Đại Lục Liên Hoa

Chương 2: 2: Hồi 2 : Công Chúa Tiên Giới Lạc Lạc




Tờ mờ sáng hôm sau , khi nhiều người vẫn còn say ngủ, phía trên bầu trời Đế Đô một đoàn người ngựa từ trên trời bay xuống, những con ngựa phát ra bạch quang trắng tinh khiết chúng được gọi là Phi Vân Truy cưỡi trên chúng là kỵ binh của Tiên giới. Cuối đoàn kỵ binh 4 con Phi Vân Truy khác đang kéo một kiệu hoa màu hồng nhạt với nhiều hoạ tiết kỳ xảo.Cả đoàn người ngựa phát sáng cả vùng trời.Người bên trong thân phận không tầm thường chút nào . Họ đáp xuống trước cửa Trương Phủ.



Những người thức sớm thấy được ánh sáng đó bèn kéo nhau tụ tập lại để xem , chẳng mấy chốc khoảng sân trước Trương Gia đã chật kín. Họ đều biết bên trong là Lạc Lạc công chúa Tiên tộc nên muốn đến xem thử nhan sắc của nàng có như lời thiên hạ đồn thổi hay không. Đám đông nhốn nháo hết cả lên .



Đột nhiên cánh cửa Trương Gia mở ra, cùng bước ra ngoài là ba vị trưởng lão của Trương Gia Bảo quanh người họ một vầng sáng màu trắng nhạt bay lượn quanh người “ Chấn “ là từ được khắc vào vòng sáng ây.vòng sáng cứ bay quanh một vòng là biến mât một thời gian sau mới hiện trở lại. Họ đi đến trước đoàn ngựa




“ Xin mời Công chúa ngự giá đến tệ xá”.




Hai tiên nữ từ từ vén tấm rèn lên , Lạc Lạc từ bên trong bước ra , Ánh sáng bình minh đã chiếu xuống kiệu hoa làm  bóng của nó che đi một phần gương mặt kiều diễm ấy, Nàng bước từng bước xuống kiệu, dung nhan nàng dần lộ ra.

Mọi người nhìn thấy thì trầm trồ không ngớt, có người còn không ngậm được mồm vì kinh ngạc ,cả nữ giới quanh đó cũng phải hổ thẹn khi đứng trước nhan sắc này. Một vẻ đẹp trong sáng thuần khiết đến khó tin. Không biết là nàng cố ý hay vô tình nhưng trang phục nàng mặc hôm nay rất giống trang phục mà Trương Vệ đã mặc ra khỏi Đế Đô hôm qua


.

“ Vất vả cho các Trưởng lão rồi “




Nàng mỉm một nụ cười nhẹ nhàng , chỉ một nụ cười đó đã làm hàng trăm nam nhân đổ gục. Đúng là rửa mắt buổi sáng.




“ Trương Gia có phước thật đó “




“ Đúng là trời sinh uyên ương là có thật ông ạ “



…..




Nàng đi vào trong đại sảnh theo sau nàng là tiên tử. Giữa đại sảnh rộng lớn uy nghiêm  một chiếc ghế được phủ một tấm vải trân quý mềm mịn để giữa gian phòng.


Chiếc ghế  này  để ở đối diện với chỗ ngồi của Trương Bảo. Trương Bảo ngồi trên cao vừa thưởng trà vừa chờ đợi. Nhưng hôm nay không như ngày thường, một trong những lần hiếm hoi ông vận chân khí, một luồng sáng cam như ngọn lửa bay quanh người ông giống như các trưởng lão tuy nhiên nó lại có chữ “ Thiên “.

Nói một chút về “ Chấn” và “ Thiên “ mà họ sở hữu, nó là đánh dấu cho thực lực của bản thân trong thế giới này, có rất nhiều bật từ thấp đến cao, Bao quát tất cả cửu giới bao gồm , “ Sơ”, “ Kỳ”, “ Ngạo”, “ Chấn “ , “ Thiên”, “ Thần “,” Phản “ và “ Siêu “, bật càng cao càng khan hiếm người đạt tới. Dù cho sắp là thông gia ông vẫn phải thể hiện Trương Gia không phải hạng tầm thường trong thiên hạ này.


Lạc Lạc ngồi vào chỗ ghế ấy, các vị trưỡng lão cũng về vị trí của mình cả 4 người đều ngồi đối diện với nàng. Lạc Lạc không để mọi người phải mở lời, nàng đã mở lời trước




“ Trượng thân thứ cho nữ nhi hỏi thẳng ? “



Nghe từ Trượng Thân khiến Trương Bảo hoảng hốt đôi mắt thể hiện sự bất ngờ thoáng qua, ông liền chống tay đứng dậy xòe bàn tay ra hiệu không nên hướng về phía Lạc Lạc. Các Trưởng Lão cũng khá bất ngờ về cách xưng hô quá thân mật này họ đưa mắt nhìn nhau.



“ Ơ kìa ! Công chúa , tiểu tử nhà ta vẫn chưa chính thức bái đường xin đừng gọi lão già này như vậy “ 


Lạc Lạc mỉm cười nàng hiểu được sự lúng túng ấy. nên  đứng dậy cúi đầu cung kính.



“ Trượng thân người đừng quá bận tâm, Tuy con và chàng vẫn chưa bái đường nhưng con đây đã xem người là Phụ thân con từ lâu rồi. “




Trương Bảo nghe những lời này thì cũng mở cờ trong bụng , trong vô thức ông đưa tay vuốt râu của mình.



“ Chẳng hay… Điều công chúa muốn hỏi là “







“ Nữ nhi nghe nói hôm qua chàng ấy đã rời khỏi Đế Đô, điều đó có thật không ?”

Trương Bảo chầm chậm ngồi xuống đắn đo suy nghĩ rồi gật đầu ngầm thừa nhận.



“ Nữ nhi chỉ đến thỉnh giáo vậy thôi , Đã làm phiền các vị trưởng bối rồi “


Nói đoạn nàng vỗ nhẹ tay, các tùy tùng đem một rương màu sắc sặc sỡ đến .Các tùy tùng mở nó ra bên trong có rất nhiều thảo dược .




“ Trong đây là các loại thảo dược quý, Nữ nhi xin gửi lại giúp Trượng Mẫu dùng chữa bệnh “




Từ xa các Trưởng lão nhìn thấy thì chặc lưỡi ghẹn tỵ, vì trong hòm toàn những dược liệu trân quý thế gian hiếm có.

Một vị Trưởng lão đầu thân người mập mạp , cười ha hả




“ Trương Bảo Chủ quả có phước phần, có tiểu tế chu đáo như vậy “




Các Trưởng lão cũng gật gù mà cười theo , khiến Trương Bảo cũng mát lòng mát dạ.



………



Khi ra đến bên ngoài Lạc Lạc nói với hộ vệ bên cạnh mình.





“ Các ngươi về trước đi, ta có việc cần làm “



Nói đoạn một đôi cánh  xuất hiện sau lưng nàng   , Đập cánh một cái Lạc Lạc đã bay vút lên mây xanh. Biến mất trước sự chứng kiến của hàng ngàn dân chúng.Mọi người chỉ kịp thấy một luồng sáng vút bay đi mà thôi.



“ Trương Vệ chàng dám đi mà chưa xin phép ta, Khi chàng về sẽ biết tay Lạc Lạc này. “ 



….



Lạc Lạc bay về hướng Bắc thành Đế Đô. Nơi này có một khu rừng rộng lớn ít người đi lại  vì nó được gọi là Ẩn Quỷ Cốc . Trong khu rừng này có một kết giới vô hình bao phủ nên người thường khó mà nhận ra,mà người bình thường không thể qua được. Lạc Lạc bay xuyên qua kết giới tiến vào bên trong.

Bên trong kết giới là một không gian rộng lớn nên thơ, một trang viện xây trên một cái hồ lớn ẩn trong sâu trong khu rừng hai bên bờ hồ là Hoa Anh Đào nở rộ quanh năm.Lạc Lạc nhẹ nhàng đáp xuống, nàng thu đôi cánh lại




“ Như Tuyết tỷ… Như Tuyết tỷ… tỷ có đó không “



Bên trong trang viện có một người đang ngồi bên bàn trang điểm, Người này đang dậm môi, kẻ thêm chân mày trước tấm gương đồng, nghe Lạc Lạc gọi thì không vội trả lời ngay mà vẫn ung dung làm cho xong việc của mình.

Lạc Lạc chạy quanh tìm kiếm, bỗng một âm thanh vọng khắp nơi nó ,có kèm theo một ít kình lực khiến mặt nước gợn sóng lăn tăn.




“ Tiểu muội tử ta đang ở phòng trà, Hãy đến đây nào… “



một thanh âm khá là trong ,lai giữa chất giọng nam và nữ.Khi nàng đến phòng trà, một người gương mặt trắng bệt,môi thì đánh hơi đậm, thân hình thì giống nam nhân, nhưng gương mặt thì nhìn như nữ nhi vậy ái nam ái nữ . ( nói thẳng là bê đê đi không biết diễn tả như nào ) đang ẻo lả hớp từng ngụm trà.

Lạc Lạc tỏ vẻ giận dỗi ngồi xuống ghế.

Người này nhìn sơ qua là biết Lạc Lạc muốn gì .




“ Muội mà đến tìm tỷ tỷ ta thì chắc là do Trương Vệ rồi. “




vừa hỏi vừa vuốt ve gương mặt mới đánh phấn của mình.

Lạc Lạc nũng nịu chạy đến ôm lấy một bên cánh tay của Như Tuyêt. Nàng ngước mặt lên gương mặt tỏ vẻ đáng thương.



“ Như Tuyết tỷ, tên Trương Vệ rời Đế Đô đi đâu đó không xin phép muội “





Còn có một cánh tay nhưng vẫn tranh thủ hớp thêm vài ngụm trà rồi Như Tuyết đi lại phía bờ hồ ngắm nhìn khung cảnh một lác như suy nghĩ điều gì đó



“ Ba hôm trước Trương Vệ có đến đây.Nói với ta là đệ ấy sẽ đi kiếm thuốc về chữa trị cho Thân mẫu …”





“ Huynh ấy đã đến gặp tỷ , sao tỷ thay muội cản huynh ấy lại “



Mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng Lạc Lạc hiểu rất rõ con người của Trương Vệ nên nàng cũng không muốn nhắc đến nữa. Ánh mắt nàng đăm chiêu nhìn ra phía bờ hồ , không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì.

Như Tuyết quay lại nhìn Lạc Lạc mà mỉm cười




“Chả lẽ muội tử của ta sợ Trượng phu ra ngoài bị sức mẻ gì hay sao ? “




Dường như nói trúng tim đen Lạc Lạc đỏ hết cả mặt ngượng ngùng thể hiện cả lên trên gương mặt người thường cũng nhận ra được.Như Tuyết ngồi xuống bên cạnh nàng ,xòe bàn tay một ánh sang tím quỷ dị chớp một cái , một cái gương mạ vàng hiện ra.

Như Tuyết mở nó ra bên trong là rất nhiều trang sức trân quý đến từ Dị Vực ,Lạc Lạc thấy thì vui lắm, Như Tuyết tiện tay lấy một cái cày nó lên mái tóc của Lạc Lạc khiến nàng giờ đây càng xinh đẹp bội phần.




“ Ta hứa với muội tử, nếu Trương Vệ có một vết xước ta sẽ cho muội đánh ta . Được không “




Nói Đoạn tròng mắt Như Tuyết phát sáng thoáng qua một ánh sáng màu tím




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện