Đại Mộng Chủ

Chương 196: Pháp khí cực phẩm



Dịch: Lạc Đinh Đang

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Con lùn kia là Bích Lục Cáp Mô Tinh to cỡ con nghé, đỉnh đầu và làn da trên lưng bao phủ một tầng biểu bì màu trắng như khôi giáp, hai con mắt lồi ra xoay tít nhìn quanh, bên trong tràn đầy quang mang hung lệ.

Bên cạnh Cáp Mô Tinh là một con Hoàng Sắc Dương Đầu Quái nửa người nửa thú cao hơn một trượng.

Con quái nhân này đứng thẳng, cơ bắp nửa người trên căng phồng, hai chân vừa nhỏ vừa dài, đỉnh đầu mọc ra một đôi sừng dê màu xanh biếc, trong tay cầm một chiếc xoa trụ hai đầu là bạch cốt trắng như tuyết chống xuống đất.

Dương Đầu Quái giận dữ trừng mắt nhìn con Bích Lục Cáp Mô Tinh, hiển nhiên kẻ vừa nói chuyện chính là nó.

Ngoài hai con trước mặt thì đám Yêu thú kia dạng nào cũng có, hổ báo sói gấu đều đủ, đương nhiên yêu khí chúng tỏa ra không bằng hai yêu nhưng đều hổ mãnh sinh tinh, không một tên nào yếu.

"Ha ha, giết vài người thì sao? Đám nhân tộc này đều xảo quyệt như nhau, nếu không cho chúng đòn phủ đầu, sao chúng ngoan ngoãn nghe lời được. Ta bảo này, trực tiếp tiến vào thôn bắt tên kia là được, sao phải phiền như thế." Cáp Mô Tinh không để ý, trong mắt thoáng qua tia hung quang.

"Chuyện ở đây đại vương đã giao cho ta đến xử trí, nếu ngươi còn làm xằng bậy thì đừng trách ta báo cho ngài ấy. Thủ đoạn của đại vương ngươi cũng biết đấy!" Dương Đầu Quái trầm giọng quát.

Cáp Mô Tinh nghe tới đó, sắc mặt cứng đờ, thân thể nằm sấp xuống, ngực đập thình thịch, không nói tiếp.

"Bảo chủ sự thôn các ngươi ra nói chuyện!" Dương Đầu Quái nhìn thấy bộ dạng này của Cáp Mô Tinh, nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lia về phía một đám thanh tráng đứng trong thôn, lớn tiếng nói.

Thanh Ngưu bị Dương Đầu Quái nhìn chằm chằm, lòng tràn khí lạnh, có phần bối rối nhìn lại trong thôn.

Bên ngoài gây ra động tĩnh lớn như vậy, hầu hết thôn dân đã nghe được, không ít người đã tụ tập tới đầu thôn để xem đám yêu vật đáng sợ bên ngoài, trên mặt đều lộ vẻ hoảng sợ không dám tới gần, ngay cả việc cứu giúp những thanh tráng bị thương cũng không dám.

"Không ngờ Trường Thọ Thôn nho nhỏ của chúng ta lại dẫn hai vị yêu vương tới tề tụ, không biết chuyến này nhị vị có gì muốn làm?" Vào lúc này, một âm thanh già nua truyền đến, chính là Mã bà bà từ trong đám người phía xa đi ra.

Bên cạnh bà còn một người nữa cũng đi tới, chính là Anh Lạc.

Lúc này trên mặt Anh Lạc mơ hồ lộ ra một tầng huỳnh quang, khí tức quanh thân mạnh hơn gấp bội so với trước kia, rõ ràng đã đạt đến Tích Cốc kỳ.

Nhìn thấy thảm trạng đầu thôn, thân thể Mã bà bà cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp gần như muốn phun ra lửa.

"Đây là do các ngươi làm à?" Anh Lạc nhìn Dương Đầu Quái và Cáp Mô Tinh, người nhảy một cái đã rơi xuống bãi đất đầu thôn. Tay y chợt lóe lam quang, xuất hiện một bảo kiếm toàn thân ánh xanh dài khoảng hai thước.

Một luồng khí rét lạnh thấu xương phát ra từ bảo kiếm, phạm vi vài trượng chung quanh đều bị hàn khí bao phủ, lạnh lẽo khiến răng người ta phát run, mặt đất cũng hiện lên một tầng sương trắng.

Ngoài thôn Dương Đầu Quái và Cáp Mô Tinh cũng cảm thấy một tia hàn khí thấu xương, đều nhẹ ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn phía bảo kiếm lam sắc đều hiện lên vài phần ngưng trọng.

"Ha ha, hẳn thanh kiếm này là Pháp khí cực phẩm hả? Tiểu nha đầu ngươi tu vi quá thấp, vốn không phát huy được uy lực của nó, không bằng đưa cho Lục Cáp ta đi." Cáp Mô Tinh Lục Cáp cười lạnh một tiếng, nói.

"Phát huy được uy lực của kiếm hay không đâu phải nói miệng là được, con cóc ngươi có thể tới thử xem?" Anh Lạc lành lạnh nói, bảo kiếm trong tay hiện lên một tầng lam quang như sương mù, tức thì hàn khí xung quanh tăng lên gấp bội.

"Vị bà bà này và cô nương này không cần tức giận, hôm nay chúng ta xuống núi không định gây hại với thôn, chỉ muốn tìm một người mà thôi." Dương Đầu Quái tiến lên trước một bước, vẻ mặt ôn hoà nói.

"Các hạ muốn tìm người nào?" Mã bà bà từ tốn hỏi, cũng đưa mắt ra hiệu với Anh Lạc để nàng tạm thời đừng động thủ.

"Một thanh niên chừng hai mươi tuổi, diện mục thanh tú, ngũ quan đoan chính, tu vi mạnh hơn vị cô nương này không ít. Là người trong thôn phải không?" Dương Đầu Quái chậm rãi nói.

"Thẩm đại ca! Ngươi tìm hắn làm gì?" Anh Lạc run người, trầm giọng hỏi.

"Tên này to gan lớn mật, tự tiện xông vào lãnh địa Tà Nguyệt Tam Tinh Động của đại vương chúng ta, đánh cắp bảo vật, ngươi nói xem vì sao chúng ta lại tìm hắn!" Trên mặt Dương Đầu Quái thu lại nụ cười, lạnh giọng nói.

"Tà Nguyệt Tam Tinh Động?" Anh Lạc cau mày, chưa từng nghe qua cái tên này.

Sắc mặt Mã bà bà bên cạnh cũng thay đổi theo, dường như nghĩ tới điều gì.

"Vốn người trong thôn các ngươi phạm phải tội lớn như thế, lẽ ra phải tàn sát hết người thôn ngươi để nguôi lửa giận của đại vương. Nhưng đại vương chúng ta có lòng từ bi, quyết định không truy cứu đám người vô tội, chỉ cần các ngươi giao tên kia ra, chúng ta sẽ đi ngay." Dương Đầu Quái tiếp tục nói.

Thôn dân phía xa nghe vậy, xao động một trận.

Sắc mặt Anh Lạc khẽ biến, rất nhanh bình tĩnh lại.

"Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời nhảm nhí của ngươi?" Nàng cười lạnh lên tiếng, nắm chặt Thanh Phong Kiếm trong tay.

"Ha ha. Tiểu cô nương, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng bằng một món Pháp khí cực phẩm có thể ngăn cản chúng ta? Nói thật cho ngươi biết, nếumuốn diệt sạch thôn các ngươi cũng không cần hai chúng ta động thủ, tùy tiện ba đến năm tên thủ hạ là đủ rồi. Do đại vương niệm tình sâu xa với thôn các ngươi trước kia mới cho cơ hội này, đừng có nói mà không nghĩ, nếu không hôm nay sẽ san bằng Trường Thọ Thôn ngươi, chó gà không tha!" Mắt Lục Cáp bắn ra hàn quang, nói.

Lời vừa dứt, nhất thời một luồng uy áp mạnh hơn Anh Lạc phát ra, khiến Anh Lạc cách nó chỉ có mười trượng lập tức bị buộc lui về sau vài bước, đỉnh trán thấm ra một tầng mồ hôi dày.

Rồi nàng lập tức đưa ngực đón lấy, nắm chặt bảo kiếm lam sắc trong tay, đỡ uy áp tiến lên vài bước.

Nhưng cơ thể đám người canh giữ ở cửa Thanh Ngưu Thôn đã trầm xuống, dường như tứ chi chịu lực ép của nghìn cân, động một cái cũng khó khăn, hô hấp cũng đứt đoạn. Có người thân thể hơi yếu không chịu nổi uy áp Cáp Mô Tinh, ánh mắt tiêu tán, tinh thần bắt đầu vỡ ra.

Khóe miệng Cáp Mô Tinh thoáng qua một tia tàn nhẫn, chẳng những không dừng việc phát tán uy áp, ngược lại càng tăng mạnh vài phần.

"Dừng tay!" Anh Lạc hét lớn một tiếng, thân hình chuẩn bị bay nhào qua.

"Lục Cáp!" Dương Đầu Quái đứng bên sắc mặt trầm xuống, quát mạnh một tiếng.

Trong mắt Cáp Mô Tinh hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng vẫn từ từ thu hồi uy áp.

Lần này đám người Thanh Ngưu thở phào một hơi, há to miệng thở dốc. Người bị thương tinh thần khi nãy hai mắt đảo một vòng, hôn mê bất tỉnh, cũng may tính mệnh không đáng ngại.

"Vừa nãy chỉ là cảnh cáo nhỏ, ta cho các ngươi thời gian một khắc cân nhắc, nếu không giao người thì không dễ vậy đâu." Dương Đầu Quái thản nhiên nói, sau đó nó và Cáp Mô Tinh cùng bầy yêu phía sau lưng lui lại hai mươi trượng, cũng không có ý định rời khỏi thôn.

Yêu Tộc vừa lui, người Trường Thọ Thôn nhanh chóng cứu chữa những thôn nhân bị thương, sau đó ồn ào thảo luận chuyện Thẩm Lạc, có người đồng ý giao Thẩm Lạc ra, bảo trụ thôn làng, cũng có người phản đối, nhất thời không có kết luận.

"Mã bà bà, lần này đại nạn lâm đầu rồi! Ngài nói chúng ta nên làm thế nào cho phải đây?" Một người trung niên khuôn mặt ngâm đen hỏi.

agment--> tiểu tử ngươi! Phần thưởng lần này đều thuộc về ta!" Cự ưng màu xanh dừng trên không trung, nhìn chằm chằm Thẩm Lạc, hưng phấn cười to nói.

"Các hạ tìm ta?" Thẩm Lạc nghe ra vài phần ý vị bất thiện trong giọng nói của gã, thản nhiên hỏi.

"Tiểu tử Nhân tộc ngươi biết ta? Sao ta không nhớ từng gặp ngươi? Nếu đã biết rõ sự lợi hại của ta, vậy thì ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi!" Thương Ưng ngẩn ra, lập tức nhe răng cười một tiếng, thân hình cực lớn bay nhào xuống, ánh xanh lóa trên hai cánh, vỗ ào ào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện