Đại Luật Sư Và Thực Tập Sinh
Chương 13: Chuyện của Alan
Alan là một luật sư vô cùng quyến rũ, thông minh tài giỏi, anh tuấn tiêu sái. Cả người lúc nào cũng âu phục, nói Lý Duy không thích y chính là nói dối. Thật ra gần đây Alan đột ngột đối xử tốt với Lý Duy, không phải cậu hoàn toàn không cảm nhận được, mà chỉ là không biết người kia có ý gì, liệu có phải vì lý do không chính đáng nào đó không? Đêm đã khuya Alan cũng cố điện thoại cho cậu nói những chuyện chẳng liên quan gì đến công việc, Lý Duy cảm thấy có chút vui vẻ khó nói.
Cậu mãi cười ngây ngô một mình, cho đến khi nghe thấy âm thanh 'tích tích tích' liên tục mới thôi. Mở ra xem, là tin nhắn của thằng bạn chí cốt Quách Vĩ Bằng. Quách Vĩ Bằng là bạn học của Lý Duy thời cấp 3, nhưng so với cậu lớn tuổi hơn, vì hồi học cấp 2 gặp tai nạn giao thông phải nghỉ học hơn nửa năm nên phải học lại, thành ra trở thành bạn cùng lớp với Lý Duy luôn, sau đó thân thiết hơn và trở thành bạn thân. Cả hai cùng đến Bắc Kinh thi, tuy không cùng trường nhưng cùng lưu lạc học tập nơi xứ người nên càng thân hơn nữa. Vì căn tin trường Lý Duy bán thức ăn rất ngon miệng, cộng thêm anh họ Quách Vĩ Bằng là Hứa Luân cũng cùng trường với Lý Duy, vì thế Quách Vĩ Bằng thường xuyên chạy sang đó ăn chực, còn quen bạn gái là đại tỷ Suzanne.
[ Đại Bằng ]: Thằng nhóc chết tiệt!
[ Đại Bằng ]: Chuyện lớn gì vậy hả? Cậu chơi chiêu lâm trận bỏ chạy, tụi này die hết rồi nè!!!
[ Đại Bằng ]: Thằng mắm! Mau tới đây!
Lý Duy tranh thủ trả lời. [ Gấu Winny ]: Xin lỗi mà, hồi nãy ông chủ gọi, không dám tắt máy.
Lúc sáng, Quách Vĩ Bằng đưa Suzanne tới công ty nghe được rất nhiều sự tích xuất sắc của ông chủ, đại loại như nhân viên phải mở điện thoại suốt 24 giờ, để cho anh ta có thể tìm được mọi lúc mọi nơi.
[ Đại Bằng ]: Gì? nửa đêm cuối tuần còn quấy rối, ông chủ cậu biến thái có thừa!
Lý Duy bối rối dù cậu biết từ 'quấy rối' này của Quách Vĩ Bằng không ám chỉ gì cả. Cậu nhịn không được liền lên tiếng bênh vực Alan, bảo anh ta phải đi công tác trong ngày sinh nhật. Quách Vĩ Bằng nghe thế liếc cậu một cái.
[ Đại Bằng ]: San San nhắc tôi bảo cậu đừng quên bữa cơm ngày mai do cậu đãi, mừng 1 tháng thực tập của cậu.
[ Gấu Winny ]: không quên được đâu.
Từ lúc Lý Duy thực tập, không biết Suzanne đã nói bao nhiêu lần, tiền lương tháng đầu của cậu dùng để mời cặp vợ chồng này một bữa, Lý Duy nào dám cãi lại. Hôm nay là ngày phát lương, cậu tự giác thực hiện nghĩa vụ. Tuy Suzanne luôn miệng nói phải đãi một bữa thật lớn nhưng cuối cùng chỉ là ra mấy quán nhỏ gần trường thôi.
Tối thứ sáu, ba người đến quán. Suzanne giành quyền gọi món. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, cứ tự nhiên như thế mà chuyển sang đề tài công việc của mỗi người. Quách Vĩ Bằng cũng là một thực tập sinh học marketing, đang thực tập ở một công ty, cuối tuần còn phải tăng ca công không, theo người ta làm chân sai vặt.
Quách Vĩ Bằng cảm khái nói: "Thiệt tình là coi mình như súc vật ấy!"
Lý Duy đồng cảm, nói chỗ cậu thực tập cũng toàn làm những việc mà luật sư và trợ lý luật sư không muốn làm như: phiên dịch, tìm tài liệu, tư vấn qua điện thoại, ngay cả việc đóng dấu tài liệu của thư ký cũng giao cho thực tập sinh luôn. Nói tới đây, Suzanne vẻ ngoài mỉm cười như không cười nói: "Bạn Lý Duy, hình như chị từng nhờ cậu đóng dấu tài liệu rồi, thiệt thòi cho cậu quá ha?"
Lý Duy lập tức nịnh hót vỗ ngực nói: "Đều nhờ chị Suzanne giúp cả." làm Suzanne cười khanh khách mãi. Quách Vĩ Bằng phán một từ "hèn". Lý Duy quay sang làm bộ mặt khóc lóc nói: "Hết cách rồi, bà xã cậu có quyền hành cao hơn tôi. Không nghe người ta nói quan cao hơn một bậc cũng có thể đè chết người sao?"
Quách Vĩ Bằng đột nhiên nhắc tới chuyện nửa đêm hôm qua ông chủ Lý Duy còn gọi điện thoại. Suzanne sáng mắt hỏi có chuyện gì. Lý Duy cẩn thận nói qua loa, vô cùng hời hợt nói Alan gọi để cảm ơn cậu tặng quà, đồng thời còn phàn nàn với cậu chuyện đá chân vào chậu phát tài 2 lần.
Suzanne cười không ngừng nói: "Đúng là Alan!" làm Lý Duy khó hiểu. Suzanne giải thích: "Alan bị bệnh tự ép bản thân, có cảm xúc gì đều phun ra hết. Lily là cái hốc cây chịu trận nhiều nhất, nhưng mọi người trong tổ đều bị anh ta bắt bớ phàn nàn từ việc lớn tới việc nhỏ. Ví dụ như nếu anh ta không tìm được luật sư A thì sẽ cằn nhằn với luật sư B rằng ông A không nghe điện thoại. Lily trước khi nghỉ phép đã quên hẹn với thân chủ, anh ta liên lạc với Lily không được, lập tức gọi tất cả thư ký khác lại, giảng giải thế nào mới đủ tư cách làm một thư ký. Một ngày trời mưa, anh ta đứng trước văn phòng chờ xe đến, ai ngờ taxi chạy qua làm nước bẩn bắn tung tóe lên người anh ta, thế là anh ta lại lải nhải với Helen bảo phải liên hệ với quản lý tòa nhà, phàn nàn tại sao không khai thông cống rãnh."
Lý Duy có chút thất vọng, thì ra ai cũng có thể làm hốc cây cho anh ấy hết. Như vậy mối quan hệ giữa cả hai người là do mình suy nghĩ nhiều. Quách Vĩ Bằng tò mò hỏi: "Vậy có khi nào anh ta không khống chế trước mặt thân chủ luôn không?"
"Theo em biết thì có một lần. Anh ta nói với thân chủ công việc có vấn đề, khuyên thân chủ không nên tiếp tục nhưng người ta lại không tiếp nhận ý kiến, còn cố tình làm tiếp, thậm chí không cho Alan viết rõ tình hình trong báo cáo để tránh bị ban giám đốc bác bỏ. Alan cãi với thân chủ thật lâu, sau đó mọi người nghe anh ta hét lên 'Fire me! I'm done working for idiot's '*, thân chủ giận quá nên hủy hợp đồng với bên bọn em, còn khiếu nại Alan. Quản lý tổ vì chuyện đó mà cảnh cáo Alan, nhưng mọi người đều cảm thấy Alan rất dữ dội."
(*Cứ việc sa thải tôi đi! Tôi đang làm việc cho mấy thằng ngu.)
Liệt kê ra hết, Alan có đủ loại tính cách còn rất trẻ con. Suzanne còn phấn khởi kể 'truyền thuyết phong lưu' của Alan. Trong các hoạt động của công ty hay tiệc cưới của đồng nghiệp, anh ta đều dắt theo những cô bạn gái khác nhau. Anh ta bị mọi người trêu là 'Alan nữ lang', mỗi cô bạn gái đều có dáng người nóng bỏng, phong tình vạn chủng nhưng không cô nào được dẫn theo quá 2 lần. Sau lại có người bảo anh ta nam nữ gì cũng ăn sạch, người khác thấy anh dẫn theo một cậu trai ra vào khách sạn. Đã vậy còn có quan hệ mờ ám với các đồng nghiệp nam, thực tế là với Denny, nghe nói bọn họ thường xuyên qua đêm với nhau.
Lý Duy nghe xong cảm thấy trong lòng có chút không đúng, còn trêu chọc nói: "Bởi vì họ là Alan và Denny mà." Suzanne biết rõ cậu liên tưởng đến hai nhân vật chính trong Bostol Legal thường xuyên qua đêm với nhau, trợn mắt một cái 'đúng là fan não tàn'.
Lý Duy vẫn giả bộ như không có gì nhưng dáng vẻ như mất mát cái gì đó vẫn bị thằng bạn chí cốt phát hiện. Lúc Suzanne đi toilet, Quách Vĩ Bằng đá cậu một phát hỏi: "Thằng nhóc cậu thích ông chủ của mình rồi phải không?"
Lý Duy bị nói trúng tim đen, giật mình lắp bắp, vừa định mở miệng phủ nhận, Quách Vĩ Bằng nói: "Đừng gạt ông đây, nhìn cậu xem, nghe nhiều chuyện vậy mà vẻ mặt không chút thích thú mà ngược lại rầu rĩ không vui, không giống cậu chút nào, nhất định là có gì rồi."
Lý Duy cười xòa nói: "Không rõ như thế chứ?"
Quách Vĩ Bằng thở dài, an ủi cậu: "Cho là vậy đi, nghe qua cũng thấy người kia cũng không phải là người tốt, cậu nên kiềm lòng mình lại, đừng để lún sâu."
Lý không nói gì, cũng không phải rất thích, cho nên cảm giác ấy cũng sẽ nhanh trôi qua thôi...Cậu tự giễu nói: "Được rồi, tôi hiểu lòng mình mà. Đừng nói lung tung gì trước mặt Suzanne của cậu."
Quách Vĩ Bằng đưa tay lên miệng làm động tác như kéo khóa, ý bảo người anh em cậu hãy yên tâm. Sau đó mới do dự nói: "Còn nữa...Hứa Luân về nước rồi."
Bàn tay cầm chặt ly nước của Lý Duy khẽ run, cúi đầu trả lời: "À...". Hứa Luân là mối tình đầu và cũng là đàn anh của cậu. Hai người tuy học chung Đại học nhưng biết nhau nhờ Quách Vĩ Bằng. Lúc hai người yêu nhau Lý Duy đang học năm nhất. Ngay từ đầu Quách Vĩ Bằng đã cảnh báo cậu, gia đình bác gái sẽ không chấp nhận chuyện đứa con trai duy nhất là đồng tính, cả hai sẽ không có kết quả gì. Nhưng do tình yêu cuồng nhiệt, Lý Duy không nghe lời khuyên bảo của người bạn tốt. Ba năm trước, Hứa Luân tốt nghiệp rồi âm thầm đi du học, thậm chí cả lời chia tay cũng quăng cho Quách Vĩ Bằng lo. Lý Duy rất đau lòng, buồn rầu suốt khoảng thời gian dài, qua một năm mới cảm thấy mình không nên cố chấp nữa.
Im lặng nửa ngày, Lý Duy ngẩng đầu cười với vẻ mặt lo lắng của thằng bạn: "Tôi không sao. Yên tâm đi, tôi sẽ không tìm anh ta đâu. Đã sớm buông bỏ rồi."
Sau khi Suzanne trở về, hai người không tiếp tục đề tài này nữa, Lý Duy giả bộ như không có gì, chơi đùa cùng đôi vợ chồng kia cả đêm. Sau khi tạm biệt, cậu về ký túc xá. Trên đường đi lại nhớ đến mối tình đầu đau thấu tim, một hồi thì nghĩ đến mối tình chưa nở đã tàn kia, cảm thấy tâm trạng cực kỳ tệ.
Về tới ký túc xá, mẹ cậu gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình gần đây, cậu buồn rầu trả lời. Mẹ cậu nhận ra con trai mình tâm trạng sa sút hỏi: "Con có chuyện gì, không vui chuyện công việc à?"
Lý Duy nói qua loa công việc rất nhiều, ông chủ rất kỳ lạ, nói tới nói lui lại đem Alan ra mắng một hồi, nói anh bạo lực, lòng dạ hẹp hòi, đào hoa. Nói với một bụng tức giận, nói xong lại cười khinh bỉ bản thân mình thật buồn cười.
Mẹ cậu nói: "Con người này tính cách sao lại lệch lạc thế? Tiểu Duy, không thích thì đừng làm."
Lý Duy nhận ra mình nói hơi quá, vội bào chữa: "Cũng tàm tạm...những đồng nghiệp khác rất tốt. Ông chủ tuy nhiều tật xấu nhưng cũng rất giỏi, đi theo học được không ít kinh nghiệm."
Mẹ cậu không cho là đúng nói: "Có tài mà không có đức, cũng chẳng phải người tốt. Con đừng không học cái tốt mà học cái xấu từ anh ta đấy."
Lý Duy cười bảo: "Sao thế được." Hai mẹ con hàn huyên một lát mới tắt điện thoại. Lý Duy chẳng muốn tắm rửa, trèo lên giường, im lặng ngẩn người nhìn trần nhà.
Cậu mãi cười ngây ngô một mình, cho đến khi nghe thấy âm thanh 'tích tích tích' liên tục mới thôi. Mở ra xem, là tin nhắn của thằng bạn chí cốt Quách Vĩ Bằng. Quách Vĩ Bằng là bạn học của Lý Duy thời cấp 3, nhưng so với cậu lớn tuổi hơn, vì hồi học cấp 2 gặp tai nạn giao thông phải nghỉ học hơn nửa năm nên phải học lại, thành ra trở thành bạn cùng lớp với Lý Duy luôn, sau đó thân thiết hơn và trở thành bạn thân. Cả hai cùng đến Bắc Kinh thi, tuy không cùng trường nhưng cùng lưu lạc học tập nơi xứ người nên càng thân hơn nữa. Vì căn tin trường Lý Duy bán thức ăn rất ngon miệng, cộng thêm anh họ Quách Vĩ Bằng là Hứa Luân cũng cùng trường với Lý Duy, vì thế Quách Vĩ Bằng thường xuyên chạy sang đó ăn chực, còn quen bạn gái là đại tỷ Suzanne.
[ Đại Bằng ]: Thằng nhóc chết tiệt!
[ Đại Bằng ]: Chuyện lớn gì vậy hả? Cậu chơi chiêu lâm trận bỏ chạy, tụi này die hết rồi nè!!!
[ Đại Bằng ]: Thằng mắm! Mau tới đây!
Lý Duy tranh thủ trả lời. [ Gấu Winny ]: Xin lỗi mà, hồi nãy ông chủ gọi, không dám tắt máy.
Lúc sáng, Quách Vĩ Bằng đưa Suzanne tới công ty nghe được rất nhiều sự tích xuất sắc của ông chủ, đại loại như nhân viên phải mở điện thoại suốt 24 giờ, để cho anh ta có thể tìm được mọi lúc mọi nơi.
[ Đại Bằng ]: Gì? nửa đêm cuối tuần còn quấy rối, ông chủ cậu biến thái có thừa!
Lý Duy bối rối dù cậu biết từ 'quấy rối' này của Quách Vĩ Bằng không ám chỉ gì cả. Cậu nhịn không được liền lên tiếng bênh vực Alan, bảo anh ta phải đi công tác trong ngày sinh nhật. Quách Vĩ Bằng nghe thế liếc cậu một cái.
[ Đại Bằng ]: San San nhắc tôi bảo cậu đừng quên bữa cơm ngày mai do cậu đãi, mừng 1 tháng thực tập của cậu.
[ Gấu Winny ]: không quên được đâu.
Từ lúc Lý Duy thực tập, không biết Suzanne đã nói bao nhiêu lần, tiền lương tháng đầu của cậu dùng để mời cặp vợ chồng này một bữa, Lý Duy nào dám cãi lại. Hôm nay là ngày phát lương, cậu tự giác thực hiện nghĩa vụ. Tuy Suzanne luôn miệng nói phải đãi một bữa thật lớn nhưng cuối cùng chỉ là ra mấy quán nhỏ gần trường thôi.
Tối thứ sáu, ba người đến quán. Suzanne giành quyền gọi món. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, cứ tự nhiên như thế mà chuyển sang đề tài công việc của mỗi người. Quách Vĩ Bằng cũng là một thực tập sinh học marketing, đang thực tập ở một công ty, cuối tuần còn phải tăng ca công không, theo người ta làm chân sai vặt.
Quách Vĩ Bằng cảm khái nói: "Thiệt tình là coi mình như súc vật ấy!"
Lý Duy đồng cảm, nói chỗ cậu thực tập cũng toàn làm những việc mà luật sư và trợ lý luật sư không muốn làm như: phiên dịch, tìm tài liệu, tư vấn qua điện thoại, ngay cả việc đóng dấu tài liệu của thư ký cũng giao cho thực tập sinh luôn. Nói tới đây, Suzanne vẻ ngoài mỉm cười như không cười nói: "Bạn Lý Duy, hình như chị từng nhờ cậu đóng dấu tài liệu rồi, thiệt thòi cho cậu quá ha?"
Lý Duy lập tức nịnh hót vỗ ngực nói: "Đều nhờ chị Suzanne giúp cả." làm Suzanne cười khanh khách mãi. Quách Vĩ Bằng phán một từ "hèn". Lý Duy quay sang làm bộ mặt khóc lóc nói: "Hết cách rồi, bà xã cậu có quyền hành cao hơn tôi. Không nghe người ta nói quan cao hơn một bậc cũng có thể đè chết người sao?"
Quách Vĩ Bằng đột nhiên nhắc tới chuyện nửa đêm hôm qua ông chủ Lý Duy còn gọi điện thoại. Suzanne sáng mắt hỏi có chuyện gì. Lý Duy cẩn thận nói qua loa, vô cùng hời hợt nói Alan gọi để cảm ơn cậu tặng quà, đồng thời còn phàn nàn với cậu chuyện đá chân vào chậu phát tài 2 lần.
Suzanne cười không ngừng nói: "Đúng là Alan!" làm Lý Duy khó hiểu. Suzanne giải thích: "Alan bị bệnh tự ép bản thân, có cảm xúc gì đều phun ra hết. Lily là cái hốc cây chịu trận nhiều nhất, nhưng mọi người trong tổ đều bị anh ta bắt bớ phàn nàn từ việc lớn tới việc nhỏ. Ví dụ như nếu anh ta không tìm được luật sư A thì sẽ cằn nhằn với luật sư B rằng ông A không nghe điện thoại. Lily trước khi nghỉ phép đã quên hẹn với thân chủ, anh ta liên lạc với Lily không được, lập tức gọi tất cả thư ký khác lại, giảng giải thế nào mới đủ tư cách làm một thư ký. Một ngày trời mưa, anh ta đứng trước văn phòng chờ xe đến, ai ngờ taxi chạy qua làm nước bẩn bắn tung tóe lên người anh ta, thế là anh ta lại lải nhải với Helen bảo phải liên hệ với quản lý tòa nhà, phàn nàn tại sao không khai thông cống rãnh."
Lý Duy có chút thất vọng, thì ra ai cũng có thể làm hốc cây cho anh ấy hết. Như vậy mối quan hệ giữa cả hai người là do mình suy nghĩ nhiều. Quách Vĩ Bằng tò mò hỏi: "Vậy có khi nào anh ta không khống chế trước mặt thân chủ luôn không?"
"Theo em biết thì có một lần. Anh ta nói với thân chủ công việc có vấn đề, khuyên thân chủ không nên tiếp tục nhưng người ta lại không tiếp nhận ý kiến, còn cố tình làm tiếp, thậm chí không cho Alan viết rõ tình hình trong báo cáo để tránh bị ban giám đốc bác bỏ. Alan cãi với thân chủ thật lâu, sau đó mọi người nghe anh ta hét lên 'Fire me! I'm done working for idiot's '*, thân chủ giận quá nên hủy hợp đồng với bên bọn em, còn khiếu nại Alan. Quản lý tổ vì chuyện đó mà cảnh cáo Alan, nhưng mọi người đều cảm thấy Alan rất dữ dội."
(*Cứ việc sa thải tôi đi! Tôi đang làm việc cho mấy thằng ngu.)
Liệt kê ra hết, Alan có đủ loại tính cách còn rất trẻ con. Suzanne còn phấn khởi kể 'truyền thuyết phong lưu' của Alan. Trong các hoạt động của công ty hay tiệc cưới của đồng nghiệp, anh ta đều dắt theo những cô bạn gái khác nhau. Anh ta bị mọi người trêu là 'Alan nữ lang', mỗi cô bạn gái đều có dáng người nóng bỏng, phong tình vạn chủng nhưng không cô nào được dẫn theo quá 2 lần. Sau lại có người bảo anh ta nam nữ gì cũng ăn sạch, người khác thấy anh dẫn theo một cậu trai ra vào khách sạn. Đã vậy còn có quan hệ mờ ám với các đồng nghiệp nam, thực tế là với Denny, nghe nói bọn họ thường xuyên qua đêm với nhau.
Lý Duy nghe xong cảm thấy trong lòng có chút không đúng, còn trêu chọc nói: "Bởi vì họ là Alan và Denny mà." Suzanne biết rõ cậu liên tưởng đến hai nhân vật chính trong Bostol Legal thường xuyên qua đêm với nhau, trợn mắt một cái 'đúng là fan não tàn'.
Lý Duy vẫn giả bộ như không có gì nhưng dáng vẻ như mất mát cái gì đó vẫn bị thằng bạn chí cốt phát hiện. Lúc Suzanne đi toilet, Quách Vĩ Bằng đá cậu một phát hỏi: "Thằng nhóc cậu thích ông chủ của mình rồi phải không?"
Lý Duy bị nói trúng tim đen, giật mình lắp bắp, vừa định mở miệng phủ nhận, Quách Vĩ Bằng nói: "Đừng gạt ông đây, nhìn cậu xem, nghe nhiều chuyện vậy mà vẻ mặt không chút thích thú mà ngược lại rầu rĩ không vui, không giống cậu chút nào, nhất định là có gì rồi."
Lý Duy cười xòa nói: "Không rõ như thế chứ?"
Quách Vĩ Bằng thở dài, an ủi cậu: "Cho là vậy đi, nghe qua cũng thấy người kia cũng không phải là người tốt, cậu nên kiềm lòng mình lại, đừng để lún sâu."
Lý không nói gì, cũng không phải rất thích, cho nên cảm giác ấy cũng sẽ nhanh trôi qua thôi...Cậu tự giễu nói: "Được rồi, tôi hiểu lòng mình mà. Đừng nói lung tung gì trước mặt Suzanne của cậu."
Quách Vĩ Bằng đưa tay lên miệng làm động tác như kéo khóa, ý bảo người anh em cậu hãy yên tâm. Sau đó mới do dự nói: "Còn nữa...Hứa Luân về nước rồi."
Bàn tay cầm chặt ly nước của Lý Duy khẽ run, cúi đầu trả lời: "À...". Hứa Luân là mối tình đầu và cũng là đàn anh của cậu. Hai người tuy học chung Đại học nhưng biết nhau nhờ Quách Vĩ Bằng. Lúc hai người yêu nhau Lý Duy đang học năm nhất. Ngay từ đầu Quách Vĩ Bằng đã cảnh báo cậu, gia đình bác gái sẽ không chấp nhận chuyện đứa con trai duy nhất là đồng tính, cả hai sẽ không có kết quả gì. Nhưng do tình yêu cuồng nhiệt, Lý Duy không nghe lời khuyên bảo của người bạn tốt. Ba năm trước, Hứa Luân tốt nghiệp rồi âm thầm đi du học, thậm chí cả lời chia tay cũng quăng cho Quách Vĩ Bằng lo. Lý Duy rất đau lòng, buồn rầu suốt khoảng thời gian dài, qua một năm mới cảm thấy mình không nên cố chấp nữa.
Im lặng nửa ngày, Lý Duy ngẩng đầu cười với vẻ mặt lo lắng của thằng bạn: "Tôi không sao. Yên tâm đi, tôi sẽ không tìm anh ta đâu. Đã sớm buông bỏ rồi."
Sau khi Suzanne trở về, hai người không tiếp tục đề tài này nữa, Lý Duy giả bộ như không có gì, chơi đùa cùng đôi vợ chồng kia cả đêm. Sau khi tạm biệt, cậu về ký túc xá. Trên đường đi lại nhớ đến mối tình đầu đau thấu tim, một hồi thì nghĩ đến mối tình chưa nở đã tàn kia, cảm thấy tâm trạng cực kỳ tệ.
Về tới ký túc xá, mẹ cậu gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình gần đây, cậu buồn rầu trả lời. Mẹ cậu nhận ra con trai mình tâm trạng sa sút hỏi: "Con có chuyện gì, không vui chuyện công việc à?"
Lý Duy nói qua loa công việc rất nhiều, ông chủ rất kỳ lạ, nói tới nói lui lại đem Alan ra mắng một hồi, nói anh bạo lực, lòng dạ hẹp hòi, đào hoa. Nói với một bụng tức giận, nói xong lại cười khinh bỉ bản thân mình thật buồn cười.
Mẹ cậu nói: "Con người này tính cách sao lại lệch lạc thế? Tiểu Duy, không thích thì đừng làm."
Lý Duy nhận ra mình nói hơi quá, vội bào chữa: "Cũng tàm tạm...những đồng nghiệp khác rất tốt. Ông chủ tuy nhiều tật xấu nhưng cũng rất giỏi, đi theo học được không ít kinh nghiệm."
Mẹ cậu không cho là đúng nói: "Có tài mà không có đức, cũng chẳng phải người tốt. Con đừng không học cái tốt mà học cái xấu từ anh ta đấy."
Lý Duy cười bảo: "Sao thế được." Hai mẹ con hàn huyên một lát mới tắt điện thoại. Lý Duy chẳng muốn tắm rửa, trèo lên giường, im lặng ngẩn người nhìn trần nhà.
Bình luận truyện