Đại Mạc Lãng Tử Đao
Chương 100: Mãnh hổ thần ưng
Thanh y nhân giật mình nói: “Ngươi… làm sao biết ta không phải là Sở Anh Bố?”
Tử bào nhân lạnh lùng nói: “Tốt nhất là người thành thật trả lời câu hỏi của bổn thần quân, nếu không ta đảm bảo ngươi sẽ hối hận.”
Thanh y nhân toàn thân run lên từng hồi, trên đời trừ Bắc Hải Thần Quân Độc Cô Quy Hải, thì không còn người thứ hai dám tự xưng là ‘thần quân’ nữa. Y đột nhiên hiểu ra tử bảo nhân là ai, một sự sợ hãi chưa từng có thình lình trào dâng trong lòng.
Tử bào nhân lạnh lùng nói: “Tháo khăn che mặt của ngươi xuống.”
Thanh y nhân kéo ngay khăn che mặt xuống, nhanh hơn cả tốc độ xuất kiếm của y. Dưới khăn che mặt là một khuôn mặt trẻ tuổi, trắng trẻo, chừng ba mươi tuổi, mắt to mày rậm, nhưng trong con mắt lại mang theo chút tà ác và sự hoảng sợ.
Ánh mắt như mũi đao của Bắc Hải Thần Quân nhìn chằm chằm vào thanh y nhân, lạnh lùng nói: “Ngươi là kẻ nào?”
Thanh y nhân run lên một cái, y đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí dày đặc ập về phía mình, ép cho y gần như không thở ra nổi, từng cơn ớn lạnh từ gót chân bốc lên toàn thân. Thanh y nhân giật mình run lên một cái, cánh môi mở ra, nhưng lại không nói ra lời.
Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng, nhìn thanh y nhân, chầm chậm nói: “Bổn thần quân đặt câu hỏi xưa nay chưa từng hỏi hai lần, không biết ngươi đã nghe qua chưa?”
Thanh y nhân nuốt ực một ngụm nước bọt, gần như dùng hết sức lực toàn thân, run giọng đáp: “Vãn bối… vãn bối là Bặc Vô Thường.”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Bặc Vô Thương là cái thứ gì?”
Nam Cung Khiếu Không đột nhiên cười nói: “Tiền bối là thế ngoại cao nhân, xuất hải đã lâu, nên tất nhiên không biết được loại nhân vật này. Những năm gần đây trên giang hồ xuất hiện hai tên sát thủ nổi danh nhất, xưng là Hắc Bạch Song Sát, vị này hẳn là Bạch Sát Bặc Vô Thường.”
Thanh y nhân run giọng nói: “Vãn bối chẳng phải là thứ gì cả, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, tha cho vãn bối một đường sống.”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Ai bảo ngươi đóng giả Sở Anh Bố?”
Bặc Vô Thường: “Vãn bối… vãn bối cũng là thân bất do kỷ, phụng mệnh hành sự…”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Phụng lệnh của ai?”
Bắc Vô Thường khóc cười không xong, chần chừ nói: “Điều này… điều này…”
Ánh mắt như mũi đao của Bắc Hải Thần Quân lại lộ ra sát khí lẫm liệt, chậm rãi nói: “Xem ra ngươi lại quên mất rồi.”
Bặc Vô Thường đột nhiên lớn tiếng nói: “Vãn bối không quên, vãn bối phụng lệnh bề trên hành sự, mong tiền bối nể mặt thân phận đồ nhi của ngài, tha cho vãn bối một mạng.”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Tên đồ nhi nào của ta?”
Bặc Vô Thường nói: “Chính là… chính là Sở Anh Bố.”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Ngươi biết nó ở đâu sao?”
Bặc Vô Thường run rẩy, gần như muốn khóc rồi, giọng run run đáp: “Vãn bối…. vãn bối đúng là không biết!”
Bắc Hải Thần Quân gật đầu, chậm rãi nói: “Ngươi đứng lên đi.”
Bắc Vô Thường vội vàng đứng dậy, cười bồi nói: “Tiền bối chịu thả cho vãn bối đi rồi ư?”
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên cười lên, nói: “Dùng kiếm của ngươi đâm ta.”
Bặc Vô Thường ngẩn ra, nghẹn họng trố mắt nhìn Bắc Hải Thần Quân, không hiểu ý của ông ta là gì.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Dùng tuyệt chiêu lợi hại nhất của ngươi đâm ta, ngươi nhất định phải dốc toàn lực, đã nghe rõ chưa?”
Mồ hôi lạnh trên trán Bặc Vô Thường đột nhiên rịn ra, cắn môi nói: “Vãn bối… vãn bối sao dám…”
Bắc Hải Thần Quân thình lình cắt ngang lời y, lạnh lùng nói: “Muốn bản thần quân nhắc lại một lần sao?”
Bặc Vô Thường thở hắt ra một hơi dài, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, định thần trở lại, một đạo hàn quang đột nhiên lóe lên, mạnh như sét đánh, nhanh như ánh chớp, một kiếm này không hề có chút biến hóa nào, chỉ có nhanh!
Võ công thế gian, không gì không thể hủy, chỉ có nhanh là không phá được! Chiêu thức võ công có tinh diệu biến hóa hơn nữa, cũng chẳng địch nổi một chữ ‘nhanh’!
Một kiếm này, Bặc Vô Thường đã dốc hết toàn lực! Toàn bộ võ công của y, sức mạnh toàn thân của y, đều đã tập trung trên một nhát kiếm này. Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao " Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Kiếm quang ánh chớp, nhanh tới mức không kịp chớp mắt, loáng cái đã tới yết hầu của Bắc Hải Thần Quân.
Bắc Hải Thân Quân cười lạnh đứng tại đó, ngay cả nhúc nhích một cái cũng không có.
Trường kiếm đã tới yết hầu của ông ta, gần như sắp đâm vào yết hầu của Bắc Hải Thần Quân, khoảng cách đã không tới nửa tấc.
Bặc Vô Thường trong lòng vui mừng, xem ra Bắc Hải Thần Quân đã già rồi, lập tức sắp phải táng mạng dưới kiếm của mình.
Nam Cung Khiếu Không ngẩn ra, hắn không sao ngờ được Bắc Hải Thần Quân lại chẳng hề nhúc nhích, không né tránh chút nào. Mắt thấy nhát kiếm này sắp đâm vào yết hầu của ông ta, Nam Cung Khiếu Không khẩn trương tới mức hơi thở cũng ngừng lại, chẳng lẽ Bắc Hải Thần Quân tự tìm chết hay sao?
Trong chớp mắt, mũi trường kiếm đã sắp đâm vào yết hầu của ông ta, Nam Cung Khiếu Không đột nhiên nhìn thấy, tay của Bắc Hải Thân Quân tựa hồ chuyển động, trường kiếm đã tới yết hầu đột nhiên bị hai ngón tay của ông ta kẹp chặt. Bặc Vô Thường kinh hãi trợn trừng mắt, nhưng thấy Bắc Hải Thần Quân cười lạnh lùng, một luồn nội lực hùng hậu thình lình từ trên trường kiếm truyền tới, đánh cho trường kiếm của Bặc Vô Thường lập tức rời tay, hổ khẩu cũng bị tét ra, máu tươi từng giọt nhỏ xuống.
Bặc Vô Thường kinh ngạc nhìn Bắc Hải Thần Quân, thanh trường kiếm dùng tinh thiết luyện thành rơi xuống đất đột nhiên vỡ thành vô số mạnh vụn, Bặc Vô Thường bần thần há hốc mồm, phịch một tiếng ngồi xuống đất.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Chỉ bằng vào thứ kiếm chậm như vậy của ngươi, cũng dám giả mạo đồ đệ của bản thần quân, đúng là đáng chết.”
Bặc Vô Thường đột nhiên bật khóc: “Xin tiền bối tha cho vãn bối một mạng này, vãn bối sẽ tự phế, không dám tái phạm nữa!”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Ngươi muốn sống hay muốn chết?”
Bặc Vô Thường giọng nghẹn ngào đáp: “Xin tiền bối nể mặt cao đồ của người, tha cho vãn bối một lần.”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Tốt lắm, hiện giờ ngươi dẫn ta đi tìm Sở Anh Bố, tìm được thì ngươi sống, không tìm được thì ngươi chết!”
Bặc Vô Thường cười nhăn nhó: “Điều này… điều này…”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Ngươi không đồng ý?”
Bặc Vô Thường nuốt nước bọt, gật đầu như bổ củi, liên tục nói: “Vãn bối đồng ý, vãn bối đồng ý!”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh lùng, nghiêm giọng quát: “Còn không đứng dậy đi mau!”
Bặc Vô Thường vội vàng bò dậy, toàn thân run rẩy, khom lưng rời đi.
Bắc Hải Thần Quân sải bước chân, theo Bặc Vô Thường mau chóng biến mất trong ngõ tối.
Nam Cung Khiếu Không thờ phào một hơi, thoáng chút trâm tư rồi mau chóng tới bên người Lan Ngọc.
Hai tên hắc y nhân mắt trợn trừng trừng đứng ngây ra đó, nhưng con ngươi sớm đã dãn ra, chỉ còn một màu xám xịt. Ở mi tâm của bọn chúng đều có một lỗ thủng nhỏ, máu ở lỗ thủng đỏ chót không ngừng trào ra ngoài. Lan Ngọc bị bọn chúng kẹp giữa cúi đầu xuống, tựa hồ vẫn đang trong hôn mê. Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Nam Cung Khiếu Không thở dài một tiếng, gạt lưỡi kiếm đặt trên cổ Lan Ngọc, đẩy hắc y nhân ra, hai tên hắc ý nhân vô thanh vô tức ngã xuống, Lan Ngọc ở giữa loạng choạng ngã về phía trước, Nam Cung Khiếu Không đưa tay chặn lại, cả người Lan Ngọc đổ ập vào trong lòng của hắn.
Nam Cung Khiếu Không nhíu mày, hắn đột nhiên cảm thấy, trên người Lan Ngọc này tựa hồ không có hương lan thấm vào lòng người, thân thể cũng tựa hồ cũng chẳng hề mềm mại.
Trong thoáng chốc hắn thất thần, Lan Ngọc trong lòng đã điểm lên sáu huyệt kiên tinh, mệnh môn, chí dương, thần đạo, kỷ môn, nhật nguyệt của hắn. Nam Cung Khiếu Không không kịp kêu lên một tiếng, từ từ ngã xuống.
Lan Ngọc cười khanh khách, khom lưng xuống nhìn hắn, rồi vác Nam Cung Khiếu Không lên vai như một cái bao tải. Bước chân như bay, chạy về phía trước rồi đột nhiên chui vào trong một cái ngõ tối om.
Trong ngõ ngoằn ngèo quanh co, địa hình rắc rối phức tạp, hai bên đều là nhà dân thấp bé cũ nát. Lan Ngọc vác Nam Cung Khiếu Không, vòng qua rẽ lại trong chiếc ngõ tối om om, đi tới trước một mái hiên thấp tè cũ nát. Lan Ngọc đưa tay đẩy cửa, đi thẳng vào trong một căn phòng cỏ bốn phía lọt gió ở phía đông, cửa phòng đã đổ xuống, trong phòng lưới nhện giăng đầy, khắp nơi đều là bụi bặm bám dầy, trên một cái giường đất trải chiếu lau, Lan Ngọc vạch chiếu lau ra, lộ ra một cửa động đem ngòm, đem Nam Cung Khiếu Không đẩy vào cửa động, rồi bản thân cũng lách người tiến vào, quay tay lại che chiếu lau lấp lên.
Lan Ngọc móc từ trong lòng ra một mồi lửa, vung lên theo hướng gió, trong con đường hầm đen ngòm dần dần sáng lên, nàng đưa tay nhấc Nam Cung Khiếu Không lên, nhẹ nhàng như nhấc một con gà nhỏ, rẽ qua vài khúc quanh trong đường ngầm, ở trước mặt liền xuất hiện một đại sảnh ngầm. Trong đại sảnh đèn đuốc sáng choang, trên bức tường ở chính giữa vẽ một bức mãnh hổ thượng sơn giống y như thật, thật cao trên đỉnh đầu mãnh hồ là một con ưng lớn màu đen bay quanh. Trên mặt đất trải thảm ba tư thật dày, bốn cây cột lớn chống đỡ cả đại sảnh rộng rãi, mười tám chiếc ghế thái sư trang nhã cổ kính chia làm hai bên đặt ở giữa sảnh. Dưới bức mãnh hộ thượng sơn ở chính giữa đặt một chiếc ghế cực lớn bằng gỗ lim, bên trên khắc chín con phi long, chính giữa lưng ghế một con rồng há miệng ngẩng đầu, sống động như thật.
Bên trên bốn cây cột lớn không ngờ cũng đều khắc cự long, quấn quanh cuốn lên trên, rất có thần. Kỳ quái là, trên một chiếc cột tròn đều có bốn cái vòng sắt to bằng cổ tay.
Lan Ngọc cười lạnh một tiếng, đem Nam Cung Khiếu Không trong tay ném lên tấm thảm ba tư mềm mại, bốn tên hắc y nhân đột nhiên lặng lẽ xuất hiện ở đại sảnh, không nói một lời vác Nam Cung Khiếu Không lên, đi tới một chiếc cột tròn, đem cổ tay hắn lồng vào hai cái vòng sắt ở đỉnh đầu, hai cổ chân của hắn thì chụp vào hai cái vòng sắt ở phía dưới, đóng sập vòng sắt lại, Nam Cung Khiếu Không bị trói chặt trên cây cột tròn lớn.
Bốn tên hắc y nhân cúi đầu đứng nghiêm ở hai bên, Lan Ngọc đột nhiên đã không thấy đâu nữa.
Khi Nam Cung Khiếu Không tỉnh lại thì một thanh y nhân che mặt và một hoàng sam nhân che mặt đứng ở trước mặt hắn, trong mắt hai người đều lộ ra nét cười đắc ý, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nam Cung Khiếu Không thong thả đánh giá đại sảnh một lượt, lẩm bẩm nói: “Nơi này đúng là không tệ.”
Thanh y nhân bật cười nói: “Ta biết ngươi nhất định sẽ nhận xét như vậy.”
Nam Cung Khiếu Không gật gù, than: “Ngươi hiểu ta như vậy, ta thật là cảm động!”
Thanh y nhân cười cười nói: “Không cần khách khí, như nhau mà thôi.”
Nam Cung Khiếu Không lắc đầu, nói: “Khách khí vẫn phải có, còn như nhau thì không dám nhận.”
Thanh y nhân hứng thú hỏi: “Ồ! Là sao?”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngươi hiểu ta như vậy, đáng tiếc ngay cả khuôn mặt thật của ngươi ta cũng không biết, làm sao có thể tính là như nhau được?”
Thanh y nhân gật đầu nói: “Đúng là như thế, có điều nếu ngươi chịu nghe lời ta, nói không chừng ta có thể cho ngươi xem qua đấy.”
Nam Cung Khiếu Không cười nói: “Như thế nào mới coi là nghe lời của ngươi?”
Thanh y nhân nói: “Ngươi hẳn là nhìn ra hoàn cảnh của mình hiện giờ, ngươi là người thông minh, đương nhiên phải hiểu nên làm thế nào.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Có phải là muốn ta cả người lẫn kiếm gia nhập tổ chức của ngươi?”
Thanh y nhân mỉm cười: “Ngươi đúng là không ngốc.”
Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Nhưng ngay cả tổ chức của các ngươi là gì cũng còn không biết, ngươi thế nào cũng không thể để ta hồ đồ gia nhập như vậy chứ?”
Thanh y nhân gật đầu nói: “Ngươi là Nam Cung Khiếu Không ở Tĩnh Nam trang của một trong võ lâm tứ đại thế gia, nên ta ưu đãi cho ngươi, ngươi nhìn lên trên xem!” Y dùng ngón tay chỉ lên một bức tranh lớn ở chính giữa đại sảnh.
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Ta đã nhìn qua rồi, hình như là một con mèo nhỏ đang leo núi, trên đỉnh đầu có một con chim sẻ đang bay, con mèo nhỏ có có phải là muốn bắt chim sẻ không?”
Hoàng sam nhân vẫn luôn im lặng đột nhiên lạnh lùng nói: “Xem ra hắn chẳng có chút thành ý nào!”
Thanh y nhân mỉm cười: “Tới nơi này rồi, hắn nhất định sẽ có thành ý.”
Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Hiện giờ ta bị các ngươi trói lên cột, ngươi còn muốn ta có thành ý gì nữa?”
Hoàng sam nhân cười lạnh: “Nam Cung huynh, đây không phải là cái cột bình thường đâu, mà là cột đồng.” Y cười cười nói: “Hơn nữa ta còn có thể nói với huynh, bên trong cột đồng này rỗng đó, hẳn là huynh đã nghe hình phạt Bào Lạc (*) do Trụ vương phát minh ra chứ?”
(*) chú thích: Loại tra tấn người khác bằng cách trói vào cột đồng được nung nóng, thiêu đốt cho đến khi tan thành tro bụi.
Nam Cung Khiếu Không đột nhiên cảm thấy con cơn ớn lạnh ập đến, không khỏi thầm hít một hơi khí lạnh.
Hoàng sam nhân cười khà khà, cười rất là hòa ái thân thiện, nói: “Hiện giờ có phải huynh cảm thấy rất lạnh không? Không sao cả, một lát nữa huynh sẽ cảm thấy rất nóng, nóng tới mức xương cốt đều có thể hóa thành tro bụi.”
Nam Cung Khiếu Không thở dài, cười khổ nói: “Đạm Thai huynh, huynh ta hai nhà giao hảo nhiều đời, chẳng lẽ huynh thực sự muốn đối phó với huynh đệ ta như vậy ư?”
Hoàng sam nhân kéo khăn che mặt trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt xanh tím, thong thả nói: “Thần Long sơn trang đã thương vong hết sạch rồi, Minh Nguyệt sơn trang cũng đã nắm được ở trong tay, Đạm Thai Thiên Khánh ta muốn mưu cầu một phen đại nghiệp cho Thái Nhạc sơn trang, tự nhiên sớm đã ở trong tổ chức, hiện giờ chỉ xem Tĩnh Nam trang của huynh thôi.”
Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Đại nghiệp gì?”
Đạm Thai Thiên Khánh lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự không hiểu?”
Nam Cung Khiếu Không lắc đầu.
Đạm Thai Thiên Khánh nhìn thanh y nhân, thanh y nhân gật đầu. Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Ngươi hẳn là nhìn thấy chiếc long y kia?”
Nam Cung Khiếu Không đột nhiên bật cười, cười rất lớn, cười tới ngay cả nước mắt cũng sắp rơi ra, giống như trên đời này không còn chuyện gì đáng cười hơn vậy.
Đạm Thai Thiên Khánh lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, đợi cho hắn cười xong mới nói: “Ngươi thấy buồn cười lắm hả?”
Nam Cung Khiếu Không vẫn không nhịn được cười: “Xưa nay ta chưa từng nghe thấy chuyện nào đáng cười như vậy!”
Thanh y nhân nói: “Có chỗ nào đáng cười?”
Nam Cung Khiếu Không cười đáp: “Chỉ bằng vào mấy người ác ngươi? Không ngờ cũng dám mưu cầu chuyện này, bản thân các ngươi chẳng lẽ không thấy buồn cười?”
Tử bào nhân lạnh lùng nói: “Tốt nhất là người thành thật trả lời câu hỏi của bổn thần quân, nếu không ta đảm bảo ngươi sẽ hối hận.”
Thanh y nhân toàn thân run lên từng hồi, trên đời trừ Bắc Hải Thần Quân Độc Cô Quy Hải, thì không còn người thứ hai dám tự xưng là ‘thần quân’ nữa. Y đột nhiên hiểu ra tử bảo nhân là ai, một sự sợ hãi chưa từng có thình lình trào dâng trong lòng.
Tử bào nhân lạnh lùng nói: “Tháo khăn che mặt của ngươi xuống.”
Thanh y nhân kéo ngay khăn che mặt xuống, nhanh hơn cả tốc độ xuất kiếm của y. Dưới khăn che mặt là một khuôn mặt trẻ tuổi, trắng trẻo, chừng ba mươi tuổi, mắt to mày rậm, nhưng trong con mắt lại mang theo chút tà ác và sự hoảng sợ.
Ánh mắt như mũi đao của Bắc Hải Thần Quân nhìn chằm chằm vào thanh y nhân, lạnh lùng nói: “Ngươi là kẻ nào?”
Thanh y nhân run lên một cái, y đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí dày đặc ập về phía mình, ép cho y gần như không thở ra nổi, từng cơn ớn lạnh từ gót chân bốc lên toàn thân. Thanh y nhân giật mình run lên một cái, cánh môi mở ra, nhưng lại không nói ra lời.
Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng, nhìn thanh y nhân, chầm chậm nói: “Bổn thần quân đặt câu hỏi xưa nay chưa từng hỏi hai lần, không biết ngươi đã nghe qua chưa?”
Thanh y nhân nuốt ực một ngụm nước bọt, gần như dùng hết sức lực toàn thân, run giọng đáp: “Vãn bối… vãn bối là Bặc Vô Thường.”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Bặc Vô Thương là cái thứ gì?”
Nam Cung Khiếu Không đột nhiên cười nói: “Tiền bối là thế ngoại cao nhân, xuất hải đã lâu, nên tất nhiên không biết được loại nhân vật này. Những năm gần đây trên giang hồ xuất hiện hai tên sát thủ nổi danh nhất, xưng là Hắc Bạch Song Sát, vị này hẳn là Bạch Sát Bặc Vô Thường.”
Thanh y nhân run giọng nói: “Vãn bối chẳng phải là thứ gì cả, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, tha cho vãn bối một đường sống.”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Ai bảo ngươi đóng giả Sở Anh Bố?”
Bặc Vô Thường: “Vãn bối… vãn bối cũng là thân bất do kỷ, phụng mệnh hành sự…”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Phụng lệnh của ai?”
Bắc Vô Thường khóc cười không xong, chần chừ nói: “Điều này… điều này…”
Ánh mắt như mũi đao của Bắc Hải Thần Quân lại lộ ra sát khí lẫm liệt, chậm rãi nói: “Xem ra ngươi lại quên mất rồi.”
Bặc Vô Thường đột nhiên lớn tiếng nói: “Vãn bối không quên, vãn bối phụng lệnh bề trên hành sự, mong tiền bối nể mặt thân phận đồ nhi của ngài, tha cho vãn bối một mạng.”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Tên đồ nhi nào của ta?”
Bặc Vô Thường nói: “Chính là… chính là Sở Anh Bố.”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Ngươi biết nó ở đâu sao?”
Bặc Vô Thường run rẩy, gần như muốn khóc rồi, giọng run run đáp: “Vãn bối…. vãn bối đúng là không biết!”
Bắc Hải Thần Quân gật đầu, chậm rãi nói: “Ngươi đứng lên đi.”
Bắc Vô Thường vội vàng đứng dậy, cười bồi nói: “Tiền bối chịu thả cho vãn bối đi rồi ư?”
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên cười lên, nói: “Dùng kiếm của ngươi đâm ta.”
Bặc Vô Thường ngẩn ra, nghẹn họng trố mắt nhìn Bắc Hải Thần Quân, không hiểu ý của ông ta là gì.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Dùng tuyệt chiêu lợi hại nhất của ngươi đâm ta, ngươi nhất định phải dốc toàn lực, đã nghe rõ chưa?”
Mồ hôi lạnh trên trán Bặc Vô Thường đột nhiên rịn ra, cắn môi nói: “Vãn bối… vãn bối sao dám…”
Bắc Hải Thần Quân thình lình cắt ngang lời y, lạnh lùng nói: “Muốn bản thần quân nhắc lại một lần sao?”
Bặc Vô Thường thở hắt ra một hơi dài, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, định thần trở lại, một đạo hàn quang đột nhiên lóe lên, mạnh như sét đánh, nhanh như ánh chớp, một kiếm này không hề có chút biến hóa nào, chỉ có nhanh!
