹp vi mô.

Câu chuyện bắt đầu từ phiên tòa, công là Trần Bạc Kiều thiên chi kiêu tử qua một đêm rơi xuống địa ngục, bị gán cho những tội danh đáng sợ dù lòng biết rõ là vu khống, nhưng những vinh quang và thành tựu của năm đó đều hóa thành cát bụi, đối mặt với án tử hình. Dư luận xôn xao, ai cũng không tin, nhưng lại có một loại tội danh gọi là có lẽ. Trên đường đến nơi hành hình, có người đã đến cướp ngục, mà người này lại cố tình là một trong số những người ái mộ Trần Bạc Kiều, Chương Quyết. Cả hai một đường chạy trốn, tất cả những điểm nổi bật đều bắt đầu trong quá trình này. Cám dỗ, thừa nhận, cuộc sống hàng ngày, những cuộc trò chuyện, ký ức đan xen, kết nối quá khứ cùng những ấn tượng mơ hồ, ngôn từ vụng về. Khi con đường càng gần đến điểm cuối, Trần Bạc Kiều lại nhận ra một điều rằng anh thật sự có cảm tình với người đàn ông nhàm chán này…

Có ba điểm nổi bật trong cốt truyện: Thứ nhất, vẻ đẹp vi mô. Thứ hai, phá vỡ kịch bản tra công tiện thụ quen thuộc. Thứ ba, cách kể chuyện tinh tế.

Một, vẻ đẹp vi mô. Bỏ qua đề tài “Kỷ nguyên lớn” khá phổ biến, hướng sự chú ý của người đọc đến sự tương tác tinh tế và mơ hồ giữa hai nhân vật. Từ xưa đã có nhiều câu chuyện về “Nhàn sự ở dưới bóng cây, phiêu phiêu là hoa anh đào”. Ngày nay lại có quá nhiều tiểu thuyết theo đuổi những câu chuyện lớn, xây dựng sự nghiệp mạnh mẽ, tập trung vào việc biên soạn một thế giới quan chi tiết, đa phần được đánh giá cao, nhưng đôi khi vẫn khó tránh khỏi cảm thấy công thụ cảm tình không đủ, có phần gượng gạo.《Đại lộ Hoàng hôn》lại là từ “phổ” đến “hội”, từ “mật” sang “chất”, bối cảnh hư cấu chỉ là cái làm nền, chủ yếu nằm ở con đường đào thoát của Trần Bạc Kiều và Chương Quyết cùng các chi tiết hằng ngày sống chung như: cùng chăm lo cho mèo con, vì người thương mà hiến thuốc, những mời gọi nhỏ nhặt, lời thổ lộ vụng về, bạn bè, sự đố kỵ mơ hồ, tình yêu hay khao khát, những nụ cười lẫn cả nước mắt. Ai nói tình yêu là phải oanh oanh liệt liệt, phải có thành tựu với thời đại? Ai nói đôi lứa phải cứu cả nhân loại hoặc sống sót sau cơn thảm họa mới gọi là một tình yêu đích thực? Mà có khi chỉ là một giọt hồi ức.

Hai, phá vỡ kịch bản tra công tiện thụ quen thuộc. Trần Bạc Kiều không tra, Chương Quyết cũng không tiện. Trần Bạc Kiều tuy được đông đảo người thổ lộ, nhưng anh cũng chưa từng kết giao với ai (vì muốn tìm người mình thích), cũng như không đùa bỡn với tình cảm của người khác, luôn từ chối một cách dứt khoát. Sau khi nhận ra tình cảm với Chương Quyết, anh cũng không có chơi chiêu “Chết cũng không thừa nhận”, mà là trực tiếp tuyên bố chủ quyền. Sau khi xác định bản thân đã an toàn thì lập tức cầu hôn (trước đó chưa tỏ rõ là vì vẫn đang trong tình thế bị truy nã, không thể cho Chương Quyết một lời hứa chắc chắn). Chương Quyết dù yêu Trần Bạc Kiều, nhưng vẫn có thể sống mà không có anh. Nếu không phải lần này Trần Bạc Kiều bị kết án tử, thì có lẽ cả đời này y cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trở lại trước mặt Trần Bạc Kiều. Tình yêu của Chương Quyết là hiến dâng, nhưng cũng không hạ tiện, không mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ đeo bám. Nếu Trần Bạc Kiều chán ghét y, y cũng sẽ im lặng mà biến mất. Vậy là đủ. Đây không phải là phản ứng của người bình thường sao? Ai sẽ đi tranh đấu vì tình yêu khi mà người mình thương lại ghê tởm chính mình? Tôi yêu anh, là cam tâm tình nguyện, nhưng tôi không nợ anh.

