Đại Mễ Tiểu Mạch
Chương 24
Buổi sáng Mễ Hi Huy thức dậy cố ý làm món cháo sềnh sệch. Bác sĩ Mạch ngủ đến hoảng hốt, trong hồ đồ uống ngay chút cháo liền ngủ tiếp. Giống như nghe được một vài tạp âm rất lớn, còn cả tiếng trẻ con nhỏ giọng nói chuyện.
Trẻ con… Trẻ con Út cưng Bác sĩ Mạch lại ngủ thật say.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã là buổi chiều. Hiếm khi mặt trời tỉnh giấc, chiếu sáng rạng ngời. Mễ Hi Huy kéo rèm cửa ra, bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có vài đám mây trắng, chậm rãi bay. Bác sĩ Mạch miễn cưỡng ngáp một cái, toàn thân đau nhức. Cửa được thật cẩn thận mở, Út cưng vui vẻ đi vào. Bé con nằm sấp bên người bác sĩ Mạch, dùng ngón tay nhỏ mà chọt chọt, “Mạch Mạch ~ chú nói Mạch Mạch sinh bệnh rồi ~”
Bác sĩ Mạch vươn tay chạm vào gương mặt bầu bĩnh, mang theo hơi nóng kia, “Út cưng tới rồi.”
Út cưng chớp đôi mắt to nhìn bác sĩ Mạch, “Mạch Mạch ~ lần này Mạch Mạch còn đuổi con với chú đi nữa không”
Trong lòng bác sĩ Mạch có hơi đau xót, “Nói lời ngốc gì vậy.”
Út cưng chu cái miệng nhỏ ra rất nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, sau đó nhẹ giọng nói, “Mạch Mạch ~ Mạch Mạch làm chú buồn lắm đó… Con biết mà ~ không thể làm chú buồn nữa ~ bằng không Út cưng sẽ không thích Mạch Mạch đâu ~”
Bác sĩ Mạch đột nhiên nở nụ cười, “Tiểu vô lại, che chở cho chú vậy sao.”
Út cưng kê chiếc cằm nhỏ lên mép giường, bàn tay mũm mĩm nắm lại, hệt như bánh mì nhỏ. Bác sĩ Mạch kéo tay bé lên đặt bên miệng hôn nhẹ, “Út cưng, về sau chúng ta mãi luôn sống cùng nhau được không”
Út cưng nghiêng khuôn mặt nhỏ mà ngẫm nghĩ, mân mê cái miệng nhỏ mà hôn bác sĩ Mạch, “Dạ vâng ~”
Bé con còn nhỏ, thật dại khờ đáng yêu. Bác sĩ Mạch nắm bàn tay bé, ngửi được trên người bé còn có hương sữa. Út cưng lại hôn nhẹ gương mặt Mạch Mạch, “Ôi chao ~ chú nấu cơm ~ chú kêu Út cưng hỏi Mạch Mạch muốn ăn gì đó nha ~”
Bác sĩ Mạch nói, “Chúng ta cùng nhau xuống lầu đi.”
Đổi quần áo, bác sĩ Mạch dẫn Út cưng xuống lầu. Trên mặt đất còn có những thùng giấy các-tông cứng, những đồ dùng gia đình. Phòng sách vốn ở lầu hai chuyển xuống lầu dưới, mua thêm chiếc giường nhỏ. Út cưng chưa thấy qua kiểu gác xép, rất muốn cũng ngủ ở lầu hai. Giường nhỏ dùng nước khử trùng lau qua, còn ẩn hương vị ấy. Tấm nệm bị lật lại, hong cho khô. Tấm chăn nhỏ của Út cưng phơi nơi ban công, hoa văn thật to, màu sắc rực rỡ huênh huênh hoang hoang lay động. Mễ Hi Huy đeo tạp dề cầm xẻng đi ra, “Dậy rồi à.”
Phòng bếp lại trở nên náo nhiệt. Người đó đã trở lại, hơi nước, hương dầu, hương thức ăn, con người kia bận rộn nơi bếp nhỏ. Tựa như tịch mịch tiêu điều mấy ngày trước đều là một hồi giấc mộng, kỳ thật người này chưa hề rời đi.
Thật lâu sau này, bác sĩ Mạch hỏi Mễ Hi Huy, nếu như tôi không tìm cậu trở về, cậu sẽ thế nào
Mễ Hi Huy rất nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày: Tôi không biết.
Mễ Hi Huy thật sự không biết. Bác sĩ Mạch kéo đầu cậu vào lòng, vuốt ve. Ở chung lâu, cũng biết người này kỳ thật trời sinh bạc tình. Tất cả tình yêu đều dành hết cho bác sĩ Mạch, không còn cho ai khác được nữa.
Ngày mai là cuối tuần, thế nên hôm nay Mễ Hi Huy có thể làm vài món ăn phức tạp. Út cưng muốn ăn cá mèo, Mễ Hi Huy chiên không ít. Bác sĩ Mạch rất ngạc nhiên đứng bên cạnh nhìn Mễ Hi Huy chiên cá, dầu trong chảo liên tục rung động. Mễ Hi Huy duỗi tay ngăn bác sĩ Mạch lại, “Dầu văng đó, hãy cẩn thận.”
Út cưng không thể vào phòng bếp, ngồi trong phòng ăn nhẹ nhàng kêu lên, “Mạch Mạch ~ Mạch Mạch ra đây được không ~”
Bác sĩ Mạch ra ngoài, một ngón tay Út cưng chỉ ngoài cửa sổ, “Ngọt quá kìa!”
Giữa trưa là một ngày nắng, vậy mà vào sẩm tối lại xuất hiện những áng mây hồng. Tầng ánh sáng của ráng chiều ấy chậm rãi trải ra nơi chân trời. Nhóc con kia nhìn màu không biết liên tưởng đến gì, chỉ cảm thấy rất ngọt.
Bác sĩ Mạch ngồi bên Út cưng, ôm lấy bé, “Thế đây giống cái gì”
Út cưng nâng gương mặt phúng phính lên, cẩn thận nhìn, “Giống sủi cảo!”
“Còn áng mây kia”
“Chuối tiêu!”
“Còn đó”
“Quýt!”
… Sao lại toàn đồ ăn thế kia.
“Út cưng đói bụng.” Mễ Hi Huy nơi nhà bếp truyền đến một câu.
Bác sĩ Mạch véo gương mặt bầu bĩnh của Út cưng. Hoàng hôn là một quãng thời gian kỳ diệu – con người trở nên dễ dàng xúc động. Bị màu vàng thuần chất nhẹ nhàng nhuộm đẫm, thần kinh con người rất dễ dàng xúc động. Người nơi gian bếp đang chiên cá, thanh âm xèo xèo vang lên, trong phòng ăn đều là hương thơm tuyệt vời này. Trong lòng ngực ôm một bé con đáng yêu, cơ thể bầu bĩnh nóng hổi ôm đến là thoải mái. An nhàn ngồi trong phòng ăn, thưởng thức mây bay ngoài cửa sổ chờ cơm chiều.
“Mạch Mạch ~”
“Ừ”
“Vui quá đi mà ~ chúng ta lại cùng một chỗ ~”
“Phải nha.”
Mễ Hi Huy bưng cá đi ra, nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau cùng chơi đùa.
“Đừng đùa giỡn nhiều quá. Ăn cơm như vậy sẽ hại dạ dày.”
Bác sĩ Mạch làm mặt quỷ với cậu.
Đang muốn nói gì, di động của bác sĩ Mạch vang lên. Mễ Hi Huy lấy điện thoại ra đưa bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch một tay ôm Út cưng, một tay cầm di động, “Alo Thanh Hòa hả. Ừ. Ừ. Tốt đấy. Thế tôi dẫn theo hai người nữa. Ừ, một lớn một bé, ừ. Vậy đi.”
Út cưng đong đưa chân, nhìn bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch đưa điện thoại cho Mễ Hi Huy, “Thanh Hòa gọi điện thoại tới, ngày mai chủ nhật, mời chúng ta đến nhà hội họp, xem như là mở tiệc tết nguyên đán.”
Mễ Hi Huy gật đầu, “Vậy cũng tốt.”
Bác sĩ Mạch chơi đùa với bàn tay múp míp của Út cưng, “Bé cưng này, ngày mai chúng ta đi ăn chùa. Sáng mai ăn ít thôi.”
Út cưng tò mò, “Ăn chùa là ý gì nha”
Bác sĩ Mạch cười hì hì, “Ý là kẻ nghèo khổ vùng lên chiến thắng người nhân sĩ.”
Mễ Hi Huy đi vào phòng bếp.
“Chúng ta ăn cơm.” Cậu nói.
Buổi tối Út cưng đi ngủ trước. Nhóc con kia khiến bác sĩ Mạch cảm thấy gần đây trong nhà liền toàn là đồ của nhóc ấy – chiếc bàn nhỏ, chậu rửa chân, thau nhỏ chuyên để giặt quần con, rồi một đống quần con theo mùa, còn có một đống sách vở. Trước mắt trong phòng Út cưng chỉ có chiếc giường nhỏ, không ít đồ còn để trong rương. Mễ Hi Huy lấy một chậu nước ấm cho Út cưng rửa chân, nhẹ nhàng xoa xoa đôi chân bầu bĩnh của bé. Rửa chân xong Mễ Hi Huy thay đồ cho bé, nằm trên giường mát xa tay chân bé. Trẻ con trước khi ngủ được mát xa sẽ giúp ngủ ngon hơn, và giúp phát triển chiều cao nữa. So với những đứa trẻ cùng tuổi Út có hơi thấp, chẳng qua cứ nhìn chiều cao của ba và chú bé, cũng không phải lo về sau bé không lớn không cao. Trẻ nhỏ ngủ thì rất ngây thơ hồn nhiên, cứ luôn bập bẹ môi, chép chép miệng.
Mễ Hi Huy yêu thương cháu đến vô cùng, bản thân cậu cũng không cảm thấy có gì không ổn.
“Chiều nó quá đó.” Bác sĩ Mạch nhẹ giọng.
“Con cháu nhà mình mà.” Mễ Hi Huy dịu dàng bảo.
Buổi tối nằm trên giường, bác sĩ Mạch cười mà rằng, “Còn phải thêm một chiếc bàn nhỏ và một tủ sách nhỏ.”
Mễ Hi Huy ôm Mạch Mạch, “Ừ.”
Bác sĩ Mạch khẽ cựa quậy, đổi tư thế, “Nếu đã quyết sống chung, vậy phải thỏa thuận vấn đề tài chính.”
Mễ Hi Huy đáp, “Ừ.”
“Như vậy đi, tôi là muốn nói, tôi quản chi tiêu. Có ý kiến gì không”
Khóe môi Mễ Hi Huy tựa hồ cong lên, “Không.”
“Tiền lương mỗi tháng phải nộp cho tôi. Muốn dùng tiền phải nói với tôi.”
“Ừ.”
“Đương nhiên tôi cũng không cắt xén tiền của cậu… Chẳng qua là phải ghi sổ với những khoản thu vào.”
“Ừ.”
Bác sĩ Mạch co lại, nửa ngày không hé răng.
“Này… Cậu…”
“Sao nào.”
“…Không…”
Lại trở về yên tĩnh. Bác sĩ Mạch nhìn Mễ Hi Huy. Vẫn là biểu tình như tấm ván gỗ, dưới bóng đêm chỉ nhìn thấy những nét hình khái quát.
“Cậu… không thể có chút biểu tình sao”
“…”
Bác sĩ Mạch thở dài. Ban ngày ngủ nhiều, tối không buồn ngủ. Bèn chơi với ngón tay Mễ Hi Huy. Tay Mễ Hi Huy thật sự rất đẹp, ngón tay mảnh khảnh dài. Nhưng sờ thấy một tầng vết chai mỏng.
“Phương pháp giáo dục của cậu có vấn đề. Không phải chuyên gia đã nói sao, cần bồi dưỡng cho trẻ nhỏ thói quen sống độc lập.”
“Đã nghe qua.”
“Cẩn thận chiều hư Út cưng.”
Mễ Hi Huy lẳng lặng nằm, nhìn bác sĩ Mạch chơi đùa với ngón tay mình. Trò chuyện vào ban đêm luôn cảm thấy thanh âm như bị một chiếc túi bao bọc lại, không thông suốt, mắt nhập nhèm. “Tôi trước đây chính là như vậy.”
Bác sĩ Mạch nghi hoặc nhìn Mễ Hi Huy. Mễ Hi Huy nhẹ giọng nói, “Trước đây, mọi thứ tốt trong nhà đều thuộc về tôi.”
Bác sĩ Mạch bật cười, “Ừ biết rồi.”
Mễ Hi Huy dẫn theo ý cười, “Chuyên gia giáo dục… Cũng không nghe cha mẹ của danh nhân nào là chuyên gia giáo dục.”
Ngày hôm sau Út cưng dậy rất sớm. Lạch bạch chạy xuống lầu, đánh răng rửa mặt. Trong phòng ngủ bé cũng có buồng vệ sinh, lúc trước bị bác sĩ Mạch sửa lại, chỉ có một chiếc bồn tắm lớn lớn vô cùng và một chậu rửa, không có bồn rửa tay. Mễ Hi Huy đang làm điểm tâm, Út cưng cười hì hì nói, “Chú ơi ~ chúng ta đi nhà người khác chơi sao”
Mễ Hi Huy yêu thương nhìn bé, “Giữa trưa sẽ đi. Bài tập viết xong chưa”
Út cưng hân hoan, “Thứ sáu tan học con đã viết xong rồi. Như vậy thứ bảy chủ nhật mới có thể chơi thỏa thích~”
Bác sĩ Mạch rời giường, ngủ đến cả người lù bù lù xù, tùy tiện khoác áo lên, “Buổi sáng ăn ít thôi. Nhà của Thanh Hoa nhãi ranh ấy toàn thứ tốt, giữ bụng để ăn cơm trưa nhà họ.”
Út cưng gật đầu. Bác sĩ Mạch lảo đà lảo đảo đi rửa mặt, Út cưng đeo chiếc yếm nhỏ ngồi bên bàn ăn, ngoan ngoãn chờ điểm tâm.
~*~
La Tĩnh Hòa ở tại nhà bếp nấu cơm. Kỳ Vân đau lòng vì vết thương anh vừa mới khỏi, ở một bên giành việc rửa đồ ăn. Vội vàng từ sáng sớm, chỉ còn chờ bác sĩ Mạch đến. Kỳ Vân nén giận nói, “Phải mời khách thì đi khách sạn là được, việc gì phải tự mình làm”
La Tĩnh Hòa cười lắc đầu, “Không giống nhau.”
Kỳ Vân rửa cải trắng, cười bảo, “Bác sĩ Mạch nói phải dẫn theo hai người nữa, chẳng biết có phải quỷ trăm mắt ngày đó không”
La Tĩnh Hòa sửng sốt, “Quỷ gì”
Kỳ Vân chỉ cười.
Bác sĩ Mạch từ trên xe bước xuống, bế Út cưng theo, “Chúng ta đến rồi.”
Út cưng rất ngạc nhiên nhìn, “Con còn tưởng rằng chỉ có trong truyền hình mới có loại nhà này mà ~”
Mễ Hi Huy đỗ xe xong, yên lặng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của bác sĩ Mạch vô cùng cao hứng ôm Út cưng đùa nghịch với điện thoại vô tuyến. Đây cùng là lần đầu tiên Út cưng nhìn thấy, rất tò mò lấy tay sờ tới sờ lui. Kỳ Vân trong phòng nhìn màn hình liền thấy một ngón tay nhỏ bé mập mạp, “Bác sĩ Mạch” Út cưng buông khung bộ đàm ra, vẫy vẫy tay về phía Kỳ Vân, “Chào anh ~”
Bác sĩ Mạch ôm Út cưng như thánh mẫu đang ôm đứa trẻ, “Thế nào, con tôi đáng yêu chứ”
La Tĩnh Hòa đứng phía sau cười nói, “Kêu họ vào đi.”
Trẻ con… Trẻ con Út cưng Bác sĩ Mạch lại ngủ thật say.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã là buổi chiều. Hiếm khi mặt trời tỉnh giấc, chiếu sáng rạng ngời. Mễ Hi Huy kéo rèm cửa ra, bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có vài đám mây trắng, chậm rãi bay. Bác sĩ Mạch miễn cưỡng ngáp một cái, toàn thân đau nhức. Cửa được thật cẩn thận mở, Út cưng vui vẻ đi vào. Bé con nằm sấp bên người bác sĩ Mạch, dùng ngón tay nhỏ mà chọt chọt, “Mạch Mạch ~ chú nói Mạch Mạch sinh bệnh rồi ~”
Bác sĩ Mạch vươn tay chạm vào gương mặt bầu bĩnh, mang theo hơi nóng kia, “Út cưng tới rồi.”
Út cưng chớp đôi mắt to nhìn bác sĩ Mạch, “Mạch Mạch ~ lần này Mạch Mạch còn đuổi con với chú đi nữa không”
Trong lòng bác sĩ Mạch có hơi đau xót, “Nói lời ngốc gì vậy.”
Út cưng chu cái miệng nhỏ ra rất nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, sau đó nhẹ giọng nói, “Mạch Mạch ~ Mạch Mạch làm chú buồn lắm đó… Con biết mà ~ không thể làm chú buồn nữa ~ bằng không Út cưng sẽ không thích Mạch Mạch đâu ~”
Bác sĩ Mạch đột nhiên nở nụ cười, “Tiểu vô lại, che chở cho chú vậy sao.”
Út cưng kê chiếc cằm nhỏ lên mép giường, bàn tay mũm mĩm nắm lại, hệt như bánh mì nhỏ. Bác sĩ Mạch kéo tay bé lên đặt bên miệng hôn nhẹ, “Út cưng, về sau chúng ta mãi luôn sống cùng nhau được không”
Út cưng nghiêng khuôn mặt nhỏ mà ngẫm nghĩ, mân mê cái miệng nhỏ mà hôn bác sĩ Mạch, “Dạ vâng ~”
Bé con còn nhỏ, thật dại khờ đáng yêu. Bác sĩ Mạch nắm bàn tay bé, ngửi được trên người bé còn có hương sữa. Út cưng lại hôn nhẹ gương mặt Mạch Mạch, “Ôi chao ~ chú nấu cơm ~ chú kêu Út cưng hỏi Mạch Mạch muốn ăn gì đó nha ~”
Bác sĩ Mạch nói, “Chúng ta cùng nhau xuống lầu đi.”
Đổi quần áo, bác sĩ Mạch dẫn Út cưng xuống lầu. Trên mặt đất còn có những thùng giấy các-tông cứng, những đồ dùng gia đình. Phòng sách vốn ở lầu hai chuyển xuống lầu dưới, mua thêm chiếc giường nhỏ. Út cưng chưa thấy qua kiểu gác xép, rất muốn cũng ngủ ở lầu hai. Giường nhỏ dùng nước khử trùng lau qua, còn ẩn hương vị ấy. Tấm nệm bị lật lại, hong cho khô. Tấm chăn nhỏ của Út cưng phơi nơi ban công, hoa văn thật to, màu sắc rực rỡ huênh huênh hoang hoang lay động. Mễ Hi Huy đeo tạp dề cầm xẻng đi ra, “Dậy rồi à.”
Phòng bếp lại trở nên náo nhiệt. Người đó đã trở lại, hơi nước, hương dầu, hương thức ăn, con người kia bận rộn nơi bếp nhỏ. Tựa như tịch mịch tiêu điều mấy ngày trước đều là một hồi giấc mộng, kỳ thật người này chưa hề rời đi.
Thật lâu sau này, bác sĩ Mạch hỏi Mễ Hi Huy, nếu như tôi không tìm cậu trở về, cậu sẽ thế nào
Mễ Hi Huy rất nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày: Tôi không biết.
Mễ Hi Huy thật sự không biết. Bác sĩ Mạch kéo đầu cậu vào lòng, vuốt ve. Ở chung lâu, cũng biết người này kỳ thật trời sinh bạc tình. Tất cả tình yêu đều dành hết cho bác sĩ Mạch, không còn cho ai khác được nữa.
Ngày mai là cuối tuần, thế nên hôm nay Mễ Hi Huy có thể làm vài món ăn phức tạp. Út cưng muốn ăn cá mèo, Mễ Hi Huy chiên không ít. Bác sĩ Mạch rất ngạc nhiên đứng bên cạnh nhìn Mễ Hi Huy chiên cá, dầu trong chảo liên tục rung động. Mễ Hi Huy duỗi tay ngăn bác sĩ Mạch lại, “Dầu văng đó, hãy cẩn thận.”
Út cưng không thể vào phòng bếp, ngồi trong phòng ăn nhẹ nhàng kêu lên, “Mạch Mạch ~ Mạch Mạch ra đây được không ~”
Bác sĩ Mạch ra ngoài, một ngón tay Út cưng chỉ ngoài cửa sổ, “Ngọt quá kìa!”
Giữa trưa là một ngày nắng, vậy mà vào sẩm tối lại xuất hiện những áng mây hồng. Tầng ánh sáng của ráng chiều ấy chậm rãi trải ra nơi chân trời. Nhóc con kia nhìn màu không biết liên tưởng đến gì, chỉ cảm thấy rất ngọt.
Bác sĩ Mạch ngồi bên Út cưng, ôm lấy bé, “Thế đây giống cái gì”
Út cưng nâng gương mặt phúng phính lên, cẩn thận nhìn, “Giống sủi cảo!”
“Còn áng mây kia”
“Chuối tiêu!”
“Còn đó”
“Quýt!”
… Sao lại toàn đồ ăn thế kia.
“Út cưng đói bụng.” Mễ Hi Huy nơi nhà bếp truyền đến một câu.
Bác sĩ Mạch véo gương mặt bầu bĩnh của Út cưng. Hoàng hôn là một quãng thời gian kỳ diệu – con người trở nên dễ dàng xúc động. Bị màu vàng thuần chất nhẹ nhàng nhuộm đẫm, thần kinh con người rất dễ dàng xúc động. Người nơi gian bếp đang chiên cá, thanh âm xèo xèo vang lên, trong phòng ăn đều là hương thơm tuyệt vời này. Trong lòng ngực ôm một bé con đáng yêu, cơ thể bầu bĩnh nóng hổi ôm đến là thoải mái. An nhàn ngồi trong phòng ăn, thưởng thức mây bay ngoài cửa sổ chờ cơm chiều.
“Mạch Mạch ~”
“Ừ”
“Vui quá đi mà ~ chúng ta lại cùng một chỗ ~”
“Phải nha.”
Mễ Hi Huy bưng cá đi ra, nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau cùng chơi đùa.
“Đừng đùa giỡn nhiều quá. Ăn cơm như vậy sẽ hại dạ dày.”
Bác sĩ Mạch làm mặt quỷ với cậu.
Đang muốn nói gì, di động của bác sĩ Mạch vang lên. Mễ Hi Huy lấy điện thoại ra đưa bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch một tay ôm Út cưng, một tay cầm di động, “Alo Thanh Hòa hả. Ừ. Ừ. Tốt đấy. Thế tôi dẫn theo hai người nữa. Ừ, một lớn một bé, ừ. Vậy đi.”
Út cưng đong đưa chân, nhìn bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch đưa điện thoại cho Mễ Hi Huy, “Thanh Hòa gọi điện thoại tới, ngày mai chủ nhật, mời chúng ta đến nhà hội họp, xem như là mở tiệc tết nguyên đán.”
Mễ Hi Huy gật đầu, “Vậy cũng tốt.”
Bác sĩ Mạch chơi đùa với bàn tay múp míp của Út cưng, “Bé cưng này, ngày mai chúng ta đi ăn chùa. Sáng mai ăn ít thôi.”
Út cưng tò mò, “Ăn chùa là ý gì nha”
Bác sĩ Mạch cười hì hì, “Ý là kẻ nghèo khổ vùng lên chiến thắng người nhân sĩ.”
Mễ Hi Huy đi vào phòng bếp.
“Chúng ta ăn cơm.” Cậu nói.
Buổi tối Út cưng đi ngủ trước. Nhóc con kia khiến bác sĩ Mạch cảm thấy gần đây trong nhà liền toàn là đồ của nhóc ấy – chiếc bàn nhỏ, chậu rửa chân, thau nhỏ chuyên để giặt quần con, rồi một đống quần con theo mùa, còn có một đống sách vở. Trước mắt trong phòng Út cưng chỉ có chiếc giường nhỏ, không ít đồ còn để trong rương. Mễ Hi Huy lấy một chậu nước ấm cho Út cưng rửa chân, nhẹ nhàng xoa xoa đôi chân bầu bĩnh của bé. Rửa chân xong Mễ Hi Huy thay đồ cho bé, nằm trên giường mát xa tay chân bé. Trẻ con trước khi ngủ được mát xa sẽ giúp ngủ ngon hơn, và giúp phát triển chiều cao nữa. So với những đứa trẻ cùng tuổi Út có hơi thấp, chẳng qua cứ nhìn chiều cao của ba và chú bé, cũng không phải lo về sau bé không lớn không cao. Trẻ nhỏ ngủ thì rất ngây thơ hồn nhiên, cứ luôn bập bẹ môi, chép chép miệng.
Mễ Hi Huy yêu thương cháu đến vô cùng, bản thân cậu cũng không cảm thấy có gì không ổn.
“Chiều nó quá đó.” Bác sĩ Mạch nhẹ giọng.
“Con cháu nhà mình mà.” Mễ Hi Huy dịu dàng bảo.
Buổi tối nằm trên giường, bác sĩ Mạch cười mà rằng, “Còn phải thêm một chiếc bàn nhỏ và một tủ sách nhỏ.”
Mễ Hi Huy ôm Mạch Mạch, “Ừ.”
Bác sĩ Mạch khẽ cựa quậy, đổi tư thế, “Nếu đã quyết sống chung, vậy phải thỏa thuận vấn đề tài chính.”
Mễ Hi Huy đáp, “Ừ.”
“Như vậy đi, tôi là muốn nói, tôi quản chi tiêu. Có ý kiến gì không”
Khóe môi Mễ Hi Huy tựa hồ cong lên, “Không.”
“Tiền lương mỗi tháng phải nộp cho tôi. Muốn dùng tiền phải nói với tôi.”
“Ừ.”
“Đương nhiên tôi cũng không cắt xén tiền của cậu… Chẳng qua là phải ghi sổ với những khoản thu vào.”
“Ừ.”
Bác sĩ Mạch co lại, nửa ngày không hé răng.
“Này… Cậu…”
“Sao nào.”
“…Không…”
Lại trở về yên tĩnh. Bác sĩ Mạch nhìn Mễ Hi Huy. Vẫn là biểu tình như tấm ván gỗ, dưới bóng đêm chỉ nhìn thấy những nét hình khái quát.
“Cậu… không thể có chút biểu tình sao”
“…”
Bác sĩ Mạch thở dài. Ban ngày ngủ nhiều, tối không buồn ngủ. Bèn chơi với ngón tay Mễ Hi Huy. Tay Mễ Hi Huy thật sự rất đẹp, ngón tay mảnh khảnh dài. Nhưng sờ thấy một tầng vết chai mỏng.
“Phương pháp giáo dục của cậu có vấn đề. Không phải chuyên gia đã nói sao, cần bồi dưỡng cho trẻ nhỏ thói quen sống độc lập.”
“Đã nghe qua.”
“Cẩn thận chiều hư Út cưng.”
Mễ Hi Huy lẳng lặng nằm, nhìn bác sĩ Mạch chơi đùa với ngón tay mình. Trò chuyện vào ban đêm luôn cảm thấy thanh âm như bị một chiếc túi bao bọc lại, không thông suốt, mắt nhập nhèm. “Tôi trước đây chính là như vậy.”
Bác sĩ Mạch nghi hoặc nhìn Mễ Hi Huy. Mễ Hi Huy nhẹ giọng nói, “Trước đây, mọi thứ tốt trong nhà đều thuộc về tôi.”
Bác sĩ Mạch bật cười, “Ừ biết rồi.”
Mễ Hi Huy dẫn theo ý cười, “Chuyên gia giáo dục… Cũng không nghe cha mẹ của danh nhân nào là chuyên gia giáo dục.”
Ngày hôm sau Út cưng dậy rất sớm. Lạch bạch chạy xuống lầu, đánh răng rửa mặt. Trong phòng ngủ bé cũng có buồng vệ sinh, lúc trước bị bác sĩ Mạch sửa lại, chỉ có một chiếc bồn tắm lớn lớn vô cùng và một chậu rửa, không có bồn rửa tay. Mễ Hi Huy đang làm điểm tâm, Út cưng cười hì hì nói, “Chú ơi ~ chúng ta đi nhà người khác chơi sao”
Mễ Hi Huy yêu thương nhìn bé, “Giữa trưa sẽ đi. Bài tập viết xong chưa”
Út cưng hân hoan, “Thứ sáu tan học con đã viết xong rồi. Như vậy thứ bảy chủ nhật mới có thể chơi thỏa thích~”
Bác sĩ Mạch rời giường, ngủ đến cả người lù bù lù xù, tùy tiện khoác áo lên, “Buổi sáng ăn ít thôi. Nhà của Thanh Hoa nhãi ranh ấy toàn thứ tốt, giữ bụng để ăn cơm trưa nhà họ.”
Út cưng gật đầu. Bác sĩ Mạch lảo đà lảo đảo đi rửa mặt, Út cưng đeo chiếc yếm nhỏ ngồi bên bàn ăn, ngoan ngoãn chờ điểm tâm.
~*~
La Tĩnh Hòa ở tại nhà bếp nấu cơm. Kỳ Vân đau lòng vì vết thương anh vừa mới khỏi, ở một bên giành việc rửa đồ ăn. Vội vàng từ sáng sớm, chỉ còn chờ bác sĩ Mạch đến. Kỳ Vân nén giận nói, “Phải mời khách thì đi khách sạn là được, việc gì phải tự mình làm”
La Tĩnh Hòa cười lắc đầu, “Không giống nhau.”
Kỳ Vân rửa cải trắng, cười bảo, “Bác sĩ Mạch nói phải dẫn theo hai người nữa, chẳng biết có phải quỷ trăm mắt ngày đó không”
La Tĩnh Hòa sửng sốt, “Quỷ gì”
Kỳ Vân chỉ cười.
Bác sĩ Mạch từ trên xe bước xuống, bế Út cưng theo, “Chúng ta đến rồi.”
Út cưng rất ngạc nhiên nhìn, “Con còn tưởng rằng chỉ có trong truyền hình mới có loại nhà này mà ~”
Mễ Hi Huy đỗ xe xong, yên lặng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của bác sĩ Mạch vô cùng cao hứng ôm Út cưng đùa nghịch với điện thoại vô tuyến. Đây cùng là lần đầu tiên Út cưng nhìn thấy, rất tò mò lấy tay sờ tới sờ lui. Kỳ Vân trong phòng nhìn màn hình liền thấy một ngón tay nhỏ bé mập mạp, “Bác sĩ Mạch” Út cưng buông khung bộ đàm ra, vẫy vẫy tay về phía Kỳ Vân, “Chào anh ~”
Bác sĩ Mạch ôm Út cưng như thánh mẫu đang ôm đứa trẻ, “Thế nào, con tôi đáng yêu chứ”
La Tĩnh Hòa đứng phía sau cười nói, “Kêu họ vào đi.”
Bình luận truyện