Đại Mạc Lãng Tử Đao
Chương 125: Bí ẩn trùng trùng khó phân giải
Ánh đèn lẻ loi.
Đêm dài dằng dặc.
Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hồ Tử đã nằm trên gường ngủ say, bên ngoài là một khoảng tối om.
Hiên Viên Hoằng im lặng ngồi ở trước bàn, chầm chậm khơi bấc đèn, ánh lửa bốc lên, trong phòng tức thì sáng lên rất nhiều.
Hiên Viên Hoằng thong thả rót rượu, hớp qua một ngụm rồi nâng chén trầm ngâm nói: “Ngươi nói Đạm Thai Thiên Khanh đâm chết Sở Anh Bố?”
Phương Thất gật đầu.
Hiên Viên Hoằng hỏi: “Sau đó y lại đá thi thể của Sở Anh Bố về phía ngươi?”
Phương Thất đáp: “Vâng, đúng lúc vãn bối xoay người lại, không tự chủ được đâm y một đao. Đạm Thai Thiên Khánh thừa cơ nhảy qua cửa sổ đào tẩu.”
Hiên Viên Hoằng trâm ngâm nói: “Ngươi đương nhiên cũng không đuổi kịp y, khinh công của Đạm Thai thế gia không kém, huống chi đợi ngươi rút đao ra mới đuổi theo thì đã muộn rồi.”
Phương Thất im lặng gật đầu.
Hiên Viên Hoằng nói: “Nhưng đợi khi ngươi trở lại, thì thi thể Sở Anh Bố đã không thấy đâu nữa?”
Phương Thât gật đầu: “Vâng!”
Hiên Viên Hoằng hỏi: “Ly Hồn Đoạn Mệnh châm có còn không?”
Phương Thất lắc đầu: “Cũng không còn nữa.”
Hiên Viên Hoằng thở dài một hơi, nhấm nháp rượu trong cốc, ánh mắt dừng ở phương xa, chậm rãi nói: “Hiện giờ có hai nghi vấn, thứ nhất, Đạm Thai Thiên Khánh vì sao phải giết Sở Anh Bố?”
Phương Thất nhíu mày nói: “Vãn bối cũng nghĩ không ra điều này, có phải Đạm Thai Thiên Khánh đã nắm giữa tất cả bí mật của Mãnh Hổ Thần Ưng đường, hơn nữa dã tâm của y cũng không chỉ như thế, đã không chịu ở dưới kẻ khác, trừ khử Sở Anh Bố, y liền có thể nắm trọn đại quyền, thay đời đổi đại?”
Hiên Viên Hoằng trầm tư chốc lát, chậm rãi lắc đầu: “Sở Anh Bố một tay lập nên Mãnh Hổ Thần Ưng đường, y tâm tư kín kẽ, mưu kế trăm loại, lúc nào cũng giữ lại đường lui, bản thân sao có thể dễ dàng bị người ta giết chết?”
Phương Thất gật đầu, nhíu mày nói: “Ý cửu công là?”
Hiên Viên Hoằng trầm ngâm: “Ý ta nói, Sở Anh Bố hao phí nhiều tâm tư như vậy mới kiến lập nên được cái tổ chức khổng lồ này, y đương nhiên sẽ không thể không đề phong người khác một chút, có một số bí mật y tuyệt đối sẽ không nói cho người khác. Đạm Thai Thiên Khánh cho dù giết y, cũng không nắm được tổ chức này.”
Phương Thất thở dài, nói: “Đối với vấn đề này vãn bối cũng suy nghĩ trăm kiểu cũng không hiểu nối.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Y rõ ràng đã giết Sở Anh Bố, vì sao còn muốn đá thi thể về phía ngươi?”
Phương Thất nhíu mày: “Có phải là vì muốn ngăn cản vãn bối truy kích, để tiện cho bản thân y thừa cơ đào tẩu?”
Hiên Viên Hoằng cười nói: “Có khả năng, giả thiết là Đạm Thai Thiên Khánh đã nắm được bí mật của tổ chức này, y giết Sở Anh Bố là vì để một mình nắm trọn đại quyền, giải thích như vậy đã thông suốt rồi.”
Phương Thất nói: “Nhưng vì sao sau khi vãn bối trở về lại không thấy thi thể của Sở Anh Bố?”
Hiên Viên Hoằng nói: “Đây chính là điều thứ hai lão ăn mày nghĩ không ra, ngươi xác định lúc đó Sở Anh Bố đã chết?”
Phương Thất cười khổ: “Xác định, cho dù Đạm Thai Thiên Khánh không đâm Sở Anh Bố nhát kiếm kia, thì một đao của vãn bối đâm xuyên từ sau lưng ra trước ngực thì bất kể là ai trúng đao đó cũng không chết không xong.”
Hiên Viên Hoằng nói: “Nếu như là vậy thì tựa hồ cũng có thể lý giải thế này: Bởi vì trước ngực Sở Anh Bố còn trúng một kiếm, Đạm Thai Thiên Khánh không muốn để cho người khác nhìn ra nhát kiếm đó là do mình hạ thủ, y đã tính đúng ngươi sẽ đuổi theo, nên thừa lúc ngươi đuổi theo để người khác mang thi thể đi, hoặc là người ngươi đuổi theo kia căn bản không phải là Đạm Thai Thiên Khánh, mà là một người khác.”
Phương Thất hít một hơi khí lạnh, nói: “Cửu công nói là, Đạm Thai Thiên Khánh xông ra khỏi cửa sổ, nhưng căn bản không đi xa, mà chuẩn bị trước một người ở bên ngoài để vãn bối đuổi theo, sau đó bản thân y mới quay trở lại mang Sở Anh Bố và Ly Hồn Đoạt Mệnh châm đi?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu: “Ta chỉ nói là có khả năng này.”
Phương Thất than: “Xem ra vãn bối gặp chuyện còn quá nóng nảy, chưa có đủ bình tĩnh chút nào!”
Hiên Viên Hoằng cười khà khà: “Tiểu huynh đệ không cần hối hận, lão ăn mày khi bằng tuổi của ngươi, còn kém xa mới bình tĩnh tỉ mỉ như ngươi hiện giờ.”
Phương Thất cười khổ, lắc đầu tiên tục.
Hiên Viên Hoằng đột nhiên nói: “Ta còn có một điểm nghĩ không thông, nếu như Đạm Thai Thiên Khanh và Sở Anh Bố liên thủ, ngươi cho rằng mình có mấy thành giành phần thắng?”
Phương Thất cười khổ: “Quả thực là một thành cũng chẳng có, nếu như hai bọn chúng liên thủ, vãn bối muốn an toàn rút lui cũng rất khó khăn.”
Hiên Viên Hoằng nói: “Vậy sao y không đợi sau khi giết ngươi rồi hãy tìm cơ hội hạ thủ với Sở Anh Bố, mà lại đột nhiên ra tay với Sở Anh Bố lúc đó?”
Phương Thất nói: “Điểm này vãn bối cũng không nghĩ ra, có phải là y dự mưu đã lâu, sớm chờ cơ hội này?”
Hiên Viên Hoằng lắc đầu: “Nếu như Sở Anh Bố chết rồi, thì ai có lợi nhất?”
Phương Thất nói: “Hình như Đạm Thai Thiên Khánh có lợi nhất, nhưng có lẽ chúng ta cũng có lợi.”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười: “Nếu như đổi lại ngươi là Đạm Thai Thiên Khánh, ngươi có hạ thủ với Sở Anh Bố vào lúc này không?”
Phương Thất suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu nói: “Không thể, vãn bối nhất định đợi tới khi toàn bộ kẻ địch trước mắt bị tiêu diệt hết rồi mới kiếm cơ hội ra tay.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng thế, vậy thì sao y lại làm như thế? Chẳng lẽ Đạm Thai Thiên Khánh tham cái lợi trước mắt, ngay cả điều này cũng nhìn không ra? Hoặc là y sớm đã có an bài?”
Phương Thất cúi đầu, trầm ngâm không nói.
Hiên Viên Hoằng cười: “Nếu đã nghĩ không ra, thì không cần nghĩ tiếp nữa, xe tới trước núi ắt có đường, trời sắp sáng rồi, đi ngủ đi.”
Phương Thất gật đầu nói: “Lão tiền bối cũng sớm nghỉ ngơi.”
Hiên Viên Hoằng cười hà hà: “Lão ăn mày cả đời này đã quen nằm trên chiếu cỏ một giấc là được rồi.”
Phương Thất quay đầu lại, trên mặt đất quả nhiên có một chiếc chiếu cỏ cuốn ở đó, y không khỏi thở dài: “Lão tiền bối vì chiếu cố Thanh Thanh và Hồ Tử, không rời giây phút nào, vãn bối thật hổ thẹn! Đêm nay cho Phương Thất ngủ ở đây, lão tiền bối tới phòng bên ngủ một giấc cho kỹ nhé.”
Hiên Viên Hoằng khoát tay nói: “Không cần, lão ăn mày sớm đã quen rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Ông ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, chậm rãi nõi: “Ngày mai rất có thể có đại sự sẽ xảy ra…”
Phương Thất cau mày, nhìn Hiên Viên Hoằng một cái, chầm chậm gật đầu rồi đi ra ngoài.
Hiên Viên Hoằng rót một chén rượu, đặt bên môi thật lâu, trầm ngâm không nói, hồi lâu sau ông ta mới nâng chén uống cạn, cất bước ra khỏi phòng, đi tới bên bồn hoa, khẽ vỗ tay một cái, một bóng đen đột nhiên từ bên ngoài tường nhảy vào, mau chóng tới trước mặt Hiên Viên Hoằng. Hiên Viên Hoằng vẫy tay gọi y tới, thì thầm bên tai mấy câu, bóng đen gật đầu rồi mau chóng vượt qua tường bao, biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Hiên Viên Hoằng thở dài, chậm rãi trở về phòng, đóng cửa phòng lại, rồi trải chiếu cỏ lên trên mặt đất mằm xuống.
Đêm đã khuya, bốn bề đen tối mà tĩnh mịch, tất cả vạn vật trên thế gian đều đã chìm trong bóng đêm không bờ.
Ngày mười bốn tháng bảy.
Hợp: đính hôn, liên kết, cầu phúc, cũng tế, cầu tự, trai lễ.
Kỵ: cưới gả, khai trương, dọn nhà, khởi hành, di chuyển.
Xung ngưu.
Dữ tây.
Mặt trời lên tới ba cây sào, ánh mắt trời lại trải khắp mặt đất, rực rỡ mà ấm áp.
Hôm qua trời mây âm u, hôm nay lại vạn dặm trong xanh, ánh mặt trời xua tan khí lạnh ban đêm, trong bồn hoa thu cúc đang nở rộ.
Phương Thất đứng một mình bên bồn hoa, lặng lẽ nhìn về phương đông xa xôi, ánh mặt trời mới mọc chiếu lên trên người y, y tựa hồ không hề nhận ra, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ mệt mỏi sâu sắc.
Y đã lặng lẽ đứng ở đây rất lâu, y đang suy nghĩ điều gì?
Du Mộng Điệp đứng dưới mái hiên, nghiêng đều nhìn y hồi lâu, đột nhiên đi tới, cười duyên dáng: “Thất ca, đang nghĩ gì vậy?”
Phương Thất cười khẽ, đáp: “Không gì cả.”
Du Mộng Điệp cười hì hì: “Có phải là nhớ nhà không?”
Phương Thất cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Muội không nên hỏi điều này.”
Vì sao không nên hỏi điều này? Có phải trong lòng y chính đang nghĩ về ngôi nhà ở thật xa? Nghĩ tới lão mẫu cao tuổi trong nhà, nhớ tới tứ ca tàn phế nắm trên giường? Nhớ tới tứ tẩu mặt đầy nước mắt? Nếu không vì sao y lại nhìn thật lâu về phương đông? Còn câu hỏi của Du Mộng Điệp lại đâm trúng vào chỗ đau trong lòng y?
Vì sao vừa hỏi tới điều này, y lập tức biến sắc ngẩng đầu lên? Có phải bởi vì trong mắt đã không kiềm chế được hàng lệ.
Trái tim của một lãng tử, vĩnh viễn đều chua xót như thế. Nỗi thống khổ của bọn họ, có ai lý giải được.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, hỏi: “Thất ca, mặt còn đau không?”
Phương Thất ngửa đầu lên, cười khổ một tiếng rồi chậm rãi lắc đầu.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói: “Muội thấy hình như còn sưng đó…” Nàng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lên má y, đột nhiên cúi đầu xuống, dẩu môi nói: “Thất ca, thật xin lỗi, đều do muội ra tay quá nặng…
Phương Thất không nói gì nắm lấy tay nàng, cúi đầu nhìn Du Mộng Điệp dưới ánh mặt trời, cánh tay nàng mịn màng trắng bóng, năm ngón tay thon thả mềm như cọng hành mùa xuân, tóc dài đen nhánh, đỉnh đầu vén lên một búi tóc nhỏ, dùng một cây trâm ngọc bích trong suốt xuyên qua, gò má trắng hồng, chầm chậm ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp đang nhìn Phương Thất đầy thâm tình, rồi khẽ cắn môi một cái, gò má đột nhiên đã như ráng chiều.
Phương Thất thở dài, mỉm cười nói: “Bàn tay đẹp như vậy sau này nhất định phải giữ gìn cho tốt mới được, ngàn vạn lần chớ chạm vào cái mặt cứng đờ này của ta, nếu không bị hư rồi thì thật đáng tiếc.”
Du Mộng Điệp phì cười, mím môi thẹn thùng nói: “Ai cho huynh xấu xa như thế, sau này chỉ có phép nắm tay muội, nếu như muội nhìn thấy huynh nắm tay cô gái khác, muội… muội...”
Phương Thất thờ dài một tiếng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngay Tử Yên.
Tử Yên đứng dưới mái hiên, nhìn Phương Thất và Du Mộng Điệp, trong ánh mắt mê man mang theo chút thương cảm và yếu ớt, lúc này trong lòng nàng đang nghĩ gì?
Phương Thất gượng cười, nói với Du Mộng Điệp: “Chớ có quên nhiệm vụ cửu công giao cho muội, mau đi chiếu cố cho Tử Yên cô nương, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, xem xem muội ăn nói với cửu công như thế nào.”
Du Mộng Điệp chun mũi, quay đầu lại nhìn Tử Yên, thè lưỡi ra cười hì hì: “Biết rồi mà, yên tâm đi, cô ấy sẽ không sao đâu.” Khe khẽ siết tay Phương Thất một cái, nàng xoay người cười hì hì đi về phía Tử Yên.
Đột nhiên một tiếng quát lớn như sấm nổ giữa trời quang truyền tới: “Phương Thất! Lãng tử Phương Thất! Mau xéo ra đây cho Triệu gia! Triệu gia hôm nay tới lấy cái mạng nhỏ của ngươi.”
Tử Yên bỗng bị dọa cho phát run, Du Mộng Điệp cũng không ngừng kinh hãi, Phương Thất nhíu mày lại, quay đầu nhìn, ngoài cánh cổng vòm Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh đang sải bước hầm hầm tức giận đi vào, Phương Thất thầm thở dài, sau lưng Triệu Mãnh không xa, một người áo tím thân hình cao lớn, tóc mai hoa râm, sắc mặt nghiêm nghị, đầu mang kim quan cũng đi vào, chính là Bắc Hải Thần Quân Độc Cô Quy Hải.
Lòng Phương Thất đột nhiên trầm xuống.
Lúc Bắc Hải Thần Quân nhìn thấy Phương Thất, trong đôi mắt đột nhiên lộ ra sát khí lạnh lùng sắc bén hơn cả lưỡi đao, mặc dù còn ở xa tận cửa vòm, Phương Thất đã cảm thấy loại sát khí đó đột nhiên bao phủ lấy mình.
Phương Thất hít một hơi khí lạnh, mày nhíu lại, một loại cảm giác không lành đột nhiên dâng lên trong lòng y, đột nhiên y đã hiểu ra một số chuyện.
Y biết cho dù hôm nay Triệu Mãnh không giết được mình thì Bắc Hải Thần Quân cũng nhất định sẽ ra tay! Ông ta tuyệt đối sẽ không đợi tới ngày mười lăm nữa.
Loại sát khí trùng trùng như vậy, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ phát ra.
Phương Thất đột nhiên cười.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh được, nếu đã không tránh được thì cần gì phải tránh?
Triệu Mãnh đã sải bước đi tới, trong tay còn xách một cái hồ lô rượu lớn, nhìn thấy Phương Thất không khỏi cười ha hả, nói: “Giỏi cho tên tiểu tử nhà ngươi, không ngờ thực sự ở đây đợi Triệu gia, coi như ngươi khá! Hôm nay Triệu gia sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, báo thù cho huynh đệ của ta!”
Phương Thất thở dài, mỉm cười nói: “Phương Thất sớm đã ở đây đợi đại giá của Triệu huynh rồi, Triệu huynh đã tới có muốn uống một chén trước không?”
Triệu Mãnh cười lớn: “Hảo tiểu tử, được lắm! Triệu gia có mang rượu, nếu ngươi muốn uống rượu trước lúc chết, thì tự mình đi uống một bữa đi, Triệu gia đợi người ở đây!”
Phương Thất mỉm cười nói: “Triệu huynh không sợ ta thừa cơ bỏ chạy ư?”
Triệu Mãnh nhíu mày, đột nhiên cười nói: “Chạy? Triệu gia nhìn ngươi không giống kẻ bỏ chạy, huống chi cho dù hôm nay ngươi có chạy, Triệu gia có đuổi tới chân trời góc bể cũng sẽ bắt lấy ngươi!”
Phương Thất cười hà hà nói: “Triệu huynh quả nhiên là lòng ngay miệng thẳng, rượu ta không cần uống ngữa, mời Triệu huynh ra tay.”
Y nói rất nhẹ nhàng, cười rất vui vẻ, hình như Triệu Mãnh không phải tới giết mình mà là mời uống rượu vậy, còn y giống như chính đang ân cần mời Triệu Mãnh mau động đũa.
Triệu Mãnh cười ha hả, đột nghiên tiếng cười ngưng bặt, nói: “Giỏi! Đúng là rất thẳng thắn!” Ánh mắt y đột nhiên cũng trở nên hung dữ, lạnh lùng nói: “Đao của ngươi đâu?”
Trong tay Phương Thất không có đao, đao ở trong phòng.
Phương Thất mỉm cười nói: “Triệu huynh một thân Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, đao thương bất nhập, có đao cũng có tác dụng gì?”
Triệu Mãnh cười cười, lớn tiếng nói: “Vậy ngươi dùng gì đối phó với ta?”
Phương Thất mỉm cười, giơ bàn tay lên nhìn chẳng vào Triệu Mãnh: “Chỉ dùng bàn tay này.”
Triệu Mãnh tức thì trợn tròn mắt, nổi giận quát: “Hảo tiểu tử! Ta thấy ngươi đúng là muốn chết rồi! Triệu gia hôm nay sẽ thành toàn cho ngươi!”
Phương Thất cười nhạt nói: “Được.”
Triệu Mãnh hừ lạnh một tiếng, rút nút hồ lô rượu ra, ngửa cổ trút rượu ừng ực mấy ngụm, thân hình thình lình vọt lên, quát lớn: “Xem quyền!” Trên không trung nắm đấm như cái bát mang theo kình phong đánh vào mặt Phương Thất.
Đột nhiên một tiếng quát khẽ vang lên: “Dừng tay!”
Đêm dài dằng dặc.
Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hồ Tử đã nằm trên gường ngủ say, bên ngoài là một khoảng tối om.
Hiên Viên Hoằng im lặng ngồi ở trước bàn, chầm chậm khơi bấc đèn, ánh lửa bốc lên, trong phòng tức thì sáng lên rất nhiều.
Hiên Viên Hoằng thong thả rót rượu, hớp qua một ngụm rồi nâng chén trầm ngâm nói: “Ngươi nói Đạm Thai Thiên Khanh đâm chết Sở Anh Bố?”
Phương Thất gật đầu.
Hiên Viên Hoằng hỏi: “Sau đó y lại đá thi thể của Sở Anh Bố về phía ngươi?”
Phương Thất đáp: “Vâng, đúng lúc vãn bối xoay người lại, không tự chủ được đâm y một đao. Đạm Thai Thiên Khánh thừa cơ nhảy qua cửa sổ đào tẩu.”
Hiên Viên Hoằng trâm ngâm nói: “Ngươi đương nhiên cũng không đuổi kịp y, khinh công của Đạm Thai thế gia không kém, huống chi đợi ngươi rút đao ra mới đuổi theo thì đã muộn rồi.”
Phương Thất im lặng gật đầu.
Hiên Viên Hoằng nói: “Nhưng đợi khi ngươi trở lại, thì thi thể Sở Anh Bố đã không thấy đâu nữa?”
Phương Thât gật đầu: “Vâng!”
Hiên Viên Hoằng hỏi: “Ly Hồn Đoạn Mệnh châm có còn không?”
Phương Thất lắc đầu: “Cũng không còn nữa.”
Hiên Viên Hoằng thở dài một hơi, nhấm nháp rượu trong cốc, ánh mắt dừng ở phương xa, chậm rãi nói: “Hiện giờ có hai nghi vấn, thứ nhất, Đạm Thai Thiên Khánh vì sao phải giết Sở Anh Bố?”
Phương Thất nhíu mày nói: “Vãn bối cũng nghĩ không ra điều này, có phải Đạm Thai Thiên Khánh đã nắm giữa tất cả bí mật của Mãnh Hổ Thần Ưng đường, hơn nữa dã tâm của y cũng không chỉ như thế, đã không chịu ở dưới kẻ khác, trừ khử Sở Anh Bố, y liền có thể nắm trọn đại quyền, thay đời đổi đại?”
Hiên Viên Hoằng trầm tư chốc lát, chậm rãi lắc đầu: “Sở Anh Bố một tay lập nên Mãnh Hổ Thần Ưng đường, y tâm tư kín kẽ, mưu kế trăm loại, lúc nào cũng giữ lại đường lui, bản thân sao có thể dễ dàng bị người ta giết chết?”
Phương Thất gật đầu, nhíu mày nói: “Ý cửu công là?”
Hiên Viên Hoằng trầm ngâm: “Ý ta nói, Sở Anh Bố hao phí nhiều tâm tư như vậy mới kiến lập nên được cái tổ chức khổng lồ này, y đương nhiên sẽ không thể không đề phong người khác một chút, có một số bí mật y tuyệt đối sẽ không nói cho người khác. Đạm Thai Thiên Khánh cho dù giết y, cũng không nắm được tổ chức này.”
Phương Thất thở dài, nói: “Đối với vấn đề này vãn bối cũng suy nghĩ trăm kiểu cũng không hiểu nối.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Y rõ ràng đã giết Sở Anh Bố, vì sao còn muốn đá thi thể về phía ngươi?”
Phương Thất nhíu mày: “Có phải là vì muốn ngăn cản vãn bối truy kích, để tiện cho bản thân y thừa cơ đào tẩu?”
Hiên Viên Hoằng cười nói: “Có khả năng, giả thiết là Đạm Thai Thiên Khánh đã nắm được bí mật của tổ chức này, y giết Sở Anh Bố là vì để một mình nắm trọn đại quyền, giải thích như vậy đã thông suốt rồi.”
Phương Thất nói: “Nhưng vì sao sau khi vãn bối trở về lại không thấy thi thể của Sở Anh Bố?”
Hiên Viên Hoằng nói: “Đây chính là điều thứ hai lão ăn mày nghĩ không ra, ngươi xác định lúc đó Sở Anh Bố đã chết?”
Phương Thất cười khổ: “Xác định, cho dù Đạm Thai Thiên Khánh không đâm Sở Anh Bố nhát kiếm kia, thì một đao của vãn bối đâm xuyên từ sau lưng ra trước ngực thì bất kể là ai trúng đao đó cũng không chết không xong.”
Hiên Viên Hoằng nói: “Nếu như là vậy thì tựa hồ cũng có thể lý giải thế này: Bởi vì trước ngực Sở Anh Bố còn trúng một kiếm, Đạm Thai Thiên Khánh không muốn để cho người khác nhìn ra nhát kiếm đó là do mình hạ thủ, y đã tính đúng ngươi sẽ đuổi theo, nên thừa lúc ngươi đuổi theo để người khác mang thi thể đi, hoặc là người ngươi đuổi theo kia căn bản không phải là Đạm Thai Thiên Khánh, mà là một người khác.”
Phương Thất hít một hơi khí lạnh, nói: “Cửu công nói là, Đạm Thai Thiên Khánh xông ra khỏi cửa sổ, nhưng căn bản không đi xa, mà chuẩn bị trước một người ở bên ngoài để vãn bối đuổi theo, sau đó bản thân y mới quay trở lại mang Sở Anh Bố và Ly Hồn Đoạt Mệnh châm đi?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu: “Ta chỉ nói là có khả năng này.”
Phương Thất than: “Xem ra vãn bối gặp chuyện còn quá nóng nảy, chưa có đủ bình tĩnh chút nào!”
Hiên Viên Hoằng cười khà khà: “Tiểu huynh đệ không cần hối hận, lão ăn mày khi bằng tuổi của ngươi, còn kém xa mới bình tĩnh tỉ mỉ như ngươi hiện giờ.”
Phương Thất cười khổ, lắc đầu tiên tục.
Hiên Viên Hoằng đột nhiên nói: “Ta còn có một điểm nghĩ không thông, nếu như Đạm Thai Thiên Khanh và Sở Anh Bố liên thủ, ngươi cho rằng mình có mấy thành giành phần thắng?”
Phương Thất cười khổ: “Quả thực là một thành cũng chẳng có, nếu như hai bọn chúng liên thủ, vãn bối muốn an toàn rút lui cũng rất khó khăn.”
Hiên Viên Hoằng nói: “Vậy sao y không đợi sau khi giết ngươi rồi hãy tìm cơ hội hạ thủ với Sở Anh Bố, mà lại đột nhiên ra tay với Sở Anh Bố lúc đó?”
Phương Thất nói: “Điểm này vãn bối cũng không nghĩ ra, có phải là y dự mưu đã lâu, sớm chờ cơ hội này?”
Hiên Viên Hoằng lắc đầu: “Nếu như Sở Anh Bố chết rồi, thì ai có lợi nhất?”
Phương Thất nói: “Hình như Đạm Thai Thiên Khánh có lợi nhất, nhưng có lẽ chúng ta cũng có lợi.”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười: “Nếu như đổi lại ngươi là Đạm Thai Thiên Khánh, ngươi có hạ thủ với Sở Anh Bố vào lúc này không?”
Phương Thất suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu nói: “Không thể, vãn bối nhất định đợi tới khi toàn bộ kẻ địch trước mắt bị tiêu diệt hết rồi mới kiếm cơ hội ra tay.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng thế, vậy thì sao y lại làm như thế? Chẳng lẽ Đạm Thai Thiên Khánh tham cái lợi trước mắt, ngay cả điều này cũng nhìn không ra? Hoặc là y sớm đã có an bài?”
Phương Thất cúi đầu, trầm ngâm không nói.
Hiên Viên Hoằng cười: “Nếu đã nghĩ không ra, thì không cần nghĩ tiếp nữa, xe tới trước núi ắt có đường, trời sắp sáng rồi, đi ngủ đi.”
Phương Thất gật đầu nói: “Lão tiền bối cũng sớm nghỉ ngơi.”
Hiên Viên Hoằng cười hà hà: “Lão ăn mày cả đời này đã quen nằm trên chiếu cỏ một giấc là được rồi.”
Phương Thất quay đầu lại, trên mặt đất quả nhiên có một chiếc chiếu cỏ cuốn ở đó, y không khỏi thở dài: “Lão tiền bối vì chiếu cố Thanh Thanh và Hồ Tử, không rời giây phút nào, vãn bối thật hổ thẹn! Đêm nay cho Phương Thất ngủ ở đây, lão tiền bối tới phòng bên ngủ một giấc cho kỹ nhé.”
Hiên Viên Hoằng khoát tay nói: “Không cần, lão ăn mày sớm đã quen rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Ông ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, chậm rãi nõi: “Ngày mai rất có thể có đại sự sẽ xảy ra…”
Phương Thất cau mày, nhìn Hiên Viên Hoằng một cái, chầm chậm gật đầu rồi đi ra ngoài.
Hiên Viên Hoằng rót một chén rượu, đặt bên môi thật lâu, trầm ngâm không nói, hồi lâu sau ông ta mới nâng chén uống cạn, cất bước ra khỏi phòng, đi tới bên bồn hoa, khẽ vỗ tay một cái, một bóng đen đột nhiên từ bên ngoài tường nhảy vào, mau chóng tới trước mặt Hiên Viên Hoằng. Hiên Viên Hoằng vẫy tay gọi y tới, thì thầm bên tai mấy câu, bóng đen gật đầu rồi mau chóng vượt qua tường bao, biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Hiên Viên Hoằng thở dài, chậm rãi trở về phòng, đóng cửa phòng lại, rồi trải chiếu cỏ lên trên mặt đất mằm xuống.
Đêm đã khuya, bốn bề đen tối mà tĩnh mịch, tất cả vạn vật trên thế gian đều đã chìm trong bóng đêm không bờ.
Ngày mười bốn tháng bảy.
Hợp: đính hôn, liên kết, cầu phúc, cũng tế, cầu tự, trai lễ.
Kỵ: cưới gả, khai trương, dọn nhà, khởi hành, di chuyển.
Xung ngưu.
Dữ tây.
Mặt trời lên tới ba cây sào, ánh mắt trời lại trải khắp mặt đất, rực rỡ mà ấm áp.
Hôm qua trời mây âm u, hôm nay lại vạn dặm trong xanh, ánh mặt trời xua tan khí lạnh ban đêm, trong bồn hoa thu cúc đang nở rộ.
Phương Thất đứng một mình bên bồn hoa, lặng lẽ nhìn về phương đông xa xôi, ánh mặt trời mới mọc chiếu lên trên người y, y tựa hồ không hề nhận ra, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ mệt mỏi sâu sắc.
Y đã lặng lẽ đứng ở đây rất lâu, y đang suy nghĩ điều gì?
Du Mộng Điệp đứng dưới mái hiên, nghiêng đều nhìn y hồi lâu, đột nhiên đi tới, cười duyên dáng: “Thất ca, đang nghĩ gì vậy?”
Phương Thất cười khẽ, đáp: “Không gì cả.”
Du Mộng Điệp cười hì hì: “Có phải là nhớ nhà không?”
Phương Thất cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Muội không nên hỏi điều này.”
Vì sao không nên hỏi điều này? Có phải trong lòng y chính đang nghĩ về ngôi nhà ở thật xa? Nghĩ tới lão mẫu cao tuổi trong nhà, nhớ tới tứ ca tàn phế nắm trên giường? Nhớ tới tứ tẩu mặt đầy nước mắt? Nếu không vì sao y lại nhìn thật lâu về phương đông? Còn câu hỏi của Du Mộng Điệp lại đâm trúng vào chỗ đau trong lòng y?
Vì sao vừa hỏi tới điều này, y lập tức biến sắc ngẩng đầu lên? Có phải bởi vì trong mắt đã không kiềm chế được hàng lệ.
Trái tim của một lãng tử, vĩnh viễn đều chua xót như thế. Nỗi thống khổ của bọn họ, có ai lý giải được.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, hỏi: “Thất ca, mặt còn đau không?”
Phương Thất ngửa đầu lên, cười khổ một tiếng rồi chậm rãi lắc đầu.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói: “Muội thấy hình như còn sưng đó…” Nàng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lên má y, đột nhiên cúi đầu xuống, dẩu môi nói: “Thất ca, thật xin lỗi, đều do muội ra tay quá nặng…
Phương Thất không nói gì nắm lấy tay nàng, cúi đầu nhìn Du Mộng Điệp dưới ánh mặt trời, cánh tay nàng mịn màng trắng bóng, năm ngón tay thon thả mềm như cọng hành mùa xuân, tóc dài đen nhánh, đỉnh đầu vén lên một búi tóc nhỏ, dùng một cây trâm ngọc bích trong suốt xuyên qua, gò má trắng hồng, chầm chậm ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp đang nhìn Phương Thất đầy thâm tình, rồi khẽ cắn môi một cái, gò má đột nhiên đã như ráng chiều.
Phương Thất thở dài, mỉm cười nói: “Bàn tay đẹp như vậy sau này nhất định phải giữ gìn cho tốt mới được, ngàn vạn lần chớ chạm vào cái mặt cứng đờ này của ta, nếu không bị hư rồi thì thật đáng tiếc.”
Du Mộng Điệp phì cười, mím môi thẹn thùng nói: “Ai cho huynh xấu xa như thế, sau này chỉ có phép nắm tay muội, nếu như muội nhìn thấy huynh nắm tay cô gái khác, muội… muội...”
Phương Thất thờ dài một tiếng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngay Tử Yên.
Tử Yên đứng dưới mái hiên, nhìn Phương Thất và Du Mộng Điệp, trong ánh mắt mê man mang theo chút thương cảm và yếu ớt, lúc này trong lòng nàng đang nghĩ gì?
Phương Thất gượng cười, nói với Du Mộng Điệp: “Chớ có quên nhiệm vụ cửu công giao cho muội, mau đi chiếu cố cho Tử Yên cô nương, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, xem xem muội ăn nói với cửu công như thế nào.”
Du Mộng Điệp chun mũi, quay đầu lại nhìn Tử Yên, thè lưỡi ra cười hì hì: “Biết rồi mà, yên tâm đi, cô ấy sẽ không sao đâu.” Khe khẽ siết tay Phương Thất một cái, nàng xoay người cười hì hì đi về phía Tử Yên.
Đột nhiên một tiếng quát lớn như sấm nổ giữa trời quang truyền tới: “Phương Thất! Lãng tử Phương Thất! Mau xéo ra đây cho Triệu gia! Triệu gia hôm nay tới lấy cái mạng nhỏ của ngươi.”
Tử Yên bỗng bị dọa cho phát run, Du Mộng Điệp cũng không ngừng kinh hãi, Phương Thất nhíu mày lại, quay đầu nhìn, ngoài cánh cổng vòm Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh đang sải bước hầm hầm tức giận đi vào, Phương Thất thầm thở dài, sau lưng Triệu Mãnh không xa, một người áo tím thân hình cao lớn, tóc mai hoa râm, sắc mặt nghiêm nghị, đầu mang kim quan cũng đi vào, chính là Bắc Hải Thần Quân Độc Cô Quy Hải.
Lòng Phương Thất đột nhiên trầm xuống.
Lúc Bắc Hải Thần Quân nhìn thấy Phương Thất, trong đôi mắt đột nhiên lộ ra sát khí lạnh lùng sắc bén hơn cả lưỡi đao, mặc dù còn ở xa tận cửa vòm, Phương Thất đã cảm thấy loại sát khí đó đột nhiên bao phủ lấy mình.
Phương Thất hít một hơi khí lạnh, mày nhíu lại, một loại cảm giác không lành đột nhiên dâng lên trong lòng y, đột nhiên y đã hiểu ra một số chuyện.
Y biết cho dù hôm nay Triệu Mãnh không giết được mình thì Bắc Hải Thần Quân cũng nhất định sẽ ra tay! Ông ta tuyệt đối sẽ không đợi tới ngày mười lăm nữa.
Loại sát khí trùng trùng như vậy, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ phát ra.
Phương Thất đột nhiên cười.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh được, nếu đã không tránh được thì cần gì phải tránh?
Triệu Mãnh đã sải bước đi tới, trong tay còn xách một cái hồ lô rượu lớn, nhìn thấy Phương Thất không khỏi cười ha hả, nói: “Giỏi cho tên tiểu tử nhà ngươi, không ngờ thực sự ở đây đợi Triệu gia, coi như ngươi khá! Hôm nay Triệu gia sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, báo thù cho huynh đệ của ta!”
Phương Thất thở dài, mỉm cười nói: “Phương Thất sớm đã ở đây đợi đại giá của Triệu huynh rồi, Triệu huynh đã tới có muốn uống một chén trước không?”
Triệu Mãnh cười lớn: “Hảo tiểu tử, được lắm! Triệu gia có mang rượu, nếu ngươi muốn uống rượu trước lúc chết, thì tự mình đi uống một bữa đi, Triệu gia đợi người ở đây!”
Phương Thất mỉm cười nói: “Triệu huynh không sợ ta thừa cơ bỏ chạy ư?”
Triệu Mãnh nhíu mày, đột nhiên cười nói: “Chạy? Triệu gia nhìn ngươi không giống kẻ bỏ chạy, huống chi cho dù hôm nay ngươi có chạy, Triệu gia có đuổi tới chân trời góc bể cũng sẽ bắt lấy ngươi!”
Phương Thất cười hà hà nói: “Triệu huynh quả nhiên là lòng ngay miệng thẳng, rượu ta không cần uống ngữa, mời Triệu huynh ra tay.”
Y nói rất nhẹ nhàng, cười rất vui vẻ, hình như Triệu Mãnh không phải tới giết mình mà là mời uống rượu vậy, còn y giống như chính đang ân cần mời Triệu Mãnh mau động đũa.
Triệu Mãnh cười ha hả, đột nghiên tiếng cười ngưng bặt, nói: “Giỏi! Đúng là rất thẳng thắn!” Ánh mắt y đột nhiên cũng trở nên hung dữ, lạnh lùng nói: “Đao của ngươi đâu?”
Trong tay Phương Thất không có đao, đao ở trong phòng.
Phương Thất mỉm cười nói: “Triệu huynh một thân Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, đao thương bất nhập, có đao cũng có tác dụng gì?”
Triệu Mãnh cười cười, lớn tiếng nói: “Vậy ngươi dùng gì đối phó với ta?”
Phương Thất mỉm cười, giơ bàn tay lên nhìn chẳng vào Triệu Mãnh: “Chỉ dùng bàn tay này.”
Triệu Mãnh tức thì trợn tròn mắt, nổi giận quát: “Hảo tiểu tử! Ta thấy ngươi đúng là muốn chết rồi! Triệu gia hôm nay sẽ thành toàn cho ngươi!”
Phương Thất cười nhạt nói: “Được.”
Triệu Mãnh hừ lạnh một tiếng, rút nút hồ lô rượu ra, ngửa cổ trút rượu ừng ực mấy ngụm, thân hình thình lình vọt lên, quát lớn: “Xem quyền!” Trên không trung nắm đấm như cái bát mang theo kình phong đánh vào mặt Phương Thất.
Đột nhiên một tiếng quát khẽ vang lên: “Dừng tay!”
Bình luận truyện