Đại Sói Hoang Ôn Nhu
Chương 1: Mở đầu
Năm nay, trời xanh thăm thẳm, những đám mây bồng bềnh như kẹo bông đường.
Mà bé gái nằm trong phủ, hai gò má tròn tròn tựa như hai cái bánh bao mới ra lò, dùng ngón tay ấn ấn xuống, bỏ ra lập tức khôi phục trạng thái tròn tròn mềm mại như cũ.
Hạng Duật mười tuổi đứng trước mặt bé gái, nhìn nàng nằm ngủ ở trong cái nôi nhỏ, lòng thầm tán thưởng tiểu oa nhi này thật xinh đẹp.
Ngay sau đó, bàn tay mềm mại béo mập kia bắt được ngón trỏ của hắn, hai mắt to tròn tò mò nhìn hắn, miệng nhỏ cứ y y a a không biết đang nói cái gì, còn há miệng cười a a để lộ ra chiếc răng sữa mới nhú.
“Ai da! Tiểu man tử*, ngươi làm cái gì đó?!” Bà vú của Nguyên phủ nhìn lên thấy hắn tới gần tiểu thư bé nhỏ, vội vàng tiến lên vẫy tay xua đuổi.
*tiểu man tử: thằng nhóc hoang dã
“Nàng... Trông thật xinh đẹp.”
Hạng Duật cười cười, ngón trỏ dường như còn vương chút độ ấm của nàng.
“đi đi đi” Bà vú vẫy tay vội vàng đuổi hắn “Tiểu thư nhà chúng ta không thể để tiểu man tử như ngươi chạm vào."
“Nàng có vẻ thích ta.” hắn vẫn tươi cười, không ngại thái độ khinh ghét của bà vú đang xua đuổi hắn.
“Tiểu man tử! Ngươi đừng tự mình đa tình! Tiểu thư nhà chúng ta vừa sinh ra đã đính thân với thiếu gia Trần phủ rồi, kiếp sau cũng sẽ không đến phiên ngươi.” Bà vú cười mỉa mai một tiếng, cười hắn không biết tự lượng sức mình.
“A Duật, ngươi đang làm gì đó?” một đại thúc ở xa chợt nghe bà vú cao giọng cười mỉa, vội vàng chạy tới đem tiểu tử ngốc đi.
“Hà đại thúc.” Hạng Duật lơ đễnh, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên như cũ: “Bé gái này của Nguyên phủ thật đáng yêu, nàng thích ta.”
“Trẻ con không biết sợ người lạ, người nào nàng cũng thích.” Hà đại thúc bất đắc dĩ cảm thán: “Được rồi, đại thúc vừa đem tiền thuê hoàn trả cho Nguyên lão gia, giờ chúng ta về thôi."
“Ta có thể gặp lại bé gái đó không?” hắn có chút luyến tiếc rời đi.
“không được.” Hà đại thúc lắc đầu “A Duật, chúng ta đều là người nghèo khó, bé gái này là thiên kim tiểu thư của Nguyên phủ, ta e là ngươi trèo cao. Hơn nữa ngươi cũng nghe rồi đó, bé gái này đã định thân với thiếu gia Trần phủ từ khi sinh ra rồi, nếu như sau này không gả cho hắn, cũng không tới phiên ngươi.”
“À!” Hạng Duật lạnh nhạt đáp một tiếng, nhưng đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại trên mặt nàng, nghĩ đến bé gái kia, môi hắn vẫn mấp máy.
“Nếu có một ngày ta thăng quan tiến chức, cũng không thể lấy nàng sao?”
Hà đại thúc lắc đầu, không muốn nói nhiều với tiểu tử ngốc này, lôi hắn ngồi lên xe bò, từ từ đi về ngõ thôn nhỏ. Hạng Duật ngồi ở phía sau xe, nằm trên đám cỏ tranh, nhìn trời xanh bao la —— hắn mơ tưởng đến một ngày nào đó, hắn có thể có được tất cả những gì mình muốn, bao gồm cả bé gái của Nguyên phủ.
Mà bé gái nằm trong phủ, hai gò má tròn tròn tựa như hai cái bánh bao mới ra lò, dùng ngón tay ấn ấn xuống, bỏ ra lập tức khôi phục trạng thái tròn tròn mềm mại như cũ.
Hạng Duật mười tuổi đứng trước mặt bé gái, nhìn nàng nằm ngủ ở trong cái nôi nhỏ, lòng thầm tán thưởng tiểu oa nhi này thật xinh đẹp.
Ngay sau đó, bàn tay mềm mại béo mập kia bắt được ngón trỏ của hắn, hai mắt to tròn tò mò nhìn hắn, miệng nhỏ cứ y y a a không biết đang nói cái gì, còn há miệng cười a a để lộ ra chiếc răng sữa mới nhú.
“Ai da! Tiểu man tử*, ngươi làm cái gì đó?!” Bà vú của Nguyên phủ nhìn lên thấy hắn tới gần tiểu thư bé nhỏ, vội vàng tiến lên vẫy tay xua đuổi.
*tiểu man tử: thằng nhóc hoang dã
“Nàng... Trông thật xinh đẹp.”
Hạng Duật cười cười, ngón trỏ dường như còn vương chút độ ấm của nàng.
“đi đi đi” Bà vú vẫy tay vội vàng đuổi hắn “Tiểu thư nhà chúng ta không thể để tiểu man tử như ngươi chạm vào."
“Nàng có vẻ thích ta.” hắn vẫn tươi cười, không ngại thái độ khinh ghét của bà vú đang xua đuổi hắn.
“Tiểu man tử! Ngươi đừng tự mình đa tình! Tiểu thư nhà chúng ta vừa sinh ra đã đính thân với thiếu gia Trần phủ rồi, kiếp sau cũng sẽ không đến phiên ngươi.” Bà vú cười mỉa mai một tiếng, cười hắn không biết tự lượng sức mình.
“A Duật, ngươi đang làm gì đó?” một đại thúc ở xa chợt nghe bà vú cao giọng cười mỉa, vội vàng chạy tới đem tiểu tử ngốc đi.
“Hà đại thúc.” Hạng Duật lơ đễnh, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên như cũ: “Bé gái này của Nguyên phủ thật đáng yêu, nàng thích ta.”
“Trẻ con không biết sợ người lạ, người nào nàng cũng thích.” Hà đại thúc bất đắc dĩ cảm thán: “Được rồi, đại thúc vừa đem tiền thuê hoàn trả cho Nguyên lão gia, giờ chúng ta về thôi."
“Ta có thể gặp lại bé gái đó không?” hắn có chút luyến tiếc rời đi.
“không được.” Hà đại thúc lắc đầu “A Duật, chúng ta đều là người nghèo khó, bé gái này là thiên kim tiểu thư của Nguyên phủ, ta e là ngươi trèo cao. Hơn nữa ngươi cũng nghe rồi đó, bé gái này đã định thân với thiếu gia Trần phủ từ khi sinh ra rồi, nếu như sau này không gả cho hắn, cũng không tới phiên ngươi.”
“À!” Hạng Duật lạnh nhạt đáp một tiếng, nhưng đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại trên mặt nàng, nghĩ đến bé gái kia, môi hắn vẫn mấp máy.
“Nếu có một ngày ta thăng quan tiến chức, cũng không thể lấy nàng sao?”
Hà đại thúc lắc đầu, không muốn nói nhiều với tiểu tử ngốc này, lôi hắn ngồi lên xe bò, từ từ đi về ngõ thôn nhỏ. Hạng Duật ngồi ở phía sau xe, nằm trên đám cỏ tranh, nhìn trời xanh bao la —— hắn mơ tưởng đến một ngày nào đó, hắn có thể có được tất cả những gì mình muốn, bao gồm cả bé gái của Nguyên phủ.
Bình luận truyện