Đại Thần Kiếm Khách
Chương 6: Vô Thiên
Những người chứng kiến không khỏi kinh sợ, bây giờ bóng người đang đứng kia chính là - ÁC QUỶ đúng nghĩa. Mục Thiên nhanh như chớp tiến lại gần Vân Nhiên, dùng tay nhấc bổng hắn lên, trừng đôi mắt màu đỏ máu nhìn Vân Nhiên:
" Con đường gì?"
" Vân Long - Vân phủ đầu đến......!" Một tiếng hô lớn phá hỏng màn tĩnh lặng. Người xem xung quanh, rẽ hai lối, một vị trung điên thân hình to lớn khoác bộ đạo bào màu lam từ từ bước vào, theo sau là hàng chục tên lính. Vân Nhiên thấy vị trung niên đến, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nói:
" Long thúc thúc! Cứu con!"
Vân Long nhìn cảnh tượng trước mắt, hơn chục người đang nằm trên đất, màu chảy tràn lan, nhìn chúng không có vẻ gì là chết nhưng có thể nhận thấy rằng bọn chúng sau này đã chắc chắn trở thành phế vật. Sau đó, hắn đảo mắt nhìn vị thiếu niên đang nhắc bổng Vân Nhiên, trong lòng hắn bỗng chốc có sự kinh ngạc không hề nhẹ, những người đang nằm lăn lộn trên mặt đất đều chỉ có một nhát chém giữa thân, ngay vị trí đan điền. Phải có bao nhiêu kiếm kĩ mới có thể phế một người trong một nhát chém mà tính mạng không ảnh hưởng đây? Sợ rằng hắn tu luyện mười năm cũng chưa chắc đã có thành tựu như thế này! Vậy mà trước mặt hắn, chỉ vừa khoảng mười bốn mười lăm tuổi, chỉ có thể nói rằng đây chính là thiên tài trong hàng trăm thiên tài, nói là Siêu Cấp Thiên Tài cũng không ai dám phản bác, nếu có thể có nguồn tài nguyên phong phú để bồi dưỡng cho y thì khoảng hơn mười năm nữa thôi, Đông Hoành đế quốc sẽ có thêm một cường giả Thiên Linh Cảnh cửu trùng đỉnh phong nữa, thậm chí sợ rằng là Đế Vương Cảnh. Tuy nhiên điều khiến Vân Long khó hiểu chính là hắn không thể nhìn thấy được cảnh giới của Mục Thiên, càng không thấy được có sự dao động linh khí nào xung quanh y, đường đường là một Tiên Linh Cảnh tam trùng, lại không thể thấy rõ được cảnh giới của một vị thiếu niên thua mình tận mười mấy tuổi đây há không phải sỉ nhục lớn hay sao? Vân Long chưa kịp định hồn thì ngay lập tức, trước mặt hắn, khuôn mặt của vị thiếu niên càng hiện rõ hơn, tuy nói là vậy nhưng khuôn mặt của vị thiếu niên lại bị mái tóc che mất gần như hầu hết, chỉ có thể thấy, đôi mắt của y có màu đỏ chót như máu. Vân Long bất giác lùi lại, từ tận đáy lòng của hắn đã có một nét kinh sợ. Cặp mắt đỏ máu ấy khiến hắn cảm thấy đứng trước mặt mình không phải một vị thiếu niên nữa mà là một con quỷ, một con quỷ khát máu người. Hắn càng nhìn vào cặp mắt đó, nỗi khiếp sợ hắn càng dâng lên, lâu dần, hắn có thể khẳng định rằng vị thiếu niên này là một cường giả thần bí, với thực lực cường hãn hơn cả hắn gấp mấy chục lần. Nghĩ lại tốc độ lúc nãy của Mục Thiên,hắn cảm thấy giờ đây cho dù cả hắn cũng không thể đụng vào sợi tóc của y nữa rồi! Trong lúc hắn đang suy nghĩ mông lung, Mục Thiên cất giọng nói, từng tiếng nhẹ nhàng truyền vào tai Vân Long khiến hắn sởn cả tóc gáy:
" Thì ra đây là chú của ngươi hả Vân Nhiên đại công tử, một vị Tiên Linh Cảnh tam trùng, Kha Kha!"
Vân Long hốt hoảng, với ngữ điệu của vị thiếu niên đứng trước mặt, hắn hầu như chắc chắn rằng tên cháu của mình- Vân Nhiên đã chơi ngu rồi. Hắn giơ tay ôm quyền, nhỏ nhẹ nói:
" Xin hỏi vị đại hiệp này! Vân Nhiên cháu ta không biết đã đắc tội gì với ngài vậy!"
Tất cả mọi người xung quanh và cả Vân Nhiên cũng rất ngạc nhiên với giọng điệu cung kính của Vân Long. Vân Nhiên nhìn Vân Long sau đó gầm gừ nhìn Mục Thiên, tự hỏi hắn là ai mà Vân long thúc thúc cũng phải cung kính. Mục Thiên thả áo tên Vân Nhiên ném về phía Vân Long, cất kiếm sau lưng, bước vào khách điếm, đem chiếc túi của mình thắt ở giữa ngực, rồi mới nói:
" Cũng không có gì! Chỉ là hiểu lầm thôi!"
Vân Long nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, nếu lỡ thằng cháu chơi dại thì không biết tình hình giờ đây sẽ như thế nào? Vân Long nhẹ nhàng nói:
" Tuổi trẻ bồng bột, thiếu suy nghĩ, xin đại hiệp rộng lượng bỏ qua cho! "
" Có gì đâu mà bỏ qua! Chỉ là một bữa ăn thôi mà!" Mục Thiên gãi đầu cười.
Vân Long quay mặt lườm Vân Nhiên khiến Vân Nhiên hốt hoảng:
" Thúc Thúc!"
Vân Long nhìn Mục Thiên, nhanh nhẹn rút chiếc nhẫn trên tay đưa cho y,:
" Đây coi như quà tạ lỗi cho việc làm bốc đồng của Vân Nhiên nhà tôi! Đại hiệp này có kiếm kĩ cao siêu như vậy, trong Càn Khôn Giới Chỉ có một thanh Huyền Linh Kiếm, mong rằng đại hiệp vừa ý."
Cả đám người ồ lên một tiếng, Càn Khôn Giới Chỉ một bảo vật không gian quý hiếm, có thể chứa được vô số đồ vật. Một bảo vật quý như vậy, Vân Long lại có thể " cho" Mục Thiên khiến cho mọi người càng tò mò thân phận của vị thiếu niên.
" Bảo vật trân quý như này ta không thể nhận không được! Thế này đi! Đây là một số tinh thú ta thu thập được! Coi như là trao đổi!"
Mục Thiên lấy một chiếc túi nhỏ bên hông đưa cho Vân Long, sau đó đoạt chiếc Càn Khôn Giới Chỉ trên tay hắn. Mục Thiên mang Giới Chỉ trên tay, sau đó phi thân ra khỏi ngôi làng. Vân Long kinh ngạc xoay người nhìn bóng lưng Mục Thiên, hắn dồn linh lực hét lớn:
" Xin hỏi các hạ là...."
Âm thanh vang vọng, chỉ thấy bên kia cũng vang vọng lại giọng nói của vị thiếu niên lúc nãy:
" Vân Long, ta nhớ tên ngươi rồi! Sau này có duyên sẽ gặp lại! Tên ta... Hai chữ...... VÔ THIÊN"
" Con đường gì?"
" Vân Long - Vân phủ đầu đến......!" Một tiếng hô lớn phá hỏng màn tĩnh lặng. Người xem xung quanh, rẽ hai lối, một vị trung điên thân hình to lớn khoác bộ đạo bào màu lam từ từ bước vào, theo sau là hàng chục tên lính. Vân Nhiên thấy vị trung niên đến, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nói:
" Long thúc thúc! Cứu con!"
Vân Long nhìn cảnh tượng trước mắt, hơn chục người đang nằm trên đất, màu chảy tràn lan, nhìn chúng không có vẻ gì là chết nhưng có thể nhận thấy rằng bọn chúng sau này đã chắc chắn trở thành phế vật. Sau đó, hắn đảo mắt nhìn vị thiếu niên đang nhắc bổng Vân Nhiên, trong lòng hắn bỗng chốc có sự kinh ngạc không hề nhẹ, những người đang nằm lăn lộn trên mặt đất đều chỉ có một nhát chém giữa thân, ngay vị trí đan điền. Phải có bao nhiêu kiếm kĩ mới có thể phế một người trong một nhát chém mà tính mạng không ảnh hưởng đây? Sợ rằng hắn tu luyện mười năm cũng chưa chắc đã có thành tựu như thế này! Vậy mà trước mặt hắn, chỉ vừa khoảng mười bốn mười lăm tuổi, chỉ có thể nói rằng đây chính là thiên tài trong hàng trăm thiên tài, nói là Siêu Cấp Thiên Tài cũng không ai dám phản bác, nếu có thể có nguồn tài nguyên phong phú để bồi dưỡng cho y thì khoảng hơn mười năm nữa thôi, Đông Hoành đế quốc sẽ có thêm một cường giả Thiên Linh Cảnh cửu trùng đỉnh phong nữa, thậm chí sợ rằng là Đế Vương Cảnh. Tuy nhiên điều khiến Vân Long khó hiểu chính là hắn không thể nhìn thấy được cảnh giới của Mục Thiên, càng không thấy được có sự dao động linh khí nào xung quanh y, đường đường là một Tiên Linh Cảnh tam trùng, lại không thể thấy rõ được cảnh giới của một vị thiếu niên thua mình tận mười mấy tuổi đây há không phải sỉ nhục lớn hay sao? Vân Long chưa kịp định hồn thì ngay lập tức, trước mặt hắn, khuôn mặt của vị thiếu niên càng hiện rõ hơn, tuy nói là vậy nhưng khuôn mặt của vị thiếu niên lại bị mái tóc che mất gần như hầu hết, chỉ có thể thấy, đôi mắt của y có màu đỏ chót như máu. Vân Long bất giác lùi lại, từ tận đáy lòng của hắn đã có một nét kinh sợ. Cặp mắt đỏ máu ấy khiến hắn cảm thấy đứng trước mặt mình không phải một vị thiếu niên nữa mà là một con quỷ, một con quỷ khát máu người. Hắn càng nhìn vào cặp mắt đó, nỗi khiếp sợ hắn càng dâng lên, lâu dần, hắn có thể khẳng định rằng vị thiếu niên này là một cường giả thần bí, với thực lực cường hãn hơn cả hắn gấp mấy chục lần. Nghĩ lại tốc độ lúc nãy của Mục Thiên,hắn cảm thấy giờ đây cho dù cả hắn cũng không thể đụng vào sợi tóc của y nữa rồi! Trong lúc hắn đang suy nghĩ mông lung, Mục Thiên cất giọng nói, từng tiếng nhẹ nhàng truyền vào tai Vân Long khiến hắn sởn cả tóc gáy:
" Thì ra đây là chú của ngươi hả Vân Nhiên đại công tử, một vị Tiên Linh Cảnh tam trùng, Kha Kha!"
Vân Long hốt hoảng, với ngữ điệu của vị thiếu niên đứng trước mặt, hắn hầu như chắc chắn rằng tên cháu của mình- Vân Nhiên đã chơi ngu rồi. Hắn giơ tay ôm quyền, nhỏ nhẹ nói:
" Xin hỏi vị đại hiệp này! Vân Nhiên cháu ta không biết đã đắc tội gì với ngài vậy!"
Tất cả mọi người xung quanh và cả Vân Nhiên cũng rất ngạc nhiên với giọng điệu cung kính của Vân Long. Vân Nhiên nhìn Vân Long sau đó gầm gừ nhìn Mục Thiên, tự hỏi hắn là ai mà Vân long thúc thúc cũng phải cung kính. Mục Thiên thả áo tên Vân Nhiên ném về phía Vân Long, cất kiếm sau lưng, bước vào khách điếm, đem chiếc túi của mình thắt ở giữa ngực, rồi mới nói:
" Cũng không có gì! Chỉ là hiểu lầm thôi!"
Vân Long nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, nếu lỡ thằng cháu chơi dại thì không biết tình hình giờ đây sẽ như thế nào? Vân Long nhẹ nhàng nói:
" Tuổi trẻ bồng bột, thiếu suy nghĩ, xin đại hiệp rộng lượng bỏ qua cho! "
" Có gì đâu mà bỏ qua! Chỉ là một bữa ăn thôi mà!" Mục Thiên gãi đầu cười.
Vân Long quay mặt lườm Vân Nhiên khiến Vân Nhiên hốt hoảng:
" Thúc Thúc!"
Vân Long nhìn Mục Thiên, nhanh nhẹn rút chiếc nhẫn trên tay đưa cho y,:
" Đây coi như quà tạ lỗi cho việc làm bốc đồng của Vân Nhiên nhà tôi! Đại hiệp này có kiếm kĩ cao siêu như vậy, trong Càn Khôn Giới Chỉ có một thanh Huyền Linh Kiếm, mong rằng đại hiệp vừa ý."
Cả đám người ồ lên một tiếng, Càn Khôn Giới Chỉ một bảo vật không gian quý hiếm, có thể chứa được vô số đồ vật. Một bảo vật quý như vậy, Vân Long lại có thể " cho" Mục Thiên khiến cho mọi người càng tò mò thân phận của vị thiếu niên.
" Bảo vật trân quý như này ta không thể nhận không được! Thế này đi! Đây là một số tinh thú ta thu thập được! Coi như là trao đổi!"
Mục Thiên lấy một chiếc túi nhỏ bên hông đưa cho Vân Long, sau đó đoạt chiếc Càn Khôn Giới Chỉ trên tay hắn. Mục Thiên mang Giới Chỉ trên tay, sau đó phi thân ra khỏi ngôi làng. Vân Long kinh ngạc xoay người nhìn bóng lưng Mục Thiên, hắn dồn linh lực hét lớn:
" Xin hỏi các hạ là...."
Âm thanh vang vọng, chỉ thấy bên kia cũng vang vọng lại giọng nói của vị thiếu niên lúc nãy:
" Vân Long, ta nhớ tên ngươi rồi! Sau này có duyên sẽ gặp lại! Tên ta... Hai chữ...... VÔ THIÊN"
Bình luận truyện