Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80
Chương 148: Chẳng hề cố kị
Cuối cùng Tạ Trường Linh còn chạy đi tính kế nhà họ Chu một lần, hành vi này quả thực đã dẫn đến không ít rắc rối cho Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ.
Người nhà họ Chu đương nhiên không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, liên hợp với họ hàng chạy đến thôn Cửu Sơn làm ầm ĩ nhiều lần, mắng Tạ Trường Linh thành người phụ nữ ác độc nhất thế gian, còn bảo mọi người phải cẩn thận chị, đừng bị chị lừa, chị quen giả vờ giả vịt rồi, cẩn thận bây giờ chị đang ủ mưu lấy tiền của các người.
“Các người” này đương nhiên ám chỉ Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ.
Ban đầu mọi người đương nhiên đứng về phía Tạ Trường Linh và đều cảm thấy người nhà họ Chu quá đáng. Nhưng theo số lần gây chuyện không ngơi không nghỉ cùng với lời tuyên dương trắng trợn trên huyện của nhà họ Chu, cảm nhận của mọi người về Tạ Trường Linh đã vô cùng vi diệu.
Tạ Trường Linh lấy tất cả tiền nhà mẹ đẻ trợ cấp cho nhà họ Chu, trong mắt mọi người, chị là một cô gái nhu nhược đáng thương, mọi người đều sẵn lòng vươn một tay giúp đỡ. Nhưng cuối cùng chị lại lấy hết tất cả tiền của nhà họ Chu, hại người nhà họ Chu chẳng có chỗ ở, chuyện này không khỏi hơi quá đáng.
Sau đó có người bắt đầu ngầm khuyên nhủ Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đừng đối xử quá tốt với Tạ Trường Linh, càng đừng để chị tiếp xúc với chuyện công ty, nếu không ai mà biết liệu chị có lừa tiền của họ giống như đã làm với nhà họ Chu hay không.
Tạ Trường Du thì còn tốt, người nói vậy với anh không nhiều. Vì dù Tạ Trường Linh thế nào thì cũng là chị gái anh, anh không thể mặc kệ. Nhưng Lâm Tố Mỹ lại khác, cô hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với Tạ Trường Linh, bây giờ xảy ra chuyện, cô chắc chắn sẽ có suy nghĩ.
Những người đó tự cho rằng họ đang suy nghĩ cho Lâm Tố Mỹ, khiến cô hơi dở khóc dở cười.
Hôm nay Lâm Tố Mỹ sảng khoái trong người, cũng nhắc tới mấy chuyện vặt vãnh này với Tạ Trường Du mà chẳng kiêng kị gì.
Chuyện của Tạ Trường Linh coi như chuyện nhỏ, vậy thế nào mới là chuyện lớn?
Đương nhiên là chuyện trong tập đoàn Du Mỹ rồi.
Trước đây, những người ở tầng lớp cao trong công ty đều tỏ thái độ ngờ vực và không ủng hộ suy nghĩ kiêm hành vi muốn mở rộng thị trường của Lâm Tố Mỹ. Quan điểm và lý do của họ cũng phù hợp với tình hình hiện giờ của công ty. Nền tảng công ty không vững, quan trọng nhất là giữ vững thị trường hiện có. Bởi vì có một công ty bối cảnh hùng hậu làm về đồ uống với khí thế hùng hổ, muốn đứng vững thì tập đoàn Du Mỹ phải ngăn chặn được “dòng lũ” hiện giờ.
Vì sự kiên trì của Lâm Tố Mỹ và sự ủng hộ của Tạ Trường Du, công ty đang lặng lẽ chuẩn bị.
Lâm Tố Mỹ cũng bắt buộc phải dùng chuyện này để chứng minh thực lực của bản thân, chứ không phải lấy thân phận bà chủ của công ty để đưa ra quyết định. Bởi chuyện đó ít nhiều không vẻ vang, vì nó dựa vào thân phận chứ không dựa vào thực lực.
Nhưng bây giờ Lâm Tố Mỹ đã có dự định sau khoảng thời gian nỗ lực này.
Điều đó không thể không khiến cô cảm thấy hưng phấn - tựa như một học sinh ôn lại rất lâu, đợi kì thi đến gần, tin tường bằng sự tự tin và thực lực rằng thành tích thi lần này sẽ chứng minh được bản thân vậy.
Bây giờ thời tiết nóng nực, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du dứt khoát xuống ao nước trong sân nhà mình. Ao nước này không lớn không nhỏ, tuy bơi chắc chắn không đã nhưng bơi qua loa đảm bảo không vấn đề. Lâm Tố Mỹ đã học bơi ở đây.
Hai vợ chồng đứng trong nước, tựa như hai đứa trẻ, ăn một bát đá bào. Hai người anh một thìa em một thìa, nếu bị người khác trông thấy thì có khi sẽ khó mà tin nổi đôi vợ chồng có khí thế mạnh mẽ ban bố mệnh lệnh trước mặt mọi người lại có lúc trẻ con như vậy.
Thực ra, những lúc riêng tư, phần lớn thời gian hai người đều như vậy.
Đá bào này là do Lâm Tố Mỹ làm. Món ăn này rất được yêu thích, nhất là với mấy tiểu quỷ nhà họ Lâm. Trông thấy cô, chúng đều nói – Cháu muốn ăn thứ lạnh băng đó.
Ban đầu, Lâm Tố Mỹ còn dào dạt hứng thú. Bây giờ ư, nhìn thấy lũ trẻ là cô đã muốn trốn.
Món đá bào này chế biến cũng đơn giản. Chỉ là làm đông cứng nước rồi đập vụn, cho thêm nước hoa quả và nước đường nâu vào chỗ đá vụn là hoàn thành. Lũ trẻ đều thích ăn.
Không chỉ là lũ trẻ mà bản thân hai người cũng thích. Nhưng vì họ là người lớn, luôn bị ban cho một suy nghĩ thần bí rằng “Cô chú đều là người lớn rồi, sao có thể ăn thứ này chứ?”, nên hai vợ chồng chỉ có thể trốn đi lặng lẽ ăn. Bằng không, họ chỉ có thể lao lực làm cho người khác ăn, tự họ mệt cả buổi nhưng lại chẳng ăn được miếng nào.
Trong ngày hè thế này, thứ lạnh băng ấy quả thực là sự tồn tại khiến người ta cực kì hưởng thụ.
Khi Tạ Trường Du xúc một thìa cuối cùng, Lâm Tố Mỹ đoạt luôn bát đi, sau đó uống hết phần còn lại. Cô đoạt đi thì thôi, lại còn phải trưng ra nét mặt đắc ý với Tạ Trường Du. Tạ Trường Du có thể bỏ qua cho cô như thế ư?
Vì thế Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du “đánh” một trận thủy chiến trong ao. Dẫu sao quần áo đã ướt đẫm từ lâu, chẳng ai bận tâm, bây giờ chỉ là vấn đề tóc lại ướt thêm thôi.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy anh ngang như cua. “Đồ em làm, em uống ngụm cuối cùng không phải là lẽ đương nhiên sao?”
“Em như thế là đánh úp.”
“Việc dùng binh không ngần ngại gian dối.”
“Cho nên em không thể trách anh té nước vào em.”
Hai người chơi đùa một lúc mà chẳng mảy may cố kị, rồi lại ôm nhau mà hôn đối phương đắm đuối. Cảm giác tự do và vui sướng đó khiến họ đều cảm thấy, cho dù xảy ra chuyện gì thì vào thời khắc này, họ đều vô cùng vui vẻ, tự do.
Sau khi nụ hôn kết thúc, hai người đặt một tấm gỗ đã chuẩn bị sẵn vào nước, vừa khéo có thể để hai người nằm lên. Vì sức nặng nên tấm gỗ hơi chìm vào trong nước. Thứ cảm giác một nửa cơ thể ở trong nước một nửa ngoài không trung, nói là hạnh phúc tựa thần tiên cũng không ngoa.
Huống hồ người bên cạnh, chính là người khiến mình vui, khiến mình thích.
Hai người tìm kiếm sự nhàn rỗi trong lúc bận bịu, vô cùng trân trọng và hưởng thụ khoảng thời gian thế này.
“Dạo gần đây bố mẹ anh còn đối xử với em tốt hơn với anh nữa?” Tạ Trường Du nói đến đây, mơ hồ có chút không phục.
“Anh thôi đi.”
Lâm Tố Mỹ nhắm mắt nằm. Để hưởng thụ khoảnh khắc này, cô còn chạy đi thay một chiếc váy đỏ vô cùng thướt tha. Lúc này, tóc cô bung loạn vào nước, váy đỏ ướt đẫm, khiến cả người cô yêu kiều quyến rũ. Tuy xinh đẹp là cảm nhận chủ quan, nhưng có đôi khi dường như lại nhuốm màu thực chất, ngay cả bản thân cô cũng có thể cảm thấy bị truyền nhiễm, tuy nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng khóe miệng khẽ cong lên.
Bây giờ thái độ của bố mẹ chồng với cô hơi e dè và cẩn thận, điều này khiến cô rất bất đắc dĩ.
Thực ra còn là vì chuyện của Tạ Trường Linh.
Hiện giờ, Tạ Minh và Trần Tư Tuyết cũng suy nghĩ nhiều cho hai vợ chồng họ. Nếu Tạ Trường Linh có chuyện thì vì nghĩa, người làm cha mẹ như Tạ Minh và Trần Tư Tuyết không thể khước từ, dù là bỏ tiền hay bỏ sức thì họ đều sẵn lòng. Nhưng bây giờ, người gặp rắc rối lại là đôi vợ chồng trẻ Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ. Điều đó khiến Tạ Minh và Trần Tư Tuyết luôn cảm thấy áy náy với họ.
Cho nên bây giờ mới có thái độ kì lạ đó.
Một là Tạ Minh và Trần Tư Tuyết thật lòng cảm thấy đã gây rắc rối cho họ, hai là sợ Lâm Tố Mỹ có ý kiến, dẫn đến mối quan hệ gia đình không hòa thuận.
Tạ Trường Du không thể không biết rõ, ấy vậy mà lúc này anh còn cố ý hỏi.
Lâm Tố Mỹ hừ hừ hai tiếng. “Bây giờ người nhà họ Chu sao rồi?”
Để người nhà họ Chu không tiếp tục giày vò, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cũng đã nợ nhiều ân tình. Dẫu sao bây giờ họ hàng của Chu Lương Sinh cũng không dám xuất đầu lộ diện vì nhà họ, cả nhà Chu Lương Sinh cũng không dám gây chuyện nữa. Thay vì để họ gây rối, chi bằng cứ ra tay trước để họ chẳng thể nào gây rối được vẫn tốt hơn.
Tạ Trường Du hừ lạnh một tiếng. “Bây giờ đang than nghèo với họ hàng kia kìa, muốn bảo người ta lấy tiền ra mua nhà cho nhà đó.”
Khóe miệng Lâm Tố Mỹ hơi co giật.
Cả nhà Chu Lương Sinh, đúng là không bình thường.
Dù không tiếp xúc nhiều với người nhà đó nhưng Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng biết Tạ Trường Linh không thể nào lấy đi tất cả số tiền của họ. Không phải là Tạ Trường Linh không làm ra được chuyện đó, mà là loại người như thế sao có thể móc hết tất cả tiền ra? Nhiều nhất là cho Tạ Trường Linh một nửa để phỉnh phờ chị, số tiền còn lại thì nắm chặt trong tay thôi. Bây giờ xảy ra cơ sự này, họ càng có thể than nghèo kể khổ, rằng họ túng thiếu và cũng chẳng có tiền nữa, chỉ có thể bảo họ hàng tiếp tế.
“Rất tốt.” Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, cười bông đùa. “Cũng để họ hưởng thụ uy lực của họ hàng nhà họ luôn.”
Không phải vì cả nhà Chu Lương Sinh mà họ tới làm phiền, muốn kiếm được lợi ích sao? Bây giờ cũng để họ biết sự lợi hại khi bị cả nhà Chu Lương Sinh quấn lấy.
Tạ Trường Du đột ngột động đậy, trở mình muốn đè Lâm Tố Mỹ xuống. Kết quả tấm gỗ nghiêng đi rồi lật xuống, hai người đều rơi tõm xuống nước.
Lâm Tố Mỹ kinh hãi hét lên một tiếng, may mà tay mắt lanh lẹ túm được tấm gỗ, nhưng cô cũng sợ hết hồn.
“Anh làm gì đấy?” Lâm Tố Mỹ nhìn anh trừng trừng.
“Anh… chỉ đơn thuần muốn bày tỏ tâm trạng anh vui vẻ thế nào thôi.” Tạ Trường Du vuốt mặt, cười với cô.
Lâm Tố Mỹ bực mình. “Em không muốn nhìn thấy anh.”
“Thế thì vẫn phải nhìn nhiều hơn mới được.”
Tạ Trường Du dứt khoát đứng trong nước, hai tay ấn vai cô, bức cô nhìn mình. Dù Lâm Tố Mỹ trừng mắt nhìn lại hay véo anh, anh đều không buông tay, cứ muốn cô nhìn mình. Nếu cô nhắm mắt, anh sẽ thổi vào vào mắt cô. Nếu vậy mà cô vẫn không mở mắt, anh sẽ dùng lưỡi liếm mắt cô.
Lâm Tố Mỹ bị anh nghịch mà ngứa ngáy, cười phì một tiếng. “Anh thật đáng ghét.”
“Chỉ đáng ghét với một mình em thôi.” Tạ Trường Du cười khì để lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó ôm cô vào lòng.
Qua một lúc, hai người mới đặt lại tấm gỗ rồi nằm lên. Lần này Lâm Tố Mỹ nghiêm khắc cảnh cáo anh không được động đậy lung tung nữa.
Lâm Tố Mỹ biết Tạ Trường Du muốn hỏi mình điều gì, cũng biết tại sao anh lại vui như thế.
Chuyện của Tạ Trường Linh không chỉ đơn giản là khiến hai vợ chồng họ phải nợ ân tình hay tốn tiền, mà còn khiến danh tiếng của họ cũng chịu ảnh hưởng. Người ta nói cái gì mà không thể chọc vào vợ chồng họ, họ sẽ đối phó người khác sau lưng, cứ như thể họ là tổ chức bức hại người khác vậy.
Suy nghĩ của Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du rất nhất trí: rất tốt mà, tốt nhất là sau này chẳng có ai không có mắt mà chọc vào họ nữa, cũng coi như tuyên truyền luôn.
Còn suy nghĩ của cô với chuyện của Tạ Trường Linh…
Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài. “Em không trách chị chúng mình.”
Đây vẫn là lần đâu tiên Lâm Tố Mỹ gọi Tạ Trường Linh như thế, khiến Tạ Trường Du cũng thoáng kinh ngạc. Không phải là cô không coi trọng Tạ Trường Linh, mà là do thói quen. Cô và Tạ Trường Linh không tiếp xúc mấy, mối quan hệ giữa Tạ Trường Du và Tạ Trường Linh cũng chẳng ra sao, vì thế lúc cô gọi chị, phần lớn là chỉ Lâm Hải Yến, ngoài ra là chị họ cô…
Tựa như thời khắc này, người đầu tiên xẹt qua trong đầu Tạ Trường Du là Lâm Hải Yến. Nhưng ngẫm lại, anh mới hiểu, cô đang nói đến Tạ Trường Linh.
“Thật sự không trách chị ấy à?” Cũng không biết Tạ Trường Du đã nghĩ đến điều gì. “Ngay cả bố mẹ anh cũng cảm thấy chị ấy gây ra không ít phiền phức, mà tiền chẳng lấy được bao nhiêu, không chỉ hủy hoại danh tiếng của bản thân chị ấy mà còn gây ra nhiều chuyện cho chúng mình nữa.”
Đối với người như Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du, chút tiền cuối cùng Tạ Trường Linh tính kế lấy được còn lâu mới bằng cảm giác phiền phức mà họ phải gánh chịu, quả thực là được không bằng mất.
Đây chỉ là suy nghĩ của người khác, còn Lâm Tố Mỹ lại không nghĩ như thế.
“Nếu em nói em rất khâm phục chị ấy, anh có cảm thấy bất ngờ lắm không?”
“Có.”
Lâm Tố Mỹ bất giác cười. “Chị ấy ở nhà họ Chu lâu như thế, từng bước cởi bỏ sự kiêu ngạo của chị ấy, cuối cùng trở thành dáng vẻ đó - lấy lòng nhà họ Chu, sống chết bám lấy người nhà họ Chu, thậm chí chị ấy hoàn toàn không có suy nghĩ ly hôn, bởi vì chị ấy hoàn toàn coi họ thành người một nhà, những người ngoài họ ra mới là người ngoài. Sống trong hoàn cảnh đó, nhất là với tiền đề chị ấy đã bỏ ra nhiều thứ như thế, chị ấy càng không muốn rời đi, bởi vì thực ra tâm lý của chị ấy không thể nào chấp nhận kết quả là rời đi. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, ngoài rời đi, chị ấy còn bày mưu tính kế họ một vố… Chúng ta chỉ là người nghe chuyện, nghe rồi tính toán mặt lợi mặt hại, nhưng chị ấy ở trong đó chắc chắn chịu rất nhiều giày vò, chị ấy có thể đi đến bước này đã rất không dễ dàng rồi.”
Điều Lâm Tố Mỹ không nói chính là nếu gặp phải chuyện như Tạ Trường Linh, phần lớn phụ nữ chỉ có hai lựa chọn: một là cứ cho qua, chỉ cần có thể thoát khỏi gia đình đó là được, thiệt thì thiệt, nhưng cứ nhẫn nhịn đi, ai bảo mình xui xẻo chứ; hai thì là bảo người nhà ra mặt đối phó người nhà kia.
Nhưng Tạ Trường Linh lại không làm vậy. Chị ấy không cam chịu số phận mà bỏ qua như thế, cũng không khóc lóc nức nở tìm người giúp chị ấy khiến gia đình đó gặp xui xẻo hay tốt nhất là xuống địa ngục.
Chính vì hai điểm này, Lâm Tố Mỹ rất có cảm tình với Tạ Trường Linh.
Cô nghĩ, trước đây Tạ Trường Linh nhất định là một người rất có sức hút. Nhưng rơi vào hoàn cảnh đó đã quá lâu nên bị lây nhiễm, vì thế chị ấy trở thành người mà có lẽ bản thân Tạ Trường Linh cũng không nhận ra nữa.
Lâm Tố Mỹ nghĩ đến những gì Tạ Trường Linh phải trải qua bây giờ thì hơi tức giận. “Em chẳng hiểu nổi tại sao mọi người đều nghĩ như thế nữa. Lúc chị cả bị nhà họ Chu ức hiếp, mọi người đều sẵn lòng đưa tay giúp đỡ, bởi vì họ cảm thấy chị ấy đáng thương. Bất cứ ai cũng có thể khoa tay múa chân với chị ấy, tiến hành nhận xét về chị ấy, bởi vì họ cảm thấy mình hạnh phúc hơn chị, mình có được một gia đình hoàn chỉnh, còn chị lại bị người ta chê ghét, hơn nữa điệu bộ gây chuyện còn chẳng dễ coi. Sau khi chị ấy tự dựa vào bản thân mà bật lại, mọi người liền quên mất chị ấy đã chịu bao nhiêu ấm ức, bắt đầu không ngừng lên án chị ấy, nói ra những lời khó nghe đến vậy… Dựa vào đâu mà kẻ yếu thì không thể chống trả, chỉ có thể bị bắt nạt, sau đó nhận được sự cảm thông rẻ tiền từ người khác một cách đáng thương chứ? Khỏi cần. Em cảm thấy chị chúng mình rất giỏi, vào lúc như thế mà chị ấy vẫn có thể khiến nhà họ Chu phải trả giá đắt một lần.”
Tạ Trường Du nghe mà mắt đã hoe đỏ. Anh chẳng thể nào nói ra được lời cảm ơn. Đây là vợ anh, cô hướng về anh, hướng về người nhà anh.
Nhưng mắt anh vẫn cay cay.
Tạ Trường Linh có thể làm ra chuyện đó thật sự chẳng dễ dàng gì, tựa như đã tốn tất cả dũng khí thì cuối cùng mới có thể làm xong chuyện đó, sau khi chuyện thành công, dũng khí cũng tiêu tan theo vậy. Bây giờ Tạ Trường Linh trở nên dịu dàng và yếu đuối, chẳng tài nào trở về là một Tạ Trường Linh kiêu ngạo thuở trước nữa.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Tạ Trường Du đã hận không thể giết đám người nhà họ Chu.
Thực ra, điều khiến Tạ Trường Linh đưa ra quyết định khiến bản thân chị mãi mãi không hối hận cũng là vì thái độ của Chu Lương Sinh. Tạ Trường Linh và Chu Lương Sinh chung sống lâu như vậy, nếu Chu Lương Sinh thật sự thay tính đổi nết, đến đưa chị về nhà thì nói không chừng chị sẽ thật sự mềm lòng. Nhưng Chu Lương Sinh đã quỳ xuống, nói toàn những lời dối gian, sao Tạ Trường Linh có thể không biết anh ta thật sự ngoại tình hay là hiểu lầm chứ? Có đôi khi, chuyện của người bên gối, chị biết rõ mồn một, chỉ là không muốn chọc thủng mà thôi.
Chu Lương Sinh chẳng nói được lấy một câu thật lòng, khiến chị biết rằng họ đều đã coi chị thành kẻ ngốc. Vào khoảnh khắc đó, chị đột ngột căm phẫn. Họ coi chị thành kẻ ngốc, vậy thì chị cũng muốn để họ làm kẻ ngốc một lần.
Lâm Tố Mỹ nhắm mắt. “Em thật sự rất khâm phục chị ấy.”
Tạ Trường Linh có thể chống trả trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế. Còn bản thân cô, ở kiếp trước lại phải tốn nhiều thời gian đến vậy thì mới lén lút chạy trốn - là chạy trốn trong hoảng sợ, chứ không phải là muốn trả thù người nhà đã khiến cô không vui vẻ, không hạnh phúc.
Cho nên nếu so sánh với nhau, cô cảm thấy Tạ Trường Linh giỏi hơn mình nhiều.
Cơ thể Tạ Trường Du khẽ cựa quậy, khiến Lâm Tố Mỹ sợ hết hồn.
“Không được cử động, nếu còn lật nữa thì tối nay anh ngủ dưới đất.”
“Chỉ biết lôi chuyện này ra uy hiếp anh thôi.”
Lâm Tố Mỹ im lặng. Bởi vì cô sực nhớ ra, kì thực cô không uy hiếp được anh. Nếu thật sự bảo anh ngủ dưới đất, anh sẽ rất nghe lời mà ngủ dưới đó. Chỉ là anh sẽ ôm cô xuống đó ngủ cùng, cũng chẳng biết rốt cuộc là đang phạt ai nữa.
Tấm gỗ không ngừng lắc lư, khiến Lâm Tố Mỹ vẫn hơi lo lắng.
“Em dịch ra giữa đi.” Tạ Trường Du ra lệnh cho cô.
“Làm gì?” Tuy đang hỏi, nhưng cô vẫn nghe theo sự sắp xếp của anh.
Chỉ là hai người đều đã đến giữa rồi…
Bấy giờ, Tạ Trường Du phủ lên người cô, khẽ hôn cô. Hai người ở trên tấm gỗ cứ lắc lắc lư lư, vậy mà lại có cảm giác mới mẻ và kích thích.
“Trời còn chưa tối…” Lâm Tố Mỹ đột ngột cắn môi nói.
“Ồ, em tưởng anh muốn làm gì?” Tạ Trường Du nhìn cô cười.
Anh cười quá xấu xa, khiến mặt Lâm Tố Mỹ đỏ bừng. Cô không nhịn được lại muốn véo anh mấy cái.
Tạ Trường Du nói tiếp: “Tưởng là anh muốn làm chuyện sau khi trời tối mới có thể làm à?”
Lâm Tố Mỹ cảm thấy cả người mình đều đã phát sốt, thò chân đá anh. Song Tạ Trường Du lại nhân cơ hội này ngồi trên người cô, như đang thưởng thức cô một lát, rồi mới bắt đầu cởi chiếc váy đỏ của cô ra từng chút, từng chút một.
Váy đỏ yêu kiều, mỹ nhân như rượu.
Ngón tay Tạ Trường Du khẽ trượt trước ngực cô, anh nói. “Em đoán đúng rồi.”
Chẳng mấy chốc, nước bắn tung tóe, tấm gỗ bấp bênh, như chìm như không. Vào một khoảnh khắc nào đó, tấm gỗ lại một lần nữa nghiêng lệch. Nhưng đôi nam nữ nhiệt tình như lửa tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn làm chuyện phải khi trời tối mới làm nhưng dường như cũng có thể làm được vào ban ngày.
- ----------------------------
Loạt sản phẩm Mỹ Tư Vị của tập đoàn Du Mỹ đã ra một hương vị mới là vị chanh, cộng thêm bốn hương vị trước đó, hiện giờ đã có năm vị. Lúc cho ra hương vị mới, tập đoàn Du Mỹ cũng triển khai một hoạt động.
Hễ những khách hàng mua một lúc năm hương vị sẽ được rút thưởng miễn phí một lần tại cửa hàng. Hơn nữa tỉ lệ trúng thưởng là 100%. Phần thưởng đều là những món trẻ con thích như xe mô hình thu nhỏ, hoặc là một vài món đồ con gái thích, các loại phần thưởng vô cùng phong phú.
Chỉ là những cửa hàng có tư cách lấy được hoạt động rút thưởng nhất thiết phải thỏa mãn số lượng nhập hàng nhất định.
Ban đầu, rất nhiều cửa hàng đều không muốn, dẫu sao không ít cửa hàng đều buôn bán nhỏ lẻ, nhập nhiều hàng cùng một lúc như thế mà không bán được thì phải làm sao?
Mà khi ấy, lúc hoạt động vừa bắt đầu, mọi người cũng chẳng tham gia mấy. Nhưng không bao lâu sau, mọi người đều cực kì hăm hở với hoạt động này.
Những người hứng thú đầu tiên là học sinh trung học. Bọn trẻ cũng sẽ động não, tự mình không mua được năm chai thì có thể mua cùng bạn học cơ mà, mua rồi cùng rút thưởng là được. Hơn nữa cửa hàng không quá nghiêm ngặt, không bắt phải mua năm hương vị khác nhau, chỉ cần thỏa mãn điều kiện mua một lần năm chai là được.
Vì tỉ lệ trúng thưởng là 100% nên khi chưa rút được thứ mình thích, dù rất tiếc nuối nhưng mọi người cũng sẽ không cảm thấy tức giận. Hơn nữa bởi vì có một vài cậu bé rút thăm phải đồ của con gái nên còn có thể đổi đồ với các cô bé, sau đó phát triển thành nam nữ có thể cùng lập nhóm đi mua.
Bây giờ hoạt động này vô cùng nổi tiếng.
Một vài cửa hàng ngày trước không muốn nhập nhiều hàng như thế vì cảm thấy rút thưởng rất rắc rối, bây giờ cũng bị bức đến mức không thể không tham gia. Lý do vô cùng đơn giản: rất nhiều người đều chạy đi hỏi họ có thể rút thưởng không, vừa hỏi và biết cửa hàng đó không có hoạt động này thì người ta lập tức chạy mất.
Vì thế, bắt đầu từ nhóm học sinh trung học, hoạt động này đã lan đến chỗ trẻ con và người lớn.
……
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du chỉ đi dạo loanh quanh trên huyện thì đã có thể phát hiện rất nhiều trẻ con vây quanh cửa hàng rút thưởng, một đám người hóng xem, muốn biết người ta rút được thứ gì.
Trò rút thưởng này chẳng hề phức tạp. Chỉ là rút đại một tấm thẻ, sau đó cạo ra, nhìn thứ hiện ra bên trong. Nếu thứ hiện ra là chữ số thì phải đập bóng. Con số này cũng phải xem lớn hay bé, 1 là tốt nhất, 99 chắc chắn không ổn nhất, bởi vì bóng tương ứng với số 1 lớn nhất, bên trong quả bóng trong suốt để rất nhiều thứ đồ xinh đẹp, rất được các cô bé yêu thích. Còn thứ hiện ra là chữ cái ABC thì là đồ khác.
Phần thưởng này tổng cộng chia thành bốn loại, sau đó còn có một vài phần thưởng nhỏ khác, chẳng hạn như thêm một chai hoặc những giải thưởng cực lớn, mọi người đều muốn có được phần thưởng đặc biệt đó.
Thậm chí rất nhiều người tới rút thưởng đều sẽ xin chủ cửa hàng để họ mua lại phần thưởng. Chuyện này đương nhiên không được.
Vì hoạt động này mà số lượng hàng tiêu thụ của tập đoàn Du Mỹ không chỉ không chịu ảnh hưởng từ những cú tấn công của các công ty khác mà doanh số đã tăng vọt. Loạt sản phẩm Mỹ Tư Vị này càng ghi sâu dấu ấn vào trái tim mọi người, dẫn đến việc ngay cả sản phẩm sữa nguyên chất cũng bán chạy.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đi trên đường cái là có thể trông thấy một vài cô bé đang chơi đập bóng. Chúng nhìn quả bóng đó rồi đập rất cao, sau đó lại đuổi theo, chơi vui quên trời quên đất.
Quà vặt và đồ chơi hiện giờ không đủ phong phú, vì thế mọi người vô cùng tán tụng những món đồ này.
Lâm Tố Mỹ nhìn mà thở phào một hơi. Đây chính là cách mà cô và Tạ Trường Du nghĩ ra. Trải qua lần này, có lẽ không ai còn phản đối kế hoạch của cô nữa.
Kế hoạch của Lâm Tố Mỹ rất đơn giản: phải tiếp tục xây nhà máy ở nơi khác rồi tuyển dụng, mở rộng quy mô của tập đoàn Du Mỹ, dần dần đưa thương hiệu phổ biến khắp cả nước.
Vừa nghĩ đến đây, lòng cô đã hừng hực lửa.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đi dạo loanh quanh, rồi đến nhà bác của Lâm Tố Mỹ ăn cơm.
Sau đó lại mở mang kiến thức…
Lúc này, nhà họ Trần đang rất huyên náo.
Thời tiết quá nóng bức, con trai của Trần Ý muốn ăn kem, khó khăn lắm mới mua được một que kem, kết quả bị Vương Thục Vân ném xuống đất. Bà cụ Vương Thục Vân nghe người khác nói là trẻ con ăn kem không tốt nên muốn đoạt kem đi, đứa bé không cho, sau đó bà cụ Vương Thục Vân vứt luôn que kem xuống đất.
Chuyện đó khiến đứa bé không chịu nữa, vừa khóc lóc vừa ầm ĩ ở nhà.
Trần Thu Sinh về nhà thấy vậy, sau khi biết tình hình thì nhảy chồm chồm lên, mắng luôn cả bà cụ Vương Thục Vân.
Kết quả là đứa bé vẫn còn đang khóc, bà cụ Vương Thục Vân vẫn còn đang ở đó chỉ ra cái sai của đứa bé. “Cụ vì tốt cho mày thôi, thế mà mày còn khóc, chỉ biết lừa cụ…”
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều đứng hình.
Đứa bé cảm thấy ấm ức, bà cụ Vương Thục Vân còn cảm thấy ấm ức hơn.
Lâm Tố Mỹ vội kéo Trần Thu Sinh ra. Cô biết bà ngoại mình không đúng, nhưng thấy ánh mắt tổn thương của bà ngoại, cô hơi không đang tâm. Bác cô một lòng nghĩ đến cháu, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của bà ngoại, tựa như đến độ tuổi nhất định, có con có cháu rồi đều sẽ như thế vậy, chỉ suy nghĩ về bề dưới chứ không rảnh chú ý đến bề trên nữa.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du ở lại nhà họ Trần trong khoảng thời gian rất dài, chủ yếu là cùng Trần Thu Sinh ăn cơm, uống rượu, trò chuyện.
Hai vợ chồng đều có tâm trạng phức tạp với người bác này. Nhưng cách ông bác này đối xử với con cháu thì không có lời nào để nói cả.
Bây giờ, vợ chồng bác cả và bác gái thứ hai của Lâm Tố Mỹ đều bị Trần Thu Sinh đưa vào làm trong một nhà máy làm giấy rồi, bác hai bảo họ kiếm tiền rồi sau này mua nhà.
Bởi thế, Lâm Tố Mỹ rất cảm kích bác hai vì đã không khiến mình khó xử. Sau khi cô bày tỏ rằng nếu muốn mua nhà thì vẫn phải tự kiếm tiền, người ta cũng đã làm theo.
Lúc rời đi, bà cụ Vương Thục Vân đích thân tiễn họ.
Sau đó bà cụ Vương Thục Vân kéo lấy Lâm Tố Mỹ ra vẻ thần bí. “Sau này cháu đừng mua đồ cho bà nữa, bà chẳng ăn được bao nhiêu, đều bị bọn trẻ con ăn hết… Nếu không phải vì bà đã lén giấu đi một ít thì cũng chẳng còn gì để mà ăn nữa.”
Lâm Tố Mỹ khuyên mấy câu, nếu lũ trẻ muốn ăn thì cứ để chúng ăn, ăn hết cô lại mua thêm là được.
Đi ra khỏi khu tập thể, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mới không nhịn được mà nở nụ cười.
Chủ yếu là vì họ rất hiếm thấy người già nào kiểu như Vương Thục Vân. Các cụ già khác đều là tự mình không nỡ ăn, sau đó cho con cháu ăn. Còn bà cụ Vương Thục Vân lại cảm thấy mình ăn ít, đều bị bọn trẻ ăn hết, chẳng hời tẹo nào.
Nhưng thực ra bà cụ Vương Thục Vân đối xử với lũ trẻ rất tốt, cũng lấy tiền ra mua đồ cho chúng.
Lâm Tố Mỹ thấy rất may mắn. “Hình như mẹ em không giống bà ngoại em, đúng không?”
“Em còn không xác định được à?”
Lâm Tố Mỹ đỡ trán. Chủ yếu là cô cảm thấy nếu mẹ mình thật sự giống bà ngoại thì sau này cô chắc chắn sẽ phải phình đầu rồi, nhà cửa ngày nào cũng ồn ào ầm ĩ.
“Người già rồi, chắc chắn sẽ khác bây giờ. Hồi em còn nhỏ, bà ngoại thương em lắm đấy! Bây giờ không phải bà thích các anh chị họ hơn hay sao.”
“Bà thương em thế nào?”
“Hồi đó ông ngoại vẫn còn sống, điều kiện nhà bà ngoại vẫn tốt. Bà ngoại làm cơm rượu, bên trên cho thêm một lớp đường trắng, em thích lắm ấy. Sau đó có một ngày, bà ngoại mắng các chị họ, cũng mắng em… Khi ấy em nghệt mặt. Kết quả là bà đẩy em vào căn phòng để mấy thứ đồ linh tinh, bảo em lén ăn cơm rượu, không cho họ ăn.” Bây giờ, Lâm Tố Mỹ mới nhớ lại chuyện này. Cô còn nhớ, khi ấy các chị họ ở cửa sổ ngoài căn phòng nhìn trộm mình.
Thực ra hồi ấy cô không có cảm giác gì với đãi ngộ không công bằng đó. Chỉ là bây giờ nhớ lại, cô mới cảm thấy chua xót. Nếu cô là các chị họ thì có lẽ sẽ rất khó chịu, phải không!
Cũng vì đãi ngộ này, cô cảm thấy mình và bà ngoại có hệ số chung, thân thiết hơn so với các chị.
Những chuyện này, nếu thật sự nghiên cứu sâu thì quá phức tạp, bởi vì nó liên quan đến vấn đề nhân phẩm của các chị, cũng liên quan đến mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
“Sau đó thì sao?”
“Khi ấy em rất thích đến nhà bà ngoại chơi cùng các chị. Có một lần em bảo hai anh em đến đón em về nhà, em nhớ khi ấy phải ăn trứng ốp hay gì đó, chị họ em đi lấy đường trắng, em không cho, bởi vì em cảm thấy đó là nhà bà ngoại em, dựa vào đâu mà họ lại lấy…”
Tạ Trường Du nghe mà cảm thấy thú vị, ra hiệu bằng mắt tỏ ý bảo cô tiếp tục.
Lâm Tố Mỹ cũng cười theo. “Ông bà ngoại em đều chẳng có phản ứng gì. Nhưng em bị bố em mắng. Lần đầu tiên ông ấy mắng em như thế, mắng đến mức em phát khóc luôn. Bố nói em là cháu ngoại của bà ngoại, chị họ em là cháu nội của bà ngoại, bọn em đều giống nhau, dựa vào đâu mà em ăn được còn các chị em lại không thể ăn chứ?”
“Bố công tư phân minh.”
Lâm Tố Mỹ cũng gật đầu. “Đó là lần đầu tiên em biết bố em cũng có lúc hung dữ như thế…”
“Sau đó thì sao?”
Không có sau đó nữa. Sau đó mọi người đều trưởng thành, cũng chẳng còn qua lại mấy, các anh chị họ càng không thân thiết là bao nữa.
Chỉ là cô đột ngột nhớ đến chuyện các chị họ trốn bên ngoài lén nhìn cô ăn cơm rượu. Khi ấy cô còn chưa hiểu tại sao bà ngoại vừa cho mình ăn đồ ngon lại vừa mắng mình.
Còn hai chị họ thì trốn ở ngoài hi hi ha ha. Bởi vì họ cũng đang vui, cảm thấy họ đã phát hiện ra chuyện mà bà nội họ lén lút làm, họ đã khám phá ra một bí mật lớn, họ tự hào vì sự thông minh của bản thân.
Nhưng nếu thật sự có chuyện như thế xảy ra, cô cảm thấy vào lúc đó, mình nhất định sẽ mở cửa, chia cơm rượu thành mấy phần cho các chị họ ăn cùng. Nhưng Lâm Tố Mỹ của khi ấy chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, không hiểu về chuyện đã xảy ra, đâu biết được người ở ngoài cửa sổ có cảm nhận thế nào.
Thoáng cái đã nhiều năm, thực ra các chị họ đã quên mất chuyện này. Song cô lại nhớ rõ mồn một, cho dù là một kí ức như thế lấy được từ cơ thể mình.
Người nhà họ Chu đương nhiên không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, liên hợp với họ hàng chạy đến thôn Cửu Sơn làm ầm ĩ nhiều lần, mắng Tạ Trường Linh thành người phụ nữ ác độc nhất thế gian, còn bảo mọi người phải cẩn thận chị, đừng bị chị lừa, chị quen giả vờ giả vịt rồi, cẩn thận bây giờ chị đang ủ mưu lấy tiền của các người.
“Các người” này đương nhiên ám chỉ Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ.
Ban đầu mọi người đương nhiên đứng về phía Tạ Trường Linh và đều cảm thấy người nhà họ Chu quá đáng. Nhưng theo số lần gây chuyện không ngơi không nghỉ cùng với lời tuyên dương trắng trợn trên huyện của nhà họ Chu, cảm nhận của mọi người về Tạ Trường Linh đã vô cùng vi diệu.
Tạ Trường Linh lấy tất cả tiền nhà mẹ đẻ trợ cấp cho nhà họ Chu, trong mắt mọi người, chị là một cô gái nhu nhược đáng thương, mọi người đều sẵn lòng vươn một tay giúp đỡ. Nhưng cuối cùng chị lại lấy hết tất cả tiền của nhà họ Chu, hại người nhà họ Chu chẳng có chỗ ở, chuyện này không khỏi hơi quá đáng.
Sau đó có người bắt đầu ngầm khuyên nhủ Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đừng đối xử quá tốt với Tạ Trường Linh, càng đừng để chị tiếp xúc với chuyện công ty, nếu không ai mà biết liệu chị có lừa tiền của họ giống như đã làm với nhà họ Chu hay không.
Tạ Trường Du thì còn tốt, người nói vậy với anh không nhiều. Vì dù Tạ Trường Linh thế nào thì cũng là chị gái anh, anh không thể mặc kệ. Nhưng Lâm Tố Mỹ lại khác, cô hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với Tạ Trường Linh, bây giờ xảy ra chuyện, cô chắc chắn sẽ có suy nghĩ.
Những người đó tự cho rằng họ đang suy nghĩ cho Lâm Tố Mỹ, khiến cô hơi dở khóc dở cười.
Hôm nay Lâm Tố Mỹ sảng khoái trong người, cũng nhắc tới mấy chuyện vặt vãnh này với Tạ Trường Du mà chẳng kiêng kị gì.
Chuyện của Tạ Trường Linh coi như chuyện nhỏ, vậy thế nào mới là chuyện lớn?
Đương nhiên là chuyện trong tập đoàn Du Mỹ rồi.
Trước đây, những người ở tầng lớp cao trong công ty đều tỏ thái độ ngờ vực và không ủng hộ suy nghĩ kiêm hành vi muốn mở rộng thị trường của Lâm Tố Mỹ. Quan điểm và lý do của họ cũng phù hợp với tình hình hiện giờ của công ty. Nền tảng công ty không vững, quan trọng nhất là giữ vững thị trường hiện có. Bởi vì có một công ty bối cảnh hùng hậu làm về đồ uống với khí thế hùng hổ, muốn đứng vững thì tập đoàn Du Mỹ phải ngăn chặn được “dòng lũ” hiện giờ.
Vì sự kiên trì của Lâm Tố Mỹ và sự ủng hộ của Tạ Trường Du, công ty đang lặng lẽ chuẩn bị.
Lâm Tố Mỹ cũng bắt buộc phải dùng chuyện này để chứng minh thực lực của bản thân, chứ không phải lấy thân phận bà chủ của công ty để đưa ra quyết định. Bởi chuyện đó ít nhiều không vẻ vang, vì nó dựa vào thân phận chứ không dựa vào thực lực.
Nhưng bây giờ Lâm Tố Mỹ đã có dự định sau khoảng thời gian nỗ lực này.
Điều đó không thể không khiến cô cảm thấy hưng phấn - tựa như một học sinh ôn lại rất lâu, đợi kì thi đến gần, tin tường bằng sự tự tin và thực lực rằng thành tích thi lần này sẽ chứng minh được bản thân vậy.
Bây giờ thời tiết nóng nực, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du dứt khoát xuống ao nước trong sân nhà mình. Ao nước này không lớn không nhỏ, tuy bơi chắc chắn không đã nhưng bơi qua loa đảm bảo không vấn đề. Lâm Tố Mỹ đã học bơi ở đây.
Hai vợ chồng đứng trong nước, tựa như hai đứa trẻ, ăn một bát đá bào. Hai người anh một thìa em một thìa, nếu bị người khác trông thấy thì có khi sẽ khó mà tin nổi đôi vợ chồng có khí thế mạnh mẽ ban bố mệnh lệnh trước mặt mọi người lại có lúc trẻ con như vậy.
Thực ra, những lúc riêng tư, phần lớn thời gian hai người đều như vậy.
Đá bào này là do Lâm Tố Mỹ làm. Món ăn này rất được yêu thích, nhất là với mấy tiểu quỷ nhà họ Lâm. Trông thấy cô, chúng đều nói – Cháu muốn ăn thứ lạnh băng đó.
Ban đầu, Lâm Tố Mỹ còn dào dạt hứng thú. Bây giờ ư, nhìn thấy lũ trẻ là cô đã muốn trốn.
Món đá bào này chế biến cũng đơn giản. Chỉ là làm đông cứng nước rồi đập vụn, cho thêm nước hoa quả và nước đường nâu vào chỗ đá vụn là hoàn thành. Lũ trẻ đều thích ăn.
Không chỉ là lũ trẻ mà bản thân hai người cũng thích. Nhưng vì họ là người lớn, luôn bị ban cho một suy nghĩ thần bí rằng “Cô chú đều là người lớn rồi, sao có thể ăn thứ này chứ?”, nên hai vợ chồng chỉ có thể trốn đi lặng lẽ ăn. Bằng không, họ chỉ có thể lao lực làm cho người khác ăn, tự họ mệt cả buổi nhưng lại chẳng ăn được miếng nào.
Trong ngày hè thế này, thứ lạnh băng ấy quả thực là sự tồn tại khiến người ta cực kì hưởng thụ.
Khi Tạ Trường Du xúc một thìa cuối cùng, Lâm Tố Mỹ đoạt luôn bát đi, sau đó uống hết phần còn lại. Cô đoạt đi thì thôi, lại còn phải trưng ra nét mặt đắc ý với Tạ Trường Du. Tạ Trường Du có thể bỏ qua cho cô như thế ư?
Vì thế Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du “đánh” một trận thủy chiến trong ao. Dẫu sao quần áo đã ướt đẫm từ lâu, chẳng ai bận tâm, bây giờ chỉ là vấn đề tóc lại ướt thêm thôi.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy anh ngang như cua. “Đồ em làm, em uống ngụm cuối cùng không phải là lẽ đương nhiên sao?”
“Em như thế là đánh úp.”
“Việc dùng binh không ngần ngại gian dối.”
“Cho nên em không thể trách anh té nước vào em.”
Hai người chơi đùa một lúc mà chẳng mảy may cố kị, rồi lại ôm nhau mà hôn đối phương đắm đuối. Cảm giác tự do và vui sướng đó khiến họ đều cảm thấy, cho dù xảy ra chuyện gì thì vào thời khắc này, họ đều vô cùng vui vẻ, tự do.
Sau khi nụ hôn kết thúc, hai người đặt một tấm gỗ đã chuẩn bị sẵn vào nước, vừa khéo có thể để hai người nằm lên. Vì sức nặng nên tấm gỗ hơi chìm vào trong nước. Thứ cảm giác một nửa cơ thể ở trong nước một nửa ngoài không trung, nói là hạnh phúc tựa thần tiên cũng không ngoa.
Huống hồ người bên cạnh, chính là người khiến mình vui, khiến mình thích.
Hai người tìm kiếm sự nhàn rỗi trong lúc bận bịu, vô cùng trân trọng và hưởng thụ khoảng thời gian thế này.
“Dạo gần đây bố mẹ anh còn đối xử với em tốt hơn với anh nữa?” Tạ Trường Du nói đến đây, mơ hồ có chút không phục.
“Anh thôi đi.”
Lâm Tố Mỹ nhắm mắt nằm. Để hưởng thụ khoảnh khắc này, cô còn chạy đi thay một chiếc váy đỏ vô cùng thướt tha. Lúc này, tóc cô bung loạn vào nước, váy đỏ ướt đẫm, khiến cả người cô yêu kiều quyến rũ. Tuy xinh đẹp là cảm nhận chủ quan, nhưng có đôi khi dường như lại nhuốm màu thực chất, ngay cả bản thân cô cũng có thể cảm thấy bị truyền nhiễm, tuy nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng khóe miệng khẽ cong lên.
Bây giờ thái độ của bố mẹ chồng với cô hơi e dè và cẩn thận, điều này khiến cô rất bất đắc dĩ.
Thực ra còn là vì chuyện của Tạ Trường Linh.
Hiện giờ, Tạ Minh và Trần Tư Tuyết cũng suy nghĩ nhiều cho hai vợ chồng họ. Nếu Tạ Trường Linh có chuyện thì vì nghĩa, người làm cha mẹ như Tạ Minh và Trần Tư Tuyết không thể khước từ, dù là bỏ tiền hay bỏ sức thì họ đều sẵn lòng. Nhưng bây giờ, người gặp rắc rối lại là đôi vợ chồng trẻ Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ. Điều đó khiến Tạ Minh và Trần Tư Tuyết luôn cảm thấy áy náy với họ.
Cho nên bây giờ mới có thái độ kì lạ đó.
Một là Tạ Minh và Trần Tư Tuyết thật lòng cảm thấy đã gây rắc rối cho họ, hai là sợ Lâm Tố Mỹ có ý kiến, dẫn đến mối quan hệ gia đình không hòa thuận.
Tạ Trường Du không thể không biết rõ, ấy vậy mà lúc này anh còn cố ý hỏi.
Lâm Tố Mỹ hừ hừ hai tiếng. “Bây giờ người nhà họ Chu sao rồi?”
Để người nhà họ Chu không tiếp tục giày vò, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cũng đã nợ nhiều ân tình. Dẫu sao bây giờ họ hàng của Chu Lương Sinh cũng không dám xuất đầu lộ diện vì nhà họ, cả nhà Chu Lương Sinh cũng không dám gây chuyện nữa. Thay vì để họ gây rối, chi bằng cứ ra tay trước để họ chẳng thể nào gây rối được vẫn tốt hơn.
Tạ Trường Du hừ lạnh một tiếng. “Bây giờ đang than nghèo với họ hàng kia kìa, muốn bảo người ta lấy tiền ra mua nhà cho nhà đó.”
Khóe miệng Lâm Tố Mỹ hơi co giật.
Cả nhà Chu Lương Sinh, đúng là không bình thường.
Dù không tiếp xúc nhiều với người nhà đó nhưng Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng biết Tạ Trường Linh không thể nào lấy đi tất cả số tiền của họ. Không phải là Tạ Trường Linh không làm ra được chuyện đó, mà là loại người như thế sao có thể móc hết tất cả tiền ra? Nhiều nhất là cho Tạ Trường Linh một nửa để phỉnh phờ chị, số tiền còn lại thì nắm chặt trong tay thôi. Bây giờ xảy ra cơ sự này, họ càng có thể than nghèo kể khổ, rằng họ túng thiếu và cũng chẳng có tiền nữa, chỉ có thể bảo họ hàng tiếp tế.
“Rất tốt.” Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, cười bông đùa. “Cũng để họ hưởng thụ uy lực của họ hàng nhà họ luôn.”
Không phải vì cả nhà Chu Lương Sinh mà họ tới làm phiền, muốn kiếm được lợi ích sao? Bây giờ cũng để họ biết sự lợi hại khi bị cả nhà Chu Lương Sinh quấn lấy.
Tạ Trường Du đột ngột động đậy, trở mình muốn đè Lâm Tố Mỹ xuống. Kết quả tấm gỗ nghiêng đi rồi lật xuống, hai người đều rơi tõm xuống nước.
Lâm Tố Mỹ kinh hãi hét lên một tiếng, may mà tay mắt lanh lẹ túm được tấm gỗ, nhưng cô cũng sợ hết hồn.
“Anh làm gì đấy?” Lâm Tố Mỹ nhìn anh trừng trừng.
“Anh… chỉ đơn thuần muốn bày tỏ tâm trạng anh vui vẻ thế nào thôi.” Tạ Trường Du vuốt mặt, cười với cô.
Lâm Tố Mỹ bực mình. “Em không muốn nhìn thấy anh.”
“Thế thì vẫn phải nhìn nhiều hơn mới được.”
Tạ Trường Du dứt khoát đứng trong nước, hai tay ấn vai cô, bức cô nhìn mình. Dù Lâm Tố Mỹ trừng mắt nhìn lại hay véo anh, anh đều không buông tay, cứ muốn cô nhìn mình. Nếu cô nhắm mắt, anh sẽ thổi vào vào mắt cô. Nếu vậy mà cô vẫn không mở mắt, anh sẽ dùng lưỡi liếm mắt cô.
Lâm Tố Mỹ bị anh nghịch mà ngứa ngáy, cười phì một tiếng. “Anh thật đáng ghét.”
“Chỉ đáng ghét với một mình em thôi.” Tạ Trường Du cười khì để lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó ôm cô vào lòng.
Qua một lúc, hai người mới đặt lại tấm gỗ rồi nằm lên. Lần này Lâm Tố Mỹ nghiêm khắc cảnh cáo anh không được động đậy lung tung nữa.
Lâm Tố Mỹ biết Tạ Trường Du muốn hỏi mình điều gì, cũng biết tại sao anh lại vui như thế.
Chuyện của Tạ Trường Linh không chỉ đơn giản là khiến hai vợ chồng họ phải nợ ân tình hay tốn tiền, mà còn khiến danh tiếng của họ cũng chịu ảnh hưởng. Người ta nói cái gì mà không thể chọc vào vợ chồng họ, họ sẽ đối phó người khác sau lưng, cứ như thể họ là tổ chức bức hại người khác vậy.
Suy nghĩ của Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du rất nhất trí: rất tốt mà, tốt nhất là sau này chẳng có ai không có mắt mà chọc vào họ nữa, cũng coi như tuyên truyền luôn.
Còn suy nghĩ của cô với chuyện của Tạ Trường Linh…
Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài. “Em không trách chị chúng mình.”
Đây vẫn là lần đâu tiên Lâm Tố Mỹ gọi Tạ Trường Linh như thế, khiến Tạ Trường Du cũng thoáng kinh ngạc. Không phải là cô không coi trọng Tạ Trường Linh, mà là do thói quen. Cô và Tạ Trường Linh không tiếp xúc mấy, mối quan hệ giữa Tạ Trường Du và Tạ Trường Linh cũng chẳng ra sao, vì thế lúc cô gọi chị, phần lớn là chỉ Lâm Hải Yến, ngoài ra là chị họ cô…
Tựa như thời khắc này, người đầu tiên xẹt qua trong đầu Tạ Trường Du là Lâm Hải Yến. Nhưng ngẫm lại, anh mới hiểu, cô đang nói đến Tạ Trường Linh.
“Thật sự không trách chị ấy à?” Cũng không biết Tạ Trường Du đã nghĩ đến điều gì. “Ngay cả bố mẹ anh cũng cảm thấy chị ấy gây ra không ít phiền phức, mà tiền chẳng lấy được bao nhiêu, không chỉ hủy hoại danh tiếng của bản thân chị ấy mà còn gây ra nhiều chuyện cho chúng mình nữa.”
Đối với người như Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du, chút tiền cuối cùng Tạ Trường Linh tính kế lấy được còn lâu mới bằng cảm giác phiền phức mà họ phải gánh chịu, quả thực là được không bằng mất.
Đây chỉ là suy nghĩ của người khác, còn Lâm Tố Mỹ lại không nghĩ như thế.
“Nếu em nói em rất khâm phục chị ấy, anh có cảm thấy bất ngờ lắm không?”
“Có.”
Lâm Tố Mỹ bất giác cười. “Chị ấy ở nhà họ Chu lâu như thế, từng bước cởi bỏ sự kiêu ngạo của chị ấy, cuối cùng trở thành dáng vẻ đó - lấy lòng nhà họ Chu, sống chết bám lấy người nhà họ Chu, thậm chí chị ấy hoàn toàn không có suy nghĩ ly hôn, bởi vì chị ấy hoàn toàn coi họ thành người một nhà, những người ngoài họ ra mới là người ngoài. Sống trong hoàn cảnh đó, nhất là với tiền đề chị ấy đã bỏ ra nhiều thứ như thế, chị ấy càng không muốn rời đi, bởi vì thực ra tâm lý của chị ấy không thể nào chấp nhận kết quả là rời đi. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, ngoài rời đi, chị ấy còn bày mưu tính kế họ một vố… Chúng ta chỉ là người nghe chuyện, nghe rồi tính toán mặt lợi mặt hại, nhưng chị ấy ở trong đó chắc chắn chịu rất nhiều giày vò, chị ấy có thể đi đến bước này đã rất không dễ dàng rồi.”
Điều Lâm Tố Mỹ không nói chính là nếu gặp phải chuyện như Tạ Trường Linh, phần lớn phụ nữ chỉ có hai lựa chọn: một là cứ cho qua, chỉ cần có thể thoát khỏi gia đình đó là được, thiệt thì thiệt, nhưng cứ nhẫn nhịn đi, ai bảo mình xui xẻo chứ; hai thì là bảo người nhà ra mặt đối phó người nhà kia.
Nhưng Tạ Trường Linh lại không làm vậy. Chị ấy không cam chịu số phận mà bỏ qua như thế, cũng không khóc lóc nức nở tìm người giúp chị ấy khiến gia đình đó gặp xui xẻo hay tốt nhất là xuống địa ngục.
Chính vì hai điểm này, Lâm Tố Mỹ rất có cảm tình với Tạ Trường Linh.
Cô nghĩ, trước đây Tạ Trường Linh nhất định là một người rất có sức hút. Nhưng rơi vào hoàn cảnh đó đã quá lâu nên bị lây nhiễm, vì thế chị ấy trở thành người mà có lẽ bản thân Tạ Trường Linh cũng không nhận ra nữa.
Lâm Tố Mỹ nghĩ đến những gì Tạ Trường Linh phải trải qua bây giờ thì hơi tức giận. “Em chẳng hiểu nổi tại sao mọi người đều nghĩ như thế nữa. Lúc chị cả bị nhà họ Chu ức hiếp, mọi người đều sẵn lòng đưa tay giúp đỡ, bởi vì họ cảm thấy chị ấy đáng thương. Bất cứ ai cũng có thể khoa tay múa chân với chị ấy, tiến hành nhận xét về chị ấy, bởi vì họ cảm thấy mình hạnh phúc hơn chị, mình có được một gia đình hoàn chỉnh, còn chị lại bị người ta chê ghét, hơn nữa điệu bộ gây chuyện còn chẳng dễ coi. Sau khi chị ấy tự dựa vào bản thân mà bật lại, mọi người liền quên mất chị ấy đã chịu bao nhiêu ấm ức, bắt đầu không ngừng lên án chị ấy, nói ra những lời khó nghe đến vậy… Dựa vào đâu mà kẻ yếu thì không thể chống trả, chỉ có thể bị bắt nạt, sau đó nhận được sự cảm thông rẻ tiền từ người khác một cách đáng thương chứ? Khỏi cần. Em cảm thấy chị chúng mình rất giỏi, vào lúc như thế mà chị ấy vẫn có thể khiến nhà họ Chu phải trả giá đắt một lần.”
Tạ Trường Du nghe mà mắt đã hoe đỏ. Anh chẳng thể nào nói ra được lời cảm ơn. Đây là vợ anh, cô hướng về anh, hướng về người nhà anh.
Nhưng mắt anh vẫn cay cay.
Tạ Trường Linh có thể làm ra chuyện đó thật sự chẳng dễ dàng gì, tựa như đã tốn tất cả dũng khí thì cuối cùng mới có thể làm xong chuyện đó, sau khi chuyện thành công, dũng khí cũng tiêu tan theo vậy. Bây giờ Tạ Trường Linh trở nên dịu dàng và yếu đuối, chẳng tài nào trở về là một Tạ Trường Linh kiêu ngạo thuở trước nữa.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Tạ Trường Du đã hận không thể giết đám người nhà họ Chu.
Thực ra, điều khiến Tạ Trường Linh đưa ra quyết định khiến bản thân chị mãi mãi không hối hận cũng là vì thái độ của Chu Lương Sinh. Tạ Trường Linh và Chu Lương Sinh chung sống lâu như vậy, nếu Chu Lương Sinh thật sự thay tính đổi nết, đến đưa chị về nhà thì nói không chừng chị sẽ thật sự mềm lòng. Nhưng Chu Lương Sinh đã quỳ xuống, nói toàn những lời dối gian, sao Tạ Trường Linh có thể không biết anh ta thật sự ngoại tình hay là hiểu lầm chứ? Có đôi khi, chuyện của người bên gối, chị biết rõ mồn một, chỉ là không muốn chọc thủng mà thôi.
Chu Lương Sinh chẳng nói được lấy một câu thật lòng, khiến chị biết rằng họ đều đã coi chị thành kẻ ngốc. Vào khoảnh khắc đó, chị đột ngột căm phẫn. Họ coi chị thành kẻ ngốc, vậy thì chị cũng muốn để họ làm kẻ ngốc một lần.
Lâm Tố Mỹ nhắm mắt. “Em thật sự rất khâm phục chị ấy.”
Tạ Trường Linh có thể chống trả trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế. Còn bản thân cô, ở kiếp trước lại phải tốn nhiều thời gian đến vậy thì mới lén lút chạy trốn - là chạy trốn trong hoảng sợ, chứ không phải là muốn trả thù người nhà đã khiến cô không vui vẻ, không hạnh phúc.
Cho nên nếu so sánh với nhau, cô cảm thấy Tạ Trường Linh giỏi hơn mình nhiều.
Cơ thể Tạ Trường Du khẽ cựa quậy, khiến Lâm Tố Mỹ sợ hết hồn.
“Không được cử động, nếu còn lật nữa thì tối nay anh ngủ dưới đất.”
“Chỉ biết lôi chuyện này ra uy hiếp anh thôi.”
Lâm Tố Mỹ im lặng. Bởi vì cô sực nhớ ra, kì thực cô không uy hiếp được anh. Nếu thật sự bảo anh ngủ dưới đất, anh sẽ rất nghe lời mà ngủ dưới đó. Chỉ là anh sẽ ôm cô xuống đó ngủ cùng, cũng chẳng biết rốt cuộc là đang phạt ai nữa.
Tấm gỗ không ngừng lắc lư, khiến Lâm Tố Mỹ vẫn hơi lo lắng.
“Em dịch ra giữa đi.” Tạ Trường Du ra lệnh cho cô.
“Làm gì?” Tuy đang hỏi, nhưng cô vẫn nghe theo sự sắp xếp của anh.
Chỉ là hai người đều đã đến giữa rồi…
Bấy giờ, Tạ Trường Du phủ lên người cô, khẽ hôn cô. Hai người ở trên tấm gỗ cứ lắc lắc lư lư, vậy mà lại có cảm giác mới mẻ và kích thích.
“Trời còn chưa tối…” Lâm Tố Mỹ đột ngột cắn môi nói.
“Ồ, em tưởng anh muốn làm gì?” Tạ Trường Du nhìn cô cười.
Anh cười quá xấu xa, khiến mặt Lâm Tố Mỹ đỏ bừng. Cô không nhịn được lại muốn véo anh mấy cái.
Tạ Trường Du nói tiếp: “Tưởng là anh muốn làm chuyện sau khi trời tối mới có thể làm à?”
Lâm Tố Mỹ cảm thấy cả người mình đều đã phát sốt, thò chân đá anh. Song Tạ Trường Du lại nhân cơ hội này ngồi trên người cô, như đang thưởng thức cô một lát, rồi mới bắt đầu cởi chiếc váy đỏ của cô ra từng chút, từng chút một.
Váy đỏ yêu kiều, mỹ nhân như rượu.
Ngón tay Tạ Trường Du khẽ trượt trước ngực cô, anh nói. “Em đoán đúng rồi.”
Chẳng mấy chốc, nước bắn tung tóe, tấm gỗ bấp bênh, như chìm như không. Vào một khoảnh khắc nào đó, tấm gỗ lại một lần nữa nghiêng lệch. Nhưng đôi nam nữ nhiệt tình như lửa tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn làm chuyện phải khi trời tối mới làm nhưng dường như cũng có thể làm được vào ban ngày.
- ----------------------------
Loạt sản phẩm Mỹ Tư Vị của tập đoàn Du Mỹ đã ra một hương vị mới là vị chanh, cộng thêm bốn hương vị trước đó, hiện giờ đã có năm vị. Lúc cho ra hương vị mới, tập đoàn Du Mỹ cũng triển khai một hoạt động.
Hễ những khách hàng mua một lúc năm hương vị sẽ được rút thưởng miễn phí một lần tại cửa hàng. Hơn nữa tỉ lệ trúng thưởng là 100%. Phần thưởng đều là những món trẻ con thích như xe mô hình thu nhỏ, hoặc là một vài món đồ con gái thích, các loại phần thưởng vô cùng phong phú.
Chỉ là những cửa hàng có tư cách lấy được hoạt động rút thưởng nhất thiết phải thỏa mãn số lượng nhập hàng nhất định.
Ban đầu, rất nhiều cửa hàng đều không muốn, dẫu sao không ít cửa hàng đều buôn bán nhỏ lẻ, nhập nhiều hàng cùng một lúc như thế mà không bán được thì phải làm sao?
Mà khi ấy, lúc hoạt động vừa bắt đầu, mọi người cũng chẳng tham gia mấy. Nhưng không bao lâu sau, mọi người đều cực kì hăm hở với hoạt động này.
Những người hứng thú đầu tiên là học sinh trung học. Bọn trẻ cũng sẽ động não, tự mình không mua được năm chai thì có thể mua cùng bạn học cơ mà, mua rồi cùng rút thưởng là được. Hơn nữa cửa hàng không quá nghiêm ngặt, không bắt phải mua năm hương vị khác nhau, chỉ cần thỏa mãn điều kiện mua một lần năm chai là được.
Vì tỉ lệ trúng thưởng là 100% nên khi chưa rút được thứ mình thích, dù rất tiếc nuối nhưng mọi người cũng sẽ không cảm thấy tức giận. Hơn nữa bởi vì có một vài cậu bé rút thăm phải đồ của con gái nên còn có thể đổi đồ với các cô bé, sau đó phát triển thành nam nữ có thể cùng lập nhóm đi mua.
Bây giờ hoạt động này vô cùng nổi tiếng.
Một vài cửa hàng ngày trước không muốn nhập nhiều hàng như thế vì cảm thấy rút thưởng rất rắc rối, bây giờ cũng bị bức đến mức không thể không tham gia. Lý do vô cùng đơn giản: rất nhiều người đều chạy đi hỏi họ có thể rút thưởng không, vừa hỏi và biết cửa hàng đó không có hoạt động này thì người ta lập tức chạy mất.
Vì thế, bắt đầu từ nhóm học sinh trung học, hoạt động này đã lan đến chỗ trẻ con và người lớn.
……
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du chỉ đi dạo loanh quanh trên huyện thì đã có thể phát hiện rất nhiều trẻ con vây quanh cửa hàng rút thưởng, một đám người hóng xem, muốn biết người ta rút được thứ gì.
Trò rút thưởng này chẳng hề phức tạp. Chỉ là rút đại một tấm thẻ, sau đó cạo ra, nhìn thứ hiện ra bên trong. Nếu thứ hiện ra là chữ số thì phải đập bóng. Con số này cũng phải xem lớn hay bé, 1 là tốt nhất, 99 chắc chắn không ổn nhất, bởi vì bóng tương ứng với số 1 lớn nhất, bên trong quả bóng trong suốt để rất nhiều thứ đồ xinh đẹp, rất được các cô bé yêu thích. Còn thứ hiện ra là chữ cái ABC thì là đồ khác.
Phần thưởng này tổng cộng chia thành bốn loại, sau đó còn có một vài phần thưởng nhỏ khác, chẳng hạn như thêm một chai hoặc những giải thưởng cực lớn, mọi người đều muốn có được phần thưởng đặc biệt đó.
Thậm chí rất nhiều người tới rút thưởng đều sẽ xin chủ cửa hàng để họ mua lại phần thưởng. Chuyện này đương nhiên không được.
Vì hoạt động này mà số lượng hàng tiêu thụ của tập đoàn Du Mỹ không chỉ không chịu ảnh hưởng từ những cú tấn công của các công ty khác mà doanh số đã tăng vọt. Loạt sản phẩm Mỹ Tư Vị này càng ghi sâu dấu ấn vào trái tim mọi người, dẫn đến việc ngay cả sản phẩm sữa nguyên chất cũng bán chạy.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đi trên đường cái là có thể trông thấy một vài cô bé đang chơi đập bóng. Chúng nhìn quả bóng đó rồi đập rất cao, sau đó lại đuổi theo, chơi vui quên trời quên đất.
Quà vặt và đồ chơi hiện giờ không đủ phong phú, vì thế mọi người vô cùng tán tụng những món đồ này.
Lâm Tố Mỹ nhìn mà thở phào một hơi. Đây chính là cách mà cô và Tạ Trường Du nghĩ ra. Trải qua lần này, có lẽ không ai còn phản đối kế hoạch của cô nữa.
Kế hoạch của Lâm Tố Mỹ rất đơn giản: phải tiếp tục xây nhà máy ở nơi khác rồi tuyển dụng, mở rộng quy mô của tập đoàn Du Mỹ, dần dần đưa thương hiệu phổ biến khắp cả nước.
Vừa nghĩ đến đây, lòng cô đã hừng hực lửa.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đi dạo loanh quanh, rồi đến nhà bác của Lâm Tố Mỹ ăn cơm.
Sau đó lại mở mang kiến thức…
Lúc này, nhà họ Trần đang rất huyên náo.
Thời tiết quá nóng bức, con trai của Trần Ý muốn ăn kem, khó khăn lắm mới mua được một que kem, kết quả bị Vương Thục Vân ném xuống đất. Bà cụ Vương Thục Vân nghe người khác nói là trẻ con ăn kem không tốt nên muốn đoạt kem đi, đứa bé không cho, sau đó bà cụ Vương Thục Vân vứt luôn que kem xuống đất.
Chuyện đó khiến đứa bé không chịu nữa, vừa khóc lóc vừa ầm ĩ ở nhà.
Trần Thu Sinh về nhà thấy vậy, sau khi biết tình hình thì nhảy chồm chồm lên, mắng luôn cả bà cụ Vương Thục Vân.
Kết quả là đứa bé vẫn còn đang khóc, bà cụ Vương Thục Vân vẫn còn đang ở đó chỉ ra cái sai của đứa bé. “Cụ vì tốt cho mày thôi, thế mà mày còn khóc, chỉ biết lừa cụ…”
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều đứng hình.
Đứa bé cảm thấy ấm ức, bà cụ Vương Thục Vân còn cảm thấy ấm ức hơn.
Lâm Tố Mỹ vội kéo Trần Thu Sinh ra. Cô biết bà ngoại mình không đúng, nhưng thấy ánh mắt tổn thương của bà ngoại, cô hơi không đang tâm. Bác cô một lòng nghĩ đến cháu, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của bà ngoại, tựa như đến độ tuổi nhất định, có con có cháu rồi đều sẽ như thế vậy, chỉ suy nghĩ về bề dưới chứ không rảnh chú ý đến bề trên nữa.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du ở lại nhà họ Trần trong khoảng thời gian rất dài, chủ yếu là cùng Trần Thu Sinh ăn cơm, uống rượu, trò chuyện.
Hai vợ chồng đều có tâm trạng phức tạp với người bác này. Nhưng cách ông bác này đối xử với con cháu thì không có lời nào để nói cả.
Bây giờ, vợ chồng bác cả và bác gái thứ hai của Lâm Tố Mỹ đều bị Trần Thu Sinh đưa vào làm trong một nhà máy làm giấy rồi, bác hai bảo họ kiếm tiền rồi sau này mua nhà.
Bởi thế, Lâm Tố Mỹ rất cảm kích bác hai vì đã không khiến mình khó xử. Sau khi cô bày tỏ rằng nếu muốn mua nhà thì vẫn phải tự kiếm tiền, người ta cũng đã làm theo.
Lúc rời đi, bà cụ Vương Thục Vân đích thân tiễn họ.
Sau đó bà cụ Vương Thục Vân kéo lấy Lâm Tố Mỹ ra vẻ thần bí. “Sau này cháu đừng mua đồ cho bà nữa, bà chẳng ăn được bao nhiêu, đều bị bọn trẻ con ăn hết… Nếu không phải vì bà đã lén giấu đi một ít thì cũng chẳng còn gì để mà ăn nữa.”
Lâm Tố Mỹ khuyên mấy câu, nếu lũ trẻ muốn ăn thì cứ để chúng ăn, ăn hết cô lại mua thêm là được.
Đi ra khỏi khu tập thể, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mới không nhịn được mà nở nụ cười.
Chủ yếu là vì họ rất hiếm thấy người già nào kiểu như Vương Thục Vân. Các cụ già khác đều là tự mình không nỡ ăn, sau đó cho con cháu ăn. Còn bà cụ Vương Thục Vân lại cảm thấy mình ăn ít, đều bị bọn trẻ ăn hết, chẳng hời tẹo nào.
Nhưng thực ra bà cụ Vương Thục Vân đối xử với lũ trẻ rất tốt, cũng lấy tiền ra mua đồ cho chúng.
Lâm Tố Mỹ thấy rất may mắn. “Hình như mẹ em không giống bà ngoại em, đúng không?”
“Em còn không xác định được à?”
Lâm Tố Mỹ đỡ trán. Chủ yếu là cô cảm thấy nếu mẹ mình thật sự giống bà ngoại thì sau này cô chắc chắn sẽ phải phình đầu rồi, nhà cửa ngày nào cũng ồn ào ầm ĩ.
“Người già rồi, chắc chắn sẽ khác bây giờ. Hồi em còn nhỏ, bà ngoại thương em lắm đấy! Bây giờ không phải bà thích các anh chị họ hơn hay sao.”
“Bà thương em thế nào?”
“Hồi đó ông ngoại vẫn còn sống, điều kiện nhà bà ngoại vẫn tốt. Bà ngoại làm cơm rượu, bên trên cho thêm một lớp đường trắng, em thích lắm ấy. Sau đó có một ngày, bà ngoại mắng các chị họ, cũng mắng em… Khi ấy em nghệt mặt. Kết quả là bà đẩy em vào căn phòng để mấy thứ đồ linh tinh, bảo em lén ăn cơm rượu, không cho họ ăn.” Bây giờ, Lâm Tố Mỹ mới nhớ lại chuyện này. Cô còn nhớ, khi ấy các chị họ ở cửa sổ ngoài căn phòng nhìn trộm mình.
Thực ra hồi ấy cô không có cảm giác gì với đãi ngộ không công bằng đó. Chỉ là bây giờ nhớ lại, cô mới cảm thấy chua xót. Nếu cô là các chị họ thì có lẽ sẽ rất khó chịu, phải không!
Cũng vì đãi ngộ này, cô cảm thấy mình và bà ngoại có hệ số chung, thân thiết hơn so với các chị.
Những chuyện này, nếu thật sự nghiên cứu sâu thì quá phức tạp, bởi vì nó liên quan đến vấn đề nhân phẩm của các chị, cũng liên quan đến mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
“Sau đó thì sao?”
“Khi ấy em rất thích đến nhà bà ngoại chơi cùng các chị. Có một lần em bảo hai anh em đến đón em về nhà, em nhớ khi ấy phải ăn trứng ốp hay gì đó, chị họ em đi lấy đường trắng, em không cho, bởi vì em cảm thấy đó là nhà bà ngoại em, dựa vào đâu mà họ lại lấy…”
Tạ Trường Du nghe mà cảm thấy thú vị, ra hiệu bằng mắt tỏ ý bảo cô tiếp tục.
Lâm Tố Mỹ cũng cười theo. “Ông bà ngoại em đều chẳng có phản ứng gì. Nhưng em bị bố em mắng. Lần đầu tiên ông ấy mắng em như thế, mắng đến mức em phát khóc luôn. Bố nói em là cháu ngoại của bà ngoại, chị họ em là cháu nội của bà ngoại, bọn em đều giống nhau, dựa vào đâu mà em ăn được còn các chị em lại không thể ăn chứ?”
“Bố công tư phân minh.”
Lâm Tố Mỹ cũng gật đầu. “Đó là lần đầu tiên em biết bố em cũng có lúc hung dữ như thế…”
“Sau đó thì sao?”
Không có sau đó nữa. Sau đó mọi người đều trưởng thành, cũng chẳng còn qua lại mấy, các anh chị họ càng không thân thiết là bao nữa.
Chỉ là cô đột ngột nhớ đến chuyện các chị họ trốn bên ngoài lén nhìn cô ăn cơm rượu. Khi ấy cô còn chưa hiểu tại sao bà ngoại vừa cho mình ăn đồ ngon lại vừa mắng mình.
Còn hai chị họ thì trốn ở ngoài hi hi ha ha. Bởi vì họ cũng đang vui, cảm thấy họ đã phát hiện ra chuyện mà bà nội họ lén lút làm, họ đã khám phá ra một bí mật lớn, họ tự hào vì sự thông minh của bản thân.
Nhưng nếu thật sự có chuyện như thế xảy ra, cô cảm thấy vào lúc đó, mình nhất định sẽ mở cửa, chia cơm rượu thành mấy phần cho các chị họ ăn cùng. Nhưng Lâm Tố Mỹ của khi ấy chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, không hiểu về chuyện đã xảy ra, đâu biết được người ở ngoài cửa sổ có cảm nhận thế nào.
Thoáng cái đã nhiều năm, thực ra các chị họ đã quên mất chuyện này. Song cô lại nhớ rõ mồn một, cho dù là một kí ức như thế lấy được từ cơ thể mình.
Bình luận truyện