Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 4
Sở Mặc vẫn một động tác mà vuốt ve mái tóc Hạ Nghiệt, y thở dài trong lòng, mặc dù bên ngoài cậu là vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng và mạnh mẽ đến đâu, thế nhưng y lại thấu hiểu rằng thực chất bên trong cậu rất cô đơn, thậm chí có một chút yếu đuối đi.
Y khẽ hạ tay xuống tấm lưng gầy của cậu, ánh mắt lập tức kinh ngạc, thời điểm khi bàn tay chạm đến da thịt kia, cư nhiên không phải là loại da thịt non mềm trơn truột như tơ lụa, mà chính là vô cùng thô ráp, toàn thân trên dưới có thể cảm nhận được xương cốt.
Sở Mặc khẩn trương đưa mắt nhìn xuống tấm lưng Hạ Nghiệt, tức thì liền cả kinh trước những vết thương loang lỗ lớn nhỏ đều có, thậm chí có vài chỗ da bị rách đến xuất huyết.
Y cũng không định mở miệng hỏi, sợ rằng cậu lại tái kích động như ban nãy, nhất thời chỉ có thể yên lặng mà ôm cậu một hồi lâu. Chờ Hạ Nghiệt khóc xong, Sở Mặc mới chịu buông cậu ra, đưa tay cầm lấy hộp cơm trên bàn.
– Tôi no rồi. – Thừa biết là y sẽ kêu mình ăn cơm, Hạ Nghiệt liền vội vã mở miệng.
Sở Mặc không nói gì, đưa tay chạm lên bụng Hạ Nghiệt, chỉ cảm nhận được tiếng “ột ột” vang lên trên tay mình. Y múc một thìa cơm kề sát miệng cậu, thanh âm lãnh khốc ra lệnh.
– Há miệng.
– Tôi no rồi. – Hạ Nghiệt nghiêng đầu né tránh muỗng cơm kia, lạnh lùng nói.
Sở Mặc nhất thời chỉ hừ lạnh một tiếng, đứng dậy thu gom rác bỏ vào sọt. Hạ Nghiệt cảm thấy mình cũng không nên ở đây lâu, liền cúi người nhặt quần áo lên mặc vào.
– Xin lỗi hôm nay đã phiền anh, tôi về trước. – Cậu hướng Sở Mặc cúi đầu xin lỗi, rồi định xoay người bước đi.
Một lát, Sở Mặc đột nhiên bước tới túm lấy cổ tay Hạ Nghiệt, đưa một lọ thuốc đặt vào lòng bàn tay cậu, cậu có chút hiếu kì mà ngẩng đầu nhìn y, mở miệng.
– Đây là..?
– Thân thể cậu có nhiều thương tích, bôi thuốc này sẽ khá hơn. – Nói xong Sở Mặc liền vỗ vỗ vai Hạ Nghiệt rồi tiêu sái rời khỏi phòng.
Hạ Nghiệt nhìn lọ thuốc chăm chú một hồi lâu, sau liền cho vào túi áo rồi bước ra ngoài.
Về lại nhà hàng, ngỡ rằng có phải hay không sẽ bị ông chủ mắng nhiếc, cư nhiên một chút ông cũng không hề mở miệng, chỉ tiếp tục đưa đơn đặt hàng cho Hạ Nghiệt, cậu cũng chẳng thắc mắc hay hỏi han gì, chẳng qua là lần này giao thức ăn lại là cái quán bar kinh tởm đó.
Nghĩ rằng chắc hẳn là hôm qua Văn Khải bị mất bữa ăn, nên hôm nay mới bù lại, nghĩ đến đây Hạ Nghiệt cũng chẳng muốn soi mói gì thêm, như thường lệ mà tiếp tục công việc giao hàng.
Trong căn phòng với những ánh đèn neon nhấp nháy, Văn Khải nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế với bao nhiêu nữ nhân hầu hạ bên cạnh, hắn đưa ly rượu húp một ngụm, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười quỷ dị.
– Anh Khải, sao chúng ta không ra ngoài “đón tiếp” anh ta luôn a? – Gã Vương ngồi đối diện cười ha hả hỏi hắn.
– Ngu! Cứ để anh ta tự vác thân vào đây, tao muốn xem phản ứng của anh ta. Hắc.. hắc. – Văn Khải đắc ý cười gian, tiếp tục đưa ly rượu lên miệng uống.
Hạ Nghiệt khó khăn lắm mới chui mình lọt qua đám người nhảy nhót xung quanh này, khẽ hừ lạnh một tiếng, cậu bước tới khu quản lý, đưa đơn đặt hàng cho một nam nhân ở đó.
– Tôi đến giao thức ăn.
– Anh lên tầng hai đến phòng số năm, anh Khải đang chờ anh. – Nam nhân hào phóng trả lời.
Hạ Nghiệt cũng gật đầu cảm ơn rồi xoay người bước đi, đứng trước căn phòng số năm kia, cậu ngây người lưỡng lự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là đưa tay lên gõ cửa.
Mãi không thấy ai trả lời, Hạ Nghiệt bất đắc dĩ mở cửa bước vào, cư nhiên tiếng nhạc inh ỏi lập tức xuyên qua lỗ tai cậu, cậu cũng không tỏ ra phiền phức gì mấy, hoàn toàn thờ ơ với những ánh mắt xung quanh, lảnh đạm bước tới chỗ Văn Khải, lấy hộp cơm và nước súp ra đặt trên bàn hắn, rồi đưa hóa đơn cho hắn.
Văn Khải khẽ đưa mắt nhìn hóa đơn đang ở ngay trước mặt mình, rồi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lạnh như băng kia của Hạ Nghiệt, hắn nhìn gã Vương cười ác một cái, cố ý cầm lấy hóa đơn bỏ vào ly rượu.
– Ách! Tôi vô ý quá.
Ngay lập tức xung quanh nổi lên một trận cười ha hả, trong khi đó Hạ Nghiệt chỉ im lặng mà lạnh lùng quan sát gương mặt kia của Văn Khải, cậu mò tay vào ly rượu lấy ra tấm hóa đơn kia đặt trên bàn, rồi từ túi áo lấy con dấu đỏ đưa cho hắn, lạnh lùng nói.
– Không sao, tôi có thể lấy dấu vân tay, cậu làm ơn ấn vào hóa đơn giùm tôi.
Tiếng nhạc không biết từ khi nào đã kết thúc, lúc này chỉ còn lại không khí đầy căng thẳng giữa hai bên, thừa biết gã Vương định mở miệng chửi Hạ Nghiệt, Văn Khải liền xua tay ra lệnh gã im lặng, hắn cầm lấy hóa đơn rồi đứng dậy, chậm rãi tiến sát gần cậu.
Cho đến khi hắn rốt cuộc đứng đối diện mình, Hạ Nghiệt mới đưa mắt sang nhìn hắn, không mở miệng.
“Xoạc” một tiếng, cậu im lặng mặc cho Văn Khải đang xé từng mảnh hóa đơn kia, vươn vãi rơi trên mặt đất.
– Hmm.. bây giờ thì hết ký được rồi. Thế nào? Còn muốn nói gì không? – Văn Khải đưa tay siết chặt cằm Hạ Nghiệt, cười tà đắc ý.
Bất quá chưa đầy một giây, Hạ Nghiệt liền dùng lực mà ngoảnh mặt né tránh bàn tay hắn, cư nhiên lúc này dường như bị cậu chọc giận, Văn Khải liền vung tay hung hăng giáng xuống cho cậu cái tát, cậu bất lực mà ngã bệt xuống đất, cắn răng chịu đựng.
– Đừng nghĩ hơn tôi mà có thể lên mặt, anh xem, từ đầu đến cuối chỉ là một tên quê mùa, một đồng cũng không có, anh nghĩ nửa tháng trả tiền tôi sẽ tin sao. Hai trăm ngàn! Haha! – Văn Khải thỏa mãn cười lớn, đưa chân đạp một cước vào bụng Hạ Nghiệt, rồi nhàn nhã ngồi xuống ghế bắt chéo chân, hất cằm ra lệnh gã Vương và bọn đàn em của mình.
Bọn chúng gật đầu nghe lệnh, tiến tới giữ chặt hai bên Hạ Nghiệt kéo đến quỳ trước mặt Văn Khải. Cậu vẫn là giữ y nguyên bản mặt cứng ngắc đó, hoàn toàn không hề đưa mắt nhìn đến hắn, hôm nay quả thật là một ngày mệt mỏi đối với cậu, chỉ mong nó làm ơn kết thúc nhanh một chút.
Thế nhưng cậu đã nhầm, thời điểm khi cậu đang lảnh đạm đưa mắt nhìn sàn nhà, cư nhiên một ly rượu lập tức đổ trên đầu cậu.
Nhìn thấy thái độ kia của Hạ Nghiệt, một câu phản bác, chửi mắng, hay ngước đầu lên nhìn hắn một chút cũng không có, Văn Khải tựa hồ muốn tức điên đến nơi, liền đưa tay tát nhẹ vào má cậu một cái.
– Này, thái độ gì đấy, mau ngẩng mặt lên cho tôi!!
Hạ Nghiệt lập tức chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Văn Khải, cư nhiên cái nhìn kia của cậu khiến hắn có chút rợn da gà, nhưng rất nhanh liền thu hồi tâm tình lại, hướng cậu mà lớn tiếng tuyên bố.
– Tôi sẽ không bắt anh đền tiền, ngược lại, anh cả đời phải làm chó cho tôi!!
Hạ Nghiệt nghe đến đây chỉ nhếch miệng cười khổ một cái, đối Văn Khải nói.
– Nếu không thì sao?
– Hắc… không chừng cái mạng của anh còn không giữ được lâu. – Văn Khải lúc này cảm thấy có chút thú vị, liền cười đắc ý.
– Vậy giết tôi đi, tôi cũng chẳng cần cái mạng này làm gì. – Hạ Nghiệt lạnh lùng trả lời hắn.
– Anh… – Văn Khải và gã Vương có chút kinh ngạc mà nhìn cậu.
Hắn tức tối mà nghiến răng nghiến lợi, dọa cậu đến như vậy mà vẫn không thành công, hừ, xem ra Hạ Nghiệt cậu không phải đối thủ của hắn rồi.
– Nếu không làm, tôi tuyệt sẽ không cho anh sống yên ổn cả đời! Thả anh ta đi!! – Văn Khải cúi xuống siết lấy quai hàm Hạ Nghiệt, hung tợn mà tuyên bố, rồi hướng bọn đàn em ra lệnh.
Hạ Nghiệt loạng choạng đứng dậy, cũng không thèm ngó ngàng đến đám người trước mắt, như người mất hồn mà chậm rãi mở cửa bước ra ngoài.
– Theo dõi anh ta!
– Vâng anh Khải.
Tối hôm đó, Hạ Nghiệt mệt mỏi đến trạm xăng, xin ông chủ cho nghỉ một ngày, ông đương nhiên nhìn thấy bản mặt chán ghét kia của cậu chỉ có thể xua tay ừ một tiếng, rồi xoay người bước vào trong.
– Hạ Nghiệt, cậu không khỏe chỗ nào sao? – Mễ Nhi nhìn sắc mặt xanh xao của Hạ Nghiệt thì có chút lo lắng.
Hạ Nghiệt không nói gì, đã mệt đến mức mở miệng cũng không nổi, cậu đành xoay người rời đi, mặc cho Mễ Nhi vẻ mặt khó hiểu mà nhìn bóng lưng cậu ly khai.
Hạ Nghiệt một thân lẻ loi mà cố gắng lê từng bước trên vỉa hè, giữa một thành phố rộng lớn cư nhiên sẽ không để ý đến người như cậu, cậu chỉ cười lạnh, nghĩ đến cuộc sống khốn nạn như vậy tại sao không chết đi cho rồi, nhưng cậu chính là không thể, cậu chỉ mới 22 tuổi, cuộc sống còn dài về phía trước, nếu như sau này Hạ Gia có chết, Văn Khải hắn bị ông trời trừng phạt, thì không phải cậu sẽ sống tốt hơn sao.
Hạ Nghiệt khẽ dừng lại trước công viên thành phố, do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là nhấc chân bước vào, cậu lặng lẽ ngồi xuống băng ghế phía trước, đưa mắt ngắm nghía xung quanh, chốc lát, một quả bóng đột nhiên lăn đến chân cậu, cậu vẫn mặc kệ nó ở đó, chờ đến khi một thân ảnh nhỏ bé của một nam hài tử chạy tới, lúng túng nói.
– Anh ơi, bóng của em. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hạ Nghiệt đưa mắt nhìn xuống quả bóng dưới chân mình, lấy chân đá nhẹ qua phía nam hài tử kia, rồi tiếp tục nhìn về phía trước không để tâm đến.
– Mấy anh đang làm cái gì a? – Nghe thấy thanh âm của nam hài tử kia, Hạ Nghiệt theo bản năng xoay đầu lại, chỉ nhìn thấy cậu bé đang ngẩng đầu nói chuyện với đám người mặc đồ đen kì quặc.
– Mấy anh đang theo dõi anh kia sao? – Nam hài tử ngây ngô mà nói lớn, cư nhiên vô tình lọt tai Hạ Nghiệt, dường như bị cậu phát hiện, đám người mặc đồ đen kia liền cúi đầu xoay người rời đi.
Cậu cau mày nhìn về phía bọn chúng, sau cũng không muốn để ý gì mấy, liền đứng dậy chậm rãi về nhà của mình.
Bất quá trên suốt đường đi, Hạ Nghiệt có linh cảm ai đó đang đi theo mình, cậu khẽ quay đầu, chỉ thấy những kẻ mặc đồ đen kì quặc ban nãy, cậu cố gắng bước đi thật nhanh, nhưng bọn chúng vẫn là theo nhất cử nhất động của cậu, rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, Hạ Nghiệt liền xoay người lại, lạnh lùng nói.
– Các người tính theo tôi đến khi nào?
Đám người bị cậu hỏi một cách đột ngột như vậy chỉ có thể xoay lưng ngắm trời ngắm mây, không thèm trả lời câu hỏi của cậu.
Hạ Nghiệt hừ lạnh một tiếng, một mạch chạy thẳng về ngôi làng tạm bợ, phát hiện không có ai đi theo nữa, cậu liền chậm rãi bước vào nhà.
Hôm nay không giống như mọi khi, Hạ Gia không có ở nhà, cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, bước tới phòng mình mà cởi y phục, rồi xuống dãy núi phía sau nhà, đến chum nước mà tắm rửa.
Tắm rửa xong, Hạ Nghiệt liền vào phòng của mình, cất hộp vuông bỏ xuống gầm giường, thu dọn lại căn phòng bừa bộn, rồi ngã người trên giường, chậm rãi nhắm mắt.
Ngủ chưa được bao lâu, bên ngoài đột nhiên có tiếng cửa bị đá văng, Hạ Nghiệt lập tức giật nảy mình mà tỉnh lại, nhưng cũng không đứng dậy xem xét gì, bởi vì cậu biết kia không phải ai khác chính là Hạ Gia đi.
– Hạ Nghiệt… mày bước ra đây cho tao… ực… Hạ Nghiệt!! – Hạ Gia loạng choạng bước vào nhà, gương mặt vì say mà đỏ ửng, ông cầm lấy chai rượu trên tay đưa lên uống ừng ực, lớn tiếng gọi Hạ Nghiệt.
Hạ Nghiệt vẫn là nằm bất động ở đó, không thèm đếm xỉa đến ông. Một lát, ông rốt cuộc cũng vào đến phòng cậu, một phen túm lấy tóc cậu kéo lên.
– Tao nói mà mày không nghe à?!… Thằng mất dạy.. – Ông vung tay giáng xuống cho cậu một cái tát rất mạnh, rồi siết chặt cổ tay cậu bước ra ngoài.
Hạ Nghiệt vẫn một mực im lặng không nói gì, cậu biết ông là đang rất tức giận, chắc chắn một hồi sẽ đánh cậu đi.
“Bịch” một tiếng, ông hung hăng ném cậu trên nền đất, đưa chân đá một cước vào má cậu, ngay cả đứng cũng không vững mà chỉ tay vào cậu quát.
– Tại mày mà tao thua ván cuối có biết không hả?!! … Hôm nay mày làm được những gì.. bao nhiêu tiền…. mau đem ra đây hết cho tao!! Nhanh!
– Tôi không có tiền. – Hạ Nghiệt một chút cũng không thèm liếc mắt đến Hạ Gia, lạnh lùng trả lời.
– Cái gì?!!… Mày nói lại thử xem! – Hạ Gia tựa hồ rất phẫn nộ mà cúi xuống chế trụ quai hàm Hạ Nghiệt.
– Tôi không có tiền. – Cậu một lần nữa khẳng định, thế nhưng chưa đầy một giây một cái tát lại tiếp tục giáng trên gò má cậu.
– Mẹ kiếp!! Làm ăn cái thá gì mà không có tiền!!.. mày muốn chết có phải không?!! – Hạ Gia nổi điên mà vung tay ném hết đồ đạc trong nhà.
Hạ Nghiệt cư nhiên vẫn ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn chăm chăm vào bàn tay đang nắm chặt của mình.
Một lát, Hạ Gia điên cuồng đưa tay đập vỡ cái ghế gỗ, cúi xuống nhặt lấy mảnh gỗ vỡ to tướng kia, hung hăng giáng xuống trên người cậu.
– Thằng hư đốn, mày chỉ là tên yêu nghiệt chết tiệt!! Vô dụng! Chết quách mẹ mày đi.!!
Hạ Nghiệt một chút cũng không hề phản kháng, cậu không biết trên người mình đã lành những vết thương trước đó hay chưa, nhưng mỗi lẫn thanh gỗ kia đập mạnh vào lưng cậu, cảm giác đau đớn cứ thế mà truyền đến dữ dội.
Rốt cuộc bị đánh đến toàn thân tê liệt, cậu bất lực mà mềm nhũn trên nền đất, ánh mắt thơ thẩn nhìn về phía trước, nụ cười đau khổ bất giác cong lên.
HẾT CHƯƠNG 4
Y khẽ hạ tay xuống tấm lưng gầy của cậu, ánh mắt lập tức kinh ngạc, thời điểm khi bàn tay chạm đến da thịt kia, cư nhiên không phải là loại da thịt non mềm trơn truột như tơ lụa, mà chính là vô cùng thô ráp, toàn thân trên dưới có thể cảm nhận được xương cốt.
Sở Mặc khẩn trương đưa mắt nhìn xuống tấm lưng Hạ Nghiệt, tức thì liền cả kinh trước những vết thương loang lỗ lớn nhỏ đều có, thậm chí có vài chỗ da bị rách đến xuất huyết.
Y cũng không định mở miệng hỏi, sợ rằng cậu lại tái kích động như ban nãy, nhất thời chỉ có thể yên lặng mà ôm cậu một hồi lâu. Chờ Hạ Nghiệt khóc xong, Sở Mặc mới chịu buông cậu ra, đưa tay cầm lấy hộp cơm trên bàn.
– Tôi no rồi. – Thừa biết là y sẽ kêu mình ăn cơm, Hạ Nghiệt liền vội vã mở miệng.
Sở Mặc không nói gì, đưa tay chạm lên bụng Hạ Nghiệt, chỉ cảm nhận được tiếng “ột ột” vang lên trên tay mình. Y múc một thìa cơm kề sát miệng cậu, thanh âm lãnh khốc ra lệnh.
– Há miệng.
– Tôi no rồi. – Hạ Nghiệt nghiêng đầu né tránh muỗng cơm kia, lạnh lùng nói.
Sở Mặc nhất thời chỉ hừ lạnh một tiếng, đứng dậy thu gom rác bỏ vào sọt. Hạ Nghiệt cảm thấy mình cũng không nên ở đây lâu, liền cúi người nhặt quần áo lên mặc vào.
– Xin lỗi hôm nay đã phiền anh, tôi về trước. – Cậu hướng Sở Mặc cúi đầu xin lỗi, rồi định xoay người bước đi.
Một lát, Sở Mặc đột nhiên bước tới túm lấy cổ tay Hạ Nghiệt, đưa một lọ thuốc đặt vào lòng bàn tay cậu, cậu có chút hiếu kì mà ngẩng đầu nhìn y, mở miệng.
– Đây là..?
– Thân thể cậu có nhiều thương tích, bôi thuốc này sẽ khá hơn. – Nói xong Sở Mặc liền vỗ vỗ vai Hạ Nghiệt rồi tiêu sái rời khỏi phòng.
Hạ Nghiệt nhìn lọ thuốc chăm chú một hồi lâu, sau liền cho vào túi áo rồi bước ra ngoài.
Về lại nhà hàng, ngỡ rằng có phải hay không sẽ bị ông chủ mắng nhiếc, cư nhiên một chút ông cũng không hề mở miệng, chỉ tiếp tục đưa đơn đặt hàng cho Hạ Nghiệt, cậu cũng chẳng thắc mắc hay hỏi han gì, chẳng qua là lần này giao thức ăn lại là cái quán bar kinh tởm đó.
Nghĩ rằng chắc hẳn là hôm qua Văn Khải bị mất bữa ăn, nên hôm nay mới bù lại, nghĩ đến đây Hạ Nghiệt cũng chẳng muốn soi mói gì thêm, như thường lệ mà tiếp tục công việc giao hàng.
Trong căn phòng với những ánh đèn neon nhấp nháy, Văn Khải nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế với bao nhiêu nữ nhân hầu hạ bên cạnh, hắn đưa ly rượu húp một ngụm, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười quỷ dị.
– Anh Khải, sao chúng ta không ra ngoài “đón tiếp” anh ta luôn a? – Gã Vương ngồi đối diện cười ha hả hỏi hắn.
– Ngu! Cứ để anh ta tự vác thân vào đây, tao muốn xem phản ứng của anh ta. Hắc.. hắc. – Văn Khải đắc ý cười gian, tiếp tục đưa ly rượu lên miệng uống.
Hạ Nghiệt khó khăn lắm mới chui mình lọt qua đám người nhảy nhót xung quanh này, khẽ hừ lạnh một tiếng, cậu bước tới khu quản lý, đưa đơn đặt hàng cho một nam nhân ở đó.
– Tôi đến giao thức ăn.
– Anh lên tầng hai đến phòng số năm, anh Khải đang chờ anh. – Nam nhân hào phóng trả lời.
Hạ Nghiệt cũng gật đầu cảm ơn rồi xoay người bước đi, đứng trước căn phòng số năm kia, cậu ngây người lưỡng lự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là đưa tay lên gõ cửa.
Mãi không thấy ai trả lời, Hạ Nghiệt bất đắc dĩ mở cửa bước vào, cư nhiên tiếng nhạc inh ỏi lập tức xuyên qua lỗ tai cậu, cậu cũng không tỏ ra phiền phức gì mấy, hoàn toàn thờ ơ với những ánh mắt xung quanh, lảnh đạm bước tới chỗ Văn Khải, lấy hộp cơm và nước súp ra đặt trên bàn hắn, rồi đưa hóa đơn cho hắn.
Văn Khải khẽ đưa mắt nhìn hóa đơn đang ở ngay trước mặt mình, rồi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lạnh như băng kia của Hạ Nghiệt, hắn nhìn gã Vương cười ác một cái, cố ý cầm lấy hóa đơn bỏ vào ly rượu.
– Ách! Tôi vô ý quá.
Ngay lập tức xung quanh nổi lên một trận cười ha hả, trong khi đó Hạ Nghiệt chỉ im lặng mà lạnh lùng quan sát gương mặt kia của Văn Khải, cậu mò tay vào ly rượu lấy ra tấm hóa đơn kia đặt trên bàn, rồi từ túi áo lấy con dấu đỏ đưa cho hắn, lạnh lùng nói.
– Không sao, tôi có thể lấy dấu vân tay, cậu làm ơn ấn vào hóa đơn giùm tôi.
Tiếng nhạc không biết từ khi nào đã kết thúc, lúc này chỉ còn lại không khí đầy căng thẳng giữa hai bên, thừa biết gã Vương định mở miệng chửi Hạ Nghiệt, Văn Khải liền xua tay ra lệnh gã im lặng, hắn cầm lấy hóa đơn rồi đứng dậy, chậm rãi tiến sát gần cậu.
Cho đến khi hắn rốt cuộc đứng đối diện mình, Hạ Nghiệt mới đưa mắt sang nhìn hắn, không mở miệng.
“Xoạc” một tiếng, cậu im lặng mặc cho Văn Khải đang xé từng mảnh hóa đơn kia, vươn vãi rơi trên mặt đất.
– Hmm.. bây giờ thì hết ký được rồi. Thế nào? Còn muốn nói gì không? – Văn Khải đưa tay siết chặt cằm Hạ Nghiệt, cười tà đắc ý.
Bất quá chưa đầy một giây, Hạ Nghiệt liền dùng lực mà ngoảnh mặt né tránh bàn tay hắn, cư nhiên lúc này dường như bị cậu chọc giận, Văn Khải liền vung tay hung hăng giáng xuống cho cậu cái tát, cậu bất lực mà ngã bệt xuống đất, cắn răng chịu đựng.
– Đừng nghĩ hơn tôi mà có thể lên mặt, anh xem, từ đầu đến cuối chỉ là một tên quê mùa, một đồng cũng không có, anh nghĩ nửa tháng trả tiền tôi sẽ tin sao. Hai trăm ngàn! Haha! – Văn Khải thỏa mãn cười lớn, đưa chân đạp một cước vào bụng Hạ Nghiệt, rồi nhàn nhã ngồi xuống ghế bắt chéo chân, hất cằm ra lệnh gã Vương và bọn đàn em của mình.
Bọn chúng gật đầu nghe lệnh, tiến tới giữ chặt hai bên Hạ Nghiệt kéo đến quỳ trước mặt Văn Khải. Cậu vẫn là giữ y nguyên bản mặt cứng ngắc đó, hoàn toàn không hề đưa mắt nhìn đến hắn, hôm nay quả thật là một ngày mệt mỏi đối với cậu, chỉ mong nó làm ơn kết thúc nhanh một chút.
Thế nhưng cậu đã nhầm, thời điểm khi cậu đang lảnh đạm đưa mắt nhìn sàn nhà, cư nhiên một ly rượu lập tức đổ trên đầu cậu.
Nhìn thấy thái độ kia của Hạ Nghiệt, một câu phản bác, chửi mắng, hay ngước đầu lên nhìn hắn một chút cũng không có, Văn Khải tựa hồ muốn tức điên đến nơi, liền đưa tay tát nhẹ vào má cậu một cái.
– Này, thái độ gì đấy, mau ngẩng mặt lên cho tôi!!
Hạ Nghiệt lập tức chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Văn Khải, cư nhiên cái nhìn kia của cậu khiến hắn có chút rợn da gà, nhưng rất nhanh liền thu hồi tâm tình lại, hướng cậu mà lớn tiếng tuyên bố.
– Tôi sẽ không bắt anh đền tiền, ngược lại, anh cả đời phải làm chó cho tôi!!
Hạ Nghiệt nghe đến đây chỉ nhếch miệng cười khổ một cái, đối Văn Khải nói.
– Nếu không thì sao?
– Hắc… không chừng cái mạng của anh còn không giữ được lâu. – Văn Khải lúc này cảm thấy có chút thú vị, liền cười đắc ý.
– Vậy giết tôi đi, tôi cũng chẳng cần cái mạng này làm gì. – Hạ Nghiệt lạnh lùng trả lời hắn.
– Anh… – Văn Khải và gã Vương có chút kinh ngạc mà nhìn cậu.
Hắn tức tối mà nghiến răng nghiến lợi, dọa cậu đến như vậy mà vẫn không thành công, hừ, xem ra Hạ Nghiệt cậu không phải đối thủ của hắn rồi.
– Nếu không làm, tôi tuyệt sẽ không cho anh sống yên ổn cả đời! Thả anh ta đi!! – Văn Khải cúi xuống siết lấy quai hàm Hạ Nghiệt, hung tợn mà tuyên bố, rồi hướng bọn đàn em ra lệnh.
Hạ Nghiệt loạng choạng đứng dậy, cũng không thèm ngó ngàng đến đám người trước mắt, như người mất hồn mà chậm rãi mở cửa bước ra ngoài.
– Theo dõi anh ta!
– Vâng anh Khải.
Tối hôm đó, Hạ Nghiệt mệt mỏi đến trạm xăng, xin ông chủ cho nghỉ một ngày, ông đương nhiên nhìn thấy bản mặt chán ghét kia của cậu chỉ có thể xua tay ừ một tiếng, rồi xoay người bước vào trong.
– Hạ Nghiệt, cậu không khỏe chỗ nào sao? – Mễ Nhi nhìn sắc mặt xanh xao của Hạ Nghiệt thì có chút lo lắng.
Hạ Nghiệt không nói gì, đã mệt đến mức mở miệng cũng không nổi, cậu đành xoay người rời đi, mặc cho Mễ Nhi vẻ mặt khó hiểu mà nhìn bóng lưng cậu ly khai.
Hạ Nghiệt một thân lẻ loi mà cố gắng lê từng bước trên vỉa hè, giữa một thành phố rộng lớn cư nhiên sẽ không để ý đến người như cậu, cậu chỉ cười lạnh, nghĩ đến cuộc sống khốn nạn như vậy tại sao không chết đi cho rồi, nhưng cậu chính là không thể, cậu chỉ mới 22 tuổi, cuộc sống còn dài về phía trước, nếu như sau này Hạ Gia có chết, Văn Khải hắn bị ông trời trừng phạt, thì không phải cậu sẽ sống tốt hơn sao.
Hạ Nghiệt khẽ dừng lại trước công viên thành phố, do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là nhấc chân bước vào, cậu lặng lẽ ngồi xuống băng ghế phía trước, đưa mắt ngắm nghía xung quanh, chốc lát, một quả bóng đột nhiên lăn đến chân cậu, cậu vẫn mặc kệ nó ở đó, chờ đến khi một thân ảnh nhỏ bé của một nam hài tử chạy tới, lúng túng nói.
– Anh ơi, bóng của em. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hạ Nghiệt đưa mắt nhìn xuống quả bóng dưới chân mình, lấy chân đá nhẹ qua phía nam hài tử kia, rồi tiếp tục nhìn về phía trước không để tâm đến.
– Mấy anh đang làm cái gì a? – Nghe thấy thanh âm của nam hài tử kia, Hạ Nghiệt theo bản năng xoay đầu lại, chỉ nhìn thấy cậu bé đang ngẩng đầu nói chuyện với đám người mặc đồ đen kì quặc.
– Mấy anh đang theo dõi anh kia sao? – Nam hài tử ngây ngô mà nói lớn, cư nhiên vô tình lọt tai Hạ Nghiệt, dường như bị cậu phát hiện, đám người mặc đồ đen kia liền cúi đầu xoay người rời đi.
Cậu cau mày nhìn về phía bọn chúng, sau cũng không muốn để ý gì mấy, liền đứng dậy chậm rãi về nhà của mình.
Bất quá trên suốt đường đi, Hạ Nghiệt có linh cảm ai đó đang đi theo mình, cậu khẽ quay đầu, chỉ thấy những kẻ mặc đồ đen kì quặc ban nãy, cậu cố gắng bước đi thật nhanh, nhưng bọn chúng vẫn là theo nhất cử nhất động của cậu, rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, Hạ Nghiệt liền xoay người lại, lạnh lùng nói.
– Các người tính theo tôi đến khi nào?
Đám người bị cậu hỏi một cách đột ngột như vậy chỉ có thể xoay lưng ngắm trời ngắm mây, không thèm trả lời câu hỏi của cậu.
Hạ Nghiệt hừ lạnh một tiếng, một mạch chạy thẳng về ngôi làng tạm bợ, phát hiện không có ai đi theo nữa, cậu liền chậm rãi bước vào nhà.
Hôm nay không giống như mọi khi, Hạ Gia không có ở nhà, cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, bước tới phòng mình mà cởi y phục, rồi xuống dãy núi phía sau nhà, đến chum nước mà tắm rửa.
Tắm rửa xong, Hạ Nghiệt liền vào phòng của mình, cất hộp vuông bỏ xuống gầm giường, thu dọn lại căn phòng bừa bộn, rồi ngã người trên giường, chậm rãi nhắm mắt.
Ngủ chưa được bao lâu, bên ngoài đột nhiên có tiếng cửa bị đá văng, Hạ Nghiệt lập tức giật nảy mình mà tỉnh lại, nhưng cũng không đứng dậy xem xét gì, bởi vì cậu biết kia không phải ai khác chính là Hạ Gia đi.
– Hạ Nghiệt… mày bước ra đây cho tao… ực… Hạ Nghiệt!! – Hạ Gia loạng choạng bước vào nhà, gương mặt vì say mà đỏ ửng, ông cầm lấy chai rượu trên tay đưa lên uống ừng ực, lớn tiếng gọi Hạ Nghiệt.
Hạ Nghiệt vẫn là nằm bất động ở đó, không thèm đếm xỉa đến ông. Một lát, ông rốt cuộc cũng vào đến phòng cậu, một phen túm lấy tóc cậu kéo lên.
– Tao nói mà mày không nghe à?!… Thằng mất dạy.. – Ông vung tay giáng xuống cho cậu một cái tát rất mạnh, rồi siết chặt cổ tay cậu bước ra ngoài.
Hạ Nghiệt vẫn một mực im lặng không nói gì, cậu biết ông là đang rất tức giận, chắc chắn một hồi sẽ đánh cậu đi.
“Bịch” một tiếng, ông hung hăng ném cậu trên nền đất, đưa chân đá một cước vào má cậu, ngay cả đứng cũng không vững mà chỉ tay vào cậu quát.
– Tại mày mà tao thua ván cuối có biết không hả?!! … Hôm nay mày làm được những gì.. bao nhiêu tiền…. mau đem ra đây hết cho tao!! Nhanh!
– Tôi không có tiền. – Hạ Nghiệt một chút cũng không thèm liếc mắt đến Hạ Gia, lạnh lùng trả lời.
– Cái gì?!!… Mày nói lại thử xem! – Hạ Gia tựa hồ rất phẫn nộ mà cúi xuống chế trụ quai hàm Hạ Nghiệt.
– Tôi không có tiền. – Cậu một lần nữa khẳng định, thế nhưng chưa đầy một giây một cái tát lại tiếp tục giáng trên gò má cậu.
– Mẹ kiếp!! Làm ăn cái thá gì mà không có tiền!!.. mày muốn chết có phải không?!! – Hạ Gia nổi điên mà vung tay ném hết đồ đạc trong nhà.
Hạ Nghiệt cư nhiên vẫn ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn chăm chăm vào bàn tay đang nắm chặt của mình.
Một lát, Hạ Gia điên cuồng đưa tay đập vỡ cái ghế gỗ, cúi xuống nhặt lấy mảnh gỗ vỡ to tướng kia, hung hăng giáng xuống trên người cậu.
– Thằng hư đốn, mày chỉ là tên yêu nghiệt chết tiệt!! Vô dụng! Chết quách mẹ mày đi.!!
Hạ Nghiệt một chút cũng không hề phản kháng, cậu không biết trên người mình đã lành những vết thương trước đó hay chưa, nhưng mỗi lẫn thanh gỗ kia đập mạnh vào lưng cậu, cảm giác đau đớn cứ thế mà truyền đến dữ dội.
Rốt cuộc bị đánh đến toàn thân tê liệt, cậu bất lực mà mềm nhũn trên nền đất, ánh mắt thơ thẩn nhìn về phía trước, nụ cười đau khổ bất giác cong lên.
HẾT CHƯƠNG 4
Bình luận truyện