Đại Phụng Đả Canh Nhân
Quyển 1 - Chương 29: Từ Cựu, đại ca không đối xử tệ với ngươi
Dịch: Vì anh vô tình
***
Hắn nhìn đường đệ một chút, mặt không biểu tình.
"Được hai vị tiền bối yêu thích, Ninh Yến cảm thấy thật mừng. Chẳng qua ta tu chính là võ đạo, dù thuở nhỏ từng đọc sách, bây giờ nghiệp học lại là hoang phế." Hứa Thất An không rõ tình huống, nên cũng không dám đáp ứng.
"Không sao, đọc sách nghiên cứu học vấn là chuyện cả đời, thế nào cũng không muộn." Lý Mộ Bạch cười ha hả vuốt râu dê.
Thế nhưng quá được ưu ái thì trong lòng Hứa Thất An ta càng thêm sợ đó.
Hắn nghĩ một hồi, linh cơ khẽ động, một lần nữa nhìn đường đệ, cười nói: "Cũng đúng, biển học không bờ, vãn bối đọc sách đúng là có thiên phú, lại được hai vị tiên sinh nhìn trúng. Ta nếu đi thư viện, nhất định sẽ từ sau mà đến trước, vượt qua Từ Cựu."
Hứa Từ Cựu nghe xong, "A" một tiếng, ngữ khí kiêu ngạo: "Lão sư và Mộ Bạch tiên sinh nhìn trúng ngươi là vì thi từ, tỷ như 《Miên Dương đình đưa Dương Cung chi Thanh Châu》."
Nhị lang nói xong thì sắc mặt cứng đờ, không dám nhìn lão sư và Lý Mộ Bạch, hơi cúi đầu.
《Miên Dương đình đưa Dương Cung chi Thanh Châu》Dương cung kính hóa ra là kịch bản để Hứa Thất An khơi gợi sự cao ngạo + lời ác miệng từ Hứa nhị lang, mọi người nghe lời này, thì trong lòng đã có tính toán.
Hai vị đại nho không nói gì, rõ ràng là trong lòng nghĩ như vậy.
Đây đúng là cách ghi tên sử sách bằng đường tắt, tham khảo một chút uông luân đồng học thì biết ba ch ngoc sa ch, vị nhân huynh này chính là mang Lý Bạch liếm thoải mái, dễ như trở bàn tay liền lưu danh thiên cổ, lưu truyền đến nay.
Bởi vậy có thể thấy được, liếm cũng là một việc cần có kỹ thuật.
Cổ đại liếm cẩu, liếm cơ hữu liếm đến lưu danh thiên cổ.
Hiện đại liếm cẩu, liếm nữ thần liếm đến không có gì cả.
Sùng cổ hôm nay giáng chức, không oan uổng.
Người ở Vân Lộc thư viện con đường quan trường vô cùng gian nan, không làm nổi đại quan, tự nhiên không được lưu vào sách sử. Lúc này tác dụng thi từ của Hứa Thất An lại càng rõ ràng.
Lão già họm hẹm rất xấu, khóe miệng Hứa Thất An giật một cái, có chút không phục, bởi vì người ta muốn thu đồ đệ không phải vì nhìn thấy hắn tuấn tú lịch sự và nhân phẩm tốt.
Mà là vì tài làm thơ của hắn.
Hai vị đại nho da dày thịt béo, sắc mặt tươi cười không thay đổi.
Hứa Thất An trầm ngâm một chút: "Đa tạ hai vị tiên sinh nâng đỡ, Ninh Yến một lòng dốc lòng cầu học, nếu từ chối thì bất kính. Gần đây cũng có chút linh cảm, ấp ủ ra mấy thủ thơ hay, đợi xong chuyện trước mắt, sẽ đi Vân Lộc thư viện bái phỏng hai vị lão sư."
Hai vị lão sư của đường ca Hứa Từ Cựu, ngược lại so với hắn bản nhân muốn tâm tư linh lung rất nhiều Lý Mộ Bạch có chút thở phào, mặt bên trên nhiều tươi cười.
Nếu như nhất quyết muốn cùng Trương Thận đoạt đệ tử, đối phương dựa vào tầng quan hệ là Hứa Từ Cựu, thì phần thắng của mình thật rakhông lớn.
Hứa Thất An nói như vậy, cũng rất tốt.
"Đã như vậy, hai người chúng ta tại Vân Lộc thư viện chờ ngươi." Trương Thận nói xong, nhìn chằm chằm Hứa Tân Niên:
"Từ Cựu, trước dưỡng tính rồi mới tu thân, ngươi Khai Khiếu đã một năm, chậm chạp không cách nào đột phá đến Tu Thân cảnh, về nhà sao chép ba trăm lần lời dạy của thánh nhân, một tuần sau đưa cho ta."
Hứa Tân Niên như bị sét đánh.
"Lão phu một bước ra ba mươi trượng." Trương Thận quay người, vừa sải bước, thì trực tiếp biến mất.
Lý Mộ Bạch cố ý múa mái, mũi chân xung quanh người vẽ một vòng tròn, nhìn Hứa Thất An một chút, trầm giọng nói: "Lão phu trong ba tấc, không còn ở đây, mà ở cửa thành."
Lão vừa dứt lời, thân ảnh đột ngột biến mất.
Hứa Thất An mở to hai mắt nhìn!
"Từ Cựu, hai vị đại nho này là cảnh giới gì?"
Hứa Tân Niên còn không có thoát khỏi sự tuyệt vọng khi phải chép ba trăm lần lời dạy của thánh nhân, Hứa nhị thúc nói: "Nghe Niên Nhi nói, là Nho gia ngũ phẩm: Đức Hạnh."
Lão tường thuật lại một màn ở ngoài thành mà mình đã thấy, tràn đầy phấn khởi chia sẻ cho chất nhi.
Chỉ cần ta da trâu thổi đủ lớn, trên đời sẽ không có chuyện gì ta làm không được? Hứa Thất An lại khiếp sợ.
Hứa Tân Niên phun ra một ngụm trọc khí, có chút hối hận liếc nhìn sáo lộ chính mình đưa Hứa Đại lang, tức giận nói: "Đức Hạnh cảnh có thể làm thay đổi hành vi cử chỉ của ngươi hoặc dùng ngôn ngữ thao túng người khác."
"Điều quan trọng nhất của cảnh giới này là năng lực nắm giữ một chút ngôn xuất pháp tùy chân lý, có thể đạt được trình độ xuyên tạc quy luật sự vật trong một khoảng nhất định. Bởi vậy nó còn có một cái tên, gọi là lấy văn loạn pháp."
"Tất nhiên, thủ đoạn giống như hai vị đại nho, không phải Đức Hạnh cảnh bình thường có thể làm được."
Hai cái võ phu nghe mà say mê, Hứa nhị thúc có chút tiếc nuối nói: "Các đại thể hệ đều có thần dị, chỉ có võ phu dùng sức mạnh đấu đá."
Cho nên thô phôi nho sinh Hứa Tân Niên dù cao ngạo nhưng cân nhắc đến hai vị thô phôi bối phận đều cao hơn chính mình, có đầu đủ lý do để đánh, nên cũng không có nói ra những lời này.
Tiếp đó, y phát hiện ánh mắt của đường ca sáng rực nhìn mình không chớp.
"Nhị lang "
"Ừm?"
"Ca ngày thường không đối xử bạc với ngươi."
"Đại ca trước khi nói lời này, xin coi lại lương tâm của mình đã."
"Đại ca có một chuyện muốn nhờ."
"Nói."
"Ngày khác, Nhị lang đến Đức Hạnh cảnh, ta cần một cái hứa hẹn của ngươi."
"Nói."
"Nhị lang muốn nói với ta: Điêu Thuyền của đại ca ở đâu? A, đại ca và điêu quấn quýt cùng nhau."
"Ngươi thấp hèn!" Hứa nhị lang phẩy tay áo bỏ đi.
Hứa Bình Chí nghe cháu nói vậy, rơi vào trầm tư
Hứa Thất An muốn đi một chuyến tới Ty Thiên giám, cha con Hứa Bình Chí thì đi huyện nha Trường Nhạc. Vì trước khi Hứa nhị thúc đi, từng dặn dò nữ nhi phải ở tại sảnh huyện nha Trường Nhạc đợi mình.
Hứa Thất An lần đầu đi vào Quan Tinh lâu, toà kiến trúc cao cấp nhất của kinh thành, thì tặc lưỡi một tiếng, có chút hăng hái đánh giá.
"Trước kia từng tới Quan Tinh lâu à." Tống Khanh hỏi.
"Lần thứ nhất."
"Nhưng nhìn bộ dáng của ngươi dường như cũng không quá kinh ngạc." Tống Khanh từ trong mắt của Hứa Thất An thấy được bốn chữ "Thường thường không có gì lạ".
Nhưng nếu là người lần thứ nhất nhìn thấy Quan Tinh lâu, đều sẽ cảm thấy đây là kỳ tích cực kỳ hùng vĩ tráng lệ.
Nền tảng của nó cao gấp hai so với phòng ốc bình thường, cây cột so bàn long trụ trong hoàng cung còn lớn hơn mấy lần, tấm gạch so với người thì còn cao hơn.
Nó hao phí nhân lực vật lực và tài lực bằng một phần ba số thế của Đại Phụng vương triều trong một năm.
Mà điều làm cho đám người Ty Thiên giám kiêu ngạo nhất chính là bac h ngoc sa ch, độ cao của Quan Tinh lâu cái thế vô song, trên đời khó có người nào xây ra kiến trúc cao hơn.
Đây là do luyện kim sư của Ty Thiên giám và công bộ liên thủ thiết kế, xây dựng, tốn thời gian mười hai năm, trên đời này là độc nhất.
Trong lòng Hứa Thất An thầm nghĩ vì ta thường thấy nhà cao tầng, nhưng ở ngoài cười nói: "Nhị thúc ta thường nói, thuở nhỏ lòng ta đã rất bình tĩnh, núi lở tại trước mà mặt không đổi sắc, việc này có thể chính là thiên phú."
Ánh mắt của Tống Khanh sáng lên, phấn chấn nói: "Chỉ có bình tĩnh như vậy, mới xứng cùng ta mưu sự."
Hứa Thất An nhìn quầng mắt thâm quầng của đối phương, cảm giác chính mình có lẽ nói sai gì rồi.
Tại Quan Tinh lâu tầng bảy thì hắn thấy được Chử Thải Vi, người mà mình có duyên gặp một lần trước đó. Nàng mặc váy màu vàng nhạt, ngồi tại một cái bàn dài, trên bàn bài đủ loại đồ ăn.
Dê hấp, thịt cừu con, chưng tay gấu, chưng hươu, đuôi nhi đốt hoa vịt đốt gà con đốt tử nga trong đầu Hứa Thất An lướt qua những cái tên này.
"Ngươi tại sao lại gây sự." Chử Thải Vi lườm vị tiểu bộ khoái từng có duyên gặp mặt một lần này, quai hàm phình lên, nói không rõ ràng.
"Ngươi trước đó không ở Quan Tinh lâu?" Hứa Thất An từ Tống Khanh đã biết được việc này.
"Đến chỗ Trưởng công chúa làm tiền." Chử Thải Vi nói.
Vừa lúc Hứa Thất An đói bụng, theo thói quen ngồi tại một bên bàn, đưa tay lấy đùi gà.
Ba
Bàn tay nhỏ của Chử Thải Vi đập lên móng heo của hắn, mắt hạnh mở to tràn ngập cảnh giác: "Chưa ăn cơm?"
"Ừm."
"Tống sư huynh ngươi dẫn hắn trở về đi, cơm nước xong xuôi hãy trở lại."
Ta như thấy được bộ dáng Hứa Linh Âm sau khi lớn lên! Hứa Thất An một ngụm kẹt tại trong cổ họng, không biết nên ăn hay là phun.
"Ngươi sao lại cùng họ Chu đánh nhau?" Chử Thải Vi đang ăn, đột nhiên hỏi.
"Ta mang muội muội dạo phố, họ Chu nhìn trúng nhan sắc của nàng."
"Muội muội ngươi xinh đẹp không?"
"Cùng ngươi khó phân trên dưới."
"Kia đúng là đẹp như tiên nữ, không giống phàm vật của nhân gian."
Hứa Thất An ngẩng đầu nhìn nàng một chút, ánh nắng xuyên thấu qua lỗ thoát khí của vách tường, chiếu lên khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp tỏa ra nét khỏe mạnh, ôn nhuận.
Đôi mắt hạnh vừa lớn vừa tròn, trong suốt sáng tỏ, như ngận nước, Hứa Thất An rất ít gặp đôi mắt như thế này.
Nhan sắc như này mà ta gặp được đúng là ông trời tác hợp cho ta.
"Thuế ngân án đã kết thúc, ngươi biết là ai đánh tráo thuế ngân của nhị thúc ngươi chứ." Chử Thải Vi mút đầu ngón tay nói.
Hứa Thất An lắc đầu: "Ta chẳng qua là một tiểu bộ khoái."
Chử Thải Vi ngước mắt nhìn một chút, lại cúi đầu gặm một con vịt nướng vỏ ngoài vàng và giòn, "Đổi thuế ngân chính là thiên hộ Lục Xương Chi của Ngự Đao vệ, còn có Trịnh Tân người đại diện Hộ bộ."
"Cho nên?" Hứa Thất An nhíu mày.
"Ta nghe nói, Thị lang Hộ bộ Chu Hiển Bình là chỗ dựa của bọn họ."
!!!
Mẹ kiếp!, Hứa Thất An nhịn không được nói tục.
Đầu óc như có dòng điện xẹt qua, trong nháy mắt hắn suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.
Cho nên, khi nghe ta đến báo tên họ thì Chu quyết tâm muốn đưa ta vào chỗ chết, bởi vì ta phá giải thuế ngân án, hỏng đại sự của cha hắn.
Gã muốn đả kích để trả thù.
Không, có lẽ chuyện phát sinh hôm nay, là do gã mưu đồ từ lâu. Phủ đệ Chu thị lang tại nội thành, hai nơi cách nhau rất xa, b ach ngo c sa ch họ Chu hết lần này tới lần khác lại đi tản bộ đến gần Hứa phủ?
Trừ phi là gã cố ý tại Hứa phủ, gần đây hình như họ Chu có điều tra ta, vậy sao lại không biết tướng mạo của Linh Nguyệt. Cho nên chuyện đùa giỡn lương gia nữ tử là diễn kịch, mục đích thực sự là gây chuyện, mượn lý do này chơi chết ta.
Sau lưng Hứa Thất An như có con rắn lạnh bò qua, trong lòng nổi lên từng luồng khí lạnh.
***
Hắn nhìn đường đệ một chút, mặt không biểu tình.
"Được hai vị tiền bối yêu thích, Ninh Yến cảm thấy thật mừng. Chẳng qua ta tu chính là võ đạo, dù thuở nhỏ từng đọc sách, bây giờ nghiệp học lại là hoang phế." Hứa Thất An không rõ tình huống, nên cũng không dám đáp ứng.
"Không sao, đọc sách nghiên cứu học vấn là chuyện cả đời, thế nào cũng không muộn." Lý Mộ Bạch cười ha hả vuốt râu dê.
Thế nhưng quá được ưu ái thì trong lòng Hứa Thất An ta càng thêm sợ đó.
Hắn nghĩ một hồi, linh cơ khẽ động, một lần nữa nhìn đường đệ, cười nói: "Cũng đúng, biển học không bờ, vãn bối đọc sách đúng là có thiên phú, lại được hai vị tiên sinh nhìn trúng. Ta nếu đi thư viện, nhất định sẽ từ sau mà đến trước, vượt qua Từ Cựu."
Hứa Từ Cựu nghe xong, "A" một tiếng, ngữ khí kiêu ngạo: "Lão sư và Mộ Bạch tiên sinh nhìn trúng ngươi là vì thi từ, tỷ như 《Miên Dương đình đưa Dương Cung chi Thanh Châu》."
Nhị lang nói xong thì sắc mặt cứng đờ, không dám nhìn lão sư và Lý Mộ Bạch, hơi cúi đầu.
《Miên Dương đình đưa Dương Cung chi Thanh Châu》Dương cung kính hóa ra là kịch bản để Hứa Thất An khơi gợi sự cao ngạo + lời ác miệng từ Hứa nhị lang, mọi người nghe lời này, thì trong lòng đã có tính toán.
Hai vị đại nho không nói gì, rõ ràng là trong lòng nghĩ như vậy.
Đây đúng là cách ghi tên sử sách bằng đường tắt, tham khảo một chút uông luân đồng học thì biết ba ch ngoc sa ch, vị nhân huynh này chính là mang Lý Bạch liếm thoải mái, dễ như trở bàn tay liền lưu danh thiên cổ, lưu truyền đến nay.
Bởi vậy có thể thấy được, liếm cũng là một việc cần có kỹ thuật.
Cổ đại liếm cẩu, liếm cơ hữu liếm đến lưu danh thiên cổ.
Hiện đại liếm cẩu, liếm nữ thần liếm đến không có gì cả.
Sùng cổ hôm nay giáng chức, không oan uổng.
Người ở Vân Lộc thư viện con đường quan trường vô cùng gian nan, không làm nổi đại quan, tự nhiên không được lưu vào sách sử. Lúc này tác dụng thi từ của Hứa Thất An lại càng rõ ràng.
Lão già họm hẹm rất xấu, khóe miệng Hứa Thất An giật một cái, có chút không phục, bởi vì người ta muốn thu đồ đệ không phải vì nhìn thấy hắn tuấn tú lịch sự và nhân phẩm tốt.
Mà là vì tài làm thơ của hắn.
Hai vị đại nho da dày thịt béo, sắc mặt tươi cười không thay đổi.
Hứa Thất An trầm ngâm một chút: "Đa tạ hai vị tiên sinh nâng đỡ, Ninh Yến một lòng dốc lòng cầu học, nếu từ chối thì bất kính. Gần đây cũng có chút linh cảm, ấp ủ ra mấy thủ thơ hay, đợi xong chuyện trước mắt, sẽ đi Vân Lộc thư viện bái phỏng hai vị lão sư."
Hai vị lão sư của đường ca Hứa Từ Cựu, ngược lại so với hắn bản nhân muốn tâm tư linh lung rất nhiều Lý Mộ Bạch có chút thở phào, mặt bên trên nhiều tươi cười.
Nếu như nhất quyết muốn cùng Trương Thận đoạt đệ tử, đối phương dựa vào tầng quan hệ là Hứa Từ Cựu, thì phần thắng của mình thật rakhông lớn.
Hứa Thất An nói như vậy, cũng rất tốt.
"Đã như vậy, hai người chúng ta tại Vân Lộc thư viện chờ ngươi." Trương Thận nói xong, nhìn chằm chằm Hứa Tân Niên:
"Từ Cựu, trước dưỡng tính rồi mới tu thân, ngươi Khai Khiếu đã một năm, chậm chạp không cách nào đột phá đến Tu Thân cảnh, về nhà sao chép ba trăm lần lời dạy của thánh nhân, một tuần sau đưa cho ta."
Hứa Tân Niên như bị sét đánh.
"Lão phu một bước ra ba mươi trượng." Trương Thận quay người, vừa sải bước, thì trực tiếp biến mất.
Lý Mộ Bạch cố ý múa mái, mũi chân xung quanh người vẽ một vòng tròn, nhìn Hứa Thất An một chút, trầm giọng nói: "Lão phu trong ba tấc, không còn ở đây, mà ở cửa thành."
Lão vừa dứt lời, thân ảnh đột ngột biến mất.
Hứa Thất An mở to hai mắt nhìn!
"Từ Cựu, hai vị đại nho này là cảnh giới gì?"
Hứa Tân Niên còn không có thoát khỏi sự tuyệt vọng khi phải chép ba trăm lần lời dạy của thánh nhân, Hứa nhị thúc nói: "Nghe Niên Nhi nói, là Nho gia ngũ phẩm: Đức Hạnh."
Lão tường thuật lại một màn ở ngoài thành mà mình đã thấy, tràn đầy phấn khởi chia sẻ cho chất nhi.
Chỉ cần ta da trâu thổi đủ lớn, trên đời sẽ không có chuyện gì ta làm không được? Hứa Thất An lại khiếp sợ.
Hứa Tân Niên phun ra một ngụm trọc khí, có chút hối hận liếc nhìn sáo lộ chính mình đưa Hứa Đại lang, tức giận nói: "Đức Hạnh cảnh có thể làm thay đổi hành vi cử chỉ của ngươi hoặc dùng ngôn ngữ thao túng người khác."
"Điều quan trọng nhất của cảnh giới này là năng lực nắm giữ một chút ngôn xuất pháp tùy chân lý, có thể đạt được trình độ xuyên tạc quy luật sự vật trong một khoảng nhất định. Bởi vậy nó còn có một cái tên, gọi là lấy văn loạn pháp."
"Tất nhiên, thủ đoạn giống như hai vị đại nho, không phải Đức Hạnh cảnh bình thường có thể làm được."
Hai cái võ phu nghe mà say mê, Hứa nhị thúc có chút tiếc nuối nói: "Các đại thể hệ đều có thần dị, chỉ có võ phu dùng sức mạnh đấu đá."
Cho nên thô phôi nho sinh Hứa Tân Niên dù cao ngạo nhưng cân nhắc đến hai vị thô phôi bối phận đều cao hơn chính mình, có đầu đủ lý do để đánh, nên cũng không có nói ra những lời này.
Tiếp đó, y phát hiện ánh mắt của đường ca sáng rực nhìn mình không chớp.
"Nhị lang "
"Ừm?"
"Ca ngày thường không đối xử bạc với ngươi."
"Đại ca trước khi nói lời này, xin coi lại lương tâm của mình đã."
"Đại ca có một chuyện muốn nhờ."
"Nói."
"Ngày khác, Nhị lang đến Đức Hạnh cảnh, ta cần một cái hứa hẹn của ngươi."
"Nói."
"Nhị lang muốn nói với ta: Điêu Thuyền của đại ca ở đâu? A, đại ca và điêu quấn quýt cùng nhau."
"Ngươi thấp hèn!" Hứa nhị lang phẩy tay áo bỏ đi.
Hứa Bình Chí nghe cháu nói vậy, rơi vào trầm tư
Hứa Thất An muốn đi một chuyến tới Ty Thiên giám, cha con Hứa Bình Chí thì đi huyện nha Trường Nhạc. Vì trước khi Hứa nhị thúc đi, từng dặn dò nữ nhi phải ở tại sảnh huyện nha Trường Nhạc đợi mình.
Hứa Thất An lần đầu đi vào Quan Tinh lâu, toà kiến trúc cao cấp nhất của kinh thành, thì tặc lưỡi một tiếng, có chút hăng hái đánh giá.
"Trước kia từng tới Quan Tinh lâu à." Tống Khanh hỏi.
"Lần thứ nhất."
"Nhưng nhìn bộ dáng của ngươi dường như cũng không quá kinh ngạc." Tống Khanh từ trong mắt của Hứa Thất An thấy được bốn chữ "Thường thường không có gì lạ".
Nhưng nếu là người lần thứ nhất nhìn thấy Quan Tinh lâu, đều sẽ cảm thấy đây là kỳ tích cực kỳ hùng vĩ tráng lệ.
Nền tảng của nó cao gấp hai so với phòng ốc bình thường, cây cột so bàn long trụ trong hoàng cung còn lớn hơn mấy lần, tấm gạch so với người thì còn cao hơn.
Nó hao phí nhân lực vật lực và tài lực bằng một phần ba số thế của Đại Phụng vương triều trong một năm.
Mà điều làm cho đám người Ty Thiên giám kiêu ngạo nhất chính là bac h ngoc sa ch, độ cao của Quan Tinh lâu cái thế vô song, trên đời khó có người nào xây ra kiến trúc cao hơn.
Đây là do luyện kim sư của Ty Thiên giám và công bộ liên thủ thiết kế, xây dựng, tốn thời gian mười hai năm, trên đời này là độc nhất.
Trong lòng Hứa Thất An thầm nghĩ vì ta thường thấy nhà cao tầng, nhưng ở ngoài cười nói: "Nhị thúc ta thường nói, thuở nhỏ lòng ta đã rất bình tĩnh, núi lở tại trước mà mặt không đổi sắc, việc này có thể chính là thiên phú."
Ánh mắt của Tống Khanh sáng lên, phấn chấn nói: "Chỉ có bình tĩnh như vậy, mới xứng cùng ta mưu sự."
Hứa Thất An nhìn quầng mắt thâm quầng của đối phương, cảm giác chính mình có lẽ nói sai gì rồi.
Tại Quan Tinh lâu tầng bảy thì hắn thấy được Chử Thải Vi, người mà mình có duyên gặp một lần trước đó. Nàng mặc váy màu vàng nhạt, ngồi tại một cái bàn dài, trên bàn bài đủ loại đồ ăn.
Dê hấp, thịt cừu con, chưng tay gấu, chưng hươu, đuôi nhi đốt hoa vịt đốt gà con đốt tử nga trong đầu Hứa Thất An lướt qua những cái tên này.
"Ngươi tại sao lại gây sự." Chử Thải Vi lườm vị tiểu bộ khoái từng có duyên gặp mặt một lần này, quai hàm phình lên, nói không rõ ràng.
"Ngươi trước đó không ở Quan Tinh lâu?" Hứa Thất An từ Tống Khanh đã biết được việc này.
"Đến chỗ Trưởng công chúa làm tiền." Chử Thải Vi nói.
Vừa lúc Hứa Thất An đói bụng, theo thói quen ngồi tại một bên bàn, đưa tay lấy đùi gà.
Ba
Bàn tay nhỏ của Chử Thải Vi đập lên móng heo của hắn, mắt hạnh mở to tràn ngập cảnh giác: "Chưa ăn cơm?"
"Ừm."
"Tống sư huynh ngươi dẫn hắn trở về đi, cơm nước xong xuôi hãy trở lại."
Ta như thấy được bộ dáng Hứa Linh Âm sau khi lớn lên! Hứa Thất An một ngụm kẹt tại trong cổ họng, không biết nên ăn hay là phun.
"Ngươi sao lại cùng họ Chu đánh nhau?" Chử Thải Vi đang ăn, đột nhiên hỏi.
"Ta mang muội muội dạo phố, họ Chu nhìn trúng nhan sắc của nàng."
"Muội muội ngươi xinh đẹp không?"
"Cùng ngươi khó phân trên dưới."
"Kia đúng là đẹp như tiên nữ, không giống phàm vật của nhân gian."
Hứa Thất An ngẩng đầu nhìn nàng một chút, ánh nắng xuyên thấu qua lỗ thoát khí của vách tường, chiếu lên khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp tỏa ra nét khỏe mạnh, ôn nhuận.
Đôi mắt hạnh vừa lớn vừa tròn, trong suốt sáng tỏ, như ngận nước, Hứa Thất An rất ít gặp đôi mắt như thế này.
Nhan sắc như này mà ta gặp được đúng là ông trời tác hợp cho ta.
"Thuế ngân án đã kết thúc, ngươi biết là ai đánh tráo thuế ngân của nhị thúc ngươi chứ." Chử Thải Vi mút đầu ngón tay nói.
Hứa Thất An lắc đầu: "Ta chẳng qua là một tiểu bộ khoái."
Chử Thải Vi ngước mắt nhìn một chút, lại cúi đầu gặm một con vịt nướng vỏ ngoài vàng và giòn, "Đổi thuế ngân chính là thiên hộ Lục Xương Chi của Ngự Đao vệ, còn có Trịnh Tân người đại diện Hộ bộ."
"Cho nên?" Hứa Thất An nhíu mày.
"Ta nghe nói, Thị lang Hộ bộ Chu Hiển Bình là chỗ dựa của bọn họ."
!!!
Mẹ kiếp!, Hứa Thất An nhịn không được nói tục.
Đầu óc như có dòng điện xẹt qua, trong nháy mắt hắn suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.
Cho nên, khi nghe ta đến báo tên họ thì Chu quyết tâm muốn đưa ta vào chỗ chết, bởi vì ta phá giải thuế ngân án, hỏng đại sự của cha hắn.
Gã muốn đả kích để trả thù.
Không, có lẽ chuyện phát sinh hôm nay, là do gã mưu đồ từ lâu. Phủ đệ Chu thị lang tại nội thành, hai nơi cách nhau rất xa, b ach ngo c sa ch họ Chu hết lần này tới lần khác lại đi tản bộ đến gần Hứa phủ?
Trừ phi là gã cố ý tại Hứa phủ, gần đây hình như họ Chu có điều tra ta, vậy sao lại không biết tướng mạo của Linh Nguyệt. Cho nên chuyện đùa giỡn lương gia nữ tử là diễn kịch, mục đích thực sự là gây chuyện, mượn lý do này chơi chết ta.
Sau lưng Hứa Thất An như có con rắn lạnh bò qua, trong lòng nổi lên từng luồng khí lạnh.
Bình luận truyện