Ba, cách kể chuyện tinh tế. Ngay từ đầu công được khắc họa rõ nét, thụ thì được miêu tả theo một cách gián tiếp. Trực tiếp miêu tả công, nhưng cũng thông qua những tin nhắn hay cuộc gọi ám chỉ thân phận thật của thụ, quá khứ của cả hai (tình đơn phương), thụ muốn đi cứu công, điều này khá đặc biệt. Sau đó trên đường đào thoát, quá khứ và những mối quan hệ giữa hai người họ, còn có những cuộc gọi của bạn thân công cũng được dẫn dắt rất khéo léo.

【Những điểm nổi bật】

Đầu tiên là vẻ đẹp của cốt truyện. Trên đường trốn chạy, nước mắt và nụ cười, cay đắng và ngọt ngào, vĩnh cửu và khoảnh khắc, hiện thực và ký ức, hôm nay và hôm qua, không ngừng đan xen và biến đổi. Ở nhà ăn nhìn thấy anh nói cười cùng bạn bè và đi xa, hoàn toàn không để mắt đến người vẫn luôn dõi theo mình. Dồn hết can đảm để thổ lộ chỉ nhận lại một phản ứng lịch sự, còn nghe bạn thân anh nhởn nhơ chế giễu mình. Để cứu anh hôm nay y đã chuẩn bị từ 6 năm trước, bàn tay cũng hằn lên một vết chai dày. Thấy anh ôm mèo con mỉm cười, cũng không cách nào cự tuyệt. Anh hôn y, mọi thứ anh ấy cho y, y đều coi là trân bảo. Những thứ nhỏ nhặt, những điều giản đơn đều trở nên đẹp đẽ trong mắt y, nếu chúng là những khung hình, y có thể thưởng thức cả trăm năm.

Thứ hai, hiện thực cùng khát khao hòa thành một. Không phải ai yêu thầm cũng đạt được kết quả, nhưng Chương Quyết quả thực đã thành công. Ở y, không chỉ có một quá khứ mà mọi người yêu đơn phương đều quen thuộc, mà còn có cả tương lai mà mọi người đều khao khát. Dõi theo từng bước đi của anh, hao tổn tâm cơ để được ở bên anh một lần, vì anh thắp một ngọn đèn Trường Minh trong đền, còn tự giễu mà nghĩ, nếu anh đến nơi này, có muốn biết ai là người cung đèn cho anh chăng. Tên của y sẽ lướt qua tâm trí anh dù chỉ một giây sao. Anh nói muốn thử, cảm giác khi ấy là vừa mừng mà vừa sợ. Mộng đẹp tựa hồ hóa thành hiện thực, lại tự ti mà không dám tin. Điều này có thực tế không? Thế sự sẽ chẳng bao giờ như ý, nhưng, cuốn tiểu thuyết này đã thành toàn cho giấc mơ của Chương Quyết, cũng thỏa mãn giấc mơ của chúng ta.

Thứ ba, miêu tả tinh tế. Xây dựng cả hai nhân vật đều hợp tình hợp lý. Trần Bạc Kiều đối với Chương Quyết ban đầu là thử, sau ấy lại tò mò, rồi dần dần bị thu hút, và cuối cùng là yêu. Chương Quyết thì vẫn luôn yêu Trần Bạc Kiều, tương tư tương kiến tri hà nhật (Nhớ nhau biết ngày nào gặp lại – Thơ Lý Bạch), đối diện người thương lại thẹn thùng.

【Tình yêu】

Tựa sao này khác đêm nào, giữa khuya sương gió một người vì ai.

Chương Quyết đối Trần Bạc Kiều là cam tâm tình nguyện, nhưng đồng thời cũng là bất lực. Sau khi lời tỏ tình bị từ chối lịch sự, không còn một chút cơ hội nào, lại phải trở thành tình đơn phương cay đắng. May mắn được trời ban duyên. Y vẫn luôn âm thầm dõi theo, thấy anh từng bước đạt được vinh quang, cũng từng bước thấy anh chịu nhiều đau khổ. Nhìn thấy anh bị hàm oan bỏ tù, liền vội vội vàng vàng lên kế hoạch giải cứu, lấy cớ thuyết phục cha mẹ, còn học đi học lại từng điều một trong suốt 6 năm. Không màng tất cả mà cướp ngục, bị bạn thân nói là điên, cho rằng người kia còn nhớ mình là ai sao?

Câu này rất thẳng thắn, chỉ là, Chương Quyết vẫn không quên được Trần Bạc Kiều, cho nên dù Trần Bạc Kiều không nhớ ra tên y, cũng đâu có gì quan trọng.

Biết anh sẽ lạnh, chuẩn bị sẵn áo khoác cho anh mặc. Từ đầu tới cuối chưa một lần khước từ yêu cầu hay nổi giận với anh, cho dù trong lòng biết rõ là thử. Trong những quá khứ xa xưa: Y và anh cùng tập trong đội đua thuyền, những biểu cảm trên mặt; đố kỵ với những người bạn nói cười với anh, còn có thể liệt kê hàng loạt khuyết điểm của từng người; nhiều năm như vậy mà vẫn nhớ rõ thời gian được ở riêng với anh là 9 tiếng 40 phút.

Lần đầu nhìn thấy vết sẹo của anh, cũng là lần đầu hiểu được cảm giác đau lòng là như thế nào. Vì được ở gần anh mà mất ngủ, trộm giấu máy định vị dính máu vì chưa có một món đồ nào từ anh. Được anh tán dương, những đêm vất vả tập luyện đều xem như điều gì đó chẳng đáng nhắc tới. Còn cho rằng giấc mơ cũng không tốt đẹp bằng nửa Trần Bạc Kiều ngoài đời. Dù biết không còn hy vọng, lòng vẫn không thôi nhớ về anh dù chỉ một giây.

Trần Bạc Kiều đối với Chương Quyết là dần dần yêu. Có người nói rằng anh không yêu Chương Quyết, cũng có thể là vì tình yêu của anh có phần mơ hồ, bị mối tình sâu đậm của Chương Quyết làm cho lu mờ.

Sau bao nhiêu năm lại lần nữa gặp mặt, Trần Bạc Kiều cảm thấy y hơi gầy so với hồi đi học. Sau đó, dù có nỗ lực hồi tưởng cũng chỉ có thể nhớ lại những hình dáng mơ hồ. Ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu vẫn là y đại biểu cho ai, mục đích của y là gì.

Thấy y nói Liên minh châu Á không xứng phán xét mình, Trần Bạc Kiều còn tỏ ra vui vẻ. Cho dù tội danh quấn thân thì trong mắt Chương Quyết anh vẫn là anh hùng. Có lẽ ngay chính khoảng khắc này, Trần Bạc Kiều đã bắt đầu rung động. Nhìn ra Chương Quyết không thích bạn thân của mình, vô thức từ chối không cho hắn đến. Luôn luôn chú ý mọi hành động của y, không thể không tò mò về những điều liên quan đến y, rất nhiều hành vi đã vượt qua giới hạn từ lâu. Kéo tay Chương Quyết vuốt đầu mèo con, vì những hành động của y mà bật cười. Thỉnh thoảng cảm thấy y thật ngốc, để ý từng người bạn của y, dò hỏi tới cùng bối cảnh của họ, lại bất ngờ nói muốn thử với y. Âm thầm tranh đua với những người khác để giành sự chú ý của y, lại vì y giấu diếm mà nóng giận, nào còn là một đại tá mắt cao hơn đỉnh, bình tĩnh và lý trí Trần Bạc Kiều.

Đến khi sắp chia lìa, thật sự không thể kiềm chế, liền bắt lấy tay Chương Quyết kéo y vào lòng mà hôn thật sâu, xoa dịu những bất an của nhau, đồng thời nhắn nhủ y hãy đợi mình. Khi biết tin y có thai, bị y hiểu lầm, cũng tự trách mà giải thích, nhận lỗi, và lập tức chịu trách nhiệm.

Trần Bạc Kiều không muốn thấy Chương Quyết buồn bã, nhiều lần ân hận trong lòng. Chương Quyết vì Trần Bạc Kiều thắp ngọn đèn Trường Minh kia, vì anh thành kính cầu nguyện, chỉ ở trước mặt anh e lệ cùng vụng về, anh cũng chỉ dành sự khoan dung cùng ôn nhu cho Chương Quyết. Mọi người đều cho rằng đây là cuộc hôn nhân chính trị, nhưng kỳ thực lại là một tình yêu hứa hẹn. Trần Bạc Kiều xua tan tất cả sự tự ti và sợ hãi của Chương Quyết. Chương Quyết cũng khiến lòng anh say mê, biết thế nào là yêu. Hoàng hôn buông xuống, nhờ mèo con mang nhẫn đến, hồi hộp mà cầu hôn.

Thời gian lay động chuyển thành ảo ảnh mơ hồ, lại lần nữa nói với anh lời thổ lộ chất chứa bao nhiêu dũng cảm năm ấy. Tôi thích anh, anh có muốn thử với tôi không? Lúc này đây đã chẳng còn sự từ chối, chỉ có những nụ hôn ngọt ngào kéo dài như bất tận.

Một chữ lại một chữ nhận thức, một chữ lại một chữ khắc ghi. Từng bước một do dự, từng bước một kiên quyết. Mỗi một trải nghiệm, mỗi một ký ức.

Duyên có sâu cạn, chỉ nguyện ngày sau tương phùng.

Trên núi chôn dấu tình xưa sâu kín, đêm qua sao trời cũng giống như anh.

– Bài này được viết bởi Venom vào 15:24 12/04/2019, đăng bởi 檀痕 (Nhóm bình luận tiểu thuyết) trên trang sxmd99.comGóc dành cho những người đẹp theo dõi từ đầu: sorry mọi người, laptop mình lại dở chứng nên đến giờ mới đăng ngoại truyện này được, để bù đắp, mình sẽ để tấm fanart mình sưu tầm được ở đây, do mình cũng hay để fanart đúng vị trí nên để đây thì mọi người sẽ không phải bỏ lỡ. ^^

15840210540539217379516897985570

Đây chính xác là cảnh A Quyết lén hút thuốc ngoài ban công sau khi nghe anh Kiều nói “Cậu không có người mình thích à?” đó. Nhìn kỹ sẽ thấy vành mắt đỏ ửng luôn.

touchmaster_1585625583629

Nhưng giờ đây A Quyết đã được hạnh phúc rồi, anh Kiều cũng có một gia đình đầm ấm sau tuổi thơ không mấy trọn vẹn. Ngoài ra, hai người còn có kết tinh tình yêu của họ, một bé con kháu khỉnh đáng yêu. Anh Kiều cũng đã ký hiệu A Quyết. Phải nói là vô cùng viên mãn!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện