Đại Mộng Chủ

Chương 551: Giết kẻ phản bội (hạ)



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Cát Thiên Thanh nhìn thân ảnh Thẩm Lạc nhanh chóng đi xa, trên mặt hiện ra vẻ phức tạp.

Trong mấy người chấp hành nhiệm vụ này, tu vi của lão cao nhất, lúc trước Hoàng Mộc thượng nhân ủy quyền Lục Hóa Minh lĩnh đội, trên mặt lão không nói gì, trong lòng thật ra có phần không phục.

Nhưng giờ phút này bất luận là Lục Hóa Minh, hay là Thẩm Lạc bày ra thực lực, đều vượt xa lão, khiến Cát Thiên Thanh luôn cao ngạo có chút rầu rĩ.

Bất quá rất nhanh lão lắc đầu, không nghĩ nhiều việc này nữa, phi thân lướt về phía Tạ Vũ Hân.

...

Thẩm Lạc lấy lực Vân Thùy Trận thôi động Thuần Dương Kiếm Phôi, thi triển ngự kiếm thuật, nhẹ nhàng bay về phía trước. Bay được vài dặm, hết thảy chung quanh nhanh chóng biến hóa, so với lúc hắn thi triển ngự kiếm thuật, nhanh đâu chỉ gấp mười lần, cơ hồ có thể so với độc tốc của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ.

Ngự kiếm thuật là phương pháp phi độn rất cao minh, cần nhân kiếm hợp nhất mới có thể làm được, bằng không năm đó hắn đã sớm dùng thanh Tử Mẫu Kiếm này, cũng không cần đợi đến Thuần Dương Kiếm Phôi luyện thành, mới bắt đầu tu luyện ngự kiếm thuật.

Lấy lực Vân Thùy Trận thi triển ngự kiếm thuật, khó khăn trùng điệp, dù sao lực pháp trận mặc dù mạnh, nhưng cũng không phải pháp lực của hắn.

Bất quá lực lượng thần hồn hắn tăng nhiều gấp bội, thi triển các loại thần thông, so với trước kia thông thuận hơn nhiều, vậy mà một lần đã thi triển ra.

Xích Thủ chân nhân mặc dù cũng thi triển bí thuật, toàn lực phi độn bỏ trốn, nhưng so với tốc độ Thẩm Lạc vẫn kém hơn không ít, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn.

Mắt thấy trốn không xong, trong mắt Xích Thủ chân nhân loé lên hung quang, lập tức dừng lại, Ngũ Hỏa Phiến trong tay sáng lên năm đạo quang mang hùng vĩ, trừ màu xích hồng xuất hiện trước đó, còn có bốn màu kim hoàng, u ám, thuần trắng, huyết hồng.

Bảy cái lông vũ trên quạt dựng đứng, lưu động từng đạo quang mang thần thánh, toàn bộ hỏa phiến bộc phát ra một cỗ uy thế không gì sánh kịp.

"Tiểu tử cuồng vọng, ăn ta một quạt!" Xích Thủ chân nhân huy động Ngũ Hỏa Phiến, quạt một cái về phía kiếm hồng màu đỏ.

Tiếng phượng hót truyền ra, một Hoả Phượng dài chừng hai ba mươi trượng từ trong quạt lông tuôn trào ra, sau lưng kéo theo năm cái Linh vũ thật dài, phân biệt hiện ra xích hồng, kim hoàng, u ám, thuần trắng, huyết hồng, va chạm cùng kiếm hồng màu đỏ.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến, Hỏa Phượng cùng kiếm hồng đụng vào nhau.

Kiếm hồng lóe lên biến thành xích hồng cự kiếm, cùng Hỏa Phượng to lớn kìm nhau tại nơi đó, hai bên đều toả ra hào quang ngút trời, nhưng không nhượng bộ nhau chút nào, hư không phụ cận cũng chấn động ù ù theo.

Hỏa Phượng giống như vật sống lại lần nữa phát ra một tiếng thanh minh vang dội, hai cánh mở ra, hóa thành một đoàn quang cầu khổng lồ, mặt ngoài càng dũng động năm loại vầng sáng khác nhau.

Những vầng sáng này đột nhiên co rụt lại, sau đó toả ra chung quanh, trong nháy mắt năm vòng xoáy khổng lồ xích hồng, kim hoàng, u ám, thuần trắng, huyết hồng trống rỗng xuất hiện quanh quang cầu.

Quang cầu tản ra linh áp đột nhiên bạo tăng mấy lần, cơ hồ khiến người hít thở không thông, cuồn cuộn bay vọt về phía trước

Một tiếng vang thật lớn, cự kiếm màu đỏ trong nháy mắt sụp đổ, một lần nữa hóa thành Thuần Dương Kiếm Phôi, nhanh như chớp xoay một vòng bắn ngược ra sau, linh quang mặt ngoài kiếm phôi ảm đạm, hiển nhiên bị hao tổn không nhẹ.

Mà ba người Thẩm Lạc, Quỷ Tướng, Bạch Tinh cũng bị đánh bay, Vân Thùy Trận càng bị một kích phá vỡ.

Khoé miệng Thẩm Lạc chảy ra một vết máu, nhìn về phía Ngũ Hoả Phiến trong tay Xích Thủ chân nhân, trong lòng cũng kinh ngạc uy lực quạt này còn trên hắn dự đoán, hóa ra Xích Thủ chân nhân mấy lần trước căn bản không phát huy toàn lực quạt này.

Bên cạnh hắn lơ lửng một tấm chắn màu xanh, chính là Mặc Giáp Thuẫn, may mắn vừa rồi tại thời khắc sống còn hắn kịp thời tế ra Mặc Giáp Thuẫn, nếu không đã bị thương nặng.

Mà Quỷ Tướng cùng Bạch Tinh không có pháp khí phòng ngự, ngạnh sinh sinh tiếp nhận một kích Ngũ Hỏa Phiến, giờ phút này thương thế rất nặng, khô tàn té ngồi trên mặt đất.

Thẩm Lạc mặc dù chấn kinh uy lực Ngũ Hỏa Phiến, nhưng lại không dừng tay, không để ý thương thế trên người, hai tay lập tức huy động liên tục.

Tam sắc quang mang vàng kim trắng hiện lên, ba kiện pháp khí Ngũ Nhạc Sơn Hình Ấn, Kim nguyên bảo, túi càn khôn cùng nhau bắn ra, đánh về phía Xích Thủ chân nhân.

Không có Vân Thùy Trận, giờ phút này pháp lực Thẩm Lạc cũng đã tới đáy, chỉ có thể miễn cưỡng thôi động ba kiện pháp khí này.

Xích Thủ chân nhân mặc dù một kích đánh lui ba người Thẩm Lạc, nhưng pháp lực cũng tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, mắt thấy ba kiện pháp khí mãnh liệt đến, trên mặt lão hiện vẻ kinh sợ, hỏa phiến trong tay lần nữa vỗ một cái.

Một ngọn lửa năm màu mãnh liệt tuôn ra, so với trước đó mỏng manh hơn nhiều, phóng tới ba kiện pháp khí.

Ngũ Nhạc Sơn Hình Ấn cùng kim nguyên bảo tỏa sáng hào quang, ngăn ở phía trước nhất, cùng ngọn lửa năm màu đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang thật lớn, kìm nhau tại nơi đó.

Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết vung lên, một đạo cầu vồng màu trắng đột nhiên từ một góc Ngũ Nhạc Sơn Hình Ấn bắn ra, nhanh như sấm chớp bắn ra vài chục trượng, đánh vào trên Ngũ Hỏa Phiến.

Ngũ Hỏa Phiến "Két" một tiếng, ngưng ra một tầng băng tinh màu trắng, mà bàn tay Xích Thủ chân nhân cầm quạt lại không việc gì.

Linh quang trên Ngũ Hỏa Phiến đột nhiên biến mất, giống như mất đi tất cả linh tính.

Xích Thủ chân nhân kinh hãi, lập tức vận khởi pháp lực, ý đồ thôi động Ngũ Hỏa Phiến, chấn vỡ băng tinh chung quanh.

Nhưng cầu vồng màu trắng đột nhiên lui về phía sau, một cỗ cự lực đột nhiên bộc phát, năm ngón tay Xích Thủ chân nhân nóng lên, Ngũ Hỏa Phiến tuột tay bắn ra, vèo một tiếng, chui vào trong túi càn khôn.

"Ngũ Hỏa Phiến của ta! Trả lại cây quạt cho ta!" Ngũ quan Xích Thủ chân nhân vặn vẹo, liều lĩnh đánh tới túi càn khôn.

Trong túi càn khôn hiện lên lam ảnh, một thanh phi kiếm màu xanh lam bắn nhanh ra như điện, đâm về phía đầu Xích Thủ chân nhân.

Xích Thủ chân nhân sợ hãi tỉnh lại, trong tay loé lên xích quang, thêm ra một cây đoản bổng màu đỏ, cản hướng phi kiếm màu xanh lam.

Nhưng ngay giờ phút này, hai bên phi kiếm ca một tiếng vang nhỏ, hai đạo tử kiếm nhỏ bé bắn ra, vô cùng nhanh chóng vây quanh cổ Xích Thủ chân nhân.

Cái cổ Xích Thủ chân nhân nghiêng một cái, đầu rớt xuống, người cũng bịch ngã xuống đất.

Thân thể Thẩm Lạc căng cứng buông lỏng, "Bịch" một tiếng, cũng đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

Pháp lực của hắn đã gần như triệt để hao hết, vội vàng lấy ra một viên đan dược khôi phục ăn vào, khoanh chân ngồi xuống, vận công luyện hóa. Dịch tại bạch ngọcc sách.

Theo từng sợi pháp lực trong đan điền tạo ra, sắc mặt Thẩm Lạc tái nhợt cũng dần dần khôi phục bình thường.

Tình hình chiến đấu của Lục Hóa Minh cùng Kính Hà Long Vương không rõ, hắn cũng không dám ở chỗ này nghỉ ngơi quá lâu, pháp lực khôi phục được non nửa liền đứng lên.

Hắn thi triển thông linh thuật, đưa Bạch Tinh về Đông Hải trước, lại thu Quỷ Tướng vào túi càn khôn, sau đó tới bên cạnh thi thể Xích Thủ chân nhân.

Hắn phát ra một cỗ lam quang, phất qua thi thể Xích Thủ chân nhân một cái, trong lam quang cuốn theo hai vật.

Trong đó một là chiếc nhẫn đỏ sậm, chính là pháp khí trữ vật của Xích Thủ chân nhân.

Một vật khác là một khối ngọc bài màu xám lớn chừng bàn tay, một mặt vẽ địa đồ, chỉ là địa đồ thưa thớt, nhìn tựa hồ chỉ là một phần địa đồ hoàn chỉnh nào đó, phía trên cũng không có tiêu ký mặt đất, không biết là chỉ nơi nào.

Một mặt kia lại viết hai ký hiệu giống chữ mà không phải chữ, giống vẽ mà không phải vẽ, Thẩm Lạc cũng không nhận ra.

Vật này tìm được từ bên thân Xích Thủ chân nhân, hiển nhiên nó phi thường trọng yếu, nhưng lại không thu vào trong pháp khí trữ vật, có chút kỳ quái.

Hắn lại lật nhìn ngọc bài hai lần, thực sự nhìn không ra đầu mối, liền thu vào trong Lâm Lang Hoàn, nhẫn trữ vật cũng thu vào.

Làm xong những thứ này, Thẩm Lạc tiện tay lấy ra Liệt Hỏa Phù, hoả táng thi thể Xích Thủ chân nhân, lúc này mới quay người bay về chỗ cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện