Đại Mộng Chủ
Chương 79: Gối ngọc dị biến
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Thẩm Lạc mở to hai mắt nhìn, giống như có một con rắn lạnh buốt bò lên trên lưng.
Những tay nhỏ kia như hư thối, màu sắc trắng bệch, nhìn tựa như xác chết ngâm ở trong nước thật lâu, phía trên lại sinh ra móng tay nhỏ dài màu đen, thậm chí xuyên thấu qua quần áo đâm vào trong da thịt của hắn.
Thẩm Lạc há miệng muốn hô to, nhưng miệng há thật to, lại không phát ra nửa điểm âm thanh, trong lòng không khỏi sợ hãi tới cực điểm.
Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện một chuyện cổ quái.
Hắn vậy mà không cảm giác nửa điểm đau đớn!
"Gặp chuyện chớ hoảng sợ, gặp chuyện chớ hoảng sợ..."
Trong lòng Thẩm Lạc bình tĩnh hơn một chút, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại.
Hắn thử vận chuyển công pháp vô danh, định điều động pháp lực thể nội, xem có thể bức lui những quỷ thủ trắng bệch này không?
Nhưng mà, pháp lực trong đan điền mới dị động một chút, hắn lập tức cảm thấy phần gáy lạnh buốt một trận. Một cỗ khí tức cường đại vô cùng âm hàn từ đó lộ ra, khiến cho lông tơ quanh người hắn bắt đầu dựng đứng lên.
"Là gối ngọc!"
Thẩm Lạc lập tức nhận ra biến hoá phía sau cổ hắn.
Không đợi hắn có động tác gì, trên gối ngọc phía sau cổ đột nhiên truyền đến một cỗ lực thôn phệ cường đại. Hắn liền cảm thấy tinh khí huyết dịch thể nội như sôi trào lên, nhao nhao hóa thành từng sợi hơi nước màu trắng, bị hấp thu ra ngoài.
Hai mắt hắn trừng lớn, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bộ ngực của mình xẹp xuống, cánh tay cũng nhanh chóng khô héo, trở nên như quỷ trảo, sinh cơ dần biến mất.
Trong đầu Thẩm Lạc một mảnh hỗn độn, sợ hãi, nghi hoặc, không cam lòng... Các loại cảm xúc hỗn tạp cùng một chỗ, dùng hết chút sức lực cuối cùng, kiệt lực cuồng hống: "Không..."
Tiếp theo một cái chớp mắt, thân thể của hắn bỗng nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, ngực phập phồng kịch liệt, miệng lớn thở hổn hển.
Đang bối rối, hắn vội nhìn xuống đệm giường dưới thân, kết quả chỉ thấy một vũng mồ hôi ướt đẫm, nào có quỷ thủ trắng bệch nhỏ như tay đứa bé kia?
Tiếp theo, hắn lại lật xem mấy lần lòng bàn tay và mu bàn tay của mình, tất cả đều hoàn hảo không chút tổn hại, căn bản không có dấu vết huyết khí bị hút khô biến thành quỷ trảo khô héo kia.
"Chẳng lẽ là ác mộng?"
Thần sắc Thẩm Lạc có chút mờ mịt nhìn bốn phía một vòng, kết quả thấy tất cả cửa sổ đều đóng chặt, bày biện trong phòng cũng không mảy may dị dạng, ngay cả gối dưới đầu hắn cũng là gối mây thường dùng, mà chiếc gối ngọc kia thì an tĩnh nằm ở một bên.
Hắn đưa tay vuốt một cái mồ hôi lạnh trên trán, trong lúc nhất thời hết cả buồn ngủ, liền đứng dậy chong đèn, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đi tới trước bàn ngồi xuống.
Ngoài cửa sổ còn có thể thấy được ánh trăng mông lung, tựa hồ đã là sau nửa đêm.
Thẩm Lạc nhớ lại cảnh tượng trong cơn ác mộng vừa rồi, vẫn cảm thấy có chút chưa tỉnh hồn, hắn giống như bị quỷ thần xui khiến lấy một tấm Khu Quỷ Phù, dán sát vào phía trên người mình, đưa một tia pháp lực vào.
Theo trên lá bùa sáng lên quang mang, cặp mắt của hắn liền trở nên mông lung, ánh mắt chuyển động nhìn khắp quanh phòng, cẩn thận tra xét.
Nhưng mà, ánh mắt của hắn vừa mới chuyển động, lông mày đột nhiên nhướng một cái.
Trong phòng vậy mà thật sự có chuyện cổ quái!
Ánh mắt hắn quay lại, liền thấy trong hư không từ trên nóc nhà kéo xuống đầu giường mình nằm, có từng hình bóng mảnh khảnh buông xuống, chớp động như ẩn như hiện, mơ hồ đến cực điểm.
Nếu không phải giờ phút này tinh thần hắn khẩn trương, lực chú ý quá tập trung, căn bản không phát hiện được.
Trong lòng Thẩm Lạc xiết chặt, vội cầm đèn đi qua, muốn xem rõ hơn.
Kết quả, chờ ánh đèn dời đến, hắn vừa rồi trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy đồ vật kia, giờ ngược lại biến mất không thấy.
Hắn không do dự, lập tức một hơi thổi tắt ngọn đèn.
Theo ánh sáng trong phòng dập tắt, đồ vật vừa rồi như ẩn như hiện kia, rốt cuộc một lần nữa hiện ra, rõ ràng là từng sợi mỏng manh như tóc, gần như tia sáng trong suốt, tất cả đều như mưa rơi từ chỗ nóc nhà xuyên suốt xuống dưới.
Ánh mắt Thẩm Lạc theo tia sáng nhìn xuống dưới, liền thấy quanh gối ngọc bao phủ một tầng quang mang hơi mờ. Những tia sáng từ bên trên rủ xuống kia, vậy mà tất cả đều rơi vào trên đó, bị hấp thu vào không còn chút nào.
"Đây là thứ gì..." Trong lòng Thẩm Lạc kinh nghi càng sâu, từng bước một tới gần bên giường.
Đi tới gần, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Khu Quỷ Phù dán trước ngực, phát hiện nó cũng không thiêu đốt gì, mà những tia sáng quỷ dị kia cũng không giãy dụa vặn vẹo.
"Xem ra, không giống như là đồ vật âm sát..." Trong lòng Thẩm Lạc thoáng yên tâm hơn.
Hắn đưa ra một bàn tay, như là tiếp nước mưa, đưa tới hứng những tia sáng gần như trong suốt kia. Bạch quang mông lung lập tức bao phủ lại bàn tay của hắn.
Nhưng mà ngay sau đó hắn phát hiện, những tia sáng kia rơi vào lòng bàn tay của hắn, trong nháy mắt phảng phất như không bị gì xuyên thấu qua bàn tay của hắn, tiếp tục tụ vào gối ngọc.
Mà bàn tay của hắn cũng không cảm giác được bất kỳ khó chịu nào, những tia sáng kia thật giống như chỉ là hư ảnh.
Thẩm Lạc vô thức ngẩng đầu nhìn một chút nóc phòng, liền thấy những tia sáng kia phảng phất sinh ra từ trên nóc phòng, phù hợp đến thập phần chặt chẽ.
Tâm hắn khẽ động, ôm lấy gối ngọc, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài phòng ánh trăng như nước, bốn phía tĩnh mịch một mảnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang liên tiếp.
Thẩm Lạc cẩn thận kiểm tra bốn phía một hồi, thấy ngoại trừ tiếng ngây của các sư huynh trong phòng lân cận truyền ra, rốt cuộc nghe không được nửa điểm tiếng người. Lúc này mũi chân hắn chĩa xuống đất, thân hình nhảy lên, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt rơi vào trên nóc nhà hai tầng lầu.
Hắn đứng trên nóc nhà, ngửa đầu nhìn về phía không trung, nhưng thấy từng tia sáng óng ánh kia, đuổi theo gối ngọc, như thác nước treo trên bầu trời, tựa như vô cùng vô tận, liên tục không dứt.
Ánh mắt Thẩm Lạc một mực dừng lại trên bầu trời đêm thật lâu, cuối cùng mới biết rõ nơi phát ra những tia sáng óng ánh này, rõ ràng là từ trong tinh không đầy trời bắn xuống.
"Giữa tia sáng này và gối ngọc, rốt cuộc có liên quan gì?" Thẩm Lạc không hiểu chút nào.
Lúc trước hắn đã ngủ qua một giấc, bị ác mộng làm bừng tỉnh, sau lại không buồn ngủ. Giờ phút này cũng cảm thấy cảnh tượng tia sáng rủ xuống này khá thú vị, cứ như vậy hắn một mực ôm gối ngọc, ngắm nhìn bầu trời.
Tia sáng rủ xuống một đêm, Thẩm Lạc liền nhìn một đêm.
Thẳng đến sáng ngày thứ hai, mặt trời sắp lên, lúc chân trời nổi lên màu trắng bạc, tinh không rủ xuống tia sáng kia mới dần dần trở nên thưa thớt. Chờ đến sắc trời chân chính sáng lên, mới hoàn toàn biến mất.
Thẳng đến cuối cùng, Thẩm Lạc cũng không phát hiện gối ngọc có dị dạng gì, lúc này mới ôm gối ngọc nhảy xuống nóc nhà, mang theo một bụng nghi hoặc trở về trong phòng.
...
Giờ Ngọ, sau khi Thẩm Lạc đi trai đường dùng cơm xong, tản bộ đi tới phía sau núi.
Đến chỗ bốn bề vắng lặng, hắn lập tức tăng tốc, thẳng đến chỗ sơn cốc ẩn kín kia.
Thẩm Lạc đi tới bên bờ đầm cạn, nhảy lên một cái, rơi thẳng vào trong nước.
Đầm cạn lập tức tóe lên mảng lớn bọt nước, một cảm giác mát lạnh lập tức từ bốn phía truyền tới, làm hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu, phảng phất cơn buồn ngủ hơn nửa đêm hôm qua không ngủ kia, trong nháy mắt biến mất.
Bất quá hôm nay hắn tới đây, tự nhiên không phải là để làm dịu mệt nhọc, mà là muốn thử một chút công pháp vô danh kèm theo một thuật pháp khác, Thông Linh Dịch Yêu chi thuật.
Dựa theo điển tịch nói, nếu là người trên Thông Linh Dịch Yêu chi thuật có thiên phú hơn người, thường thường chỉ tu luyện thành đệ nhất trọng công pháp vô danh, là có thể thành công thông linh. Còn nếu là người thiên phú thấp kém, thì rất có thể tu mãi đến ngũ lục trọng, cũng không thể thành công thông linh yêu vật.
Thẩm Lạc tự nghĩ, đệ nhất trọng công pháp vô danh có thể giống như nước chảy thành sông đạt tới viên mãn, có lẽ thiên phú bản thân hắn cũng không kém. Bất quá bởi vì thiên tính càng thêm hợp nước, cho nên sau khi gặp được Vô Danh Thiên Thư mới hiển hiện ra.
Hắn đi đến trung tâm đầm cạn, khoanh chân ngồi xuống, đầm nước không sâu không cạn, vừa vặn chìm đến ngực.
Sau đó hắn liền nhắm mắt ngưng thần, tay bấm pháp quyết, điều chỉnh hô hấp thổ nạp, bắt đầu yên lặng vận chuyển công pháp vô danh kia.
Không bao lâu, trong đan điền Thẩm Lạc, liền có một cỗ thanh lương chi khí theo đó thay đổi, bắt đầu vận chuyển tuần hoàn dọc theo kinh mạch thể nội, Thuỷ chi linh khí lạnh buốt các nơi trong đầm nước cũng du tẩu, tụ đến quanh người hắn.
Theo ý niệm của hắn dần dần thay đổi, trong lòng bắt đầu yên lặng ngâm tụng khẩu quyết Thông Linh Dịch Yêu thuật. Hết thảy động tĩnh bốn phía sơn cốc đột nhiên bắt đầu trở nên vi diệu.
Thoạt đầu, Thẩm Lạc còn có thể mơ hồ nghe được ba phần âm thanh chim tước kêu to, rất nhanh liền chỉ có thể nghe được thanh âm gió qua kẽ lá, tiếp đó cũng chỉ có thể nghe được thanh âm sâu kiến ẩn núp trong lòng đất, thanh âm con cá vẩy nước trong đầm...
Đến cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể nghe được thanh âm nước suối chậm rãi chảy xuôi.
Mà cùng lúc đó, trong đầu Thẩm Lạc cũng biến thành không có gì, trước mắt cũng là một màu đen kịt, phảng phất cả người đã vượt qua không gian, xuất hiện ở một mảnh hư không khác...
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Thẩm Lạc mở to hai mắt nhìn, giống như có một con rắn lạnh buốt bò lên trên lưng.
Những tay nhỏ kia như hư thối, màu sắc trắng bệch, nhìn tựa như xác chết ngâm ở trong nước thật lâu, phía trên lại sinh ra móng tay nhỏ dài màu đen, thậm chí xuyên thấu qua quần áo đâm vào trong da thịt của hắn.
Thẩm Lạc há miệng muốn hô to, nhưng miệng há thật to, lại không phát ra nửa điểm âm thanh, trong lòng không khỏi sợ hãi tới cực điểm.
Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện một chuyện cổ quái.
Hắn vậy mà không cảm giác nửa điểm đau đớn!
"Gặp chuyện chớ hoảng sợ, gặp chuyện chớ hoảng sợ..."
Trong lòng Thẩm Lạc bình tĩnh hơn một chút, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại.
Hắn thử vận chuyển công pháp vô danh, định điều động pháp lực thể nội, xem có thể bức lui những quỷ thủ trắng bệch này không?
Nhưng mà, pháp lực trong đan điền mới dị động một chút, hắn lập tức cảm thấy phần gáy lạnh buốt một trận. Một cỗ khí tức cường đại vô cùng âm hàn từ đó lộ ra, khiến cho lông tơ quanh người hắn bắt đầu dựng đứng lên.
"Là gối ngọc!"
Thẩm Lạc lập tức nhận ra biến hoá phía sau cổ hắn.
Không đợi hắn có động tác gì, trên gối ngọc phía sau cổ đột nhiên truyền đến một cỗ lực thôn phệ cường đại. Hắn liền cảm thấy tinh khí huyết dịch thể nội như sôi trào lên, nhao nhao hóa thành từng sợi hơi nước màu trắng, bị hấp thu ra ngoài.
Hai mắt hắn trừng lớn, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bộ ngực của mình xẹp xuống, cánh tay cũng nhanh chóng khô héo, trở nên như quỷ trảo, sinh cơ dần biến mất.
Trong đầu Thẩm Lạc một mảnh hỗn độn, sợ hãi, nghi hoặc, không cam lòng... Các loại cảm xúc hỗn tạp cùng một chỗ, dùng hết chút sức lực cuối cùng, kiệt lực cuồng hống: "Không..."
Tiếp theo một cái chớp mắt, thân thể của hắn bỗng nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, ngực phập phồng kịch liệt, miệng lớn thở hổn hển.
Đang bối rối, hắn vội nhìn xuống đệm giường dưới thân, kết quả chỉ thấy một vũng mồ hôi ướt đẫm, nào có quỷ thủ trắng bệch nhỏ như tay đứa bé kia?
Tiếp theo, hắn lại lật xem mấy lần lòng bàn tay và mu bàn tay của mình, tất cả đều hoàn hảo không chút tổn hại, căn bản không có dấu vết huyết khí bị hút khô biến thành quỷ trảo khô héo kia.
"Chẳng lẽ là ác mộng?"
Thần sắc Thẩm Lạc có chút mờ mịt nhìn bốn phía một vòng, kết quả thấy tất cả cửa sổ đều đóng chặt, bày biện trong phòng cũng không mảy may dị dạng, ngay cả gối dưới đầu hắn cũng là gối mây thường dùng, mà chiếc gối ngọc kia thì an tĩnh nằm ở một bên.
Hắn đưa tay vuốt một cái mồ hôi lạnh trên trán, trong lúc nhất thời hết cả buồn ngủ, liền đứng dậy chong đèn, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đi tới trước bàn ngồi xuống.
Ngoài cửa sổ còn có thể thấy được ánh trăng mông lung, tựa hồ đã là sau nửa đêm.
Thẩm Lạc nhớ lại cảnh tượng trong cơn ác mộng vừa rồi, vẫn cảm thấy có chút chưa tỉnh hồn, hắn giống như bị quỷ thần xui khiến lấy một tấm Khu Quỷ Phù, dán sát vào phía trên người mình, đưa một tia pháp lực vào.
Theo trên lá bùa sáng lên quang mang, cặp mắt của hắn liền trở nên mông lung, ánh mắt chuyển động nhìn khắp quanh phòng, cẩn thận tra xét.
Nhưng mà, ánh mắt của hắn vừa mới chuyển động, lông mày đột nhiên nhướng một cái.
Trong phòng vậy mà thật sự có chuyện cổ quái!
Ánh mắt hắn quay lại, liền thấy trong hư không từ trên nóc nhà kéo xuống đầu giường mình nằm, có từng hình bóng mảnh khảnh buông xuống, chớp động như ẩn như hiện, mơ hồ đến cực điểm.
Nếu không phải giờ phút này tinh thần hắn khẩn trương, lực chú ý quá tập trung, căn bản không phát hiện được.
Trong lòng Thẩm Lạc xiết chặt, vội cầm đèn đi qua, muốn xem rõ hơn.
Kết quả, chờ ánh đèn dời đến, hắn vừa rồi trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy đồ vật kia, giờ ngược lại biến mất không thấy.
Hắn không do dự, lập tức một hơi thổi tắt ngọn đèn.
Theo ánh sáng trong phòng dập tắt, đồ vật vừa rồi như ẩn như hiện kia, rốt cuộc một lần nữa hiện ra, rõ ràng là từng sợi mỏng manh như tóc, gần như tia sáng trong suốt, tất cả đều như mưa rơi từ chỗ nóc nhà xuyên suốt xuống dưới.
Ánh mắt Thẩm Lạc theo tia sáng nhìn xuống dưới, liền thấy quanh gối ngọc bao phủ một tầng quang mang hơi mờ. Những tia sáng từ bên trên rủ xuống kia, vậy mà tất cả đều rơi vào trên đó, bị hấp thu vào không còn chút nào.
"Đây là thứ gì..." Trong lòng Thẩm Lạc kinh nghi càng sâu, từng bước một tới gần bên giường.
Đi tới gần, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Khu Quỷ Phù dán trước ngực, phát hiện nó cũng không thiêu đốt gì, mà những tia sáng quỷ dị kia cũng không giãy dụa vặn vẹo.
"Xem ra, không giống như là đồ vật âm sát..." Trong lòng Thẩm Lạc thoáng yên tâm hơn.
Hắn đưa ra một bàn tay, như là tiếp nước mưa, đưa tới hứng những tia sáng gần như trong suốt kia. Bạch quang mông lung lập tức bao phủ lại bàn tay của hắn.
Nhưng mà ngay sau đó hắn phát hiện, những tia sáng kia rơi vào lòng bàn tay của hắn, trong nháy mắt phảng phất như không bị gì xuyên thấu qua bàn tay của hắn, tiếp tục tụ vào gối ngọc.
Mà bàn tay của hắn cũng không cảm giác được bất kỳ khó chịu nào, những tia sáng kia thật giống như chỉ là hư ảnh.
Thẩm Lạc vô thức ngẩng đầu nhìn một chút nóc phòng, liền thấy những tia sáng kia phảng phất sinh ra từ trên nóc phòng, phù hợp đến thập phần chặt chẽ.
Tâm hắn khẽ động, ôm lấy gối ngọc, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài phòng ánh trăng như nước, bốn phía tĩnh mịch một mảnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang liên tiếp.
Thẩm Lạc cẩn thận kiểm tra bốn phía một hồi, thấy ngoại trừ tiếng ngây của các sư huynh trong phòng lân cận truyền ra, rốt cuộc nghe không được nửa điểm tiếng người. Lúc này mũi chân hắn chĩa xuống đất, thân hình nhảy lên, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt rơi vào trên nóc nhà hai tầng lầu.
Hắn đứng trên nóc nhà, ngửa đầu nhìn về phía không trung, nhưng thấy từng tia sáng óng ánh kia, đuổi theo gối ngọc, như thác nước treo trên bầu trời, tựa như vô cùng vô tận, liên tục không dứt.
Ánh mắt Thẩm Lạc một mực dừng lại trên bầu trời đêm thật lâu, cuối cùng mới biết rõ nơi phát ra những tia sáng óng ánh này, rõ ràng là từ trong tinh không đầy trời bắn xuống.
"Giữa tia sáng này và gối ngọc, rốt cuộc có liên quan gì?" Thẩm Lạc không hiểu chút nào.
Lúc trước hắn đã ngủ qua một giấc, bị ác mộng làm bừng tỉnh, sau lại không buồn ngủ. Giờ phút này cũng cảm thấy cảnh tượng tia sáng rủ xuống này khá thú vị, cứ như vậy hắn một mực ôm gối ngọc, ngắm nhìn bầu trời.
Tia sáng rủ xuống một đêm, Thẩm Lạc liền nhìn một đêm.
Thẳng đến sáng ngày thứ hai, mặt trời sắp lên, lúc chân trời nổi lên màu trắng bạc, tinh không rủ xuống tia sáng kia mới dần dần trở nên thưa thớt. Chờ đến sắc trời chân chính sáng lên, mới hoàn toàn biến mất.
Thẳng đến cuối cùng, Thẩm Lạc cũng không phát hiện gối ngọc có dị dạng gì, lúc này mới ôm gối ngọc nhảy xuống nóc nhà, mang theo một bụng nghi hoặc trở về trong phòng.
...
Giờ Ngọ, sau khi Thẩm Lạc đi trai đường dùng cơm xong, tản bộ đi tới phía sau núi.
Đến chỗ bốn bề vắng lặng, hắn lập tức tăng tốc, thẳng đến chỗ sơn cốc ẩn kín kia.
Thẩm Lạc đi tới bên bờ đầm cạn, nhảy lên một cái, rơi thẳng vào trong nước.
Đầm cạn lập tức tóe lên mảng lớn bọt nước, một cảm giác mát lạnh lập tức từ bốn phía truyền tới, làm hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu, phảng phất cơn buồn ngủ hơn nửa đêm hôm qua không ngủ kia, trong nháy mắt biến mất.
Bất quá hôm nay hắn tới đây, tự nhiên không phải là để làm dịu mệt nhọc, mà là muốn thử một chút công pháp vô danh kèm theo một thuật pháp khác, Thông Linh Dịch Yêu chi thuật.
Dựa theo điển tịch nói, nếu là người trên Thông Linh Dịch Yêu chi thuật có thiên phú hơn người, thường thường chỉ tu luyện thành đệ nhất trọng công pháp vô danh, là có thể thành công thông linh. Còn nếu là người thiên phú thấp kém, thì rất có thể tu mãi đến ngũ lục trọng, cũng không thể thành công thông linh yêu vật.
Thẩm Lạc tự nghĩ, đệ nhất trọng công pháp vô danh có thể giống như nước chảy thành sông đạt tới viên mãn, có lẽ thiên phú bản thân hắn cũng không kém. Bất quá bởi vì thiên tính càng thêm hợp nước, cho nên sau khi gặp được Vô Danh Thiên Thư mới hiển hiện ra.
Hắn đi đến trung tâm đầm cạn, khoanh chân ngồi xuống, đầm nước không sâu không cạn, vừa vặn chìm đến ngực.
Sau đó hắn liền nhắm mắt ngưng thần, tay bấm pháp quyết, điều chỉnh hô hấp thổ nạp, bắt đầu yên lặng vận chuyển công pháp vô danh kia.
Không bao lâu, trong đan điền Thẩm Lạc, liền có một cỗ thanh lương chi khí theo đó thay đổi, bắt đầu vận chuyển tuần hoàn dọc theo kinh mạch thể nội, Thuỷ chi linh khí lạnh buốt các nơi trong đầm nước cũng du tẩu, tụ đến quanh người hắn.
Theo ý niệm của hắn dần dần thay đổi, trong lòng bắt đầu yên lặng ngâm tụng khẩu quyết Thông Linh Dịch Yêu thuật. Hết thảy động tĩnh bốn phía sơn cốc đột nhiên bắt đầu trở nên vi diệu.
Thoạt đầu, Thẩm Lạc còn có thể mơ hồ nghe được ba phần âm thanh chim tước kêu to, rất nhanh liền chỉ có thể nghe được thanh âm gió qua kẽ lá, tiếp đó cũng chỉ có thể nghe được thanh âm sâu kiến ẩn núp trong lòng đất, thanh âm con cá vẩy nước trong đầm...
Đến cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể nghe được thanh âm nước suối chậm rãi chảy xuôi.
Mà cùng lúc đó, trong đầu Thẩm Lạc cũng biến thành không có gì, trước mắt cũng là một màu đen kịt, phảng phất cả người đã vượt qua không gian, xuất hiện ở một mảnh hư không khác...
Bình luận truyện