Võ công thế gian, không gì không thể hủy, chỉ có nhanh là không phá được! Chiêu thức võ công có tinh diệu biến hóa hơn nữa, cũng chẳng địch nổi một chữ ‘nhanh’!
Một kiếm này, Bặc Vô Thường đã dốc hết toàn lực! Toàn bộ võ công của y, sức mạnh toàn thân của y, đều đã tập trung trên một nhát kiếm này. Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao " Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Kiếm quang ánh chớp, nhanh tới mức không kịp chớp mắt, loáng cái đã tới yết hầu của Bắc Hải Thần Quân.
Bắc Hải Thân Quân cười lạnh đứng tại đó, ngay cả nhúc nhích một cái cũng không có.
Trường kiếm đã tới yết hầu của ông ta, gần như sắp đâm vào yết hầu của Bắc Hải Thần Quân, khoảng cách đã không tới nửa tấc.
Bặc Vô Thường trong lòng vui mừng, xem ra Bắc Hải Thần Quân đã già rồi, lập tức sắp phải táng mạng dưới kiếm của mình.
Nam Cung Khiếu Không ngẩn ra, hắn không sao ngờ được Bắc Hải Thần Quân lại chẳng hề nhúc nhích, không né tránh chút nào. Mắt thấy nhát kiếm này sắp đâm vào yết hầu của ông ta, Nam Cung Khiếu Không khẩn trương tới mức hơi thở cũng ngừng lại, chẳng lẽ Bắc Hải Thần Quân tự tìm chết hay sao?
Trong chớp mắt, mũi trường kiếm đã sắp đâm vào yết hầu của ông ta, Nam Cung Khiếu Không đột nhiên nhìn thấy, tay của Bắc Hải Thân Quân tựa hồ chuyển động, trường kiếm đã tới yết hầu đột nhiên bị hai ngón tay của ông ta kẹp chặt. Bặc Vô Thường kinh hãi trợn trừng mắt, nhưng thấy Bắc Hải Thần Quân cười lạnh lùng, một luồn nội lực hùng hậu thình lình từ trên trường kiếm truyền tới, đánh cho trường kiếm của Bặc Vô Thường lập tức rời tay, hổ khẩu cũng bị tét ra, máu tươi từng giọt nhỏ xuống.
Bặc Vô Thường kinh ngạc nhìn Bắc Hải Thần Quân, thanh trường kiếm dùng tinh thiết luyện thành rơi xuống đất đột nhiên vỡ thành vô số mạnh vụn, Bặc Vô Thường bần thần há hốc mồm, phịch một tiếng ngồi xuống đất.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Chỉ bằng vào thứ kiếm chậm như vậy của ngươi, cũng dám giả mạo đồ đệ của bản thần quân, đúng là đáng chết.”
Bặc Vô Thường đột nhiên bật khóc: “Xin tiền bối tha cho vãn bối một mạng này, vãn bối sẽ tự phế, không dám tái phạm nữa!”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Ngươi muốn sống hay muốn chết?”
Bặc Vô Thường giọng nghẹn ngào đáp: “Xin tiền bối nể mặt cao đồ của người, tha cho vãn bối một lần.”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Tốt lắm, hiện giờ ngươi dẫn ta đi tìm Sở Anh Bố, tìm được thì ngươi sống, không tìm được thì ngươi chết!”
Bặc Vô Thường cười nhăn nhó: “Điều này… điều này…”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Ngươi không đồng ý?”
Bặc Vô Thường nuốt nước bọt, gật đầu như bổ củi, liên tục nói: “Vãn bối đồng ý, vãn bối đồng ý!”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh lùng, nghiêm giọng quát: “Còn không đứng dậy đi mau!”
Bặc Vô Thường vội vàng bò dậy, toàn thân run rẩy, khom lưng rời đi.
Bắc Hải Thần Quân sải bước chân, theo Bặc Vô Thường mau chóng biến mất trong ngõ tối.
Nam Cung Khiếu Không thờ phào một hơi, thoáng chút trâm tư rồi mau chóng tới bên người Lan Ngọc.
Hai tên hắc y nhân mắt trợn trừng trừng đứng ngây ra đó, nhưng con ngươi sớm đã dãn ra, chỉ còn một màu xám xịt. Ở mi tâm của bọn chúng đều có một lỗ thủng nhỏ, máu ở lỗ thủng đỏ chót không ngừng trào ra ngoài. Lan Ngọc bị bọn chúng kẹp giữa cúi đầu xuống, tựa hồ vẫn đang trong hôn mê. Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Nam Cung Khiếu Không thở dài một tiếng, gạt lưỡi kiếm đặt trên cổ Lan Ngọc, đẩy hắc y nhân ra, hai tên hắc ý nhân vô thanh vô tức ngã xuống, Lan Ngọc ở giữa loạng choạng ngã về phía trước, Nam Cung Khiếu Không đưa tay chặn lại, cả người Lan Ngọc đổ ập vào trong lòng của hắn.
Nam Cung Khiếu Không nhíu mày, hắn đột nhiên cảm thấy, trên người Lan Ngọc này tựa hồ không có hương lan thấm vào lòng người, thân thể cũng tựa hồ cũng chẳng hề mềm mại.
Trong thoáng chốc hắn thất thần, Lan Ngọc trong lòng đã điểm lên sáu huyệt kiên tinh, mệnh môn, chí dương, thần đạo, kỷ môn, nhật nguyệt của hắn. Nam Cung Khiếu Không không kịp kêu lên một tiếng, từ từ ngã xuống.
Lan Ngọc cười khanh khách, khom lưng xuống nhìn hắn, rồi vác Nam Cung Khiếu Không lên vai như một cái bao tải. Bước chân như bay, chạy về phía trước rồi đột nhiên chui vào trong một cái ngõ tối om.
Trong ngõ ngoằn ngèo quanh co, địa hình rắc rối phức tạp, hai bên đều là nhà dân thấp bé cũ nát. Lan Ngọc vác Nam Cung Khiếu Không, vòng qua rẽ lại trong chiếc ngõ tối om om, đi tới trước một mái hiên thấp tè cũ nát. Lan Ngọc đưa tay đẩy cửa, đi thẳng vào trong một căn phòng cỏ bốn phía lọt gió ở phía đông, cửa phòng đã đổ xuống, trong phòng lưới nhện giăng đầy, khắp nơi đều là bụi bặm bám dầy, trên một cái giường đất trải chiếu lau, Lan Ngọc vạch chiếu lau ra, lộ ra một cửa động đem ngòm, đem Nam Cung Khiếu Không đẩy vào cửa động, rồi bản thân cũng lách người tiến vào, quay tay lại che chiếu lau lấp lên.
Lan Ngọc móc từ trong lòng ra một mồi lửa, vung lên theo hướng gió, trong con đường hầm đen ngòm dần dần sáng lên, nàng đưa tay nhấc Nam Cung Khiếu Không lên, nhẹ nhàng như nhấc một con gà nhỏ, rẽ qua vài khúc quanh trong đường ngầm, ở trước mặt liền xuất hiện một đại sảnh ngầm. Trong đại sảnh đèn đuốc sáng choang, trên bức tường ở chính giữa vẽ một bức mãnh hổ thượng sơn giống y như thật, thật cao trên đỉnh đầu mãnh hồ là một con ưng lớn màu đen bay quanh. Trên mặt đất trải thảm ba tư thật dày, bốn cây cột lớn chống đỡ cả đại sảnh rộng rãi, mười tám chiếc ghế thái sư trang nhã cổ kính chia làm hai bên đặt ở giữa sảnh. Dưới bức mãnh hộ thượng sơn ở chính giữa đặt một chiếc ghế cực lớn bằng gỗ lim, bên trên khắc chín con phi long, chính giữa lưng ghế một con rồng há miệng ngẩng đầu, sống động như thật.
Bên trên bốn cây cột lớn không ngờ cũng đều khắc cự long, quấn quanh cuốn lên trên, rất có thần. Kỳ quái là, trên một chiếc cột tròn đều có bốn cái vòng sắt to bằng cổ tay.
Lan Ngọc cười lạnh một tiếng, đem Nam Cung Khiếu Không trong tay ném lên tấm thảm ba tư mềm mại, bốn tên hắc y nhân đột nhiên lặng lẽ xuất hiện ở đại sảnh, không nói một lời vác Nam Cung Khiếu Không lên, đi tới một chiếc cột tròn, đem cổ tay hắn lồng vào hai cái vòng sắt ở đỉnh đầu, hai cổ chân của hắn thì chụp vào hai cái vòng sắt ở phía dưới, đóng sập vòng sắt lại, Nam Cung Khiếu Không bị trói chặt trên cây cột tròn lớn.
Bốn tên hắc y nhân cúi đầu đứng nghiêm ở hai bên, Lan Ngọc đột nhiên đã không thấy đâu nữa.
Khi Nam Cung Khiếu Không tỉnh lại thì một thanh y nhân che mặt và một hoàng sam nhân che mặt đứng ở trước mặt hắn, trong mắt hai người đều lộ ra nét cười đắc ý, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nam Cung Khiếu Không thong thả đánh giá đại sảnh một lượt, lẩm bẩm nói: “Nơi này đúng là không tệ.”
Thanh y nhân bật cười nói: “Ta biết ngươi nhất định sẽ nhận xét như vậy.”
Nam Cung Khiếu Không gật gù, than: “Ngươi hiểu ta như vậy, ta thật là cảm động!”
Thanh y nhân cười cười nói: “Không cần khách khí, như nhau mà thôi.”
Nam Cung Khiếu Không lắc đầu, nói: “Khách khí vẫn phải có, còn như nhau thì không dám nhận.”
Thanh y nhân hứng thú hỏi: “Ồ! Là sao?”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngươi hiểu ta như vậy, đáng tiếc ngay cả khuôn mặt thật của ngươi ta cũng không biết, làm sao có thể tính là như nhau được?”
Thanh y nhân gật đầu nói: “Đúng là như thế, có điều nếu ngươi chịu nghe lời ta, nói không chừng ta có thể cho ngươi xem qua đấy.”
Nam Cung Khiếu Không cười nói: “Như thế nào mới coi là nghe lời của ngươi?”
Thanh y nhân nói: “Ngươi hẳn là nhìn ra hoàn cảnh của mình hiện giờ, ngươi là người thông minh, đương nhiên phải hiểu nên làm thế nào.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Có phải là muốn ta cả người lẫn kiếm gia nhập tổ chức của ngươi?”
Thanh y nhân mỉm cười: “Ngươi đúng là không ngốc.”
Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Nhưng ngay cả tổ chức của các ngươi là gì cũng còn không biết, ngươi thế nào cũng không thể để ta hồ đồ gia nhập như vậy chứ?”
Thanh y nhân gật đầu nói: “Ngươi là Nam Cung Khiếu Không ở Tĩnh Nam trang của một trong võ lâm tứ đại thế gia, nên ta ưu đãi cho ngươi, ngươi nhìn lên trên xem!” Y dùng ngón tay chỉ lên một bức tranh lớn ở chính giữa đại sảnh.
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Ta đã nhìn qua rồi, hình như là một con mèo nhỏ đang leo núi, trên đỉnh đầu có một con chim sẻ đang bay, con mèo nhỏ có có phải là muốn bắt chim sẻ không?”
Hoàng sam nhân vẫn luôn im lặng đột nhiên lạnh lùng nói: “Xem ra hắn chẳng có chút thành ý nào!”
Thanh y nhân mỉm cười: “Tới nơi này rồi, hắn nhất định sẽ có thành ý.”
Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Hiện giờ ta bị các ngươi trói lên cột, ngươi còn muốn ta có thành ý gì nữa?”
Hoàng sam nhân cười lạnh: “Nam Cung huynh, đây không phải là cái cột bình thường đâu, mà là cột đồng.” Y cười cười nói: “Hơn nữa ta còn có thể nói với huynh, bên trong cột đồng này rỗng đó, hẳn là huynh đã nghe hình phạt Bào Lạc (*) do Trụ vương phát minh ra chứ?”
(*) chú thích: Loại tra tấn người khác bằng cách trói vào cột đồng được nung nóng, thiêu đốt cho đến khi tan thành tro bụi.
Nam Cung Khiếu Không đột nhiên cảm thấy con cơn ớn lạnh ập đến, không khỏi thầm hít một hơi khí lạnh.
Hoàng sam nhân cười khà khà, cười rất là hòa ái thân thiện, nói: “Hiện giờ có phải huynh cảm thấy rất lạnh không? Không sao cả, một lát nữa huynh sẽ cảm thấy rất nóng, nóng tới mức xương cốt đều có thể hóa thành tro bụi.”
Nam Cung Khiếu Không thở dài, cười khổ nói: “Đạm Thai huynh, huynh ta hai nhà giao hảo nhiều đời, chẳng lẽ huynh thực sự muốn đối phó với huynh đệ ta như vậy ư?”
Hoàng sam nhân kéo khăn che mặt trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt xanh tím, thong thả nói: “Thần Long sơn trang đã thương vong hết sạch rồi, Minh Nguyệt sơn trang cũng đã nắm được ở trong tay, Đạm Thai Thiên Khánh ta muốn mưu cầu một phen đại nghiệp cho Thái Nhạc sơn trang, tự nhiên sớm đã ở trong tổ chức, hiện giờ chỉ xem Tĩnh Nam trang của huynh thôi.”
Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Đại nghiệp gì?”
Đạm Thai Thiên Khánh lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự không hiểu?”
Nam Cung Khiếu Không lắc đầu.
Đạm Thai Thiên Khánh nhìn thanh y nhân, thanh y nhân gật đầu. Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Ngươi hẳn là nhìn thấy chiếc long y kia?”
Nam Cung Khiếu Không đột nhiên bật cười, cười rất lớn, cười tới ngay cả nước mắt cũng sắp rơi ra, giống như trên đời này không còn chuyện gì đáng cười hơn vậy.
Đạm Thai Thiên Khánh lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, đợi cho hắn cười xong mới nói: “Ngươi thấy buồn cười lắm hả?”
Nam Cung Khiếu Không vẫn không nhịn được cười: “Xưa nay ta chưa từng nghe thấy chuyện nào đáng cười như vậy!”
Thanh y nhân nói: “Có chỗ nào đáng cười?”
Nam Cung Khiếu Không cười đáp: “Chỉ bằng vào mấy người ác ngươi? Không ngờ cũng dám mưu cầu chuyện này, bản thân các ngươi chẳng lẽ không thấy buồn cười?”
Bình luận truyện