Đại Thần, Em Nuôi Anh!!!
Chương 83
Hai ngày sau, tình hình của Kha Dĩ Mặc có chuyển biến tốt. Cha mẹ
Ninh Tâm mãnh liệt yêu cầu đem Ninh Tâm về, Kha gia thấy không cưỡng cầu được cũng chỉ có thể buông tay cho Ninh Tâm rời đi.
Khi Ninh Tu Văn cùng Tiêu Viện đẩy ra cửa phòng bệnh khi đó Ninh Tâm đang ngồi bên cạnh giường bệnh gấp hạc. Các con hạc đủ mọi màu sắc phủ kín giường bệnh, Kha Dĩ Mặc ngồi ở đầu giường nhìn Ninh Tâm, trong mắt thần sắc ôn nhu trìu mến.
Chú ý tới cha mẹ vào cửa, Ninh Tâm chậm rãi ngẩng đầu, hướng Kha Dĩ Mặc lo lắng nhìn một cái, hắn khẽ lắc đầu cho nàng một cái an ủi mỉm cười, xoay người hướng phía cha mẹ Ninh Tâm chào hỏi.
” Cháu chào cô chú.”
Ninh Tu Văn cùng Tiêu Viện lần đầu tiên ở khoảng cách gần quan sát Kha Dĩ Mặc, mặc dù người này mặc áo bệnh nhân, khí sắc ảm đạm. Nhưng khí chết ôn nhu ưu nhã lại vô hình toát ra.
Nhớ tới Ninh Tâm tại bên tai bọn họ miêu tả Kha Dĩ Mặc, Tiêu Viện đau khổ thán vận mệnh trêu ngươi. Nếu như thằng bé có một thân thể khỏe mạnh, Ninh Tâm cùng nó cùng một chỗ sẽ rất hạnh phúc rồi?
“Bảo bối chúng ta nên về nhà.”
Lời của mẫu thân cuối cùng đánh nát hi vọng từ đáy lòng của Ninh Tâm, lặng yên đem hạc ở trên giường thu thập xong, Ninh Tâm cầm lấy bình thủy tinh vừa đếm vừa đem hạc thả đi vào.
“988 con… còn thiếu 12. Ba mẹ có thể chờ con gấp được không ?” Ninh Tâm ngẩng đầu nhìn qua cha mẹ, Tiêu Viện cùng Ninh Tu Văn gật gật đầu, ra khỏi phòng bệnh.
“Gấp một ngàn con hạc lời có thể ước thành sự thực. Em gấp một ngàn con để ở bên cạnh anh, em ước hi vọng thần linh trên trời sẽ phù hộ anh bình an khỏe mạnh. Về sau vô luận đi đến nơi nào bình có hạc giấy này anh phải luôn mang theo bên mình nhé.”
Ninh Tâm cúi đầu, dè dặt gấp giấy.
Kha Dĩ Mặc nhìn qua gò má nàng , chậm rãi đưa tay xoa lên gò má. Ninh Tâm gấp giấy ngón tay dừng lại lại không ngẩng đầu lên.
Giờ khắc này nàng không dám ngẩng đầu, càng không dám tiếp xúc ánh mắt của Kha Dĩ Mặc.
“Nha đầu, anh chuẩn bị đi Mĩ tiếp nhận phẫu thuật đổi tim.”
“Phẫu thuật đổi tim ư?” Ninh Tâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn qua Kha Dĩ Mặc. Chỉ thấy hắn bình tĩnh gật đầu, khóe môi vẫn cười yếu ớt.
“Nếu như ba năm sau anh có thể còn sống trở về, anh sẽ cho em một tương lai. Nếu như… nếu như anh không về được… em đáp ứng anh… hãy tìm một người đàn ông tốt đem hạnh phúc anh không thể cho kéo dài cho em.” (L: ta đến đoạn này tim nhói đau quá…kì tích có sao?… cơ hội của ta đến bây giờ cũng chỉ là 20 %, thành công nói thì nói vậy nhưng là bên bờ cái chết)
“Không….” Ninh Tâm dùng sức lắc đầu.
“Em không cần những người khác… em không cần…em chỉ muốn anh…. Không muốn anh đi đổi tim làm gì cứ như vậy là tốt rồi, em chỉ cần anh còn sống.”
“Nha đầu ngoan nghe lời anh nói hết lời. Thân thể của anh thế nào chính mình hiểu. Như vậy thì chúng ta sẽ không có kết quả tốt. Đã như vậy, chúng ta không bằng liều mạng một lần. Đi vật lộn đọ sức giành lấy hi vọng có được 1 kỳ tích. Phẫu thuật đổi tim nếu như thành công chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, ba mẹ của em cũng sẽ yên tâm giao em cho anh. Nếu như thất bại, kiếp sau… anh nhất định khỏe mạnh tìm cho được em… cho em 1 cuộc sống hạnh phúc.” (L; có kiếp sau sao… ta cũng muốn mình là 1 ng` khoẻ mạnh…)
“Kiếp sau… em nào biết có kiếp sau hay không. Em không muốn…em không muốn.” Ninh Tâm nước mắt từ khóe mắt rơi xuống như thủy tinh trong suốt. Kha Dĩ Mặc nhìn trong mắt mà đau ở trong lòng.
“Nha đầu… hãy tin anh 1 lần đi, anh sẽ cố gắng còn sống… còn sống trở về gặp em” Kha Dĩ Mặc đưa tay lau đi nước mắt của Ninh Tâm, ôn nhu nói:
“Là em nói, em muốn học cách lớn lên…em sẽ học kiên cường. Như vậy hãy học đối mặt, học chờ đợi được không? Ba năm…sẽ rất nhanh liền qua.”
“Ba năm…” Ninh Tâm cúi đầu.
“Thật dài…..”
“Rất nhanh… thôi hãy nghĩ tới tương lai của chúng ta.” Đem Ninh Tâm kéo đến trong lòng ngực của mình, Kha Dĩ Mặc vuốt ve gò má nàng, hôn lên đôi môi nhỏ 1 cái nhẹ nhàng.
Ninh Tâm nằm ở lồng ngực Kha Dĩ Mặc, ánh mắt của hai người đồng thời nhì ra ngoài cửa sổ.
Bề bên kia đại dương, khoảng trời bên kia… thật sự sẽ có kỳ tích tồn tại sao?
Nếu như có như vậy… Xin cho tôi 1 cánh cửa tới tương lai đi.
Về đến nhà thì Ninh gia khó được yên tĩnh.
Ninh Tâm ngồi ở đối diện cha mẹ cúi đầu không nói lời nào. Nàng biết rõ ba mẹ có thật nhiều nghi vấn, nàng cũng biết cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục.
Nàng cũng biết… Cha mẹ muốn mình rời đi Dĩ Mặc vì yêu thương mình, rồi lại đau thương.
“Bảo bối, tình hình của Kha Dĩ Mặc chúng ta cũng biết. Mẹ và cha con hi vọng con có thể thật tốt vì tương lai của mình quyết định.” Tiêu Viện mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.
Kha Dĩ Mặc xác thực như lời Ninh Tâm nói phong cách, dáng vẻ, gia thế hoàn toàn xứng đáng. Nhưng không có thân thể khỏe mạnh… mang theo 1 bệnh bẩm sinh tùy thời sẽ tử vong không có năng lực cho Ninh Tâm 1 tương lai. Muốn trách thì trách vận mệnh trêu ngươi, Ninh Tâm cùng Dĩ Mặc gặp nhau là 1 sai lầm.
“Ba mẹ, con nghĩ rất rõ ràng. Khi cùng Dĩ Mặc một chỗ con cũng biết là sẽ có một ngày như vậy. Nhưng con là lựa chọn cùng anh ấy ở một chỗ. Thẳng cho tới hôm nay lòng của con không có thay đổi. Tương lai của con, chỉ có Kha Dĩ Mặc có thể cho, con cũng như vậy chỉ cần có một mình anh ấy.” Ninh Tâm bình tĩnh nói hết lời lại làm cho cha mẹ nàng cảm nhận được rung động trước nay chưa có.
Bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay kia không biết khó khăn từ khi nào biểu hiện ra quyết tâm như vậy?
Tiêu Viện thở dài.
“Bảo bối, con còn nhỏ rất nhiều chuyện con còn không hiểu. Thân thể Kha Dĩ Mặc đã như vậy con muốn cùng cậu ta một chỗ đối mặt với nhiều khó khăn. Nhất là con ngay cả mình tự chăm lo cho mình còn không được, con dựa vào cái gì chiếu cố tốt Kha Dĩ Mặc?”
“Con sẽ học…con sẽ làm được.” Ninh Tâm chậm rãi đứng lên.
“Ba mẹ, con yêu Dĩ Mặc, con muốn anh ấy cùng một chỗ. Không phải là nói suông con sẽ làm cho cha mẹ xem, cho cha mẹ biết rõ quyết tâm của con. Dĩ Mặc nói anh ấy đi làm phẫu thuật đổi tim để cho con chờ anh ấy ba năm. Anh ấy vì tương lai bọn con liều mạng đánh cược một lần, con cũng giống vậy con cũng có thể.” Nói xong Ninh Tâm cũng không quay đầu lại đi tới phòng mình.
“Hơ.” Tiêu Viện nhìn xem bóng lưng nữ nhi, chán nản ở trên ghế sofa.
“Nha đầu nó làm sao lại bướng bỉnh như vậy?”
“Mẹ thế nào thì có con như thế….nó cùng bà năm đó rất giống nhau.” Ninh Tu Văn vỗ về mái tóc thê tử nói:
“Xem một chút đi xem bọn họ có thể đi bao xa.”
Sáng sớm Ninh Tâm liền đi ra cửa lúc trở lại trong tay xách theo hai con gà mái già. (L: lam` gi`….)
“Bảo bối con làm cái gì vậy?” Ninh Tu Văn vẻ mặt ngạc nhiên trừng mắt nhìn con gà trên tay con gái, Ninh Tâm cười yếu ớt đem gà xách tiến phòng bếp, đưa Ninh Tu Văn kéo vào phòng bếp.
“Ba ba dạy con nấu canh đi.”
“Vì Kha Dĩ Mặc?”
Ninh Tâm không nói lời nào, chỉ là giúp đỡ cha nấu nước.
“Bảo bối con nghĩ tới về sau sao?” Cha và con gái nói trong tay còn hành hạ con gà.
Khi Ninh Tu Văn cùng Tiêu Viện đẩy ra cửa phòng bệnh khi đó Ninh Tâm đang ngồi bên cạnh giường bệnh gấp hạc. Các con hạc đủ mọi màu sắc phủ kín giường bệnh, Kha Dĩ Mặc ngồi ở đầu giường nhìn Ninh Tâm, trong mắt thần sắc ôn nhu trìu mến.
Chú ý tới cha mẹ vào cửa, Ninh Tâm chậm rãi ngẩng đầu, hướng Kha Dĩ Mặc lo lắng nhìn một cái, hắn khẽ lắc đầu cho nàng một cái an ủi mỉm cười, xoay người hướng phía cha mẹ Ninh Tâm chào hỏi.
” Cháu chào cô chú.”
Ninh Tu Văn cùng Tiêu Viện lần đầu tiên ở khoảng cách gần quan sát Kha Dĩ Mặc, mặc dù người này mặc áo bệnh nhân, khí sắc ảm đạm. Nhưng khí chết ôn nhu ưu nhã lại vô hình toát ra.
Nhớ tới Ninh Tâm tại bên tai bọn họ miêu tả Kha Dĩ Mặc, Tiêu Viện đau khổ thán vận mệnh trêu ngươi. Nếu như thằng bé có một thân thể khỏe mạnh, Ninh Tâm cùng nó cùng một chỗ sẽ rất hạnh phúc rồi?
“Bảo bối chúng ta nên về nhà.”
Lời của mẫu thân cuối cùng đánh nát hi vọng từ đáy lòng của Ninh Tâm, lặng yên đem hạc ở trên giường thu thập xong, Ninh Tâm cầm lấy bình thủy tinh vừa đếm vừa đem hạc thả đi vào.
“988 con… còn thiếu 12. Ba mẹ có thể chờ con gấp được không ?” Ninh Tâm ngẩng đầu nhìn qua cha mẹ, Tiêu Viện cùng Ninh Tu Văn gật gật đầu, ra khỏi phòng bệnh.
“Gấp một ngàn con hạc lời có thể ước thành sự thực. Em gấp một ngàn con để ở bên cạnh anh, em ước hi vọng thần linh trên trời sẽ phù hộ anh bình an khỏe mạnh. Về sau vô luận đi đến nơi nào bình có hạc giấy này anh phải luôn mang theo bên mình nhé.”
Ninh Tâm cúi đầu, dè dặt gấp giấy.
Kha Dĩ Mặc nhìn qua gò má nàng , chậm rãi đưa tay xoa lên gò má. Ninh Tâm gấp giấy ngón tay dừng lại lại không ngẩng đầu lên.
Giờ khắc này nàng không dám ngẩng đầu, càng không dám tiếp xúc ánh mắt của Kha Dĩ Mặc.
“Nha đầu, anh chuẩn bị đi Mĩ tiếp nhận phẫu thuật đổi tim.”
“Phẫu thuật đổi tim ư?” Ninh Tâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn qua Kha Dĩ Mặc. Chỉ thấy hắn bình tĩnh gật đầu, khóe môi vẫn cười yếu ớt.
“Nếu như ba năm sau anh có thể còn sống trở về, anh sẽ cho em một tương lai. Nếu như… nếu như anh không về được… em đáp ứng anh… hãy tìm một người đàn ông tốt đem hạnh phúc anh không thể cho kéo dài cho em.” (L: ta đến đoạn này tim nhói đau quá…kì tích có sao?… cơ hội của ta đến bây giờ cũng chỉ là 20 %, thành công nói thì nói vậy nhưng là bên bờ cái chết)
“Không….” Ninh Tâm dùng sức lắc đầu.
“Em không cần những người khác… em không cần…em chỉ muốn anh…. Không muốn anh đi đổi tim làm gì cứ như vậy là tốt rồi, em chỉ cần anh còn sống.”
“Nha đầu ngoan nghe lời anh nói hết lời. Thân thể của anh thế nào chính mình hiểu. Như vậy thì chúng ta sẽ không có kết quả tốt. Đã như vậy, chúng ta không bằng liều mạng một lần. Đi vật lộn đọ sức giành lấy hi vọng có được 1 kỳ tích. Phẫu thuật đổi tim nếu như thành công chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, ba mẹ của em cũng sẽ yên tâm giao em cho anh. Nếu như thất bại, kiếp sau… anh nhất định khỏe mạnh tìm cho được em… cho em 1 cuộc sống hạnh phúc.” (L; có kiếp sau sao… ta cũng muốn mình là 1 ng` khoẻ mạnh…)
“Kiếp sau… em nào biết có kiếp sau hay không. Em không muốn…em không muốn.” Ninh Tâm nước mắt từ khóe mắt rơi xuống như thủy tinh trong suốt. Kha Dĩ Mặc nhìn trong mắt mà đau ở trong lòng.
“Nha đầu… hãy tin anh 1 lần đi, anh sẽ cố gắng còn sống… còn sống trở về gặp em” Kha Dĩ Mặc đưa tay lau đi nước mắt của Ninh Tâm, ôn nhu nói:
“Là em nói, em muốn học cách lớn lên…em sẽ học kiên cường. Như vậy hãy học đối mặt, học chờ đợi được không? Ba năm…sẽ rất nhanh liền qua.”
“Ba năm…” Ninh Tâm cúi đầu.
“Thật dài…..”
“Rất nhanh… thôi hãy nghĩ tới tương lai của chúng ta.” Đem Ninh Tâm kéo đến trong lòng ngực của mình, Kha Dĩ Mặc vuốt ve gò má nàng, hôn lên đôi môi nhỏ 1 cái nhẹ nhàng.
Ninh Tâm nằm ở lồng ngực Kha Dĩ Mặc, ánh mắt của hai người đồng thời nhì ra ngoài cửa sổ.
Bề bên kia đại dương, khoảng trời bên kia… thật sự sẽ có kỳ tích tồn tại sao?
Nếu như có như vậy… Xin cho tôi 1 cánh cửa tới tương lai đi.
Về đến nhà thì Ninh gia khó được yên tĩnh.
Ninh Tâm ngồi ở đối diện cha mẹ cúi đầu không nói lời nào. Nàng biết rõ ba mẹ có thật nhiều nghi vấn, nàng cũng biết cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục.
Nàng cũng biết… Cha mẹ muốn mình rời đi Dĩ Mặc vì yêu thương mình, rồi lại đau thương.
“Bảo bối, tình hình của Kha Dĩ Mặc chúng ta cũng biết. Mẹ và cha con hi vọng con có thể thật tốt vì tương lai của mình quyết định.” Tiêu Viện mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.
Kha Dĩ Mặc xác thực như lời Ninh Tâm nói phong cách, dáng vẻ, gia thế hoàn toàn xứng đáng. Nhưng không có thân thể khỏe mạnh… mang theo 1 bệnh bẩm sinh tùy thời sẽ tử vong không có năng lực cho Ninh Tâm 1 tương lai. Muốn trách thì trách vận mệnh trêu ngươi, Ninh Tâm cùng Dĩ Mặc gặp nhau là 1 sai lầm.
“Ba mẹ, con nghĩ rất rõ ràng. Khi cùng Dĩ Mặc một chỗ con cũng biết là sẽ có một ngày như vậy. Nhưng con là lựa chọn cùng anh ấy ở một chỗ. Thẳng cho tới hôm nay lòng của con không có thay đổi. Tương lai của con, chỉ có Kha Dĩ Mặc có thể cho, con cũng như vậy chỉ cần có một mình anh ấy.” Ninh Tâm bình tĩnh nói hết lời lại làm cho cha mẹ nàng cảm nhận được rung động trước nay chưa có.
Bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay kia không biết khó khăn từ khi nào biểu hiện ra quyết tâm như vậy?
Tiêu Viện thở dài.
“Bảo bối, con còn nhỏ rất nhiều chuyện con còn không hiểu. Thân thể Kha Dĩ Mặc đã như vậy con muốn cùng cậu ta một chỗ đối mặt với nhiều khó khăn. Nhất là con ngay cả mình tự chăm lo cho mình còn không được, con dựa vào cái gì chiếu cố tốt Kha Dĩ Mặc?”
“Con sẽ học…con sẽ làm được.” Ninh Tâm chậm rãi đứng lên.
“Ba mẹ, con yêu Dĩ Mặc, con muốn anh ấy cùng một chỗ. Không phải là nói suông con sẽ làm cho cha mẹ xem, cho cha mẹ biết rõ quyết tâm của con. Dĩ Mặc nói anh ấy đi làm phẫu thuật đổi tim để cho con chờ anh ấy ba năm. Anh ấy vì tương lai bọn con liều mạng đánh cược một lần, con cũng giống vậy con cũng có thể.” Nói xong Ninh Tâm cũng không quay đầu lại đi tới phòng mình.
“Hơ.” Tiêu Viện nhìn xem bóng lưng nữ nhi, chán nản ở trên ghế sofa.
“Nha đầu nó làm sao lại bướng bỉnh như vậy?”
“Mẹ thế nào thì có con như thế….nó cùng bà năm đó rất giống nhau.” Ninh Tu Văn vỗ về mái tóc thê tử nói:
“Xem một chút đi xem bọn họ có thể đi bao xa.”
Sáng sớm Ninh Tâm liền đi ra cửa lúc trở lại trong tay xách theo hai con gà mái già. (L: lam` gi`….)
“Bảo bối con làm cái gì vậy?” Ninh Tu Văn vẻ mặt ngạc nhiên trừng mắt nhìn con gà trên tay con gái, Ninh Tâm cười yếu ớt đem gà xách tiến phòng bếp, đưa Ninh Tu Văn kéo vào phòng bếp.
“Ba ba dạy con nấu canh đi.”
“Vì Kha Dĩ Mặc?”
Ninh Tâm không nói lời nào, chỉ là giúp đỡ cha nấu nước.
“Bảo bối con nghĩ tới về sau sao?” Cha và con gái nói trong tay còn hành hạ con gà.
Bình luận truyện