Đại Mộng Chủ
Chương 606: Yêu vương tái hiện
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Phật nói, chúng sinh đều là phật. Sinh linh trong Chúng Sinh Lễ Phật Đồ này, xem lễ kính phật, hẳn cũng chính là bọn họ? Chẳng lẽ muốn ta nhìn rõ bản ngã của mình?" Ánh mắt Thẩm Lạc chớp động, tự lẩm bẩm.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng nhiên có chủ ý, hai mắt chăm chú nhìn tấm tinh bích kia, trong đầu cố gắng nhớ lại những gì đã thấy trong Quan Đạo động ngày đó.
"Minh tâm kiến tính, mới được bản ngã." Lúc này, một thanh âm hùng vỹ kỳ ảo từ trong hư không không có dấu hiệu nào quanh quẩn lên.
Thẩm Lạc cảm thấy như bị sét đánh, toàn thân đột nhiên cứng đờ, duy trì động tác nhìn lên tinh bích, ngưng kết ngay tại chỗ.
Trong hai mắt của hắn nổi lên linh quang màu lam, nhìn thấy trước mắt dần dần phát sinh biến hóa.
Chỉ thấy trong tinh bích kia chiếu ra cái bóng, đã không còn là Nhân tộc tướng mạo thanh tú nữa, mà đã hóa thành một viên hầu màu vàng mặc áo xanh lúc trước hắn đã từng nhìn thấy, gương mặt hao gầy, mỏ nhọn má hóp kia.
Nhưng ngay lúc này, viên hầu màu vàng kia đột nhiên uốn éo cổ, nhếch miệng cười một tiếng với hắn, tiếp đó trong tinh bích xoay người một cái, không biết vẫy vẫy tay với thứ gì.
Tiếp theo một cái chớp mắt, trên toàn bộ tinh bích quang mang đại tác, chiếu ra không còn là bóng viên hầu màu vàng nữa, mà là một đỉnh núi khắp nơi là tiếng la giết ngập trời, cờ bay phất phơi hò reo, vung đao ủng hộ viên hầu.
Ánh mắt Thẩm Lạc chuyển động theo, cảnh vật trong hình cũng theo tầm mắt của hắn chậm rãi di động theo. Lúc này hắn mới nhìn rõ, nguyên lai trên đỉnh núi kia còn có một bề mặt cỏ to lớn khoáng đạt, phía trên đứng rất nhiều yêu vật bộ dáng cổ quái khác nhau.
Trong đó cầm đầu là mấy Yêu Vương, thân hình dị thường cao lớn, trên thân mang áo giáp hoa mỹ, nhìn uy phong lẫm liệt, không thua kém chiến tướng thống binh ở sa trường.
Lúc này, một vệt kim quang sáng lên trên, Thẩm Lạc vội nhìn lên, chỉ thấy quang mang tụ lại trên thân viên hầu màu vàng kia, bên ngoài cơ thể trống rỗng hiện ra một bộ Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp lập loè bảo quang, trên đỉnh đầu đeo Phượng Sí Tử Kim Quan, chân mang một đôi Ngẫu Ti Bộ Vân Lý, nhìn oai hùng bừng bừng phấn chấn, uy phong bát diện.
Chúng yêu thấy thế, nhao nhao tiến lên chúc mừng.
Không bao lâu, cổ tay viên hầu mặc kim giáp kia chuyển một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một cây côn bổng màu vàng, quay tròn khiến kinh phong gào thét, bộ dáng cây côn thình lình giống y hệt Trấn Hải Tấn Thiết Côn của Thẩm Lạc.
Trong lòng Thẩm Lạc rung động, nào còn không nhận ra đối phương?
Viên hầu mặc kim giáp trong bích hoạ kia không phải ai khác, chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Hình ảnh trên tinh bích kia đột nhiên chuyển biến, Kim Giáp Hầu Vương lơ lửng giữa trời, áo choàng đỏ tươi sau lưng theo gió tung bay, một tay giơ cao Kim Cô Bổng, nhìn mấy vị Yêu Vương phía dưới, tựa hồ đang khiêu chiến, nhìn hăng hái, tiêu sái.
Mấy tên Yêu Vương kia thấy thế, nhìn nhau vài cái, trong mắt đều là ý cười, từng ma quyền sát chưởng, kích động.
Trong đó một đầu Ngu Nhung Yêu Vương cao gần trượng, toàn thân sinh ra bộ lông màu vàng óng, bộ dáng gần giống viên hầu, mắt như chuông đồng, miệng đầy răng nanh dữ tợn, khiến cho người gặp sợ hãi, Quỷ Thần đều muốn nhượng bộ lui binh.
Nó lập tức nhảy lên, tay mang theo một cây Dương Đồng Hỗn Thiết Côn, bay người lên đánh tới Tôn Ngộ Không.
Thanh âm kim thiết giao kích đại tác!
Thể trạng Ngu Nhung Yêu Vương lớn hơn không ít so với Tôn Ngộ Không, Dương Đồng Hỗn Thiết Côn vung vẩy tạo ra trận trận u phong liệt hỏa, khiến cho trong toàn bộ tinh bích tràn đầy gió lốc hoả diễm, hư không hiển thị vết rách.
Trên mặt đất, hỏa diễm rơi xuống vang ầm ầm, nổ cho mặt đất biến dạng.
Xem khí thế, Ngu Nhung Yêu Vương kia tựa hồ chiếm hết thượng phong, ép cho Tôn Ngộ Không liên tục bại lui. Nhưng Thẩm Lạc lại nhìn ra Tôn Ngộ Không căn bản không xuất ra bản sự, chỉ một mực trốn tránh.
Quả nhiên, sau khi tránh lui mười mấy chiêu, Tôn Ngộ Không triệt thoái ra sau đột nhiên dừng một chút, Kim Cô Bổng trong tay giơ cao, vọt thẳng tới hỏa diễm gió lốc, chống đỡ Hỗn Thiết Côn của Ngu Nhung Yêu Vương.
Chỉ thấy khóe miệng gã há ra, lộ ra hàm răng màu trắng, thân hình vọt tới trước, côn bổng trong tay chuyển động, đập xuống Hỗn Thiết Côn của Ngu Nhung Yêu Vương một cái. Trước người nó xoay tròn một cái, xẹt qua côn ảnh mơ hồ, hoành đánh vào bên hông Ngu Nhung Yêu Vương.
Ngu Nhung Yêu Vương lập tức bị một cỗ đại lực quét ngang, bay rớt ra ngoài gần trăm trượng mới dừng lại.
Trong miệng nó khẽ quát một tiếng, lần nữa xông tới, Hỗn Thiết Côn chuyển động cực nhanh, từng mảnh côn ảnh kéo theo gió lốc hỏa diễm, dệt thành một mảnh lưới lớn hỏa diễm chụp xuống Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không lại không lui chút nào, thậm chí chủ động tiến lên, dưới chân loé lên ánh trăng, bỗng dưng tiến nhập vào phạm vi lưới lớn hỏa diễm, Kim Cô Bổng đưa lên trên, thân côn trong nháy mắt kéo dài hơn mười trượng, trực tiếp đẩy vào cằm Ngu Nhung Yêu Vương.
Ngu Nhung Yêu Vương lập tức như bị một thanh xích hồng ô lớn, chống đỡ vào không trung.
Thẩm Lạc thấy thế, đôi mắt lập tức sáng lên.
Vừa rồi Tôn Ngộ Không thi triển chính là Tà Nguyệt Bộ, kết hợp cùng côn pháp đặc biệt kia, đối chiến cùng Ngu Nhung Yêu Vương lại có cảm giác nhẹ nhàng linh hoạt tứ lạng bạt thiên cân.
Ngu Nhung Yêu Vương bay đến không trung, trong mắt lóe lên vẻ phiền muộn, vẫy vẫy tay với mấy vị Yêu Vương khác.
Trong đó một nam tử tóc trắng đầu giao thân người đứng dậy, tay nắm một cây Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, đột nhiên quấy một phát về phía trước. Một đạo quang mang thủy lam từ trên binh khí tản mạn ra khắp nơi, hóa thành một vòng xoáy nước, cuồng quyển về phía Tôn Ngộ Không.
Viên Vương kia thấy thế căn bản không sợ, thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy vào chính giữa vòng xoáy.
Ngay sau đó, trong vòng xoáy có một vệt kim quang xoay tròn lên, trong nháy mắt dòng nước màu lam bao phủ bên ngoài băng tán, thân ảnh Tôn Ngộ Không nhảy lên, nhìn về phía Giao Ma Vương kia cười "Hắc hắc".
Giao Ma Vương thấy thế, cũng không tức giận, binh khí giơ cao, cùng Viên Vương chém giết.
Khác với Ngu Nhung Yêu Vương kia, dưới thân Giao Ma Vương này từ đầu đến cuối có một tầng lam quang lưu động, mặc kệ là đứng trên mặt đất, hay là bay múa trên không trung, thân hình tới lui đều như trượt trên băng, tốc độ cực nhanh, thân hình linh hoạt dị thường.
Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong tay nó cũng thập phần dũng mãnh, từng mảnh đao ảnh dày đặc tương liên, đao quang sáng như tuyết bay múa ra, nhìn tựa như một trận mưa tuyết đầy trời rơi xuống, nếu bị bao phủ vào trong đó, căn bản không thể tránh được.
Nhưng Tôn Ngộ Không không phải kẻ thường, ánh trăng dưới chân chớp liên tục, côn bổng trong tay luân chuyển xuất thần nhập hóa, mỗi một lần đều chuẩn đến cực điểm tìm tới lỗ hổng của Giao Ma Vương, ứng đối thập phần thong dong.
Ngu Nhung Vương thấy Giao Ma Vương dần dần rơi xuống hạ phong, cũng bay tới phối hợp công kích kim giáp Viên Vương.
Thẩm Lạc vốn cho rằng hai đánh một cục diện sẽ nghịch chuyển, nhưng ai ngờ Tôn Ngộ Không lại càng đánh càng hăng, một tay côn pháp tinh diệu tới cực điểm, xuyên thẳng qua giữa hai người không ngừng, dần dần chiếm thượng phong.
"Thế gian lại có côn pháp tinh diệu như thế..."Thẩm Lạc nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, càng xem càng kinh hãi.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Phật nói, chúng sinh đều là phật. Sinh linh trong Chúng Sinh Lễ Phật Đồ này, xem lễ kính phật, hẳn cũng chính là bọn họ? Chẳng lẽ muốn ta nhìn rõ bản ngã của mình?" Ánh mắt Thẩm Lạc chớp động, tự lẩm bẩm.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng nhiên có chủ ý, hai mắt chăm chú nhìn tấm tinh bích kia, trong đầu cố gắng nhớ lại những gì đã thấy trong Quan Đạo động ngày đó.
"Minh tâm kiến tính, mới được bản ngã." Lúc này, một thanh âm hùng vỹ kỳ ảo từ trong hư không không có dấu hiệu nào quanh quẩn lên.
Thẩm Lạc cảm thấy như bị sét đánh, toàn thân đột nhiên cứng đờ, duy trì động tác nhìn lên tinh bích, ngưng kết ngay tại chỗ.
Trong hai mắt của hắn nổi lên linh quang màu lam, nhìn thấy trước mắt dần dần phát sinh biến hóa.
Chỉ thấy trong tinh bích kia chiếu ra cái bóng, đã không còn là Nhân tộc tướng mạo thanh tú nữa, mà đã hóa thành một viên hầu màu vàng mặc áo xanh lúc trước hắn đã từng nhìn thấy, gương mặt hao gầy, mỏ nhọn má hóp kia.
Nhưng ngay lúc này, viên hầu màu vàng kia đột nhiên uốn éo cổ, nhếch miệng cười một tiếng với hắn, tiếp đó trong tinh bích xoay người một cái, không biết vẫy vẫy tay với thứ gì.
Tiếp theo một cái chớp mắt, trên toàn bộ tinh bích quang mang đại tác, chiếu ra không còn là bóng viên hầu màu vàng nữa, mà là một đỉnh núi khắp nơi là tiếng la giết ngập trời, cờ bay phất phơi hò reo, vung đao ủng hộ viên hầu.
Ánh mắt Thẩm Lạc chuyển động theo, cảnh vật trong hình cũng theo tầm mắt của hắn chậm rãi di động theo. Lúc này hắn mới nhìn rõ, nguyên lai trên đỉnh núi kia còn có một bề mặt cỏ to lớn khoáng đạt, phía trên đứng rất nhiều yêu vật bộ dáng cổ quái khác nhau.
Trong đó cầm đầu là mấy Yêu Vương, thân hình dị thường cao lớn, trên thân mang áo giáp hoa mỹ, nhìn uy phong lẫm liệt, không thua kém chiến tướng thống binh ở sa trường.
Lúc này, một vệt kim quang sáng lên trên, Thẩm Lạc vội nhìn lên, chỉ thấy quang mang tụ lại trên thân viên hầu màu vàng kia, bên ngoài cơ thể trống rỗng hiện ra một bộ Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp lập loè bảo quang, trên đỉnh đầu đeo Phượng Sí Tử Kim Quan, chân mang một đôi Ngẫu Ti Bộ Vân Lý, nhìn oai hùng bừng bừng phấn chấn, uy phong bát diện.
Chúng yêu thấy thế, nhao nhao tiến lên chúc mừng.
Không bao lâu, cổ tay viên hầu mặc kim giáp kia chuyển một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một cây côn bổng màu vàng, quay tròn khiến kinh phong gào thét, bộ dáng cây côn thình lình giống y hệt Trấn Hải Tấn Thiết Côn của Thẩm Lạc.
Trong lòng Thẩm Lạc rung động, nào còn không nhận ra đối phương?
Viên hầu mặc kim giáp trong bích hoạ kia không phải ai khác, chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Hình ảnh trên tinh bích kia đột nhiên chuyển biến, Kim Giáp Hầu Vương lơ lửng giữa trời, áo choàng đỏ tươi sau lưng theo gió tung bay, một tay giơ cao Kim Cô Bổng, nhìn mấy vị Yêu Vương phía dưới, tựa hồ đang khiêu chiến, nhìn hăng hái, tiêu sái.
Mấy tên Yêu Vương kia thấy thế, nhìn nhau vài cái, trong mắt đều là ý cười, từng ma quyền sát chưởng, kích động.
Trong đó một đầu Ngu Nhung Yêu Vương cao gần trượng, toàn thân sinh ra bộ lông màu vàng óng, bộ dáng gần giống viên hầu, mắt như chuông đồng, miệng đầy răng nanh dữ tợn, khiến cho người gặp sợ hãi, Quỷ Thần đều muốn nhượng bộ lui binh.
Nó lập tức nhảy lên, tay mang theo một cây Dương Đồng Hỗn Thiết Côn, bay người lên đánh tới Tôn Ngộ Không.
Thanh âm kim thiết giao kích đại tác!
Thể trạng Ngu Nhung Yêu Vương lớn hơn không ít so với Tôn Ngộ Không, Dương Đồng Hỗn Thiết Côn vung vẩy tạo ra trận trận u phong liệt hỏa, khiến cho trong toàn bộ tinh bích tràn đầy gió lốc hoả diễm, hư không hiển thị vết rách.
Trên mặt đất, hỏa diễm rơi xuống vang ầm ầm, nổ cho mặt đất biến dạng.
Xem khí thế, Ngu Nhung Yêu Vương kia tựa hồ chiếm hết thượng phong, ép cho Tôn Ngộ Không liên tục bại lui. Nhưng Thẩm Lạc lại nhìn ra Tôn Ngộ Không căn bản không xuất ra bản sự, chỉ một mực trốn tránh.
Quả nhiên, sau khi tránh lui mười mấy chiêu, Tôn Ngộ Không triệt thoái ra sau đột nhiên dừng một chút, Kim Cô Bổng trong tay giơ cao, vọt thẳng tới hỏa diễm gió lốc, chống đỡ Hỗn Thiết Côn của Ngu Nhung Yêu Vương.
Chỉ thấy khóe miệng gã há ra, lộ ra hàm răng màu trắng, thân hình vọt tới trước, côn bổng trong tay chuyển động, đập xuống Hỗn Thiết Côn của Ngu Nhung Yêu Vương một cái. Trước người nó xoay tròn một cái, xẹt qua côn ảnh mơ hồ, hoành đánh vào bên hông Ngu Nhung Yêu Vương.
Ngu Nhung Yêu Vương lập tức bị một cỗ đại lực quét ngang, bay rớt ra ngoài gần trăm trượng mới dừng lại.
Trong miệng nó khẽ quát một tiếng, lần nữa xông tới, Hỗn Thiết Côn chuyển động cực nhanh, từng mảnh côn ảnh kéo theo gió lốc hỏa diễm, dệt thành một mảnh lưới lớn hỏa diễm chụp xuống Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không lại không lui chút nào, thậm chí chủ động tiến lên, dưới chân loé lên ánh trăng, bỗng dưng tiến nhập vào phạm vi lưới lớn hỏa diễm, Kim Cô Bổng đưa lên trên, thân côn trong nháy mắt kéo dài hơn mười trượng, trực tiếp đẩy vào cằm Ngu Nhung Yêu Vương.
Ngu Nhung Yêu Vương lập tức như bị một thanh xích hồng ô lớn, chống đỡ vào không trung.
Thẩm Lạc thấy thế, đôi mắt lập tức sáng lên.
Vừa rồi Tôn Ngộ Không thi triển chính là Tà Nguyệt Bộ, kết hợp cùng côn pháp đặc biệt kia, đối chiến cùng Ngu Nhung Yêu Vương lại có cảm giác nhẹ nhàng linh hoạt tứ lạng bạt thiên cân.
Ngu Nhung Yêu Vương bay đến không trung, trong mắt lóe lên vẻ phiền muộn, vẫy vẫy tay với mấy vị Yêu Vương khác.
Trong đó một nam tử tóc trắng đầu giao thân người đứng dậy, tay nắm một cây Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, đột nhiên quấy một phát về phía trước. Một đạo quang mang thủy lam từ trên binh khí tản mạn ra khắp nơi, hóa thành một vòng xoáy nước, cuồng quyển về phía Tôn Ngộ Không.
Viên Vương kia thấy thế căn bản không sợ, thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy vào chính giữa vòng xoáy.
Ngay sau đó, trong vòng xoáy có một vệt kim quang xoay tròn lên, trong nháy mắt dòng nước màu lam bao phủ bên ngoài băng tán, thân ảnh Tôn Ngộ Không nhảy lên, nhìn về phía Giao Ma Vương kia cười "Hắc hắc".
Giao Ma Vương thấy thế, cũng không tức giận, binh khí giơ cao, cùng Viên Vương chém giết.
Khác với Ngu Nhung Yêu Vương kia, dưới thân Giao Ma Vương này từ đầu đến cuối có một tầng lam quang lưu động, mặc kệ là đứng trên mặt đất, hay là bay múa trên không trung, thân hình tới lui đều như trượt trên băng, tốc độ cực nhanh, thân hình linh hoạt dị thường.
Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong tay nó cũng thập phần dũng mãnh, từng mảnh đao ảnh dày đặc tương liên, đao quang sáng như tuyết bay múa ra, nhìn tựa như một trận mưa tuyết đầy trời rơi xuống, nếu bị bao phủ vào trong đó, căn bản không thể tránh được.
Nhưng Tôn Ngộ Không không phải kẻ thường, ánh trăng dưới chân chớp liên tục, côn bổng trong tay luân chuyển xuất thần nhập hóa, mỗi một lần đều chuẩn đến cực điểm tìm tới lỗ hổng của Giao Ma Vương, ứng đối thập phần thong dong.
Ngu Nhung Vương thấy Giao Ma Vương dần dần rơi xuống hạ phong, cũng bay tới phối hợp công kích kim giáp Viên Vương.
Thẩm Lạc vốn cho rằng hai đánh một cục diện sẽ nghịch chuyển, nhưng ai ngờ Tôn Ngộ Không lại càng đánh càng hăng, một tay côn pháp tinh diệu tới cực điểm, xuyên thẳng qua giữa hai người không ngừng, dần dần chiếm thượng phong.
"Thế gian lại có côn pháp tinh diệu như thế..."Thẩm Lạc nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, càng xem càng kinh hãi.
Bình luận truyện