Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 108: Đêm dài chưa qua



Trăng sáng treo cao cao trên cành cây, trong vườn đã dần trở nên yên tĩnh.

Người có bi hoan ly hợp, trăng có khi tròn khi khuyết, trăng rồi sẽ tròn, nhưng người thì sao?

Trong phòng tối om, im ắng không hề có chút tiếng động nào, cứ như chưa từng xảy ra bất kỳ việc gì. Cái cột sáng từ trên nóc phòng chiếu xuống kia thì đã lặng lẽ thay đổi vị trí một chút.

Hai tên hắc y che mặt vừa rồi đâu? Còn bóng đen kia là ai? Trong chớp mắt dường như đều đã biết mất tăm tích, biết mất không còn chút gì.

Cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra, dưới ánh trăng, một đứa bé chừng bảy tám tuổi đột nhiên nhảy lên bệ cửa sổ, cười hi hì thò đầu vào bên trong nhìn. Ánh trăng chiếu lên cửa sổ, thấy đứa bé này mặc y phục sặc sỡ đủ màu, đỉnh đầu dùng dây buộc tóc màu đỏ tết hai cái bím tóc hướng lên trời, trong tay cầm một xâu kẹo hồ lô đường, cười hì hì ngậm ở trong miệng, lại lấy ra dùng lưỡi liếm liếm, giống như một đứa bé tinh nghịch ngồi ở trên cửa sổ nhìn trộm chuyện hiếm có ở trong phòng.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đặn ở trên giường truyền lại, đứa bé nhìn về phía giường, đột nhiên nhảy phốc một tiếng tiến vào bên trong phòng, tay cầm xâu kẹo hồ lô đường, vừa đi vừa liếm, lắc lư cái đầu có hai bím tóc hướng lên trời đi tới bên giường.

Trong bóng tối, đứa bé đã đi tới bên giường, duỗi đầu ra nhìn, người trên giường đang ngủ say, đứa bé cười hì hì đẩy người ngủ ở trên giường, lớn tiếng nói: “Mau dậy đi, cho ngươi ăn hồ lô đường!”

Người ở trên giường cứ như đã ngủ chết giấc vậy, chẳng hề nhúc nhích. Trong bóng tối đứa bé ngẹo đầu nhìn, cười hì hì nói: “Chẳng thú vị gì cả! Cho ngươi ăn hồ lô đường cũng không ăn!” Người ở trên giường vẫn nằm im thin thít, đứa bé đột nhiên thở dài: “Hồ lô đường ngon thế này mà ngươi không ăn à?” Nó dường như đang dụ dỗ người khác vậy: “Ngươi không ăn hả? Ngươi không ăn thì ta ăn đấy!” Lại dùng đầu lưỡi liếm qua, nghiêng đầu nhìn người trên giường vẫn không để ý tới nó, đứa bé này đưa tay gãi gãi đầu, nói: “Ngươi không ăn à? Ta không cho ngươi ăn không được.” Nói rồi đưa tay cậy miệng người ngủ say trên giường ra, nhét xâu hồ lô đường vào miệng y, đưa tay đẩy cằm, người ở trên giường ngậm miệng lại. Đứa bé rút cái que ra, một viên kẹo hồ lô rơi vào trong miệng người nằm trên giường, đứa bé cao hững vỗ tay nhảy lên, nói: “Ngươi ăn rồi, ngươi ăn rồi! Đã biết là ngươi sẽ ăn mà.”

Người ở trên giường thình lình toàn thân co giật, đầu ngẹo đi, rồi đột nhiên không còn hô hấp nữa. Đứa bé nghiêng đầu nhìn, không vui nói: “Cho ngươi ăn hồ lô ngươi không biết điều, sau này không cho ngươi ăn nữa.” Nó lại liếm hồ lô đường trong tay, ngẹo đầu hết ngó phía đông lại nhìn phía tây trong phòng, cột sáng nhàn nhạt từ từ chiếu lên thanh đao treo trên vách tường. Đứa bé vui mừng vỗ tay: “Thanh đao này không tệ, ta lấy về dùng bổ củi!” Nó một tay cầm xâu hồ lô đường vừa đi vừa liếm, nhìn thanh đao trên tường, đột nhiên nhảy lên trên, đưa tay lấy thanh đao trên tường xuống.

Một luống sáng đen nhánh lóe lên, thế như sét đánh, đứa bé vừa mới nhảy lên lấy thanh đao trên tường, bàn tay nhỏ vừa mới chạm vào sợi lụa buộc đao, ánh sáng đen nhánh đột nhiên đã tới trước mắt, xuyên thẳng qua bàn tay cắm vào trong tường ba xích, chỉ lưu lại mũi kiếm dài bày tấc và chuôi kiếm ở bên ngoài, vẫn đang rung rinh không ngừng.

Đứa bé giật mình, đột nhiên ý thức được mình đã bị đóng lên trên tường, một cơn đau buốt theo đó truyền tới, nó “Oa” một tiếng há miệng kêu thảm, tiếng kêu vừa rời khỏi miệng, hai luồng sáng đen đã đánh lên huyệt thần đạo, huyệt chí dương trên lưng nói. Đứa bé ngẹo đầu đi, lập tức ngất xỉu.

Trăng lên giữa trời, trong phòng yên tĩnh mà tối tăm, cánh cửa sổ bị mở ra không biết đã bị đóng lại từ khi nào.

Hiên Viên Hoằng róc rách rót rượu, hờ hững nhìn bên ngoài cửa sổ, cửa sổ tuy đã bị đóng lại, nhưng ánh mắt của ông ta lại như có thể xuyên qua cánh cửa, lặng lẽ chằm chú nhìn phương xa.

Nửa tiếng kêu vừa mới vang lên xong ông ta có nghe thấy không? Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân đến bây giờ còn chưa tới, trong lòng ông ta có phải đang thầm lo lắng?

Du Mộng Điệp lặng lẽ nằm trên giường ngu mê mệt, Tiểu Hồ Tử cũng nằm ngủ ở phía trước, Liễu Thanh Thanh thì vẫn ngồi bên giường, trong ánh mắt tựa hồ tràn ngập ưu sầu.

Lan Ngọc nhíu mày, đột nhiên nói: “Hình như có tiếng kêu?”

Nam Cung Khiếu Không chầm chậm uống rượu, bụng đầy tâm sự, tựa hồ không nghe thấy.

Hiên Viên Hoằng vẫn chăm chú nghìn bên ngoài cửa sổ, không biết nghĩ gì, hồi lâu không lên tiếng.

Lan Ngọc lại nhíu mày nói: “Lão tiền bối, vừa rồi hình như có tiếng kêu thảm.”

Hiên Viên Hoằng tựa hồ choàng tỉnh, hỏi: “Hả? Ngươi nói cái gì?”

Lan Ngọc nói: “Vãn bối vừa rồi tựa hồ nghe thấy có tiếng kêu thảm?”

Hiên Viên Hoằng nhíu mày, nói: “Khiếu Không, ngươi có nghe thấy không?”

Nam Cung Khiếu Không cười khổ lắc đầu đáp: “Con.. vừa rồi con…”

Hiên Viên Hoằng dỏng tai lắng nghe một lúc nói: “Nào có đâu?”

Lan Ngọc cười, phân vân nói: “Chắc là… chắc là vãn bối nghe nhầm rồi?”

Hiên Viên Hoằng gật gù, thở dài nói: “Đừng quá khẩn trương, thả lỏng một chút đi, chẳng có chuyện gì ghê gớm cả đâu. Chừng là khách thương ở trọ giật mình trong mơ thôi.”

Lan Ngọc gò má ửng hồng, cúi đầu nói: “Lão tiền bối nói rất đúng, có thể là vãn bối quá khẩn trương rồi…”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Ngươi muốn uống một chén không?”

Lan Ngọc lén nhìn Nam cung Khiếu Không, nói: “Thiếp…”

Hiên Viên Hoằng cười khà khà: “Uống một chén đi, ta biết năm xưa Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc tính cách hào sảng, uống rượu càng không kém nam tử, nam nhân bị ngươi chuốc say chẳng biết là có bao nhiêu nữa.” Nói rồi cười hăng hắc liên tục.

Lan Ngọc gò má càng thêm đỏ nói: “Lão tiền bối chê cười rồi, hiện giờ vãn bối đã rất ít uống rượu.”

Hiên Viên Hoằng chậm rãi rót cho Lan Ngọc một chén rượu, Lan Ngọc giật mình, nàng ngàn vạn lần không ngờ, vị lão nhân tóc bạc này lại có thể rót rượu cho mình.

Trên thế gian này người có thể được Hiên Viên Hoằng rót rượu có được mấy vị? Nếu như có người có thể cùng vị lão nhân danh vang thiên hạ này ngồi cùng bàn uống một chén, sau này khoe khoang trên giang hồ, không biết là khiến bao nhiêu người hâm mộ, thậm chí là nhìn với ánh mắt tôn kính! Càng huống chí là Hiên Viên Hoằng tự rót rượu cho mình!

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Uống rượu không những có thể làm dịu tâm tình, càng có thể nhất túy giải thiên sầu, trước đây chẳng phải có người đã nói, thánh hiền tên tuổi mất đi, chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời ư. Những người phiêu bạt giang hồ chúng ta, đêm dài dằng dặc nếu như không có một chén rượu, càng không biết sẽ tịch mịch như thế nào!” Hiên Viên Hoằng than dài, nghiêm túc nói: “Cho nên cơm có thể không ăn, nhưng rượu vạn vạn lần không thể không uống!”

Lan Ngọc mặt đầy vui mừng, hai má như ráng chiều, nói: “Lão tiền bối nói rất đúng, thuyền ngự vua truyền cũng mặc, ta đây uống rượu đã là tiên rồi. Lão tiền bối, chén rượu này vãn bối nhất định phải uống!” Hai tay cẩn thận nâng chén rượu lên, ghé vào bên môi, một hơi cạn sạch.

Hiên Viên Hoằng cười ha hả: “Giỏi lắm, nhi nữ giang hồ là phải như thế, thẹn thẹn thùng thùng là lão ăn mày đây ghét nhất! Nào thêm chén nữa!” Nói xong lại rót một chén rượu.

Lan Ngọc tinh thần phấn chấn, gò má đẹp như hoa đào: “Đa tạ lão tiền bối! Vãn bối phiêu bạt giang hồ, đã gặp mặt thì phải uống ba trăm chén! Chớ để bình vàng soi bóng nguyệt!” Nói xong lại uống cạn sạch.

Hiên Viên Hoằng cười ha hả: “Đào Hoa Tiên Tử là bậc trượng phu trong giới nữ lưu, rượu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có sầu ngày mai hay, nào!”

Nam Cung Khiếu Không đột nhiên nhíu mày, trên trán đã có mồ hôi lạnh thấm ra, sắc mặt từ từ biến thành màu vàng, tiếp sau đó là trắng bệch, mồ hôi lấm tấm theo gò má ròng ròng chảy xuống, hắn đột nhiên ôm lấy ngực, răng nghiến kêu ‘kèn kẹt’, mặt đầy vẻ đau đớn.

Hiên Viên Hoằng hít một hơi khí lạnh, chầm chậm đặt chén rượu xuống, ánh mắt kỳ quái nhìn Nam Cung Khiếu Không. Lan Ngọc cũng phát hiện ra tình hình không ổn, chớp mắt sắc mặt tái nhợt, mắt trợn trừng khẩn trương nhìn Nam Cung Khiếu Không. Nam Cung Khiếu Không đã đau tới mức gập lưng lại, hai tay ôm túm chặt lấy ngực, cắn chặt răng không kêu lên một tiếng, đầy đầu mồ hôi to như hạt đậu, từng giọt một lăn xuống gò má trắng bệch.

Lan Ngọc kinh khủng nói: “Lão tiền bối… chàng... chàng…”

Hiên Viên Hoằng nói: “Ta nhìn thấy rồi.”

Lan Ngọc nói: “Lão tiền bố không phải đã nói cổ độc trong mười hai canh giờ sẽ không phát tác sao? Sao bây giờ…”

Hiên Viên Hoằng thở hắt ra, nói: “Xem ra cổ độc còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của ta, cũng có khả năng là người hạ cổ đang thao túng.”

Lan Ngọc vội nói: “Vậy… vậy phải làm sao?”

Hiên Viên Hoằng thở dài nói: “Đừng khẩn trương, có lão ăn mày ở đây rồi, ta lại giúp hắn tạm thời áp chế!”

Lan Ngọc nói: “Nhưng như vậy tiêu hao quá nhiều nội lực của tiền bối!”

Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Hiện giờ chẳng để ý nhiều được như thế nữa, cứu người trước quan trong hơn!”

Lan Ngọc nói: “Vậy để vãn bối đi giữ cửa!”

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Đi mau!”

Nam Cung Khiếu Không đột nhiên không kiên trì được nữa, thuận theo ghế ngã phịch xuống đất, thân hình cong lại như con tôm, hai tay túm chặt lấy ngực, rên rỉ đau đớn.

Hiên Viên Hoằng nhìn Liễu Thanh Thanh một cái, đưa tay túm lấy Nam Cung Khiếu Không, đánh mặt một chưởng vào sau lưng hắn, chầm chậm thuận thế ngồi xuống, đỉnh đầu đột nhiên đã bốc lên từng làn hơi nóng, Nam Cung Khiếu Không giống như hư thoát vậy, hai mắt đờ đẫn vô thần, nhưng tiếng kêu thét lại dần dần nhỏ đi.

Lan Ngọc khẩn trương đứng ở sau cửa, trong tay nắm chắc độc môn ám khí, then cửa đã cài vào, nàng cũng đã nghe Xà Thiên Tàn nói rồi, lúc này tuyệt đối không thể để bất kỳ ai xông vào. Nếu như không có người ở bên cạnh hộ pháp, cho dù một đứa bé bảy tám tuổi, cũng có thể dễ dàng đánh gục Hiên Viên Hoằng.

Hiên Viên Hoằng chết rồi, Nam Cung Khiếu Không chết là cái chắc.

Hai cái mạng của Nam Cung Khiếu Không và Hiên Viên Hoằng hiện giờ đang nằm trong tay nàng.

Lan Ngọc đột nhiên cực kỳ lo lắng, nàng rất khẩn trương, khẩn trương mà lại nóng ruột, trong nóng ruột còn mang theo âu lo.

Khe khẽ cạch một tiếng, then cửa bị một thanh kiếm cực mỏng cực sắc khe khẽ từ bên ngoài cửa cắt đứt, cửa phòng thình lình bị đẩy ra, Lan Ngọc phất tay, ám khí ở hai tay đã rải ra toàn bộ, nhanh như điện xẹt, ám khí rực rỡ sắc màu như hoa đào nở rộ, dày như màn mưa lấp kín cửa vào, nhưng cửa vào lại trống không, chẳng hề có một ai, ám khí bay như mưa, chớp mắt chìm vào trong bóng đêm.

Lan Ngọc nhíu mày, hai tay vội vàng thò vào trong túi đầy ám khí, cửa đột nhiên lóe lên bóng người, một người áo tím che mặt tay cầm trường kiếm xuất hiện như ánh chớp, hai tay Lan Ngọc rung lên, Đào Hoa Tiếu bay múa ngập trời đột nhiên bao chùm lấy người che mặt. Ánh kiếm của người áo tím lóe lên, trường kiếm khua một vòng trong không trung, ám khí ngập trời đánh tới người áo tím bỗng nhiên biến mất tăm tích, còn chưa đợi Lan Ngọc lấy lại tinh thần, bóng người áp tím lóe lên, lướt qua bên người Lan Ngọc như một bóng ma, bao kiếm bên tay trái chớp lên đánh trung huyệt trung quản ở bụng Lan Ngọc. Lan Ngọc phịch một tiếng ngã xuống.

Thân hình người áo tím như một bóng ma, nhanh như chớp tới bên người Nam Cung Khiếu Không và Hiên Viên Hoằng, người còn chưa tới kiếm đã đâm ra, như cầu vồng vắt ngang trời, sấm nổ chớp giật lướt qua Nam Cung Khiếu Không đâm vào ngực Hiên Viên Hoàng.

Nhát kiếm này còn nhanh còn mạnh hơn cả sét đánh, đã dùng hết toàn bộ tinh túy kiếm thuật của người áo tím, y biết rằng, ngoài lúc này không còn cơ hội nào có thể giết Hiên Viên Hoằng tốt hơn nữa.

Kiếm như ánh chớp tới trước ngực Hiên Viên Hoằng, Liễu Thanh Thanh đã choáng váng, ngay lúc trường kiếm sắp đấm vào Hiên Viên Hoằng, thì tay Nam Cung Khiếu Không dưới nách người áo tím đột nhiên động đậy, người áo tìm thình lình khựng lại, trường kiếm cách ngực của Hiên Viên Hoằng không tới nửa tấc thì dừng lại, người áo tim ngây ra nhìn Hiên Viên Hoằng, rồi ngã phịch một tiếng xuống đất.

Nam Cung Khiếu Không vẫn ngây ngốc ngồi đó, phảng phất như căn bản không hề nhúc nhích, Hiên Viên Hoằng một tay đặt lên lưng hắn, tựa hồ chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

Người áo tìm thì đã nằm xuống đất, Đào Hòa Tiên Tử Lan Ngọc nằm không nhúc nhích ở phía cửa. Cửa phòng mở rộng, mọi thứ trông bình tĩnh mà quỷ dị.

Liễu Thanh Thanh khẽ thở phào một tiếng, chậm rãi ngồi xuống bên giường, khẩn trương nhìn Hiên Viên Hoằng và Nam Cung Khiếu Không ở trên mặt đất.

Một mũi tên lông chim thình lình từ nóc phòng đối diện rít lên bắn tới, tên vừa rời cung, đã nhanh hơn cả ánh chớp, cửa phòng mở rộng, mũi tên mang theo tiếng kêu thê lương bắn thẳng vào ngực Nam Cung Khiếu Không ở trên mặt đất.

Khôn ai có thể tránh khỏi mũi tên này.

Thần tiễn của Phi Vân Thần Tiễn Bạch Thắng Thiên nghe nói đã vượt qua cả tướng quân Lý Quảng triều Hán, tiễn pháp chẳng những cực nhanh mà còn chuẩn xác, trong vòng trăm bước có thể xuyên qua đá cứng, huống chi hiện giờ y ở trên nóc phòng đối diện, khoảng cách không tới hai mươi bước, mũi tên này bắn tới nếu xuyên qua ngực Nam Cung Khiếu Không ắt sẽ theo thế xuyên qua lưng Hiên Viên Hoằng.

Không một lời nào có thể hình dung ra tốc độ và sức mạnh của mũi tên này.

Thế tên như sét đánh, khi nghe thấy tiếng rít, thì đã tới cánh cửa phòng mở rộng, sắp bay vào trong phòng. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc dưới mái hiên một ánh đao đột nhiên lóe lên, lóe lên một cái rồi biến mất. Mũi tên như sấm nổ chớp gật đã bị chém làm hai, nhưng đầu mũi tên vẫn bay về phía trước gần nửa mét, mới rơi cạch một tiếng xuống mặt đất.

Mũi tên vừa rơi xuống mặt đất, người áo trắng ở trên nóc phòng giật mình, đưa tay như chớp thò vào ống tên, giương cung lắp tên, mười hai mũi tên đột nhiên như châu chấu đầy trời bay tới, nhanh như sao băng, sáu mũi tên từ cửa bắn vào, thẳng tới Hiên Viên Hoằng và Nam Cung Khiếu Không, sáu mũi tên xếp hàng ngang xuyên qua cửa sổ, bắn thẳng tới Liễu Thanh Thanh ngồi ở trên giường.

Trên đời có tiễn pháp cao siêu như thế, sợ rằng chỉ có một mình Phi Vân Thần Tiễn Bạch Thắng Thiên. Mũi tên trong tay y, còn linh hoạt tự nhiên hơn ám khí trong tay cao thủ ám khí trong giang hồ.

Tên của mội người có thể bị đặt sai, nhưng ngoại hiệu của một người tuyệt đối không thể đặt sai. Nghe nói Bạch Thắng Thiên căn bản không cần nhìn bầu trời, chỉ cần nghe thấy tiếng động trên trời là có thể bắn cho chim nhạn và chim ưng bay cao trên tầng mây trắng rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện