Đại Mộng Chủ

Chương 317: Một mình đối địch



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Mười mấy âm sát lệ quỷ sau lưng kéo theo cuồn cuộn hắc vụ, nhao nhao nhào tới hai người Thẩm Lạc. Mỗi một con đều mở ra miệng to như chậu máu, bên trong lộ ra hai hàm răng trắng hếu bén nhọn, nhìn thập phần khủng bố.

Thẩm Lạc thấy thế, đứng tại chỗ lù lù bất động, lại âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Ngọc, để nàng lui về phía sau một chút.

Rất nhanh, âm sát quỷ vật xông đến trước người hắn, một lão ẩu tóc tai rối bời vọt lên cao nhất, há miệng cắn xuống đầu Thẩm Lạc. Một phụ nhân xinh đẹp vọt ra sau lưng, cắn xuống cổ hắn. Còn có một đứa bé cao hai xích, lăn qua lăn lại dưới chân, há miệng cắn bắp chân hắn.

Những quỷ vật khác theo sát tới, trong nháy mắt triệt để vây quanh hắn.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng "Soạt" vang lên, một vòng sóng nước hình xoắn ốc từ dưới chân Thẩm Lạc dâng lên, như một bức tường nước ngăn cách hắn và tất cả quỷ vật.

Đám quỷ vật còn chưa kịp phản ứng, trên cổ mỗi con đã quấn lên một vòng thủy thằng.

"Rơi!"

Chỉ nghe Thẩm Lạc quát nhẹ một tiếng, một đạo lôi quang tuyết trắng bỗng nổ bể ra trước người.

"Ầm ầm" một tiếng nổ đùng vang lên, từng đạo điện quang theo thủy thằng trong nháy mắt lan tràn ra, hóa thành từng tia điện tuyết trắng nhảy vào thể nội mỗi một con quỷ vật.

"A..."

Nương theo từng tiếng gào thét thê lương, tất cả quỷ vật nhao nhao bị điện quang xé rách, toàn thân tuôn ra hắc khí cuồn cuộn, chỉ một thoáng tất cả đã hôi phi yên diệt.

U Minh thư sinh nhìn một màn này, thần sắc trên mặt ngược lại không thay đổi gì, ống tay áo phất một cái, những hắc vụ bị đánh tan kia đều bay ngược về, một lần nữa chui vào trong rương sách phía sau lưng gã.

"Tốt cho một lôi phù..." U Minh thư sinh tán thưởng một tiếng, tay lại sờ trong ống tay áo, lấy ra một cây sáo trắng dài hơn một xích, để ngang miệng.

Thẩm Lạc nhìn kỹ, phát hiện giữa cây sáo hơi mảnh, hai đầu hơi thô, rõ ràng là một đoạn cẳng tay xương người.

"Cẩn thận." Trong lòng của hắn nói thầm một tiếng không ổn, vội vàng nhắc nhở Thẩm Ngọc sau lưng.

Vừa dứt lời, một tiếng sáo trầm thấp đã vang lên.

Thẩm Lạc nghe thanh âm này, trong nháy mắt cảm thấy trong thức hải phảng phất rơi vào một ngọn núi lớn, cả người mơ màng, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, hắn nhìn thấy bốn phía có hơi khói phiêu đãng, bên người có lụa mỏng màu hồng bay múa, bên tai tựa hồ cũng có tiên nhạc lượn là, nhìn kỹ mới phát hiện, chính mình trong bất tri bất giác đã đi tới một Tiên gia bảo điện.

Ở bên người hắn, cung nga xinh đẹp với sa y màu hồng đang múa uyển chuyển, ống tay áo nàng vung lên như có hạt bụi óng ánh phiêu tán xuống, trong mũi cũng tràn đầy từng sợi hương khí, khiến cho hắn có chút mê say.

Lúc này, Thẩm Lạc đột nhiên cảm giác dưới chân tựa hồ đụng ngã thứ gì, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện là một đứa bé phấn nộn mặc yếm, đầu chải bím tóc, hai tay đang ôm chân hắn cười nói, lộ ra vẻ tươi cười sáng sủa.

Thẩm Lạc nhìn hài đồng tựa như phấn điêu ngọc trác kia, nhưng trong lòng thì không khỏi xiết chặt, hai tay bấm Tị Thủy Quyết, trên thân lập tức bắn ra quang mang thuỷ lam dài hơn tấc.

"Vù" một thanh âm vang lên!

Quang mang Tị Thủy Quyết cuốn ra bốn phía, những sương mù kia lập tức phiêu tán ra, cảnh tượng hư ảo bốn phía cũng theo đó lộ ra cảnh thật. Lúc này Thẩm Lạc mới thấy rõ, chung quanh nào có cung nga tiên tử gì chứ?

Vờn quanh hắn, vẫn là đám âm sát quỷ vật lúc trước từ rương sách bay ra.

"Ông... Ông..."

Nương theo từng đợt cốt địch u minh, từng đạo sóng âm mắt thường khó thấy được cuốn thẳng tới, đánh vào Tị Thuỷ Quyết bên ngoài thân Thẩm Lạc, nhộn nhạo lên từng đợt gợn sóng, nhưng không cách nào xuyên thấu được.

Thẩm Lạc thấy thế, vừa cảm giác hơi yên tâm chút, sau lưng bỗng nhiên có tiếng gió vang lên!

"Vèo vèo."

Hắn vô thức lệch đầu ra, bên tai liền có hai đạo thủy tiễn bắn sượt qua màn sáng Tị Thuỷ Quyết trên đầu hắn.

Thẩm Lạc vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Ngọc đang vội xông tới, một đầu trường sa màu thủy lam trong tay cuốn một cái, tựa như một mảnh sóng nước lao qua.

Ánh mắt của hắn ngưng tụ, thân hình nhảy lên một cái, thân rơi vào trên thủy lam trường sa, bước chân điểm nhẹ bay thẳng đến Thẩm Ngọc.

"Thẩm Ngọc, mau tỉnh lại, ngươi trúng huyễn thuật rồi!" Thẩm Lạc vừa phi nhanh tới, vừa la lớn.

Nhưng Thẩm Ngọc vẫn xông tới, tựa như không nghe thấy, trường sa trong tay đột nhiên lắc một cái, phía trên lập tức sinh ra từng đợt hấp lực cường đại.

Thẩm Lạc đạp xuống một cước, lập tức cảm thấy chỗ mắt cá chân mát lạnh. Từng luồng từng luồng dòng nước quấn quanh tới, tựa như bước vào trong vòng xoáy, bị một cỗ đại lực kéo lấy, nhất thời không thể bứt ra.

Ngay sau đó, chung quanh lại có lam quang chớp động, hai đầu trường sa hai bên cuốn ngược về, quấn quanh người hắn, mắt thấy là muốn trói hắn lại như bánh chưng.

Mũi chân Thẩm Lạc nhấn một cái, dưới thân chớp động một mảnh quang ảnh, lại trực tiếp dùng Tà Nguyệt Bộ.

Thân ảnh hắn mơ hồ một cái, trong nháy mắt đã lách mình tới bên cạnh Thẩm Ngọc.

Hắn nắm lấy đầu vai Thẩm Ngọc, dùng sức lắc mấy cái, định gọi nàng tỉnh lại. Nhưng Thẩm Ngọc không có vẻ gì tỉnh lại, trong miệng nàng hét lớn một tiếng "Yêu tà", một chưởng bổ xuống hắn.

Thẩm Lạc lách mình tránh ra, trong lòng thở dài, Thẩm Ngọc chưa đến Ngưng Hồn kỳ, thần hồn còn yếu đuối, lâm vào huyễn thuật U Minh thư sinh kia, căn bản không thể tự kềm chế.

"Xem ra cũng chỉ có thể như vậy."

Hắn âm thầm trầm ngâm một tiếng, động tác lại không dây dưa dài dòng chút nào, trong tay áo vê ra một tấm Tiểu Lôi Phù, cách không hất lên, ném tới trên đỉnh đầu Thẩm Ngọc.

Nương theo một thanh âm "Đùng" vang lên, một đạo điện quang bỗng nhiên chụp xuống, nhắm đánh trên thân nàng.

Toàn thân Thẩm Ngọc tê rần, thân thể trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất.

Không đợi nàng kịp phản ứng, thân hình Thẩm Lạc đã chớp liên tục, đi tới bên người của nàng, kéo nàng lui về phía sau hơn trăm trượng.

Hai người vừa mới đứng vững, Thẩm Lạc liền nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân tấc tấc, trong lòng biết là đám người Thẩm gia đang chạy tới, lập tức khẩn trương, vội quát: "Không được qua đây, tất cả lui về."

Mấy người Thẩm Hoa Nguyên vừa mới nhìn thấy thân ảnh hai người Thẩm Lạc, lập tức giật mình, nghe vậy liền dừng bước.

Lúc này, một tiếng chuông "Keng" vang lên, ngay sau đó thanh âm cốt địch kia cũng vang lên theo, U Minh thư sinh kia đã đuổi theo tới.

Thẩm Lạc bất chấp thứ gì khác, quay người vung tay lên, trước người dâng lên một mảnh bọt nước, nâng Thẩm Ngọc kéo nhanh về phía sau.

"Mau dẫn nàng rời khỏi nơi này, chiến đấu bên này chưa kết thúc, ai cũng không được qua đây." Hắn lớn tiếng la lên, thân hình vội xông tới, chủ động nghênh đón U Minh thư sinh.

Trong lòng Thẩm Lạc biết, nếu không nghe lời hắn tiếp tục đến gần, bọn người Thẩm Hoa Nguyên chỉ sợ cũng sẽ lâm vào huyễn thuật, đến lúc đó đồng loạt công kích hắn, vậy thì càng thêm bị động.

Thẩm Hoa Nguyên tiếp được Thẩm Ngọc, không chần chờ chút nào, lập tức mang theo đám người Thẩm gia triệt hồi lui sau, cách xa bên này.

U Minh thư sinh thấy Thẩm Lạc xông lên, ngừng thổi cốt địch, hai tay áo phồng lên, hắc vụ đầy trời sau lưng điên cuồng dâng lên, như bão cát tuôn về hướng Thẩm Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện