Đại Mỹ Nhân Và Người Thừa Kế
Chương 9
Trong điện thoại, đại mỹ nhân nghe thấy người thừa kế mắng mấy câu thô tục.
Sau đó điện thoại liền bị cúp.
Cũng không biết tiếp theo thế nào.
Người thừa kế có thể về kịp hay không?
Hay là...
Có thể sẽ bênh vực gã? Dù sao họ cũng là cha con.
Hơn nữa...
Tổng tài nói những lời kia, cứ một câu lại một câu, mỗi một câu giống như một cây đao, sáng loáng mà đâm vào tim y, đau đến máu me đầm đìa.
Đau nhất chính là, mỗi một câu đều là ý chỉ:
Y chỉ là một thứ đồ chơi đã dùng chán nên ném hư.
Từ đầu đến chân đều bẩn.
Tẩy rửa tận trong xương cốt cũng không hết được mùi vị ô uế.
Y dựa vào cái gì mà vọng tưởng?
Y có tư cách gì?
Nước mắt đột nhiên không kịp chuẩn bị rơi xuống.
Đại mỹ nhân dùng sức cắn chặt môi—— tổng tài vẫn ở ngoài, y không dám để cho gã nghe thấy động tĩnh.
Không biết qua bao lâu, có người đập cửa: "Mở cửa."
Đại mỹ nhân rùng mình, hô hấp đều dừng lại.
"Mở cửa, là em." Là giọng của người thừa kế.
Đại mỹ nhân nghe thấy là hắn, hơi thở phào nhẹ nhõm. Tâm tình rất nhanh liền ổn định hơn—
Giọng nói của người thừa kế đột nhiên rất hung ác.
Đại mỹ nhân mới vừa nín khóc, nước mắt lại không kìm được lăn xuống một giọt lại một giọt.
Chân mềm nhũn, dường như muốn ngã xuống đất.
Người thừa kế gấp rút đập cửa: "Anh ở đâu? Mở cửa!"
Đại mỹ nhân không còn dám trốn, đỡ tường lảo đảo mà mở cửa.
Cửa vừa mở ra, thì thấy người thừa kế sầm mặt– trên mặt còn có một vết thương mờ mờ.
Người thừa kế rất giống cha hắn.
Đặc biệt là thời điểm tức giận, quả thật giống như cùng một khuôn mẫu in ra.
Trong chốc lát, dáng vẻ của hai người chồng lên nhau.
Bóng tối ngày xưa cuồn cuộn tuôn trào, nháy mắt nuốt sống đại mỹ nhân.
Y lập tức hỏng mất, luống cuống lặp lại những lời gã kia vừa nói.
Nói y biết rõ bản thân không đáng một đồng, không dám dây dưa, nếu như ngày nào đó bị hắn chán ghét, sẽ lập tức đi ngay.
Nhưng những lời này của y, không những không khiến người thừa kế nguôi giận, ngược lại giống như thêm dầu châm lửa, khiến cho hắn cả người đều bốc hoả. Nhất thời lông mày dựng thẳng, gân xanh trên trán thình thịch nhảy lên, đáy mắt đều đỏ, "Rầm" một tiếng tóm lấy cổ áo của y, đè y lên trên tường:
"Mẹ nó anh còn nói vậy! Người khác nhục nhã anh, anh liền như vậy nhục nhã hạ thấp chính mình sao? Con mẹ nó anh là người, không phải đồ vật! Con người sẽ không bị sử dụng! Càng không bị dùng cũ dùng bẩn! Có hiểu không?!!!"
Sau đó điện thoại liền bị cúp.
Cũng không biết tiếp theo thế nào.
Người thừa kế có thể về kịp hay không?
Hay là...
Có thể sẽ bênh vực gã? Dù sao họ cũng là cha con.
Hơn nữa...
Tổng tài nói những lời kia, cứ một câu lại một câu, mỗi một câu giống như một cây đao, sáng loáng mà đâm vào tim y, đau đến máu me đầm đìa.
Đau nhất chính là, mỗi một câu đều là ý chỉ:
Y chỉ là một thứ đồ chơi đã dùng chán nên ném hư.
Từ đầu đến chân đều bẩn.
Tẩy rửa tận trong xương cốt cũng không hết được mùi vị ô uế.
Y dựa vào cái gì mà vọng tưởng?
Y có tư cách gì?
Nước mắt đột nhiên không kịp chuẩn bị rơi xuống.
Đại mỹ nhân dùng sức cắn chặt môi—— tổng tài vẫn ở ngoài, y không dám để cho gã nghe thấy động tĩnh.
Không biết qua bao lâu, có người đập cửa: "Mở cửa."
Đại mỹ nhân rùng mình, hô hấp đều dừng lại.
"Mở cửa, là em." Là giọng của người thừa kế.
Đại mỹ nhân nghe thấy là hắn, hơi thở phào nhẹ nhõm. Tâm tình rất nhanh liền ổn định hơn—
Giọng nói của người thừa kế đột nhiên rất hung ác.
Đại mỹ nhân mới vừa nín khóc, nước mắt lại không kìm được lăn xuống một giọt lại một giọt.
Chân mềm nhũn, dường như muốn ngã xuống đất.
Người thừa kế gấp rút đập cửa: "Anh ở đâu? Mở cửa!"
Đại mỹ nhân không còn dám trốn, đỡ tường lảo đảo mà mở cửa.
Cửa vừa mở ra, thì thấy người thừa kế sầm mặt– trên mặt còn có một vết thương mờ mờ.
Người thừa kế rất giống cha hắn.
Đặc biệt là thời điểm tức giận, quả thật giống như cùng một khuôn mẫu in ra.
Trong chốc lát, dáng vẻ của hai người chồng lên nhau.
Bóng tối ngày xưa cuồn cuộn tuôn trào, nháy mắt nuốt sống đại mỹ nhân.
Y lập tức hỏng mất, luống cuống lặp lại những lời gã kia vừa nói.
Nói y biết rõ bản thân không đáng một đồng, không dám dây dưa, nếu như ngày nào đó bị hắn chán ghét, sẽ lập tức đi ngay.
Nhưng những lời này của y, không những không khiến người thừa kế nguôi giận, ngược lại giống như thêm dầu châm lửa, khiến cho hắn cả người đều bốc hoả. Nhất thời lông mày dựng thẳng, gân xanh trên trán thình thịch nhảy lên, đáy mắt đều đỏ, "Rầm" một tiếng tóm lấy cổ áo của y, đè y lên trên tường:
"Mẹ nó anh còn nói vậy! Người khác nhục nhã anh, anh liền như vậy nhục nhã hạ thấp chính mình sao? Con mẹ nó anh là người, không phải đồ vật! Con người sẽ không bị sử dụng! Càng không bị dùng cũ dùng bẩn! Có hiểu không?!!!"
Bình luận truyện